Đang cười ha hả, chân lão vung vẩy, đạp phải vách động mới ngã sấp mặt xuống nền đá ẩm ướt. Vệ Tước buồn cười chạy qua đỡ sư phụ, nhưng dù sao nàng cũng là linh hồn, tay đưa xuyên từ bên này sang bên kia, lại thẹn thùng đứng lên, tủm tỉm đợi lão sơn nhân đức cao vọng trọng tự mình đứng dậy. Đổng lão nhân mặt đen như đít nồi, hai tay mò mẫm lấy điểm tựa, nhưng tự nhiên lại sờ thấy một măng đá mát lạnh dưới đất. Toàn thân trơn nhẵn, không nhìn rõ màu sắc nhưng chỉ cần sờ thấy cái gai nhọn trên đỉnh, lão đã đoán được đây là thứ gì. Đè ép xúc động muốn giơ ngón cái, Đổng Trác lấy từ trong túi ra cái xẻng nhỏ bằng bạch ngọc, bắt đầu đào xới.
Một lúc sau, hai thầy trò ngồi xổm bên dưới khe sáng hắt vào vách động, chụm đầu phân tích cái măng đá trong tay. Đổng Trác nhỏ giọng thì thầm với đồ đệ như sợ ai biết:
“ Nha đầu con vận khí còn hơn cả ta năm đó. Còn nhớ khi lão tổ của con trọng thương, ta tìm kiếm ở Lạc Nhai suốt mười năm trời vẫn không thấy cái Băng cốc này. Tương truyền nơi nào có Băng cốc, ắt sẽ mọc lên Băng Giao Lệ. Không ngờ quả là thế thật. Lần cuối cùng ta tìm thấy thứ này cũng là cách đây sáu, bảy trăm năm về trước, khi ấy cũng là tìm suốt hai năm mới thấy Băng cốc”
Cảm thán thời gian như chó chạy ngoài đồng xong, lão lại thầm thì:
“ Bây giờ, ta dùng cái Băng Giao Lệ này để tạo da thịt cho con, sau đó chúng ta sẽ nhập hồn ngay dưới động. Ta phát hiện linh lực ở đây rất tinh thuần, lại không có bị hàn khí bao phủ. Quá trình tái tạo nhục thể diễn ra sẽ rất dài. Vì là cơ thể của con nên chắc hẳn có đau đớn. Nhưng con là linh hồn, nên ta cũng không có cái linh đan diệu dược nào giúp đỡ, toàn bộ là dựa vào ý chí của bản thân. Khi thân thể con sắp hoàn chỉnh, ta sẽ dẫn động hồn phách vào. Vì chỉ còn hai hồn sáu phách, nên sau khi dung nhập, sẽ có đôi chỗ phát sinh có dị thường, phải nói ngay cho sư phụ biết nghe chưa”
Vệ Tước lặng lẽ gật đầu. Nàng không sợ mình hồn phi phách tán, mà chỉ sợ sư phụ nhỡ đâu bị liên lụy hay phản phệ gì đó. Nhìn thấy suy nghĩ trong mắt tiểu đồ đệ, lão sơn nhân mới nghẹn ngào:
“Ta sao có thể bị mấy cái thứ này làm ảnh hưởng. Con chỉ cần nhớ mai sau nấu thật nhiều món ngon cho sư phụ là được”
Vệ Tước mới bật cười, đợi sau khi đồ nhi có thân xác, nhất định ngày ngày nấu cơm cho người ăn. Cái ước nguyện cũng thật nhỏ bé nhưng khổ nỗi, có kẻ chiếm trước được tiên cơ, không đến lượt lão sư phụ đáng phỉ nhổ này. Vẫn là nên đợi về sau hãng nói…
Lão sơn nhân lấy ra trước mặt một cái đỉnh đồng thật lớn, ước chừng đến mười người chui vào cũng lọt. Lại phi thân để bộ hài cốt của Vệ Tước vào trong. Nghĩ đi nghĩ lại, đặt thêm hai thanh thần khí bên cạnh hộ thể, lúc bấy giờ mới an tâm đóng nắp bắt đầu khai đỉnh.
Lão biến ra một ngọn lửa bảo quanh đáy đỉnh, sức nóng hầm hập tỏa ra, chưa lan hết đã bị dập tắt.
Tiên sư con bà nó, đây là chê lửa của sơn nhân ta yếu hả? Cái động khốn kiếp này. Lão đen mặt, rút ra một ngọn lửa hừng hực, lần này có chậm được thời gian hai ngụm trà mới le lói, dạo một vòng quanh đáy nồi rồi tắt ngấm.
Đổng sơn nhân bặm môi, hai tay thủ ấn đánh ra một đạo hỏa diễm xanh rực. Lần này có là ông nội mày cũng không ngăn được nhé. Từ đầu lão cũng biết cái hắc động này có chỗ khác, lại không ngờ nó bài xích mấy loại hỏa diễm thông thường. Lão phải dùng đến Diệc Hỏa Chi Vương mới có chỗ dung, cái động này còn kiêu ngạo hơn cả bản thân mình. Đúng là loại có mắt không tròng. Để xem hai thầy trò ông đây trước lúc đi lên có hủy cả nhà mà không?
Ngọn lửa từ từ bao phủ hết thân đỉnh, sức nóng trong động bỗng chốc tăng vụt.
Ban đầu Vệ Tước chỉ thấy hơi nóng thiêu hủy, càng về sau, linh hồn lại hình thành một loại kết nối tương ứng với thể xác bên trong. Nàng cảm nhận thấy xương cốt đang từng chút, từng chút hóa thành bột phấn. Nhưng đau đớn không có sinh ra, tất thảy một màn trước mắt đều rất an ổn.
Qua nửa khắc, Đổng Trác bay lên, dùng linh lực mở nắp đỉnh, để Băng Giao Lệ vào trong. Hàn băng lập tức tan chảy giữa đống tro mịn, một luồng mát rượi thấm vào linh hồn, nhưng chưa được bao lâu thì phát sinh xảy ra. Xương cốt nàng bắt đầu mọc lại, da thịt màu đen cũng bám thành một lớp mỏng bên ngoài. Ban đầu nhìn như một lớp màng nhây nhớp bao phủ.
Cái cảm giác xương cốt mọc ra khiến Vệ Tước đang ngồi thủ ấn giữa động cũng phải cau mày. Không đau mà ngứa ngáy như hàng ngàn con kiến chui ra, ngứa từ trong cốt tủy, lại vô lực có cách nào giải thoát.
Cứ một lần mọc ra đầy đủ hình hài, lại bị nung hóa thành bột phấn. Từ đống tro tàn lại hồi sinh lần nữa. Mỗi một lần là một tầng da thịt mới bám vào xương cốt. Không còn cảm giác ngứa ngáy mà chỉ còn sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không phải nàng không đau, mà tận cùng của đau chính là chết lặng. Từ sâu trong tâm hồn, một niềm vui nhỏ bé cũng dần nhen nhóm lên theo từng lớp da thịt. Ban đầu là màu đen thui, nhưng càng về sau lại càng giống màu da người.
Qua hai tháng, cuối cùng cũng mọc ra đầy đủ da thịt. Đổng Trác lập tức thu lại Diệc Hỏa, mở nắp đỉnh để thân thể kia bay ra. Lão cũng đã phong ấn linh hồn Vệ Tước lại trước đó. Nếu nàng có đứng đây chắc hẳn cũng ngạc nhiên bởi thân xác trước mặt. Từng đường mày, sống mũi đều giống nhau như đúc. Cũng chẳng có gì là lạ bởi đó là do xương cốt đặc thù, cơ thể đặc thù. Chỉ cần còn xương cốt, việc tái tạo da thịt giống hệt lúc ban đầu là điều đương nhiên. Chỉ là có dám làm và có làm được hay không mà thôi.
Lão lấy từ trong túi ra một cái giường bạch ngọc, hai mắt bi ai đẫm lệ. Đây là cái giường lão trăm phương ngàn kế giành được mà còn chưa dám nằm, con nha đầu này cũng quá hời rồi. Đặt thân xác Vệ Tước lên trên, đúng là dáng vẻ trước lúc chết, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, trên váy vẫn còn vài đóa hoa vấy máu. Tiểu đồ đệ số khổ của lão, chết cũng thực thảm thương!
Linh hồn Vệ Tước trôi bồng bềnh trên không trung, không tự chủ mà bị hút vào.
Trong một linh đường tối đen, hai cỗ quan tài nằm song song. Ngoài cửa gió thét gào, cánh cửa dán giấy dầu đập vào tường vỡ nát. Mấy lá cờ chiêu hồn bay phần phật, bị gió giơ móng tay cào rách. Gió thổi vù vù, cuốn theo vài chiếc lá khô nghe xào xạo, nổi bật giữa không gian u ám khiến người ta nổi da gà. Phía trong góc tối, cạnh linh cữu, có một đứa bé gái đang quỳ. Đứa bé chỉ khoảng sáu tuổi, còn rất nhỏ. Đôi tay run rẩy bám chặt gấu váy nhàu nát.
Vệ Tước đưa mắt nhìn quanh, thấy có vài phần quen thuộc. Nàng nâng gót tiến vào. Đứa bé kia nghe tiếng bước chân, lâp tức ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đen láy, ánh lên sự cảnh giác. Nó cất giọng nói khàn khan, thều thào nhưng đầy đe dọa:
“Ngươi là ai?”
Vệ Tước ngẩn ra. Nàng đã biết vì sao khung cảnh này quen thuộc đến thế. Bởi đứa trẻ nàng gặp lại chính là Lý Chiêu Hoàng khi xưa. Khi nàng vừa hồi cung, khi đơn độc chỉ có một mình.
Đúng vậy. Nàng là ai? Nếu nói mình là Lý Chiêu Hoàng, liệu đứa trẻ kia có tin? Vệ Tước bước đến gần đứa trẻ, nó khẽ run, định đứng dậy nhưng bởi quỳ quá lâu, hai chân tê rần, chẳng thể nhúc nhích. Biết mình không thể làm gì, nó nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, hai tay đưa vào vạt áo, nắm lấy một thanh chủy thủ. Vệ Tước không bỏ qua hành động đó, môi giãn ra một nụ cười, nàng quỳ gối, nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường kia, môi khẽ mấp máy:
“Mặc kệ ta là ai, nhưng sẽ không làm tổn thương ngươi. Tiểu Tước, chính ngươi phải kiên cường, phải bảo vệ chính mình, bảo vệ muôn dân cùng trăm vạn dặm quốc thổ nước Thục. Đời người, thứ quý giá nhất chính là nhân tâm. Tính mạng có thể không do mình nắm giữ, nhưng tâm chắc chắn phải là của mình”
Đứa bé mở to miệng kinh ngạc. Nử tử này rốt cuộc là ai? Chỉ có sư phụ mới gọi nàng là Vệ Tước. Cái tên này không có người thứ ba biết. Lời chưa ra khỏi miệng, bóng dáng nữ tử đã dần nhạt nhòa tan đi.
Khóe mắt Vệ Tước chảy ra một giọt lệ. Nàng nhớ ra, đây chính là giấc mơ năm ấy nàng gặp khi vẫn còn đi theo Phổ Hiền sư phụ. Giấc mơ lặp đi lặp lại, luôn là thiếu nữ mặc bạch y còn phủ vài đóa hoa máu, luôn là câu nói ấy, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn rõ mặt nàng ta. Đến cuối cùng, Lý Chiêu Hoàng mất mạng, cũng mất luôn cả trái tim mình. Nếu bây giờ, nàng nói cho tiểu Tước không được yêu Tần Khải Vũ, thì mọi sự sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng, nếu vậy, nàng là ai. Nếu những chuyện đó không xảy ra, vậy Vệ Tước bây giờ là ai? Nàng nhắm mắt cho giọt lệ chảy ra, vẫn là mệnh trời thì khó tránh.
Vừa mở ra, đôi mắt nàng đã bị lấp đầy bởi màu vàng của cát. Sa mạc kéo dài, từng cơn gió đi qua mang theo mùi cát cùng cái hanh khô khó chịu. Phía xa, một nữ tử cưỡi trên con hắc mã, đầu đội mũ sa, trên người còn mặc chiếc áo tơi để tránh bão cát. Một giọng nói vang lên bên tai: “Ngăn nàng ta lại, mau ngăn nàng ta lại. Ngươi sẽ không chết, Thục cũng không mất. Mau ngăn nàng ta lại”
Trong không gian vang lên tiếng trẻ con khóc, rồi tiếng góa phụ thét lên:
“Mau ngăn nàng ta lại”
Phía xa nàng trông thấy một tướng sĩ bị chém làm đôi, là quân đội nước Thục. Người trước ngã xuống, người sau lại xông lên. Chém giết hỗn loạn, máu tanh nhuốm đỏ một vùng mạc rộng lớn. Nơi nào máu chảy ra, một mầm cây lại nhú lên từ dưới lớp cát sẫm màu vì thấm máu. Một thiếu niên hét lớn:
“Hoàng thượng, mau ngăn nàng ta lại, đừng để nàng đi”
Hắn vừa dứt lời thì một kiếm từ phía sau đâm xuyên qua, máu từ miệng rỉ xuống, hai mắt trợn trừng. Tên lính phía sau rút kiếm, bắt đầu tàn sát kẻ khác, thiếu niên cứ thế mà ngã xuống, mắt vẫn nhìn về phía nàng.
Lại một người phụ nữ trung niên lao đến, bà nâng đầu thiếu niên, ngồi kêu khóc cho đứa con tội nghiệp:
“Tại sao, sao lại để nàng ta chạy thoát… Hài nhi khốn khổ của ta…”
Nói đoạn quay sang chỉ vào Vệ Tước mà mắng:
“Là cô, tại cô…tất cả là vì cô. Trả lại hài nhi cho ta…mau trả lại hài nhi cho ta”
Vệ Tước chìm trong những âm thanh thê lương ấy. Nàng đưa hai tay ôm đầu, cố loại bỏ những oán niệm từ sâu trong linh hồn. Tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác mà thôi. Đúng lúc này, thiếu nữ kia cũng phi ngựa đến. Lớp sa mỏng phất lên, lộ ra dung nhan trong trẻo. Bên môi nàng ta còn nở một nụ cười, đôi mắt mệt mỏi nhưng không che lấp nổi khao khát hạnh phúc chìm sâu bên trong. Nàng ta vung tay quất vào mông ngựa, trực tiếp xuyên qua linh hồn Vệ Tước đang đứng trơ trọi bị bủa vây bởi hỗn cảnh. Đúng lúc vó ngựa vừa xuyên qua, một lực hút mãnh liệt kéo Vệ Tước trở về. Từ trán, một dòng khí chảy qua kinh mạch ngấm sâu vào lúc phủ ngũ tạng của nàng. Thân thể mới được hình thành tham lam cuốn lấy. Làn da vốn nhợt nhạt cũng từ từ sáng lên như ngọc, ôn nhuận mà mềm mại. Luồng khí đi đến đâu, hơi thở nhẹ nhàng cũng lan theo vuốt ve che chở từng tấc da thịt.
Chẳng bao lâu thì Vệ Tước cũng tỉnh, nàng mở mắt nhìn đỉnh động, từng nhũ thạch kéo dài như những mũi tên nhỏ. Một giọt nước chảy ra, rơi xuống chóp mũi nàng, thật mát! Đã bao lâu rồi không có cảm giác sinh mệnh này. Nàng đảo mắt nhìn qua, thấy sư phụ còn đang mở to mắt nhìn mình. Hai thầy trò nhìn nhau cười ngu ngốc rồi mới quay trở về việc chính.
“Sư phụ, người xem”
Vệ Tước ngồi dậy, giơ tay, nhấc chân kiểm tra
“Nha đầu, mau xem xét lại xem có chỗ nào không đúng”
Giọng lão sơn nhân tràn đầy lo lắng.
Vệ Tước cũng nghe lời cẩn thân xem xét lại cơ thể, thấy không có gì mới mở miệng:
“Sư phụ xem, con tốt lắm. Không có điểm nào sai biệt cả”
Đổng Trác dung linh lực đưa vào người nàng đánh giá, đúng là không có gì đáng lo. Lão chỉ sợ hai hồn sáu phách của nàng không đủ, sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn. Kiểm tra xong mới thở phào nhẹ nhõm. Con nha đầu này mất đến hai ngày để nhập hồn, làm tâm lão như treo trên cành cây.
“Được rồi. Bây giờ con mới nhập xác, vẫn còn yếu, sư phụ có cái này rất tốt. haha” Nói xong lại cười đầy tục khí. Sắc mặt biến đổi một trời một vực so với vẻ đạo mạo lúc nãy. Dù tốc độ chuyển sắc mặt của lão nhanh hơn cả lật sách, nhưng Vệ Tước cũng thầm an ủi, đây vẫn là sư phụ của mình.
Lão sơn nhân đắc ý đưa đến trước mặt tiểu đồ đệ một cây Băng Giao Lệ, bảo nàng mau mau nuốt xuống. Cái động dột nát này may mà cũng có thêm vài cái thánh dược nên lão mới ghé mắt nhìn thêm vài lần, chứ không đã trực tiếp phá hủy rồi.
Biết lão lo lắng cho mình, Vệ Tước cũng nhu thuận cầm lấy nuốt xuống. Thấy cả thân thể đồ đệ tràn đầy sức sống, lão sơn nhân mới an tâm đuổi nàng xuống khỏi cái giường bạch ngọc, khoanh chân ngồi điều tức, lại dặn dò đôi câu:
“Nha đầu, con ngồi đây canh cho sư phụ một lát. Ta điều khí trong nửa canh giờ rồi sư đồ ta sẽ lên trên”
Sự thực là trong người lão dính một ít hàn khí bên ngoài. Thiên tính cường đại của lão lại là Hỏa nguyên tố. Mấy ngày nay trông cho vệ nha đầu, hai thứ này bắt đầu bài xích nhau, nếu không nhanh loại bỏ, thì tổn thương căn cơ là không tránh khỏi. Lão vẫn dùng đan dược áp chế để đợi Vệ Tước tỉnh lại mới tính. Bây giờ đúng là đến lúc rồi.
Vệ tiểu muội ngoan ngoãn gật đầu. Đổng đại nhân hài lòng, đúng là thu một nữ đồ đệ còn hơn thu cả trăm thằng nghiệt súc.
Đang cười ha hả, chân lão vung vẩy, đạp phải vách động mới ngã sấp mặt xuống nền đá ẩm ướt. Vệ Tước buồn cười chạy qua đỡ sư phụ, nhưng dù sao nàng cũng là linh hồn, tay đưa xuyên từ bên này sang bên kia, lại thẹn thùng đứng lên, tủm tỉm đợi lão sơn nhân đức cao vọng trọng tự mình đứng dậy. Đổng lão nhân mặt đen như đít nồi, hai tay mò mẫm lấy điểm tựa, nhưng tự nhiên lại sờ thấy một măng đá mát lạnh dưới đất. Toàn thân trơn nhẵn, không nhìn rõ màu sắc nhưng chỉ cần sờ thấy cái gai nhọn trên đỉnh, lão đã đoán được đây là thứ gì. Đè ép xúc động muốn giơ ngón cái, Đổng Trác lấy từ trong túi ra cái xẻng nhỏ bằng bạch ngọc, bắt đầu đào xới.
Một lúc sau, hai thầy trò ngồi xổm bên dưới khe sáng hắt vào vách động, chụm đầu phân tích cái măng đá trong tay. Đổng Trác nhỏ giọng thì thầm với đồ đệ như sợ ai biết:
“ Nha đầu con vận khí còn hơn cả ta năm đó. Còn nhớ khi lão tổ của con trọng thương, ta tìm kiếm ở Lạc Nhai suốt mười năm trời vẫn không thấy cái Băng cốc này. Tương truyền nơi nào có Băng cốc, ắt sẽ mọc lên Băng Giao Lệ. Không ngờ quả là thế thật. Lần cuối cùng ta tìm thấy thứ này cũng là cách đây sáu, bảy trăm năm về trước, khi ấy cũng là tìm suốt hai năm mới thấy Băng cốc”
Cảm thán thời gian như chó chạy ngoài đồng xong, lão lại thầm thì:
“ Bây giờ, ta dùng cái Băng Giao Lệ này để tạo da thịt cho con, sau đó chúng ta sẽ nhập hồn ngay dưới động. Ta phát hiện linh lực ở đây rất tinh thuần, lại không có bị hàn khí bao phủ. Quá trình tái tạo nhục thể diễn ra sẽ rất dài. Vì là cơ thể của con nên chắc hẳn có đau đớn. Nhưng con là linh hồn, nên ta cũng không có cái linh đan diệu dược nào giúp đỡ, toàn bộ là dựa vào ý chí của bản thân. Khi thân thể con sắp hoàn chỉnh, ta sẽ dẫn động hồn phách vào. Vì chỉ còn hai hồn sáu phách, nên sau khi dung nhập, sẽ có đôi chỗ phát sinh có dị thường, phải nói ngay cho sư phụ biết nghe chưa”
Vệ Tước lặng lẽ gật đầu. Nàng không sợ mình hồn phi phách tán, mà chỉ sợ sư phụ nhỡ đâu bị liên lụy hay phản phệ gì đó. Nhìn thấy suy nghĩ trong mắt tiểu đồ đệ, lão sơn nhân mới nghẹn ngào:
“Ta sao có thể bị mấy cái thứ này làm ảnh hưởng. Con chỉ cần nhớ mai sau nấu thật nhiều món ngon cho sư phụ là được”
Vệ Tước mới bật cười, đợi sau khi đồ nhi có thân xác, nhất định ngày ngày nấu cơm cho người ăn. Cái ước nguyện cũng thật nhỏ bé nhưng khổ nỗi, có kẻ chiếm trước được tiên cơ, không đến lượt lão sư phụ đáng phỉ nhổ này. Vẫn là nên đợi về sau hãng nói…
Lão sơn nhân lấy ra trước mặt một cái đỉnh đồng thật lớn, ước chừng đến mười người chui vào cũng lọt. Lại phi thân để bộ hài cốt của Vệ Tước vào trong. Nghĩ đi nghĩ lại, đặt thêm hai thanh thần khí bên cạnh hộ thể, lúc bấy giờ mới an tâm đóng nắp bắt đầu khai đỉnh.
Lão biến ra một ngọn lửa bảo quanh đáy đỉnh, sức nóng hầm hập tỏa ra, chưa lan hết đã bị dập tắt.
Tiên sư con bà nó, đây là chê lửa của sơn nhân ta yếu hả? Cái động khốn kiếp này. Lão đen mặt, rút ra một ngọn lửa hừng hực, lần này có chậm được thời gian hai ngụm trà mới le lói, dạo một vòng quanh đáy nồi rồi tắt ngấm.
Đổng sơn nhân bặm môi, hai tay thủ ấn đánh ra một đạo hỏa diễm xanh rực. Lần này có là ông nội mày cũng không ngăn được nhé. Từ đầu lão cũng biết cái hắc động này có chỗ khác, lại không ngờ nó bài xích mấy loại hỏa diễm thông thường. Lão phải dùng đến Diệc Hỏa Chi Vương mới có chỗ dung, cái động này còn kiêu ngạo hơn cả bản thân mình. Đúng là loại có mắt không tròng. Để xem hai thầy trò ông đây trước lúc đi lên có hủy cả nhà mà không?
Ngọn lửa từ từ bao phủ hết thân đỉnh, sức nóng trong động bỗng chốc tăng vụt.
Ban đầu Vệ Tước chỉ thấy hơi nóng thiêu hủy, càng về sau, linh hồn lại hình thành một loại kết nối tương ứng với thể xác bên trong. Nàng cảm nhận thấy xương cốt đang từng chút, từng chút hóa thành bột phấn. Nhưng đau đớn không có sinh ra, tất thảy một màn trước mắt đều rất an ổn.
Qua nửa khắc, Đổng Trác bay lên, dùng linh lực mở nắp đỉnh, để Băng Giao Lệ vào trong. Hàn băng lập tức tan chảy giữa đống tro mịn, một luồng mát rượi thấm vào linh hồn, nhưng chưa được bao lâu thì phát sinh xảy ra. Xương cốt nàng bắt đầu mọc lại, da thịt màu đen cũng bám thành một lớp mỏng bên ngoài. Ban đầu nhìn như một lớp màng nhây nhớp bao phủ.
Cái cảm giác xương cốt mọc ra khiến Vệ Tước đang ngồi thủ ấn giữa động cũng phải cau mày. Không đau mà ngứa ngáy như hàng ngàn con kiến chui ra, ngứa từ trong cốt tủy, lại vô lực có cách nào giải thoát.
Cứ một lần mọc ra đầy đủ hình hài, lại bị nung hóa thành bột phấn. Từ đống tro tàn lại hồi sinh lần nữa. Mỗi một lần là một tầng da thịt mới bám vào xương cốt. Không còn cảm giác ngứa ngáy mà chỉ còn sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không phải nàng không đau, mà tận cùng của đau chính là chết lặng. Từ sâu trong tâm hồn, một niềm vui nhỏ bé cũng dần nhen nhóm lên theo từng lớp da thịt. Ban đầu là màu đen thui, nhưng càng về sau lại càng giống màu da người.
Qua hai tháng, cuối cùng cũng mọc ra đầy đủ da thịt. Đổng Trác lập tức thu lại Diệc Hỏa, mở nắp đỉnh để thân thể kia bay ra. Lão cũng đã phong ấn linh hồn Vệ Tước lại trước đó. Nếu nàng có đứng đây chắc hẳn cũng ngạc nhiên bởi thân xác trước mặt. Từng đường mày, sống mũi đều giống nhau như đúc. Cũng chẳng có gì là lạ bởi đó là do xương cốt đặc thù, cơ thể đặc thù. Chỉ cần còn xương cốt, việc tái tạo da thịt giống hệt lúc ban đầu là điều đương nhiên. Chỉ là có dám làm và có làm được hay không mà thôi.
Lão lấy từ trong túi ra một cái giường bạch ngọc, hai mắt bi ai đẫm lệ. Đây là cái giường lão trăm phương ngàn kế giành được mà còn chưa dám nằm, con nha đầu này cũng quá hời rồi. Đặt thân xác Vệ Tước lên trên, đúng là dáng vẻ trước lúc chết, khuôn mặt có hơi nhợt nhạt, trên váy vẫn còn vài đóa hoa vấy máu. Tiểu đồ đệ số khổ của lão, chết cũng thực thảm thương!
Linh hồn Vệ Tước trôi bồng bềnh trên không trung, không tự chủ mà bị hút vào.
Trong một linh đường tối đen, hai cỗ quan tài nằm song song. Ngoài cửa gió thét gào, cánh cửa dán giấy dầu đập vào tường vỡ nát. Mấy lá cờ chiêu hồn bay phần phật, bị gió giơ móng tay cào rách. Gió thổi vù vù, cuốn theo vài chiếc lá khô nghe xào xạo, nổi bật giữa không gian u ám khiến người ta nổi da gà. Phía trong góc tối, cạnh linh cữu, có một đứa bé gái đang quỳ. Đứa bé chỉ khoảng sáu tuổi, còn rất nhỏ. Đôi tay run rẩy bám chặt gấu váy nhàu nát.
Vệ Tước đưa mắt nhìn quanh, thấy có vài phần quen thuộc. Nàng nâng gót tiến vào. Đứa bé kia nghe tiếng bước chân, lâp tức ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đen láy, ánh lên sự cảnh giác. Nó cất giọng nói khàn khan, thều thào nhưng đầy đe dọa:
“Ngươi là ai?”
Vệ Tước ngẩn ra. Nàng đã biết vì sao khung cảnh này quen thuộc đến thế. Bởi đứa trẻ nàng gặp lại chính là Lý Chiêu Hoàng khi xưa. Khi nàng vừa hồi cung, khi đơn độc chỉ có một mình.
Đúng vậy. Nàng là ai? Nếu nói mình là Lý Chiêu Hoàng, liệu đứa trẻ kia có tin? Vệ Tước bước đến gần đứa trẻ, nó khẽ run, định đứng dậy nhưng bởi quỳ quá lâu, hai chân tê rần, chẳng thể nhúc nhích. Biết mình không thể làm gì, nó nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, hai tay đưa vào vạt áo, nắm lấy một thanh chủy thủ. Vệ Tước không bỏ qua hành động đó, môi giãn ra một nụ cười, nàng quỳ gối, nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường kia, môi khẽ mấp máy:
“Mặc kệ ta là ai, nhưng sẽ không làm tổn thương ngươi. Tiểu Tước, chính ngươi phải kiên cường, phải bảo vệ chính mình, bảo vệ muôn dân cùng trăm vạn dặm quốc thổ nước Thục. Đời người, thứ quý giá nhất chính là nhân tâm. Tính mạng có thể không do mình nắm giữ, nhưng tâm chắc chắn phải là của mình”
Đứa bé mở to miệng kinh ngạc. Nử tử này rốt cuộc là ai? Chỉ có sư phụ mới gọi nàng là Vệ Tước. Cái tên này không có người thứ ba biết. Lời chưa ra khỏi miệng, bóng dáng nữ tử đã dần nhạt nhòa tan đi.
Khóe mắt Vệ Tước chảy ra một giọt lệ. Nàng nhớ ra, đây chính là giấc mơ năm ấy nàng gặp khi vẫn còn đi theo Phổ Hiền sư phụ. Giấc mơ lặp đi lặp lại, luôn là thiếu nữ mặc bạch y còn phủ vài đóa hoa máu, luôn là câu nói ấy, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn rõ mặt nàng ta. Đến cuối cùng, Lý Chiêu Hoàng mất mạng, cũng mất luôn cả trái tim mình. Nếu bây giờ, nàng nói cho tiểu Tước không được yêu Tần Khải Vũ, thì mọi sự sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng, nếu vậy, nàng là ai. Nếu những chuyện đó không xảy ra, vậy Vệ Tước bây giờ là ai? Nàng nhắm mắt cho giọt lệ chảy ra, vẫn là mệnh trời thì khó tránh.
Vừa mở ra, đôi mắt nàng đã bị lấp đầy bởi màu vàng của cát. Sa mạc kéo dài, từng cơn gió đi qua mang theo mùi cát cùng cái hanh khô khó chịu. Phía xa, một nữ tử cưỡi trên con hắc mã, đầu đội mũ sa, trên người còn mặc chiếc áo tơi để tránh bão cát. Một giọng nói vang lên bên tai: “Ngăn nàng ta lại, mau ngăn nàng ta lại. Ngươi sẽ không chết, Thục cũng không mất. Mau ngăn nàng ta lại”
Trong không gian vang lên tiếng trẻ con khóc, rồi tiếng góa phụ thét lên:
“Mau ngăn nàng ta lại”
Phía xa nàng trông thấy một tướng sĩ bị chém làm đôi, là quân đội nước Thục. Người trước ngã xuống, người sau lại xông lên. Chém giết hỗn loạn, máu tanh nhuốm đỏ một vùng mạc rộng lớn. Nơi nào máu chảy ra, một mầm cây lại nhú lên từ dưới lớp cát sẫm màu vì thấm máu. Một thiếu niên hét lớn:
“Hoàng thượng, mau ngăn nàng ta lại, đừng để nàng đi”
Hắn vừa dứt lời thì một kiếm từ phía sau đâm xuyên qua, máu từ miệng rỉ xuống, hai mắt trợn trừng. Tên lính phía sau rút kiếm, bắt đầu tàn sát kẻ khác, thiếu niên cứ thế mà ngã xuống, mắt vẫn nhìn về phía nàng.
Lại một người phụ nữ trung niên lao đến, bà nâng đầu thiếu niên, ngồi kêu khóc cho đứa con tội nghiệp:
“Tại sao, sao lại để nàng ta chạy thoát… Hài nhi khốn khổ của ta…”
Nói đoạn quay sang chỉ vào Vệ Tước mà mắng:
“Là cô, tại cô…tất cả là vì cô. Trả lại hài nhi cho ta…mau trả lại hài nhi cho ta”
Vệ Tước chìm trong những âm thanh thê lương ấy. Nàng đưa hai tay ôm đầu, cố loại bỏ những oán niệm từ sâu trong linh hồn. Tất cả chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác mà thôi. Đúng lúc này, thiếu nữ kia cũng phi ngựa đến. Lớp sa mỏng phất lên, lộ ra dung nhan trong trẻo. Bên môi nàng ta còn nở một nụ cười, đôi mắt mệt mỏi nhưng không che lấp nổi khao khát hạnh phúc chìm sâu bên trong. Nàng ta vung tay quất vào mông ngựa, trực tiếp xuyên qua linh hồn Vệ Tước đang đứng trơ trọi bị bủa vây bởi hỗn cảnh. Đúng lúc vó ngựa vừa xuyên qua, một lực hút mãnh liệt kéo Vệ Tước trở về. Từ trán, một dòng khí chảy qua kinh mạch ngấm sâu vào lúc phủ ngũ tạng của nàng. Thân thể mới được hình thành tham lam cuốn lấy. Làn da vốn nhợt nhạt cũng từ từ sáng lên như ngọc, ôn nhuận mà mềm mại. Luồng khí đi đến đâu, hơi thở nhẹ nhàng cũng lan theo vuốt ve che chở từng tấc da thịt.
Chẳng bao lâu thì Vệ Tước cũng tỉnh, nàng mở mắt nhìn đỉnh động, từng nhũ thạch kéo dài như những mũi tên nhỏ. Một giọt nước chảy ra, rơi xuống chóp mũi nàng, thật mát! Đã bao lâu rồi không có cảm giác sinh mệnh này. Nàng đảo mắt nhìn qua, thấy sư phụ còn đang mở to mắt nhìn mình. Hai thầy trò nhìn nhau cười ngu ngốc rồi mới quay trở về việc chính.
“Sư phụ, người xem”
Vệ Tước ngồi dậy, giơ tay, nhấc chân kiểm tra
“Nha đầu, mau xem xét lại xem có chỗ nào không đúng”
Giọng lão sơn nhân tràn đầy lo lắng.
Vệ Tước cũng nghe lời cẩn thân xem xét lại cơ thể, thấy không có gì mới mở miệng:
“Sư phụ xem, con tốt lắm. Không có điểm nào sai biệt cả”
Đổng Trác dung linh lực đưa vào người nàng đánh giá, đúng là không có gì đáng lo. Lão chỉ sợ hai hồn sáu phách của nàng không đủ, sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn. Kiểm tra xong mới thở phào nhẹ nhõm. Con nha đầu này mất đến hai ngày để nhập hồn, làm tâm lão như treo trên cành cây.
“Được rồi. Bây giờ con mới nhập xác, vẫn còn yếu, sư phụ có cái này rất tốt. haha” Nói xong lại cười đầy tục khí. Sắc mặt biến đổi một trời một vực so với vẻ đạo mạo lúc nãy. Dù tốc độ chuyển sắc mặt của lão nhanh hơn cả lật sách, nhưng Vệ Tước cũng thầm an ủi, đây vẫn là sư phụ của mình.
Lão sơn nhân đắc ý đưa đến trước mặt tiểu đồ đệ một cây Băng Giao Lệ, bảo nàng mau mau nuốt xuống. Cái động dột nát này may mà cũng có thêm vài cái thánh dược nên lão mới ghé mắt nhìn thêm vài lần, chứ không đã trực tiếp phá hủy rồi.
Biết lão lo lắng cho mình, Vệ Tước cũng nhu thuận cầm lấy nuốt xuống. Thấy cả thân thể đồ đệ tràn đầy sức sống, lão sơn nhân mới an tâm đuổi nàng xuống khỏi cái giường bạch ngọc, khoanh chân ngồi điều tức, lại dặn dò đôi câu:
“Nha đầu, con ngồi đây canh cho sư phụ một lát. Ta điều khí trong nửa canh giờ rồi sư đồ ta sẽ lên trên”
Sự thực là trong người lão dính một ít hàn khí bên ngoài. Thiên tính cường đại của lão lại là Hỏa nguyên tố. Mấy ngày nay trông cho vệ nha đầu, hai thứ này bắt đầu bài xích nhau, nếu không nhanh loại bỏ, thì tổn thương căn cơ là không tránh khỏi. Lão vẫn dùng đan dược áp chế để đợi Vệ Tước tỉnh lại mới tính. Bây giờ đúng là đến lúc rồi.
Vệ tiểu muội ngoan ngoãn gật đầu. Đổng đại nhân hài lòng, đúng là thu một nữ đồ đệ còn hơn thu cả trăm thằng nghiệt súc.