CHƯƠNG 7-8
Chiêu Tài cầm theo thùng đựng cá, cùng Tiễn Cơ đi hết nửa canh giờ mới đến chợ.
Các quầy hàng trên đường đều đã quy định trước, Tiễn Cơ sớm nhìn trúng một vị trí, hắn đã bày bán ở nơi này khá lâu, người khác biết là chỗ của hắn nên không có ai tranh giành.
Kế bên là Trương Tam bán mì vằn thắn, nhìn thấy Tiễn Cơ tiến đến thì liền cười ha ha chào hỏi, phát hiện phía sau còn đi theo một người, cảm thấy bất ngờ liền nói, “Ấy da, mới sáng sớm mà đã có thiếu gia nhà ai đi theo vậy nè?”
Tiễn Cơ nhìn lại, Chiêu Tài với khuôn mặt trắng nõn, cẩm y hoa phục, tuy rằng cầm thùng gỗ nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái cũng biết ngay hắn là thiếu gia con nhà giàu.
Chiêu Tài hì hục đặt thùng gỗ bên cạnh gánh hàng rong của Tiễn Cơ, hắn lắc lắc đôi tay đã tê dại, “Tôi là người của Tiễn gia.”
“Tiễn gia?” Trương Tam cười vui vẻ rồi nói với Tiễn Cơ, “Cùng họ với ngươi à, là người trong nhà hả?”
Chiêu Tài gật đầu mà giành nói, “Nhưng mà ta là đầy tớ của nhà hắn.”
Trương Tam hoàn toàn không tin lời nói của Chiêu Tài, “Vị công tử này thật biết nói đùa.”
Tiễn Cơ pha trò, “Đúng vậy đúng vậy, Trương Tam, giúp ta xem quầy hàng một chút.” Nói xong liền lôi Chiêu Tài ra sau phố.
Bàn tay của Chiêu Tài vẫn còn đang đau nhức, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị Tiễn Cơ lôi đi như vậy, cho nên lại càng đau.
Tiễn Cơ nhìn thoáng ra bên ngoài, tứ phía không có người, hắn quay đầu trách Chiêu Tài, “Không có việc gì thì đừng trả lời bậy bạ, nghe hiểu được tiếng người hay sao?”
“Nghe hiểu được.”
Tiễn Cơ giơ nắm đắm lên nói, “Còn cãi nữa?”
Chiêu Tài rụt lui cổ, khúm núm không dám mở miệng.
Tiễn Cơ nắm lấy áo của hắn rồi nói, “Mau biến mất bộ trang phục này cho ta.”
Chưa nói xong nửa câu sau thì Chiêu Tài vì đang sợ hãi Tiễn Cơ lạm dụng uy quyền mà liền biến mất bộ trang phục.
Trần trụi, từ trên xuống dưới chỉ có một sợi dây màu đỏ trên cổ, sợ đến mức Tiễn Cơ liền ôm lấy Chiêu Tài mà nói, “Ta chưa nói xong mà, ngươi biến thành như vậy làm cái gì!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiêu Tài nhíu lại, rưng rưng nước mắt, “Ta sợ biến chậm thì ngươi sẽ đánh ta.”
Làn da mịn màng trơn nhẵn ngay dưới bàn tay, Tiễn Cơ ôm chặt Chiêu Tài vào lòng, một tay ôm vai một tay ôm thắt lưng, dùng y mệ rộng thùng thình của mình che khuất tấm lưng trần cùng cái mông của Chiêu Tài, “Tổ tông ơi, ta chỉ muốn ngươi biến thành trang phục bình thường mà thôi.”
“Làm sao ta biết được.” Từ khi rời nhà đến nay, ba ngày nhịn đói, một ngày bị mắng bị dọa, Chiêu Tài nhớ lại, trong lòng cảm thấy khổ sở, nước mắt ào ào rơi xuống vài giọt, có xu thế càng rơi càng nhiều.
Giọt nước nho nhỏ trong suốt dừng trên làn da của Tiễn Cơ, chất lỏng ấm áp từ trên cổ lăn vào trong ngực, tâm tư của Tiễn Cơ mềm nhũn đến mức muốn tan chảy, vội vàng dỗ dành, “Hảo hảo, lần này là ta sai, ngươi mau biến ra quần áo đi, cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh.”
Đúng là gió thổi có một chút lạnh, Chiêu Tài hít hít cái mũi, biến ra một bộ trang phục bằng vải thô.
Cũng may là sáng sớm cho nên trên đường không có ai, ở sau phố có rất ít người, vì vậy không ai nhìn thấy. Tiễn Cơ thở phào nhẹ nhõm rồi buông Chiêu Tài ra.
Trên mặt của Chiêu Tài có hai hàng thanh lệ, Tiễn Cơ dùng y mệ lau khô cho hắn.
Chiêu Tài ngoan ngoãn đứng im, ngưỡng mặt để Tiễn Cơ lau nước mắt.
Khuôn mặt sạch sẽ trắng như tuyết ở cách Tiễn Cơ chưa đến nửa tấc, Tiễn Cơ càng nhìn càng thấy Chiêu Tài thật đẹp mắt, khuôn mặt này đúng là bộ dáng của những vị công tử nhà giàu mới có, hoàn toàn không hợp với trang phục trên người.
Tiễn Cơ suy đi nghĩ lại, rốt cục ngồi xổm xuống đất để hốt lấy một chút đất cát rồi quẹt lên mặt của Chiêu Tài, cho đến khi nhìn không ra màu da ban đầu thì mới hài lòng dừng lại, sau đó hắn chỉ vào thùng gỗ rồi nói giá cả cho Chiêu Tài biết, phân phó Chiêu Tài phải bán cao giá hơn chứ không được bán giá thấp, “Đến con phố đối diện đi bán, bán xong rồi quay về quầy tìm ta.”
Chiêu Tài lau mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tiễn Cơ sờ đầu của Chiêu Tài, khi Chiêu Tài biến trang phục thì cũng biến mái tóc dài thành búi tóc cột trên đỉnh đầu, sờ vào không có cảm giác mềm mại như khi sờ lông mèo.
Tiễn Cơ thu tay về, chùi tay vào góc y mệ vài cái rồi nói, “Còn chưa chịu đi.”
Chiêu Tài nghe như vậy liền ôm thùng gỗ rồi vui vẻ chạy đi.
—
Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Chiêu Tài thì Tiễn Cơ mới quay về quầy hàng của mình, mỗi ngày hắn bán một món khác nhau, bởi vì khẩu vị rất ngon cho nên hấp dẫn không ít người.
Nhiều khách quen đi ngang qua quầy hàng của Tiễn Cơ liền hỏi, “Hôm nay bán cái gì vậy?”
Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Mì sợi cá viên.” Thứ hắn bỏ vào gánh hàng rong lúc buổi sáng là mì sợi mà hắn đã làm sẵn.
Người nọ nói, “Cho một tô.”
Tiễn Cơ lên tiếng, “Có ngay.” Mở lò ra, chờ sau khi nước sôi thì đem mì sợi và cá viên đã trụng sơ vào trong nồi nước lèo, sau đó vớt ra rồi đưa đến trước mặt thực khách.
Thực khách ngồi trước bàn, chỉ một lát sau thì đã ăn xong, sau đó trả cho Tiễn Cơ vài đồng tiền. 810
Tiễn Cơ vui vẻ tiễn khách.
Sáng nào Tiễn Cơ cũng lặp đi lặp lại chuyện này, thật ra cũng khá buồn tẻ.
Trước kia khi rảnh rỗi không có khách hàng thì Tiễn Cơ sẽ cùng vài người ở hai bên quầy kế bên nói chuyện phiếm, hôm nay lại không muốn tán gẫu, hắn nâng cằm lên rồi ngồi ngẩn người, đầu óc chu du phương trời nào, bất giác lại nghĩ đến Chiêu Tài.
Con mèo yêu ngu ngốc kia đứng xích lõa ở trước mặt mình, tuy rằng chỉ nhìn vài lần, nhưng cái gì nên xem cái gì không nên xem đều được Tiễn Cơ nhìn sạch sẽ. Sau đó lại ôm Chiêu Tài, lúc bất cẩn còn sờ soạng vài cái.
Làn da của Chiêu Tài rất mềm mại, thắt lưng lại nhỏ, trên người không có nhiều thịt, trước ngực có hai điểm hồng phấn non nớt. Xuống chút nữa chính là vật thể giống cái mầm đang cúi đầu, rũ xuống giữa hai chân. Như vậy xem ra rất là khả ái a.
Tiễn Cơ không khỏi miệng khô lưỡi ráo, hắn uống một ngụm nước nóng rồi rửa mặt, vỗ vỗ lên mặt vài cái, không cho bản thân suy nghĩ miên man.
Liên tiếp bán hơn mười tô mì sợi cá viên, trong bát còn sót lại năm viên cá. Lúc này lại có người đến mua điểm tâm, Tiễn Cơ nhớ đến bộ dáng chảy nước miếng nhưng lại không dám nói lúc hồi sáng của Chiêu Tài thì trong lòng liền mềm nhũn, hắn trả lời, “Cá viên hết rồi, chỉ còn mì thịt bò thôi.”
Mùa hè quán mì buôn bán không náo nhiệt bằng mùa đông, vì vậy Tiễn Cơ cố ý mang ít mì, tính sớm bán xong rồi về nhà, buổi chiều hắn còn có dự tính khác.
Nay hắn đã bán xong mì mà vẫn chưa thấy Chiêu Tài trở về. Tiễn Cơ nhịn không được mà suy nghĩ có phải con mèo con rất ngốc hay không, ngay cả cá mà cũng bán không được.
Thu dọn quầy hàng, Tiễn Cơ tính đi tìm Chiêu Tài, vừa vác đòn gánh lên thì nhìn thấy một thân ảnh ở cách đó không xa đang chậm rì rì đi đến đây, càng đến gần Tiễn Cơ thì cước bộ càng chậm.
Tiễn Cơ buông đòn gánh, một tay kéo đối phương đến trước mặt mình, “Vì sao đến bây giờ mới trở về?”
Chiêu Tài nói một cách chậm rì, “Trên đường ít người.”
Hai tay của Chiêu Tài cầm cái thùng rỗng, cúi đầu nhìn đáy thùng rồi lắc qua lắc lại.
Tiễn Cơ xoay người, lấy ra bát cá viên ở trong gánh hàng rồi nhét vào tay của Chiêu Tài, “Còn có vài viên bán không được, cho ngươi ăn nè.”
Hai mắt của Chiêu Tài sáng ngời, buông thùng gỗ, đưa tay ôm bát.
Tiễn Cơ lơ đãng nói, “Buôn bán lời bao nhiêu văn tiền?”
“Lời bao nhiêu hả?”
“Một văn…”
Âm điệu của Tiễn Cơ đột nhiên cất cao, “Cái gì?”
“Cũng không có.”
Một văn…cũng không có?!
Tiễn Cơ khiếp sợ nói không nên lời.
Chiêu Tài khúm núm nói, “Buổi sáng chưa ăn no, ta càng nhìn càng đói, càng nhìn càng muốn ăn.”
“Cho nên ngươi ăn hết cá luôn?”
Chiêu Tài ngại ngùng mỉm cười rồi gật đầu, còn tỏ vẻ chưa đã mà liếm khóe môi, “Ăn ngon lắm.” Sau đó nước miếng giàn giụa mà nhìn thức ăn trong bát, “Không biết có được ăn cá viên hay không.”
Tiễn Cơ phất tay đoạt lại bát, hắn đổ hết toàn bộ vào miệng của mình ngay trước mặt Chiêu Tài. Trong lòng thầm mắng: Ta thật sự là ngu ngốc, để cho một con mèo đi bán cá, có thể bán được mới là lạ!
Chiêu Tài lên tiếng với vẻ mặt đáng thương, “Không phải bảo là cho ta ăn hay sao?”
“Ngươi ăn no rồi, còn ăn cái gì nữa? Coi chừng sình bụng mà chết đó!”
“Ta không…”
Ầm một tiếng, Tiễn Cơ cầm chén đặt mạnh vào trong gánh hàng, mở miệng như hung thần ác sát, “Nói thêm một tiếng nữa xem?”
Chiêu Tài giận mà không dám nói gì, Tiễn Cơ càng nghĩ càng giận, cơm trưa, cơm chiều, hết thảy đều không cho Chiêu Tài ăn.
Chiêu Tài đói bụng, trong miệng lầm bầm lẩu bẩu, đành phải chạy khắp vườn để bắt chuột ăn.
Mùi vị của con chuột không ngon, Chiêu Tài cắn hai miếng thì lập tức phun ra hết.
Tiễn Cơ nhìn thấy Chiêu Tài ăn ba cái thứ ghê tởm liền ghét bỏ mà nhốt hắn ở bên ngoài phòng, không cho hắn vào trong ngủ.
Chiêu Tài tru lên ngao ngao, gõ cửa bùm bùm, Tiễn Cơ bịt kín chăn, không muốn nghe.
Chiêu Tài biến thành con mèo con, dùng móng vuốt cào cửa, Tiễn Cơ cầm chiếc hài ném vào cánh cửa, “Còn ồn ào nữa thì ta liền đem ngươi đi thiến!”
Chiêu Tài sợ đến mức run rẩy, nhanh như chớp mà nhảy vào nhà bếp, cắn cái đuôi, che khuất trọng điểm rồi chui vào trong đống rơm.
CHƯƠNG -
Vừa đi vừa nói chuyện, một người một mèo bất tri bất giác đi đến bờ sông.
Chiêu Tài từ trên vai của Tiễn Cơ nhảy xuống, hắn trốn dưới bóng râm ấm áp, hai chân đào đào xuống đất.
Tiễn Cơ chọn nơi ẩm ướt rồi cầm một cành cây nhỏ trong tay, không quá bao lâu thì đào được vài con giun, dùng cành cây khều lên rồi cất vào hộp nhỏ.
Chiêu Tài đi qua, không dám đến gần, cách Tiễn Cơ còn vài tấc thì dừng lại rồi vừa ngồi chồm hổm vừa hỏi, “Ngươi lấy mấy cái con ghê tởm đó để làm gì vậy?”
Tiễn Cơ trả lời chi tiết, “Làm mồi câu.”
Chiêu Tài hỏi một cách chán ghét, “Cá ăn mấy thứ ghê tởm đó sao?”
“Chuột còn ghê tởm hơn bọn nó nữa.”
Tiễn Cơ nói một câu khiến Chiêu Tài cả buổi cũng không thể hé răng, há hốc mồm tìm không được câu trả lời nên đành ngặm miệng rồi ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, xem Tiễn Cơ dùng móc câu xuyên qua thân con giun rồi ném vào trong nước.
Tiễn Cơ dựa lưng vào gốc cây, Chiêu Tài thong thả bước qua cọ cọ rồi hỏi, “Như vậy là xong rồi hả?”
Tiễn Cơ điều chỉnh tư thế ngồi, tìm một vị trí thoải mái để dựa vào thân cây, “Ừ.”
“Vậy bao giờ thì cá mắc câu?”
“Chờ.”
Tiễn Cơ cực kỳ kiệm lời, Chiêu Tài chỉ gật đầu, nhìn chằm chằm mặt nước rồi trầm tư suy nghĩ, không nghĩ ra vì sao phải chờ như vậy thì cá sẽ mắc câu. Mấy hôm trước hắn hao hết sức lực để dùng móng vuốt bắt cá ở bờ sông, mệt muốn chết mà kết quả chẳng thu được gì, cho nên hắn nửa tin nửa ngờ đối với lời của Tiễn Cơ, đành ngồi xổm xuống chờ xem kết quả.
Ước chừng chưa đến nửa nén hương thì bỗng nhiên Tiễn Cơ đột nhiên đứng lên, cầm cần câu đi về phía trước, dây câu thoát khỏi mặt nước.
Chiêu Tài trừng to mắt không dám tin. Ở đầu sợi dây rõ ràng có một con cá đang cắn câu? Hắn kích động đến mức kêu meo meo meo meo mấy tiếng liền.
Tiễn Cơ lấy cá ra rồi bỏ vào thùng gỗ, lại tiếp tục dùng móc câu xuyên thủng con giun.
Chiêu Tài đi dạo một vòng quanh thùng gỗ rồi chạy ba vòng ở trước mặt Tiễn Cơ, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiễn Cơ đem cần câu ném trở lại vào nước.
Một lúc sau Chiêu Tài há mồm nói, “Còn cần câu không?”
Tiễn Cơ liếc hắn một cái rồi hỏi, “Để làm gì?”
“Ta cũng muốn câu cá!”
“Chẳng phải ngươi không biết câu cá hay sao?”
“Ta có thể học!”
“Một con mèo ngay cả bản năng sinh tồn mà cũng không có, còn muốn theo ta là một người phàm đi học câu cá, ngươi không biết bẽ mặt hay sao?”
Chiêu Tài mặt không đỏ tim không loạn nói, “Ta là mèo yêu, không phải là người.”
Tiễn Cơ nhéo mặt Chiêu Tài.
Chiêu Tài tĩnh bơ để mặc Tiễn Cơ muốn làm gì thì làm, “Ngươi cứ tùy tiện nhéo mặt của ta, chỉ cần đưa cho ta cần câu là được.”
Có đôi khi câu cá gặp phải cá lớn hoặc là xảy ra tình hình đột ngột, từng có dây câu bị đứt hoặc cần câu bị mất cho nên Tiễn Cơ đã quen với việc chuẩn bị một ít dây câu đem theo.
Hiện tại Chiêu Tài chủ động trưng mặt ra để Tiễn Cơ muốn nhéo muốn bẹo thế nào cũng được, như vậy hắn cần gì phải từ chối yêu cầu của người ta?
Sau khi nhéo mặt Chiêu Tài đã đời thì Tiễn Cơ mới đưa dây câu và móc câu cho Chiêu Tài rồi nói, “Cần câu chỉ có một cây ta đang xài, ngươi muốn câu thì phải tự mình đi tìm.”
Chiêu Tài lắc đầu nói, “Không cần cần câu, ta tự có cách.”
“Cách gì?”
“Trước tiên giúp ta móc mồi câu vào.”
“Còn cò kè mặc cả nữa hả?” Tiễn Cơ nhìn Chiêu Tài bằng con mắt khác, mới ở với mình hai ngày mà đã trở nên thông minh rồi, thật sự cũng không có gì kỳ lạ.
Tiễn Cơ đưa dây câu có đủ mồi và móc câu cho Chiêu Tài, sau đó Chiêu Tài nằm rạp trên mặt đất, cái mông xoay xoay, xoay đến trước mặt Tiễn Cơ rồi nhếch cái đuôi lên, “Giúp ta buộc vào.”
“Đây là cần câu của ngươi hả?”
“Thế nào, ghen tị sao?” Trên mặt của Chiêu Tài tràn đầy khoa trương, “Vốn liếng tự có đó!”
Tiễn Cơ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn xuống cái mông cùng với cái lỗ bé tí bên dưới cái đuôi của Chiêu Tài. Xung quanh lỗ nhỏ không có nhiều lông, nhìn thấy rất rõ ràng, màu hồng phấn, đang lộ ra ngoài.
Chiêu Tài đợi cả buổi mà cũng không thấy Tiễn Cơ báo cho hắn đã cột dây câu xong chưa, đến khi nhìn lại thì liền phát hiện Tiễn Cơ đang nhìn chằm chằm vào cái mông của mình, hắn ngượng ngùng buông đuôi xuống, mặt đỏ tai hồng mà quát to, “Ngươi, ngươi nhìn cái gì đó?”
Miêu tộc không giống người thường, mèo đực sống cùng mèo đực là chuyện rất bình thường. Đặc biệt là mèo tam thể, loại mèo này con đực nhiều hơn con cái, cho dù là mèo đực cũng có thể sinh con, mà a cha của Chiêu Tài chính là một con mèo tam thể. Cái lỗ nhỏ dưới mông dùng để làm gì thì hắn biết rất rõ.
Tiễn Cơ trêu đùa, “Ngươi cho ta nhìn cái gì thì ta liền nhìn cái đó.”
“Phi! Vô lại!
Tiễn Cơ tiếp tục cười.
“Phi! Lưu manh!”
Tiễn Cơ vẫn cười.
“Phi! Sắc lang!”
Tiễn Cơ nhún vai, mặc kệ Chiêu Tài muốn kêu thế nào thì kêu.
Chiêu Tài liên thanh hừ hừ, trợn trắng mắt liếc Tiễn Cơ rồi xoay người đi ra bờ sông.
Vì thế xuất hiện trước mặt Tiễn Cơ là hình ảnh như sau. fynnz
Một con mèo đội cái mũ quả dưa màu vàng lắc mông đi ra bờ sông, mông hướng ra phía nước sông rồi ngồi xuống, hai chân trước chống nửa thân trên, cái đuôi màu vàng của hắn lọt tỏm xuống nước, mặt trên còn cột một sợi dây câu. Bộ dáng cực kỳ buồn cười khiến Tiễn Cơ nhìn thấy mà nhịn cười không được.
Chiêu Tài không thèm để ý, đợi một lúc sau thì liền cảm thấy nhàm chán rồi nhìn khắp xung quanh.
Những cây đại thụ cao ngất mọc san sát trên sườn núi khiến nơi đây xanh ngắt một màu, lan tỏa cảm giác tươi mát, vài con bướm tung tăng múa lượn trong bụi hoa, hết thảy có vẻ bình thản lại sinh động.
Đôi mắt đen lúng liếng của Chiêu Tài dừng trên người một con bướm, con bướm bay về phía nào thì hắn liền nhìn về phía đó, thỉnh thoảng còn lắc lư cái đầu tròn vo của mình.
Con bướm bay lung tung khắp nơi làm cho Chiêu Tài nhìn mà ngứa mắt, muốn nhào đến bắt bướm, cái đuôi ở trong nước cũng không chịu nằm im, cứ lắc qua lắc lại.
Nước bắn tung tóe ngay chỗ cái đuôi của Chiêu Tài, trong khi Tiễn Cơ lại nhấc cần câu lên, tiếp tục câu dính một con cá khác.
Chiêu Tài nhìn cá mà thèm thuồng, vì sao mình chẳng câu được con nào?
Chiêu Tài quay đầu lại, nhìn chằm chằm cái đuôi của mình.
Tiễn Cơ vừa móc mồi câu vừa nói, “Cái đuôi ngọ nguậy thì cá sẽ không chịu mắc câu đâu.”
Chiêu Tài suy nghĩ một chút, đúng là lúc Tiễn Cơ câu cá cũng không hề nhúc nhích, hắn liền tĩnh tâm im lặng, hết sức chăm chú câu cá.
Tiễn Cơ ngồi im dựa vào thân cây, Chiêu Tài cũng nằm im dưới bờ sông, nhưng ngồi lâu cũng rất mệt mỏi. Hắn len lén nhìn xem Tiễn Cơ đang làm cái gì thì phát hiện người nọ đang nhắm mắt dựa vào thân cây, tựa hồ là đang ngủ.
Chiêu Tài ngáp một cái, chậm rãi nằm úp sấp xuống đất, động tác rất cẩn thận, sợ cái đuôi nhúc nhích sẽ dọa mấy con cá chạy mất.
Tiễn Cơ khẽ hí mắt nhìn một chút, thấy Chiêu Tài đặt đầu lên hai chân trước, đôi mắt tròn xoe đang mở to rồi dần dần híp lại, cho đến khi nhắm hẳn.
Tiễn Cơ còn chưa đếm từ một đến mười thì đã nghe thấy dưới bờ sông truyền đến tiếng ngáy của Chiêu Tài.
Quả nhiên là con mèo yêu hết ăn lại nằm! Tiễn Cơ nói thầm trong lòng, e rằng không phải Chiêu Tài tự mình bỏ nhà ra đi mà là bị người nhà thật sự chịu không nổi mà đuổi hắn xuống núi để tự trải nghiệm sự đời.
…
Tiễn Cơ liên tiếp câu được vài con cá, trong khi Chiêu Tài đã sớm ngủ đến mức nước miếng chảy đầy cả móng vuốt, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.
Tiễn Cơ đem cần câu dựa vào thân cây rồi hắn ngồi xổm xuống bên cạnh thùng gỗ để đếm cá, có năm con cá lớn, hai con cá nhỏ, thành quả cũng không tệ. Hắn ưỡn thắt lưng, cầm lấy cần câu tính câu tiếp.
Chiêu Tài ngủ với một tư thế nên rất mệt mỏi, hắn đổi tư thế khác rồi tiếp tục ngủ, cái đuôi dài ngâm dưới nước cũng không chịu rút về.
Tiễn Cơ dám khẳng định con mèo lười này đang nằm mơ câu được cá lớn, câu được cá lớn sẽ cạp lấy cạp để, nếu không vì sao Chiêu Tài lại há to miệng như thế, đem móng vuốt nhét vào miệng mà liếm láp liên tục?
Bộ dáng kia cực kỳ ngốc nghếch, Tiễn Cơ cười nhạo, muốn nhìn xem Chiêu Tài còn có thể ngốc thành cái gì nữa.
Vài canh giờ trôi qua, thùng gỗ sắp chật kín cá, ánh mặt trời cũng dần dần đi về phía Tây nhưng Chiêu Tài vẫn chưa có vẻ muốn tỉnh dậy.
Tiễn Cơ thu hồi cần câu, tính đánh thức Chiêu Tài để trở về nhà.
Tiễn Cơ còn chưa đi đến trước mặt Chiêu Tài thì đã nghe thấy một tiếng hét thê thảm, con mèo con đang mở to hai mắt, tứ chi nhanh chóng quơ quào trên mặt đất nhưng cái mông lại cứ chìm xuống dưới sông.
Tiễn Cơ lo lắng hỏi, “Sao vậy?”
Chiêu Tài đỏ ngầu mặt, một lúc sau mới nghẹn ra ba chữ, “Cứu mạng a!”
Cái mông của Chiêu Tài đã chìm trong nước, Tiễn Cơ càng nhìn càng cảm thấy bất thường, hình như con mèo con bị cái gì đó kéo xuống nước, hắn liền tiến đến rồi kéo Chiêu Tài lên bờ.
Xác thực nặng hơn trước rất nhiều, Tiễn Cơ càng không dám khinh thường, đến khi cái mông của Chiêu Tài dần dần rời khỏi mặt nước thì mới nhìn thấy cái đuôi màu vàng ngày thường cong veo lắc qua lắc lại rất khả ái thì hiện tại đã bị kéo giãn thành một đường thẳng tắp.
Suy đoán được chứng thực, Tiễn Cơ hít vào một hơi, dùng sức thêm một chút, đem Chiêu Tài hoàn toàn kéo ra khỏi mặt nước.
Kế tiếp là một màn quỷ dị xuất hiện, ở ngay cái đuôi của Chiêu Tài là một con cá chép rất lớn!
Con cá chép kia cắn chặt cái đuôi của Chiêu Tài không chịu nhả ra, Chiêu Tài đau đến mức nhăn nhó, run rẩy nói, “Tiễn Cơ, đau quá.”
Tiễn Cơ nắm đầu cá rồi bóp miệng nó để buộc nó phải nhả đuôi của Chiêu Tài ra, thật vất vả mới làm cho con cá chép bỏ cuộc.
Cá chép há miệng, vừa vặn với kích cỡ của cái đuôi Chiêu Tài, xung quanh miệng của nó lúc này còn bám một vòng đầy lông màu vàng.
Tiễn Cơ ngồi dưới đất, thở hổn hển nói, “Chúc mừng ngươi câu được một con cá lớn.”
Chiêu Tài run run bờ môi, đôi mắt rưng rưng.
Tiễn Cơ nhìn cái đuôi của Chiêu Tài, cất tiếng cười một cách cảm thán, “Quả thật là thiên sinh lệ chất a.” (vẻ đẹp bẩm sinh)
Chiêu Tài mặt mày rầu rĩ ôm cái đuôi trọc lóc, liên tiếp thổi phù phù, “Ngươi chê cười ta.”
“Biết là tốt rồi.”
Tiễn Cơ xách thùng gỗ lên rồi cầm lấy cần câu, “Đi thôi, về nhà.” Xoay người định thu thập con cá chép to một cách quá đáng kia.
Chiêu Tài ngay cả cái đuôi cũng không kịp xoa mà đã nhảy đến trước mặt con cá chép, biến thành bộ dáng thiếu niên rồi ôm lấy con cá, quẹt miệng lớn tiếng tuyên bố, “Đây là cá của ta!”
Tiễn Cơ nghiêng đầu nhìn mông của Chiêu Tài.
Chiêu Tài một tay che mông, vì dùng sức quá mạnh mà làm cho mình phải kêu đau một tiếng ai u, đến khi giương mắt thì phát hiện Tiễn Cơ càng nhìn càng gần, quẫn bách đến mức giận dữ hét lớn, “Nhìn cái gì vậy!”
Tiễn Cơ đứng thẳng dậy rồi lắc đầu, “Chẳng thấy gì cả, ôm chắc con cá của ngươi đi.”
Chiêu Tài hừ lạnh một tiếng, “Không cần ngươi nhắc nhở.”
Tiễn Cơ nhặt lấy một sợi lông mèo ở bên ngoài miệng con cá chép rồi nhẹ nhàng thổi một cái, sợi lông kia bay đi theo gió rồi biến mất trong không trung. Tiễn Cơ vừa cười vừa nói, “Đúng vậy, không cần ta nhắc nhở.”
“Tiễn Cơ! Ta ghét ngươi!”
“Ha ha ha ha, ta biết.”
Khi hai người về nhà thì mặt trời đã xuống núi, lúc này Phó Quyền mới trở về từ trường học, trùng hợp gặp hai người bọn họ ở trước cửa.
Phó Quyền cầm cây quạt rồi lắc qua lắc lại, “Tiễn Cơ huynh, Chiêu Tài huynh, đi câu cá hả?”
Chiêu Tài sợ Phó Quyền lại đến ăn chực cho nên khập khiễng che trước mặt Tiễn Cơ, thúc giục Tiễn Cơ mau chóng mở cửa, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực hung hăng nói với Phó Quyền, “Cho dù câu nhiều cá thế nào cũng không có phần của ngươi!”
Phó Quyền nhìn Chiêu Tài ôm cá trong tay, dùng mông đẩy Tiễn Cơ vào nhà, vừa kêu thảm một tiếng, “Ôi đau quá” vừa dùng chân đóng cửa lại, khập khiễng đẩy mạnh Tiễn Cơ đang xách một thùng đầy cá vào nhà bếp. fynnz
Phó Quyền cảm thấy khó hiểu mà nhìn hai người đóng cửa vào nhà, sau đó hắn cũng tự mở cửa nhà của mình rồi lẩm bẩm nói, “Trong sách có kho tàng, ta còn phải đi đọc sách nữa.”
Chiêu Tài xác định Phó Quyền sẽ không đến đây, như vậy mới cảm thấy yên tâm, nhưng hắn vẫn ôm con cá trong tay, không chịu buông.
Tiễn Cơ đứng trong nhà bếp, mặt nhăn mày nhíu nói, “Tanh muốn chết, mau buông xuống đi.”
Chiêu Tài đề phòng cho nên càng siết chặt tay rồi lui vào góc tường.
Tiễn Cơ cười khẩy, “Mèo ngốc, có ai lại chạy trốn vào góc chết hay không?”
Nói có lý! Chiêu Tài ôm cá, nhìn chằm chằm ra cửa, tính tìm đường đào tẩu.
Tiễn Cơ chớp mắt, hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự ngốc nghếch của con mèo này, “Ta có giành cá của ngươi đâu mà ngươi chạy làm cái gì?”
“Ta sợ ngươi giành!”
Tiễn Cơ chỉ vào thùng gỗ nói, “Nhiều cá như vậy, ta giành của ngươi để làm gì?”
“Ngươi cùng người ta đánh cược, phải kiếm tiền.”
Cho nên hắn nghĩ rằng mình cũng sẽ đem cá của hắn đi bán luôn à?
Tiễn Cơ bất đắc dĩ, bình thường không thấy Chiêu Tài thông minh, hiếm khi lại sáng suốt như vậy, nhưng lúc này lại suy nghĩ trật lất. Con mèo này xem cá như mạng sống, hắn làm sao lại nhẫn tâm đoạt lấy thứ mà người ta yêu thương như vậy chứ?
Tiễn Cơ nói, “Muốn kiếm tiền cũng không cần làm như vậy, vì thắng mà không từ thủ đoạn, như thế thì đánh cược còn ý nghĩa gì nữa.”
Chiêu Tài nghe mà không hiểu, dù sao vô luận như thế nào thì con cá chép đã làm cho hắn phải trả giá đắt cũng chỉ có thể là của hắn mà thôi, không ai có thể giành khỏi tay của hắn được.
“Còn không chịu buông ra?”
Chiêu Tài liên tiếp gật đầu, há mồm cắn một ngụm, cắn trúng miếng vảy, hắn phun phèo phèo rồi tiếp tục cắn. Cắn mấy miếng thì lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhớ thương mấy món cá chín.
Hắn cuối đầu vuốt ve mình cá, từ đầu cá đến đuôi cá, không chừa một tấc nào.
Con cá này rất lớn, một mình hắn ăn hai bữa cũng không hết, trước kia mỗi khi ở trong nhà có cá lớn thì phụ thân, a cha cùng huynh đệ tỷ muội sẽ cùng nhau chia sẻ. Hiện tại là mùa hè, thời tiết rất nóng, nếu ăn không hết mà để lại thì sẽ bị hôi thiêu rất lãng phí, không bằng…
Chiêu Tài nâng cằm nói với Tiễn Cơ, “Ta muốn ngươi cùng ta ăn cá, ngươi phụ trách nấu nướng.”
“Vì sao lại hào phóng như vậy?” Bộ dáng của Chiêu Tài không giống như đang luyến tiếc mà ngược lại rất phóng khoáng.
Chiêu Tài cố ý lấy lòng Tiễn Cơ, lược bớt nửa câu nói, “Cá lớn phải chia sẻ với người thân.”
Người thân sao?
Tiễn Cơ lộ ra nụ cười rạng rỡ, nhìn con cá bị cắn mất vài miếng rồi suy nghĩ trong chốc lát, “Có, đêm nay làm cá tam bảo cho ngươi ăn.”
“Hả?” Chiêu Tài hỏi một cách nghi hoặc, “Cá tam bảo là cái gì?”
“Đầu cá, trứng cá và bong bóng cá.”
“Trứng cá?” Con mèo con tham ăn hiếm khi chần chừ với cái ăn như vậy, hắn cau mày lại, dường như cảm thấy rất kỳ lạ, “Không thể ăn trứng cá, chúng ta chưa bao giờ ăn cả.”
Hóa ra vẫn có thứ mà Chiêu Tài không thích ăn, Tiễn Cơ cảm thấy thú vị liền hỏi hắn, “Vì sao không thể ăn?”
Chiêu Tài liếm bong bóng cá, mùi vị tanh tanh nhộn nhạo trong miệng, cực kỳ thoải mái, “Rất mềm, ăn không ngon, nhỏ như vậy sẽ chui vào trong kẽ răng.”
“Đó là vì các ngươi không biết ăn mà thôi.” Tiễn Cơ ngoắc ngoắc Chiêu Tài rồi đi ra ngoài nhà bếp, “Mang theo dao và bát canh, đêm nay ta sẽ làm cho ngươi thích ăn trứng cá.”