Trong U cốc, hương hoa cỏ vờn quanh khắp nơi, từng đàn bướm bay lượn xung quanh.
Một cậu bé đi đến dưới một gốc cây cao, hướng về phía Lãnh Loan Loan vẫyvẫy tay. Tiếng cười khanh khách phiêu đãng ở trong U cốc xinh đẹp.
“Loan Loan tỷ tỷ, tỷ mau nhìn Tinh nhi nha, thấy có cao không nha”
Lãnh Loan Loan nằm ở trên ghế, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh, bụngcủa nàng cũng đã hơi nhô ra. Một đôi mắt sáng ngời ôn nhu nhìn chăm chúvào bụng,nở một nụ cười dịu dàng. Một máu tóc đen dài được cột lại phíasau đầu bằng một sợi dây lụa màu trắng,còn có vài lọn tóc nhỏ thả xuốnghai bên sườn mặt. Bên cạnh nàng là một đàn bướm sặc sỡ đủ mọi màu sắcbay xung quanh khiến cho nàng giống như một tiên tử nằm giữa vườn hoa.Nghe tiếng gọi của Tinh nhi ,nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn như khi nhìn thấy Tinh nhi đang đứng ở trên cành cây cao vót liền trầm xuống, đứanhỏ này thật bướng bỉnh , nếu ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?
“Tinh nhi, mau leo xuống.” Từ từ ngồi dậy, hướng về phía cậu bé phất tay.
“Không cần.” Tinh nhi quệt miệng, chỉ vào thảm hoa phía dưới nói:”Đứng ở nơicao như thế này mới có thể nhìn thấy thật nhiều loài hoa nha.”
“Thần.” Lãnh Loan Loan không để ý tới lời nói của cậu bé, quay đầu lại gọi một tiếng.
Một bóng dáng màu trắng quỷ dị xuất hiện chợt lóe một cái, liền xuất hiện ở bên người tiểu nam hài . Hai tay vươn ra, liền thoải mài đem tiểu namhải đưa đến trước mặt Lãnh Loan Loan.
“Tinh nhi, em xem nơi đó rất cao, nếu ngã xuống, em sẽ không thể thầy được chúng ta nữa .”
Lãnh Loan Loan nhìn Tinh nhi đang bỉu môi bất an, cười yếu ớt nói. Một ngọngió thổi qua mái tóc của nàng khiến nó bay lên chuyển đông chung với đàn bướm, dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt nàng ôn như bảo thạch sáng lóamắt, khiến cậu bé nhìn đến ngây người.
“Loan loan tỷ tỷ, tỷ thật là đẹp.” Tiểu nam hài ngây ngốc nói.
Lãnh Loan Loan nhìn lên bộ dáng của đứa nhỏ này không khỏi vui vẻ, Dạ Tahn cũng gợi lên một nụ cười nhẹ.
“Các ngươi đang cười cái gì?”
Khi mấy người còn đang vui vẻ thì Tô Viễn Hành đã trở lại, trong tay cầm một cái túi gì đó, hướng bọn họ đi đến.
“Tô gia gia, người mua đồ chơi cho Tinh nhi sao?”
Tinh nhi nhìn Tô gia gia mà cậu bé yêu quý đang cầm một cái bọc gì đó trởvề, khuôn mặt đang mất hứng liền nở một nụ cười vui sướng,lập tức chạyđến bên người Tô Viễn Hành.
“Ai, tiểu quai quai của ta, con chạy chậm một chút.”
Tô Viễn Hành thấy cậu bé đang liều mạng chạy tời đây, liền sợ tới mứcthiếu chút nữa liền quăng luôn cái túi trong tay. Đứa trẻ này thật khiến người ta lo lắng, nhớ lại bốn năm trước khi nhặt được cậu bé, lúc đấycậu bé gầy như một con khỉ nhỏ, mặt cũng có nhiều nép nhăn , rất là gầyyếu. Vừa thấy cậu bé ông liền phát hiện trên người cậu bé có bệnh bẩmsinh, có lẽ cũng vì lí do đó nên cậu bé mới bị cha mẹ bỏ rơi ở nơi hoang dã .
“Này, ta nói đồ đệ a, các ngươi tại sao lại không hỏi xem sự phụ đã mang thứ gì về?”
Tô Viễn Hành đem gói to trong tay thả xuống đất, ôm lấy Tinh nhi, hướngtới Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần nói. Nhìn bộ dáng nhàn tản của hai người bọn họ, trời ạ, đến tột cùng bọn họ là đồ đệ, hay là mình là đồ đệ a?Như thế nào lại là bản thân mình đi hầu hạ bọn họ?
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn ông, tuy rằng lúc trước đối với hành vi cưỡng ép bọn họtrở thành đồ đệ của ông ta không có hảo cảm. Nhưng sau khi đến U cốc ởchung với nhau được mấy ngày, lại làm cho nàng hiểu được lão nhân này kỳ thật là một người rất tốt , có thể thấy được ông ta đối tốt với cô nhigiống như chính tôn tử của bản thân ông ta.
“Mua cái gì?” Khó có được thời điểm nàng cho hắn mặt mũi.
Đôi mắt Tô Viễn Hành sáng lên,tên đồ đệ giống nữ vương này ruốt cuộc cũngđã chịu để ý tới ông . Xem ra những việc ông làm cũng không hề uổng phí, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, hướng tới Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt:
“Thứ hôm nay ta mua chắc chắn sẽ làm cho ngươi rất thích .”
Nói xong, liền thả Tinh nhi xuống, mở ra gói to trong tay, lếu ra một vàibộ quần áo. Giống như đang hiến vật quý, đẩy qua cho Lãnh Loan Loan xem, sau đó liền cười thật to.
“Thế nào? Đáng yêu không?”
Lãnh Loan Loan tiếp nhận mậy bộ quần áo, mở ra liền thấy tất cả đều là quầnaotre con, có cái yếm màu đỏ, cũng có mũ, có rật nhiều bộ đồ khéo léolinh lung. Ánh mặt trời chiếu xuống như xuyên qua những bộ quần áo nhỏ,nhìn thật đáng yêu
Lãnh Loan Loan vuốt ve quần áo mềm nhẵn, trong lòng tràn đầy ôn nhu, nàng thật không ngờ Tô Viễn Hành cư nhiên sẽ vìcục cưng trong bụng nàng mà chuẩn bị quần áo. Hơn nữa bởi vì không biếtcục cưng là nam hay là nữ, hắn cư nhiên cẩn thận đều chuẩn bị tất cả.
“Thực đáng yêu.”
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, nhìn Tô Viễn Hành. Ánh mắt dịu dàng mà biết ơn,thật sự rất cảm động, không nghĩ tới hắn cư nhiên lại lo lắng chu đáocho nàng như vậy.
“Ha ha, không cần cám ơn quá sớm, còn có nữa .”
Tô Viễn Hành lại mở túi to ra moi móc một chút liền moi ra được rất nhiềuđồ chơi em bé. Đầu tiên hắn đem đồ chơi mua cho Tinh nhi đưa cho cậu bétrước, cậu bé vui vẻ chạy qua một góc tự chơi.Sau đó, Tô Viễn Hành lạiđem vòng cổ, chuông gió đưa qua cho Lãnh Loan Loan.
“Những thứ này đều cho đồ tôn trong tương lai.”
Híp mặt lại tưởng tượng về đứa nhỏ sau khi Loan Loan sinh ra. Như vậy hắnchẳng những có được một tiểu bảo bối, mà còn có được một đồ đệ tuyệt thế vô song nha,thật dự là một một niềm hạnh phúc lớn.
Lãnh LoanLoan cùng Dạ Thần liếc mắt nhìn nhau, nguyên lai hắn còn có chủ ý nhưvậy. Bất quá hiện tại bọn họ cảm thấy nếu nhận hắn làm sự phụ cũng rấttốt, không nói đến việc nhiều ngày qua hắn đã chăm sóc cho bọn họ, mà về thân thủ của hắn cũng rất tốt, trên giang hồ hiếm ai có thể qua được .Hơn nữa qua mấy ngày ngắn ngủi nàng có thể cảm nhận được đàng sau gươngmặt ngông cuồng còn có sự cô độc tiềm ẩn.
“Tốt.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu.
“Y, ngươi nói cái gì?”
Tô Viễn Hành nghe thấy một chữ “Tốt”của Lãnh Loan Loan liền ngây ngẩn cảngười. Mấy ngày nay hắn đều tự nói tự họa, cho tới bây giờ Lãnh LoanLoan chưa từng đồng ý nhận hắn làm sư phụ, luôn thản nhiên , giống nhưlà người ngoài cuộc. Bây giờ nàng lại nói “Tốt”, chẳng lẽ là nguyện ýlàm đồ đệ của hắn ? Mắt hổ chớp chớp, hắn nhìn Lãnh Loan Loan chờ mongđáp án của nàng.
“Ngươi không phải muốn chúng ta làm đồ đệ củangươi sao?” Lãnh Loan Loan liếc nhìn hắn, nhíu mày,“Hay là ngươi đổi ý ? Không cần chúng ta làm đồ đệ của ngươi?” Xem bộ dáng khẩn trương củahắn, liền cố ý chọc hắn.
“Không đổi ý, không đổi ý.” Tô Viễn Hành đột nhiên phe phẩy đầu,“Ta đương nhiên muốn các ngươi làm đồ đệ của ta. Nhưng các ngươi thật sự đáp ứng rồi sao?” Mở to hai mắt nhìn bọn họ,hắn không có nghe sai? Bọn họ vẫn luôn kiên quyết cự tuyệt hắn nay lạiđáp ứng làm đồ đệ của hắn?
“Chắc là nghe lầm rồi .” Lãnh LoanLoan liếc mắt nhìn hắn, đem quần áo giao cho Dạ Thần, chính mình lại nằm xướng, tiếp tục phơi nắng, ngửi hương hoa, thật sự là thoải mái, hạnhphúc .
“Nghe thấy được, nghe thấy được.” Tô Viễn Hành vừa thấy bộ dáng đó của Lãnh Loan Loan liền gật đầu, cũng không thể để cho bọn họđổi ý.
“Ha ha ha......”
Ngửa mặt lên trời cười to, hắn có đồ đệ, hắn có đồ đệ, ha ha, rốt cục cũng có người kế thừa võ công của hắn .