"Tiền đặt cược của ngươi? Ta đây hiện tại sẽ phá hủy nàng, thuận tiện giải thoát nàng khỏi nỗi thống khổ làm chuột thí nghiệm……" Hắn lại lần nữa chụp vào ngực nàng.
Đông Tâm Ngữ sợ hãi cơ hồ sốc, nàng tự biết lúc này đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Không ──" Lâm Kiệt Sinh kinh hoảng thất thanh hô to:"Đừng tổn thương trái tim nhân tạo!"
Cái gì?
Tay Diêm Quýnh cách trái tim Đông Tâm Ngữ còn mười cm vội vàng rút lại, cảm thấy hơi run sợ.
Ý Lâm Kiệt Sinh là……
"Ngươi như vậy sẽ làm bị thương trái tim nhân tạo……" Lâm Kiệt Sinh mắt thấy tâm huyết thiếu chút nữa phế bỏ, lòng vô cùng khẩn trương.
Diêm Quýnh nghe thấy lời nói của hắn kì quái, hồ nghi nhìn Đông Tâm Ngữ, rốt cục, hắn phát hiện chuyện không bình thường nhất, sườn trái Đông Tâm Ngữ có một vết sẹo dài chừng 20cm, đó là vết sẹo sau khi giải phẫu!
"Sao lại thế này?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Tôi…… Tôi từng bị tai nạn, tim phải phẫu thuật……" Đông Tâm Ngữ cũng hoang mang không thôi khi nghe Lâm Kiệt Sinh nói, nàng bất an muốn che bộ ngực sữa và nửa thân trên để trần, nhưng tay lại bị Diêm Quýnh đẩy ra, hai vú như ẩn như hiện miêu tả đáp án sinh động.
"Mổ? Bao lâu rồi?" Hắn nghiêm nghị hỏi.
"Mùa thu năm ngoái……" Hắn nhìn nàng chăm chú làm mạch đập nàng dần dần tăng lên.
Diêm Quýnh lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn sắc mặt xám xịt của Lâm Kiệt Sinh, bỗng nhiên cười lạnh.
"Thì ra là thế! Thì ra ngươi đem trái tim nhân tạo bỏ vào thân thể nàng!"
Kết luận này làm Đông Tâm Ngữ khiếp sợ mở lớn miệng, toàn thân bị từng đợt hàn ý lạnh tới tận xương bao phủ.
Lòng của nàng…… Trái tim trong cơ thể nàng……
Là trái tim nhân tạo?!
Bí mật bị tiết lộ, Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ nói:"Đúng vậy! Lúc ấy ta có nhu cầu cấp bách muốn người sống làm thí nghiệm, vừa vặn nàng trọng thương bị đưa vào bệnh viện, không đổi tim nhất định sẽ chết, bởi vậy ta mới lớn mật đem trái tim nhân tạo vào cơ thể nàng……"
"Ngươi biết rõ trái tim nhân tạo thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người đều thất bại, còn đưa vào cơ thể nàng?" Diêm Quýnh hai hàng lông mày nhíu lại. Tìm được trái tim nhân tạo lẽ ra hắn nên cao hứng, nhưng không biết vì sao hiện tại hắn cư nhiên tức giận phi thường.
"Ta đã tu chỉnh tì vết của trái tim nhân tạo, nói sau…… Dù sao đều là chết, nếu thành công, không phải là cứu mạng nàng sao? Tâm Ngữ, em nên cảm tạ anh, là anh cho em sống thêm một năm……" Lâm Kiệt Sinh nhìn Đông Tâm Ngữ, dõng dạc.
"Chuyện này……Dì dượng biết không?" Đông Tâm Ngữ chua xót hỏi.
"Đương nhiên, chính là mẹ đề nghị anh lấy em làm thí nghiệm, mẹ kỳ vọng anh thành công còn nóng lòng hơn người khác!" (cái đoạn này đọc mà ức quá, mồm ngọt sớt anh với em, người thân với chả người thiếc mà thế đấy)
Nàng đột nhiên cảm thấy thật lạnh.
Thì ra cả nhà dì đều lợi dụng nàng, khó trách họ cực kì quan tâm tình trạng thân thể nàng, khó trách Lâm Kiệt Sinh luôn kiểm tra sức khoẻ cho nàng……
Ân nhân cứu mạng gì chứ? Nàng chẳng qua là một con chuột bạch Lâm Kiệt Sinh nuôi mà thôi!
"Trái tim nhân tạo trong cơ thể em hoạt động rất khá, em đã giúp ngành y học bước sang trang mới về tim mạch, em sẽ cùng anh chia sẻ vinh quang này……" Lâm Kiệt Sinh trào dâng nở nụ cười.
"Vinh quang?" Nàng chua xót. Cái này tính là vinh quang? Trái tim này, thậm chí là của trộm cắp……
"Chỉ là vinh quang giả dối thôi, tiến sĩ Kiệt Sinh, trái tim nhân tạo không thuộc về ngươi, vinh quang cũng không về ngươi, hiện tại ta muốn vật về chủ cũ." Diêm Quýnh không chút khách khí đánh vỡ mộng đẹp của Lâm Kiệt Sinh.
"Vật về chủ cũ? Không, ngươi không thể, vì Tâm Ngữ là của ta, nàng chỉ thuộc về ta!" Lâm Kiệt Sinh điên cuồng hô to.
Đông Tâm Ngữ đờ đẫn trừng mắt nhìn hắn, trong nháy mắt này, nàng bỗng nhiên rất muốn lôi tim ra quăng trả Lâm Kiệt Sinh.
"Nàng không thuộc về bất kì ai, nàng chỉ thuộc về chính nàng." Diêm Quýnh nhìn Đông Tâm Ngữ đang tâm thần câu toái, ngực hơi hơi nóng lên.
Lúc này trên mặt nàng pha lẫn kinh ngạc, uể oải, phẫn nộ, thống khổ, hắn cũng từng xem qua trên chính mặt hắn, không những là thống hận, chẳng bằng nói là khuất nhục, là khuất nhục vì tự tôn bị xâm phạm nghiêm trọng.
"Không, nàng là của ta! Ta tốn bao tâm huyết với nàng, ngươi biết không? Hơn nữa, nàng được tổng tài Minh Nhật Võ Tàng của Tập đoàn tài chính Minh Nhật coi trọng, trái tim kia của nàng sẽ còn nguyên đến ngày mai, ngươi cho là ngươi có thể đối kháng cùng toàn bộ Tập đoàn tài chính Minh Nhật?" Lâm Kiệt Sinh lớn tiếng gầm lên.
"Minh Nhật Võ Tàng?" Diêm Quýnh rùng mình, thì ra tất cả mọi việc đều do Nhật Bản đại hắc đạo Minh Nhật Võ Tàng đứng sau làm chủ.
"Đúng vậy, nàng là Minh Nhật Võ Tàng ban cho mạng sống, một năm này bất quá là mượn thân thể nàng làm thí nghiệm vận hành trái tim nhân tạo, chờ hết thảy bình thường, nàng cũng không còn giá trị lợi dụng……" Lâm Kiệt Sinh âm hiểm cười thở hổn hển một hơi.
"Ngươi nói…… Cái gì?" Đông Tâm Ngữ nghe được toàn thân phát run, cùng là người, Lâm Kiệt Sinh dựa vào cái gì lợi dụng cơ thể nàng? Nàng có quyền tự chủ, còn có tôn nghiêm, hắn vì bản thân, có thể giết hại em họ chính mình như vậy?
Thật giận…… Vừa rồi nàng cư nhiên còn biện hộ thay tên cầm thú này?
Diêm Quýnh trong mắt rực lửa giận, hắn một tay kéo Đông Tâm Ngữ đến bên người, hướng Lâm Kiệt sinh cười lạnh.
"Đây là kế hoạch của Minh Nhật Võ Tàng? Trái tim của hắn xảy ra vấn đề, cho nên tìm tới ngươi? Hừ! Nghĩ thật chu đáo, trở về nói cho lão già kia, bảo hắn chờ chết đi! Trái tim của Đông Tâm Ngữ, vĩnh viễn đập trong người nàng, ai cũng đừng nghĩ lấy đi."
Đông Tâm Ngữ không nghĩ tới hắn sẽ vì nàng nói chuyện, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm động cơ hồ rơi lệ.
Lâm Kiệt Sinh trừng mắt, cắn răng nói: "Ngươi cho là đem nàng đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi nàng sẽ không xảy ra chuyện? Trước mắt, nàng là bệnh nhân duy nhất trên đời tiếp nhận thành công trái tim nhân tạo, nếu các trung tâm y học lớn biết bí mật này của nàng, đều sẽ hành động, Khoa Lợi cũng tuyệt không bỏ qua cơ hội nghiên cứu tốt như vậy……"
Diêm Quýnh biết hắn nói đúng, một khi chuyện của Đông Tâm Ngữ truyền ra ngoài, nàng sẽ không thể sống yên một ngày.
Nhưng…… Hắn phải đem nàng giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nói cách khác, hiện tại cứu nàng, ngày sau lại đem nàng đẩy mạnh vào một vực sâu khác……
Hắn nhất thời cảm thấy hỗn loạn, quán triệt nhiệm vụ đối hắn mà nói vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hiện tại hắn lại phá lệ dấy lên một cỗ do dự.
"Thuận tiện nói cho ngươi, Tâm Ngữ không thể rời ta, để trái tim nhân tạo có thể kết hợp hoàn mỹ với cơ thể, thân thể của nàng đã bị ta cải tạo, tế bào trong cơ thể nàng đã khác với người thường, trừ ta, không ai có thể chiếu cố tốt nàng, rời khỏi ta nàng sẽ sống không bằng chết, hiểu không?" Lâm Kiệt Sinh đều đều nói.
Đông Tâm Ngữ hai chân mềm nhũn, nàng chưa từng nghĩ tới việc ngoại trừ trái tim mình, mà ngay cả toàn thân cũng bị cải tạo……Thể xác này của nàng, ngoại trừ hình người bên ngoài, bên trong sớm toàn bộ biến dạng……
Diêm Quýnh thân thủ đỡ lấy nàng, cũng khiếp sợ như nàng.
Đông Tâm Ngữ…… Nói không chừng cũng trở thành người đột biến như hắn……
Bỗng nhiên, hắn dấy lên một cỗ tình cảm chưa bao giờ có với nàng, một loại rung động trong lúc vô cùng tỉnh táo……
"Cho nên ngươi mang nàng đi cũng tương tự làm nàng chết, hàng tháng nàng đều nhận trị liệu của ta, trị liệu tháng này vừa vặn bị người ngắt quãng, nàng nếu không theo ta về, khả năng không chịu được quá bảy ngày." Lâm Kiệt Sinh nghĩ đến Diêm Quýnh bị hắn dọa, khóe miệng mỉm cười thắng lợi.
Diêm Quýnh liếc mắt lạnh lùng, phút chốc buông Đông Tâm Ngữ, quỷ mị hướng tới chỗ họ Lâm, hừ nhẹ nói: "Phải không? Rất đơn giản, chỉ cần mang nốt ngươi theo là xong?"
"Cái gì? Không…… Không……" Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, khuôn mặt đang cười cứng lại, lắp bắp rút lui.
"Hoặc là, ông chủ Khoa Lợi sinh kĩ hoan nghênh ngươi trở về, mua một được hai, nhất định cảm thấy rất có lời." Hắn nheo mắt, tay chụp lên cổ Lâm Kiệt Sinh.
"Không……" Lâm Kiệt Sinh xoay người muốn trốn, nhưng tâm hoảng ý loạn, trượt chân ngã luôn.
Tay Diêm Quýnh chuyển động, từng bước tới gần hắn. "Đừng từ chối, ngoan ngoãn theo ta đi……"
Đúng lúc này, một bóng người chợt lóe lên ở cửa kho hàng, lái xe của Lâm Kiệt Sinh không biết từ khi nào cầm một khẩu súng đi vào, nhắm ngay Diêm Quýnh bóp cò.
"Cẩn thận!" Đông Tâm Ngữ phát hiện trước, kêu hoảng một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền đẩy Diêm Quýnh ra.
"Phanh!" Tiếng súng quanh quẩn trong kho hàng, chấn động làm bụi bặm rơi xuống.
Diêm Quýnh xoay người, ôm lấy Đông Tâm Ngữ vừa trúng đạn ngã xuống, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Nàng thay hắn đỡ đạn?
Vì sao? Vì sao?
"Tiến sĩ! Đi mau!" Lái xe bắn không trúng, lại nổ súng lần nữa, cũng lớn tiếng gọi Lâm Kiệt Sinh.
Lâm Kiệt Sinh trốn ra khỏi kho hàng, còn Diêm Quýnh vì bảo hộ Đông Tâm Ngữ, ôm chặt nàng lăn xuống đất quay mấy vòng, người bám đầy bụi.
Sau khi tiếng súng ngừng, hắn vọt tới cạnh cửa, Lâm Kiệt Sinh cùng lái xe đã chạy trối chết, hắn cũng không đuổi theo, xoay người quay lại bên Đông Tâm Ngữ, ôm lấy nàng sớm đã đau đến choáng váng, vội vàng rời đi.
Đông Tâm Ngữ sợ hãi cơ hồ sốc, nàng tự biết lúc này đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Không ──" Lâm Kiệt Sinh kinh hoảng thất thanh hô to:"Đừng tổn thương trái tim nhân tạo!"
Cái gì?
Tay Diêm Quýnh cách trái tim Đông Tâm Ngữ còn mười cm vội vàng rút lại, cảm thấy hơi run sợ.
Ý Lâm Kiệt Sinh là……
"Ngươi như vậy sẽ làm bị thương trái tim nhân tạo……" Lâm Kiệt Sinh mắt thấy tâm huyết thiếu chút nữa phế bỏ, lòng vô cùng khẩn trương.
Diêm Quýnh nghe thấy lời nói của hắn kì quái, hồ nghi nhìn Đông Tâm Ngữ, rốt cục, hắn phát hiện chuyện không bình thường nhất, sườn trái Đông Tâm Ngữ có một vết sẹo dài chừng 20cm, đó là vết sẹo sau khi giải phẫu!
"Sao lại thế này?" Hắn trầm giọng hỏi.
"Tôi…… Tôi từng bị tai nạn, tim phải phẫu thuật……" Đông Tâm Ngữ cũng hoang mang không thôi khi nghe Lâm Kiệt Sinh nói, nàng bất an muốn che bộ ngực sữa và nửa thân trên để trần, nhưng tay lại bị Diêm Quýnh đẩy ra, hai vú như ẩn như hiện miêu tả đáp án sinh động.
"Mổ? Bao lâu rồi?" Hắn nghiêm nghị hỏi.
"Mùa thu năm ngoái……" Hắn nhìn nàng chăm chú làm mạch đập nàng dần dần tăng lên.
Diêm Quýnh lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi quay đầu nhìn sắc mặt xám xịt của Lâm Kiệt Sinh, bỗng nhiên cười lạnh.
"Thì ra là thế! Thì ra ngươi đem trái tim nhân tạo bỏ vào thân thể nàng!"
Kết luận này làm Đông Tâm Ngữ khiếp sợ mở lớn miệng, toàn thân bị từng đợt hàn ý lạnh tới tận xương bao phủ.
Lòng của nàng…… Trái tim trong cơ thể nàng……
Là trái tim nhân tạo?!
Bí mật bị tiết lộ, Lâm Kiệt Sinh phẫn nộ nói:"Đúng vậy! Lúc ấy ta có nhu cầu cấp bách muốn người sống làm thí nghiệm, vừa vặn nàng trọng thương bị đưa vào bệnh viện, không đổi tim nhất định sẽ chết, bởi vậy ta mới lớn mật đem trái tim nhân tạo vào cơ thể nàng……"
"Ngươi biết rõ trái tim nhân tạo thí nghiệm lâm sàng trên cơ thể người đều thất bại, còn đưa vào cơ thể nàng?" Diêm Quýnh hai hàng lông mày nhíu lại. Tìm được trái tim nhân tạo lẽ ra hắn nên cao hứng, nhưng không biết vì sao hiện tại hắn cư nhiên tức giận phi thường.
"Ta đã tu chỉnh tì vết của trái tim nhân tạo, nói sau…… Dù sao đều là chết, nếu thành công, không phải là cứu mạng nàng sao? Tâm Ngữ, em nên cảm tạ anh, là anh cho em sống thêm một năm……" Lâm Kiệt Sinh nhìn Đông Tâm Ngữ, dõng dạc.
"Chuyện này……Dì dượng biết không?" Đông Tâm Ngữ chua xót hỏi.
"Đương nhiên, chính là mẹ đề nghị anh lấy em làm thí nghiệm, mẹ kỳ vọng anh thành công còn nóng lòng hơn người khác!" (cái đoạn này đọc mà ức quá, mồm ngọt sớt anh với em, người thân với chả người thiếc mà thế đấy)
Nàng đột nhiên cảm thấy thật lạnh.
Thì ra cả nhà dì đều lợi dụng nàng, khó trách họ cực kì quan tâm tình trạng thân thể nàng, khó trách Lâm Kiệt Sinh luôn kiểm tra sức khoẻ cho nàng……
Ân nhân cứu mạng gì chứ? Nàng chẳng qua là một con chuột bạch Lâm Kiệt Sinh nuôi mà thôi!
"Trái tim nhân tạo trong cơ thể em hoạt động rất khá, em đã giúp ngành y học bước sang trang mới về tim mạch, em sẽ cùng anh chia sẻ vinh quang này……" Lâm Kiệt Sinh trào dâng nở nụ cười.
"Vinh quang?" Nàng chua xót. Cái này tính là vinh quang? Trái tim này, thậm chí là của trộm cắp……
"Chỉ là vinh quang giả dối thôi, tiến sĩ Kiệt Sinh, trái tim nhân tạo không thuộc về ngươi, vinh quang cũng không về ngươi, hiện tại ta muốn vật về chủ cũ." Diêm Quýnh không chút khách khí đánh vỡ mộng đẹp của Lâm Kiệt Sinh.
"Vật về chủ cũ? Không, ngươi không thể, vì Tâm Ngữ là của ta, nàng chỉ thuộc về ta!" Lâm Kiệt Sinh điên cuồng hô to.
Đông Tâm Ngữ đờ đẫn trừng mắt nhìn hắn, trong nháy mắt này, nàng bỗng nhiên rất muốn lôi tim ra quăng trả Lâm Kiệt Sinh.
"Nàng không thuộc về bất kì ai, nàng chỉ thuộc về chính nàng." Diêm Quýnh nhìn Đông Tâm Ngữ đang tâm thần câu toái, ngực hơi hơi nóng lên.
Lúc này trên mặt nàng pha lẫn kinh ngạc, uể oải, phẫn nộ, thống khổ, hắn cũng từng xem qua trên chính mặt hắn, không những là thống hận, chẳng bằng nói là khuất nhục, là khuất nhục vì tự tôn bị xâm phạm nghiêm trọng.
"Không, nàng là của ta! Ta tốn bao tâm huyết với nàng, ngươi biết không? Hơn nữa, nàng được tổng tài Minh Nhật Võ Tàng của Tập đoàn tài chính Minh Nhật coi trọng, trái tim kia của nàng sẽ còn nguyên đến ngày mai, ngươi cho là ngươi có thể đối kháng cùng toàn bộ Tập đoàn tài chính Minh Nhật?" Lâm Kiệt Sinh lớn tiếng gầm lên.
"Minh Nhật Võ Tàng?" Diêm Quýnh rùng mình, thì ra tất cả mọi việc đều do Nhật Bản đại hắc đạo Minh Nhật Võ Tàng đứng sau làm chủ.
"Đúng vậy, nàng là Minh Nhật Võ Tàng ban cho mạng sống, một năm này bất quá là mượn thân thể nàng làm thí nghiệm vận hành trái tim nhân tạo, chờ hết thảy bình thường, nàng cũng không còn giá trị lợi dụng……" Lâm Kiệt Sinh âm hiểm cười thở hổn hển một hơi.
"Ngươi nói…… Cái gì?" Đông Tâm Ngữ nghe được toàn thân phát run, cùng là người, Lâm Kiệt Sinh dựa vào cái gì lợi dụng cơ thể nàng? Nàng có quyền tự chủ, còn có tôn nghiêm, hắn vì bản thân, có thể giết hại em họ chính mình như vậy?
Thật giận…… Vừa rồi nàng cư nhiên còn biện hộ thay tên cầm thú này?
Diêm Quýnh trong mắt rực lửa giận, hắn một tay kéo Đông Tâm Ngữ đến bên người, hướng Lâm Kiệt sinh cười lạnh.
"Đây là kế hoạch của Minh Nhật Võ Tàng? Trái tim của hắn xảy ra vấn đề, cho nên tìm tới ngươi? Hừ! Nghĩ thật chu đáo, trở về nói cho lão già kia, bảo hắn chờ chết đi! Trái tim của Đông Tâm Ngữ, vĩnh viễn đập trong người nàng, ai cũng đừng nghĩ lấy đi."
Đông Tâm Ngữ không nghĩ tới hắn sẽ vì nàng nói chuyện, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm động cơ hồ rơi lệ.
Lâm Kiệt Sinh trừng mắt, cắn răng nói: "Ngươi cho là đem nàng đến Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi nàng sẽ không xảy ra chuyện? Trước mắt, nàng là bệnh nhân duy nhất trên đời tiếp nhận thành công trái tim nhân tạo, nếu các trung tâm y học lớn biết bí mật này của nàng, đều sẽ hành động, Khoa Lợi cũng tuyệt không bỏ qua cơ hội nghiên cứu tốt như vậy……"
Diêm Quýnh biết hắn nói đúng, một khi chuyện của Đông Tâm Ngữ truyền ra ngoài, nàng sẽ không thể sống yên một ngày.
Nhưng…… Hắn phải đem nàng giao cho Trung tâm sinh kĩ Khoa Lợi, nói cách khác, hiện tại cứu nàng, ngày sau lại đem nàng đẩy mạnh vào một vực sâu khác……
Hắn nhất thời cảm thấy hỗn loạn, quán triệt nhiệm vụ đối hắn mà nói vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng hiện tại hắn lại phá lệ dấy lên một cỗ do dự.
"Thuận tiện nói cho ngươi, Tâm Ngữ không thể rời ta, để trái tim nhân tạo có thể kết hợp hoàn mỹ với cơ thể, thân thể của nàng đã bị ta cải tạo, tế bào trong cơ thể nàng đã khác với người thường, trừ ta, không ai có thể chiếu cố tốt nàng, rời khỏi ta nàng sẽ sống không bằng chết, hiểu không?" Lâm Kiệt Sinh đều đều nói.
Đông Tâm Ngữ hai chân mềm nhũn, nàng chưa từng nghĩ tới việc ngoại trừ trái tim mình, mà ngay cả toàn thân cũng bị cải tạo……Thể xác này của nàng, ngoại trừ hình người bên ngoài, bên trong sớm toàn bộ biến dạng……
Diêm Quýnh thân thủ đỡ lấy nàng, cũng khiếp sợ như nàng.
Đông Tâm Ngữ…… Nói không chừng cũng trở thành người đột biến như hắn……
Bỗng nhiên, hắn dấy lên một cỗ tình cảm chưa bao giờ có với nàng, một loại rung động trong lúc vô cùng tỉnh táo……
"Cho nên ngươi mang nàng đi cũng tương tự làm nàng chết, hàng tháng nàng đều nhận trị liệu của ta, trị liệu tháng này vừa vặn bị người ngắt quãng, nàng nếu không theo ta về, khả năng không chịu được quá bảy ngày." Lâm Kiệt Sinh nghĩ đến Diêm Quýnh bị hắn dọa, khóe miệng mỉm cười thắng lợi.
Diêm Quýnh liếc mắt lạnh lùng, phút chốc buông Đông Tâm Ngữ, quỷ mị hướng tới chỗ họ Lâm, hừ nhẹ nói: "Phải không? Rất đơn giản, chỉ cần mang nốt ngươi theo là xong?"
"Cái gì? Không…… Không……" Lâm Kiệt Sinh kinh hãi, khuôn mặt đang cười cứng lại, lắp bắp rút lui.
"Hoặc là, ông chủ Khoa Lợi sinh kĩ hoan nghênh ngươi trở về, mua một được hai, nhất định cảm thấy rất có lời." Hắn nheo mắt, tay chụp lên cổ Lâm Kiệt Sinh.
"Không……" Lâm Kiệt Sinh xoay người muốn trốn, nhưng tâm hoảng ý loạn, trượt chân ngã luôn.
Tay Diêm Quýnh chuyển động, từng bước tới gần hắn. "Đừng từ chối, ngoan ngoãn theo ta đi……"
Đúng lúc này, một bóng người chợt lóe lên ở cửa kho hàng, lái xe của Lâm Kiệt Sinh không biết từ khi nào cầm một khẩu súng đi vào, nhắm ngay Diêm Quýnh bóp cò.
"Cẩn thận!" Đông Tâm Ngữ phát hiện trước, kêu hoảng một tiếng, không chút nghĩ ngợi liền đẩy Diêm Quýnh ra.
"Phanh!" Tiếng súng quanh quẩn trong kho hàng, chấn động làm bụi bặm rơi xuống.
Diêm Quýnh xoay người, ôm lấy Đông Tâm Ngữ vừa trúng đạn ngã xuống, đầu óc trống rỗng trong vài giây.
Nàng thay hắn đỡ đạn?
Vì sao? Vì sao?
"Tiến sĩ! Đi mau!" Lái xe bắn không trúng, lại nổ súng lần nữa, cũng lớn tiếng gọi Lâm Kiệt Sinh.
Lâm Kiệt Sinh trốn ra khỏi kho hàng, còn Diêm Quýnh vì bảo hộ Đông Tâm Ngữ, ôm chặt nàng lăn xuống đất quay mấy vòng, người bám đầy bụi.
Sau khi tiếng súng ngừng, hắn vọt tới cạnh cửa, Lâm Kiệt Sinh cùng lái xe đã chạy trối chết, hắn cũng không đuổi theo, xoay người quay lại bên Đông Tâm Ngữ, ôm lấy nàng sớm đã đau đến choáng váng, vội vàng rời đi.