(Ở đoạn này Lâm Kiệt Sinh xưng tôi, còn Minh Nhật Võ Tàng vì là giai cấp khác nên dùng xưng hô ta – ngươi nhé)
"Tiến sĩ Kiệt Sinh, có chuyện gì? Ta nghe nói có người tới trộm đồ?" Một thanh âm ốm yếu ghê sợ truyền từ di động ra.
"Đúng vậy, tổng tài, bị một tiểu tử lai lịch không rõ đoạt đi rồi……" Lâm Kiệt Sinh ngồi trên xe, lấy điện thoại gọi cho tổng tài Tập đoàn tài chính Minh Nhật, Minh Nhật Võ Tàng để báo cáo chuyện vừa rồi.
"Đem tất cả sự tình nói cho ta!" Minh Nhật Võ Tàng trầm giọng nói. Hắn là Nhật kiều ở Mỹ, trong giới Nhật kiều trên thế giới thì hắn có thế lực rất lớn, thậm chí đối với kinh tế chính trị Nhật Bản cũng có ảnh hưởng nhất định.
Lâm Kiệt Sinh đem chuyện Diêm Quýnh nói qua một lần.
"Tên này rốt cuộc là ai, có thể chỉ dùng tay đối phó hai gã võ trang đầy đủ, hơn nữa còn dễ dàng mang người từ tầng chín của ngươi đi?" Nghe Lâm Kiệt Sinh giải thích qua, Minh Nhật Võ Tàng cực kì kinh ngạc.
"Hắn gọi Diêm Quýnh, vỏ ngoài là tiểu thuyết gia, thực tế là người Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tìm đến. Tôi đang bắt tay vào điều tra lai lịch của hắn, hơn nữa đã nắm giữ được hành tung của hắn, hiện tại đang tới chỗ trốn của hắn……" Lâm Kiệt Sinh nói.
"Theo thân thủ của hắn, hắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tiến sĩ Kiệt Sinh, có phải hắn biết kế hoạch của chúng ta nên mới mang nàng đi?" Minh Nhật Võ Tàng nghiêm khắc hỏi.
"Không, tôi nghĩ hắn chưa biết, bởi vì hắn luôn hỏi tôi trái tim nhân tạo giấu ở đâu." Lâm Kiệt Sinh tuy nói vậy, nhưng cũng có điểm lo lắng. Diêm Quýnh đến tột cùng biết bao nhiêu về nghiên cứu của hắn?
"Thật không? Vậy vì sao muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi?"
"Có lẽ hắn muốn lợi dụng Tâm Ngữ uy hiếp tôi!" Lâm Kiệt Sinh cho rằng Diêm Quýnh biết Đông Tâm Ngữ là em họ hắn, mới giữ nàng làm con tin.
"Vậy hãy mang cô em họ người về càng sớm càng tốt, đề phòng tiểu tử kia phát hiện chân tướng."
"Tôi sẽ nhanh chóng mang Tâm Ngữ về, trên người nàng có thiết bị theo dõi, tuyệt đối trốn không xa."
"Ta đã sớm muốn ngươi nhốt cô ta ở phòng nghiên cứu, ngươi không nghe, lại thả cô ta đi lung tung……" Minh Nhật Võ Tàng nói.
"Tổng tài, nếu đem Tâm Ngữ nhốt tại phòng nghiên cứu, nó lập tức sẽ phát giác và chống cự, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Ngài nghĩ xem, con bé đã sống khỏe mạnh hơn một năm, hết thảy bình thường, chứng tỏ thí nghiệm của tôi sắp thành công, chỉ cần đợi một tháng nữa, ngài sẽ khỏe mạnh giống nàng." Lâm Kiệt Sinh khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý.
"Hiện tại, đầu tiên phải giải quyết tiểu tử được Khoa Lợi phái tới, ta đã bảo Quỳnh Tử liên lạc với Nhật Liên ở Đài Loan giúp ngươi tìm người, ta muốn toàn bộ kế hoạch thí nghiệm hoàn mỹ không tỳ vết, không gặp quấy nhiễu." Minh Nhật Võ Tàng âm ngoan mệnh lệnh.
"Vâng, nhờ có Quỳnh Tử phu nhân ra mặt, giờ phút này Nhật Liên đã phái một số đông nhân mã giúp tôi tới khách sạn bắt người." Lâm Kiệt Sinh nhìn đoàn xe khổng lồ ở phía sau, mỉm cười. Đây là nguyên nhân hắn dựa vào Tập đoàn tài chính Minh Nhật, có tập đoàn lớn như vậy làm chỗ dựa, hắn không cần lo lắng gì.
"Quỳnh Tử tuy là nữ, nhưng hiệu suất làm việc tuyệt hảo, nàng là trợ thủ đắc lực của ta, vài năm nay đều là nàng chia sẻ công việc của tập đoàn với ta, thật sự là nữ nhân tốt." Nhắc tới nữ tử âu yếm của mình, Minh Nhật Võ Tàng thanh âm chuyển sang sủng nịch.
"Đúng vậy, Quỳnh Tử phu nhân thật sự rất vĩ đại……" Lâm Kiệt Sinh nhớ tới tiểu thê tử quyến rũ động lòng người của Minh Nhật Võ Tàng, trong lòng lại quật khởi xôn xao. Nhật Liên Quỳnh Tử bất quá mới ba mươi lăm tuổi, là tuyệt sắc mỹ nữ khiến mọi nam nhân rung động!
"Sau khi tìm được Đông Tâm Ngữ, đem thí nghiệm về tiến hành ở chỗ ta, ngươi đem nàng tới nơi xa như vậy khiến ta lo lắng." Minh Nhật Võ Tàng lại nói.
"Cái gì?" Lâm Kiệt Sinh sửng sốt.
"Ta hối hận vì để một mình người chạy đến Đài Loan làm thí nghiệm, tuy ngươi nói ở Đài Loan muốn tìm người phương Đông làm vật thí nghiệm rất dễ, nhưng ở Mỹ ta cũng có thể giúp ngươi tìm cơ thể thí ngiệm, cho nên sau khi tìm được Đông Tâm Ngữ, lập tức mang nàng tới gặp ta."
"Nhưng thời gian chỉ còn có một tháng……"
"Một tháng này ta muốn tự mình đôn đốc, chẳng lẽ không được?"
Lâm Kiệt Sinh trong mắt hiện lên tia tức giận, nhưng cố nén lại. "Đương nhiên…… Có thể."
"Vậy mau hành động, cùng Khoa Lợi phân cao thấp."
"Vâng."
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Lâm Kiệt Sinh khép di động, cười lạnh thầm nghĩ, Minh Nhật Võ Tàng quả nhiên là lão hồ li!
Bất quá không sao, trước hết nghe lời lão, dù sao toàn bộ kế hoạch cũng không bởi vậy mà thay đổi, mà có thể trước tiên đạt tới mục đích của hắn……
Xe rốt cục cũng dừng trước khách sạn, hắn vội vàng xuống xe, đang muốn cùng hơn phần tử hắc đạo của Nhật Liên tiến vào khách sạn tìm người, lại thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ trong chạy vội ra, chính là Đông Tâm Ngữ.
Hắn vui mừng quá đỗi, xông lên chặn đường nàng.
"Tâm Ngữ! Sao em trốn ra được? Có sao không? Diêm Quýnh có khiến em bị thương không?" Hắn nắm bả vai nàng, miệng liên tiếp quan tâm hỏi han, ánh mắt cũng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, lợi hại soi kỹ, rất giống người mua đang kiểm nghiệm sản phẩm xem có tì vết không.
Đông Tâm Ngữ toàn bộ tâm tư đều bị vây trong lo sợ, nàng vừa mới ý thức được cảm tình của mình với Diêm Quýnh, ba hồn bảy vía đều bay hết, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Kiệt Sinh ở cổng khách sạn, bởi vậy biểu tình ngây ngốc, không hề phản ứng.
"Tâm Ngữ?"
"Anh họ……" Nàng nhìn hắn, nhưng tầm mắt không có tiêu cự.
"Tâm Ngữ, sao vậy? Em không thoải mái?" Lâm Kiệt Sinh nhíu mày, bộ dáng nàng là lạ.
"Em……" Nàng chỗ nào không thoải mái? Đương nhiên là não nàng! Não nàng hỏng rồi! Nếu không sẽ không loạn lên như thế này, biết rõ Diêm Quýnh nguy hiểm còn yêu hắn!
Yêu người đàn ông đáng sợ kia…… Trời ạ! Nàng không phải rất sợ hắn sao? Vì sao mới hai ngày ngắn ngủi, lòng nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ? Là trò đùa của thần tình yêu? Hay là nàng điên rồi?
"Thế nào? Diêm Quýnh đả thương em sao?" Lâm Kiệt Sinh tức giận, lay lay nàng hỏi.
"Không có……Anh ấy không làm gì em…… Chỉ là……" Chỉ là trộm đi trái tim em! Nàng kinh hoảng nghĩ. Chung quy là Lưu Hiểu Trân đoán đúng, nàng sợ Diêm Quýnh cũng là bị hắn lay động trái tim.
"Chỉ là sao?"
"Không có gì, nhất định là em quá trầm mê vào tiểu thuyết kia…… Nhất định là như vậy……" Nàng che hai gò má đỏ hồng, nghĩ rằng nhất định là giống Lưu Hiểu Trân nói, nàng hòa vào quyển sách "Run rẩy", bất tri bất giác sinh ra cảm tình kì lạ với nhân vật nam chính, cho nên vừa thấy Diêm Quýnh mới có thể thất kinh, mới mạc danh kỳ diệu mê luyến hắn!
"Rốt cuộc em đang nói cái gì? Tiểu tử kia đem ngươi biến thành bộ dáng bị đứt dây thần kinh số 11 (ôi, nói Tâm Ngữ thế đấy, nhưng mà buồn cười), đáng giận, anh sẽ không buông tha hắn!" Lâm Kiệt Sinh tức giận tận trời, quay đầu quát khẽ Lí Phiêu, thủ lĩnh Nhật Liên: "Diêm Quýnh giao cho các ngươi!"
"Không thành vấn đề." Lí Phiêu cười lạnh, vẫy tay một cái, hơn mười huynh đệ theo hắn vào khách sạn.
Đông Tâm Ngữ vừa nghe bọn họ đối thoại, lập tức sợ tới mức nhéo tay Lâm Kiệt Sinh, vội la lên:"Anh họ, mọi người muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là mời hắn biến đi." Hắn nở nụ cười không có hảo ý.
"Anh……Anh muốn giết anh ấy?" Nàng thở dốc vì kinh ngạc.
Lâm Kiệt Sinh không trả lời, ôm eo nàng, đem nàng đi tới xe của hắn. "Đi thôi! Em nhất định sợ hãi! Trở về nghỉ ngơi cho tốt……"
"Không! Không thể giết, mau trở lại……" Nàng lo lắng hô to, tránh tay hắn xoay người muốn chạy vào khách sạn.
"Em trở về cho anh!" Lâm Kiệt Sinh bước dài chế trụ cổ tay nàng, dùng sức đem nàng bức lên xe.
"Anh họ……" Nàng bị đẩy vào xe, ngã ngồi xuống ghế, kinh ngạc quay đầu lại.
Trước mắt là người đàn ông hung ác, là anh họ thường ngay ôn nhu nhã nhặn của nàng sao?
"Em sao vậy? Diêm Quýnh là kẻ địch của chúng ta, em lại một lòng hướng về hắn, thật sự rất ngu xuẩn!" Lâm Kiệt Sinh ngồi vào xe, lạnh lùng trách cứ nàng.
"Em không phải hướng về hắn, chỉ là không hy vọng có người thương vong……" Nàng lo lắng lắc đầu.
"Cái gì?"
"Anh có hiểu không? Phàm là ai đi trêu chọc hắn, đều đã chết…. Nhanh gọi đám người kia trở lại! Anh họ……" Nàng không lo lắng về an nguy của Diêm Quýnh, mà là tội nghiệt của hắn. Nếu hắn là "Toàn", thì mục tiêu sống duy nhất của hắn là giết chóc, chỉ cần gặp trở ngại, rõ ràng hắn sẽ không lưu tình chút nào.
Hắn, quả thực là tử thần đến từ địa ngục đến……
"Em nghĩ hắn quá lợi hại rồi. Vừa rồi đi lên là gần hai mươi hảo thủ của Nhật Liên, người người đều là mãnh tướng, em cho là Diêm Quýnh còn có thể sống được?" Lâm Kiệt Sinh nghĩ đến nàng giải vây cho Diêm Quýnh, nắm chặt bả vai nàng. "Nghe này, Tâm Ngữ, đừng nữa vì một người xa lạ tổn thương tình cảm anh em chúng ta, người thật sự đối tốt với em chỉ có anh, hiểu không? Chỉ có anh mới quý trọng em nhất, yêu thương em nhất."
"Cái gì……" Nàng ngạc nhiên trừng mắt hắn. Hắn…… Hắn đang nói cái gì? Hắn yêu nàng?
"Mẹ anh đã sớm ngầm đồng ý cho hai chúng ta cùng một chỗ, em xem có được không? Trong một năm này, chẳng lẽ em còn không hiểu tình cảm anh dành cho em?" Lâm Kiệt Sinh mềm mại nói, dùng thủ đoạn mê hoặc.
"Không……" Nàng phản cảm muốn tránh ra.
"Em vĩnh viễn là người của anh, vĩnh viễn!" Lâm Kiệt Sinh dùng sức nắm cằm nàng, phút chốc dùng sức hôn trụ nàng.
Cảm giác chán ghét theo bốn phương tám hướng đánh úp lại, nàng cơ hồ lập tức phản kháng, hơn nữa thanh âm giận dữ: "Buông!"
Hắn cường ngạnh ôm nàng, vẫn bắt nàng mở miệng ra, nàng tức giận hung hăng cắn nát môi hắn, đau đến mức hắn phải đẩy nàng ra, trong cơn giận dữ tát nàng một cái.
"Ba!" Một thanh âm thanh thúy, Đông Tâm Ngữ bị đánh cho ngã sang một bên, vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, giống như trong một năm vừa rồi nàng chưa từng thật sự quen biết hắn.
"Tiến sĩ Kiệt Sinh, có chuyện gì? Ta nghe nói có người tới trộm đồ?" Một thanh âm ốm yếu ghê sợ truyền từ di động ra.
"Đúng vậy, tổng tài, bị một tiểu tử lai lịch không rõ đoạt đi rồi……" Lâm Kiệt Sinh ngồi trên xe, lấy điện thoại gọi cho tổng tài Tập đoàn tài chính Minh Nhật, Minh Nhật Võ Tàng để báo cáo chuyện vừa rồi.
"Đem tất cả sự tình nói cho ta!" Minh Nhật Võ Tàng trầm giọng nói. Hắn là Nhật kiều ở Mỹ, trong giới Nhật kiều trên thế giới thì hắn có thế lực rất lớn, thậm chí đối với kinh tế chính trị Nhật Bản cũng có ảnh hưởng nhất định.
Lâm Kiệt Sinh đem chuyện Diêm Quýnh nói qua một lần.
"Tên này rốt cuộc là ai, có thể chỉ dùng tay đối phó hai gã võ trang đầy đủ, hơn nữa còn dễ dàng mang người từ tầng chín của ngươi đi?" Nghe Lâm Kiệt Sinh giải thích qua, Minh Nhật Võ Tàng cực kì kinh ngạc.
"Hắn gọi Diêm Quýnh, vỏ ngoài là tiểu thuyết gia, thực tế là người Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi tìm đến. Tôi đang bắt tay vào điều tra lai lịch của hắn, hơn nữa đã nắm giữ được hành tung của hắn, hiện tại đang tới chỗ trốn của hắn……" Lâm Kiệt Sinh nói.
"Theo thân thủ của hắn, hắn cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tiến sĩ Kiệt Sinh, có phải hắn biết kế hoạch của chúng ta nên mới mang nàng đi?" Minh Nhật Võ Tàng nghiêm khắc hỏi.
"Không, tôi nghĩ hắn chưa biết, bởi vì hắn luôn hỏi tôi trái tim nhân tạo giấu ở đâu." Lâm Kiệt Sinh tuy nói vậy, nhưng cũng có điểm lo lắng. Diêm Quýnh đến tột cùng biết bao nhiêu về nghiên cứu của hắn?
"Thật không? Vậy vì sao muốn dẫn Đông Tâm Ngữ đi?"
"Có lẽ hắn muốn lợi dụng Tâm Ngữ uy hiếp tôi!" Lâm Kiệt Sinh cho rằng Diêm Quýnh biết Đông Tâm Ngữ là em họ hắn, mới giữ nàng làm con tin.
"Vậy hãy mang cô em họ người về càng sớm càng tốt, đề phòng tiểu tử kia phát hiện chân tướng."
"Tôi sẽ nhanh chóng mang Tâm Ngữ về, trên người nàng có thiết bị theo dõi, tuyệt đối trốn không xa."
"Ta đã sớm muốn ngươi nhốt cô ta ở phòng nghiên cứu, ngươi không nghe, lại thả cô ta đi lung tung……" Minh Nhật Võ Tàng nói.
"Tổng tài, nếu đem Tâm Ngữ nhốt tại phòng nghiên cứu, nó lập tức sẽ phát giác và chống cự, không có lợi cho kế hoạch của chúng ta. Ngài nghĩ xem, con bé đã sống khỏe mạnh hơn một năm, hết thảy bình thường, chứng tỏ thí nghiệm của tôi sắp thành công, chỉ cần đợi một tháng nữa, ngài sẽ khỏe mạnh giống nàng." Lâm Kiệt Sinh khóe miệng hiện ra nụ cười đắc ý.
"Hiện tại, đầu tiên phải giải quyết tiểu tử được Khoa Lợi phái tới, ta đã bảo Quỳnh Tử liên lạc với Nhật Liên ở Đài Loan giúp ngươi tìm người, ta muốn toàn bộ kế hoạch thí nghiệm hoàn mỹ không tỳ vết, không gặp quấy nhiễu." Minh Nhật Võ Tàng âm ngoan mệnh lệnh.
"Vâng, nhờ có Quỳnh Tử phu nhân ra mặt, giờ phút này Nhật Liên đã phái một số đông nhân mã giúp tôi tới khách sạn bắt người." Lâm Kiệt Sinh nhìn đoàn xe khổng lồ ở phía sau, mỉm cười. Đây là nguyên nhân hắn dựa vào Tập đoàn tài chính Minh Nhật, có tập đoàn lớn như vậy làm chỗ dựa, hắn không cần lo lắng gì.
"Quỳnh Tử tuy là nữ, nhưng hiệu suất làm việc tuyệt hảo, nàng là trợ thủ đắc lực của ta, vài năm nay đều là nàng chia sẻ công việc của tập đoàn với ta, thật sự là nữ nhân tốt." Nhắc tới nữ tử âu yếm của mình, Minh Nhật Võ Tàng thanh âm chuyển sang sủng nịch.
"Đúng vậy, Quỳnh Tử phu nhân thật sự rất vĩ đại……" Lâm Kiệt Sinh nhớ tới tiểu thê tử quyến rũ động lòng người của Minh Nhật Võ Tàng, trong lòng lại quật khởi xôn xao. Nhật Liên Quỳnh Tử bất quá mới ba mươi lăm tuổi, là tuyệt sắc mỹ nữ khiến mọi nam nhân rung động!
"Sau khi tìm được Đông Tâm Ngữ, đem thí nghiệm về tiến hành ở chỗ ta, ngươi đem nàng tới nơi xa như vậy khiến ta lo lắng." Minh Nhật Võ Tàng lại nói.
"Cái gì?" Lâm Kiệt Sinh sửng sốt.
"Ta hối hận vì để một mình người chạy đến Đài Loan làm thí nghiệm, tuy ngươi nói ở Đài Loan muốn tìm người phương Đông làm vật thí nghiệm rất dễ, nhưng ở Mỹ ta cũng có thể giúp ngươi tìm cơ thể thí ngiệm, cho nên sau khi tìm được Đông Tâm Ngữ, lập tức mang nàng tới gặp ta."
"Nhưng thời gian chỉ còn có một tháng……"
"Một tháng này ta muốn tự mình đôn đốc, chẳng lẽ không được?"
Lâm Kiệt Sinh trong mắt hiện lên tia tức giận, nhưng cố nén lại. "Đương nhiên…… Có thể."
"Vậy mau hành động, cùng Khoa Lợi phân cao thấp."
"Vâng."
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Lâm Kiệt Sinh khép di động, cười lạnh thầm nghĩ, Minh Nhật Võ Tàng quả nhiên là lão hồ li!
Bất quá không sao, trước hết nghe lời lão, dù sao toàn bộ kế hoạch cũng không bởi vậy mà thay đổi, mà có thể trước tiên đạt tới mục đích của hắn……
Xe rốt cục cũng dừng trước khách sạn, hắn vội vàng xuống xe, đang muốn cùng hơn phần tử hắc đạo của Nhật Liên tiến vào khách sạn tìm người, lại thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ trong chạy vội ra, chính là Đông Tâm Ngữ.
Hắn vui mừng quá đỗi, xông lên chặn đường nàng.
"Tâm Ngữ! Sao em trốn ra được? Có sao không? Diêm Quýnh có khiến em bị thương không?" Hắn nắm bả vai nàng, miệng liên tiếp quan tâm hỏi han, ánh mắt cũng nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, lợi hại soi kỹ, rất giống người mua đang kiểm nghiệm sản phẩm xem có tì vết không.
Đông Tâm Ngữ toàn bộ tâm tư đều bị vây trong lo sợ, nàng vừa mới ý thức được cảm tình của mình với Diêm Quýnh, ba hồn bảy vía đều bay hết, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp Lâm Kiệt Sinh ở cổng khách sạn, bởi vậy biểu tình ngây ngốc, không hề phản ứng.
"Tâm Ngữ?"
"Anh họ……" Nàng nhìn hắn, nhưng tầm mắt không có tiêu cự.
"Tâm Ngữ, sao vậy? Em không thoải mái?" Lâm Kiệt Sinh nhíu mày, bộ dáng nàng là lạ.
"Em……" Nàng chỗ nào không thoải mái? Đương nhiên là não nàng! Não nàng hỏng rồi! Nếu không sẽ không loạn lên như thế này, biết rõ Diêm Quýnh nguy hiểm còn yêu hắn!
Yêu người đàn ông đáng sợ kia…… Trời ạ! Nàng không phải rất sợ hắn sao? Vì sao mới hai ngày ngắn ngủi, lòng nàng đã thay đổi một trăm tám mươi độ? Là trò đùa của thần tình yêu? Hay là nàng điên rồi?
"Thế nào? Diêm Quýnh đả thương em sao?" Lâm Kiệt Sinh tức giận, lay lay nàng hỏi.
"Không có……Anh ấy không làm gì em…… Chỉ là……" Chỉ là trộm đi trái tim em! Nàng kinh hoảng nghĩ. Chung quy là Lưu Hiểu Trân đoán đúng, nàng sợ Diêm Quýnh cũng là bị hắn lay động trái tim.
"Chỉ là sao?"
"Không có gì, nhất định là em quá trầm mê vào tiểu thuyết kia…… Nhất định là như vậy……" Nàng che hai gò má đỏ hồng, nghĩ rằng nhất định là giống Lưu Hiểu Trân nói, nàng hòa vào quyển sách "Run rẩy", bất tri bất giác sinh ra cảm tình kì lạ với nhân vật nam chính, cho nên vừa thấy Diêm Quýnh mới có thể thất kinh, mới mạc danh kỳ diệu mê luyến hắn!
"Rốt cuộc em đang nói cái gì? Tiểu tử kia đem ngươi biến thành bộ dáng bị đứt dây thần kinh số 11 (ôi, nói Tâm Ngữ thế đấy, nhưng mà buồn cười), đáng giận, anh sẽ không buông tha hắn!" Lâm Kiệt Sinh tức giận tận trời, quay đầu quát khẽ Lí Phiêu, thủ lĩnh Nhật Liên: "Diêm Quýnh giao cho các ngươi!"
"Không thành vấn đề." Lí Phiêu cười lạnh, vẫy tay một cái, hơn mười huynh đệ theo hắn vào khách sạn.
Đông Tâm Ngữ vừa nghe bọn họ đối thoại, lập tức sợ tới mức nhéo tay Lâm Kiệt Sinh, vội la lên:"Anh họ, mọi người muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là mời hắn biến đi." Hắn nở nụ cười không có hảo ý.
"Anh……Anh muốn giết anh ấy?" Nàng thở dốc vì kinh ngạc.
Lâm Kiệt Sinh không trả lời, ôm eo nàng, đem nàng đi tới xe của hắn. "Đi thôi! Em nhất định sợ hãi! Trở về nghỉ ngơi cho tốt……"
"Không! Không thể giết, mau trở lại……" Nàng lo lắng hô to, tránh tay hắn xoay người muốn chạy vào khách sạn.
"Em trở về cho anh!" Lâm Kiệt Sinh bước dài chế trụ cổ tay nàng, dùng sức đem nàng bức lên xe.
"Anh họ……" Nàng bị đẩy vào xe, ngã ngồi xuống ghế, kinh ngạc quay đầu lại.
Trước mắt là người đàn ông hung ác, là anh họ thường ngay ôn nhu nhã nhặn của nàng sao?
"Em sao vậy? Diêm Quýnh là kẻ địch của chúng ta, em lại một lòng hướng về hắn, thật sự rất ngu xuẩn!" Lâm Kiệt Sinh ngồi vào xe, lạnh lùng trách cứ nàng.
"Em không phải hướng về hắn, chỉ là không hy vọng có người thương vong……" Nàng lo lắng lắc đầu.
"Cái gì?"
"Anh có hiểu không? Phàm là ai đi trêu chọc hắn, đều đã chết…. Nhanh gọi đám người kia trở lại! Anh họ……" Nàng không lo lắng về an nguy của Diêm Quýnh, mà là tội nghiệt của hắn. Nếu hắn là "Toàn", thì mục tiêu sống duy nhất của hắn là giết chóc, chỉ cần gặp trở ngại, rõ ràng hắn sẽ không lưu tình chút nào.
Hắn, quả thực là tử thần đến từ địa ngục đến……
"Em nghĩ hắn quá lợi hại rồi. Vừa rồi đi lên là gần hai mươi hảo thủ của Nhật Liên, người người đều là mãnh tướng, em cho là Diêm Quýnh còn có thể sống được?" Lâm Kiệt Sinh nghĩ đến nàng giải vây cho Diêm Quýnh, nắm chặt bả vai nàng. "Nghe này, Tâm Ngữ, đừng nữa vì một người xa lạ tổn thương tình cảm anh em chúng ta, người thật sự đối tốt với em chỉ có anh, hiểu không? Chỉ có anh mới quý trọng em nhất, yêu thương em nhất."
"Cái gì……" Nàng ngạc nhiên trừng mắt hắn. Hắn…… Hắn đang nói cái gì? Hắn yêu nàng?
"Mẹ anh đã sớm ngầm đồng ý cho hai chúng ta cùng một chỗ, em xem có được không? Trong một năm này, chẳng lẽ em còn không hiểu tình cảm anh dành cho em?" Lâm Kiệt Sinh mềm mại nói, dùng thủ đoạn mê hoặc.
"Không……" Nàng phản cảm muốn tránh ra.
"Em vĩnh viễn là người của anh, vĩnh viễn!" Lâm Kiệt Sinh dùng sức nắm cằm nàng, phút chốc dùng sức hôn trụ nàng.
Cảm giác chán ghét theo bốn phương tám hướng đánh úp lại, nàng cơ hồ lập tức phản kháng, hơn nữa thanh âm giận dữ: "Buông!"
Hắn cường ngạnh ôm nàng, vẫn bắt nàng mở miệng ra, nàng tức giận hung hăng cắn nát môi hắn, đau đến mức hắn phải đẩy nàng ra, trong cơn giận dữ tát nàng một cái.
"Ba!" Một thanh âm thanh thúy, Đông Tâm Ngữ bị đánh cho ngã sang một bên, vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, giống như trong một năm vừa rồi nàng chưa từng thật sự quen biết hắn.