" Đừng!" Tương Tư muốn giật điện thoại di động của cô.
Mạch Sanh Tiêu chậm rãi khép lại nắp điện thoại, cô quỳ một gối xuống đất, bấy giờ mới nhìn thẳng vào chị mình," Chị, người là em đẩy xuống, đến lúc đó, chị cái gì cũng không được nói linh tinh."
" Không được," Tiếng Tương Tư khản đặc, cô giằng tay khỏi Sanh Tiêu," Dù sao chị cũng đã là người tàn phế, em thì khác, em là niềm hi vọng của cả nhà, chị không thể trơ mắt nhìn tương lai của em bị hủy hoại."
" Chị," Mạch Sanh Tiêu ôm bả vai Tương Tư, nước mắt không ngừng rơi, cô ôm chặt chị gái mình," Em không muốn mình phải áy náy thêm nữa, với vết thương của em, em không cách nào có thể bù đắp, chị ơi, chị tha cho em được không, em không muốn ngày ngày phải xin lỗi chị nữa đâu, chị hãy cho em giải thoát được không?”
Hai tay Tương Tư lại ôm chặt lấy cô," Là chị phải xin lỗi em, chị không nên xúc động như vậy."
Chốc lát, cảnh sát đã tìm đến tầng 25, lên đến nơi, chỉ thấy hai người ôm chặt nhau không chịu tách rời.
Có người tiến lên cưỡng chế tách hai người ra," Ai là Mạch Sanh Tiêu?"
" Là tôi." Sanh Tiêu bước lên trả lời.
Cô bị còng tay ngay lại," Nhờ các anh, đưa chị gái tôi đến bệnh viện.”
" Sanh Tiêu..."
Cô dừng bước, hai tay rủ xuống, nhưng cũng không quay đầu lại," Chị, chị tha thứ cho em, đã để chị lại một mình."
Mạch Sanh Tiêu bị áp giải xuống lầu, vừa đi ra khỏi đại sảnh, đã nhìn thấy ở cửa ra vào một vũng máu lớn, Tô Ngải Nhã quỳ rạp xuống bên cạnh, hồn xiêu phách lạc, Tô Niên đã được đưa lên xe cứu thương, nhưng ai cũng biết rõ, rơi xuống từ nơi cao như vậy, căn bản không thể sống sót.
Sanh Tiêu nhìn qua vũng máu mà tự hỏi bản thân, nếu là cô, liệu có như chị gái mình đẩy Tô Niên xuống lầu hay không?
Tô Ngải Nhã như phát điên bổ nhào đến, túm lấy cổ áo cô mà đánh, Sanh Tiêu nhắm mắt lại, những đau đớn này so với nỗi đau mất đi cha mẹ, chẳng đáng là gì cả. Mũi đang chảy máu, Tô Ngải Nhã lại túm tóc cô, lôi kéo Sanh Tiêu," Cô trả lại ba cho tôi, trả lại cho tôi... Mạch Sanh Tiêu, cô đi chết đi, đi chết đi..."
Bước chân cô lảo đảo, loạng choạng lao về phía trước, trong lúc vô tình đụng vào một người, hai đầu gối Mạch Sanh Tiêu quỳ rạp xuống đất, đối phương không có ý đỡ. Nhịn đau đứng lên, cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác.
Tóc dính máu, quần áo cũng bị Tô Ngải Nhã xé rách, Mạch Sanh Tiêu chật vật, ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt kia… thì ra là Duật Tôn.
Cô chưa bao giờ xấu xí như thế.
Sắc mặt Duật Tôn lạnh lùng, đứng đó nhìn cảnh sát giải cô lên xe cảnh sát, dù là rơi vào hoàn cảnh này, cô biết rõ y có năng lực cứu được cô, nhưng không chịu mở miệng cầu xin y.
Đến tột cùng là một cô gái như thế nào?
Đêm đó Mạch Sanh Tiêu nghe tin, Tô Niên trải không thể cứ được, đã tử vong.
Sự thật là cô, vô cùng có khả năng sẽ bị tử hình, hoặc là, ở tù chung thân.
Đến cả ông trời, cũng không công bằng.
Cô càng không biết, Duật Tôn đã nhờ quan hệ, để cô bị nhốt cũng phòng giam với những tội phạm cướp bóc, tội phạm giết người, còn có ý để những người đoc “Chăm sóc” cô cho tốt.
Ngày hôm sau Tương Tư đã đến cục cảnh sát từ sớm để thăm hỏi, lúc nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, chị chỉ biết khóc lớn, nguyên một đêm, Sanh Tiêu gầy sọp đi, con mắt u tối, thần sắc mệt mỏi.
" Chị, sao chị lại tới được đây?" Cô mở miệng, cuống họng đau rát.
" Sanh Tiêu..." Nhìn qua lớp song sắt, Tương Tư không có cách nào khác cầm tay em gái, hai mắt cô đã sưng đỏ," Chị... Là nhờ mối quan hệ của Duật thiếu, chị mới có thể vào đây."
" Duật thiếu?"
" Sanh Tiêu," Tương Tư muốn nói lại thôi, hai tay bối rối nắm chặt, sau một hồi, mới thử mở miệng," Em đồng ý với anh ta đi, chị van em đấy."
" Đồng ý với anh ta cái gì?"
Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, dư vị đau xót đang lan tỏa cõi lòng.
" Chính là yêu cầu lúc trước anh ta đã nói đó," Tương Tư nói lời này xong, con mắt đỏ hoe, một hàng nước mắt tuôn trào," Chúng ta đã không được chon lực, chỉ cần còn sống, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em thật sự hi vọng cả đời bị giam cầm ở đây?"
" Chị..." Mạch Sanh Tiêu khóe miệng run rẩy, hai tay nắm chặt song sắt, nét mặt thống khổ," Em chỉ cảm thấy không có mặt mũi nào đi gặp ba mẹ, nếu em làm như thế thật, thì em thật ô uế, làm sao em còn dám gặp lại ba mẹ chứ?”
" Sanh Tiêu..." Tương Tư khóc thảm thiết," Ba mẹ sẽ tha thứ cho chúng ta, chỉ cần em còn sống..." Thấy cô cúi thấp đầu, Mạch Tương Tư càng thêm lo lắng, hai tay chị đấm mạnh xuống đùi mình," Người không phải em giết, là chị... Là chị đã đẩy hắn xuống lầu..."
" Chị!"
" Lúc ấy chị nghe thấy ông ta nói chuyện điện thoại, chị đi lên theo bằng thang dành riêng cho xe lăn , chị đi tới sau..."
" Chị!" Mạch Sanh Tiêu bổ nhào về trước, đứng phắt dậy," Em đồng ý, em đồng ý với chị...Chị ơi, em đồng ý mà..." Cuối cùng, biến thành tiếng thì thào, cảnh sát canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét bên trong, mở cửa vào," Hét cái gì mà hét, đã hết giờ, đi mau!"
Mạch Tương Tư ngồi trên xe lăn, được cảnh sát đẩy ra ngoài," Còn muốn gánh tội thay cô ta? Lan can cao như thế chỉ có người đứng bằng hai chân mới đẩy người xuống được, không chịu nhìn lại mình xem như thế nào đi.”
Mạch Sanh Tiêu vẫn đang xúc động, nghe thấy hết, nhưng không nghĩ ngợi nhiều. chỉ có một đêm, nhưng cô cũng không thể chịu không nổi nữa.
Sanh Tiêu không ngờ, Duật Tôn muốn cứu một người lại đơn giản như vậy, rõ ràng là án tử hình, cuối cùng, đơn giản đổi thành Tô Niên không cẩn thận tự ngã chết.
Quyền thế, bị y đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế, trách không được sau khi ba mẹ mất, chị em cô dù kiện cáo như thế nào, cuối cùng, chỉ nhận được chút tiền bồi thường ít ỏi coi như xong.
Mạch Sanh Tiêu ra khỏi cục công an, bộ dáng vô cùng chật vật.
Sống hay chết, thì ra chỉ cần một chữ là thay đổi.
Ánh mặt trời bên ngoài, dường như rực rỡ hơn trong ngục, ngay cả không khí cũng đầy hương vị tự do, cô ngây ngốc, rồi lại chợt thấy sợ, nếu cô thật sự bị phán tử hình, có phải là sẽ không còn nhìn thấy cũng sẽ không còn được hít thở không khí tươi mát đến vậy? Cô thiếu chút nữa quên, còn Mạch Tương Tư phải làm sao đây?
Sanh Tiêu đi tới cửa, đưa mắt nhìn lên, thấy một chiếc siêu xe KoenigseggCCXR (1) ngạo nghễ đứng đó, đứng là vật như chủ âm u chính là khí chất đặc thù.
Cô bước tới đó, cửa siêu xe mở ra, trên ghế lái, một chân y gác lên, tay phải nhàn nhã tựa lên cửa sổ xe, tay kia, đầu ngón tay kẹp lấy một điếu xì gà, hình săm Thương Long trên ngón trỏ của Duật Tôn biến hoá kỳ lạ, bộ dáng y ưu nhã, gõ gõ xì gà trong tay.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ, y sẽ không từ bỏ cô dễ dàng.
Duật Tôn đặt xì gà sang bên cạnh, có vẻ như y không hút mà chỉ muốn ngửi mùi vị của điếu xì gà, Sanh Tiêu đã kéo nhăn cả góc áo, cô đến bên cạnh xe, y thấy cô còn chần chừ không lên xe, liền nhếch miệng đùa cợt," Đi thôi, nhìn cái vẻ bẩn thỉu thế này, thì chắc lát nữa tắm rửa phải mất đến nửa ngày, tôi không thể đợi được đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ hờ hững, bước vào trong xe.
"Đừng bảo tôi cả lúc lên giường em cũngb ày ra cái dáng vẻ này nhé!” Duật Tôn khởi động xe, khuôn mặt ma mị chẳng hề có ý gì tốt đẹp," Tôi thích náo nhiệt, cũng không biết, lúc em hét lên vì sung sướng thì sẽ thế nào nhỉ?”
Mạch Sanh Tiêu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngay cả cổ của cô cũng đã phiến hồng hết thảy.
" Đừng!" Tương Tư muốn giật điện thoại di động của cô.
Mạch Sanh Tiêu chậm rãi khép lại nắp điện thoại, cô quỳ một gối xuống đất, bấy giờ mới nhìn thẳng vào chị mình," Chị, người là em đẩy xuống, đến lúc đó, chị cái gì cũng không được nói linh tinh."
" Không được," Tiếng Tương Tư khản đặc, cô giằng tay khỏi Sanh Tiêu," Dù sao chị cũng đã là người tàn phế, em thì khác, em là niềm hi vọng của cả nhà, chị không thể trơ mắt nhìn tương lai của em bị hủy hoại."
" Chị," Mạch Sanh Tiêu ôm bả vai Tương Tư, nước mắt không ngừng rơi, cô ôm chặt chị gái mình," Em không muốn mình phải áy náy thêm nữa, với vết thương của em, em không cách nào có thể bù đắp, chị ơi, chị tha cho em được không, em không muốn ngày ngày phải xin lỗi chị nữa đâu, chị hãy cho em giải thoát được không?”
Hai tay Tương Tư lại ôm chặt lấy cô," Là chị phải xin lỗi em, chị không nên xúc động như vậy."
Chốc lát, cảnh sát đã tìm đến tầng 25, lên đến nơi, chỉ thấy hai người ôm chặt nhau không chịu tách rời.
Có người tiến lên cưỡng chế tách hai người ra," Ai là Mạch Sanh Tiêu?"
" Là tôi." Sanh Tiêu bước lên trả lời.
Cô bị còng tay ngay lại," Nhờ các anh, đưa chị gái tôi đến bệnh viện.”
" Sanh Tiêu..."
Cô dừng bước, hai tay rủ xuống, nhưng cũng không quay đầu lại," Chị, chị tha thứ cho em, đã để chị lại một mình."
Mạch Sanh Tiêu bị áp giải xuống lầu, vừa đi ra khỏi đại sảnh, đã nhìn thấy ở cửa ra vào một vũng máu lớn, Tô Ngải Nhã quỳ rạp xuống bên cạnh, hồn xiêu phách lạc, Tô Niên đã được đưa lên xe cứu thương, nhưng ai cũng biết rõ, rơi xuống từ nơi cao như vậy, căn bản không thể sống sót.
Sanh Tiêu nhìn qua vũng máu mà tự hỏi bản thân, nếu là cô, liệu có như chị gái mình đẩy Tô Niên xuống lầu hay không?Tô Ngải Nhã như phát điên bổ nhào đến, túm lấy cổ áo cô mà đánh, Sanh Tiêu nhắm mắt lại, những đau đớn này so với nỗi đau mất đi cha mẹ, chẳng đáng là gì cả. Mũi đang chảy máu, Tô Ngải Nhã lại túm tóc cô, lôi kéo Sanh Tiêu," Cô trả lại ba cho tôi, trả lại cho tôi... Mạch Sanh Tiêu, cô đi chết đi, đi chết đi..."
Bước chân cô lảo đảo, loạng choạng lao về phía trước, trong lúc vô tình đụng vào một người, hai đầu gối Mạch Sanh Tiêu quỳ rạp xuống đất, đối phương không có ý đỡ. Nhịn đau đứng lên, cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác.
Tóc dính máu, quần áo cũng bị Tô Ngải Nhã xé rách, Mạch Sanh Tiêu chật vật, ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt kia… thì ra là Duật Tôn.
Cô chưa bao giờ xấu xí như thế.
Sắc mặt Duật Tôn lạnh lùng, đứng đó nhìn cảnh sát giải cô lên xe cảnh sát, dù là rơi vào hoàn cảnh này, cô biết rõ y có năng lực cứu được cô, nhưng không chịu mở miệng cầu xin y.
Đến tột cùng là một cô gái như thế nào?
Đêm đó Mạch Sanh Tiêu nghe tin, Tô Niên trải không thể cứ được, đã tử vong.
Sự thật là cô, vô cùng có khả năng sẽ bị tử hình, hoặc là, ở tù chung thân.
Đến cả ông trời, cũng không công bằng.
Cô càng không biết, Duật Tôn đã nhờ quan hệ, để cô bị nhốt cũng phòng giam với những tội phạm cướp bóc, tội phạm giết người, còn có ý để những người đoc “Chăm sóc” cô cho tốt.
Ngày hôm sau Tương Tư đã đến cục cảnh sát từ sớm để thăm hỏi, lúc nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, chị chỉ biết khóc lớn, nguyên một đêm, Sanh Tiêu gầy sọp đi, con mắt u tối, thần sắc mệt mỏi.
" Chị, sao chị lại tới được đây?" Cô mở miệng, cuống họng đau rát.
" Sanh Tiêu..." Nhìn qua lớp song sắt, Tương Tư không có cách nào khác cầm tay em gái, hai mắt cô đã sưng đỏ," Chị... Là nhờ mối quan hệ của Duật thiếu, chị mới có thể vào đây."
" Duật thiếu?"
" Sanh Tiêu," Tương Tư muốn nói lại thôi, hai tay bối rối nắm chặt, sau một hồi, mới thử mở miệng," Em đồng ý với anh ta đi, chị van em đấy."
" Đồng ý với anh ta cái gì?"
Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, dư vị đau xót đang lan tỏa cõi lòng.
" Chính là yêu cầu lúc trước anh ta đã nói đó," Tương Tư nói lời này xong, con mắt đỏ hoe, một hàng nước mắt tuôn trào," Chúng ta đã không được chon lực, chỉ cần còn sống, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em thật sự hi vọng cả đời bị giam cầm ở đây?"
" Chị..." Mạch Sanh Tiêu khóe miệng run rẩy, hai tay nắm chặt song sắt, nét mặt thống khổ," Em chỉ cảm thấy không có mặt mũi nào đi gặp ba mẹ, nếu em làm như thế thật, thì em thật ô uế, làm sao em còn dám gặp lại ba mẹ chứ?”
" Sanh Tiêu..." Tương Tư khóc thảm thiết," Ba mẹ sẽ tha thứ cho chúng ta, chỉ cần em còn sống..." Thấy cô cúi thấp đầu, Mạch Tương Tư càng thêm lo lắng, hai tay chị đấm mạnh xuống đùi mình," Người không phải em giết, là chị... Là chị đã đẩy hắn xuống lầu..."
" Chị!"
" Lúc ấy chị nghe thấy ông ta nói chuyện điện thoại, chị đi lên theo bằng thang dành riêng cho xe lăn , chị đi tới sau..."
" Chị!" Mạch Sanh Tiêu bổ nhào về trước, đứng phắt dậy," Em đồng ý, em đồng ý với chị...Chị ơi, em đồng ý mà..." Cuối cùng, biến thành tiếng thì thào, cảnh sát canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét bên trong, mở cửa vào," Hét cái gì mà hét, đã hết giờ, đi mau!"
Mạch Tương Tư ngồi trên xe lăn, được cảnh sát đẩy ra ngoài," Còn muốn gánh tội thay cô ta? Lan can cao như thế chỉ có người đứng bằng hai chân mới đẩy người xuống được, không chịu nhìn lại mình xem như thế nào đi.”
Mạch Sanh Tiêu vẫn đang xúc động, nghe thấy hết, nhưng không nghĩ ngợi nhiều. chỉ có một đêm, nhưng cô cũng không thể chịu không nổi nữa.
Sanh Tiêu không ngờ, Duật Tôn muốn cứu một người lại đơn giản như vậy, rõ ràng là án tử hình, cuối cùng, đơn giản đổi thành Tô Niên không cẩn thận tự ngã chết.
Quyền thế, bị y đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế, trách không được sau khi ba mẹ mất, chị em cô dù kiện cáo như thế nào, cuối cùng, chỉ nhận được chút tiền bồi thường ít ỏi coi như xong.
Mạch Sanh Tiêu ra khỏi cục công an, bộ dáng vô cùng chật vật.
Sống hay chết, thì ra chỉ cần một chữ là thay đổi.
Ánh mặt trời bên ngoài, dường như rực rỡ hơn trong ngục, ngay cả không khí cũng đầy hương vị tự do, cô ngây ngốc, rồi lại chợt thấy sợ, nếu cô thật sự bị phán tử hình, có phải là sẽ không còn nhìn thấy cũng sẽ không còn được hít thở không khí tươi mát đến vậy? Cô thiếu chút nữa quên, còn Mạch Tương Tư phải làm sao đây?
Sanh Tiêu đi tới cửa, đưa mắt nhìn lên, thấy một chiếc siêu xe KoenigseggCCXR (1) ngạo nghễ đứng đó, đứng là vật như chủ âm u chính là khí chất đặc thù.
Cô bước tới đó, cửa siêu xe mở ra, trên ghế lái, một chân y gác lên, tay phải nhàn nhã tựa lên cửa sổ xe, tay kia, đầu ngón tay kẹp lấy một điếu xì gà, hình săm Thương Long trên ngón trỏ của Duật Tôn biến hoá kỳ lạ, bộ dáng y ưu nhã, gõ gõ xì gà trong tay.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ, y sẽ không từ bỏ cô dễ dàng.
Duật Tôn đặt xì gà sang bên cạnh, có vẻ như y không hút mà chỉ muốn ngửi mùi vị của điếu xì gà, Sanh Tiêu đã kéo nhăn cả góc áo, cô đến bên cạnh xe, y thấy cô còn chần chừ không lên xe, liền nhếch miệng đùa cợt," Đi thôi, nhìn cái vẻ bẩn thỉu thế này, thì chắc lát nữa tắm rửa phải mất đến nửa ngày, tôi không thể đợi được đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ hờ hững, bước vào trong xe.
"Đừng bảo tôi cả lúc lên giường em cũngb ày ra cái dáng vẻ này nhé!” Duật Tôn khởi động xe, khuôn mặt ma mị chẳng hề có ý gì tốt đẹp," Tôi thích náo nhiệt, cũng không biết, lúc em hét lên vì sung sướng thì sẽ thế nào nhỉ?”
Mạch Sanh Tiêu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngay cả cổ của cô cũng đã phiến hồng hết thảy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
" Đừng!" Tương Tư muốn giật điện thoại di động của cô.
Mạch Sanh Tiêu chậm rãi khép lại nắp điện thoại, cô quỳ một gối xuống đất, bấy giờ mới nhìn thẳng vào chị mình," Chị, người là em đẩy xuống, đến lúc đó, chị cái gì cũng không được nói linh tinh."
" Không được," Tiếng Tương Tư khản đặc, cô giằng tay khỏi Sanh Tiêu," Dù sao chị cũng đã là người tàn phế, em thì khác, em là niềm hi vọng của cả nhà, chị không thể trơ mắt nhìn tương lai của em bị hủy hoại."
" Chị," Mạch Sanh Tiêu ôm bả vai Tương Tư, nước mắt không ngừng rơi, cô ôm chặt chị gái mình," Em không muốn mình phải áy náy thêm nữa, với vết thương của em, em không cách nào có thể bù đắp, chị ơi, chị tha cho em được không, em không muốn ngày ngày phải xin lỗi chị nữa đâu, chị hãy cho em giải thoát được không?”
Hai tay Tương Tư lại ôm chặt lấy cô," Là chị phải xin lỗi em, chị không nên xúc động như vậy."
Chốc lát, cảnh sát đã tìm đến tầng 25, lên đến nơi, chỉ thấy hai người ôm chặt nhau không chịu tách rời.
Có người tiến lên cưỡng chế tách hai người ra," Ai là Mạch Sanh Tiêu?"
" Là tôi." Sanh Tiêu bước lên trả lời.
Cô bị còng tay ngay lại," Nhờ các anh, đưa chị gái tôi đến bệnh viện.”
" Sanh Tiêu..."
Cô dừng bước, hai tay rủ xuống, nhưng cũng không quay đầu lại," Chị, chị tha thứ cho em, đã để chị lại một mình."
Mạch Sanh Tiêu bị áp giải xuống lầu, vừa đi ra khỏi đại sảnh, đã nhìn thấy ở cửa ra vào một vũng máu lớn, Tô Ngải Nhã quỳ rạp xuống bên cạnh, hồn xiêu phách lạc, Tô Niên đã được đưa lên xe cứu thương, nhưng ai cũng biết rõ, rơi xuống từ nơi cao như vậy, căn bản không thể sống sót.
Sanh Tiêu nhìn qua vũng máu mà tự hỏi bản thân, nếu là cô, liệu có như chị gái mình đẩy Tô Niên xuống lầu hay không?
Tô Ngải Nhã như phát điên bổ nhào đến, túm lấy cổ áo cô mà đánh, Sanh Tiêu nhắm mắt lại, những đau đớn này so với nỗi đau mất đi cha mẹ, chẳng đáng là gì cả. Mũi đang chảy máu, Tô Ngải Nhã lại túm tóc cô, lôi kéo Sanh Tiêu," Cô trả lại ba cho tôi, trả lại cho tôi... Mạch Sanh Tiêu, cô đi chết đi, đi chết đi..."
Bước chân cô lảo đảo, loạng choạng lao về phía trước, trong lúc vô tình đụng vào một người, hai đầu gối Mạch Sanh Tiêu quỳ rạp xuống đất, đối phương không có ý đỡ. Nhịn đau đứng lên, cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác.
Tóc dính máu, quần áo cũng bị Tô Ngải Nhã xé rách, Mạch Sanh Tiêu chật vật, ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt kia… thì ra là Duật Tôn.
Cô chưa bao giờ xấu xí như thế.
Sắc mặt Duật Tôn lạnh lùng, đứng đó nhìn cảnh sát giải cô lên xe cảnh sát, dù là rơi vào hoàn cảnh này, cô biết rõ y có năng lực cứu được cô, nhưng không chịu mở miệng cầu xin y.
Đến tột cùng là một cô gái như thế nào?
Đêm đó Mạch Sanh Tiêu nghe tin, Tô Niên trải không thể cứ được, đã tử vong.
Sự thật là cô, vô cùng có khả năng sẽ bị tử hình, hoặc là, ở tù chung thân.
Đến cả ông trời, cũng không công bằng.
Cô càng không biết, Duật Tôn đã nhờ quan hệ, để cô bị nhốt cũng phòng giam với những tội phạm cướp bóc, tội phạm giết người, còn có ý để những người đoc “Chăm sóc” cô cho tốt.
Ngày hôm sau Tương Tư đã đến cục cảnh sát từ sớm để thăm hỏi, lúc nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu, chị chỉ biết khóc lớn, nguyên một đêm, Sanh Tiêu gầy sọp đi, con mắt u tối, thần sắc mệt mỏi.
" Chị, sao chị lại tới được đây?" Cô mở miệng, cuống họng đau rát.
" Sanh Tiêu..." Nhìn qua lớp song sắt, Tương Tư không có cách nào khác cầm tay em gái, hai mắt cô đã sưng đỏ," Chị... Là nhờ mối quan hệ của Duật thiếu, chị mới có thể vào đây."
" Duật thiếu?"
" Sanh Tiêu," Tương Tư muốn nói lại thôi, hai tay bối rối nắm chặt, sau một hồi, mới thử mở miệng," Em đồng ý với anh ta đi, chị van em đấy."
" Đồng ý với anh ta cái gì?"
Cô biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, dư vị đau xót đang lan tỏa cõi lòng.
" Chính là yêu cầu lúc trước anh ta đã nói đó," Tương Tư nói lời này xong, con mắt đỏ hoe, một hàng nước mắt tuôn trào," Chúng ta đã không được chon lực, chỉ cần còn sống, Sanh Tiêu, chẳng lẽ em thật sự hi vọng cả đời bị giam cầm ở đây?"
" Chị..." Mạch Sanh Tiêu khóe miệng run rẩy, hai tay nắm chặt song sắt, nét mặt thống khổ," Em chỉ cảm thấy không có mặt mũi nào đi gặp ba mẹ, nếu em làm như thế thật, thì em thật ô uế, làm sao em còn dám gặp lại ba mẹ chứ?”
" Sanh Tiêu..." Tương Tư khóc thảm thiết," Ba mẹ sẽ tha thứ cho chúng ta, chỉ cần em còn sống..." Thấy cô cúi thấp đầu, Mạch Tương Tư càng thêm lo lắng, hai tay chị đấm mạnh xuống đùi mình," Người không phải em giết, là chị... Là chị đã đẩy hắn xuống lầu..."
" Chị!"
" Lúc ấy chị nghe thấy ông ta nói chuyện điện thoại, chị đi lên theo bằng thang dành riêng cho xe lăn , chị đi tới sau..."
" Chị!" Mạch Sanh Tiêu bổ nhào về trước, đứng phắt dậy," Em đồng ý, em đồng ý với chị...Chị ơi, em đồng ý mà..." Cuối cùng, biến thành tiếng thì thào, cảnh sát canh giữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét bên trong, mở cửa vào," Hét cái gì mà hét, đã hết giờ, đi mau!"
Mạch Tương Tư ngồi trên xe lăn, được cảnh sát đẩy ra ngoài," Còn muốn gánh tội thay cô ta? Lan can cao như thế chỉ có người đứng bằng hai chân mới đẩy người xuống được, không chịu nhìn lại mình xem như thế nào đi.”
Mạch Sanh Tiêu vẫn đang xúc động, nghe thấy hết, nhưng không nghĩ ngợi nhiều. chỉ có một đêm, nhưng cô cũng không thể chịu không nổi nữa.
Sanh Tiêu không ngờ, Duật Tôn muốn cứu một người lại đơn giản như vậy, rõ ràng là án tử hình, cuối cùng, đơn giản đổi thành Tô Niên không cẩn thận tự ngã chết.
Quyền thế, bị y đùa giỡn trong lòng bàn tay như thế, trách không được sau khi ba mẹ mất, chị em cô dù kiện cáo như thế nào, cuối cùng, chỉ nhận được chút tiền bồi thường ít ỏi coi như xong.
Mạch Sanh Tiêu ra khỏi cục công an, bộ dáng vô cùng chật vật.
Sống hay chết, thì ra chỉ cần một chữ là thay đổi.
Ánh mặt trời bên ngoài, dường như rực rỡ hơn trong ngục, ngay cả không khí cũng đầy hương vị tự do, cô ngây ngốc, rồi lại chợt thấy sợ, nếu cô thật sự bị phán tử hình, có phải là sẽ không còn nhìn thấy cũng sẽ không còn được hít thở không khí tươi mát đến vậy? Cô thiếu chút nữa quên, còn Mạch Tương Tư phải làm sao đây?
Sanh Tiêu đi tới cửa, đưa mắt nhìn lên, thấy một chiếc siêu xe KoenigseggCCXR (1) ngạo nghễ đứng đó, đứng là vật như chủ âm u chính là khí chất đặc thù.
Cô bước tới đó, cửa siêu xe mở ra, trên ghế lái, một chân y gác lên, tay phải nhàn nhã tựa lên cửa sổ xe, tay kia, đầu ngón tay kẹp lấy một điếu xì gà, hình săm Thương Long trên ngón trỏ của Duật Tôn biến hoá kỳ lạ, bộ dáng y ưu nhã, gõ gõ xì gà trong tay.
Mạch Sanh Tiêu biết rõ, y sẽ không từ bỏ cô dễ dàng.
Duật Tôn đặt xì gà sang bên cạnh, có vẻ như y không hút mà chỉ muốn ngửi mùi vị của điếu xì gà, Sanh Tiêu đã kéo nhăn cả góc áo, cô đến bên cạnh xe, y thấy cô còn chần chừ không lên xe, liền nhếch miệng đùa cợt," Đi thôi, nhìn cái vẻ bẩn thỉu thế này, thì chắc lát nữa tắm rửa phải mất đến nửa ngày, tôi không thể đợi được đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ vẻ hờ hững, bước vào trong xe.
"Đừng bảo tôi cả lúc lên giường em cũngb ày ra cái dáng vẻ này nhé!” Duật Tôn khởi động xe, khuôn mặt ma mị chẳng hề có ý gì tốt đẹp," Tôi thích náo nhiệt, cũng không biết, lúc em hét lên vì sung sướng thì sẽ thế nào nhỉ?”
Mạch Sanh Tiêu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ngay cả cổ của cô cũng đã phiến hồng hết thảy.