Sự việc bắt nguồn từ ba tháng trước.
Ba tháng trước, Lâm Hoài Tranh nhận được thư mời thầu một viên đá sapphire nặng . carat từ một người quen cũ đang lâm cảnh sa sút.
Mẹ y - bà Hà Vận trông thấy viên đá thì rất thích, mới dợm lời thương lượng giá cả.
Nhưng phía nhà họ Văn - chủ nhân viên đá thì dứt khoát không đồng ý bán.
Thế là viên sapphire này được đưa lên sàn đấu giá.
Dù vậy, Hà Vận khinh nhà họ Văn đói rách mà còn làm ra vẻ.
Bà thầm bàn riêng với Lâm Hoài Tranh nhằm giở chiêu trò chiếm đoạt viên đá với cái giá rẻ mạt.
Tuy nhiên, không may trong buổi đấu giá chợt có một nhân vật trả giá cao ngất và cướp đoạt viên đá ngay trước mũi mẹ con họ.
Sau đó, không rõ bằng cách nào mà nhà họ Văn biết được ý đồ chiếm đoạt viên đá bất thành của bà Hà Vận.
Nhà họ Văn không nuốt nổi nhục nên làm ầm ĩ lên khiến các ông Cả, ông Hai phải chú ý tới và dàn xếp hòa giải.
Chính ngay tại lúc Lâm Úc Triệt ra mặt hòa giải thì phía Văn Nhất Niệm đột ngột ném xuống chân ông ấy những bức ảnh ăn chơi đàng điếm của bà Hà Vận, vênh váo vòi tiền chuộc những chứng cứ này.
Bằng không họ sẽ tung chúng ra và làm ông Hai mất sạch thể diện.
Chuyện này khiến cho hai nhà trở mặt hoàn toàn với nhau.
Và mối quan hệ vợ chồng của Lâm Úc Triệt triệt để tan tành.
Ông ta và bà vợ cứ ba ngày cãi trận nhẹ, năm ngày đập trận nặng.
Đàn ông họ Lâm mắc bệnh gia trưởng, bà Hà Vận thì được chồng nuông chiều thành quen nên mỗi lần xích mích là hai ông bà không ai nhường ai.
Bà cào cấu ông, ông tát bà ngã lăn xuống đất.
Vậy nên từ dạo ấy, bà Hà Vận hay bị đau người, dăm ngày lại gọi bác sĩ Lý đến.
Về phía hai cậu chủ Hoài Tranh, Hoài Chu, người anh thì theo phe ông bố, đứa em thì được bà mẹ cưng bẵm thành thói.
Mối quan hệ giữa hai anh em cũng ngày càng xa cách.
Khi Lâm Hoài Chu trông thấy viên đá khơi mào mọi chuyện ở trên ngón tay Lâm Xuân Tư, gã cho rằng cậu là đầu sỏ chia rẽ gia đình mình.
Cậu có động cơ, có hiềm khích với Văn Nhất Niệm.
Dù cậu không trực tiếp ra tay thì chắc chắn cũng là lý do gián tiếp.
Gã tự thuyết phục bản thân đổ hết trách nhiệm lên đầu Lâm Xuân Tư rồi sử dụng cách thức trực tiếp và hung bạo nhất để xả cơn tức của mình.
Ai bảo trên tay cậu dám đeo viên đá đó, vậy thì bẻ gãy mười ngón tay của cậu đi.
Vì Lâm Hoài Chu đã ra tay trước nên Lâm Xuân Tư cũng dùng cách thức trực tiếp và hung bạo tương tự để đáp trả.
Mẹ kiếp, cậu không muốn nhịn nữa đấy.
Nó đã xem mình là chó, là lợn, thì tại sao mình phải nói tiếng người với nó?
Lâm Xuân Tư rủ mắt xoa xoa mấy cục xương nhô lên trên mu bàn tay, cảm giác tê tê khi dùng đến nắm đấm vẫn còn chút dư âm.
Cậu phải kiềm chế cái khoái cảm này lại, phải tự chủ.
Thế nên cậu chơi đàn, tìm kiếm bản thân trong âm nhạc.
Âm nhạc là một tạo tác kỳ diệu.
Mọi vui, buồn, giận, ghét, và hết thảy cảm xúc tích cực hay tiêu cực...!đều sẽ tìm được tiết tấu khiến người nghe say đắm khi thể hiện qua âm nhạc.
Từ lúc Lý Hảo đến là Lâm Xuân Tư đã hoàn toàn bình tĩnh lại, thậm chí còn sinh ra chút quan tâm: chẳng biết cậu có mạnh tay tới mức khiến Lâm Hoài Chu bị lệch mũi, méo miệng hay chăng?
Sau khi ngắt máy, Lâm Hoài Tranh lâm vào trầm mặc kéo dài, tuy nhiên - ánh mắt thâm trầm trừng trộ Lâm Xuân Tư thì như hận không thể nhào tới xé xác cậu.
Lý Hảo nhờ quản gia đi lấy hộp cứu thương, chăm lo thương tích cho cậu Hai Lâm.
Trong bầu không khí lặng thinh kỳ dị này, tiếng đế giày bước nhanh trên hành lang vang lên vững vàng, chắc nịch như đúc từ trong khuôn.
Lâm Úc Miễn dáng bộ quắc thước đứng trước cửa, lông mày cau chặt: "Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?"
Lâm Xuân Tư ngẩng mặt gọi: "Bác Cả."
Ông quét mắt nhìn cả thảy con người trong căn phòng, vừng trán đăm chiêu nghĩ đến cuộc gọi vừa nhận được, ánh nhìn dừng lại trên Lâm Xuân Tư.
Lâm Úc Miễn dãn nét mặt, tỏ ra khách khí: "Cháu về thăm khi nào sao không báo trước cho bác biết?"
"Cháu chỉ ghé qua xử lý chuyện riêng, không dám làm phiền bác Cả." Cậu đáp.
Lâm Úc Miễn đánh mắt cho quản gia và Lâm Hoài Tranh, vẫn giữ hòa khí: "Dù sao cháu cũng đến đây rồi, đừng ngại uống miếng trà nước rồi hãy đi."
Lâm Xuân Tư hờ hững lau lớp bụi mỏng trên cây dương cầm, nhạt giọng: "Trà bánh thì cháu không dám hưởng để chướng mắt anh Cả.
Nếu có thể, cháu chỉ muốn lau chùi và chỉnh dây cho đàn của bố.
Xem như không uổng chuyến về thăm nhà."
Lâm Úc Miễn nhận ra chiếc nhẫn trên tay cậu, trong bụng đã sáng tỏ mấy phần sự tình, gật gù đáp phải, thu xếp mọi việc tận tâm như đang thực sự đón họ hàng thăm nhà.
Trong nhà ông Cả giữ vai vế lớn nhất, Lâm Hoài Tranh dù tức lắm, nhưng cũng biết rõ là thằng em mình tự làm tự chịu nên cắn răng nuốt giận.
Lâm Xuân Tư dấp khăn lau chùi cây dương cầm của bố sạch bóng, rồi lấy dụng cụ để chỉnh dây trong bảng cộng hưởng.
Cậu làm chuyên chú, cẩn thận, lắng tai kiểm tra âm vực thật tỉ mỉ như một người thợ lành nghề.
Cho dù cậu hí hoáy chỉnh dây bao nhiêu lần, dường như vĩnh viễn không thể tạo ra âm thanh giống y hệt dưới đôi bàn tay của bố cậu.
Làm xong, Lâm Xuân Tư không chào tạm biệt ai, thẳng thừng ra về.
Tiếng còi xe vang lên phía sau lưng, cậu dừng bước.
Lý Hảo hạ cửa kính nói: "Tay của cậu vừa mới lành mà đã hoạt động mạnh, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra."
Thấy cậu có vẻ phân vân, anh ta giải thích: "Tôi là bác sĩ.
Đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi mặc kệ người bệnh."
Lâm Xuân Tư thấp giọng nói cảm ơn ngồi vào ghế sau, cầm điện thoại nhìn chằm chằm.
Phó Yến không nhắn tin hay gọi lại cho cậu.
Anh giận rồi chăng?
- Phó Yến, - Cậu gõ chữ.
- đừng giận em được không?
- Em sẽ giải thích với anh.
Anh đừng giận em.
Trước sự im lìm của hộp thư, Lâm Xuân Tư bặm môi, dấy lên trong lòng cảm giác khó chịu rin rít như bị cỏ lác đâm chọc, đan xen với tủi thân.
Cậu cất điện thoại, đi vào bệnh viện làm kiểm tra.
Xong xuôi, Lý Hảo hỏi cậu đi về đâu để anh ta thuận tiện đưa luôn.
Lâm Xuân Tư chợt hỏi: "Anh Hảo, có phải anh Thời Thác từng chỉnh dây đàn của bố tôi không?"
Lý Hảo liếc qua kính chiếu hậu: "Cậu nhớ à?"
"Ừm." Anh ta đáp: "Hồi xưa tôi làm gia sư cho cậu nên Thời Thác thường qua nhà tổ để tiện cùng tôi học tập.
Thành tích của y rất tốt.
Đôi khi các cô cậu chủ khác thấy dáng dấp y ưa nhìn thì cũng chạy đến làm quen hay hỏi bài tập.
Không bàn đến vấn đề khác thì Thời Thác giỏi nhạc lý lắm, y tự học chơi mấy món như saxophone, vĩ cầm hay dương cầm...!mỗi món biết một chút.
Đôi lúc chú Tư thấy tiện thì cũng nhờ y giúp mình lên dây đàn."
"Hồi đó tôi có hay nói chuyện với y không?"
"Hừm...!Theo tôi nhớ là không.
Cậu chủ không tiếp xúc nhiều với y." Lý Hảo yên lặng một hơi ngắn: "Chúng ta đang nói về Thời Thác thời sinh viên, khi ấy y vẫn chưa biến chất.
Cậu chủ phải tin tôi là y không giống như cậu nghĩ..."
"Tôi cảm thấy anh có vẻ rất bênh vực Thời Thác." Giọng Lâm Xuân Tư đè thấp, mỏng như một làn gió vội cắt ngang lời anh ta, "Hai anh thân thiết lắm sao?"
"Chúng tôi chỉ là bạn!" Lý Hảo bỗng gắt giọng, vội vàng giải thích như sợ cậu hiểu nhầm: "Tôi thề là chúng tôi không hơn gì hai người bạn tâm giao."
Cậu cũng gật đầu: "Tôi chỉ thắc mắc về lý do anh quá bảo vệ Thời Thác.
Tôi không có ý khác."
Anh ta lâm vào trầm mặc.
Phải thú thật, Lâm Xuân Tư chưa bao giờ cho rằng Lý Hảo là người xấu.
Cậu chỉ cảm thấy thái độ của anh ta rất kỳ lạ mỗi lần nói đến Thời Thác, thử ướm lời: "Lý Hảo...!có phải anh biết gì đó không?"
Cậu chợt nhớ tới lần Tề Thời Chiêu cố ý chờ đợi để hỏi mình về bức ảnh Thời Thác hồi trẻ.
"Lý Hảo," Lâm Xuân Tư liếm môi dưới, đâm lao thì ráng theo lao, "anh biết chuyện gì đó về Thời Thác mà chúng tôi không biết ư?"
Cậu suy nghĩ rất lung, hồi tưởng lại cuộc đối thoại lần trước ở bệnh viện.
Nếu anh ta bảo vệ Thời Thác dù biết rõ mọi việc y đã làm thì có lẽ nào...!trong tiềm thức, anh ta đang đổ tội lỗi của y lên người khác không?
Lý Hảo không trả lời, hai bàn tay siết chặt vô lăng.
Tuyết trên ngọn cây rớt xuống kính cửa sổ, Lâm Xuân Tư chợt nhận ra con đường mình đang đi dường như không có điểm dừng.
"Lý Hảo, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lúc máy bay hạ cánh, bầu trời đã tối mịt.
Không trung chẳng vương một gợn mây, chỉ có vầng trăng vành vạnh như miệng chén.
Dưới tác dụng của thuốc an thần, Phó Yến ngủ mấy giấc nửa tròn nửa tỉnh trên chuyến bay.
Lúc bị tiếp viên đánh thức, đầu và cổ anh rã rời như búp bê vải bị tuột chỉ.
Một bên chống lại cơn mệt mỏi của hội chứng lệch múi giờ, một bên làm thủ tục, anh thấy tin nhắn năn nỉ của chàng trai nhà mình, vừa tức vừa buồn cười hồi âm.
Hội chứng lệch múi giờ (jet lag syndrome) là sự mất điều hòa các nhịp điệu sinh học của cơ thể, đặc biệt là về thói quen ăn, ngủ, mà cơ thể chưa kịp thích ứng.
Tề Thời Chiêu gọi điện đến.
Phó Yến dựa vào ghế nhìn ánh đèn ngoài đường xá, uể oải bắt máy: "Có chuyện gì?"
"Một bước tiến lớn." Hắn nói: "Hoặc anh có thể cho rằng tôi đang mê sảng."
Phó Yến nhìn đồng hồ - ở Thụy Sĩ là ba giờ chiều - ừ hữ: "Tôi đang nghe đây."
"Có vẻ anh đang rất mệt nên tôi sẽ tóm tắt ngắn gọn suy luận của mình.
Trong lời khai của Trương Thúy Nga, bà ấy nói vợ chồng ông Úc Miễn bắt đầu rạn vỡ sau cái chết của Lâm Úc Nghị.
Cụ thể là bà Mục Hiểu từ một người vợ hiền thục khéo quán xuyến việc nhà biến thành người đàn bà tùy hứng, cay nghiệt, thích tiêu pha cho chính mình.
Tạm thời chưa rõ lý do bà ấy thay đổi.
Chúng ta chỉ biết ông chồng vẫn bao dung, nhường vợ, không trách móc hay cãi cọ.
Ở đây có hai nghi vấn: điều gì khiến một người vợ hết lòng vì chồng thay đổi đột ngột? Và tại sao người chồng trước cảnh đó vẫn thuận theo vợ như cũ?
Tề Thời Chiêu ghi chú: "Nhà họ Lâm đề cao địa vị của người đàn ông nên chuyện này rất khó hiểu."
Chi tiết nằm tại file ghi âm ở chương .
"Tiếp theo - theo như tôi thu nhập được từ Lý Hảo, thời đại học, Thời Thác thường xuyên sang nhà họ Lâm để học tập.
Chúng ta nhớ kỹ một điều là gia cảnh của y rất khó khăn: bà nội bị ung thư gan, bố dượng sa vào cảnh nghiện ngập, bà mẹ thì vô công rỗi nghề.
Kết quả điều tra về thu nhập của gia đình họ Thời cho thấy có sự chênh lệch khó hiểu làm ta phải đặt ra câu hỏi: học phí đại học của Thời Thác từ đâu ra? Chưa kể chi phí cho việc thực tập và học lên cao sau này."
Hôm nay đã mệt mà còn phải nghe cái tên làm bụng dạ cồn cào vì khó chịu liên tục, Phó Yến nhanh chóng mất kiên nhẫn: "Tôi sẽ rất vui nếu anh trực tiếp nhảy đến phần kết luận."
Tề Thời Chiêu bật cười: "Xin phép cho tôi ít phút để nói nốt điểm cuối cùng: thời gian Thời Thác gây án và vụ lùm xùm về cậu nhỏ Lâm trùng khớp với nhau.
Theo như lời khai của Bộ Trần Lâm, gã ta được Lâm Úc Miễn thuê để tung thông tin của cậu nhỏ Lâm lên báo đài.
Ở đây đặt ra nghi vấn: liệu có phải Lâm Úc Miễn đã lợi dụng tin tức của gia đình chú Úc Nghị để dìm ém vụ án của Thời Thác hay không?"
Hi vọng không ai quên chi tiết này.
Phó Yến đã rất nuối tiếc và đau đáu về việc mình bị bắt cóc vào đúng thời điểm Tinh Tinh khó khăn nhất.
Vì thế, trong khi vụ lùm xùm và kiện cáo nổ ra thì anh chỉ nghe phong thanh.
Phó Yến siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, hít vào thở ra thấy lạnh lẽo cả người: "Anh muốn nói cái gì?"
Tề Thời Chiêu dí bẹp đầu lọc, chậm chạp nhả từng chữ: "Tôi nghi ngờ Thời Thác là con riêng của Lâm Úc Miễn."
Trên tờ giấy trước mặt hắn liệt kê và móc nối các khả năng có thể xảy ra.
Theo thứ tự thời gian là thế này:
Đầu tiên, Thời Thác vào đại học, kết bạn với Lý Hảo, đến nhà Lý Hảo học tập.
Tiếp theo, ông Úc Miễn phát hiện Thời Thác là con riêng của mình, âm thầm hỗ trợ học phí và tiền bồi dưỡng.
(Điều thứ nhất và thứ hai có thể đổi chỗ cho nhau.)
Sau đó Thời Thác gây án, Lâm Úc Nghị đột ngột qua đời (vẫn chưa rõ nguyên nhân).
Ông Úc Miễn tung thông tin của Lâm Xuân Tư lên báo đài để ém vụ việc phía Thời Thác.
Cùng lúc đó, bà Mục Hiểu phát hiện chồng lén lút nuôi đứa con riêng hơn mười năm trước, do vậy đau lòng và thất vọng đến mức thay đổi tính nết.
Ông Úc Miễn làm sai nên không trách vợ, vẫn thuận theo vợ (có lẽ) để bớt phần áy náy.
Lưu ý: Chưa có chứng cứ.
Tề Thời Chiêu hút hết một điếu thuốc, phía bên kia vẫn chìm trong im ắng, lên tiếng: "Dĩ nhiên tất cả chỉ là suy luận của cá nhân tôi.
Chúng ta cần xét nghiệm DNA của Thời Thác và lấy lời khai từ mẹ y.
Tôi không có quyền hạn để làm vậy."
Phó Yến tự nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhắm mắt hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Anh quả là một phóng viên giỏi...!Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy."
"Không dám, ông chủ cũng đâu kém gì.
Chuyện trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều từ anh.".
????????????????ệ???? ha????? ????ìm ????ga???? t????a????g chí????h ⩶ ????R????????????RU????????????.V???? ⩶
"Làm đi.
Xét nghiệm DNA của Thời Thác đi." Phó Yến mạnh tay day day thái dương, nghiến răng: "Tôi muốn biết kết quả sớm nhất có thể."
"Được, thưa ông chủ."
Ngắt máy, Phó Yến đau đầu đến không thể tả nổi, cúi xuống tựa trán vào hai bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
"Cậu Cả? Anh không sao chứ ạ?" Tài xế thấy sắc mặt anh tái mét, lo lắng hỏi.
Phó Yến đan hai bàn tay run rẩy vào nhau, vặn vẹo, mấp máy môi như đang tự lẩm bẩm.
Sau đó, anh bỗng dưng nói: "Đưa tôi đến Cục Cảnh sát.
Tôi cần gặp dượng."
Tất cả sự việc đã xảy ra đều có điểm chung là dính dáng đến ma túy.
Cảnh sát phòng chống ma túy hoạt động hết sức kín đáo.
Tại thời điểm đó, Phùng Kính còn ở đơn vị cũ, khả năng rất cao là ông ấy biết một số manh mối bí mật.
Huống hồ, ban đầu Phùng Kính luôn miệng nhắc anh rằng lý lịch của Lâm Xuân Tư không sạch sẽ.
Anh vốn nên hoài nghi từ sớm hơn.
Phó Yến mang theo cơn đau đầu đi đến phòng làm việc của ngài chánh thanh tra.
Phùng Kính đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nhướn mày thở ra làn khói xám: "Phạm tội rồi?"
"Bố có vẻ luôn rất mong chờ tôi phạm tội."
"Tôi chỉ an tâm về cậu khi cậu ở sau song sắt."
Anh nới lỏng cổ áo, mỉm cười hỏi: "Vậy bố cảm thấy tội danh tấn công thanh tra của Cục có đủ để vào tù không?".