Đêm nay, em cứ nhìn tôi mãi.
Tôi bèn ngả đầu vào hõm cổ kề tai hỏi: "Em đói à?"
"Anh chưa ngủ sao?"
Tôi mở mắt, tỉnh táo nhìn vào em.
Em mỉm cười ngồi dậy, vặn đèn ngủ sáng lên, cào cào tóc: "Em lại chán rồi, em muốn cắt tóc ngắn."
Mặc dù em luôn bảo mình không muốn nuôi dài quá vì làm biếng, nhưng hiện giờ đuôi tóc đã chạm đến đầu xương mỏ quạ.
Đen nhánh, mềm mượt như cái ôm của mây trời.
Còn nhớ cái hồi em cắt phăng mái tóc cũ, mọi người đều thở than tiếc nuối.
Nhưng sau đó họ lại phát cuồng vì vẻ điển trai thuần túy của em.
Thật khó mà tin được khi em nói suốt thời niên thiếu, chưa từng có ai khen vẻ bề ngoài của mình.
Tôi quấn ngón tay quanh đuôi tóc em, dịu dàng hỏi: "Chồng nhỏ, em có biết người ta nói em như thế nào không?"
"Hửm?" Em hứng thú nhướn mày.
Tôi đáp: "Người ta nói thực chất là em lười cắt tóc nhiều lần nên mới nuôi dài để cắt một lần cho tiện chứ không phải vì sở thích."
Chàng trai hất đầu về sau bật cười, hỏi: "Vậy còn anh? Thích em để tóc ngắn, hay để tóc dài hơn?"
Tôi trầm ngâm đôi chút rồi trả lời: "Em có tóc là tôi thích."
Em ngớ người, đoạn kéo tôi ra khỏi chăn: "Lỡ như em không có tóc thì anh sẽ ghét bỏ em à?"
"Tôi đâu có nói vậy, ưm..."
Vòng tay quàng qua ôm chặt lấy tôi.
Nụ hôn của em tròn đầy, cô đọng như vị cay sắc của một thứ rượu mạnh, tràn vào hơi thở lấp lửng của tôi, hun đúc từng nhịp lưỡi quấn quít.
Chỉ cần hôn em, tôi đã say xỉn như một kẻ nghiện.
Em thoáng tách ra, vuốt ve dái tai tôi, rồi tiếp tục nụ hôn.
Tôi luồn tay vào tóc em, trượt xuống xương vai, sống lưng, vòng hông.
Em vùi đầu vào hõm vai tôi hít ngửi, rầm rì nói: "Tháng sau về quê thăm ba anh nhé?"
Sông nước Nam thành rả rích mưa bụi, tuổi thơ của em và tôi đều được lưu trữ ở đó.
Kết thúc nụ hôn, em vuốt ve khung hình cưới trên tủ, ánh mắt âu yếm.
Đây là năm thứ tư tôi và em kết hôn, tròn bảy năm tôi yêu em.
Có lẽ vì tôi không ngừng tâm tâm niệm niệm về việc phải lấy được em nên khi ngày đó đến, trạng thái của tôi bình tĩnh lạ lùng.
Trong khi chàng trai luôn tự chủ là em lại căng thẳng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ hơi ấm trong lòng bàn tay và ánh mắt em khi trịnh trọng nói lên lời thề hứa.
Trong dòng từ trên môi em là ngàn vạn, ngàn vạn tình cảm không thể tả hết.
Tôi yêu em, và thần phục tình yêu của em.
Có những việc em không cần phải biết quá rõ.
Nhưng tôi vẫn xin lỗi vì đã giấu em.
Mùa hạ hơn ba năm trước, tôi đã đi gặp Thời Thác ở trại giam.
Y không thay đổi quá nhiều so với hình ảnh trong trí nhớ của tôi.
Gò má cao, môi mỏng tang.
Cặp mắt đen kịt.
Khuôn mặt trắng như giấy, không chút huyết sắc.
Trước kia trong mắt y luôn cất giấu sự mềm yếu, vô hại, dưới hàng mi thấp là quầng thâm vì trực ca đêm.
Tôi đã từng thương nét mệt mỏi đó của y.
Nhưng, bây giờ tôi chỉ thấy một dải trắng toát.
Ánh sáng ngụ sâu trong đáy mắt y đặc kịt sự cô độc và bạc bẽo.
Y ngồi xuống ghế, chăm chú quan sát tôi qua tấm kính ngăn cách, rồi chầm chậm mỉm cười: "Suốt năm năm qua, sao anh không một lần tới thăm em? Em đã phải bỏ công nhờ người khác truyền lời rất nhiều lần, chỉ để cho anh biết em nhớ anh chết được."
Tôi cười: "Vậy sao cậu còn chưa chết?"
"Chính vì còn sống nên mới có thể chờ được ngày gặp anh...!không phải sao?" Y cứ nhìn tôi chăm chú, lặp lại: "Em rất nhớ anh."
Tôi không trả lời, hơi nghiêng đầu vì không muốn kết nối ánh mắt với y.
Mục đích tôi đến đây là để xác thực một số thông tin Tề Thời Chiêu đặt ra nghi vấn.
Y hờ hững đáp: "Tại sao em phải trả lời cho anh biết? Dù sao anh cũng đâu tin em."
Tôi đã dự liệu là y sẽ bất hợp tác, ngả lưng về sau, nhịp ngón tay lên bàn: "Tôi đang hẹn hò với một người đàn ông."
Nụ cười của y tắt ngấm.
"Em ấy trẻ trung hơn cậu, điển trai hơn cậu, tài năng hơn cậu.
Tất cả mọi thứ đều tốt hơn cậu bội phần...!Tôi yêu em ấy chết đi được.
Cậu hoàn toàn không có cửa so sánh." Tôi rướn môi.
Đôi mắt y tối sầm như đêm đứt mành, bỗng hỏi, "Anh đã ngủ với hắn ta sao?"
"Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?" Y nhìn đăm đăm vào tôi không chớp mắt, truy hỏi: "Em hẹn hò với anh hai năm, lo liệu chu đáo, cư xử ân cần, nhưng anh vẫn không cho em chạm vào mình.
Thế mà, một gã đàn ông khác chỉ mới tán tỉnh anh vài tháng, anh đã nhận lời lên giường với hắn ta? Phùng Gia Yến, có phải bất kỳ gã đàn ông nào biết cách dỗ ngon ngọt thì đều có thể ngủ với anh không?"
Một cơn phẫn nộ dấy cao, tôi tức ngực không thở nổi, móng tay bấm vào da thịt quát khẽ: "Câm miệng!"
Ánh mắt y rơi xuống cánh tay tôi, "Anh...!đang run đấy à? Vẫn còn sợ em sao?"
Tôi dùng tay trái siết chặt tay phải, cắn răng lấy hết sức bình sinh ngăn chặn phản ứng của cơ thể.
Ngón tay run đến mức không thể co lại được.
"Em xin lỗi..." Giọng Thời Thác dịu đi, "Em xin lỗi vì lỡ lời.
Em tưởng là anh quên mất em rồi."
"Nếu cơ thể anh vẫn nhớ em thì..." Y thấp giọng như tự thầm thì, "có lẽ nào anh vội lên giường với một người khác thực ra là do muốn mau chóng thoát khỏi em?"
Y có vẻ rất tâm đắc với lý do này, trên môi lại treo nụ cười giả dối: "Phùng Gia Yến, anh luôn khiến em phải yêu anh."
Tôi thề.
Tôi muốn khâu đôi môi khép mở của y lại, muốn bắt y nuốt từng khối than hồng.
Tôi biết y cố tình làm ra vẻ, biết y muốn thấy tôi mất tự chủ vì y.
Dù vậy, lý trí và cảm xúc của tôi không phối hợp với nhau.
Tôi giận dữ nhìn y như trợn trừng, nhìn lâu đến mức cặp mắt khô cằn, đau xót.
Những cảm xúc tiêu cực này tôi không thể nói ra với ai, thậm chí là với cậu trai tôi yêu thương và tự hào.
Tôi đang làm một chuyện chưa được phép của em, và lo sợ vì không biết em sẽ suy nghĩ thế nào khi nghe những lời Thời Thác nói.
Tôi hỗn loạn, mù quáng đến vô phương cứu chữa.
Nhưng tôi biết rõ mình thật lòng thật dạ yêu em.
Mặc kệ ai ngờ vực, chỉ trừ em ra.
Lần thứ hai tôi gặp Thời Thác.
Y tỏ ra rất phối hợp: "Nếu anh kể em nghe về bạn trai hiện tại của mình thì em sẽ trả lời các câu hỏi của anh."
Y không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đục khoét tôi.
Nhưng tôi không có gì phải ngại ngần hay hổ thẹn để nói về em với người khác - dù đó là người tôi căm ghét.
Em chính là niềm tự hào của tôi, Lâm Xuân Tư.
Khi ba tiếng tên em rời khỏi môi tôi, Thời Thác chợt biến đổi sắc mặt, một nét thảng thốt và sững sờ cắt ngang biểu cảm.
Trong khoảnh khắc, y không thể nói nên câu.
Mí mắt cụp xuống, y ngơ ngẩn tự lầm bầm: "Tại sao? Tại sao lại là nó...!Trên đời này nhiều người tới vậy, sao lại là nó..."
Tôi cũng ngạc nhiên.
Ý nghĩ lẽ nào y quen biết em vừa mới xuất hiện lập tức bị tôi gạt phăng.
Em và y không nên có mối liên hệ nào.
Thời Thác lại ngẩng đầu nhìn vào tôi, ánh mắt đờ đẫn, rồi áp lòng bàn tay vào tấm kính ngăn cách, chăm chú vẽ vời.
Không mất bao lâu, tôi rùng mình, phát gai người.
Vì nhận ra...!y đang phác họa tôi.
Thời Thác dùng đầu ngón tay chậm chạp đồ từng đường nét của tôi lên tấm kính.
Khuôn cằm, chân mày, cánh mũi...!xuống gần đôi môi, tôi mất bình tĩnh đứng bật dậy, lông tơ trên mặt như thể dựng đứng cả lên.
Hành vi của y quá bất thường.
Tôi vừa giận, mà phần nhiều là nản lòng thoái chí.
Nếu bác sĩ đã nói y có vấn đề về tâm thần thì tôi còn phí thời gian ở đây làm gì.
Y vẫn cứ nhìn chòng chọc vào tôi, nở nụ cười ủ rũ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm kính: "Anh sợ sao? Tưởng em điên à?"
Đừng nghe y nói.
Đừng đáp lại y.
Y là một kẻ tâm thần.
"Em cũng mong mình thật sự điên, có vậy mới không nhìn rõ mọi biểu cảm của anh khi kể về người khác.
Phùng Gia Yến...!em sẽ cho anh mọi câu trả lời mà anh muốn.
Em nói thật.
Em thề.
Yến, quay lại nhìn em đi.
Em sẽ không làm anh sợ." Y nhẹ giọng đến chừng như nỉ non, van nài.
Tôi không dao động vì thứ giọng điệu đó.
Tôi quay đầu lại vì đặt cược vào lời khai y sở hữu.
Song, tôi tức khắc sững sờ, mở to mắt nhìn trân trân.
Thời Thác áp sát mặt đến đặt một nụ hôn lên tấm kính hướng về tôi.
Nụ cười bệnh hoạn, ánh mắt tối tăm, "Phùng Gia Yến, em yêu anh."
Thật khó để miêu tả cái cảm giác gai ốc nổi lên khắp người ở trong tình cảnh đó.
Tôi bước đi nhanh đến nỗi gần như là bỏ chạy.
Giận dữ, bàng hoàng.
Vào lần gặp cuối cùng, y giữ lời hứa, phối hợp trả lời các câu hỏi của tôi.
Không có hành vi bất thường.
Một tháng sau đó, tôi nghe tin y tự sát.
Tôi rúng động không tin vào tai mình.
Cơn ác mộng đeo bám tôi suốt bốn năm đột nhiên tan biến.
Mối hận canh cánh trong lòng bỗng hóa hư không.
Cảm xúc của tôi lâm vào hỗn độn, tức giận và suy sụp đan xen.
Tôi không thương tiếc cho y.
Tôi chỉ...!nhất thời chưa thể chấp nhận được khi bản thân vẫn đang vẫy vùng trong bùn lầy, mê man vất vưởng, thì kẻ đã gây ra khổ đau cho tôi chết rồi.
Trong khi cái chết là thứ tôi không cam tâm nghĩ đến thì y lại chạy trốn khỏi nhân gian.
Sau tất cả, điều khiến tôi hối hận nhất là đã để em trông thấy dáng vẻ tệ hại của bản thân.
Tôi xin lỗi.
Thực sự xin lỗi em.
Sau khi em rời khỏi, tôi thường xuyên lâm vào trạng thái mơ màng không biết tỉnh hay mê, cảm thấy bản thân chẳng còn gì để mất nữa, do đó chấp nhận làm phẫu thuật.
Được thì ăn cả, ngã về không thôi.
Chín tháng tôi cư ngụ tại Pháp, một ngày dài như mười năm, em là nỗi ám ảnh duy nhất của tôi.
Nhưng, đôi khi tôi vẫn nằm chiêm bao thấy Thời Thác.
Y luôn ở cách tôi một tấm kính, thần sắc mệt mỏi, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi.
Cổ tay y đẫm máu, vấy đỏ bàn tay, nhỏ tong tỏng xuống đất, loang thành vệt dài.
Y khàn tiếng hỏi: "Tại sao lại là nó? Gia Yến, tại sao lại là Lâm Xuân Tư?"
Dấu bàn tay in vào kính.
Nét mặt của y vặn vẹo, trở nên cùng cực tuyệt vọng, "Ai cũng được, sao anh lại yêu Lâm Xuân Tư?"
Nhiều đêm chỉ ngủ được nửa giấc, tôi không thể ngừng nghĩ về lý do y tìm đến cái chết.
Chắc chắn đó không phải là vì tôi.
Vì sao y lại chần chừ, lưỡng lự? Điều gì khiến y quyết định kết liễu cuộc đời mình vào phút chót? Quan trọng nhất là: tại sao y lại phản ứng như quen biết em? Đây là nguyên do tôi tiếp tục giữ bí mật về việc điều tra của mình.
Tề Thời Chiêu quyết định quay lại trường đại học để điều tra về các mối quan hệ của Thời Thác.
Và hắn tìm thấy bác sĩ Lý.
Mặc dù mẹ của anh ta, Trương Thúy Nga đã chủ động tự thú về hành động trong quá khứ.
Song anh ta đã không nói gì về việc bản thân học cùng khóa với Thời Thác khi được hỏi.
Khi biết ba mẹ con Lý Hảo từng sống ở nhà họ Lâm, tôi chợt vỡ lẽ lý do Thời Thác biết về em.
Trái đất thật tròn, có những mối quan hệ tụ lại thành một mối.
Tôi cố ý đánh tiếng với nhà họ Văn về viên đá sapphire hiếm có họ đang sở hữu, khiến họ nghĩ đến việc sẽ bán đấu giá nó thông qua Cổ Nhuế.
Khi mẹ con Lâm Hoài Tranh cắn câu, tôi nói Tề Thời Chiêu tiết lộ cho phía nhà họ Văn về tai tiếng của bà Hà, dẫn đến việc gia đình ông Hai lục đục.
Và nhà họ Lâm cũng bị ảnh hưởng.
Tôi muốn nhử mồi Lý Hảo.
Anh ta cũng không hề phụ lòng tôi, lập tức hành động.
Lợi dụng vài mối quan hệ, Tề Thời Chiêu gửi cho tôi bản ghi chép của buổi khám sức khỏe ba ngày trước khi Thời Thác tự sát.
Trong đó ghi lại tên một số phạm nhân đã yêu cầu được lấy máu để xét nghiệm - có tên của Thời Thác.
Tôi tin sẽ không quá khó khăn để bác sĩ Lý có được mẫu máu của y.
Như vậy thì khả năng cao vết máu trên cây dương cầm của bố em là do Lý Hảo tạo ra.
Song tôi không hiểu động cơ anh ta đổ tội cho Thời Thác.
Em đan hai tay vào nhau, nhìn xuống đầu gối: "Khi đưa em đi ra khỏi ngoại ô thành phố, Lý Hảo nói với em rằng...!thực ra, Thời Thác đã luôn ghen tị với em.
Chương .
"Y là đứa con ngoài giá thú không được thừa nhận, không có cha thương, mẹ ruột không yêu, bố dượng là một tay vũ phu nghiện ngập.
Y sinh ra đã tầm thường, học lực không quá tốt cũng chẳng tệ, không có bạn bè, không có ước mơ.
"Còn em là đứa cháu trai không mang huyết thống của dòng họ, sinh ra cũng chẳng có gì xuất sắc, bị họ hàng coi thường.
Tuy nhiên, trong mắt Thời Thác, em có đầy đủ cha mẹ thương yêu, cơm ngon áo ấm, bị bắt nạt thì vẫn có thể khóc to, méc một ai đó sẽ bênh vực mình.
Cho dù em kém cỏi hay không đủ thông minh để lập nghiệp thì vẫn có thể an lành làm cậu ấm nhỏ dưới bóng râm của bố mẹ.
Cuộc đời em vốn dĩ nên xuôi chèo mát mái..."
"Anh biết không?" Em nhẹ nhàng vuốt ve khối xương sau vai tôi: "Khi nghe Lý Hảo nói vậy...!em bỗng không còn ghen tức với y nữa."
Lúc này, tôi mới ngỡ ra em thực sự từng ghen với Thời Thác.
Em cười lặng lẽ: "Anh biết em nuối tiếc điều gì nhất không? Đó là không gặp được anh sớm hơn.
Em không cam lòng khi mình chẳng thể có được khoảng thời gian đẹp nhất của anh.
Thế nên em cảm thấy tức giận và ghen tị.
Y dựa vào đâu mà cướp đoạt thời gian của anh, rồi còn tổn thương anh? Nhưng sau khi nghe Lý Hảo, em chẳng còn tức giận nữa.
Vì em thấy không đáng.
Y không bằng em, sao em phải ghen tị với một người thua xa mình?"
"Tóm lại là em cũng biết ghen đấy." Em xoa xoa vết sẹo trên eo tôi: "Ghen dữ lắm đấy.
Đôi khi không biết nói với anh thế nào thì em chỉ biết một mình bực bội thôi."
Cơn mưa lớn tạnh ráo, bầu trời sạch trơn không một vẩy mây như tấm toan mới tinh chờ được vẽ.
Rời khỏi nghĩa trang, em nắm tay tôi đút vào trong túi áo.
Em nói bằng một giọng trầm ấm và hiền hòa.
Dường như quá khứ chẳng còn khiến em bận tâm.
Bởi vì bố em phát hiện ra hai người bác đã lén giấu chất cấm vào cây dương cầm của mình để qua cửa hải quan nên giận dữ tỏ thái độ.
Sự đối nghịch của bố em khiến Lâm Úc Miễn và Lâm Úc Triệt sinh nghi, bọn họ quyết định tống bố em vào tù để gán tội.
Bố em thất bại trong việc biện hộ cho bản thân vì chứng cứ không thể chối cãi nằm trong cây đàn yêu quý của ông.
Lâm Úc Nghị chịu đựng oan khuất bốn năm trong tù, sau mọi nỗ lực kháng án, biết chuyện hai người Úc Miễn còn muốn vu khống cho mình mọi hiềm nghi của hoạt động gian lận của công ty.
Ông đã phẫn uất đến nỗi giết chết bản thân.
Em nói mình không dám khẳng định bố cố tình tự sát hay là vô ý mất mạng.
Em không tin bố sẽ bỏ rơi mẹ.
"Khi biết mẹ chọn đi theo bố, em đã từng chẳng ngừng chất vấn bản thân đã làm được gì cho mẹ.
Nhưng em bỗng dưng có một hướng nghĩ khác.
Thay vì cho rằng bản thân vô dụng, thất bại, không thể làm điểm tựa cho mẹ thì em cũng có thể xem như mẹ đã an tâm về em nên mới đi theo bố."
Nụ cười của em phảng phất bi thương, "Em đã bớt buồn rầu rồi.
Em mừng vì bố mẹ được đoàn tụ."
Tim tôi như vỡ ra thành từng mảnh.
Thật muốn vai mình rộng hơn nữa để có thể ôm trọn lấy em.
"Về nội dung Lý Hảo đã thú nhận với em.
Thật ra cả hai phiên bản gần như không khác gì nhau, chỉ khác ở người chơi đàn.
Phiên bản đầu tiên là Thời Thác đã tấn công cảnh sát Khúc và bố em bao che, người chơi đàn là bố em.
Còn phiên bản thứ hai thì người chơi đàn là Thời Thác."
Em thoáng dừng lại, mím môi: "Vậy nên trên cây đàn mới có vết máu của Thời Thác."
Tôi ôm lấy bàn tay em.
Chúng không có ý nghĩa gì cả.
Cả hai lời khai của Lý Hảo đều mờ nhạt trước chứng cứ là vết máu trên dương cầm.
Đội trưởng của Khúc Hằng, sau là thanh tra Phùng, dượng đã nói với tôi và Tề Thời Chiêu về những thông tin mật.
Trong chiến dịch nằm vùng của đội Phùng Kính, Khúc Hằng đã bị lộ danh tính.
Anh ta được giải cứu trong tình trạng rối nhiễu vì PTSD, và buộc phải rời đơn vị để trị liệu.
Mặc cảm tội lỗi do không hoàn thành nhiệm vụ và làm liên lụy đến đồng đội đã thôi thúc Khúc Hằng tự ý hành động, và mất tích.
Sau khi Phùng Kính chuyển công tác, tất cả hồ sơ của Khúc Hằng được bàn giao cho người khác.
Dượng nghe ngóng từ đồng nghiệp cũ rằng anh ấy đã phát hiện một nghệ sĩ dương cầm có dấu hiệu khả nghi.
Dượng không thể tiết lộ hơn vì nó liên quan đến uy tín của ngành.
Em khe khẽ thở dài, nhỏ giọng: "Phó Yến, em luôn biết tiếng đàn của bố như thế nào...!Ông đã chơi đàn.
Đó là Ánh trăng của ông.
Ông lựa chọn bao che.
"Lựa chọn ánh trăng mờ ảo thay vì vầng dương sáng tỏ.
Lựa chọn mối quan hệ anh em giả dối cho đến khi rơi vào đường cùng."
Bởi vì mang họ Lâm, không thể cắt đứt ràng buộc thân thích, nên dù Lâm Úc Nghị có thể biết về các hoạt động phi pháp của những người anh nhưng ông đã lựa chọn bao che.
Tòng phạm của sự im lặng.
"Em...!có trách bố không?" Tôi khẽ hỏi.
"Không." Em đáp quả quyết: "Em đã chẳng còn trách ai nữa."
Chúng tôi về ngôi nhà gỗ nhỏ.
Đêm xuống, tôi lại mơ thấy y.
Y vẫn đứng cách tôi một tấm kính.
Y nói với tôi: "Đó là một đứa trẻ thường xuyên bị những đứa trẻ khác bắt nạt.
Bị xô ngã, nó liền đứng dậy đẩy lại kẻ đã xô mình, rồi lập tức vừa khóc vừa chạy đi mách người lớn trước khi đứa trẻ kia kịp phản ứng, nên không ai có thể bắt lỗi nó.
"Những người họ hàng coi nhẹ nó, anh chị em họ cô lập nó.
Nhưng tất cả kẻ hầu, người làm trong nhà đều âu yếm gọi nó là cậu chủ nhỏ.
Thậm chí là người ngoài gia đình cũng luôn gọi nó là cậu nhỏ Lâm.
Tại sao lại có sự khác biệt trong thái độ của nhiều người như vậy?
"Đứa trẻ này bị bạo lực học đường, bị báo chí lợi dụng, phải rời khỏi gia đình.
Nhưng khi nó trở lại nhà cũ, không ai ngăn cản hành động của nó, vẫn xem nó là cậu chủ nhỏ, cố gắng dĩ hòa vi quý, nhường nhịn nó.
Chuyện gì xảy ra với ngôi nhà đó vậy?
"Hửm? Phùng Gia Yến, trả lời em xem.
Đứa trẻ này khiến cho em ớn lạnh cả người..."
Tôi chợt vỡ lẽ.
Ai cũng được...!y tự tin bản thân sẽ dành phần thắng.
Nhưng khi nghe thấy tên em, y liền biết mình đã thua.
Bố em đã bao che cho Thời Thác.
Y nợ bố em.
Trương Thúy Nga bị sai khiến để hại bố em.
Lý Hảo nợ em.
Những người trơ mắt nhìn em bị lợi dụng.
Họ nợ em.
Thời Thác thua cuộc, lựa chọn tự sát.
Lý Hảo lấy mẫu máu của y để ngụy tạo chứng cứ trên cây dương cầm.
Anh ta kể cho em hai câu chuyện không rõ ràng để đánh lừa trí nhớ của em.
Vì thế, em không nhớ rõ mình đã thấy gì, không thể làm nhân chứng trước tòa án.
Hai tên sát nhân đã âm thầm thực hiện một kế hoạch trả thù những người đã hủy hoại cuộc đời bọn họ.
Có lẽ chính Lâm Úc Miễn và Lâm Úc Triệt cũng không rõ là rằng đã bán đứng mình, phải gánh tất cả tội lỗi mà chúng không hề biết đến.
Bố em được minh oan trong vụ buôn ma túy và không ai có thể chứng minh ông ấy là tòng phạm trong án mạng sát hại cảnh sát Khúc.
Một âm mưu rất tinh vi.
Tôi ngơ ngác nhìn vào tấm kính vấy máu.
Song, không còn ai ở đó nữa.
Đó là lần cuối cùng Thời Thác vãng lai trong giấc mơ của tôi.
Hai năm trước, mẹ của Thời Thác qua đời trong tù vì đột quỵ.
Tháng tám hàng năm, chúng tôi đều đi viếng hai ngôi mộ cô độc của mẹ con họ.
Em là người đưa ra chủ ý này, một tay dọn dẹp, chăm sóc mộ của hai người xa lạ.
Năm đầu tiên, tôi đã suýt khóc khi nhìn em làm vậy.
Lúc đó tôi chỉ có một nỗi lo là em sẽ tự trách mình.
Nhưng thật may là không phải.
Em lau khóe mắt cho tôi, dịu dàng nói: "Em đâu có cao cả đến mức Lý Hảo, hay Thời Thác phải chết vì em? Họ chỉ muốn tự giải thoát cho chính mình.
Nỗi đau và sự hận thù của hai người đó đã được hồi đáp rồi.
Em chỉ muốn làm vài việc cho người đã khuất thôi."
Em quá tốt, tốt đến nỗi tôi không thể ngừng thương tiếc em.
Em ôm chặt tôi, che khuất ánh mắt tôi khỏi ngôi mộ của Thời Thác.
"Phó Yến..." Em ghé vào tai tôi, giọng trầm thấp, trịnh trọng: "Em luôn đếm số tang lễ mình đã đến viếng suốt cuộc đời vì em muốn bản thân sống thật lâu.
Lâu tới mức không còn bất cứ ai thân thiết với em còn sinh thì, bởi vì..."
Tôi lập tức rơi lệ vì những lời sau đó.
"Em muốn không ai phải từ bỏ cuộc đời của mình nữa.
Chí ít là những người em yêu quý."
Thời gian càng trôi qua, em càng trở nên cứng cáp không ai bì nổi...!Vòng tay của tôi đã không còn đủ sức khóa chặt em như trước kia.
Đàn ông ba mươi đã bắt đầu thấm nhuần sự từng trải như vò rượu thơm ngát.
Sự nghiệp của em ngày càng thăng tiến vẫn chưa thấy đỉnh mà tôi như dòng nước lững lờ, hồ không gợn sóng, tuổi tác dần tăng.
Tôi luyến tiếc em hơn mọi thứ trên cuộc đời, hận khoảng cách mười năm giữa chúng ta.
Nghe vậy, em cười nói: "Em và anh cách nhau chín mươi tuổi thì yêu một năm, cách nhau năm mươi tuổi thì yêu mười năm, cách nhau hai mươi tuổi thì yêu ba mươi năm.
Mười năm của chúng ta chính là khoảng cách đẹp đẽ nhất trần gian."
Năm thứ mười chúng tôi kết hôn, trước đêm giao thừa, em tự tay viết câu đối Tết treo ngoài cửa nhà.
Hàng xóm láng giềng đi ngang trông thấy, tấm tắc khen hay.
Hai vế đối là: Sơn thủy nhất trình, tam sinh hữu hạnh.
(Một đường sông núi gặp nhau, ba đời ba kiếp mới cầu được may.)
Một câu thoại trong bộ phim Đại thoại Tây Du.
Tạm biệt Lâm Xuân Tư, tôi rất ngưỡng mộ cậu.
Tạm biệt Phó Yến, anh là nỗi day dứt của tôi.
Chân thành cảm ơn.
Một đường núi sông, có ngày gặp lại.
A Tử..