Bachgiatrang.com
Nguyên Họa bận rộn suốt cả buổi tối, mất không ít khí lực.
Đang ngủ say lại bị người khác làm ồn nên có chút bực bội, tưởng thằng em trai của mình về, mắt cũng không thèm mở, nổi nóng đem người phá giấc mơ đẹp của nàng đá cho một cước. (thật là thô bạo)
Từ Tử Kỳ bị đá một cước ăn đau, nổi trận lôi đình.
“Nguyên Họa, cô thức dậy ngay cho bổn tiểu thư.” Vừa nói vừa bay qua nắm lỗ tai của Nguyên Họa.
Nguyên Họa bị tiếng hét cùng với cảm giác đau ở lỗ tai truyền đến, bất đắc dĩ mở mắt, vừa vặn thấy khuôn mặt phóng đại của sếp mỹ nữ.
Hoảng sợ suy nghĩ một chút mới nhớ lại hôm qua mình đã đem chuyện phiền phức về nhà.
Hiện giờ nhớ lại hối hận đến nổi muốn đi nhảy xuống sông Hoàng Hà.
“Cô dậy rồi a!!” Ngữ khí không tốt, tuyệt đối không tốt. Bị người ta đạp một cái thì ai còn có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với đối phương a?
Nguyên Họa khó chịu nhìn Từ Tử Kỳ, người này sáng sớm kêu mình dậy còn bày ra sắc mặt như này, làm mình tưởng như mình thiếu nàng tám trăm vạn a. Giọng điệu tuyệt đối khó chịu trả lời: “Ừ, nhờ công lao của đại nhân cô gọi tôi dậy.” Nhìn đi, nhìn đi, đây là châm chọc một cách trắng trợn.
Từ Tử Kỳ không thèm để ý sự châm chọc của Nguyên Họa. Trực tiếp hỏi: “Vì sao tôi ở nhà của cô a, tôi nhớ hôm qua tôi ở quán bar uống rượu, còn uống say?”
Nguyên Họa trừng đôi mắt không thể nào lớn hơn của mình, có ý nghĩ kỳ lạ là muốn đem sếp mỹ nữ trừng đến trên người thủng vài lỗ.
Sao có thể nói mình uống say một cách hời hợt như vậy nha? Lại là cùng vói đàn ông, không sợ mình chịu thiệt sao? Trong đầu nữ nhân này rốt cuộc chứa cái gì nha? Nguyên Họa đương nhiên là không thể hiểu được Từ Tử Kỳ hơn phân nửa thời gian sống và tiếp thu văn hóa ở nước ngoài.
“Cô nói đi, cô cũng không biết uống ít một chút sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cô không thấy tên đàn ông hôm qua cố ý chuốc say cô a, còn có một tên trong lúc cô say còn....” Nguyên Họa không nói nữa, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua liền nổi trận lôi đình, trên mặt cũng nóng lên.
Cảnh tượng kia có chút... (☉ _ ☉), dù sao cũng là tận mắt thấy, bạn nhỏ Nguyên Họa người ta tạm thời không tiêu hóa được.
Từ Tử Kỳ đương nhiên biết Lý Đông Hải có mưu đồ với mình, cũng biết những tên kia là hôm qua hắn nhờ tới chuốc say mình. Nhưng gặp Nguyên Họa trách cứ, trong lòng thật không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn không ai dám trách cứ mình như vậy a, Nguyên Họa này là người đầu tiên.
“Tôi muốn uống bao nhiêu là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm, Nguyên tiểu thư.”
“Cô, sao cô có thể nói như vậy. Sao lại có loại nữ nhân này, biết rõ người khác có ý đồ bất chính với mình mà còn uống nhiều như vậy, có phải cô cảm thấy quá trống vắng hay không a?”
Nguyên Họa tức giận lớn tiếng nói, nàng thật giận dữ, không biết tại sao mình lại tức giận, vì Từ Tử Kỳ tùy tiện buông thả bản thân nên tức giận sao? Mình không thích nhìn bộ dạng phóng đãng của sếp mỹ nữ sao? Nhưng mà nàng làm vậy thì liên quan gì mình? Liên tiếp tự hỏi xong, đầu gỗ Nguyên Họa vẫn chưa thể nghĩ thông suốt.
“Đúng, đúng là tôi cảm thấy trống vắng đó, thì sao??” Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói vậy, tức giận kinh khủng.
“Cô, cô, không có thuốc chữa.” Nguyên Họa nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng nguyên tắc mắt không nhìn, tĩnh tâm, không thèm nhìn mỹ nữ.
Từ Tử Kỳ dậm chân chạy như bay ra cửa, vừa bước xuống bậc thang, sơ ý đạp vào khoảng không liền bị sái chân*.
*trật chân
Ngồi trên thang lầu, bắt đầu giận dữ nguyền rủa Nguyên Họa. Nếu Nguyên Họa biết nàng như vậy chắc chắn sẽ nói đáng đời cô.
Nguyên Họa nghe bước chân xa dần liền đi vào WC tắm rửa, mặc một bộ đồ đơn giản, trên áo T-shirt, dưới mặc quần jean, bảy tám phút sau liền cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài.
Tuy vừa cãi nhau với sếp mỹ nữ, nhưng vẫn phải đi làm. Nếu đi trễ, chắc chắn sẽ bị đuổi.
Nguyên Họa vừa hát vừa đi xuống lầu. Vừa xuống dưới lầu đã thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi ở cầu thang, Nguyên Họa lắc đầu trực tiếp đi qua, không để ý đến mỹ nữ vừa làm mình tức đến khàn giọng.
Từ Tử Kỳ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền thấy Nguyên Họa, đang vủi vẻ thì thấy Nguyên Họa trực tiếp đi ngang qua người, không quan tâm mình. Tủi thân, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
Nguyên Họa vừa quay đầu nhìn thấy Từ Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ, mỹ nữ khóc càng làm cho người ta đau lòng. Nguyên Họa cuối cùng không thể tàn nhẫn, lui trở về, ngồi xổm xuống nói “Cô tại sao còn chưa đi a, không đi làm sao?” Đương nhiên ngữ khí vẫn còn khá lạnh nhạt.
Từ Tử Kỳ không để ý Nguyên Họa, tiếp tục ngồi khóc. Nguyên Họa chưa từng gặp qua một mỹ nữ khóc không ngừng như vầy a. Âm thanh nhỏ nhẹ “Đại tiểu thư, cô làm sao vậy, nếu không đi làm sẽ muộn.” Ngữ khí còn kèm theo một chút trách cứ.
Thật ra Từ Tử Kỳ không muốn khóc, nàng vốn là người ít cảm xúc, đừng nói khóc, cười trước mặt người khác cũng rất ít.
Nàng vừa bị sái chân, rất đau. Thật vất vả nhìn thấy Nguyên Họa, nhưng người ta không quan tâm nàng, này thật là ủy khuất, nước mắt liền lộp bộp rơi ra.
“Không cần cô lo, cô không phải không muốn nhìn thấy tôi sao, cô đi đi a!” ầm ĩ nóng nảy đáp trả.
Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ cáu kỉnh với mình nghĩ thầm thật đúng là đại tiểu thư. Nhưng lại không biết bộ dạng này của Từ Tử Kỳ người khác chưa bao giờ nhìn thấy được.
Không còn cách nào, Nguyên Họa chắc chắn không thể bỏ nàng ở đây một mình, đành phải phát huy bản lãnh mặt dày của mình. “Đại tiểu thư, sắp muộn rồi, cùng nhau đi thôi, đừng ngồi đó nữa.” Vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị chạy đi.
Quay đầu lại vẫn thấy Từ Tử Kỳ ngồi ở cầu thang, thật không biết nói gì. “Đại tiểu thư, sao còn chưa đứng lên, mau đứng lên a, trễ thật rồi.”
“Chân tôi bị trật rồi.” Từ Tử Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ sắp đem đầu vùi vào giữa hai chân, trật chân cũng không phải chuyện mất mặt gì, có cần phản ứng như vậy không? Ngồi xuống nắm chân Từ Tử Kỳ kiểm tra một chút, phát hiện sưng rất to, xem ra trật không nhẹ.
“Nhìn dáng vẻ của cô, chân không thể đi được, đi bệnh viện trước đi. Hôm nay lại đi muộn rồi, cô không được đuổi tôi, đây là tại cô.” Người nào đó còn không quên vì mình tranh thủ lợi ích.
Từ Tử Kỳ trắng mắt liếc Nguyên Họa một cái, lúc này còn có tâm trạng so đo loại chuyện này, không biết trong đầu đang giả bộ cái gì.
“Tôi cõng cô, lên đi,“ Nguyên Họa đưa lưng về phía Từ Tử Kỳ nói, thật ra nàng không muốn có thêm phiền toái này trên lưng, nặng không nói, còn cao như vậy, không biết lưng mình có gặp vấn đề gì không đây?
Từ Tử Kỳ cũng dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Nguyên Họa, làm Nguyên Họa có chút chột dạ, nhưng không thể mất mặt trước mặt mỹ nữ người ta a, hạ quyết tâm, đè nặng thanh âm nói một lần nữa “Lên đi, tôi cõng cô.”
Từ Tử Kỳ biết chân mình không thể đi được, đành phải đi lên để Nguyên Họa cõng.
Nguyên Họa cảm giác được hai khỏa mềm mại của Từ Tử Kỳ dán lên lưng mình, bổng chốc cảm thấy tim muốn nhũn ra.
Thầm mắng một câu yêu tinh, ổn định tinh thần, đừng để bị yêu tinh này quyến rũ.
Nhất cổ tác khí*, liền cõng Từ Tử Kỳ đi xuống lầu.
* NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Này đến ba tầng lầu, nói không mệt thì là gạt người.
Trên mặt Nguyên Họa đã toát hết mồ hôi, trong lòng Từ Tử Kỳ có chút cảm động, nâng tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Nguyên Họa.
Nguyên Họa sững sờ một c hút, lại tiếp tục đi xuống lầu, đem Từ Tử Kỳ cõng ra ngoài tiểu khu mới thả xuống.
Đưa tay vẫy một chiếc xe, đưa vị đại mỹ nữ này đi bệnh viện.
Đến cổng bệnh viện, Nguyên Họa không tiếp tục cõng Từ Tử Kỳ, mà dìu nàng đi vào bệnh viện.
Nàng chống gậy rời khỏi bệnh viện, xương cốt không bị tổn thương nghiêm trọng chỉ bị băng bó lại.
Nguyên Họa nhịn lại cảm giác muốn cười, nhìn Từ Tử Kỳ bị bó đến giống như giò heo còn mang giày cao gót 10 li, như vậy thật là buồn cười muốn chết,giải thưởng tên hề ưu tú nhất chắc chắn là phải trao cho vị sếp mỹ nữ này.
Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nín cười của Nguyên Họa, hận không thể đi đến tát vào mặt nàng hai cái, người ta bị như vậy, nàng còn có tâm trạng cười nhạo. Quả thật là người không biết đồng cảm.
Nguyên Họa bận rộn suốt cả buổi tối, mất không ít khí lực.
Đang ngủ say lại bị người khác làm ồn nên có chút bực bội, tưởng thằng em trai của mình về, mắt cũng không thèm mở, nổi nóng đem người phá giấc mơ đẹp của nàng đá cho một cước. (thật là thô bạo)
Từ Tử Kỳ bị đá một cước ăn đau, nổi trận lôi đình.
“Nguyên Họa, cô thức dậy ngay cho bổn tiểu thư.” Vừa nói vừa bay qua nắm lỗ tai của Nguyên Họa.
Nguyên Họa bị tiếng hét cùng với cảm giác đau ở lỗ tai truyền đến, bất đắc dĩ mở mắt, vừa vặn thấy khuôn mặt phóng đại của sếp mỹ nữ.
Hoảng sợ suy nghĩ một chút mới nhớ lại hôm qua mình đã đem chuyện phiền phức về nhà.
Hiện giờ nhớ lại hối hận đến nổi muốn đi nhảy xuống sông Hoàng Hà.
“Cô dậy rồi a!!” Ngữ khí không tốt, tuyệt đối không tốt. Bị người ta đạp một cái thì ai còn có thể nói chuyện nhỏ nhẹ với đối phương a?
Nguyên Họa khó chịu nhìn Từ Tử Kỳ, người này sáng sớm kêu mình dậy còn bày ra sắc mặt như này, làm mình tưởng như mình thiếu nàng tám trăm vạn a. Giọng điệu tuyệt đối khó chịu trả lời: “Ừ, nhờ công lao của đại nhân cô gọi tôi dậy.” Nhìn đi, nhìn đi, đây là châm chọc một cách trắng trợn.
Từ Tử Kỳ không thèm để ý sự châm chọc của Nguyên Họa. Trực tiếp hỏi: “Vì sao tôi ở nhà của cô a, tôi nhớ hôm qua tôi ở quán bar uống rượu, còn uống say?”
Nguyên Họa trừng đôi mắt không thể nào lớn hơn của mình, có ý nghĩ kỳ lạ là muốn đem sếp mỹ nữ trừng đến trên người thủng vài lỗ.
Sao có thể nói mình uống say một cách hời hợt như vậy nha? Lại là cùng vói đàn ông, không sợ mình chịu thiệt sao? Trong đầu nữ nhân này rốt cuộc chứa cái gì nha? Nguyên Họa đương nhiên là không thể hiểu được Từ Tử Kỳ hơn phân nửa thời gian sống và tiếp thu văn hóa ở nước ngoài.
“Cô nói đi, cô cũng không biết uống ít một chút sao, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, cô không thấy tên đàn ông hôm qua cố ý chuốc say cô a, còn có một tên trong lúc cô say còn....” Nguyên Họa không nói nữa, nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua liền nổi trận lôi đình, trên mặt cũng nóng lên.
Cảnh tượng kia có chút... (☉ _ ☉), dù sao cũng là tận mắt thấy, bạn nhỏ Nguyên Họa người ta tạm thời không tiêu hóa được.
Từ Tử Kỳ đương nhiên biết Lý Đông Hải có mưu đồ với mình, cũng biết những tên kia là hôm qua hắn nhờ tới chuốc say mình. Nhưng gặp Nguyên Họa trách cứ, trong lòng thật không thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn không ai dám trách cứ mình như vậy a, Nguyên Họa này là người đầu tiên.
“Tôi muốn uống bao nhiêu là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm, Nguyên tiểu thư.”
“Cô, sao cô có thể nói như vậy. Sao lại có loại nữ nhân này, biết rõ người khác có ý đồ bất chính với mình mà còn uống nhiều như vậy, có phải cô cảm thấy quá trống vắng hay không a?”
Nguyên Họa tức giận lớn tiếng nói, nàng thật giận dữ, không biết tại sao mình lại tức giận, vì Từ Tử Kỳ tùy tiện buông thả bản thân nên tức giận sao? Mình không thích nhìn bộ dạng phóng đãng của sếp mỹ nữ sao? Nhưng mà nàng làm vậy thì liên quan gì mình? Liên tiếp tự hỏi xong, đầu gỗ Nguyên Họa vẫn chưa thể nghĩ thông suốt.
“Đúng, đúng là tôi cảm thấy trống vắng đó, thì sao??” Từ Tử Kỳ nghe Nguyên Họa nói vậy, tức giận kinh khủng.
“Cô, cô, không có thuốc chữa.” Nguyên Họa nghiêng đầu qua chỗ khác, dùng nguyên tắc mắt không nhìn, tĩnh tâm, không thèm nhìn mỹ nữ.
Từ Tử Kỳ dậm chân chạy như bay ra cửa, vừa bước xuống bậc thang, sơ ý đạp vào khoảng không liền bị sái chân*.
*trật chân
Ngồi trên thang lầu, bắt đầu giận dữ nguyền rủa Nguyên Họa. Nếu Nguyên Họa biết nàng như vậy chắc chắn sẽ nói đáng đời cô.
Nguyên Họa nghe bước chân xa dần liền đi vào WC tắm rửa, mặc một bộ đồ đơn giản, trên áo T-shirt, dưới mặc quần jean, bảy tám phút sau liền cầm ví tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài.
Tuy vừa cãi nhau với sếp mỹ nữ, nhưng vẫn phải đi làm. Nếu đi trễ, chắc chắn sẽ bị đuổi.
Nguyên Họa vừa hát vừa đi xuống lầu. Vừa xuống dưới lầu đã thấy một dáng vẻ quen thuộc ngồi ở cầu thang, Nguyên Họa lắc đầu trực tiếp đi qua, không để ý đến mỹ nữ vừa làm mình tức đến khàn giọng.
Từ Tử Kỳ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên liền thấy Nguyên Họa, đang vủi vẻ thì thấy Nguyên Họa trực tiếp đi ngang qua người, không quan tâm mình. Tủi thân, nước mắt liền lộp bộp rơi xuống.
Nguyên Họa vừa quay đầu nhìn thấy Từ Tử Kỳ hai mắt đẫm lệ, mỹ nữ khóc càng làm cho người ta đau lòng. Nguyên Họa cuối cùng không thể tàn nhẫn, lui trở về, ngồi xổm xuống nói “Cô tại sao còn chưa đi a, không đi làm sao?” Đương nhiên ngữ khí vẫn còn khá lạnh nhạt.
Từ Tử Kỳ không để ý Nguyên Họa, tiếp tục ngồi khóc. Nguyên Họa chưa từng gặp qua một mỹ nữ khóc không ngừng như vầy a. Âm thanh nhỏ nhẹ “Đại tiểu thư, cô làm sao vậy, nếu không đi làm sẽ muộn.” Ngữ khí còn kèm theo một chút trách cứ.
Thật ra Từ Tử Kỳ không muốn khóc, nàng vốn là người ít cảm xúc, đừng nói khóc, cười trước mặt người khác cũng rất ít.
Nàng vừa bị sái chân, rất đau. Thật vất vả nhìn thấy Nguyên Họa, nhưng người ta không quan tâm nàng, này thật là ủy khuất, nước mắt liền lộp bộp rơi ra.
“Không cần cô lo, cô không phải không muốn nhìn thấy tôi sao, cô đi đi a!” ầm ĩ nóng nảy đáp trả.
Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ cáu kỉnh với mình nghĩ thầm thật đúng là đại tiểu thư. Nhưng lại không biết bộ dạng này của Từ Tử Kỳ người khác chưa bao giờ nhìn thấy được.
Không còn cách nào, Nguyên Họa chắc chắn không thể bỏ nàng ở đây một mình, đành phải phát huy bản lãnh mặt dày của mình. “Đại tiểu thư, sắp muộn rồi, cùng nhau đi thôi, đừng ngồi đó nữa.” Vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị chạy đi.
Quay đầu lại vẫn thấy Từ Tử Kỳ ngồi ở cầu thang, thật không biết nói gì. “Đại tiểu thư, sao còn chưa đứng lên, mau đứng lên a, trễ thật rồi.”
“Chân tôi bị trật rồi.” Từ Tử Kỳ cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nguyên Họa nhìn Từ Tử Kỳ sắp đem đầu vùi vào giữa hai chân, trật chân cũng không phải chuyện mất mặt gì, có cần phản ứng như vậy không? Ngồi xuống nắm chân Từ Tử Kỳ kiểm tra một chút, phát hiện sưng rất to, xem ra trật không nhẹ.
“Nhìn dáng vẻ của cô, chân không thể đi được, đi bệnh viện trước đi. Hôm nay lại đi muộn rồi, cô không được đuổi tôi, đây là tại cô.” Người nào đó còn không quên vì mình tranh thủ lợi ích.
Từ Tử Kỳ trắng mắt liếc Nguyên Họa một cái, lúc này còn có tâm trạng so đo loại chuyện này, không biết trong đầu đang giả bộ cái gì.
“Tôi cõng cô, lên đi,“ Nguyên Họa đưa lưng về phía Từ Tử Kỳ nói, thật ra nàng không muốn có thêm phiền toái này trên lưng, nặng không nói, còn cao như vậy, không biết lưng mình có gặp vấn đề gì không đây?
Từ Tử Kỳ cũng dùng vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn Nguyên Họa, làm Nguyên Họa có chút chột dạ, nhưng không thể mất mặt trước mặt mỹ nữ người ta a, hạ quyết tâm, đè nặng thanh âm nói một lần nữa “Lên đi, tôi cõng cô.”
Từ Tử Kỳ biết chân mình không thể đi được, đành phải đi lên để Nguyên Họa cõng.
Nguyên Họa cảm giác được hai khỏa mềm mại của Từ Tử Kỳ dán lên lưng mình, bổng chốc cảm thấy tim muốn nhũn ra.
Thầm mắng một câu yêu tinh, ổn định tinh thần, đừng để bị yêu tinh này quyến rũ.
Nhất cổ tác khí*, liền cõng Từ Tử Kỳ đi xuống lầu.
* NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Này đến ba tầng lầu, nói không mệt thì là gạt người.
Trên mặt Nguyên Họa đã toát hết mồ hôi, trong lòng Từ Tử Kỳ có chút cảm động, nâng tay lên nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Nguyên Họa.
Nguyên Họa sững sờ một c hút, lại tiếp tục đi xuống lầu, đem Từ Tử Kỳ cõng ra ngoài tiểu khu mới thả xuống.
Đưa tay vẫy một chiếc xe, đưa vị đại mỹ nữ này đi bệnh viện.
Đến cổng bệnh viện, Nguyên Họa không tiếp tục cõng Từ Tử Kỳ, mà dìu nàng đi vào bệnh viện.
Nàng chống gậy rời khỏi bệnh viện, xương cốt không bị tổn thương nghiêm trọng chỉ bị băng bó lại.
Nguyên Họa nhịn lại cảm giác muốn cười, nhìn Từ Tử Kỳ bị bó đến giống như giò heo còn mang giày cao gót 10 li, như vậy thật là buồn cười muốn chết,giải thưởng tên hề ưu tú nhất chắc chắn là phải trao cho vị sếp mỹ nữ này.
Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt nín cười của Nguyên Họa, hận không thể đi đến tát vào mặt nàng hai cái, người ta bị như vậy, nàng còn có tâm trạng cười nhạo. Quả thật là người không biết đồng cảm.