Tần Vũ Phi theo ánh mắt của mọi người nhìn Cố Anh Kiệt, lại cười.
Cố Anh Kiệt nhìn nụ cười của cô cảm thấy thật xinh đẹp, xinh đẹp có một không hai. Được rồi, anh thừa nhận bản thân cũng có chút tâm tư nhìn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng cô cười dịu dàng như thế, thật sự làm anh xao động. Hơn nữa cô còn vì anh mà trang điểm thật đẹp rồi mới đến. Cố Anh Kiệt ho hai tiếng, giấu đi tâm tình, trừng mắt nhìn đám bạn xấu một lượt. Cảnh cáo bọn họ không được gây thêm phiền phức, không được đối xử bất lịch sự với Tần Vũ Phi của anh, nếu không anh sẽ trở mặt.
Đám bạn bè cũng ngầm hiểu, nếu Cố Anh Kiệt không cảnh báo thì bọn họ cũng không dám nói lung tung nữa. Vừa rồi sự tình phát triển như vậy đầy mùi chiến tranh, hơn nữa Tần Vũ Phi khí chất thanh cao khó mà không khiến người khác chú ý.
Thảo nào đa số đàn ông đều không thích cô ấy, vừa nhìn đã biết áp chế không được. Kiêu ngạo, ương ngạnh và vân vân các từ để so sánh với khí chất của cô ấy cũng khá thích hợp. Nhưng mà lại nói, Cố Anh Kiệt tính tình không nóng không lạnh, lại có thể theo đuổi cô gái này, thầm yêu lâu như thế, còn nói muốn kết hôn!
Mọi người nhịn không được lại nhìn Cố Anh Kiệt, thật sự phải xem lại người này một chút.
Lúc này Tần Vũ Phi mở miệng nói, nhưng cô nói đến người còn đứng sững sờ phía không xa kia, Tôn Diệc Tuyết: "Tôn tiểu thư, lại đây ngồi đi, hôm nay là bữa tiệc của cô, cô là nhân vật chính mà."
Tôn Diệc An xê dịch chỗ bên cạnh, vẫy tay với em gái: "Lại đây ngồi". Tôn Diệc Tuyết vốn ngồi bàn này, chạy đi cùng mọi người náo loạn một lúc, hiện tại chỗ trống bị Tần Vũ Phi ngồi, Tôn Diệc Tuyết quay lại ngồi chỗ cũ cũng hơi chật chội.
Tôn Diệc Tuyết tim đập thình thịch, rất khẩn trương, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười. Có khách đến, cô ta là nhân vật chính nên tiếp đãi lễ độ một chút. Nhưng cô ta chột dạ nên quyết định chỉ ngồi nói hai câu rồi đi.
Tôn Diệc Tuyết mới vừa ngồi xuống, Tần Vũ Phi đã nói: "Tôi đến đây đi một vòng cũng không có ai phản ứng, chỉ có Tôn tiểu thư dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi, cho nên nhất định phải tâm sự với Tôn tiểu thư thật nhiều. Chúc Tôn tiểu thư làm việc thuận lợi, từng bước thăng chức."
Tôn Diệc An nhíu mày, Tần Vũ Phi nói lời này như thể mang theo đao gươm vậy, cái gì là "Dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi"? Anh ta nhìn Tần Vũ Phi, lại nhìn Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt rất sợ Tần Vũ Phi ghen về việc anh đi đến đây tham gia tiệc của Tôn Diệc Tuyết, ban đầu cô nói không đến, bây giờ tự nhiên lại đến, tuy rằng anh vui vẻ và ngạc nhiên, nhưng chuyện này chắc chắn có nguyên nhân. Bây giờ trong lời nói có ý, trực giác đầu tiên của anh cho rằng Tần Vũ Phi ghen tỵ, lo lắng cho nên đến xem tình hình, sau đó lại khéo vậy sao? Cô vừa đến liền gặp ngay Tôn Diệc Tuyết.
Nhưng Tôn Diệc Tuyết lại dùng ánh mắt khiêu khích Tần Vũ Phi của anh? Cố Anh Kiệt quay đầu nhìn Tôn Diệc Tuyết, trong lòng có chút không vui. Cô gái này thích anh nếu mà bị cự tuyệt thì có thể tức giận, không đối xử lịch sự với anh, anh có thể hiểu được và chấp nhận, thế nhưng nếu không tốt với Tần Vũ Phi, anh không thể nhịn.
Nữ vương nhà anh tuy rằng tính tình có hơi nóng nảy, lại hay ghen một chút nhưng cô không bao giờ bịa đặt gây chuyện. Cho nên cô nói gì, anh đều tin.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng thấy xấu hổ, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.
Từ Ngôn Sướng hòa giải, hỏi Tần Vũ Phi: "Được rồi, muốn chào đón còn không cho, đến đây, muốn uống gì, cùng nhau uống hai ly"
Tần Vũ Phi cười cười: "Không được, hôm nay không uống rượu, tôi lái xe tới, chút nữa còn đưa A Kiệt về." Lời này giống như là cố ý đến đón Cố Anh Kiệt, làm tài xế đưa anh về, Cố Anh Kiệt biết không phải thật nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý.
Tôn Diệc Tuyết rất khó chịu, muốn nói vài câu rồi đi, kết quả Tần Vũ Phi lại nói: "Vừa rồi mọi người nói chuyện tôi đều nghe được."
Mọi người cứng đờ, có cần trực tiếp như vậy không?
"Tôi biết mọi người không đánh giá cao tôi lắm, nhưng đánh giá đó cũng có chút hợp lý. Tính tình tôi thật sự không tốt lắm, lòng dạ cũng hẹp hòi, khuyết điểm có rất nhiều. Nhưng mà James của mọi người, cũng có một đống khuyết điểm đấy. Ví dụ tính tình không nóng không lạnh, làm việc không chịu nhìn rõ ánh mắt của người khác, là kiểu người lăng nhăng..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Cố Anh Kiệt cắt đứt: "Anh không phải là kiểu người lăng nhăng." Những thứ khác có thể nhịn, cái này nhịn không được.
Tần Vũ Phi lườm anh một cái, miễn cưỡng sửa lại: "Trước đây là thế."
"Trước đây cũng không phải." Cố Anh Kiệt không chịu thừa nhận.
Hai người anh trừng tôi, tôi trừng anh, cuối cùng Từ Ngôn Sướng tức giận nói: "Diễn trò ân ái thì mời đi ra ngoài mà diễn."
Cố Anh Kiệt quay đầu trừng Từ thiếu, Tần Vũ Phi coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Một người đàn ông, giống như một bông hoa đầy mật ngọt, vẫy gọi một đống ong bướm tới. Nếu là mọi người, mọi người có thể chịu được không?"
Không ai trả lời, bởi vì một đống đàn ông ngồi đây đều nghĩ là có thể thu hút được ong bướm như vậy không có gì sai cả, chứng minh họ nam tính, rất có sức hấp dẫn.
"Vậy, mọi người không chịu được nhưng bắt người khác phải nhẫn nhịn sao?" Tần Vũ Phi lại nói: "Tôi vì Cố Anh Kiệt đã nhịn nhiều rồi, cho dù là bạn tốt của anh ấy không thích tôi còn tranh thủ phê phán sau lưng tôi, loại chuyện không tự trọng này tôi cũng có thể nhịn."
Mẹ nó, mắng ai hả! Đám bạn bè có chút không nhịn được cục tức này, nhưng sắc mặt vừa thay đổi đã bị Cố Anh Kiệt trừng mắt. Dám làm nữ vương của anh tức giận thử xem?
Đám bạn bè đành nhịn lại nhịn, nuốt cục tức xuống.
Tần Vũ Phi mặc kệ bọn họ, mục đích của cô là muốn nói đến trọng điểm phía sau: "Nhưng có chuyện tôi không nhịn được, ví dụ như chuyện này" Giọng nói rất nhẹ nhưng lại dọa người.
Tần Vũ Phi vừa nói vừa giơ điện thoại ra, động tác rất nhẹ nhàng, khiến mọi người nhăn mày nhìn xem. Trong điện thoại là ảnh chụp Cố Anh Kiệt bị vũ nữ múa cột kia ôm hôn.
Sắc mặt Cố Anh Kiệt thay đổi, nhảy dựng lên: "Anh không có, em phải tin anh, là bọn họ đùa giỡn, người này trốn trong hộp quà đột nhiên nhảy ra hôn anh, anh lập tức đẩy cô ta ra, bọn họ đều có thể làm chứng."
Không ai làm chứng, đám bạn bè bỗng nhiên đồng loạt im lặng.
Nói đùa, làm chứng khác gì thừa nhận bọn họ tìm vũ nữ đến nhúng chàm Cố Anh Kiệt, nhìn Tần Vũ Phi sát khí ầm ầm thế kia, ai dám làm chứng?
"Anh ngồi xuống". Tần Vũ Phi liếc Cố Anh Kiệt, "Hấp ta hấp tấp."
Cố Anh Kiệt rụt cổ ngồi xuống. Đám bạn bè không tiếng động thở dài, con mẹ nó, sao cậu ta có thể ngoan ngoãn như thế.
Tần Vũ Phi nhìn mọi người xung quanh một vòng, lại dịu dàng nói: "Đàn ông xúm lại với nhau vẫn hay thích nói giỡn, tôi biết, cũng có thể hiểu. Cô gái này ăn mặc thấp kém, trang điểm lòe loẹt, thật sự không phải mẫu người của Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt liên tục gật đầu, đúng, đúng, người trong lòng anh là Tần Vũ Phi mà, ai cũng đều không tốt.
Từ Ngôn Sướng không nhịn nổi nữa, cho Cố Anh Kiệt một đạp. Thật không còn gì để nói, không có khí chất thì cũng phải có chút liêm sỉ chứ.
Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn anh ta, cút đi!
"Trong ảnh chụp rõ ràng A Kiệt rất kinh ngạc, rõ ràng bị người ta bất ngờ tấn công. Anh ấy bị người khác ép buộc, tôi tuy tức giận nhưng cũng không trút lên đầu anh ấy."
Vậy trút lên đầu ai? Đám bạn bắt đầu cố gắng nhớ lại lúc bảo vũ nữ đùa giỡn Cố Anh Kiệt, lúc bắt anh ta cùng nhảy với vũ nữ nữa, ai cho ý kiến vậy?
"Làm trò cười vui vẻ đùa giỡn như thế, tuy rằng kế này vừa ngây thơ lại thấp kém, nói thật tôi cũng không biết nên làm sao." Tần Vũ Phi tiếp tục nói. Dùng từ "ngây thơ lại thấp kém" làm mặt cả đám người ở đây phải trắng bệch."Mọi người đều cùng một phe, một người hai người lại đùa dai đến mức như vậy. Bị hại là A Kiệt, bị bạn bè đùa dai chính là A Kiệt, cho nên tức giận với mọi người là A Kiệt chứ không phải tôi."
Mọi người đều tức giận, cậu ta vừa rồi nổi giận quá đáng sợ rồi đã đủ chưa?
"Thế nhưng..." Tần Vũ Phi dừng lại, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Lại gửi ảnh này cho tôi, cũng muốn động đến tôi. Tôi, Tần Vũ Phi từ trước đến nay không sợ chuyện gì, các anh nói đúng, không có lửa thì sao có khói, tôi đây kiêu ngạo, bướng bỉnh, nên không thể để người khác đùa thế được. Là ai gửi tin nhắn? Dám làm dám chịu, đứng ra nói chuyện!”
Không ai nói gì. Mọi người nhìn nhau. Lòng bàn tay Tôn Diệc Tuyết đổ đầy mồ hôi, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đùa giỡn là đùa giỡn, đằng sau lại đâm người khác một dao lại là chuyện khác. Ngày hôm nay có thể dùng thủ đoạn này khiêu khích mối quan hệ của chúng tôi, ngày mai có thể làm ra chuyện gì độc ác, nham hiểm hơn nữa. Tôi hoàn toàn không ngại dùng từ xấu xa nhất để hình dung loại người có hành vi phá hoại như vậy. Cho tôi nhìn ảnh này thì tôi sẽ gây sự với A Kiệt sao? Xin lỗi, người này thật đúng là sai lầm rồi. Bạn bè bên cạnh bạn trai tôi mà lại nguy hiểm độc ác như vậy, tôi không ra mặt dọn dẹp, tôi sẽ không là Tần Vũ Phi."
Sắc mặt mọi người đều không tốt, Cố Anh Kiệt hỏi: "Gửi ảnh là số nào?" Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên nhìn.
"Đã tắt điện thoại rồi. Em nghĩ người này mua sim rác, gửi ảnh xong là bỏ đi, như vậy mới giấu diếm được thân phận."
Cố Anh Kiệt nhìn dãy số, đúng là lạ mắt. Từ Ngôn Sướng, Tôn Diệc An đều cùng nhìn, cũng không nhận ra. Gọi đi thì đã tắt máy.
"Tôi với mọi người không thù không oán, dù không vừa lòng tôi, tôi nghĩ mọi người cũng chỉ như vừa nãy nói một chút điều khó nghe, khuyên Cố Anh Kiệt bỏ tôi đi. Nhưng người gửi tin nhắn này có kế hoạch, trăm phương ngàn kế mà làm. Đây không phải nhất thời thú vị mà làm, chỉ nhìn người đó chuẩn bị sẵn sim rác để gửi tin nhắn rồi bỏ đi, cái này đủ để thấy rõ. Tâm địa xấu xa như thế nào?"
Như vậy quá hèn hạ, còn kéo tất cả mọi người xuống nước.
Bạn bè Cố Anh Kiệt vội nói:"James, không phải chúng tôi làm. Chúng tôi cùng nhau bàn bạc bày trò trêu cậu một chút thôi, không nghĩ tới việc chụp ảnh để chia rẽ cậu với Tần Vũ Phi."
"Đúng, chúng tôi có chuyện gì thì nói với cậu, sẽ không nhắm vào phụ nữ. Mọi người vẫn thường chơi đùa ầm ĩ như vậy, James.. cậu cũng biết mà. Chúng tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu thế."
"Con mẹ nó, nếu như ông đây biết ai làm, ông đây đá vỡ trứng nó."
Tôn Diệc Tuyết sợ đến mặt trắng bệch. Tần Vũ Phi thành công làm mọi người tức giận, thủ đoạn này có của cô chút quen thuộc.
"Người đó chỉ dùng điện thoại di động để chụp, tôi đoán ảnh chụp chắc vẫn còn ở trong điện thoại chưa xóa được." Tần Vũ Phi nói, rồi nhìn chằm chằm Tôn Diệc Tuyết. Tôn Diệc Tuyết không còn kiểm soát được biểu tình nữa, cô ta đúng là chưa xóa, ảnh chụp vẫn còn trong điện thoại của cô ta.
Tần Vũ Phi theo ánh mắt của mọi người nhìn Cố Anh Kiệt, lại cười.
Cố Anh Kiệt nhìn nụ cười của cô cảm thấy thật xinh đẹp, xinh đẹp có một không hai. Được rồi, anh thừa nhận bản thân cũng có chút tâm tư nhìn tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng cô cười dịu dàng như thế, thật sự làm anh xao động. Hơn nữa cô còn vì anh mà trang điểm thật đẹp rồi mới đến. Cố Anh Kiệt ho hai tiếng, giấu đi tâm tình, trừng mắt nhìn đám bạn xấu một lượt. Cảnh cáo bọn họ không được gây thêm phiền phức, không được đối xử bất lịch sự với Tần Vũ Phi của anh, nếu không anh sẽ trở mặt.
Đám bạn bè cũng ngầm hiểu, nếu Cố Anh Kiệt không cảnh báo thì bọn họ cũng không dám nói lung tung nữa. Vừa rồi sự tình phát triển như vậy đầy mùi chiến tranh, hơn nữa Tần Vũ Phi khí chất thanh cao khó mà không khiến người khác chú ý.
Thảo nào đa số đàn ông đều không thích cô ấy, vừa nhìn đã biết áp chế không được. Kiêu ngạo, ương ngạnh và vân vân các từ để so sánh với khí chất của cô ấy cũng khá thích hợp. Nhưng mà lại nói, Cố Anh Kiệt tính tình không nóng không lạnh, lại có thể theo đuổi cô gái này, thầm yêu lâu như thế, còn nói muốn kết hôn!
Mọi người nhịn không được lại nhìn Cố Anh Kiệt, thật sự phải xem lại người này một chút.
Lúc này Tần Vũ Phi mở miệng nói, nhưng cô nói đến người còn đứng sững sờ phía không xa kia, Tôn Diệc Tuyết: "Tôn tiểu thư, lại đây ngồi đi, hôm nay là bữa tiệc của cô, cô là nhân vật chính mà."
Tôn Diệc An xê dịch chỗ bên cạnh, vẫy tay với em gái: "Lại đây ngồi". Tôn Diệc Tuyết vốn ngồi bàn này, chạy đi cùng mọi người náo loạn một lúc, hiện tại chỗ trống bị Tần Vũ Phi ngồi, Tôn Diệc Tuyết quay lại ngồi chỗ cũ cũng hơi chật chội.
Tôn Diệc Tuyết tim đập thình thịch, rất khẩn trương, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười. Có khách đến, cô ta là nhân vật chính nên tiếp đãi lễ độ một chút. Nhưng cô ta chột dạ nên quyết định chỉ ngồi nói hai câu rồi đi.
Tôn Diệc Tuyết mới vừa ngồi xuống, Tần Vũ Phi đã nói: "Tôi đến đây đi một vòng cũng không có ai phản ứng, chỉ có Tôn tiểu thư dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi, cho nên nhất định phải tâm sự với Tôn tiểu thư thật nhiều. Chúc Tôn tiểu thư làm việc thuận lợi, từng bước thăng chức."
Tôn Diệc An nhíu mày, Tần Vũ Phi nói lời này như thể mang theo đao gươm vậy, cái gì là "Dùng ánh mắt có ý đặc biệt chào đón tôi"? Anh ta nhìn Tần Vũ Phi, lại nhìn Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt rất sợ Tần Vũ Phi ghen về việc anh đi đến đây tham gia tiệc của Tôn Diệc Tuyết, ban đầu cô nói không đến, bây giờ tự nhiên lại đến, tuy rằng anh vui vẻ và ngạc nhiên, nhưng chuyện này chắc chắn có nguyên nhân. Bây giờ trong lời nói có ý, trực giác đầu tiên của anh cho rằng Tần Vũ Phi ghen tỵ, lo lắng cho nên đến xem tình hình, sau đó lại khéo vậy sao? Cô vừa đến liền gặp ngay Tôn Diệc Tuyết.
Nhưng Tôn Diệc Tuyết lại dùng ánh mắt khiêu khích Tần Vũ Phi của anh? Cố Anh Kiệt quay đầu nhìn Tôn Diệc Tuyết, trong lòng có chút không vui. Cô gái này thích anh nếu mà bị cự tuyệt thì có thể tức giận, không đối xử lịch sự với anh, anh có thể hiểu được và chấp nhận, thế nhưng nếu không tốt với Tần Vũ Phi, anh không thể nhịn.
Nữ vương nhà anh tuy rằng tính tình có hơi nóng nảy, lại hay ghen một chút nhưng cô không bao giờ bịa đặt gây chuyện. Cho nên cô nói gì, anh đều tin.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng thấy xấu hổ, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.
Từ Ngôn Sướng hòa giải, hỏi Tần Vũ Phi: "Được rồi, muốn chào đón còn không cho, đến đây, muốn uống gì, cùng nhau uống hai ly"
Tần Vũ Phi cười cười: "Không được, hôm nay không uống rượu, tôi lái xe tới, chút nữa còn đưa A Kiệt về." Lời này giống như là cố ý đến đón Cố Anh Kiệt, làm tài xế đưa anh về, Cố Anh Kiệt biết không phải thật nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý.
Tôn Diệc Tuyết rất khó chịu, muốn nói vài câu rồi đi, kết quả Tần Vũ Phi lại nói: "Vừa rồi mọi người nói chuyện tôi đều nghe được."
Mọi người cứng đờ, có cần trực tiếp như vậy không?
"Tôi biết mọi người không đánh giá cao tôi lắm, nhưng đánh giá đó cũng có chút hợp lý. Tính tình tôi thật sự không tốt lắm, lòng dạ cũng hẹp hòi, khuyết điểm có rất nhiều. Nhưng mà James của mọi người, cũng có một đống khuyết điểm đấy. Ví dụ tính tình không nóng không lạnh, làm việc không chịu nhìn rõ ánh mắt của người khác, là kiểu người lăng nhăng..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Cố Anh Kiệt cắt đứt: "Anh không phải là kiểu người lăng nhăng." Những thứ khác có thể nhịn, cái này nhịn không được.
Tần Vũ Phi lườm anh một cái, miễn cưỡng sửa lại: "Trước đây là thế."
"Trước đây cũng không phải." Cố Anh Kiệt không chịu thừa nhận.
Hai người anh trừng tôi, tôi trừng anh, cuối cùng Từ Ngôn Sướng tức giận nói: "Diễn trò ân ái thì mời đi ra ngoài mà diễn."
Cố Anh Kiệt quay đầu trừng Từ thiếu, Tần Vũ Phi coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Một người đàn ông, giống như một bông hoa đầy mật ngọt, vẫy gọi một đống ong bướm tới. Nếu là mọi người, mọi người có thể chịu được không?"
Không ai trả lời, bởi vì một đống đàn ông ngồi đây đều nghĩ là có thể thu hút được ong bướm như vậy không có gì sai cả, chứng minh họ nam tính, rất có sức hấp dẫn.
"Vậy, mọi người không chịu được nhưng bắt người khác phải nhẫn nhịn sao?" Tần Vũ Phi lại nói: "Tôi vì Cố Anh Kiệt đã nhịn nhiều rồi, cho dù là bạn tốt của anh ấy không thích tôi còn tranh thủ phê phán sau lưng tôi, loại chuyện không tự trọng này tôi cũng có thể nhịn."
Mẹ nó, mắng ai hả! Đám bạn bè có chút không nhịn được cục tức này, nhưng sắc mặt vừa thay đổi đã bị Cố Anh Kiệt trừng mắt. Dám làm nữ vương của anh tức giận thử xem?
Đám bạn bè đành nhịn lại nhịn, nuốt cục tức xuống.
Tần Vũ Phi mặc kệ bọn họ, mục đích của cô là muốn nói đến trọng điểm phía sau: "Nhưng có chuyện tôi không nhịn được, ví dụ như chuyện này" Giọng nói rất nhẹ nhưng lại dọa người.
Tần Vũ Phi vừa nói vừa giơ điện thoại ra, động tác rất nhẹ nhàng, khiến mọi người nhăn mày nhìn xem. Trong điện thoại là ảnh chụp Cố Anh Kiệt bị vũ nữ múa cột kia ôm hôn.
Sắc mặt Cố Anh Kiệt thay đổi, nhảy dựng lên: "Anh không có, em phải tin anh, là bọn họ đùa giỡn, người này trốn trong hộp quà đột nhiên nhảy ra hôn anh, anh lập tức đẩy cô ta ra, bọn họ đều có thể làm chứng."
Không ai làm chứng, đám bạn bè bỗng nhiên đồng loạt im lặng.
Nói đùa, làm chứng khác gì thừa nhận bọn họ tìm vũ nữ đến nhúng chàm Cố Anh Kiệt, nhìn Tần Vũ Phi sát khí ầm ầm thế kia, ai dám làm chứng?
"Anh ngồi xuống". Tần Vũ Phi liếc Cố Anh Kiệt, "Hấp ta hấp tấp."
Cố Anh Kiệt rụt cổ ngồi xuống. Đám bạn bè không tiếng động thở dài, con mẹ nó, sao cậu ta có thể ngoan ngoãn như thế.
Tần Vũ Phi nhìn mọi người xung quanh một vòng, lại dịu dàng nói: "Đàn ông xúm lại với nhau vẫn hay thích nói giỡn, tôi biết, cũng có thể hiểu. Cô gái này ăn mặc thấp kém, trang điểm lòe loẹt, thật sự không phải mẫu người của Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt liên tục gật đầu, đúng, đúng, người trong lòng anh là Tần Vũ Phi mà, ai cũng đều không tốt.
Từ Ngôn Sướng không nhịn nổi nữa, cho Cố Anh Kiệt một đạp. Thật không còn gì để nói, không có khí chất thì cũng phải có chút liêm sỉ chứ.
Cố Anh Kiệt trừng mắt nhìn anh ta, cút đi!
"Trong ảnh chụp rõ ràng A Kiệt rất kinh ngạc, rõ ràng bị người ta bất ngờ tấn công. Anh ấy bị người khác ép buộc, tôi tuy tức giận nhưng cũng không trút lên đầu anh ấy."
Vậy trút lên đầu ai? Đám bạn bắt đầu cố gắng nhớ lại lúc bảo vũ nữ đùa giỡn Cố Anh Kiệt, lúc bắt anh ta cùng nhảy với vũ nữ nữa, ai cho ý kiến vậy?
"Làm trò cười vui vẻ đùa giỡn như thế, tuy rằng kế này vừa ngây thơ lại thấp kém, nói thật tôi cũng không biết nên làm sao." Tần Vũ Phi tiếp tục nói. Dùng từ "ngây thơ lại thấp kém" làm mặt cả đám người ở đây phải trắng bệch."Mọi người đều cùng một phe, một người hai người lại đùa dai đến mức như vậy. Bị hại là A Kiệt, bị bạn bè đùa dai chính là A Kiệt, cho nên tức giận với mọi người là A Kiệt chứ không phải tôi."
Mọi người đều tức giận, cậu ta vừa rồi nổi giận quá đáng sợ rồi đã đủ chưa?
"Thế nhưng..." Tần Vũ Phi dừng lại, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: "Lại gửi ảnh này cho tôi, cũng muốn động đến tôi. Tôi, Tần Vũ Phi từ trước đến nay không sợ chuyện gì, các anh nói đúng, không có lửa thì sao có khói, tôi đây kiêu ngạo, bướng bỉnh, nên không thể để người khác đùa thế được. Là ai gửi tin nhắn? Dám làm dám chịu, đứng ra nói chuyện!”
Không ai nói gì. Mọi người nhìn nhau. Lòng bàn tay Tôn Diệc Tuyết đổ đầy mồ hôi, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Đùa giỡn là đùa giỡn, đằng sau lại đâm người khác một dao lại là chuyện khác. Ngày hôm nay có thể dùng thủ đoạn này khiêu khích mối quan hệ của chúng tôi, ngày mai có thể làm ra chuyện gì độc ác, nham hiểm hơn nữa. Tôi hoàn toàn không ngại dùng từ xấu xa nhất để hình dung loại người có hành vi phá hoại như vậy. Cho tôi nhìn ảnh này thì tôi sẽ gây sự với A Kiệt sao? Xin lỗi, người này thật đúng là sai lầm rồi. Bạn bè bên cạnh bạn trai tôi mà lại nguy hiểm độc ác như vậy, tôi không ra mặt dọn dẹp, tôi sẽ không là Tần Vũ Phi."
Sắc mặt mọi người đều không tốt, Cố Anh Kiệt hỏi: "Gửi ảnh là số nào?" Anh vừa nói vừa cầm điện thoại lên nhìn.
"Đã tắt điện thoại rồi. Em nghĩ người này mua sim rác, gửi ảnh xong là bỏ đi, như vậy mới giấu diếm được thân phận."
Cố Anh Kiệt nhìn dãy số, đúng là lạ mắt. Từ Ngôn Sướng, Tôn Diệc An đều cùng nhìn, cũng không nhận ra. Gọi đi thì đã tắt máy.
"Tôi với mọi người không thù không oán, dù không vừa lòng tôi, tôi nghĩ mọi người cũng chỉ như vừa nãy nói một chút điều khó nghe, khuyên Cố Anh Kiệt bỏ tôi đi. Nhưng người gửi tin nhắn này có kế hoạch, trăm phương ngàn kế mà làm. Đây không phải nhất thời thú vị mà làm, chỉ nhìn người đó chuẩn bị sẵn sim rác để gửi tin nhắn rồi bỏ đi, cái này đủ để thấy rõ. Tâm địa xấu xa như thế nào?"
Như vậy quá hèn hạ, còn kéo tất cả mọi người xuống nước.
Bạn bè Cố Anh Kiệt vội nói:"James, không phải chúng tôi làm. Chúng tôi cùng nhau bàn bạc bày trò trêu cậu một chút thôi, không nghĩ tới việc chụp ảnh để chia rẽ cậu với Tần Vũ Phi."
"Đúng, chúng tôi có chuyện gì thì nói với cậu, sẽ không nhắm vào phụ nữ. Mọi người vẫn thường chơi đùa ầm ĩ như vậy, James.. cậu cũng biết mà. Chúng tôi sẽ không làm chuyện hạ lưu thế."
"Con mẹ nó, nếu như ông đây biết ai làm, ông đây đá vỡ trứng nó."
Tôn Diệc Tuyết sợ đến mặt trắng bệch. Tần Vũ Phi thành công làm mọi người tức giận, thủ đoạn này có của cô chút quen thuộc.
"Người đó chỉ dùng điện thoại di động để chụp, tôi đoán ảnh chụp chắc vẫn còn ở trong điện thoại chưa xóa được." Tần Vũ Phi nói, rồi nhìn chằm chằm Tôn Diệc Tuyết. Tôn Diệc Tuyết không còn kiểm soát được biểu tình nữa, cô ta đúng là chưa xóa, ảnh chụp vẫn còn trong điện thoại của cô ta.