Chưa beta, có sai gì mấy bạn cmt mình sửa nha.
Đến KTV, Nguyên Họa liền phát huy khí thế bá đạo của nàng, A Hoài không biết, thì ra Nguyên Họa biết hát nhiều bài như vậy, từ trong nước hát đến nước ngoài, từ xưa đến nay, từ phổ thông đến thịnh hành, không có bài nào Nguyên Họa không hát được.
Hai người ca, tinh thần và thể lực cho dù tốt cũng chịu không nổi. Đặt ba giờ, hát hơn hai giờ, hai người đều không còn khí lực tiếp tục.
Từ lúc đi ra khỏi KTV, Nguyên Họa nhất thời cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều, ta đây là một đóa hoa của tổ quốc, không thể chỉ vừa ra nụ đã tàn.
A Hoài thấy Nguyên Họa cũng không có chuyện gì, liền mỗi người đi một ngả, đều tự mình đi về nhà.
Nguyên Họa về đến nhà thấy Nguyên Hải đang ngồi một mình trên ghế sô pha phòng khách xem phim Hàn Quốc, trên đầu liền xuất hiện đầy hắc tuyến.
Đến bây giờ nàng đều không rõ là mình rốt cuộc có một thằng em trai hay là một đứa em gái, loại phim kéo dài thời gian này này, Nguyên Hải đã là một sinh viên đại học, còn chưa chịu ngừng xem.
Hơn nữa còn là một đại nam nhân, nàng làm chị làm sao chịu nổi chứ? Nguyên Họa từ nhỏ đến lớn đều không thích xem loại phim dài dòng này, hồi còn học đại học thời gian nhàm chán có xem đến “Bà xã quyến rũ”, thiếu chút nữa làm Nguyên Họa xem đến nôn máu. Cuối cùng dốc hết tâm huyết xem hết bộ phim, liền thề từ đây về sau không xem phim Hàn Quốc chết tiệt này nữa.
“Chị già.” Nguyên Hải quay đầu nhìn thấyNguyên Họa, chào hỏi một tiếng thì quay đầu lại say sưa xem phim Hàn Quốc.
Nguyên Họa đi thẳng vào phòng ngủ, ném túi xách, đi ra đoạt bỏng ngô trên tay Nguyên Hải ăn. Nhận được ánh mắt xem thường của Nguyên Hải.
“Chị già, đây là em mua, chị không thể tự nhiên như thế có được hay không, chị là người đại diện a, thật là.” Đưa tay muốn cướp trở về, Nguyên Họa liền đánh tay của Nguyên Hải, hùng hồn đầy lý lẽ nói “Há há, em trai, hai chúng ta là máu mủ nha, phân chia cái gì của chị của em a, của em là của chị, của chị cũng là của chị.”
Nguyên Hải lần thứ hai nhìn Nguyên Họa bằng ánh mắt xem thường, phẫn hận mà quay đầu xem phim Hàn Quốc của mình, hắn tuyệt đối hiểu rõ nếu cùng bà chị mình nói đạo lý, thà đi chùa vì mình thắp thêm vài nén hương để phù hộ mình không cần lại bị bà chị mình bạo hành còn hơn?
Nguyên Họa lòng rạo rực ôm lấy bỏng ngô, đặc biệt rướn người nói với Nguyên Hải rằng: “Chị mày đã tiếp nhận tấm lòng của mày, bỏng ngô thuộc về chị.” Không đợi Nguyên Hải phản bác bỏ đã chạy trở về phòng ngủ của mình.
Còn lại Nguyên Hải một mình ở trong phòng khách nhe răng trợn mắt mà hét lên “Nguyên Họa, chị là tiểu nhân, em không muốn cho chị, chỉ biết khi dễ em trai của mình, chị không phải người. Hừ...”
Nguyên Họa ở trong phòng cười trộm, khi dễ em trai mình, mỗi lần đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Nguyên Họa vui sướng hài lòng mà bật máy tính, online QQ, nhìn một chút tình hình của bạn tốt.
Lấy một chút thức ăn, liền mở PPS* bắt đầu xem phim, xem một hồi, nghe được tiếng của Nguyên ba Nguyên mẹ, liền vội vàng chạy ra ngoài.
*PPS: phần mềm xem phim trực tuyến.
“Ba, mẹ.” Nguyên Họa đặc biệt cao hứng kêu to, Nguyên mẹ nhàn nhạt trả lời một tiếng liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Ngược lại Nguyên ba vui vẻ cười toe toét “Nguyên Họa, sao hôm nay vui vẻ như thế a.”
Nguyên Họa không nói nhìn Nguyên ba, đúng là nàng vui vẻ kêu ông thôi, còn ngày hôm nay thì không vui vẻ chút nào.
Quay trở về phòng ngủ của mình, Nguyên ba một mình ngồi ở trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, đứa con gái này tại sao muốn trở mặt liền trở mặt vậy? Nữ nhân thật đúng là giỏi thay đổi, điểm này Nguyên ba cảm thấy Nguyên Họa và Nguyên mẹ đặc biệt giống nhau, thật đúng là mẹ con.
Nguyên Họa trở lại trong phòng ngủ lại bắt đầu xem tiếp phim của mình, xem được một nửa, Nguyên mẹ gọi nàng ăn cơm.
Nguyên Họa nhảy nhót mà chạy đến WC rửa đôi tay nhỏ bé, ngồi trên bàn ăn, thấy đều là món ăn mình thích, chớp chớp mắt, cầm lấy đôi đũa trái phải tấn công.
Nguyên mẹ lắc đầu, đứa con gái này này thế nào cũng không dạy được, nhiều lần bảo nàng lúc trên bàn cơm không nên giốg như sói đói, nhưng mà có dạy cũng không dùng được, vừa thấy được ăn, liền đem điều nàng giáo dục quên lên chín tầng mây.
Xem Nguyên Họa thân thể nho nhỏ, nhưng là ăn thế nào cũng đều không mập, Từ Kiều từng suy nghĩ xem chức năng cơ thể của Nguyên Họa có phải khác với người bình thường hay không.
Mỗi ngày ăn đồ linh tinh so với nàng còn nhiều hơn, tại sao không thấy béo chứ? Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên ba nhìn con gái bảo bối của mình hỏi “Con gái, ở công ty thế nào, có quen không?”
“Ba, những lời này ba đã hỏi một trăm tám mươi lần rồi, ba hỏi không thấy phiền nhưng con phiền trả lời a!” Nguyên Họa buồn bực nhìn Nguyên ba, thật là không hiểu nổi tại sao mỗi lần ba nàng mở miệng đều hỏi những lời này, còn sợ nàng là con gái ở công ty bị cái gì chọc giận sao? Tuy rằng hôm nay bị ức hiếp, nhưng không phải bị trong công ty, là vì thái độ của người kia làm nàng tức giận.
Nguyên ba xấu hổ cười cười với Nguyên Họa, còn bĩu môi ủy khuất, ông đã bấy nhiêu tuổi mà còn bỉu môi, không biết thành bộ dáng gì nha!
Nguyên Họa liếc mắt nhìn Nguyên ba, thở dài một hơi, gắp một miếng thịt đặt trong chén củaNguyên ba, Nguyên ba vui vẻ nhe răng quay qua nhìn Nguyên Họa cười. Nguyên Họa bất đắc dĩ, hết chỗ nói rồi. (Editor: cuồng con gái à bác:)))
Chỉ có thể cười cười, cái này cười cũng khá miễn cưỡng, nhưng Nguyên ba không ngại a, nhìn con gái bảo bối của mình cười với mình, Nguyên ba liền giống như tranh công, đắc ý quay qua làm mặt quỷ với Nguyên mẹ.
Bên cạnh Nguyên Hải nhịn xuống xúc động muốn cười ra tiếng. Ba hắn thật là đáng yêu, ở trước mặt người khác thì bộ dáng người lãnh đạo, quan uy mười phần, còn là có bài bản hẳn hoi. Thế nhưng vừa đối mặt với bà chị của hắn thì liền thành bộ dáng này, nói ra ngoài ai mà tin a.
Mùa hè quả thực là ác mộng của Nguyên Họa, bản thân nàng rất dễ ra mồ hôi, thoáng cái quần áo trên người đã thành bộ dạng ướt đẫm.
Cơm nước xong Nguyên Họa vọt vào tắm, ngày hè nóng, trên người dính mồ hôi thật sự là khó chịu, trở lại trong phòng đem điều hòa chỉnh cao một chút, dù sao cũng vừa tắm rửa xong, trên người cũng không còn nóng như vậy.
Nguyên Họa đang lên mạng đột nhiên nhớ tới việc mình muốn tìm cách dọn ra ngoài ở. Tâm động không bằng hành động, bật người chạy về phía phòng khách, thấy Nguyên ba Nguyên mẹ đều ngồi ở phòng khách xem ti vi.
“Khụ khụ, ba mẹ, con có việc muốn tìm hai người thương lượng.” Nguyên Họa có chút chột dạ nói.
“Ừ, nói đi.” Nguyên mẹ lên tiếng nói.
“Con muốn dọn ra ngoài ở.” Nguyên Họa nhỏ giọng nói.
“A, bảo bối, chúng ta đối với con không tốt sao? Con tại sao muốn dọn ra ngoài a?” Nguyên ba cả kinh kêu lên, ông không nỡ để con gái bảo bối dọn ra ngoài a, bình thường thời gian gặp mặt còn thiếu, nếu như Nguyên Họa còn dọn ra ngoài, cơ hội gặp mặt cũng gần như bằng không. Không nỡ không nỡ, tuyệt đối không thể để cho bảo bối dọn ra ngoài. (Editor: trời ơi tui muốn có người ba giống v =))))
“Không phải, ba, con không phải nói hai ngươi không tốt. Là con cảm thấy co nên có một cuộc sống độc lập, không phải lúc còn đại học mỗi ngày ba đều chạy đến trường con sao?” Nguyên Họa vừa nghĩ tới lúc đại học liền ảo não không thôi, tại sao nàng lại bám vào người ba này như vậy chứ? Trên cơ bản chỉ cần ông có thời gian liền chạy tới trường học của Nguyên Họa nhìn Nguyên Họa, còn mua một đống lớn đồ vật này nọ, rất sợ nàng ở trường học chịu ủy khuất, vì thế còn bị Từ Kiều và bạn học cùng ban chế nhạo một thời gian.
Nguyên ba đỏ mặt không nói.
Nguyên mẹ nhìn Nguyên Họa nói “Nếu con thật sự muốn như vậy, liền dọn ra ngoài đi, nhưng mà mẹ muốn lập ước pháp tam chương*, con đồng ý không?”
*ba điều quy ước
Nguyên Họa như gà con mổ thóc mà rất nhanh gật đầu.
“Bà xã!” Nguyên ba căm tức kêu Nguyên mẹ một tiếng, thế nhưng Nguyên mẹ nhìn cũng không thèm nhìn Nguyên ba một cái.
“Thứ nhất, con phải thường xuyên về nhà. Thứ hai, không thể qua đêm bên ngoài. Thứ ba, không thể để người khác ngủ trong nhà con, đặc biệt là nam.” Nguyên mẹ quyết đoán mà nói
.
Nguyên Họa vui vẻ bay lên hôn Nguyên mẹ một cái nói “Ok, không thành vấn đề, không thành vấn đề, há há. Cảm ơn mẹ.”
Nguyên mẹ ghét bỏ mà lau nước bọt trên mặt, đứng dậy trở vào phòng ngủ.
Nguyên Họa quay qua cười chế nhạo Nguyên ba còn đang tức giận đến đỏ mắt ở bên cạnh, chạy đến bên cạnh Nguyên ba cũng hôn Nguyên ba một cái, nét mặt Nguyên ba lúc này mới thả lỏng, đổi một mặt dịu dàng, lấy lòng nói “Bảo bối, ta không dọn ra ngoài có được hay không?”
Nguyên Họa chớp chớp mắt, ra vẻ thực sự ở chăm chú suy nghĩ đề nghị của Nguyên ba, Nguyên ba vẻ mặt mong đợi mà nhìn Nguyên Họa.
Nguyên Họa cười há há nói “Không thể.” Liền chạy về phòng ngủ của mình.
Nguyên ba cảm thấy trái tim sắp bị con gái bảo bối của ông làm tổn thương nghiêm trọng, thở dài, cũng tự đi về phòng.
Thấy Nguyên mẹ, liền cáu kỉnh, không để ý tới Nguyên mẹ, tự mình một người quấn chăn giả bộ ngủ.
Nguyên mẹ nhìn thoáng qua Nguyên ba, cũng không thèm để ý con người lớn tuổi mà còn cáu kỉnh như con nít này.
Nguyên Họa trở về phòng liền lên mạng tìm kiếm tin tức cho thuê phòng, tìm được mấy phòng cũng không tệ lắm, giá và điều kiện đều không có trở ngại. Dù sao ngày mai là chủ nhật, liền muốn kêu Từ Kiều theo nàng đi xem phòng.
Nhắn tin cho Từ Kiều xong. Tắt máy vi tính nằm trên giường ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ tới Từ Tử Kỳ, buồn bực lắc đầu, ép buộc mình ngủ.
Tan tầm Lý Đông Hải gọi điện thoại hẹn nàng, quyết đoán mà cự tuyệt. Ra cửa phòng làm việc, nhìn về vị trí của Nguyên Họa, phát hiện người quấy nhiễu nàng không yên ổn một ngày đã sớm chạy mất.
Có chút thất vọng, lái Ferrari về nhà, nhìn nhà cửa lạnh lẽo, đột nhiên rất muốn Nguyên Họa có thể ở cùng nàng, ngày mai cũng không có đi làm, bấm điện thoại di động tìm được số của Nguyên Họa, do dự nửa ngày mới ấn gọi.
Nguyên Họa hung dữ cầm điện thoại di động lên, nàng hận, hận lúc này vẫn còn có người gọi điện thoại phá giấc mộng đẹp của nàng, cũng không biết là nàng khó khăn lắm mới có thể ép mình ngủ được
Nhìn điện thoại di động hiển thị tên của Từ tổng, trong lòng lạch cạch một chút, nghe trong điện thoại di động truyền đến bài hát “First Love” của Vũ Đa Điền Quang (Hikaru Utada), âm thanh khàn khàn lại có chút u buồn. Do dự hồi lâu vẫn nhấn nút trả lời.
“Alo, Từ tổng, trễ như thế, tìm tôi có chuyện gì không?” Nguyên Họa giả vờ tĩnh táo nói vào điện thoại, nhưng mà trong lòng khỏi nói có bao nhiêu kích động.
“Ách... Cái kia...ngày mai, cô có thời gian rãnh không?” Từ Tử Kỳ có chút lo lắng hỏi.
“Ngày mai... Ngày mai, tôi không rảnh.” Nguyên Họa vẫn nhớ ngày mai nàng phải đi coi phòng.
“Nga, không sao. Cô đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.” Từ Tử Kỳ có chút thất vọng mà nói với Nguyên Họa.
“Ừ, chào.” Nguyên Họa nói xong liền cúp máy. Chủ yếu là vì nàng quá khẩn trương, chứ không phải là muốn cúp điện thoại của Từ Tử Kỳ.
“Đô đô... Đô đô...” Trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận làm Từ Tử Kỳ lập tức thấy mất mác, lại bắt đầu nhìn trần nhà suy nghĩ Nguyên Họa cơ bản có phải không muốn để ý nàng hay không, vì sao chưa từng thấy Nguyên Họa đối với mình tốt một chút chứ.
Từ Tử Kỳ chạy đến phòng tắm dội nước lạnh vào mình, để cho đầu óc mình thanh tĩnh một chút, không nên suy nghĩ lung tung như thế nữa.
Nguyên Họa quăng điện thoại di động trong tay, tắt máy ném vào bên cạnh bàn vi tính. Cũng may là chất lượng tốt, nếu không, bị Nguyên Họa tàn phá như thế, đồ dùng thông thường có lẽ đã sớm đi chầu ông bà.
Nằm ở trên giường, lại bắt đầu sự nghiệp to lớn là đếm cừu.
====================================
Sorry đã để mấy bạn chờ lâu. Cảm ơn mấy bạn nhiều nha. Mình thi cũng tốt:v
P/S: Bệnh roài TT^TT...
Đến KTV, Nguyên Họa liền phát huy khí thế bá đạo của nàng, A Hoài không biết, thì ra Nguyên Họa biết hát nhiều bài như vậy, từ trong nước hát đến nước ngoài, từ xưa đến nay, từ phổ thông đến thịnh hành, không có bài nào Nguyên Họa không hát được.
Hai người ca, tinh thần và thể lực cho dù tốt cũng chịu không nổi. Đặt ba giờ, hát hơn hai giờ, hai người đều không còn khí lực tiếp tục.
Từ lúc đi ra khỏi KTV, Nguyên Họa nhất thời cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều, ta đây là một đóa hoa của tổ quốc, không thể chỉ vừa ra nụ đã tàn.
A Hoài thấy Nguyên Họa cũng không có chuyện gì, liền mỗi người đi một ngả, đều tự mình đi về nhà.
Nguyên Họa về đến nhà thấy Nguyên Hải đang ngồi một mình trên ghế sô pha phòng khách xem phim Hàn Quốc, trên đầu liền xuất hiện đầy hắc tuyến.
Đến bây giờ nàng đều không rõ là mình rốt cuộc có một thằng em trai hay là một đứa em gái, loại phim kéo dài thời gian này này, Nguyên Hải đã là một sinh viên đại học, còn chưa chịu ngừng xem.
Hơn nữa còn là một đại nam nhân, nàng làm chị làm sao chịu nổi chứ? Nguyên Họa từ nhỏ đến lớn đều không thích xem loại phim dài dòng này, hồi còn học đại học thời gian nhàm chán có xem đến “Bà xã quyến rũ”, thiếu chút nữa làm Nguyên Họa xem đến nôn máu. Cuối cùng dốc hết tâm huyết xem hết bộ phim, liền thề từ đây về sau không xem phim Hàn Quốc chết tiệt này nữa.
“Chị già.” Nguyên Hải quay đầu nhìn thấyNguyên Họa, chào hỏi một tiếng thì quay đầu lại say sưa xem phim Hàn Quốc.
Nguyên Họa đi thẳng vào phòng ngủ, ném túi xách, đi ra đoạt bỏng ngô trên tay Nguyên Hải ăn. Nhận được ánh mắt xem thường của Nguyên Hải.
“Chị già, đây là em mua, chị không thể tự nhiên như thế có được hay không, chị là người đại diện a, thật là.” Đưa tay muốn cướp trở về, Nguyên Họa liền đánh tay của Nguyên Hải, hùng hồn đầy lý lẽ nói “Há há, em trai, hai chúng ta là máu mủ nha, phân chia cái gì của chị của em a, của em là của chị, của chị cũng là của chị.”
Nguyên Hải lần thứ hai nhìn Nguyên Họa bằng ánh mắt xem thường, phẫn hận mà quay đầu xem phim Hàn Quốc của mình, hắn tuyệt đối hiểu rõ nếu cùng bà chị mình nói đạo lý, thà đi chùa vì mình thắp thêm vài nén hương để phù hộ mình không cần lại bị bà chị mình bạo hành còn hơn?
Nguyên Họa lòng rạo rực ôm lấy bỏng ngô, đặc biệt rướn người nói với Nguyên Hải rằng: “Chị mày đã tiếp nhận tấm lòng của mày, bỏng ngô thuộc về chị.” Không đợi Nguyên Hải phản bác bỏ đã chạy trở về phòng ngủ của mình.
Còn lại Nguyên Hải một mình ở trong phòng khách nhe răng trợn mắt mà hét lên “Nguyên Họa, chị là tiểu nhân, em không muốn cho chị, chỉ biết khi dễ em trai của mình, chị không phải người. Hừ...”
Nguyên Họa ở trong phòng cười trộm, khi dễ em trai mình, mỗi lần đều cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Nguyên Họa vui sướng hài lòng mà bật máy tính, online QQ, nhìn một chút tình hình của bạn tốt.
Lấy một chút thức ăn, liền mở PPS* bắt đầu xem phim, xem một hồi, nghe được tiếng của Nguyên ba Nguyên mẹ, liền vội vàng chạy ra ngoài.
*PPS: phần mềm xem phim trực tuyến.
“Ba, mẹ.” Nguyên Họa đặc biệt cao hứng kêu to, Nguyên mẹ nhàn nhạt trả lời một tiếng liền đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Ngược lại Nguyên ba vui vẻ cười toe toét “Nguyên Họa, sao hôm nay vui vẻ như thế a.”
Nguyên Họa không nói nhìn Nguyên ba, đúng là nàng vui vẻ kêu ông thôi, còn ngày hôm nay thì không vui vẻ chút nào.
Quay trở về phòng ngủ của mình, Nguyên ba một mình ngồi ở trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, đứa con gái này tại sao muốn trở mặt liền trở mặt vậy? Nữ nhân thật đúng là giỏi thay đổi, điểm này Nguyên ba cảm thấy Nguyên Họa và Nguyên mẹ đặc biệt giống nhau, thật đúng là mẹ con.
Nguyên Họa trở lại trong phòng ngủ lại bắt đầu xem tiếp phim của mình, xem được một nửa, Nguyên mẹ gọi nàng ăn cơm.
Nguyên Họa nhảy nhót mà chạy đến WC rửa đôi tay nhỏ bé, ngồi trên bàn ăn, thấy đều là món ăn mình thích, chớp chớp mắt, cầm lấy đôi đũa trái phải tấn công.
Nguyên mẹ lắc đầu, đứa con gái này này thế nào cũng không dạy được, nhiều lần bảo nàng lúc trên bàn cơm không nên giốg như sói đói, nhưng mà có dạy cũng không dùng được, vừa thấy được ăn, liền đem điều nàng giáo dục quên lên chín tầng mây.
Xem Nguyên Họa thân thể nho nhỏ, nhưng là ăn thế nào cũng đều không mập, Từ Kiều từng suy nghĩ xem chức năng cơ thể của Nguyên Họa có phải khác với người bình thường hay không.
Mỗi ngày ăn đồ linh tinh so với nàng còn nhiều hơn, tại sao không thấy béo chứ? Thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên ba nhìn con gái bảo bối của mình hỏi “Con gái, ở công ty thế nào, có quen không?”
“Ba, những lời này ba đã hỏi một trăm tám mươi lần rồi, ba hỏi không thấy phiền nhưng con phiền trả lời a!” Nguyên Họa buồn bực nhìn Nguyên ba, thật là không hiểu nổi tại sao mỗi lần ba nàng mở miệng đều hỏi những lời này, còn sợ nàng là con gái ở công ty bị cái gì chọc giận sao? Tuy rằng hôm nay bị ức hiếp, nhưng không phải bị trong công ty, là vì thái độ của người kia làm nàng tức giận.
Nguyên ba xấu hổ cười cười với Nguyên Họa, còn bĩu môi ủy khuất, ông đã bấy nhiêu tuổi mà còn bỉu môi, không biết thành bộ dáng gì nha!
Nguyên Họa liếc mắt nhìn Nguyên ba, thở dài một hơi, gắp một miếng thịt đặt trong chén củaNguyên ba, Nguyên ba vui vẻ nhe răng quay qua nhìn Nguyên Họa cười. Nguyên Họa bất đắc dĩ, hết chỗ nói rồi. (Editor: cuồng con gái à bác:)))
Chỉ có thể cười cười, cái này cười cũng khá miễn cưỡng, nhưng Nguyên ba không ngại a, nhìn con gái bảo bối của mình cười với mình, Nguyên ba liền giống như tranh công, đắc ý quay qua làm mặt quỷ với Nguyên mẹ.
Bên cạnh Nguyên Hải nhịn xuống xúc động muốn cười ra tiếng. Ba hắn thật là đáng yêu, ở trước mặt người khác thì bộ dáng người lãnh đạo, quan uy mười phần, còn là có bài bản hẳn hoi. Thế nhưng vừa đối mặt với bà chị của hắn thì liền thành bộ dáng này, nói ra ngoài ai mà tin a.
Mùa hè quả thực là ác mộng của Nguyên Họa, bản thân nàng rất dễ ra mồ hôi, thoáng cái quần áo trên người đã thành bộ dạng ướt đẫm.
Cơm nước xong Nguyên Họa vọt vào tắm, ngày hè nóng, trên người dính mồ hôi thật sự là khó chịu, trở lại trong phòng đem điều hòa chỉnh cao một chút, dù sao cũng vừa tắm rửa xong, trên người cũng không còn nóng như vậy.
Nguyên Họa đang lên mạng đột nhiên nhớ tới việc mình muốn tìm cách dọn ra ngoài ở. Tâm động không bằng hành động, bật người chạy về phía phòng khách, thấy Nguyên ba Nguyên mẹ đều ngồi ở phòng khách xem ti vi.
“Khụ khụ, ba mẹ, con có việc muốn tìm hai người thương lượng.” Nguyên Họa có chút chột dạ nói.
“Ừ, nói đi.” Nguyên mẹ lên tiếng nói.
“Con muốn dọn ra ngoài ở.” Nguyên Họa nhỏ giọng nói.
“A, bảo bối, chúng ta đối với con không tốt sao? Con tại sao muốn dọn ra ngoài a?” Nguyên ba cả kinh kêu lên, ông không nỡ để con gái bảo bối dọn ra ngoài a, bình thường thời gian gặp mặt còn thiếu, nếu như Nguyên Họa còn dọn ra ngoài, cơ hội gặp mặt cũng gần như bằng không. Không nỡ không nỡ, tuyệt đối không thể để cho bảo bối dọn ra ngoài. (Editor: trời ơi tui muốn có người ba giống v =))))
“Không phải, ba, con không phải nói hai ngươi không tốt. Là con cảm thấy co nên có một cuộc sống độc lập, không phải lúc còn đại học mỗi ngày ba đều chạy đến trường con sao?” Nguyên Họa vừa nghĩ tới lúc đại học liền ảo não không thôi, tại sao nàng lại bám vào người ba này như vậy chứ? Trên cơ bản chỉ cần ông có thời gian liền chạy tới trường học của Nguyên Họa nhìn Nguyên Họa, còn mua một đống lớn đồ vật này nọ, rất sợ nàng ở trường học chịu ủy khuất, vì thế còn bị Từ Kiều và bạn học cùng ban chế nhạo một thời gian.
Nguyên ba đỏ mặt không nói.
Nguyên mẹ nhìn Nguyên Họa nói “Nếu con thật sự muốn như vậy, liền dọn ra ngoài đi, nhưng mà mẹ muốn lập ước pháp tam chương*, con đồng ý không?”
*ba điều quy ước
Nguyên Họa như gà con mổ thóc mà rất nhanh gật đầu.
“Bà xã!” Nguyên ba căm tức kêu Nguyên mẹ một tiếng, thế nhưng Nguyên mẹ nhìn cũng không thèm nhìn Nguyên ba một cái.
“Thứ nhất, con phải thường xuyên về nhà. Thứ hai, không thể qua đêm bên ngoài. Thứ ba, không thể để người khác ngủ trong nhà con, đặc biệt là nam.” Nguyên mẹ quyết đoán mà nói
.
Nguyên Họa vui vẻ bay lên hôn Nguyên mẹ một cái nói “Ok, không thành vấn đề, không thành vấn đề, há há. Cảm ơn mẹ.”
Nguyên mẹ ghét bỏ mà lau nước bọt trên mặt, đứng dậy trở vào phòng ngủ.
Nguyên Họa quay qua cười chế nhạo Nguyên ba còn đang tức giận đến đỏ mắt ở bên cạnh, chạy đến bên cạnh Nguyên ba cũng hôn Nguyên ba một cái, nét mặt Nguyên ba lúc này mới thả lỏng, đổi một mặt dịu dàng, lấy lòng nói “Bảo bối, ta không dọn ra ngoài có được hay không?”
Nguyên Họa chớp chớp mắt, ra vẻ thực sự ở chăm chú suy nghĩ đề nghị của Nguyên ba, Nguyên ba vẻ mặt mong đợi mà nhìn Nguyên Họa.
Nguyên Họa cười há há nói “Không thể.” Liền chạy về phòng ngủ của mình.
Nguyên ba cảm thấy trái tim sắp bị con gái bảo bối của ông làm tổn thương nghiêm trọng, thở dài, cũng tự đi về phòng.
Thấy Nguyên mẹ, liền cáu kỉnh, không để ý tới Nguyên mẹ, tự mình một người quấn chăn giả bộ ngủ.
Nguyên mẹ nhìn thoáng qua Nguyên ba, cũng không thèm để ý con người lớn tuổi mà còn cáu kỉnh như con nít này.
Nguyên Họa trở về phòng liền lên mạng tìm kiếm tin tức cho thuê phòng, tìm được mấy phòng cũng không tệ lắm, giá và điều kiện đều không có trở ngại. Dù sao ngày mai là chủ nhật, liền muốn kêu Từ Kiều theo nàng đi xem phòng.
Nhắn tin cho Từ Kiều xong. Tắt máy vi tính nằm trên giường ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ tới Từ Tử Kỳ, buồn bực lắc đầu, ép buộc mình ngủ.
Tan tầm Lý Đông Hải gọi điện thoại hẹn nàng, quyết đoán mà cự tuyệt. Ra cửa phòng làm việc, nhìn về vị trí của Nguyên Họa, phát hiện người quấy nhiễu nàng không yên ổn một ngày đã sớm chạy mất.
Có chút thất vọng, lái Ferrari về nhà, nhìn nhà cửa lạnh lẽo, đột nhiên rất muốn Nguyên Họa có thể ở cùng nàng, ngày mai cũng không có đi làm, bấm điện thoại di động tìm được số của Nguyên Họa, do dự nửa ngày mới ấn gọi.
Nguyên Họa hung dữ cầm điện thoại di động lên, nàng hận, hận lúc này vẫn còn có người gọi điện thoại phá giấc mộng đẹp của nàng, cũng không biết là nàng khó khăn lắm mới có thể ép mình ngủ được
Nhìn điện thoại di động hiển thị tên của Từ tổng, trong lòng lạch cạch một chút, nghe trong điện thoại di động truyền đến bài hát “First Love” của Vũ Đa Điền Quang (Hikaru Utada), âm thanh khàn khàn lại có chút u buồn. Do dự hồi lâu vẫn nhấn nút trả lời.
“Alo, Từ tổng, trễ như thế, tìm tôi có chuyện gì không?” Nguyên Họa giả vờ tĩnh táo nói vào điện thoại, nhưng mà trong lòng khỏi nói có bao nhiêu kích động.
“Ách... Cái kia...ngày mai, cô có thời gian rãnh không?” Từ Tử Kỳ có chút lo lắng hỏi.
“Ngày mai... Ngày mai, tôi không rảnh.” Nguyên Họa vẫn nhớ ngày mai nàng phải đi coi phòng.
“Nga, không sao. Cô đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.” Từ Tử Kỳ có chút thất vọng mà nói với Nguyên Họa.
“Ừ, chào.” Nguyên Họa nói xong liền cúp máy. Chủ yếu là vì nàng quá khẩn trương, chứ không phải là muốn cúp điện thoại của Từ Tử Kỳ.
“Đô đô... Đô đô...” Trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận làm Từ Tử Kỳ lập tức thấy mất mác, lại bắt đầu nhìn trần nhà suy nghĩ Nguyên Họa cơ bản có phải không muốn để ý nàng hay không, vì sao chưa từng thấy Nguyên Họa đối với mình tốt một chút chứ.
Từ Tử Kỳ chạy đến phòng tắm dội nước lạnh vào mình, để cho đầu óc mình thanh tĩnh một chút, không nên suy nghĩ lung tung như thế nữa.
Nguyên Họa quăng điện thoại di động trong tay, tắt máy ném vào bên cạnh bàn vi tính. Cũng may là chất lượng tốt, nếu không, bị Nguyên Họa tàn phá như thế, đồ dùng thông thường có lẽ đã sớm đi chầu ông bà.
Nằm ở trên giường, lại bắt đầu sự nghiệp to lớn là đếm cừu.
====================================
Sorry đã để mấy bạn chờ lâu. Cảm ơn mấy bạn nhiều nha. Mình thi cũng tốt:v
P/S: Bệnh roài TT^TT...