Cố Tiêu Tây rất hâm mộ Mạch Sanh Tiêu, cô ấy vẫn nhớ những lời Duật Tôn từng nói với mình, câu nói đó, tàn nhẫn đến mức Cố Tiêu Tây không muốn nghĩ về nó nữa.
“Dù đã xảy ra chuyện gì thì trước khi muốn làm hại Nghiêm Trạm Thanh cô cũng nên suy nghĩ tới hậu quả, có lẽ, mọi chuyện xảy ra đều rất không công bằng với cô, nhưng người chọn con đường này để đi, không phải là chính cô hay sao?” Ánh mắt của Sanh Tiêu vắt ngang qua đôi gò má của Cố Tiêu Tây, ai cũng vậy thôi, quyền quyết định khi làm một việc gì đó đều nằm trong tay chính mình.
"Hậu quả?" Cố Tiêu Tây nhướng cặp lông mày tự giễu, “Nếu không bị ép đến mức này, tôi sẽ ra tay giết người sao?”
Cô chỉ đi sai một bước, lẽ nào lại lầm lạc cả một đời?
“Duật Tôn nói rằng, vốn anh ta nghĩ tôi chỉ là quân cờ của Nghiêm Trạm Thanh thôi, đợi anh ta lợi dụng xong sẽ thả tôi đi, nhưng vì, tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời nên tất cả đã thay đổi, Mạch Sanh Tiêu, cô có biết đó là chuyện gì không?”
Cố Tiêu Tây nghiến răng, ba chữ Mạch Sanh Tiêu gần như bật ra khỏi kẽ môi. Thần kinh của Sanh Tiêu vô thức căng lên, có lẽ cô cũng đoán ra được chuyện mà người đối diện sắp nói có liên quan đến mình.
“Anh ta đã nói, vì tôi hắt một ly nước lên người cô, cho nên, anh ta tìm một gã trai bao hủy hoại tôi." Đến tận giây phút này, Cố Tiêu Tây vẫn nhớ như in câu nói đó, cơ thể lại run lên bần bật, khớp hàm va vào nhau cành cạch, “Tôi bị ép tới đường cùng, thì ra, chỉ vì chuyện tôi hắt một ly nước vào mặt cô, Mạch Sanh Tiêu, cô có thể tưởng tượng nổi không?”
Tự nhiên, Sanh Tiêu cảm thấy bủn rủn từ eo trở xuống, cô ngã khụy mất, đôi mắt không thấy ánh sáng, đành khua tay với với, mãi mới bám được vào lan can.
Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, Cố Tiêu Tây bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nhưng thật bất ngờ, trong chuyện này, cô từ người bị hại vô tội lại trở thành tên đầu sỏ đẩy Cố Tiêu Tây đến con đường làm kẻ sát nhân, thật sao?
"Tôi không tin."
“Nếu cô không tin, thì về hỏi Duật Tôn.” Cố Tiêu Tây nhấc một tay lên, định giơ ra trước mặt Sanh Tiêu.
“Cô làm cái gì đấy?” Sau lưng, một cảnh sát quát lên.
Cô nàng lại thu tay về, “Thấy ngón tay tôi bị thương không? Có nhớ tôi đã cầu cứu cô trong điện thoại không? Lúc đó, nếu không vì một câu nói của cô, có lẽ ngón tay tôi đã bị chặt đứt hết rồi, Mạch Sanh Tiêu, cô đã tin chưa? Nhìn đi, cô buột miệng nài nỉ một câu, còn hơn tôi liều mạng cầu xin tha thứ, cô nhìn đi…”
Gốc ngón tay của cô nàng có vết rách màu sậm, tia máu nổi lên rất rõ ràng.
Cố Tiêu Tây giơ tay lên, muốn Mạch Sanh Tiêu nhìn lại lần nữa, cô nàng đặt bàn tay ngay trước mặt Sanh Tiêu, cùng lúc lại ngạc nhiên khi không thấy cô phản ứng gì, bấy giờ Cố Tiêu Tây mới để ý thấy ánh mắt cô không có tiêu cự, sự nhanh nhẹn thường ngày cũng biến mất tăm. “Mắt cô làm sao thế?”
Mặt Sanh Tiêu hơi nghiêng, mái tóc dài che khuất một bên má, Cố Tiêu Tây chỉ trông thấy chiếc cằm thon mảnh của cô, đúng là đẹp.
"Mù."
Giọng nói của cô nhẹ bẫng, sắc điệu thờ ơ.
"Mù?" Ngược lại tiếng của Cố Tiêu Tây lại the thé như xé vải.
Mạch Sanh Tiêu giữ nguyên tư thế cũ, gật gật đầu, "Trước đây tôi và Duật Tôn từng bị tai nạn xe, bây giờ, trong não tôi có một khối máu tụ.”
"Tai nạn xe?" Cố Tiêu Tây nhíu mày nhớ lại, “Có…có phải do Nghiêm Trạm Thanh làm không?”
Có một lần, trong lúc vô tình cô nàng đã được nghe Nghiêm Trạm Thanh kể về chuyện đó.
"Cô biết?" Sanh Tiêu quay khuôn mặt trái xoan lại, đôi mắt hạnh đào vốn sáng ngời và hồn nhiên giờ u ám vô hồn. Mới đó thôi, trong lòng Cố Tiêu Tây còn tràn ngập sự phẫn nộ, ghen ghét, giờ đã trở nên tĩnh lại. Không hề hả hê vui sướng, mà ngược lại rối rắm phức tạp hơn, “Nghiêm Trạm Thanh có biết vì anh ta nên cô mới mù không?”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, "Từ khi anh ấy vào viện tôi vẫn chưa được gặp, sau đó tôi bị đưa tới đồn cảnh sát, ra khỏi đó mới không nhìn thấy gì nữa.”
Dù Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy, nhưng Cố Tiêu Tây vẫn cố gắng tránh khỏi tầm mắt của cô, có lẽ cô ta cũng biết, mắt của Sanh Tiêu ra nông nỗi này ít nhiều có liên quan tới mình, “Vậy cô có hận anh ta không?"
Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, giọt nắng nhảy nhót trên cặp chân mày lá liễu, trông vui tươi tràn đầy sức sống, cô nghe câu hỏi của Cố Tiêu Tây thì cụp mi lại, “Anh ấy sao rồi?”
Duật Tôn không nói chuyện của Nghiêm Trạm Thanh với cô, mắt cô không nhìn thấy, ở nhà cũng ít khi xem ti vi.
“Vẫn hôn mê không tỉnh, chắc là… sẽ thành người thực vật.”
Trong đôi mắt Mạch Sanh Tiêu đong đầy xót xa, nhớ lại khi hai người còn bên nhau, người thanh niên dịu dàng ấy lúc nào cũng nở nụ cười bất cần, cô thở dài khe khẽ, bàn tay hắn sắp đặt tất cả, tính toán tỉ mỉ từng bước, cuối cùng lại chịu thua trên tay quân cờ của chính mình. Mạch Sanh Tiêu vuốt vuốt ngực, thời tiết oi bức khiến cô khó thở, “Anh ấy đã như vậy rồi, tôi còn gì phải hận nữa?”
“Nếu như, một ngày nào đó anh ta tỉnh lại?”
“Cô muốn hỏi điều gì?” Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía trước, dù không nhìn thấy gì nhưng tầm mắt lại dừng ở nơi Cố Tiêu Tây đứng, “Giữa tôi và Nghiêm Trạm Thanh luôn có một khe rãnh, nó khiến chúng tôi ngày càng xa đối phương không thể bên nhau được.”
“Nhưng… anh ta đã đỡ thay cô một dao.”
“Cho nên.. tôi thật sự cảm ơn anh ấy, có một loại tổn thương khi đã gây ra sẽ chẳng bao giờ biến mất được.”
Dường như Cố Tiêu Tiêu đã hiểu, hai viên cảnh sát sau lưng áng chừng thời gian đã hết, đi tới gần, “Đi thôi, đến giờ về phòng bệnh rồi.”
Cô ấy đứng lên, “Mạch Sanh Tiêu, tôi làm tôi chịu tội, chỉ xin cô giúp tôi nói với Duật Tôn dừng lại mọi chuyện ở đây được không? Ba mẹ tôi không còn nơi nương tựa, đừng quấy rầy cuộc sống của họ.”
Chắc chắn nhà họ Nghiêm đã biết chuyện cô đi tự thú, ba mẹ cô không cần phải trốn nữa, ba mẹ không có nơi nào để đi, chỉ có ngôi nhà trong con hẻm nhỏ thôi, Cố Tiêu Tây nghĩ đến đây, đôi mắt cay cay sống mũi đắng nghẹn, xóm nghèo ấy trước nay chẳng có chuyện thị phi gì, nay hàng xóm lời ra tiếng vào cũng sẽ khiến cha mẹ cô chết đuối trong nước miếng người đời.
Sanh Tiêu khẽ gật đầu, Cố Tiêu Tây là người rất đáng thương, chuyện nhỏ này dù là ai cũng sẽ đồng ý thôi.
Hai viên cảnh sát đưa Cố Tiêu Tây đi, Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, ánh mặt trời chiếu lên gò má cô càng ngày càng bỏng rát, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
"Sanh Tiêu?" Tương Tư đẩy xe lăn lại gần.
Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn, hơi hơi hoảng hốt.
“Mạch tiểu thư, chúng ta về nhà nhanh thôi, hôm nay nóng bức khó chịu quá.” Dì Hà đứng bên vừa chờ vừa lo, bà sợ có chuyện xấu xảy ra, đến tận lúc Cố Tiêu Tây đi khỏi mới dám lau mồ hôi, giúp Sanh Tiêu vịn tay vào người chuẩn bị về Hoàng Duệ Ấn Tượng.
“Sanh Tiêu, cô ta nói gì với em thế?” Mạch Tương Tư hỏi.
Thủ đoạn của Duật Tôn, Sanh Tiêu không muốn cho Tương Tư biết, cô cố giấu được bao nhiêu thì giấu, không muốn chị mình tiếp xúc với quá nhiều chuyện thối nát. “Không có gì đâu chị ạ, chỉ nói vài câu xã giao thôi.”
Mạch Tương Tư thấy cô không muốn nói nên không hỏi nữa.
Về đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, dì Hà vội vàng đi nấu cơm, Sanh Tiêu ngồi trên sô pha, Hải Bối nằm sấp dưới chân cô, Tương Tư thấy cô ngẩn ngơ, trong lòng đã đoán được những chuyện mà Cố Tiêu Tây đã nói.
Cơm nấu xong, Mạch Sanh Tiêu chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
Dì Hà đưa cô lên lầu, lúc trở xuống thấy Tương Tư vẫn đang ở phòng khách.
“Dì Hà?”
Bà lại gần, “Tương Tư, có chuyện gì thế?”
Mạch Tương Tư nghe thấy bà gọi tên mình, trong lòng lại thấy khó chịu, “Dì có nhận ra không? Sanh Tiêu giấu tâm sự.”
“Có, chắc là cô bé kia nói linh tinh với Mạch tiểu thư.”
“Đợi lát nữa Duật Thiếu về, dì đừng nói với anh ấy là chúng ta tới bệnh viện nhé, nếu anh ấy mà biết chúng ta đã gặp Cố Tiêu Tây ở đó, dì sẽ lại bị mắng mất thôi."
“Nhưng mà…” Dì Hà nghĩ tới Sanh Tiêu thì lo lắng, “Nhất định là Mạch tiểu thư có chuyện.”
“Hôm nào để cháu hỏi con bé.” Mạch Tương Tư ra vẻ tử tế, “Dì cũng biết tính cách của Duật thiếu rồi đấy, chắc chắn sẽ trách dì, biết mắt Sanh Tiêu không tốt còn đưa con bé ra ngoài. Dì cứ yên tâm, dù Sanh Tiêu có giận nhưng nhìn cảm tình của nó với Duật Thiếu chắc hai ngày là hết giận ngay ấy mà.”
Dì Hà ngẫm nghĩ thấy cũng phải, “Được, dì sẽ không nói.”
Chạng vạng thì Duật Tôn về đến nhà, dì Hà vào bếp nấu cơm, Tương Tư ngồi ở sô pha xem ti vi, lại tiếp tục nhìn vào màn hình.
Duật Tôn thấy Sanh Tiêu không ở dưới lầu liền đi lên phòng.
Mạch Tương Tư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao thẳng của người đàn ông đang đi lên lầu, cô ả nhếch mép, ăn một miếng dưa hấu lạnh.
Trong phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, Duật Tôn mở cửa đi vào, thấy cả người lạnh run, y cau mày, “Lạnh thế này, không sợ cảm hả?”
Mạch Sanh Tiêu co rụt hai vai chìm sâu vào ghế sa lon, nửa người đắp cái chăn mỏng, cô nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay thức. Duật Tôn tăng nhiệt độ lên 22 độ, rồi đến gần sô pha, xoay người định ôm Sanh Tiêu, ngực lại bị một cánh tay đẩy ra.
Duật Tôn cho rằng cô đang thiếp đi không muốn ai lại gần nên y liền đứng lên.
Sanh Tiêu ngồi dậy, tóc hơi rối, cô mở miệng, mãi không nói, cho đến khi Duật Tôn quay về ngồi bên cạnh cô hỏi “Em sao thế?”
“Duật Tôn, anh nói xem, vì sao lúc đó Cố Tiêu Tây lại nhất quyết muốn đưa Nghiêm Trạm Thanh vào chỗ chết? Không phải cô ta yêu Nghiêm Trạm Thanh sao?”
Duật Tôn thấy cô hỏi về vấn đề này, hơi bực, trả lời “Làm sao tôi biết được?”
Lòng Sanh Tiêu chua xót, thất vọng bủa vây, việc gì Duật Tôn cũng lừa cô, đến tận lúc này vẫn vậy, chẳng lẽ cô phải nói hết ra mới được sao? “Chuyện này không phải do anh sắp đặt? Chiêu mượn dao giết người này của anh dùng thật hay.”
“Em có ý gì?”
“Em có ý gì chẳng lẽ anh không hiểu?” Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt đi, “Thật ra chỉ cần hai người các anh buông lỏng tay một chút, sẽ chẳng có chuyện hôm nay.”
“Em thấy bất bình thay cho Nghiêm Trạm Thanh?” Duật Tôn nói một câu u ám lạnh lẽo, khó khăn lắm không khí mới có chút hơi ấm lại bị câu nói của y đánh bật về thời điểm lạnh như băng ban nãy. “Sao, em cảm thấy thủ đoạn của tôi bẩn thỉu? Hay thấy hắn ta không nên nằm trong viện, người nên nằm trong đó phải là tôi?”
“Em chỉ cảm thấy, Cố Tiêu Tây không nên có kết cục như vậy thôi.”
Đôi mi mỏng cong vút của Duật Tôn khẽ chớp “Em gặp cô ta?”
Sanh Tiêu không trả lời, chỉ cắn môi.
“Chẳng lẽ em thấy thông cảm với cô ta?”
Mạch Sanh Tiêu không biết bây giờ phải diễn tả tâm trạng của cô như thế nào nữa,"Em thấy em và cô ấy thật giống nhau, trước đây, em cũng vì muốn đi học nhưng không đóng nổi học phí ở Hoa Nhân, nhìn Cố Tiêu Tây bây giờ, anh có biết em nghĩ thế nào không?"
Duật Tôn ngẩng đầu, không nói gì.
"Em nghĩ, nếu trước đây anh tranh đấu với Nghiêm Trạm Thanh rồi mới gặp em, có phải em cũng sẽ thành một con cờ, chắc là em không thoát khỏi vòng xoáy đó được đâu, chút tiền học phí của em trong mắt các anh chỉ như lông gà vỏ tỏi chẳng đáng kể gì. Vậy thì, những gì hôm nay cô ấy gánh chịu đáng ra cũng là những thứ em phải nhận sao?" Mạch Sanh Tiêu nghĩ tới đây, run rẩy đến tận xương tủy, máu nóng đều kết băng.
"Sanh Tiêu, em nghĩ sai rồi." Duật Tôn lạnh lùng nhìn lại "Có lẽ, cô ta bị ép phải đứng ở đầu con đường, nhưng đi vào hay không lại do đôi chân cô ta quyết định."
"Thật không?" Sanh Tiêu không đồng ý với những lời y nói, giống như cô vậy, đường là do cô chọn, nhưng ở phía sau lại có rất nhiều đôi tay vô hình đẩy cô đi, khiến cô không thể chùn bước.
“Em còn muốn nói gì? Muốn như thế nào nữa?” Đối với thái độ không nóng chẳng lạnh của cô Duật Tôn vô cùng căm ghét, “Nếu không phải cô ta động đến em, tôi thèm quan tâm Cố Tiêu Tây là ai sao? Một Nghiêm Trạm Thanh nho nhỏ mà tôi cần cô ta đến chém giết mới được hả? Không phải vì xả giận cho em, thì tôi đến giải quyết hắn sạch sẽ gọn gàng không tốt hơn sao?”
“Anh…” Mạch Sanh Tiêu nghẹn lời, “Chẳng lẽ đối với anh hủy hoại cuộc đời một người, cướp đi sinh mạng của người khác chỉ là chuyện vặt vãnh thôi? Duật Tôn, anh thật tàn nhẫn."
“Tôi tàn nhẫn cũng vì em.”
“Anh đừng lấy em làm cái cớ, em bảo anh đừng tranh giành với Nghiêm Trạm Thanh nữa, anh nghe em không? Lúc Cố Tiêu Tây tiếp cận anh, nếu anh đã biết hết mọi chuyện thì vai diễn của anh cũng do em ép anh diễn phải không? Em bị lừa bị gạt chẳng biết cái gì, cuối cùng thì, người nào cũng nói với em, mọi chuyện xảy ra đều tại em, em phải chịu đựng thế nào đây?” Mạch Sanh Tiêu vừa gào vừa thét nói hết những vướng mắc trong lòng, dù cô không muốn nghĩ đến cũng khó, Nghiêm Trạm Thanh nói với cô, anh ta tranh đấu với Duật Tôn là vì cô, Duật Tôn lại nói với cô, Cố Tiêu Tây có kết cục như hôm nay, cũng tại cô.
Quanh đi quẩn lại, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu cô.
“Không chịu được cũng phải chịu!” Duật Tôn đứng bật dậy, “Mạch Sanh Tiêu, tôi che chở bảo vệ cho em, cuối cùng, em lại nổi cáu với tôi.”
“Em không giận, em chỉ muốn sau này anh đừng làm những chuyện thế này nữa, đừng kéo em vào, em không chịu nổi, em không hợp với những thói quen đó của anh.”
“Dựa vào đâu mà em nói em không hợp?” Bàn tay to của Duật Tôn bắt lấy vai Mạch Sanh Tiêu, “Chẳng lẽ, em sinh ra đã sống ngoài sáng, còn tôi, thì phải sống trong tối hay sao?”
Những lời của cô, dường như đã chạm phải sợi dây cung giấu tận sâu dưới đáy lòng Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu không hề phát hiện ra, cô thấy mình càng nói thì mọi chuyện càng rối như tơ vò, cô không hề có ý đó, càng không trách Duật Tôn. Cô biết Duật Tôn làm tất cả đều vì cô.
Nhưng mà, càng nói, y càng hiểu lầm, làm cô cảm thấy như mình nói gì cũng sai.
“Em không biết, không biết!" Trong lòng Mạch Sanh Tiêu cũng khó chịu.
Vốn dĩ, là Duật Tôn trút giận thay cô, không ngờ cô lại chẳng thấu hiểu, còn nổi giận, y nghĩ tại hàng ngày y chiều chuộng quá nên mới làm hư Sanh Tiêu, Duật Tôn bắt đầu chán nản, hất tay lên đi ra cửa, “Không biết điều.”
Bước chân Sanh Tiêu lảo đảo, ngã nhào xuống ghế sô pha.
Mặt Duật Tôn chuyển xanh mét, đi xuống lầu, sải bước ra cửa.
Cửa lớn đóng rầm lại, dì Hà đứng ở trong bếp còn giật mình, bà sợ hãi vỗ vỗ ngực, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, "Duật thiếu.."
Mạch Tương Tư đang ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, "Anh ấy đi rồi.”
Dì Hà lau tay vào tạp dề, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe Duật Tôn lao vút khỏi hoa viên, rồi trở vào phòng khách, “Tương Tư, hai người họ lại cãi nhau à?”
“Chắc thế ạ.” Mạch Tương Tư ngẩng đầu, đặt miếng dưa hấu ăn dở lên bàn, “Không biết Sanh Tiêu sao rồi.”
“Cháu nói xem, liệu có phải ban ngày cô bé kia nói điều gì đó không?”
Tương Tư lắc đầu, "Cháu không biết."
Dì Hà vào lại phòng bếp. Đến giờ cơm tối, Duật Tôn vẫn chưa về, dì Hà lên lầu gọi Sanh Tiêu mấy lần, nhưng cô từ chối, bảo không đói, nhất định không đi.
Đến khi hai người ăn xong bữa tối, Sanh Tiêu vẫn chưa xuống, Tương Tư mới đẩy xe lăn đến gần cầu thang, “Sanh Tiêu, Sanh Tiêu.."
Dù cửa phòng Sanh Tiêu đóng chặt, nhưng tiếng Tương Tư gọi thì vẫn nghe thấy, cô vịn tường đi ra cửa, mở cánh cửa ra, trả lời “Chị ơi, em không đói đâu, mọi người cứ ăn đi.’
“Không đói cũng phải ăn, xuống ngay đi.”
“Em thật sự không đói mà.” Sanh Tiêu lại đóng cửa vào, “Đừng phần cơm em.”
Duật Tôn lái xe dạo hai vòng, chẳng có chỗ nào để đi, liền quyết định tới Cám Dỗ.
Y lái xe đến cửa Cám Dỗ, quăng chìa khóa để cậu nhân viên mang xe ra bãi đỗ.
Vừa vào bên trong, tiếng âm nhạc xập xình mà DJ điều chỉnh bất ngờ đánh úp vào tai, Duật Tôn có thói quen thuê phòng riêng ở Cám Dỗ, nhưng lần này thì khác, y đi tới sàn nhảy, ánh sáng lưu chuyển lúc mờ mịt lúc rực rỡ.
Sàn nhảy của Cám Dỗ chia làm hai khu vực, một bên là sân khấu rộng rãi, xung quanh lắp các ống thép rỗng, còn bên kia là sân khấu hình chữ thập, nhìn giống như một bàn cờ đầy mê hoặc.
Duật Tôn ngồi ở quầy bar, trên sân khấu chữ thập là những cô gái quyến rũ múa mở màn, vũ đạo nóng bỏng và hấp dẫn. Mấy cô gái này đều mặc chiếc váy ngắn màu trắng, ngực được che lại bởi một sợi dây to bản, tấm lưng nhẵn nhụi thắt một chiếc nơ cánh bướm, nhìn qua, chân dài trắng nõn nà cộng với vòng eo thon nhỏ mềm dẻo như rắn nước lắc lư, chỉ cần là đàn ông, đều không ngăn nổi sự mời gọi.
Duật Tôn đặt chìa khóa xe và di động lên quầy bar, y gọi một chai rượu, rót rượu Vodka lên đá lạnh, uống vào cổ họng vừa lành lạnh vừa sảng khoái.
Nếu muốn mở một quán bar, mặc kệ địa điểm là ở đâu, phía sau nhất định phải có thế lực chống lưng, huống hồ Cám Dỗ là nơi hội họp bậc nhất ở cái thành phố Bạch Sa này.
Bóng đèn xoay chuyển mập mờ, ánh sáng quét lên khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ của Duật Tôn.
Có một thanh niên say rượu xông lên sân khấu chữ thập, trước giờ Cám Dỗ có một quy định, trừ người múa mở màn và nhân viên, khách chỉ được ở dưới sàn nhảy, không được lên sân khấu.
Phàm là người đến đây chơi, mười thì có tới chín biết rõ không thể động vào ông chủ Cám Dỗ, cho nên nhiều kẻ háo sắc nhưng không đủ can đảm, chúng ái ngại quy định này, chỉ dám sờ tay vuốt chân vũ nữ là cùng.
Tuy vậy, thanh niên ban nãy đã say mèm, đầu óc mơ hồ, bước mấy bước liền nhảy lên sân khấu ôm lấy cô gái trẻ dáng người thướt tha đang dẫn đầu, hai tay vội vã tháo chiếc nơ bướm của cô.
Cô gái thét lên, nhưng lại bị âm thanh trong sàn nhảy át mất, cô xấu hổ, hai tay ôm lấy ngực.
Một số người nhìn thấy thì huýt sáo, la hét ầm ĩ, “Ô ô cho anh đây nhìn một cái nào, cô bé có dáng người chuẩn đấy.”
Duật Tôn quen chơi bời, thấy chuyện thế này thì nhấc cốc rượu lên mút nhẹ, thưởng thức trò hay.
Chẳng bao lâu bảo vệ và vệ sĩ của Cám Dỗ đã xông tới, xử lý nhanh gọn thanh niên say rượu, bạn của cô gái múa dẫn đầu giúp cô đi vào cánh gà. Mọi người trên sàn nhảy thấy chẳng còn gì để xem thì tản ra, lại tiếp tục cuộc vui.
Thật ra, trước đây Nam Dạ Tước cũng kệ mấy chuyện thế này, quy định là do Dung Ân bắt anh ta phải lập, cô ấy nói người múa dẫn đầu và nhân viên bán hàng đều là người, nên Nam Dạ Tước nhất định phải bảo vệ các cô chu đáo. Loại nghề nghiệp u tối này, bị người ta sờ soạng mấy cái, ôm ôm ấp ấp là chuyện thường, nên lúc nào cũng có thể gặp chuyện không may, Nam Dạ Tước phải cho người bảo vệ. Đối với chuyện xảy ra trong phòng bao và những sự cố công khai trên sàn diễn mà Dung Ân không thấy, Nam Dạ Tước cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Duật Thiếu, sao anh lại ngồi đây?” Một cô ả mặt đồ đen ghé sát lại gần, nhìn qua cũng biết là cao thủ tình trường, bộ ngực mềm mại của cô ả đặt trên khuỷu tay y, cánh tay nhẵn mịn víu lấy bả vai Duật Tôn.
Y nhếch cặp môi mỏng, trên môi còn vương vết rượu, trong suốt sáng bóng, cô ả vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, nửa người nghiêng hẳn ra trước.
Ngón trỏ của Duật Tôn đặt lên môi cô ả, ngăn hành động của ả lại, rồng xanh trên ngón tay y ở dưới ánh đèn màu cam trở nên nham hiểm hung ác kỳ lạ. Đôi con ngươi ngày càng u tối mù mịt, “Hôm nay tôi không có hứng.”
"Duật thiếu.." Cô ả bĩu môi làm nũng, bàn tay nhỏ bé trùm lên tay Duật Tôn, cánh môi khẽ mở, ngậm lấy ngón tay y vào miệng.
Đôi mắt cô nàng quyến rũ hút hồn, thắt lưng đen nhánh không giữ lại được thân hình ngả ngớn của ả, bộ ngực đẫy đà phập phồng. Kỹ xảo của cô ả rất thành thạo, mắt thấy Duật Tôn không nói gì thì cười, xác định tiếp cận cơ thể thành công, hai tay mới vòng lên ôm lấy cổ y.
Thân thể mềm mại thơm tho trong ngực làm Duật Tôn nhớ ra, đã mấy ngày nay y không chạm vào Sanh Tiêu.
Trên người cô có mùi thơm tươi mát và sạch sẽ, làm y không thể ngừng lại sự say mê….
Cô ả chôn đầu vào cổ y, ả nắm chắc những nơi nhạy cảm của đàn ông, hai tay bám vào lưng y, giở chiêu trêu đùa dụ dỗ. Duật Tôn hít thở trong khoảng không nồng mùi son phấn và nước hoa rẻ tiền. Hai tay y dùng lực kéo cô ả ra, đáy mắt lặng như đầm nước, không có lấy một tia rung động chứ đừng nói là kích thích được ham muốn.
Khóe môi y cong lên, độ cong quyến rũ mê người, “Tôi đi toilet."
Cô ả nhìn theo bóng lưng y, giận dữ phát điên.
Mạch Sanh Tiêu tự nhốt bản thân trong phòng, cô biết trời đã tối, ngồi trên sô pha, lo lắng co quắp người lại, nỗi sợ hãi bủa vây, sự yên tĩnh khiến cơn gió ngoài cửa sổ thổi qua cũng nghe thấy được.
Có phải thời tiết thay đổi không?
Gió ngày càng lớn, lốp bốp như tiếng mưa rơi, nện vào cửa sổ, muốn phá sụp cả nóc nhà, Sanh Tiêu rất sợ, hai tay của cô sờ lung tung bám víu lấy sô pha đứng lên, bước lảo đảo lại gần giường.
Tiếng sấm vang lên ùm ùm, làm cô co rụt người lại, đâm người vào cánh tủ.
Mạch Sanh Tiêu nhịn đau đi ra cửa, mở cửa ra, cô gọi, “Chị ơi, dì Hà ơi…”
Mạch Tương Tư tắt ti vi ngồi trong phòng khách, dì Hà nhận được điện thoại của người nhà gọi tới, nói rằng con dâu bà đã đến ngày sinh nở, từ tối bắt đầu thấy đau bụng, bà muốn xin Sanh Tiêu nghỉ, nhưng Tương Tư nói Sanh Tiêu đang không vui, đừng quấy rầy cô, rồi tự ý cho di Hà về.
Chớp giật liên hồi, bổ nhào từ bầu trời xuống, đem tấm màn của đêm đen kéo lên, vạn vật được soi sáng như ban ngày, từng tia sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ hắt vào mặt Tương Tư, cô ta ngồi trên sô pha chẳng hề nhúc nhích, tiếng kêu gào sợ hãi của Sanh Tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.
Cô ta ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió dữ thét gào, trong sân, những chậu hoa đẹp đẽ quý giá bị giày xéo chẳng còn hình dạng. Mọi ngày xinh xắn gọn gàng là thế, hôm nay bám phải nước bùn chẳng vươn thẳng được.
Tương Tư biết rõ, từ nhỏ Sanh Tiêu đã sợ sấm sét.
Tia sáng chớp lóe lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt Tương Tư khiến nó sáng rực đầy ma quái. Hai tay cô ta nắm ghì lấy thân xe lăn, môi đóng chặt.
“Chị, chị ơi…. Chị đã ngủ chưa?”
“Chị ơi, dì Hà ơi, hai người có ở đó không?”
“Chị ơi,… mấy giờ rồi?”
Căn phòng khách trống rỗng chỉ có âm thanh vọng lại tiếng của Sanh Tiêu. Hải Bối bị nhốt trong phòng dì Hà, nghe thấy tiếng Sanh Tiêu gọi thì sủa lên mấy tiếng.
Mạch Sanh Tiêu hoảng hốt, dán người lên vách tường, hai người đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ đã bỏ đi…
Cô duỗi hai tay ra, gọi “Chị ơi…”
Trong âm thanh còn mang tiếng nức nở, nhưng chẳng có lời đáp lại, cô trở lại phòng đóng cửa. Hình như cả căn biệt thự vườn hoa rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đi về phía giường, vừa đi đầu gối vừa run rẩy, va vào đồ vật, cô mặc kệ đau đớn, quơ tay tìm điện thoại ở đầu giường.
Cô nhớ sớ điện thoại của Tương Tư, nhưng hai mắt không nhìn thấy nên không bấm được số.
Mạch Sanh Tiêu chán nản, tiếng sấm ầm ầm làm cô muốn khóc nấc.
Sanh Tiêu nhớ ra Duật Tôn đã cài đặt chức năng quay số nhanh cho điện thoại của cô, số Duật Tôn là phím 1. Ngón tay cái của Sanh Tiêu tìm ngay được số, nhưng rồi lại do dự, không biết có nên gọi không.
Gọi rồi, phải nói thế nào?
Một tiếng sét rất lớn ầm vang sau lưng cô, giật nảy mình, ngón tay đã ấn phím gọi đi.
Bên trong Cám Dỗ, cô ả kia chờ mãi không thấy Duật Tôn trở lại, đúng lúc này điện thoại y đặt trên quầy bar reo chuông, ả nhìn một lúc, rồi cầm lên mở máy.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục réo, cô ả nhìn tên người gọi đến, Sanh Tiêu, chẳng cần đoán cũng biết đó là phụ nữ.
Vẻ mặt ả chuyển lạnh, ả ta muốn dáng có dáng, xinh đẹp có thừa, còn cả đống đàn ông xếp hàng chờ hẹn được cô ả kia kìa, khó khăn lắm ả mới ưng ý Duật Tôn lại bị người ta ruồng bỏ, cơn tức này, sao mà nuốt trôi?
Cô ả nhìn xung quanh, rồi nhận điện thoại, “A lô?”
"Duật Tôn.."
Mạch Sanh Tiêu phát hiện ra ngay âm thanh ở đầu dây bên kia là giọng nữ, nhưng cổ họng không kìm lại được đã lên tiếng mất.
“Chúng tôi đi ngủ rồi." Cô ả nói xong, cúp máy luôn. Tranh thủ thời gian cầm lấy ví, chuồn mất.
Mạch Sanh Tiêu khẽ giật mình, tay cầm điện thoại mãi không rời khỏi tai.
Duật Tôn quay lại quầy bar, y cụt hứng, không muốn chơi bời gì nữa, cầm lấy chìa khóa và điện thoại rời khỏi Cám Dỗ.
Ra bên ngoài Cám Dỗ mới biết, thời tiết đã thay đổi, mưa rền gió dữ, nước mưa hòa với gió lạnh quất vào khuôn mặt, ẩm ướt đến đậm đặc.
Cố Tiêu Tây rất hâm mộ Mạch Sanh Tiêu, cô ấy vẫn nhớ những lời Duật Tôn từng nói với mình, câu nói đó, tàn nhẫn đến mức Cố Tiêu Tây không muốn nghĩ về nó nữa.
“Dù đã xảy ra chuyện gì thì trước khi muốn làm hại Nghiêm Trạm Thanh cô cũng nên suy nghĩ tới hậu quả, có lẽ, mọi chuyện xảy ra đều rất không công bằng với cô, nhưng người chọn con đường này để đi, không phải là chính cô hay sao?” Ánh mắt của Sanh Tiêu vắt ngang qua đôi gò má của Cố Tiêu Tây, ai cũng vậy thôi, quyền quyết định khi làm một việc gì đó đều nằm trong tay chính mình.
"Hậu quả?" Cố Tiêu Tây nhướng cặp lông mày tự giễu, “Nếu không bị ép đến mức này, tôi sẽ ra tay giết người sao?”
Cô chỉ đi sai một bước, lẽ nào lại lầm lạc cả một đời?
“Duật Tôn nói rằng, vốn anh ta nghĩ tôi chỉ là quân cờ của Nghiêm Trạm Thanh thôi, đợi anh ta lợi dụng xong sẽ thả tôi đi, nhưng vì, tôi đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời nên tất cả đã thay đổi, Mạch Sanh Tiêu, cô có biết đó là chuyện gì không?”
Cố Tiêu Tây nghiến răng, ba chữ Mạch Sanh Tiêu gần như bật ra khỏi kẽ môi. Thần kinh của Sanh Tiêu vô thức căng lên, có lẽ cô cũng đoán ra được chuyện mà người đối diện sắp nói có liên quan đến mình.
“Anh ta đã nói, vì tôi hắt một ly nước lên người cô, cho nên, anh ta tìm một gã trai bao hủy hoại tôi." Đến tận giây phút này, Cố Tiêu Tây vẫn nhớ như in câu nói đó, cơ thể lại run lên bần bật, khớp hàm va vào nhau cành cạch, “Tôi bị ép tới đường cùng, thì ra, chỉ vì chuyện tôi hắt một ly nước vào mặt cô, Mạch Sanh Tiêu, cô có thể tưởng tượng nổi không?”
Tự nhiên, Sanh Tiêu cảm thấy bủn rủn từ eo trở xuống, cô ngã khụy mất, đôi mắt không thấy ánh sáng, đành khua tay với với, mãi mới bám được vào lan can.
Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, Cố Tiêu Tây bị trừng phạt là đúng người đúng tội, nhưng thật bất ngờ, trong chuyện này, cô từ người bị hại vô tội lại trở thành tên đầu sỏ đẩy Cố Tiêu Tây đến con đường làm kẻ sát nhân, thật sao?
"Tôi không tin."
“Nếu cô không tin, thì về hỏi Duật Tôn.” Cố Tiêu Tây nhấc một tay lên, định giơ ra trước mặt Sanh Tiêu.
“Cô làm cái gì đấy?” Sau lưng, một cảnh sát quát lên.
Cô nàng lại thu tay về, “Thấy ngón tay tôi bị thương không? Có nhớ tôi đã cầu cứu cô trong điện thoại không? Lúc đó, nếu không vì một câu nói của cô, có lẽ ngón tay tôi đã bị chặt đứt hết rồi, Mạch Sanh Tiêu, cô đã tin chưa? Nhìn đi, cô buột miệng nài nỉ một câu, còn hơn tôi liều mạng cầu xin tha thứ, cô nhìn đi…”
Gốc ngón tay của cô nàng có vết rách màu sậm, tia máu nổi lên rất rõ ràng.
Cố Tiêu Tây giơ tay lên, muốn Mạch Sanh Tiêu nhìn lại lần nữa, cô nàng đặt bàn tay ngay trước mặt Sanh Tiêu, cùng lúc lại ngạc nhiên khi không thấy cô phản ứng gì, bấy giờ Cố Tiêu Tây mới để ý thấy ánh mắt cô không có tiêu cự, sự nhanh nhẹn thường ngày cũng biến mất tăm. “Mắt cô làm sao thế?”
Mặt Sanh Tiêu hơi nghiêng, mái tóc dài che khuất một bên má, Cố Tiêu Tây chỉ trông thấy chiếc cằm thon mảnh của cô, đúng là đẹp.
"Mù."
Giọng nói của cô nhẹ bẫng, sắc điệu thờ ơ.
"Mù?" Ngược lại tiếng của Cố Tiêu Tây lại the thé như xé vải.
Mạch Sanh Tiêu giữ nguyên tư thế cũ, gật gật đầu, "Trước đây tôi và Duật Tôn từng bị tai nạn xe, bây giờ, trong não tôi có một khối máu tụ.”
"Tai nạn xe?" Cố Tiêu Tây nhíu mày nhớ lại, “Có…có phải do Nghiêm Trạm Thanh làm không?”
Có một lần, trong lúc vô tình cô nàng đã được nghe Nghiêm Trạm Thanh kể về chuyện đó.
"Cô biết?" Sanh Tiêu quay khuôn mặt trái xoan lại, đôi mắt hạnh đào vốn sáng ngời và hồn nhiên giờ u ám vô hồn. Mới đó thôi, trong lòng Cố Tiêu Tây còn tràn ngập sự phẫn nộ, ghen ghét, giờ đã trở nên tĩnh lại. Không hề hả hê vui sướng, mà ngược lại rối rắm phức tạp hơn, “Nghiêm Trạm Thanh có biết vì anh ta nên cô mới mù không?”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, "Từ khi anh ấy vào viện tôi vẫn chưa được gặp, sau đó tôi bị đưa tới đồn cảnh sát, ra khỏi đó mới không nhìn thấy gì nữa.”
Dù Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy, nhưng Cố Tiêu Tây vẫn cố gắng tránh khỏi tầm mắt của cô, có lẽ cô ta cũng biết, mắt của Sanh Tiêu ra nông nỗi này ít nhiều có liên quan tới mình, “Vậy cô có hận anh ta không?"
Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, giọt nắng nhảy nhót trên cặp chân mày lá liễu, trông vui tươi tràn đầy sức sống, cô nghe câu hỏi của Cố Tiêu Tây thì cụp mi lại, “Anh ấy sao rồi?”
Duật Tôn không nói chuyện của Nghiêm Trạm Thanh với cô, mắt cô không nhìn thấy, ở nhà cũng ít khi xem ti vi.
“Vẫn hôn mê không tỉnh, chắc là… sẽ thành người thực vật.”
Trong đôi mắt Mạch Sanh Tiêu đong đầy xót xa, nhớ lại khi hai người còn bên nhau, người thanh niên dịu dàng ấy lúc nào cũng nở nụ cười bất cần, cô thở dài khe khẽ, bàn tay hắn sắp đặt tất cả, tính toán tỉ mỉ từng bước, cuối cùng lại chịu thua trên tay quân cờ của chính mình. Mạch Sanh Tiêu vuốt vuốt ngực, thời tiết oi bức khiến cô khó thở, “Anh ấy đã như vậy rồi, tôi còn gì phải hận nữa?”
“Nếu như, một ngày nào đó anh ta tỉnh lại?”
“Cô muốn hỏi điều gì?” Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía trước, dù không nhìn thấy gì nhưng tầm mắt lại dừng ở nơi Cố Tiêu Tây đứng, “Giữa tôi và Nghiêm Trạm Thanh luôn có một khe rãnh, nó khiến chúng tôi ngày càng xa đối phương không thể bên nhau được.”
“Nhưng… anh ta đã đỡ thay cô một dao.”
“Cho nên.. tôi thật sự cảm ơn anh ấy, có một loại tổn thương khi đã gây ra sẽ chẳng bao giờ biến mất được.”
Dường như Cố Tiêu Tiêu đã hiểu, hai viên cảnh sát sau lưng áng chừng thời gian đã hết, đi tới gần, “Đi thôi, đến giờ về phòng bệnh rồi.”
Cô ấy đứng lên, “Mạch Sanh Tiêu, tôi làm tôi chịu tội, chỉ xin cô giúp tôi nói với Duật Tôn dừng lại mọi chuyện ở đây được không? Ba mẹ tôi không còn nơi nương tựa, đừng quấy rầy cuộc sống của họ.”
Chắc chắn nhà họ Nghiêm đã biết chuyện cô đi tự thú, ba mẹ cô không cần phải trốn nữa, ba mẹ không có nơi nào để đi, chỉ có ngôi nhà trong con hẻm nhỏ thôi, Cố Tiêu Tây nghĩ đến đây, đôi mắt cay cay sống mũi đắng nghẹn, xóm nghèo ấy trước nay chẳng có chuyện thị phi gì, nay hàng xóm lời ra tiếng vào cũng sẽ khiến cha mẹ cô chết đuối trong nước miếng người đời.
Sanh Tiêu khẽ gật đầu, Cố Tiêu Tây là người rất đáng thương, chuyện nhỏ này dù là ai cũng sẽ đồng ý thôi.
Hai viên cảnh sát đưa Cố Tiêu Tây đi, Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, ánh mặt trời chiếu lên gò má cô càng ngày càng bỏng rát, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.
"Sanh Tiêu?" Tương Tư đẩy xe lăn lại gần.
Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn, hơi hơi hoảng hốt.
“Mạch tiểu thư, chúng ta về nhà nhanh thôi, hôm nay nóng bức khó chịu quá.” Dì Hà đứng bên vừa chờ vừa lo, bà sợ có chuyện xấu xảy ra, đến tận lúc Cố Tiêu Tây đi khỏi mới dám lau mồ hôi, giúp Sanh Tiêu vịn tay vào người chuẩn bị về Hoàng Duệ Ấn Tượng.“Sanh Tiêu, cô ta nói gì với em thế?” Mạch Tương Tư hỏi.
Thủ đoạn của Duật Tôn, Sanh Tiêu không muốn cho Tương Tư biết, cô cố giấu được bao nhiêu thì giấu, không muốn chị mình tiếp xúc với quá nhiều chuyện thối nát. “Không có gì đâu chị ạ, chỉ nói vài câu xã giao thôi.”
Mạch Tương Tư thấy cô không muốn nói nên không hỏi nữa.
Về đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, dì Hà vội vàng đi nấu cơm, Sanh Tiêu ngồi trên sô pha, Hải Bối nằm sấp dưới chân cô, Tương Tư thấy cô ngẩn ngơ, trong lòng đã đoán được những chuyện mà Cố Tiêu Tây đã nói.
Cơm nấu xong, Mạch Sanh Tiêu chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.
Dì Hà đưa cô lên lầu, lúc trở xuống thấy Tương Tư vẫn đang ở phòng khách.
“Dì Hà?”
Bà lại gần, “Tương Tư, có chuyện gì thế?”
Mạch Tương Tư nghe thấy bà gọi tên mình, trong lòng lại thấy khó chịu, “Dì có nhận ra không? Sanh Tiêu giấu tâm sự.”
“Có, chắc là cô bé kia nói linh tinh với Mạch tiểu thư.”
“Đợi lát nữa Duật Thiếu về, dì đừng nói với anh ấy là chúng ta tới bệnh viện nhé, nếu anh ấy mà biết chúng ta đã gặp Cố Tiêu Tây ở đó, dì sẽ lại bị mắng mất thôi."
“Nhưng mà…” Dì Hà nghĩ tới Sanh Tiêu thì lo lắng, “Nhất định là Mạch tiểu thư có chuyện.”
“Hôm nào để cháu hỏi con bé.” Mạch Tương Tư ra vẻ tử tế, “Dì cũng biết tính cách của Duật thiếu rồi đấy, chắc chắn sẽ trách dì, biết mắt Sanh Tiêu không tốt còn đưa con bé ra ngoài. Dì cứ yên tâm, dù Sanh Tiêu có giận nhưng nhìn cảm tình của nó với Duật Thiếu chắc hai ngày là hết giận ngay ấy mà.”
Dì Hà ngẫm nghĩ thấy cũng phải, “Được, dì sẽ không nói.”
Chạng vạng thì Duật Tôn về đến nhà, dì Hà vào bếp nấu cơm, Tương Tư ngồi ở sô pha xem ti vi, lại tiếp tục nhìn vào màn hình.
Duật Tôn thấy Sanh Tiêu không ở dưới lầu liền đi lên phòng.
Mạch Tương Tư nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao thẳng của người đàn ông đang đi lên lầu, cô ả nhếch mép, ăn một miếng dưa hấu lạnh.
Trong phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ rất thấp, Duật Tôn mở cửa đi vào, thấy cả người lạnh run, y cau mày, “Lạnh thế này, không sợ cảm hả?”
Mạch Sanh Tiêu co rụt hai vai chìm sâu vào ghế sa lon, nửa người đắp cái chăn mỏng, cô nhắm mắt lại, không biết là ngủ hay thức. Duật Tôn tăng nhiệt độ lên 22 độ, rồi đến gần sô pha, xoay người định ôm Sanh Tiêu, ngực lại bị một cánh tay đẩy ra.
Duật Tôn cho rằng cô đang thiếp đi không muốn ai lại gần nên y liền đứng lên.
Sanh Tiêu ngồi dậy, tóc hơi rối, cô mở miệng, mãi không nói, cho đến khi Duật Tôn quay về ngồi bên cạnh cô hỏi “Em sao thế?”
“Duật Tôn, anh nói xem, vì sao lúc đó Cố Tiêu Tây lại nhất quyết muốn đưa Nghiêm Trạm Thanh vào chỗ chết? Không phải cô ta yêu Nghiêm Trạm Thanh sao?”
Duật Tôn thấy cô hỏi về vấn đề này, hơi bực, trả lời “Làm sao tôi biết được?”
Lòng Sanh Tiêu chua xót, thất vọng bủa vây, việc gì Duật Tôn cũng lừa cô, đến tận lúc này vẫn vậy, chẳng lẽ cô phải nói hết ra mới được sao? “Chuyện này không phải do anh sắp đặt? Chiêu mượn dao giết người này của anh dùng thật hay.”
“Em có ý gì?”
“Em có ý gì chẳng lẽ anh không hiểu?” Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt đi, “Thật ra chỉ cần hai người các anh buông lỏng tay một chút, sẽ chẳng có chuyện hôm nay.”
“Em thấy bất bình thay cho Nghiêm Trạm Thanh?” Duật Tôn nói một câu u ám lạnh lẽo, khó khăn lắm không khí mới có chút hơi ấm lại bị câu nói của y đánh bật về thời điểm lạnh như băng ban nãy. “Sao, em cảm thấy thủ đoạn của tôi bẩn thỉu? Hay thấy hắn ta không nên nằm trong viện, người nên nằm trong đó phải là tôi?”
“Em chỉ cảm thấy, Cố Tiêu Tây không nên có kết cục như vậy thôi.”
Đôi mi mỏng cong vút của Duật Tôn khẽ chớp “Em gặp cô ta?”
Sanh Tiêu không trả lời, chỉ cắn môi.
“Chẳng lẽ em thấy thông cảm với cô ta?”
Mạch Sanh Tiêu không biết bây giờ phải diễn tả tâm trạng của cô như thế nào nữa,"Em thấy em và cô ấy thật giống nhau, trước đây, em cũng vì muốn đi học nhưng không đóng nổi học phí ở Hoa Nhân, nhìn Cố Tiêu Tây bây giờ, anh có biết em nghĩ thế nào không?"
Duật Tôn ngẩng đầu, không nói gì.
"Em nghĩ, nếu trước đây anh tranh đấu với Nghiêm Trạm Thanh rồi mới gặp em, có phải em cũng sẽ thành một con cờ, chắc là em không thoát khỏi vòng xoáy đó được đâu, chút tiền học phí của em trong mắt các anh chỉ như lông gà vỏ tỏi chẳng đáng kể gì. Vậy thì, những gì hôm nay cô ấy gánh chịu đáng ra cũng là những thứ em phải nhận sao?" Mạch Sanh Tiêu nghĩ tới đây, run rẩy đến tận xương tủy, máu nóng đều kết băng.
"Sanh Tiêu, em nghĩ sai rồi." Duật Tôn lạnh lùng nhìn lại "Có lẽ, cô ta bị ép phải đứng ở đầu con đường, nhưng đi vào hay không lại do đôi chân cô ta quyết định."
"Thật không?" Sanh Tiêu không đồng ý với những lời y nói, giống như cô vậy, đường là do cô chọn, nhưng ở phía sau lại có rất nhiều đôi tay vô hình đẩy cô đi, khiến cô không thể chùn bước.
“Em còn muốn nói gì? Muốn như thế nào nữa?” Đối với thái độ không nóng chẳng lạnh của cô Duật Tôn vô cùng căm ghét, “Nếu không phải cô ta động đến em, tôi thèm quan tâm Cố Tiêu Tây là ai sao? Một Nghiêm Trạm Thanh nho nhỏ mà tôi cần cô ta đến chém giết mới được hả? Không phải vì xả giận cho em, thì tôi đến giải quyết hắn sạch sẽ gọn gàng không tốt hơn sao?”
“Anh…” Mạch Sanh Tiêu nghẹn lời, “Chẳng lẽ đối với anh hủy hoại cuộc đời một người, cướp đi sinh mạng của người khác chỉ là chuyện vặt vãnh thôi? Duật Tôn, anh thật tàn nhẫn."
“Tôi tàn nhẫn cũng vì em.”
“Anh đừng lấy em làm cái cớ, em bảo anh đừng tranh giành với Nghiêm Trạm Thanh nữa, anh nghe em không? Lúc Cố Tiêu Tây tiếp cận anh, nếu anh đã biết hết mọi chuyện thì vai diễn của anh cũng do em ép anh diễn phải không? Em bị lừa bị gạt chẳng biết cái gì, cuối cùng thì, người nào cũng nói với em, mọi chuyện xảy ra đều tại em, em phải chịu đựng thế nào đây?” Mạch Sanh Tiêu vừa gào vừa thét nói hết những vướng mắc trong lòng, dù cô không muốn nghĩ đến cũng khó, Nghiêm Trạm Thanh nói với cô, anh ta tranh đấu với Duật Tôn là vì cô, Duật Tôn lại nói với cô, Cố Tiêu Tây có kết cục như hôm nay, cũng tại cô.
Quanh đi quẩn lại, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu cô.
“Không chịu được cũng phải chịu!” Duật Tôn đứng bật dậy, “Mạch Sanh Tiêu, tôi che chở bảo vệ cho em, cuối cùng, em lại nổi cáu với tôi.”
“Em không giận, em chỉ muốn sau này anh đừng làm những chuyện thế này nữa, đừng kéo em vào, em không chịu nổi, em không hợp với những thói quen đó của anh.”
“Dựa vào đâu mà em nói em không hợp?” Bàn tay to của Duật Tôn bắt lấy vai Mạch Sanh Tiêu, “Chẳng lẽ, em sinh ra đã sống ngoài sáng, còn tôi, thì phải sống trong tối hay sao?”
Những lời của cô, dường như đã chạm phải sợi dây cung giấu tận sâu dưới đáy lòng Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu không hề phát hiện ra, cô thấy mình càng nói thì mọi chuyện càng rối như tơ vò, cô không hề có ý đó, càng không trách Duật Tôn. Cô biết Duật Tôn làm tất cả đều vì cô.
Nhưng mà, càng nói, y càng hiểu lầm, làm cô cảm thấy như mình nói gì cũng sai.
“Em không biết, không biết!" Trong lòng Mạch Sanh Tiêu cũng khó chịu.
Vốn dĩ, là Duật Tôn trút giận thay cô, không ngờ cô lại chẳng thấu hiểu, còn nổi giận, y nghĩ tại hàng ngày y chiều chuộng quá nên mới làm hư Sanh Tiêu, Duật Tôn bắt đầu chán nản, hất tay lên đi ra cửa, “Không biết điều.”
Bước chân Sanh Tiêu lảo đảo, ngã nhào xuống ghế sô pha.
Mặt Duật Tôn chuyển xanh mét, đi xuống lầu, sải bước ra cửa.
Cửa lớn đóng rầm lại, dì Hà đứng ở trong bếp còn giật mình, bà sợ hãi vỗ vỗ ngực, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, "Duật thiếu.."
Mạch Tương Tư đang ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, "Anh ấy đi rồi.”
Dì Hà lau tay vào tạp dề, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe Duật Tôn lao vút khỏi hoa viên, rồi trở vào phòng khách, “Tương Tư, hai người họ lại cãi nhau à?”
“Chắc thế ạ.” Mạch Tương Tư ngẩng đầu, đặt miếng dưa hấu ăn dở lên bàn, “Không biết Sanh Tiêu sao rồi.”
“Cháu nói xem, liệu có phải ban ngày cô bé kia nói điều gì đó không?”
Tương Tư lắc đầu, "Cháu không biết."
Dì Hà vào lại phòng bếp. Đến giờ cơm tối, Duật Tôn vẫn chưa về, dì Hà lên lầu gọi Sanh Tiêu mấy lần, nhưng cô từ chối, bảo không đói, nhất định không đi.
Đến khi hai người ăn xong bữa tối, Sanh Tiêu vẫn chưa xuống, Tương Tư mới đẩy xe lăn đến gần cầu thang, “Sanh Tiêu, Sanh Tiêu.."
Dù cửa phòng Sanh Tiêu đóng chặt, nhưng tiếng Tương Tư gọi thì vẫn nghe thấy, cô vịn tường đi ra cửa, mở cánh cửa ra, trả lời “Chị ơi, em không đói đâu, mọi người cứ ăn đi.’
“Không đói cũng phải ăn, xuống ngay đi.”
“Em thật sự không đói mà.” Sanh Tiêu lại đóng cửa vào, “Đừng phần cơm em.”
Duật Tôn lái xe dạo hai vòng, chẳng có chỗ nào để đi, liền quyết định tới Cám Dỗ.
Y lái xe đến cửa Cám Dỗ, quăng chìa khóa để cậu nhân viên mang xe ra bãi đỗ.
Vừa vào bên trong, tiếng âm nhạc xập xình mà DJ điều chỉnh bất ngờ đánh úp vào tai, Duật Tôn có thói quen thuê phòng riêng ở Cám Dỗ, nhưng lần này thì khác, y đi tới sàn nhảy, ánh sáng lưu chuyển lúc mờ mịt lúc rực rỡ.
Sàn nhảy của Cám Dỗ chia làm hai khu vực, một bên là sân khấu rộng rãi, xung quanh lắp các ống thép rỗng, còn bên kia là sân khấu hình chữ thập, nhìn giống như một bàn cờ đầy mê hoặc.
Duật Tôn ngồi ở quầy bar, trên sân khấu chữ thập là những cô gái quyến rũ múa mở màn, vũ đạo nóng bỏng và hấp dẫn. Mấy cô gái này đều mặc chiếc váy ngắn màu trắng, ngực được che lại bởi một sợi dây to bản, tấm lưng nhẵn nhụi thắt một chiếc nơ cánh bướm, nhìn qua, chân dài trắng nõn nà cộng với vòng eo thon nhỏ mềm dẻo như rắn nước lắc lư, chỉ cần là đàn ông, đều không ngăn nổi sự mời gọi.
Duật Tôn đặt chìa khóa xe và di động lên quầy bar, y gọi một chai rượu, rót rượu Vodka lên đá lạnh, uống vào cổ họng vừa lành lạnh vừa sảng khoái.
Nếu muốn mở một quán bar, mặc kệ địa điểm là ở đâu, phía sau nhất định phải có thế lực chống lưng, huống hồ Cám Dỗ là nơi hội họp bậc nhất ở cái thành phố Bạch Sa này.
Bóng đèn xoay chuyển mập mờ, ánh sáng quét lên khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ của Duật Tôn.
Có một thanh niên say rượu xông lên sân khấu chữ thập, trước giờ Cám Dỗ có một quy định, trừ người múa mở màn và nhân viên, khách chỉ được ở dưới sàn nhảy, không được lên sân khấu.
Phàm là người đến đây chơi, mười thì có tới chín biết rõ không thể động vào ông chủ Cám Dỗ, cho nên nhiều kẻ háo sắc nhưng không đủ can đảm, chúng ái ngại quy định này, chỉ dám sờ tay vuốt chân vũ nữ là cùng.
Tuy vậy, thanh niên ban nãy đã say mèm, đầu óc mơ hồ, bước mấy bước liền nhảy lên sân khấu ôm lấy cô gái trẻ dáng người thướt tha đang dẫn đầu, hai tay vội vã tháo chiếc nơ bướm của cô.
Cô gái thét lên, nhưng lại bị âm thanh trong sàn nhảy át mất, cô xấu hổ, hai tay ôm lấy ngực.
Một số người nhìn thấy thì huýt sáo, la hét ầm ĩ, “Ô ô cho anh đây nhìn một cái nào, cô bé có dáng người chuẩn đấy.”
Duật Tôn quen chơi bời, thấy chuyện thế này thì nhấc cốc rượu lên mút nhẹ, thưởng thức trò hay.
Chẳng bao lâu bảo vệ và vệ sĩ của Cám Dỗ đã xông tới, xử lý nhanh gọn thanh niên say rượu, bạn của cô gái múa dẫn đầu giúp cô đi vào cánh gà. Mọi người trên sàn nhảy thấy chẳng còn gì để xem thì tản ra, lại tiếp tục cuộc vui.
Thật ra, trước đây Nam Dạ Tước cũng kệ mấy chuyện thế này, quy định là do Dung Ân bắt anh ta phải lập, cô ấy nói người múa dẫn đầu và nhân viên bán hàng đều là người, nên Nam Dạ Tước nhất định phải bảo vệ các cô chu đáo. Loại nghề nghiệp u tối này, bị người ta sờ soạng mấy cái, ôm ôm ấp ấp là chuyện thường, nên lúc nào cũng có thể gặp chuyện không may, Nam Dạ Tước phải cho người bảo vệ. Đối với chuyện xảy ra trong phòng bao và những sự cố công khai trên sàn diễn mà Dung Ân không thấy, Nam Dạ Tước cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
"Duật Thiếu, sao anh lại ngồi đây?” Một cô ả mặt đồ đen ghé sát lại gần, nhìn qua cũng biết là cao thủ tình trường, bộ ngực mềm mại của cô ả đặt trên khuỷu tay y, cánh tay nhẵn mịn víu lấy bả vai Duật Tôn.
Y nhếch cặp môi mỏng, trên môi còn vương vết rượu, trong suốt sáng bóng, cô ả vươn đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi, nửa người nghiêng hẳn ra trước.
Ngón trỏ của Duật Tôn đặt lên môi cô ả, ngăn hành động của ả lại, rồng xanh trên ngón tay y ở dưới ánh đèn màu cam trở nên nham hiểm hung ác kỳ lạ. Đôi con ngươi ngày càng u tối mù mịt, “Hôm nay tôi không có hứng.”
"Duật thiếu.." Cô ả bĩu môi làm nũng, bàn tay nhỏ bé trùm lên tay Duật Tôn, cánh môi khẽ mở, ngậm lấy ngón tay y vào miệng.
Đôi mắt cô nàng quyến rũ hút hồn, thắt lưng đen nhánh không giữ lại được thân hình ngả ngớn của ả, bộ ngực đẫy đà phập phồng. Kỹ xảo của cô ả rất thành thạo, mắt thấy Duật Tôn không nói gì thì cười, xác định tiếp cận cơ thể thành công, hai tay mới vòng lên ôm lấy cổ y.
Thân thể mềm mại thơm tho trong ngực làm Duật Tôn nhớ ra, đã mấy ngày nay y không chạm vào Sanh Tiêu.
Trên người cô có mùi thơm tươi mát và sạch sẽ, làm y không thể ngừng lại sự say mê….
Cô ả chôn đầu vào cổ y, ả nắm chắc những nơi nhạy cảm của đàn ông, hai tay bám vào lưng y, giở chiêu trêu đùa dụ dỗ. Duật Tôn hít thở trong khoảng không nồng mùi son phấn và nước hoa rẻ tiền. Hai tay y dùng lực kéo cô ả ra, đáy mắt lặng như đầm nước, không có lấy một tia rung động chứ đừng nói là kích thích được ham muốn.
Khóe môi y cong lên, độ cong quyến rũ mê người, “Tôi đi toilet."
Cô ả nhìn theo bóng lưng y, giận dữ phát điên.
Mạch Sanh Tiêu tự nhốt bản thân trong phòng, cô biết trời đã tối, ngồi trên sô pha, lo lắng co quắp người lại, nỗi sợ hãi bủa vây, sự yên tĩnh khiến cơn gió ngoài cửa sổ thổi qua cũng nghe thấy được.
Có phải thời tiết thay đổi không?
Gió ngày càng lớn, lốp bốp như tiếng mưa rơi, nện vào cửa sổ, muốn phá sụp cả nóc nhà, Sanh Tiêu rất sợ, hai tay của cô sờ lung tung bám víu lấy sô pha đứng lên, bước lảo đảo lại gần giường.
Tiếng sấm vang lên ùm ùm, làm cô co rụt người lại, đâm người vào cánh tủ.
Mạch Sanh Tiêu nhịn đau đi ra cửa, mở cửa ra, cô gọi, “Chị ơi, dì Hà ơi…”
Mạch Tương Tư tắt ti vi ngồi trong phòng khách, dì Hà nhận được điện thoại của người nhà gọi tới, nói rằng con dâu bà đã đến ngày sinh nở, từ tối bắt đầu thấy đau bụng, bà muốn xin Sanh Tiêu nghỉ, nhưng Tương Tư nói Sanh Tiêu đang không vui, đừng quấy rầy cô, rồi tự ý cho di Hà về.
Chớp giật liên hồi, bổ nhào từ bầu trời xuống, đem tấm màn của đêm đen kéo lên, vạn vật được soi sáng như ban ngày, từng tia sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ hắt vào mặt Tương Tư, cô ta ngồi trên sô pha chẳng hề nhúc nhích, tiếng kêu gào sợ hãi của Sanh Tiêu vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.
Cô ta ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gió dữ thét gào, trong sân, những chậu hoa đẹp đẽ quý giá bị giày xéo chẳng còn hình dạng. Mọi ngày xinh xắn gọn gàng là thế, hôm nay bám phải nước bùn chẳng vươn thẳng được.
Tương Tư biết rõ, từ nhỏ Sanh Tiêu đã sợ sấm sét.
Tia sáng chớp lóe lạnh lẽo hắt lên khuôn mặt Tương Tư khiến nó sáng rực đầy ma quái. Hai tay cô ta nắm ghì lấy thân xe lăn, môi đóng chặt.
“Chị, chị ơi…. Chị đã ngủ chưa?”
“Chị ơi, dì Hà ơi, hai người có ở đó không?”
“Chị ơi,… mấy giờ rồi?”
Căn phòng khách trống rỗng chỉ có âm thanh vọng lại tiếng của Sanh Tiêu. Hải Bối bị nhốt trong phòng dì Hà, nghe thấy tiếng Sanh Tiêu gọi thì sủa lên mấy tiếng.
Mạch Sanh Tiêu hoảng hốt, dán người lên vách tường, hai người đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ đã bỏ đi…
Cô duỗi hai tay ra, gọi “Chị ơi…”
Trong âm thanh còn mang tiếng nức nở, nhưng chẳng có lời đáp lại, cô trở lại phòng đóng cửa. Hình như cả căn biệt thự vườn hoa rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đi về phía giường, vừa đi đầu gối vừa run rẩy, va vào đồ vật, cô mặc kệ đau đớn, quơ tay tìm điện thoại ở đầu giường.
Cô nhớ sớ điện thoại của Tương Tư, nhưng hai mắt không nhìn thấy nên không bấm được số.
Mạch Sanh Tiêu chán nản, tiếng sấm ầm ầm làm cô muốn khóc nấc.
Sanh Tiêu nhớ ra Duật Tôn đã cài đặt chức năng quay số nhanh cho điện thoại của cô, số Duật Tôn là phím 1. Ngón tay cái của Sanh Tiêu tìm ngay được số, nhưng rồi lại do dự, không biết có nên gọi không.
Gọi rồi, phải nói thế nào?
Một tiếng sét rất lớn ầm vang sau lưng cô, giật nảy mình, ngón tay đã ấn phím gọi đi.
Bên trong Cám Dỗ, cô ả kia chờ mãi không thấy Duật Tôn trở lại, đúng lúc này điện thoại y đặt trên quầy bar reo chuông, ả nhìn một lúc, rồi cầm lên mở máy.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục réo, cô ả nhìn tên người gọi đến, Sanh Tiêu, chẳng cần đoán cũng biết đó là phụ nữ.
Vẻ mặt ả chuyển lạnh, ả ta muốn dáng có dáng, xinh đẹp có thừa, còn cả đống đàn ông xếp hàng chờ hẹn được cô ả kia kìa, khó khăn lắm ả mới ưng ý Duật Tôn lại bị người ta ruồng bỏ, cơn tức này, sao mà nuốt trôi?
Cô ả nhìn xung quanh, rồi nhận điện thoại, “A lô?”
"Duật Tôn.."
Mạch Sanh Tiêu phát hiện ra ngay âm thanh ở đầu dây bên kia là giọng nữ, nhưng cổ họng không kìm lại được đã lên tiếng mất.
“Chúng tôi đi ngủ rồi." Cô ả nói xong, cúp máy luôn. Tranh thủ thời gian cầm lấy ví, chuồn mất.
Mạch Sanh Tiêu khẽ giật mình, tay cầm điện thoại mãi không rời khỏi tai.
Duật Tôn quay lại quầy bar, y cụt hứng, không muốn chơi bời gì nữa, cầm lấy chìa khóa và điện thoại rời khỏi Cám Dỗ.
Ra bên ngoài Cám Dỗ mới biết, thời tiết đã thay đổi, mưa rền gió dữ, nước mưa hòa với gió lạnh quất vào khuôn mặt, ẩm ướt đến đậm đặc.