Đồng hồ sinh học làm cho Khương Lai không cần dùng đồng hồ báo thức vẫn đúng bảy giờ mở mắt, sau lưnglà nhiệt độ cơ thể xa lạ làm cho cô có cảm giác ấm áp, rõ ràng là cô chán ghét cùng ngườilạ tiếp xúc, có thói quen ngủ một mình, nhưng đối với người này thân thể lại theo bản năng tìm kiếm hơi thở thích hợp, ngủ thiếp đi.
Thật sự là rất kỳ quái, là vì cậu ta bộ dạng đặc biệt ưa nhìn, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt,hay là vìmùi hương trên người cậu ta giống như cỏ xanh đặc biệt dễ ngửi?
Tuy rằng Khương Lai là cô gái có chỉ số thông minh cao nhưng dù sao vẫn chỉ có mười tuổi, hoàn toàn không rõ cảm giác ỷ lại mạc danh kỳ diệu* này từ đâu mà đến, về vấn đề này cô suy nghĩ rất đơn giản ,sau đó tiếp tục như mọi ngày chui ra khỏi chăn, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác mất mát.
(Mạc danh kì diệu: không rõ nguyên nhân)
“Reng! reng! reng!”
Tiếng chuông đồng hồ báo thức đem Tả Thiên đang mơ mộng ngọt ngào tỉnh lại, cậu mơ mơ màng màng vươn tay muốn đem đồng hồ báo thức tắt đi nhưng tìmnửa ngày vẫn không thấy đâu,âm thanh đáng sợ này có thể làm hỏng màng nhĩ của cậu mất ! Bỗng nhiên tiếng đồng hồ báo thức im bặt,cậu có chút nghi hoặc mở to mắt, trong tầm mắt hiện ra bóng dáng nho nhỏ, Khương Lai đặt đồng hồ báo thức im lặng thả lại tại chỗ, rồi mới quay lại nói với cậu:
"Bữa sáng làm xong rồi."
"Hả?!." Vừa tỉnh ngủ đầu óc có chút mơ hồ, "Cậu dậy thật sớm, thật lợi hại!."
Được khích lệ , Khương Lai hơi hơi cúi đầu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh hơi hiện lên ý cười ngọt ngào"Bữa sáng đã được đặt ở trên bàn cơm, tôi đi kêu ba rời giường."
Lời này tại sao càng nghe lại càng thấy không được tự nhiên, chờ Tả Thiên rửa mặt xong đi ra, nghe tiếng nói vọng ra từ phòng ngủ bên cạnh thì mới biết cảm giác không được tự nhiên này là làm sao.
"Ba, rời giường!."
"Không cần, mãi nửa đêm hôm qua ba mới ngủ."
"Ba, thức đêm không tốt!."
"Là công việc ba cũng không có biện pháp, để ba ngủ thêm một lát đi!."
"Hiện giờ ngủ tiếp, buổi tối ba lại thức đêm, sẽ lập thành một vòng tuần hoàn xấu đó ba!”
"Chuyển biến xấu thì mặc chuyển biến xấu, con cứ nhắm mắt lại, làm như không nhìn thấy ba đi."
"Ba !ba! bữa sáng nhất định phải ăn, bằng không dạ dày sẽ hỏng mất."
"Hỏng ba cũng mặc kệ, ba chỉ muốn ngủ, ngủ!."
"Ba , ba quên lần trước đi khám rồi sao sao? Ba quên bác sĩ đã dặn rồi sao....."
"Con dừng lại, ba rời giường là được chứ gì!" Khương Thi nhảy dựng lên, tùy tiện mặc quần áo rồi xỏ dép lê đi ra, tình cờ bắt gặp Tả Thiên đang đứng cạnh cửa không khỏi oán giận: "Tiểu Lai Lai con không bao giờ dậy muộn nên không biết ngủ vào ban ngày tuyệt vời đến cỡ nào, ba lúc trước chọn nghề thiết kế không phải là vì ban ngày được ngủ ngon sao,tiểu hài tử con...”
Tiểu hài tử theo chân ba ra ngoài, có chút khẩn trương khi nghe cha oán giận mình, mấy lời oán giận của ba cô nghe đã quen rồi, nhưng vừa nghĩ tới sẽ bị Tả Thiên Thính nghe thấy không khỏi có chút không thoải mái.
"Con không phải tiểu hài tử, ngủ trễ là không tốt!"
Khương Thi lần đầu tiên nghe thấy con gái phản bác mình,trong lòng có chút nhộn nhạo:"Mới chỉ qua một buổi tối đã biến hóa lớn như vậy, Tả Thiên ,cháu rốt cuộc đã làm ra loại ma pháp gì đối với con gái chú?"
Tả Thiên tự nhiên thấy vui vẻ, mỉm cười ngồi xuống ,cùng Khương Lai đứng ở cùng một chiến tuyến : "Khương Lai đương nhiên không phải là người ngốc." Cậu quay đầu lại nhíu mày nhìn Khương Thi: "Tối hôm qua không biết ai chưa đến chín giờ đã nói mệt nhọc, muốn đi ngủ luôn,vậy mà bây giờ còn kêu buồn ngủ?!”
Kỳ thật trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, đây chẳng qua là người kia lấy cớ, ai mà biết được Khương Thi trở về phòng có ngủ luôn hay không, nhưng mà mọi người đều là người thông minh,đối với vấn đề này tự nhiên cũng không đi sâu vào quá nhiều.
"Hai đứa là người trẻ tuổi sinh lực dồi dào, ta đây già rồi, đương nhiên làphải ngủ càng nhiều càng tốt."
Tả Thiên liếc mắt xem thường, lôi kéo Khương Lai tới bàn ăn "Tôi rốt cụccũng biết vì sao cậu lại dưỡng thành tính cách thế này, có mộtngười banhư thế, nếu tính cách cậu không trầm ổn, đại kháisẽ bị chú ấy làm cho tức chết rồi, đừng để ý đến chú ấy, chúng ta cùng ăn bữa sáng."
Khương Lai kỳ thật không thế nào hiểu được lời nói của Tả Thiên, chỉ cảm thấy tay mình bị đôi tay đẹp đẽ kia lôi kéo, một chút độ ấm nơi bàn tay lan truyền đến toàn thân, đầu cũng bị nóng đếncó chút choáng váng, chỉ nhớ là đối phương đang cầm tay mình còn những thứ khác căn bản là không nhớ được.
Bị nhạo báng như vậy, Khương Thi vốn cũng hơi tức, nhưng vừa chạm vào ánh mắt của con gáibảo bối đang hốt hoảng lại loáng thoáng mang theomột chút thần sắc hạnh phúc, cơn tức cũng tiêu tán không còn một mảnh.
Tiểu tử này, nói cũng...... Khụ khụ...... Có vài phần đạo lý.
Ăn xong bữa sáng, Khương Thi nhờTả Thiên mang Khương Lai ra ngoài một chút, Tả Thiên nghĩ nghĩ sau đó cự tuyệt: "Vài ngày sau hành trình của cháu đã được an bài chặt chẽ, cháu còn tính đi núi Dương Minh, tối hôm nay không nhất định có thể trở về, Khương Lai đi theo tựa hồ không tiện."
Khương Thi vốn đang muốn nói gì, lại thấy con gái im lặng nên đành từ bỏ: "Được, chú cùng Khương Lai cũng phải đem sách vở của học kì này sửa soạn lại một lần,cháu đi vui vẻ!”
Rõ ràng Khương Lai vẫn là khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng Tả Thiên cũng có thể nhìn rabiểu tình dao động rất nhỏ trong mắt, tựa hồ có chút mất mát.
Lúc ra cửa Tả Thiên phát hiện giầy của mình bị đặt ở cửa thông gió phòng bên ngoài, cậu xách giầy lên mỉm cười nhìn Khương Lai, "Giầy của tôi bốc mùi đúng không?" Từ sau khi biết mình thi đỗ ,Tả Thiên đi đôi giày này dầm mưa dãi nắng , không bốc mùi mới là lạ!
Thái độ trêu tức rõ rãng như vậy nhưng Khương Lai vẫn trả lời đứng đắn: "Chỉ cần để ở bên ngoài toàn mùi sẽ bay đi, không quan hệ."
Tả Thiên lông mày cong lên mang giầy thoắt cái đã đến trước mặt Khương Lai : "Cái này cậu không biết đâu, là tôi cố ý đem giầy biến thành mùi vịnhư thế, như vậy mỗi ngày đi giầy chân sẽ biến thành thần kì, chân thần kỳ ở chỗ khi đi câu cá sẽ không cần mồi câu,đặc biệt đúng không?”
Khương Lai càng đứng đắn, Tả Thiên lại càng muốn trêu tức ,cậu bày ra bộ mặt thản nhiên như không , Khương Lai đương nhiên không nghi ngờ gì, khuôn mặt lạnh nhạt hé ra một tia kinh ngạc: "Thật vậy chăng?"
Tả Thiên thấy cô mắc câu, cười đến gần nội thương, làm bộ cúi đầu đi giày nhưng nụ cười vẫn giữ trên khóe môi: "Đúng rồi chỉ có tôi đi, cậu coi như xong, cậu rõ ràng là cô gái sạch sẽ, làm sao có thể cho phép giầy của mình có mùi như vậy đây?”
Khương Lai cắn môi không nói gì.
Đi giày xong, Tả Thiên nhìn Khương Lai đang im lặng, nói: "Tạm biệt, tiểu công chúa của tôi, hành trình của kỵ sĩ tôi đây bắt đầu." Nói xong liền xoay người rời đi.
Khương Lai vẫn nhìn theo thân hình cao to biến mất ở chỗ rẽ mới hơi nhíu mày, cảm xúc chìm nổi phập phồng,một lúc sau lấy giầy ở trên tủ giầy xỏ vào.
Khương Thi một lúc lâu sau mới phát hiện con gái mình tự nhiên đi giày thể thao ở trong nhà,đã vậy lại còn đi tới đi lui, kinhngạc đến nỗi cằm cũng muốn rơi xuống: "Sao con lại đi giầy trong nhà,đế giầy có sạch sao?" Đáng tiếc Khương Lai cũng không thèm để ý cha mình nói gì đã mở cửa bước vào phòng.
Thành phố Đài Bắc, mặt trời chiếu nắng chói chang tuyệt không nhân từ như muốn thiêu đốt mọi thứ, tuy rằng loại này thời tiết làm cho người lớn thập phần chán ghét, nhưng đối với vị tiểu bằng hữu mà nói việc này cũng không có gì là lớn, học kỳ chán ghét rốt cục cũng chấm dứt, tiến đến nghỉ hè!
Bạn học Kiều Sở mới lớp bốn há miệng, chẳng quan tâm sửa sang gì cả, chỉ để ý đem tất cả những gì có trongngăn bàn cho vào cặp sách, một bên còn cùng đồng học ngồi cùng bàn quy hoạch ngày nghỉ tuyệt vời, "Chatớ nói nghỉ hè có thể đi đến nhà bà ngoại ở một tháng nha, nhà bà ngoại ở trên núi, thăm quan này nọ rất tuyệt vời."
"Ừ." Cùng giọng điệu cao hứng phấn chấn hoàn toàn tương phản, trả lời cô bé là một tiếng nói lạnh nhạt thanh lương.
Tuy rằng biết đồng học ngồi cùng bàn này là người có tính cách yên lặng, nhưng lạnh nhạt đáp lại như vậy quả thực làm cho người ta chịu đả kích, Kiều Sở đem túi sách phình toquăng ra xa bàn, xoay người lại, lại thấy bạn đồng học đang cẩn thận tỉ mỉ đem sách vở bỏ vào túi sách, còn đem một vài mẩu giấy vụn ném tới thùng rác phía sau.
"Khương Lai thật ngoan nha, cậu có biết mẹ tớ mỗi ngày đều ở bên tai tớ nói bà hi vọng cậu là là con gái của bà? Tớ nghe mà lỗ tai thành kén rồi! " Kiều Sở ra vẻ lão thành thật sâu thở dài một hơi, đôi mắt mở to linh động, tính cách trẻ con khuôn mặt mười phần nhỏ nhắn, nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy đáng yêu.
Khương Lai rốt cục từ bi thưởng cho cô một ánh mắt, "Tớ hiện tại cũng rất ngoan ngoãn."
Kiều Sở sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, "Lạnh quá lạnh quá." Cô vốn chính là một tiểu nữ sinh tinh quái, một bên làm ngoáo ộp, một bên ôm hai vai lạnh run cua mình bộ dáng hết sức buồn cười, vài bạn đồng học ngồi bên đều ôm bụng cười ha hả.
Khương Lai lại hoàn toàn không để ý tới cô một bên đang khôi hài, thu thập xong vài thứ, nói một câu tạm biệt rồi liền đứng lên, đeo túi sách đi tới cửa phòng học .
Kiều Sở vội vàng thu lại diễn xuất, đuổi theo đi giữ chặt tay áo Khương Lai, chờ Khương Lai xoay đầu lại mới nghiêm túc hỏi: "Cậu nghỉ hè có sắp xếp lịch không ? Muốcùng tớ đến nhà bà ngoại hay không?"
Vị đồng học này vừa xinh đẹp lại thông minh, tuy rằng ngẫu nhiên có điểm hơi không quan tâm, nhưng xem thành tích học tập vượt xa người bình thường, có thể cùng cô làm bạn có thể nói là rất có mặt mũi.
Đối với một đôimắt ngập nước tràn ngập chờ đợi mở to như vậy, Khương Lai không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt, "Cám ơn, nhưng tớ không thích ngày nghỉ phải ra ngoài, chúc cậu chơi vui vẻ."
Nói xong Khương Lai cũng không đợi Kiều Sở kịp phản ứng, đeo túi sách nhanh chóng bước ra ngoài phòng học, chỉ để lại trong gió hiu quạnh vị bạn học Kiều Sở bị đả kích nặng nề.
Trước mắt bao người bị cự tuyệt.....Ôi!
Đồng học bên cạnh không có liên quan chú ý đến bên này cũng không nhịn được vì Kiều Sở đáng yêu mà bênh vực kẻ yếu, Khương Lai này rất tự cho là đúng, có một cái tên cổ quái như vậy, ngay cả cá tính cách cũng mang phần kỳ quái.
Một người nữ sinh không nhịn được đi tới quan tâm, lại thấy Kiều Sở vốn ủ rũ đột nhiên chống nạnh, ha ha ha nở nụ cười, "Khương Lai cự tuyệt trước mặt mọi người, tính cách khá lắm!"
Cổ quái quả nhiên là bệnh truyền nhiễm, giống như Kiều Sở được mọi người yêu thích ở cùng chỗ với Khương Lai bị mọi người chán ghét đã lâu cũng trở nên mạc danh kỳ diệu như vậy, các học sinh cau mày yên lặng tản ra.
Bọn họ mới chỉ là những học sinh lớp bốn, mới chỉ có mười tuổi, những thứ dài dòng thường không hiểu được ,kì thực tình bạn chính là sự cuốn hút lẫn nhau cũng như Kiều Sở và Khương Lai một người suốt ngày lặng thinh một người suốt ngày thao thao bất tuyệt vậy.
◎◎◎
Cửa chính không khép kín, âm thanh nói chuyện mơ hồ theo khe cửa lọt ra, một âm thanh rất quen thuộc, chắc hẳn là âm thanh của cha;còn một thanh âm cũng thật xa lạ, giọng nói thập phần đặc biệt, lười biếng nhưng như thể tiếng đàn, phá lệ cảm động.
Khương Lai trước gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
"Đã đến rồi thì vào đi để cha giới thiệu, đây là Khương Lai, là con gái xinh đẹp lại hiểu biết của chú, còn đây là Tả Thiên, là con trai của bạn cha trên mạng, muốn tạm thời ở nhà chúng ta vài ngày, các con hảo hảo mà ở chung nha."
Tả Thiên hơi hứng thú nhướn mày trái, "Khương Lai?"
Cậu vốn cho là mình tên đã đủ cổ quái, đến nơi đây mới phát hiện mình đã gặp sư phụ, cha kêu Khương Thi, con gái là Khương Lai, đây mới là tổ hợp kẻ dở hơi chân chính.
"Đúng vậy, tên các con rất có duyên phận nha, ngày hôm qua và tương lai."
Tả Thiên chỉ cười không nói, nhìn cô gái nho nhỏ trước mắt để tóc ngắn,da trắng bộ dáng thập phần xinh đẹp, chỉ là biểu tình hơi lạnh nhạt, không giống tiểu hài tử ở tuổi này, dù nghe nói có một người bạn trên mạng xa lạ muốn vào ở nhờ nhà mình cũng không có biểu hiện cảm xúc chống đối rõ ràng.
Cậu cúi người, cùng Khương Lai mười tuổi bảo trì tầm mắt ngang nhau, chậm rãi hướng phía trước vươn tay, "Xin chào, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Khương Lai đầu tiên cũng bắt tay hắn, rồi sau đó ánh mắt lại lơ đãng nhìn đến mặt của hắn, đây là lần đầu tiên cô thấy nam sinh đẹp như vậy, cô vẫn nghĩ đến cha đã đủ đẹp trai, nhưng mà người này đã đánh vỡ quan niệm của cô, khiến cô nghĩ đến dáng vẻ trẻ tuổi đẹp trai hoàn toàn bất đồng.
Con ngươi luôn mang ý cười thâm thúy, mũi thẳng, đôi môi mỏng mưu lược giơ lên độ cong nho nhỏ,mọi thứ giống như đều là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp hoàn mĩ không sứt mẻ, không có một tia soi mói, đến tay còn xinh đẹp như vậy, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, khớp xương hữu lực.
Đượchắn vuốt ve tóc, bị hắn híp mắt lười biếng nhìn như vậy, nhất định là phi thường hạnh phúc.
Thấy tiểu nữ sinh vẫn không có phản ứng, Tả Thiên tự nhiên cũng không biết đối phương đang hoa si mình, nghĩ rằng cô không có hứng thú, cũng không sao cả thu tay về.
Một bên Khương Thi khụ một tiếng, có điểm ngại ngùng với Tả Thiên: "Để cháu chê cười rồi, tính cách con bé chính là lạnh nhạt như vậy, ngay cả chú cũng không có biện pháp với nó."
Tả Thiên cười cười, "Là cháu quấy rầy mới đúng, hai người trước tán gẫu, cháu ra ngoài đi dạo."
"Không được." Khương Thi gọi hắn lại, "Cháu mới đến chưa quen thuộc, để chú đưacháu đi." Khương Thi một tay tự nhiên đặt trên bả vai Tả Thiên, một bên quay đầu cười nhìn con gái mình, "Lai Lai, cha có việc quan trọng , phiền con quét dọn thư phòng của hộ cha, chúng ta có khả năng sẽ trở về trễ, con hãy chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đến chiêu đãi chatiểu bằng hữu nha."
Tả Thiên nghe vậy kinh ngạc ngước mắt, trông thấy cô gái đối diện im lặng nhìn bọn họ một hồi, mới chần chờ gật gật đầu, hướng một phòng mà đi tới.
"Cậu ấy nhỏ như vậy, không thành vấn đề sao ạ?"
Khương Thi thần bí cười dựng thẳng ngón trỏ, "Cứ đợi rồii sẽ biết."
Khương Thi là một nhàthiết kế trang sức có chút danh tiếng, luôn làm việc theo cảm hứng, đem giấy viết bản thảo vứt đi quăng lộ xộn, còn thường xuyên ở trong thư phòng cạo râu, ăn quà vặt, ăn xong lại quăng loạn, cả một ngày dưới nền nhà tựa như một đống rác, quả thực vô cùng thê thảm.
Khương Lai làm việc dọn dẹp đã quen tay, tuy rằng lượng công việc lớn nhưng cô cũng không mất nhiều thời gian đã trả lại cho thư phòng một bộ mặt mới tinh, chỉ là trước mắt không kìm được lòng mà nhớ đến những ngóntay dài xinh đẹp của người kia, trên mặt ẩn ẩn hiện lên một tia ảo não, cô chỉ là có chút thất thần, kỳ thật, kỳ thật cô rất muốn nắm lấy bàn tay ấy.
Đợi đến lúc Tả Thiên cùng Khương Thi vừa vào cửa thì bọn họ đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, một đường theo mùi hương mà đi, vừa vặn bắt gặp Khương Lai đang bưng canh dưa chua nấu cá ra.
"Kỳ thật...... Những thứ này đều do Khương Lai nấu?" Ở trên bàn cơm trước mắt hắn bày đầy những thức ăn đủ màu sắc hương vị, sơ ý liếc qua cũng thấy không kém nhà hàng khách sạn là bao.
Khương Lai thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói lời nào, thân hình nho nhỏ đi tới trước mặt Khương Thi, Khương Thi nhận lấy bát canh, đặt vào giữa bàn ăn.
Khương Thi vỗ vỗ bả vai Tả Thiên, "Tiểu Lai Laithật sự rất ít xuống bếp làm nhiều như vậy, bình thường nó nhiều nhất cũng chỉ chịu làm ba món ăn, xem ra nó thực thích cháu, dính lộc của cháu, chú hôm nay có lộc ăn no."
Tả Thiên có chút kinh ngạc, hướng tầm mắt tới Khương Lai không biết từkhi nào đã ngồi đối diện mình, người ta vẫn cúi đầu nghịch bát đũa, vẫn làmột bộ dáng lạnh nhạt nhu thuận như vậy.
Đại khái là Khương Thi mời nhiều quá, Tả Thiên cười cười ngồi xuống dùng cơm, những thứ đồ ăn này không chỉ đẹp mắt, hương vị cũng thập phần ngon, đối với những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon như vậy mà do một cô bé mười tuổi làm ra ,Tả Thiên cũng khó có thể tin vào mắt mình.
"Thế nào, sao không ăn?" Khương Thi đemđĩa thịt bò xào ớt cách hắn xa nhất đặttrước mặt hắn, "Đây là món sở trường của Khương Lai, nếm thử đi, cháu sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
"Cháu không ăn cay." Tả Thiên cười cự tuyệt.
Vừa dứt lời, cô gái ngồi đối diện đứng lên, xoay người đi vào phòng bếp, Khương Thi thấy kỳ quáiliền gọi lại "Khương Lai, sao vậy?"
Khương Lai biểu tình nhạt nhẽo quay đầu lại, im lặng mà nghiêm túc nói: "Trong tủ lạnh còn có một ít nguyên liệu nấu ăn, con đi làm vài món không cay."
Tả Thiên sửng sốt, "Không cần, bên này cũng còn vài món không cay, đồ ăn còn rất nhiều......"
Khương Lai im lặng nhìn hắn một hồi, lại tự mình đi vào phòng bếp.
Khương Thi đột nhiên giống như bị điểm huyệt cười , một tay ôm bụng một tay chỉ vào Tả Thiên ha ha cười không ngừng, khuôn mặt tuấn tú lịch sự vì cười nhiều quá mà trở nên vặn vẹo, Tả Thiên không nói gì nhìn sang bên, yên lặng thán phục người chú này hô hấp thật tốt, cười nhiều như vậy mà không có bị đau sốc hông.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tả Thiên đối với người ôm bụng cười bên cạnh mình đã không còn hứng thú, yên lặng cúi đầu bắt đầu dùng đũa chọc chọc bát cơm.
Người bên cạnh rốt cuộc không còn cười điên cuồng nữa, chỉ là nghiêm trang chạy đến trước mặt Tả Thiên, "Này, tiểu tử này, con gái của chú thích cháu."
Cạch một tiếng vì kinh hách quá độ, trượt tay, chiếc đũa rơi xuống.
"Đây là cái thái độ gì nha, thứ nhất con gái của chú mới mười tuổi, chú chỉ là nói nó thích bị mèo vờn giống như là thích cháu, đừngcó hiểu sai ; thứ hai con gái của chú tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng bộ dạng lại mi thanh mục tú, trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân, cho dù nó thật sự thích cháu, cháu có phải nên tỏ ra rất vui vẻ không?"
Tả Thiên hơi nhếch môi, hoàn toàn cười không nổi.
Khương Thi thuyết trình cho hắn một hồi, bỗng nhiên thu liễm biểu tình, Tả Thiên có chút không quen, người đàn ông này từ lần đầu gặp mặt tới nay đều là một bộ biểu tình phong phú quá độ, thậm chí còn làm cho người ta hoài nghi có phải có điểm thần kinh mất cân đối hay không, một khi biểu tình mất cân đối sẽ không đẽ dàng bỏ qua cho ngời khác.
"Nhà của chú vật trang trí rất ít, Khương Lai không yêu thích thứ gì đặc biệt cả, rõ ràng tuổi nhỏ như vậy, lại giống như đạo sĩđã tu nhiều năm, vô luận như thế nào đều làm cho người ta phi thường khổ sở."
Tả Thiên nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại mang thần sắc lạnh nhạt, sau đó nhớ tới lúc vào cửa hắn đã phát hiện trong phòng này thiếu tồn tại của một người, "Mẹ cậu ấy đâu?"
Khương Thi cười khổ, "Sinh Khương Lai xong hai chúng ta liền ly hôn, đại khái cũng vì vậy mà để cho con bé tạo thành bóng ma tâm lý đi. Tả Thiên, chú biết đối với cháu đề cập đến yêu cầu này thực quá đáng, nhưng là khó có một người mà con bé yêu thích, cháu có thể hay không chăm sóc con bé, để cho con bé trở nên giống người bình thường yêu cười, yêu náo loạn, hoặc vì yêu mà trở nên náo loạn cũng được."
"Cháu sẽ tận lực." Không dễ gì để cự tuyệt yêu cầu của một người cha, màvừa nghĩ tới cô bé lạnh nhạt chỉ vìmột câu không ăn cay của mình mà vọt vào phòng bếp, tâm liền phảng phất như bị ngâm trong nước đã lâu, có điểm như nhũn ra.