Tần Vũ Phi vừa tốt bụng đề nghị vừa vô cùng hưởng thụ thảy một miếng gà viên chấm sốt cà chua vào miệng sau đó nói: “Uhm, là như vầy, tôi đồng ý hẹn hò với Triệu Hồng Huy là bởi vì anh ta đẹp trai.” Cô ngừng một lát rồi cường điệu nói: “Anh ta thật sự là rất đẹp trai, đúng không?”
“Nói linh tinh.” Cố Anh Kiệt tức giận “Trai đẹp em gặp còn ít sao?”
“Không ít, trước mặt có một người nè.” Tần Vũ Phi liếc nhìn vào hộp “Sợ rằng chỗ sốt cà chua này vẫn không đủ ăn, nếu tôi muốn phiền trai đẹp đi lấy thêm lần nữa thì liệu có quá đáng không?”
“Rất quá đáng.” Cố Anh Kiệt nhíu mày nhìn chiếc hộp trong tay cô, anh rõ ràng đã lấy rất nhiều sốt cà chua “Em ăn ít một chút, loại sốt này rất nóng, ăn nhiều cũng không tốt.”
“Biết rồi.” Tần Vũ Phi gật đầu “Mỗi miếng đành phải chấm ít một chút vậy nếu không chắc không đủ. Kỳ thật chuyện tôi gặp không ít trai đẹp với chuyện cùng trai đẹp ra ngoài hẹn hò chẳng liên quan gì tới nhau hết á. Cũng giống như là chuyện có những người nhìn thấy không ít tiền nhưng vẫn cam tâm tình nguyện đi kiếm tiền đấy thôi. Cố thiếu gia, tư duy logic của anh kiểu gì vậy?
“…”
Cố soái ca nghẹn họng, kỳ thật anh chỉ là muốn nhắc nhở cô một chút, không nên kích động, mù quáng tìm bạn trai chỉ để chứng minh giữa cô và anh không có quan hệ gì, thật sự là không cần thiết.
“Tôi có biết Triệu Hồng Huy, nhưng không thân lắm. Ngày đó có nghe một người bạn nhắc tới cậu ta, nói rằng cậu ta đi khoe khoang khắp nơi rằng đã theo đuổi được em, cho nên tôi mới cùng người đó nói chuyện vài câu.” Cố Anh Kiệt giải thích vì sao anh biết chuyện của cô với Triệu Hồng Huy: “Xem bạn gái như tài sản để đem đi khoe khoang với người khác thật khiến cho người ta chướng mắt, đúng không?”
Tần Vũ Phi lắc đầu: “Người bạn gái có thể khiến cho bạn trai mình mang đi khoe khoang khắp nơi có thể chứng minh cô gái đó là một người bạn gái tốt, rất có giá trị, còn tốt hơn là bị giấu diếm, không phải sao?” Cô hỏi vặn lại.
“Nghe nói cậu ta tính tình không tốt, thích khoe khoang, lỗ mãng, con người cũng rất ngang ngược, bá đạo.” Nói xấu sau lưng người khác thật sự không phải là tác phong của Cố Anh Kiệt cho nên anh cũng hết sức cân nhắc từ ngữ để nói.
Tần Vũ Phi gật đầu: “Bá đạo không phải là vô cùng tốt sao? Có một quyển tiểu thuyết tên là ‘Yêu phải tổng tài bá đạo’, đó mới là khuôn mẫu của nam chính.”
“Thật sao?” Cố Anh Kiệt càng khó chịu: “Trong quyển tiểu thuyết đó, người mà tổng tài bá đạo yêu là thiên kim tiểu thư ngang ngược như em sao?”
“Thế thì không phải. Bình thường thì nữ chính đều là dạng tiểu bạch thỏ dịu dàng, ngọt ngào cơ.”
Cố Anh Kiệt nhướng mày giễu cợt, Tần Vũ Phi cũng nhướng mày nhìn lại, cuối cùng vẫn là Cố Anh Kiệt nhượng bộ trước: “Được rồi, kỳ thật tôi cùng cậu ta cũng không quen thân, chỉ là nghe nói nhận xét về cậu ta không được tốt cho lắm cho nên muốn nhắc nhở em chú ý hơn một chút thôi.”
“Yên tâm đi.” Tần Vũ Phi cười liếm liếm ngón tay: “Luận về nhận xét không tốt, anh ta đại khái còn kém xa tôi, tôi cũng không thiệt thòi gì.”
Cố Anh Kiệt thở dài: “Kỳ thật tôi muốn nói là, Tần Vũ Phi, nếu em và cậu ta thật sự yêu nhau tôi cũng không phản đối nhưng nếu như em chỉ muốn tìm một người bạn trai để chứng minh giữa tôi và em không có bất cứ quan hệ gì thì thật sự không cần thiết. Mọi người đều là người trưởng thành, tôi hiểu ý tứ của em, tôi cũng hy vọng em có thể tin tưởng tôi, nếu như tôi đã hứa với em thì nhất định tôi sẽ làm được.”
Tần Vũ Phi không nói lời nào, chỉ nhìn Cố Anh Kiệt, sau đó tiếp tục chậm rãi ăn hết đồ ăn trong hộp.
Cố Anh Kiệt chăm chú nhìn cô, rồi sau đó lại thở dài: “Tần Vũ Phi, em cần một người bạn.”
Lần này Tần Vũ Phi lại trả lời: “Tôi có rất nhiều bạn bè.”
Cố Anh Kiệt không để ý tới lời bác bỏ của cô, lại nói: “Tôi liên lạc với em, gọi điện thoại cho em là vì tôi quan tâm em như bạn bè. Tôi tức giận với em là bởi vì em quá tùy tiện với bản thân mình, giống như lần đó với Mễ Hi, cô ấy chẳng làm sai điều gì nhưng em lại chỉ vì muốn chứng minh không có ở cùng với tôi mà đột nhiên nói muốn tuyệt giao với cô ấy, điều đó khiến cho cô ấy rất khổ sở.”
“Hóa ra là anh đau lòng cho Mễ Hi.”
“Tôi cũng đau lòng cho em.” Cô Anh Kiệt nhanh chóng đáp trả “Tần Vũ Phi, kết bạn không cần thiết phải cẩn trọng như vậy.”
Tần Vũ Phi tiếc nuối nhìn cái hộp, sốt cà chua đã ăn hết rồi nhưng gà viên và khoai tây chiên thì còn thừa không ít. “Tôi biết.” Trong lòng cô không vui. “Lần trước anh đã mắng tôi rồi còn gì.”
“Tôi nào dám mắng mỏ em.”
“Mắng thì cũng đã mắng rồi còn nói là không dám cái gì.” Cô lầm bà lầm lầm, đem hộp đồ ăn để xuống. “Có giấy ăn không?” Cô quên cầm theo.
Loading...
Cố Anh Kiệt rút giấy ăn từ trong túi ra đưa cho cô, Tần Vũ Phi rút ra một tờ rồi đem trả lại. Cô chậm rãi lau sạch tay và miệng, nhìn Cố Anh Kiệt nãy giờ chỉ im lặng chăm chú nhìn mình, cô hỏi: “Lần này giáo huấn xong chưa?”
Cố Anh Kiệt tức giận: “Còn chưa nói đến trọng điểm nữa kìa.”
“Vậy thì anh nói nhanh lên, tôi còn phải đi.”
“…”
Đúng thật là, Cố Anh Kiệt thật sự rất muốn bóp cổ cô, muốn nghiêm túc nói chuyện với cô một chút sao mà khó khăn như vậy chứ.
“Trọng điểm là nếu em lo lắng tôi sẽ dây dưa quấn lấy em thì tôi cam đoan em không cần phải lo lắng, chuyện đó sẽ không bao giờ phát sinh. Nếu như tôi gọi điện cho em thì nhất định là chuyện nghiêm chỉnh, em có thể nhận điện thoại. Đương nhiên, tôi cũng tại đây cam đoan với em, tôi sẽ cố tránh gọi điện làm phiền em. Nếu như em thực sự có chuyện gì cần giúp đỡ, hy vọng em không cố ý tránh mặt tôi.”
“Được.” Tần Vũ Phi sảng khoái đồng ý, cô đứng dậy cầm lấy hộp đồ ăn còn thừa, lướt qua Cố Anh Kiệt đi về phía cầu thang. Đi đến cửa cầu thang, cô xoay người lại nhìn khuôn mặt tức giận của Cố Anh Kiệt. Cô nở nụ cười, khuôn mặt tức giận của Cố Anh Kiệt không ngờ lại rất thuận mắt.
“Cố Anh Kiệt, cảm ơn anh. Tạm biệt!”
Cô không nợ anh câu cảm ơn, cũng không nợ anh lời tạm biệt.
Tối muộn, khi Tần Vũ Phi trở về nhà liền lấy một chén sốt cà chua thật lớn đem gà viên và khoai tây chiên mà Cố Anh Kiệt cho cô ăn hết sạch. Cô ngồi trước cửa sổ vừa ngắm sao vừa ăn, cô nhớ khi nãy ngồi ở trên sân thượng bầu trời cũng nhiều sao như vậy. Nhớ đến những lời lý giải của Cố Anh Kiệt, cô liền cười khổ, đúng là đồ ngốc, kỳ thật anh hoàn toàn chẳng hiểu rõ cô, anh cho rằng cô sợ anh quấn lấy cô sao? Đúng là đặc biệt lầm to. Đồ ngốc nghếch, quá phong độ đứng đắn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Đêm đó Tần Vũ Phi ăn quá nhiều đồ chiên với sốt cà chua, đến nửa đêm bệnh đau dạ dày tái phát. Ngày hôm sau, cô xin nghỉ bệnh khiến cho Cừu Chính Khanh tức gần chết, tối hôm qua vừa mới phê bình cô, nói không hài lòng với thái độ làm việc của cô thì hôm nay cô lập tức không đi làm.
Kế tiếp là đến cuối tuần sau đó chỉ chớp mắt đã nhanh chóng đến thứ Hai.
Thứ Hai, Tần Vũ Phi tiếp tục xin nghỉ bệnh, Cừu Chính Khanh tức giận chạy thẳng đến văn phòng của cô, chất vấn thư ký riêng của cô: “Lý do xin nghỉ của Tần Vũ Phi hôm nay là gì?” Đau dạ dày đau ba ngày còn chưa khỏi sao, trừ phi nặng đến mức phải nằm viện.
“Dạ…” Mặt thư ký đỏ lên, Đại tiểu thư đau bụng sinh lý, loại lý do này có thể nói với sếp được không đây?
Bộ dạng lắp bắp của thư ký khiến cho Cừu Chính Khanh càng tức giận: “Bỏ đi, để tự tôi hỏi.” Anh lấy di động ra gọi điện cho Tần Vũ Phi: “Tần Vũ Phi, lý do cô xin nghỉ hôm nay là gì? Tốt nhất nên là lý do chính đáng một chút.”
Tần Vũ Phi nhanh chóng đáp lại: “Dì cả giá lâm, bụng rất đau.” Cô cảm thấy lý do này vô cùng chính đáng.
Cừu Chính Khanh mặt đầy hắc tuyến, cắn răng nói: “Giọng nói của cô nghe vô cùng khỏe mạnh đấy chứ.”
“Chẳng lẽ phải đau đến nỗi ngất đi, hơi thở mong manh mới chứng minh được là tôi thật sự đang đau?” Tần Vũ Phi tiếp tục vô cùng khỏe mạnh đáp, giờ phút này cô đang ôm túi chườm nóng nằm ở trong chăn, đau đến mức cáu kỉnh: “Những việc cần làm tôi đều đã dặn dò Robert rồi, tất cả anh ta đều nắm rõ, anh ta sẽ báo cáo cho anh. Tôi muốn dưỡng bệnh, tạm biệt Cừu tổng.”
Điện thoại bị người ta cúp, Cừu Chính Khanh tức giận đến đen sì mặt mũi, đúng là Đại tiểu thư vừa yếu ớt vừa vô trách nhiệm. Thứ ký của Tần Vũ Phi bị ánh mắt của Cừu Chính Khanh như rađa quét tới liền nhanh chóng cúi đầu, anh cứng rắn bỏ lại một câu: “Bảo Robert tới gặp tôi, báo cáo tiến triển công việc của bên này một chút.”
Thư ký liên tục gật đầu, không dám nói rằng Robert bây giờ đang ở ngay phía sau anh đó lãnh đạo đại nhân. Lãnh đạo đại nhân đi rồi, thư ký cùng Robert đưa mắt nhìn nhau, âm thầm tự mình cẩn thận.
Tần Vũ Phi nằm ở trên giường tâm tình buồn bực, cô thật sự vô cùng ghét bị đau bụng. Cô cầm lấy di động, soạn một cái tin nhắn “Cố Anh Kiệt, tôi đau bụng.”
Anh ta không phải nói có chuyện gì cần giúp thì cứ tìm anh ta sao? Dì cả đến, cần giúp có được tính không?
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn cái tin nhắn kia, suy nghĩ một chút tâm tình cũng bình tĩnh lại. Bỏ đi, cố ý chọc giận khiến cho anh ta nổi trận lôi đình cũng chẳng có ý nghĩa gì, không gặp mặt, cô cũng không nhìn thấy được, nếu như không nhìn thấy lạc thú cũng giảm đi nhiều. Cô vẫn là không nên tự chuốc lấy phiền toái là hơn, xúc động là ma quỷ.
Cô cầm điện thoại ném sang một bên, tin nhắn chưa được gửi đi lặng lặng nằm trong hộp tin nhắn lưu trữ, trong đó còn có một cái tin nhắn được viết vào sáng sớm hôm thứ Sáu: “Cố Anh Kiệt, anh lấy quá nhiều đồ ăn khiến cho tôi bị đau dạ dày.”
Tin nhắn đó cũng không được gửi đi, vẫn nằm im vào trong hộp tin nhắn lưu trữ.