Sau khi cùng Nguyên Hải ầm ĩ một trận cũng đã hơn mười giờ.
Đứng lên đến WC tắm một cái, thay một bộ quần áo đơn giản đi xuống lâu đón xe đến Từ thị.
Nguyên Họa tới Từ thị cũng không có đi vào, nàng biết hiện tại mình cùng Từ Tử Kỳ quan hệ không bình thường, hơn nữa mình cũng không còn là nhân viên của Từ thị, luôn xuất hiện ở Từ thị thì có chút lạ. Ở sâu trong nội tâm, bản thân Nguyên Họa ý thức muốn bảo vệ tốt Từ Tử Kỳ, nàng biết nếu để cho người khác biết quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, nhất định là có ảnh hưởng rất lớn. Dù sao Từ Tử Kỳ cũng là người thừa kế Từ thị, nếu như để người khác biết quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, cũng là một phiền toái lớn. Nghĩ tới đây, Nguyên Họa không khỏi buồn bã, lẽ nào quan hệ của các nàng cũng chỉ có thể ở trong bóng tối như vậy sao, lẽ nào cả đời này cũng không thể công khai sao?
Nguyên Họa vùi ở tiệm cà phê đối diện Từ thị nhắn tin cho Từ Tử Kỳ.
“Tử Kỳ, chị sắp xong chưa?”
Từ Tử Kỳ đang họp, điện thoại di động căn bản là không có để ở trên người, đặt ở trên bàn phòng làm việc, đương nhiên là không thấy được tin nhắn của Nguyên Họa. Nguyên Họa đợi nửa ngày cũng không thấy Từ Tử Kỳ trả lời tin nhắn của mình, mà lúc này cũng đã đến giờ tan sở. Nguyên Họa có chút không vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ăn cơm từ khi các nàng xác lập quan hệ, hơn nữa sáng sớm nàng dặn đi dặn lại chuyện trưa nay ăn cơm cùng Từ Tử Kỳ. Nhưng bây giờ thì sao, đừng nói người của Từ Tử Kỳ, ngay cả cái bóng cũng còn không thấy. Tin nhắn cũng không trả lời, gọi mấy lần cũng là không ai nghe. Nguyên Họa cũng không biết sau đó mình uống bao nhiêu ly cà phê, nói chung uống đến nàng cảm thấy bụng căng lên cũng không thấy Từ Tử Kỳ trả lời.
Nguyên Họa biết Từ Tử Kỳ bận rộn, nhưng mà đôi lúc cũng nên giành thời gian để hai người cùng một chỗ chứ.
Thế nhưng Nguyên Họa khẳng định không biết, ngày hôm nay Từ Tử Kỳ được ủy nhiệm làm tổng tài của Từ thị. Ông nội của người ta vừa kéo Từ Tử Kỳ cùng tán gẫu đây.
Từ Tử Kỳ đương nhiên cũng nóng ruột, nhìn thời gian đã qua 12 giờ, mà điện thoại di động nhưng lại đặt trong phòng làm việc. Nàng biết nhất định là Nguyên Họa đang đợi nàng, liền có chút không yên lòng ứng phó Từ Vạn Hồng.
Từ Vạn Hồng cũng là lão Khương*, tự nhiên là nhìn ra bộ dáng không yên lòng của cháu gái hắn, hỏi thăm một chút chuyện vụn vặt của công ty liền thả người.
*già dặn kinh nghiệm
Từ Tử Kỳ vội vàng trở về phòng làm việc của mình nhìn điện thoại di động một chút, Nguyên Họa gọi 8 cuộc, nhắn hơn mười tin. Từ Tử Kỳ nhìn điện thoại di động thở dài một hơi, gọi lại, vừa mới đô một tiếng đã được Nguyên Họa nghe.
“Tử Kỳ, rốt cuộc chị cũng xong rồi a?”
Từ Tử Kỳ nghe thanh âm của Nguyên Họa vẫn còn bình thường mới yên lòng nói “Nguyên Họa, xin lỗi. Lúc nãy tôi có một cuộc họp, em chờ lâu rồi phải không, em đang ở đâu tôi đến tìm em.”
Về phần Nguyên Họa tại sao lại có giọng điệu tốt như vậy đây, cái này phải nhờ tiểu Mạc, đồng chí Mạc Tiểu Bối, chuyện là nàng trùng hợp đến quán cà phê Nguyên Họa đang ngồi mà mua cà phê. Vì vậy nhìn thấy Nguyên Họa ngồi ở bên cạnh cửa sổ, đi lại chào hỏi, thế nhưng người ta cũng là tiêu biểu nhiều chuyện a. Liền đem chuyện Từ Tử Kỳ họp được ủy nhiệm Tổng tài nói cho Nguyên Họa.
Nguyên Họa nghe xong mới nguôi giận, thế nhưng lại nghĩ đến sau này Từ Tử Kỳ phải chịu áp lực nhiều hơn, rất là đau lòng. Cho nên lúc nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ, cũng không chất vấn, mà chỉ là hơi đau lòng thăm hỏi.
“Em ởquán cà phê đối diện công ty, chị không cần đến. Rất dễ chú ý, chúng ta đến nhà hàng lần đầu tiên chị kéo em đi đi”
“Nga. Được rồi, vậy em chờ tôi đến ngay.” Trong lòng Từ Tử Kỳ cảm thấy ấm áp, nàng biết Nguyên Họa là sợ hai người bọn họ quá thân mật sẽ cho tạo phiền toái không cần thiết cho nàng.
Nguyên Họa ra khỏi quán cà phê đón một chiếc xe, chạy đến nhà hàng. Từ Tử Kỳ cũng mang vẻ mặt hưng phấn lái xe cùng đến nhà hàng.
Đến nơi, Nguyên Họa chọn vị trí hai người gần cửa sổ. Gọi thức ăn trước, nàng biết Từ Tử Kỳ tới thì có thể ăn ngay. Thời gian kém bao nhiêu, Từ Tử Kỳ vừa ngồi xuống, phục vụ đã đem thức ăn lên.
Nguyên Họa cười nói Từ Tử Kỳ “Tử Kỳ, ăn nhanh đi.”
“Ừ.” Từ Tử Kỳ có chút ngoan ngoãn trả lời. Liền cầm đũa lên ăn.
Nguyên Họa cứ như vậy nhìn Từ Tử Kỳ, ngược lại mình quên ăn cơm, Từ Tử Kỳ buồn cười nhìn người đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt nói “Em không ăn sao, nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ, trên mặt tôi mọc ra thêm cái gì sao?”
Nguyên Họa lắc đầu ngây ngốc nói “Không có, tú sắc khả cơm*. Há há.”
*sắc đẹp có thể thay cơm:))
Từ Tử Kỳ gắp một miếng thịt chặn miệng của Nguyên Họa nói “Em chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt.”
Nguyên Họa há há cười khúc khích, đem miếng thịt Từ Tử Kỳ mới uy nuốt vào trong bụng nói “Em còn muốn.”
Từ Tử Kỳ lắc đầu nhìn nàng nói “Tự gắp.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, thế nhưng trên tay vẫn gắp thịt đưa tới miệng Nguyên Họa.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, nhưng mà vẫn xuất hiện một màn không hòa hài. Nguyên Họa cảm thấy lần đầu tiên ăn mình nên trả tiền, thế nhưng Từ Tử Kỳ sớm hơn một bước đưa ra thẻ tín dụng. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ, bộ dạng có chút mờ mịt. Từ Tử Kỳ chỉ là vừa cười vừa nói “Hiện tại em không có việc làm, hay là để tôi đi.”
Nguyên Họa muốn phản bác, nhưng mà đích thật là mình không có việc làm, lại nghĩ đến Tiêu Tiểu Dao gọi nàng đi làm thì vừa muốn cùng Từ Tử Kỳ thương lượng một chút, điện thoại của Từ Tử Kỳ liền vang lên.
“Alo...”
“...”
“Được, tôi lập tức quay lại.” Từ Tử Kỳ cúp điện thoại, xin lỗi nhìn Nguyên Họa nói “Nguyên Họa, công ty tôi xảy ra một chút việc, tôi cần lập tức trở lại xử lý, em về nhà trước đi nha.”
Nguyên Họa không biết trong điện thoại nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ Từ Tử Kỳ gấp gáp như vậy, vẫn để Từ Tử Kỳ trước tiên trở về công ty.
Tuy rằng trong lòng có chút không tình nguyện, thế nhưng ai kêu nàng thích chính là đại mỹ nữ Từ Tử Kỳ chứ! Những hi sinh này là tất nhiên.
Nguyên Họa một mình ngồi xe bus trở về nhà, một buổi chiều đều làm ổ ở nhà xem phim.
Đến tối Từ Tử Kỳ cũng không có nhắn cho nàng một tin nào, Nguyên Họa thỉnh thoảng mà cầm điện thoại di động muốn nhắn tin cho Từ Tử Kỳ, nhưng mà lại sợ quấy rầy đến công việc của Từ Tử Kỳ, chỉ có thể đành thôi.
Sau khi Nguyên ba Nguyên mẹ về nhà, thấy Nguyên Họa đã ở nhà. Cũng không có hỏi đứa nhỏ này tối hôm qua đi đâu, nhị lão bọn họ rất yên tâm đối với Nguyên Họa, luôn nghĩ Nguyên Họa ở bên nhà Từ Kiều, nhưng mà bọn hắn trăm triệu không ngờ Nguyên Họa căn bản không phải đến chỗ Từ Kiều, mà là qua đêm ở nhà con dâu tương lai. Lại còn thiếu chút nữa thì xảy ra một ít chuyện không phù hợp với trẻ em.
Lúc nấu xong cơm mới gọi Nguyên Họa và Nguyên Hải ra ăn cơm, trên bàn cơm Nguyên ba đột nhiên nói đến buổi trưa hôm nay dự án hợp tác phòng ở giữa Từ thị và Tiêu thị còn có Lý thị kia xảy ra sự kiện sụp tầng, dẫn đến công nhân tử vong tại chỗ. Chuyện này làm cho đảng bộ thành phố A hết sức coi trọng, thậm chí ngay cả Tỉnh ủy cũng chú ý chuyện này. Ba công ty này là công ty nổi danh trong nước, xuất hiện tai họa về vấn đề an toàn như thế, đúng là không nên a.
Nguyên Họa vừa nghe đến chuyện của Từ thị thì dựng lỗ tai lên nghe, sau khi nghe xong chuyện cũng ăn không vô nữa. Vội vàng trở về phòng ngủ của mình gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ, cũng chỉ có Nguyên Hải mới biết được bà chị của hắn bị gì. Mà Nguyên ba Nguyên mẹ thì lại cho rằng Nguyên Họa gọi điện thoại cho Tiêu Tiểu Dao.
“Alô... Nguyên Họa.” thanh âm của Từ Tử Kỳ tràn ngập uể oải, chuyện ngày hôm nay xuất hiện quá đột nhiên, nàng thân là tổng tài của Từ thị đương nhiên là phải đích thân xử lý. Thế nhưng thật không ngờ những ký giả kia quấn quít như vậy, mỗi khi hỏi đến nàng phải vắt hết óc đến nổi tức giận bằng lòng bỏ qua.
Nguyên Họa nghe thanh âm tràn đầy mệt mỏi của Từ Tử Kỳ, đau lòng cũng đều đau lòng muốn chết. Mới lên tiếng “Tử Kỳ, chị không sao chứ.”
Trên mặt của Từ Tử Kỳ xuất hiện nụ cười lần thứ nhất từ sau khi phát sinh chuyện này, nói với điện thoại “Tôi không sao, Nguyên Họa, tôi nhớ em! Đêm nay em qua đây không?”
Từ Tử Kỳ thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, vừa phát sinh chuyện này, nàng liền chạy tới hiện trường trước tiên, theo sau thì chạy đi bệnh viện, ở ngoài cửa phòng phẫu thuật bồi hồi mấy giờ, cuối cùng bác sĩ tuyên bố tử vong. Vừa làm tốt việc giải quyết tốt hậu quả, sau đó trở lại công ty liền vội vàng triệu tập chiêu đãi ký giả. Thế nhưng những ký giả kia lại bắt được tai hoạ về vấn đề an toàn này không chịu buông tay. Lại muốn nàng cho thân nhân người chết một giao phó rõ ràng. Từ Tử Kỳ cũng không phải lần đầu tiên cùng ký giả giao tiếp, thế nhưng đối mặt với ký giả xảo quyệt như vậy vẫn là lần đầu tiên, thiếu chút nữa không khống chế được cơn tức của mình, đá ghế bỏ đi. Cuối cùng vẫn đành kiềm nén cơn giận, kiên nhẫn ứng phó những ký giả này.
Vừa nghỉ ngơi một chút, lại phải xử lý chuyện xây dựng của công ty. Nhưng lại nhận công văn chính phủ yêu cầu tạm dừng công trình, Từ Tử Kỳ cảm thấy mình đều phải đem tất cả khí lực ra dùng hết. Thế nhưng nàng vẫn phải kiên trì.
Nguyên Họa suy nghĩ một chút mới lên tiếng “Ừ, tối nay chị đến phòng trọ của em đi. Gần công ty chị một chút.”
Lại trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại, Nguyên Họa biết bây giờ còn có rất nhiều việc chờ Từ Tử Kỳ xử lý, cũng không dám làm chậm trễ.
Nguyên Họa ra cửa nói với Nguyên ba Nguyên mẹ “Ba mẹ, tối nay con quay về phòng trọ ngủ, không ngủ ở nhà.”
Nguyên ba Nguyên mẹ tuy rằng buồn bực con gái mình vì sao ở nhà thật tốt không ở lại đi phòng trọ ngủ, thế nhưng cũng không có hỏi gì nhiều, chỉ dặn Nguyên Họa trên đường cẩn thận một chút. Nguyên Hải nói với Nguyên Họa “Chị, cẩn thận một chút.” Thế nhưng chính là ba chữ cẩn thận chút đè nặng thanh âm, Nguyên Họa tự nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Nguyên Hải, mỉm cười rực rỡ trả lời Nguyên Hải “Chị biết.” liền ra khỏi nhà.
Nguyên Họa về tới phòng trọ, quét dọn một trận. Lại tắm một chút mới làm ổ trên sô pha xem kịch trên TV. Nhưng mà kim đồng hồ treo tường đều đã qua 11 giờ, Từ Tử Kỳ lại còn chưa đến. Nguyên Họa có chút tâm phiền ý loạn. Cầm điện thoại di động lên gọi cho Từ Tử Kỳ, reo nửa ngày cuối cùng cũng có người nhận.
“Alo, Tử Kỳ...”
“Alo, Nguyên Họa là tôi, Tư Mẫn.”
“Nga, Tư Mẫn a, Tử Kỳ đâu?” Nguyên Họa buồn bực, thế nào lại là Tư Mẫn nghe điện thoại chứ.
“Từ tổng nàng say, không nghe điện thoại được.” Tư mẫn giải thích.
Nguyên Họa nghe được Từ Tử Kỳ uống say, cau mày. Vẫn là nói “Tư Mẫn các cô ở nơi nào a, tôi đến đón hai người.”
“Khách sạn Quốc tế. Tôi đây ở đại sảnh chờ cô.” Tư Mẫn nâng thân người Từ Tử Kỳ nói.
“Ừ, cô chờ tôi một chút, lập tức tới ngay.” Nói xong liền cúp điện thoại chạy đến khách sạn Quốc tế.
Đứng lên đến WC tắm một cái, thay một bộ quần áo đơn giản đi xuống lâu đón xe đến Từ thị.
Nguyên Họa tới Từ thị cũng không có đi vào, nàng biết hiện tại mình cùng Từ Tử Kỳ quan hệ không bình thường, hơn nữa mình cũng không còn là nhân viên của Từ thị, luôn xuất hiện ở Từ thị thì có chút lạ. Ở sâu trong nội tâm, bản thân Nguyên Họa ý thức muốn bảo vệ tốt Từ Tử Kỳ, nàng biết nếu để cho người khác biết quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, nhất định là có ảnh hưởng rất lớn. Dù sao Từ Tử Kỳ cũng là người thừa kế Từ thị, nếu như để người khác biết quan hệ giữa nàng và Từ Tử Kỳ, cũng là một phiền toái lớn. Nghĩ tới đây, Nguyên Họa không khỏi buồn bã, lẽ nào quan hệ của các nàng cũng chỉ có thể ở trong bóng tối như vậy sao, lẽ nào cả đời này cũng không thể công khai sao?
Nguyên Họa vùi ở tiệm cà phê đối diện Từ thị nhắn tin cho Từ Tử Kỳ.
“Tử Kỳ, chị sắp xong chưa?”
Từ Tử Kỳ đang họp, điện thoại di động căn bản là không có để ở trên người, đặt ở trên bàn phòng làm việc, đương nhiên là không thấy được tin nhắn của Nguyên Họa. Nguyên Họa đợi nửa ngày cũng không thấy Từ Tử Kỳ trả lời tin nhắn của mình, mà lúc này cũng đã đến giờ tan sở. Nguyên Họa có chút không vui, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ăn cơm từ khi các nàng xác lập quan hệ, hơn nữa sáng sớm nàng dặn đi dặn lại chuyện trưa nay ăn cơm cùng Từ Tử Kỳ. Nhưng bây giờ thì sao, đừng nói người của Từ Tử Kỳ, ngay cả cái bóng cũng còn không thấy. Tin nhắn cũng không trả lời, gọi mấy lần cũng là không ai nghe. Nguyên Họa cũng không biết sau đó mình uống bao nhiêu ly cà phê, nói chung uống đến nàng cảm thấy bụng căng lên cũng không thấy Từ Tử Kỳ trả lời.
Nguyên Họa biết Từ Tử Kỳ bận rộn, nhưng mà đôi lúc cũng nên giành thời gian để hai người cùng một chỗ chứ.
Thế nhưng Nguyên Họa khẳng định không biết, ngày hôm nay Từ Tử Kỳ được ủy nhiệm làm tổng tài của Từ thị. Ông nội của người ta vừa kéo Từ Tử Kỳ cùng tán gẫu đây.
Từ Tử Kỳ đương nhiên cũng nóng ruột, nhìn thời gian đã qua 12 giờ, mà điện thoại di động nhưng lại đặt trong phòng làm việc. Nàng biết nhất định là Nguyên Họa đang đợi nàng, liền có chút không yên lòng ứng phó Từ Vạn Hồng.
Từ Vạn Hồng cũng là lão Khương*, tự nhiên là nhìn ra bộ dáng không yên lòng của cháu gái hắn, hỏi thăm một chút chuyện vụn vặt của công ty liền thả người.
*già dặn kinh nghiệm
Từ Tử Kỳ vội vàng trở về phòng làm việc của mình nhìn điện thoại di động một chút, Nguyên Họa gọi 8 cuộc, nhắn hơn mười tin. Từ Tử Kỳ nhìn điện thoại di động thở dài một hơi, gọi lại, vừa mới đô một tiếng đã được Nguyên Họa nghe.
“Tử Kỳ, rốt cuộc chị cũng xong rồi a?”
Từ Tử Kỳ nghe thanh âm của Nguyên Họa vẫn còn bình thường mới yên lòng nói “Nguyên Họa, xin lỗi. Lúc nãy tôi có một cuộc họp, em chờ lâu rồi phải không, em đang ở đâu tôi đến tìm em.”
Về phần Nguyên Họa tại sao lại có giọng điệu tốt như vậy đây, cái này phải nhờ tiểu Mạc, đồng chí Mạc Tiểu Bối, chuyện là nàng trùng hợp đến quán cà phê Nguyên Họa đang ngồi mà mua cà phê. Vì vậy nhìn thấy Nguyên Họa ngồi ở bên cạnh cửa sổ, đi lại chào hỏi, thế nhưng người ta cũng là tiêu biểu nhiều chuyện a. Liền đem chuyện Từ Tử Kỳ họp được ủy nhiệm Tổng tài nói cho Nguyên Họa.
Nguyên Họa nghe xong mới nguôi giận, thế nhưng lại nghĩ đến sau này Từ Tử Kỳ phải chịu áp lực nhiều hơn, rất là đau lòng. Cho nên lúc nhận được điện thoại của Từ Tử Kỳ, cũng không chất vấn, mà chỉ là hơi đau lòng thăm hỏi.
“Em ởquán cà phê đối diện công ty, chị không cần đến. Rất dễ chú ý, chúng ta đến nhà hàng lần đầu tiên chị kéo em đi đi”
“Nga. Được rồi, vậy em chờ tôi đến ngay.” Trong lòng Từ Tử Kỳ cảm thấy ấm áp, nàng biết Nguyên Họa là sợ hai người bọn họ quá thân mật sẽ cho tạo phiền toái không cần thiết cho nàng.
Nguyên Họa ra khỏi quán cà phê đón một chiếc xe, chạy đến nhà hàng. Từ Tử Kỳ cũng mang vẻ mặt hưng phấn lái xe cùng đến nhà hàng.
Đến nơi, Nguyên Họa chọn vị trí hai người gần cửa sổ. Gọi thức ăn trước, nàng biết Từ Tử Kỳ tới thì có thể ăn ngay. Thời gian kém bao nhiêu, Từ Tử Kỳ vừa ngồi xuống, phục vụ đã đem thức ăn lên.
Nguyên Họa cười nói Từ Tử Kỳ “Tử Kỳ, ăn nhanh đi.”
“Ừ.” Từ Tử Kỳ có chút ngoan ngoãn trả lời. Liền cầm đũa lên ăn.
Nguyên Họa cứ như vậy nhìn Từ Tử Kỳ, ngược lại mình quên ăn cơm, Từ Tử Kỳ buồn cười nhìn người đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt nói “Em không ăn sao, nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ, trên mặt tôi mọc ra thêm cái gì sao?”
Nguyên Họa lắc đầu ngây ngốc nói “Không có, tú sắc khả cơm*. Há há.”
*sắc đẹp có thể thay cơm:))
Từ Tử Kỳ gắp một miếng thịt chặn miệng của Nguyên Họa nói “Em chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt.”
Nguyên Họa há há cười khúc khích, đem miếng thịt Từ Tử Kỳ mới uy nuốt vào trong bụng nói “Em còn muốn.”
Từ Tử Kỳ lắc đầu nhìn nàng nói “Tự gắp.” Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, thế nhưng trên tay vẫn gắp thịt đưa tới miệng Nguyên Họa.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, nhưng mà vẫn xuất hiện một màn không hòa hài. Nguyên Họa cảm thấy lần đầu tiên ăn mình nên trả tiền, thế nhưng Từ Tử Kỳ sớm hơn một bước đưa ra thẻ tín dụng. Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ, bộ dạng có chút mờ mịt. Từ Tử Kỳ chỉ là vừa cười vừa nói “Hiện tại em không có việc làm, hay là để tôi đi.”
Nguyên Họa muốn phản bác, nhưng mà đích thật là mình không có việc làm, lại nghĩ đến Tiêu Tiểu Dao gọi nàng đi làm thì vừa muốn cùng Từ Tử Kỳ thương lượng một chút, điện thoại của Từ Tử Kỳ liền vang lên.
“Alo...”
“...”
“Được, tôi lập tức quay lại.” Từ Tử Kỳ cúp điện thoại, xin lỗi nhìn Nguyên Họa nói “Nguyên Họa, công ty tôi xảy ra một chút việc, tôi cần lập tức trở lại xử lý, em về nhà trước đi nha.”
Nguyên Họa không biết trong điện thoại nói cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ Từ Tử Kỳ gấp gáp như vậy, vẫn để Từ Tử Kỳ trước tiên trở về công ty.
Tuy rằng trong lòng có chút không tình nguyện, thế nhưng ai kêu nàng thích chính là đại mỹ nữ Từ Tử Kỳ chứ! Những hi sinh này là tất nhiên.
Nguyên Họa một mình ngồi xe bus trở về nhà, một buổi chiều đều làm ổ ở nhà xem phim.
Đến tối Từ Tử Kỳ cũng không có nhắn cho nàng một tin nào, Nguyên Họa thỉnh thoảng mà cầm điện thoại di động muốn nhắn tin cho Từ Tử Kỳ, nhưng mà lại sợ quấy rầy đến công việc của Từ Tử Kỳ, chỉ có thể đành thôi.
Sau khi Nguyên ba Nguyên mẹ về nhà, thấy Nguyên Họa đã ở nhà. Cũng không có hỏi đứa nhỏ này tối hôm qua đi đâu, nhị lão bọn họ rất yên tâm đối với Nguyên Họa, luôn nghĩ Nguyên Họa ở bên nhà Từ Kiều, nhưng mà bọn hắn trăm triệu không ngờ Nguyên Họa căn bản không phải đến chỗ Từ Kiều, mà là qua đêm ở nhà con dâu tương lai. Lại còn thiếu chút nữa thì xảy ra một ít chuyện không phù hợp với trẻ em.
Lúc nấu xong cơm mới gọi Nguyên Họa và Nguyên Hải ra ăn cơm, trên bàn cơm Nguyên ba đột nhiên nói đến buổi trưa hôm nay dự án hợp tác phòng ở giữa Từ thị và Tiêu thị còn có Lý thị kia xảy ra sự kiện sụp tầng, dẫn đến công nhân tử vong tại chỗ. Chuyện này làm cho đảng bộ thành phố A hết sức coi trọng, thậm chí ngay cả Tỉnh ủy cũng chú ý chuyện này. Ba công ty này là công ty nổi danh trong nước, xuất hiện tai họa về vấn đề an toàn như thế, đúng là không nên a.
Nguyên Họa vừa nghe đến chuyện của Từ thị thì dựng lỗ tai lên nghe, sau khi nghe xong chuyện cũng ăn không vô nữa. Vội vàng trở về phòng ngủ của mình gọi điện thoại cho Từ Tử Kỳ, cũng chỉ có Nguyên Hải mới biết được bà chị của hắn bị gì. Mà Nguyên ba Nguyên mẹ thì lại cho rằng Nguyên Họa gọi điện thoại cho Tiêu Tiểu Dao.
“Alô... Nguyên Họa.” thanh âm của Từ Tử Kỳ tràn ngập uể oải, chuyện ngày hôm nay xuất hiện quá đột nhiên, nàng thân là tổng tài của Từ thị đương nhiên là phải đích thân xử lý. Thế nhưng thật không ngờ những ký giả kia quấn quít như vậy, mỗi khi hỏi đến nàng phải vắt hết óc đến nổi tức giận bằng lòng bỏ qua.
Nguyên Họa nghe thanh âm tràn đầy mệt mỏi của Từ Tử Kỳ, đau lòng cũng đều đau lòng muốn chết. Mới lên tiếng “Tử Kỳ, chị không sao chứ.”
Trên mặt của Từ Tử Kỳ xuất hiện nụ cười lần thứ nhất từ sau khi phát sinh chuyện này, nói với điện thoại “Tôi không sao, Nguyên Họa, tôi nhớ em! Đêm nay em qua đây không?”
Từ Tử Kỳ thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, vừa phát sinh chuyện này, nàng liền chạy tới hiện trường trước tiên, theo sau thì chạy đi bệnh viện, ở ngoài cửa phòng phẫu thuật bồi hồi mấy giờ, cuối cùng bác sĩ tuyên bố tử vong. Vừa làm tốt việc giải quyết tốt hậu quả, sau đó trở lại công ty liền vội vàng triệu tập chiêu đãi ký giả. Thế nhưng những ký giả kia lại bắt được tai hoạ về vấn đề an toàn này không chịu buông tay. Lại muốn nàng cho thân nhân người chết một giao phó rõ ràng. Từ Tử Kỳ cũng không phải lần đầu tiên cùng ký giả giao tiếp, thế nhưng đối mặt với ký giả xảo quyệt như vậy vẫn là lần đầu tiên, thiếu chút nữa không khống chế được cơn tức của mình, đá ghế bỏ đi. Cuối cùng vẫn đành kiềm nén cơn giận, kiên nhẫn ứng phó những ký giả này.
Vừa nghỉ ngơi một chút, lại phải xử lý chuyện xây dựng của công ty. Nhưng lại nhận công văn chính phủ yêu cầu tạm dừng công trình, Từ Tử Kỳ cảm thấy mình đều phải đem tất cả khí lực ra dùng hết. Thế nhưng nàng vẫn phải kiên trì.
Nguyên Họa suy nghĩ một chút mới lên tiếng “Ừ, tối nay chị đến phòng trọ của em đi. Gần công ty chị một chút.”
Lại trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại, Nguyên Họa biết bây giờ còn có rất nhiều việc chờ Từ Tử Kỳ xử lý, cũng không dám làm chậm trễ.
Nguyên Họa ra cửa nói với Nguyên ba Nguyên mẹ “Ba mẹ, tối nay con quay về phòng trọ ngủ, không ngủ ở nhà.”
Nguyên ba Nguyên mẹ tuy rằng buồn bực con gái mình vì sao ở nhà thật tốt không ở lại đi phòng trọ ngủ, thế nhưng cũng không có hỏi gì nhiều, chỉ dặn Nguyên Họa trên đường cẩn thận một chút. Nguyên Hải nói với Nguyên Họa “Chị, cẩn thận một chút.” Thế nhưng chính là ba chữ cẩn thận chút đè nặng thanh âm, Nguyên Họa tự nhiên là hiểu được ý tứ trong lời nói của Nguyên Hải, mỉm cười rực rỡ trả lời Nguyên Hải “Chị biết.” liền ra khỏi nhà.
Nguyên Họa về tới phòng trọ, quét dọn một trận. Lại tắm một chút mới làm ổ trên sô pha xem kịch trên TV. Nhưng mà kim đồng hồ treo tường đều đã qua 11 giờ, Từ Tử Kỳ lại còn chưa đến. Nguyên Họa có chút tâm phiền ý loạn. Cầm điện thoại di động lên gọi cho Từ Tử Kỳ, reo nửa ngày cuối cùng cũng có người nhận.
“Alo, Tử Kỳ...”
“Alo, Nguyên Họa là tôi, Tư Mẫn.”
“Nga, Tư Mẫn a, Tử Kỳ đâu?” Nguyên Họa buồn bực, thế nào lại là Tư Mẫn nghe điện thoại chứ.
“Từ tổng nàng say, không nghe điện thoại được.” Tư mẫn giải thích.
Nguyên Họa nghe được Từ Tử Kỳ uống say, cau mày. Vẫn là nói “Tư Mẫn các cô ở nơi nào a, tôi đến đón hai người.”
“Khách sạn Quốc tế. Tôi đây ở đại sảnh chờ cô.” Tư Mẫn nâng thân người Từ Tử Kỳ nói.
“Ừ, cô chờ tôi một chút, lập tức tới ngay.” Nói xong liền cúp điện thoại chạy đến khách sạn Quốc tế.