Ba người nhìn đi nhìn lại, rồi lại nhìn nhau.
Trong đầu mọi người xuất hiện một suy nghĩ: “Diệp Quân Lâm chẳng lẽ chính là tướng quân Côn Luân!?”
Nhưng suy nghĩ này rất nhanh bị phủ nhận.
Bởi vì nghĩ thế nào thì Diệp Quân Lâm cũng không có khả năng là tướng quân Côn Luân.
Nếu hắn là tướng quân Côn Luân, vợ chồng Lý Văn Uyên còn chen chút trong căn nhà mét bé tí kia sao?
Lý Văn Uyên vẫn sẽ lái xe Haval sao?
“Mọi người nói xem nếu tướng quân Côn Luân tới trại lính, chẳng lẽ không mặc quân trang sao?”
Triệu Học Thành đột nhiên hỏi.
“Khẳng định phải có quân trang, đây là nghỉ thức trọng yếu!”
Tiêu Thắm cùng Tiêu Nhược Mai thoải mái.
Thoạt nhìn thì rất giống, nhưng Diệp Quân Lâm không thể nào là tướng quân Côn Luân.
Đúng lúc này, người trong xe mở cửa đi xuống.
Chính là Thanh Long cả người quân phục.
Kỳ Lân thấy thé, gật đầu với Thanh Long.
“Đây mới là tướng quân Côn Luân!”
Mọi người điên cuồng nhìn sang.
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này lại suy đoán, có thể để cho Kỳ Lân đang nói chuyện mà phải gật đầu hỏi thăm chỉ có tướng quân Côn Luân.
Thật tình họ không biết Thanh Long là đại ca của Kỳ Lân, hắn chỉ là chào hỏi bình thường.
Cộng thêm Thanh Long ở trong xe đi ra, không nhìn thấy cấp hàm của hắn, mọi người cho rắng hắn là tướng quân Côn Luân.
“Tôi đã nói rồi, Diệp Quân Lâm sao có thể là tướng quân Côn Luân! Tôi thõa mãn rồi, rốt cục thấy được phong thái của tướng quân Côn Luân.”
Hai người Tiêu Nhược mai hưng phần vô cùng.
Mọi người cảm thấy ngày hôm nay đã được nhìn thấy tướng quân Côn Luân rồi!
Thật tình ra họ không biết Diệp Quân Lâm muốn hút thuốc, Thanh Long cố ý xuống mở cửa xe cho khói tan.
Nghỉ thức Khai Huần rất nhanh kết thúc.
Người nhà phải rời đi, trước khi rời đi, Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành như ước nguyện quen biết Kỳ Lân Đương nhiên là theo ý muốn của Diệp Quân Lâm.
Để Kỳ Lân tìm Tiêu Thắm.
Bọn họ lại cho rằng đã két bạn với thiếu tướng Kỳ Lân!
Rất là thỏa mãn!
Sau khi người nhà đã về, binh lính đặc huấn được tu họp lại một chỗ.
Đám người Vương Đẳng rất kích động.
Bởi vì sau đó sẽ được nhìn thấy tướng quân Côn Luân rồi.
Lúc này, trong xe việt dã Diệp Quân Lâm đi ra.
Anh cùng Thanh Long đi qua đây.
Bời vì trong hàng ngữ, Vương Đằng đứng phía sau, cho nên tầm nhìn không tốt.
Nhãn thần liếc xéo, chỉ có thể nhìn sơ qua.
Gì? Người kia rất giống dáng người Diệp Quân Lâm a!”
Vương Đẳng cau mày, kinh ngạc nói.
Rất nhanh, Diệp Quân Lâm cùng Thanh Long đứng trước mặt đội ngũ!
Khi mọi người nhìn quân hàm Thanh Long, liền hiểu, vị này cũng không phải là tướng quân Côn Luân!
Tướng quân Côn Luân là người đàn ông mặc thường phục bên cạnh!
Kỳ Lân chạy chậm đến trước mặt Diệp Quân Lâm, cúi chào nói: “Báo cáo tướng quân! Bộ đội đặc chủng trại huấn luyện hoàn tất tập kết! Xin chỉ thị!”
Hành động này của Kỳ Lân chứng mình rõ ràng nhất Diệp Quân Lâm chính là tướng quân Côn Luân!
Diệp Quân Lâm lên tiếng nói: “nghỉ!”
Hết thảy binh sĩ đều làm động tác đều nhịp.
Mỗi người thở hồn hển, nhìn gần tướng quân Côn Luân gần trong gang tá!
c Ngay Vương Đằng ở hàng sau cũng thấy rõ ràng khuôn mặt Diệp Quân Lâm sau, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Hắn hắn hắn hắn……
Hắn lại chính là tướng quân Côn Luân?
Lần nữa xác nhận, không có sail Diệp Quân Lâm chính là tướng quân Côn Luân!
Trách không được hắn nói nghi thức Khai Huấn hắn muốn tham gia thì tham gia…
Trách không được hắn nói nghi thức Khai Huấn không có hắn không được tiến hành…
Vương Đằng khí huyết sôi trào, trong cỗ họng có vị ngọt, lại sợ đến muốn hộc máu.
Hắn nhìn Diệp Quân Lâm, ánh mắt Diệp Quân Lâm cũng nhìn hắn, khóe miệng cười chúm chím nhìn chăm chú vào hắn.
Nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang nhìn chính mình, Vương Đằng cũng không chịu nỗi.
“Phù phù!!!”
Hai mắt tối sầm, trực tiếp té trên mặt đất, hôn mê.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Tất cả mọi người rất kích động, nhưng không tới mức này a.
Sắc mặt Diệp Quân Lâm thay đổi, lạnh lùng nói: “Đây là binh sĩ từ đâu tới? Thân thể kém như vậy sao?”.