Kim Ánh Nhi bị câu nói này của hắn làm cho ngây người, nhiều năm đi lừa gạt để sống, đã vô số lần nàng bị người khác giở trò. Nếu không phải nàng cơ trí, phản ứng hơn người, quả thật cũng có vài lần thiếu chút nữa bị hủy đi sự trong sạch.
"Nghe câu này ngược lại ngươi thông minh, chẳng lẽ có diệu kế gì muốn chỉ cho ta?" Nàng hỏi.
"Ta nghe nói ăn mày trên phố có lưu truyền một loại biến thuật, có thể làm bỏng hoặc bị đứt chân, khiến người khác đồng tình. Ngươi biết những cái này sao?"
"Đương nhiên. Chẳng qua là dùng mỡ heo, máu gà, thêm chút giấy, bã đậu, nặn thành bộ dạng lở loét thôi!" Không phải nàng khoe khoang, về những tiểu tạp kỹ này, nàng biết không phải là ít.
"Sao ngươi không hóa trang thành bộ mặt thương tàn, nói với cha ngươi, bởi vì ông ta có nợ không trả, khiến cho người đòi nợ hủy dung của ngươi. Nếu như ông ta có áy náy, thì sẽ không tái phạm. Nếu như ông ta vẫn không hối hận, thì ngươi nên sớm tự lo cho bản thân mình."
Kim Ánh Nhi nắm chặt túi đồ, răng cắn chặt vào môi.
"Lấy cách lừa gạt người khác đi lừa gạt phụ thân của mình, ngược lại ta không nghĩ tới." Những ngày phải trốn nợ, thật sự là nàng quá ngán rồi.
"Như vậy cũng tốt hơn so với sau này các ngươi già yếu, phải làm ăn mày lưu lạc đầu đường nhiều."
"Đúng....Ăn mày bây giờ trong đầu đều là thủ đoạn độc ác, ăn mày ở huyện Thu Nhật giờ đã kết thành đàn kết thành đảng, vô cùng hư hỏng. Nếu như ta không còn ngân lượng, bị ném vào đám ăn mày, khó bảo đảm rằng sẽ không bị chém mất một chân, ném tới ven đường ăn xin. Được rồi, trở về ta sẽ làm như vậy!" Kim Ánh Nhi càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, vỗ tay hét lớn một tiếng. "Chủ ý này tốt đến mức ngay cả lỗ tai của bản cô nương cũng đỏ lên rồi."
"Lỗ tai ngươi đỏ cùng với chiêu này có được hay không thì có quan hệ gì?"
"Nghe cho kỹ đây, bản cô nương đi khắp đại giang nam bắc, lỗ tai này cũng không tùy tiện đỏ. Ta nháy mắt có thể làm ra bộ dạng khuê tú lúng ta lúng túng, nói đỏ mặt là đỏ mặt, chỉ riêng lỗ tai này cần phải gặp đại sự thì mới đỏ." Nàng lớn tiếng hỏi, tâm tình tốt xoay cây sáo ở trong tay.
"Ngươi đi khắp đại giang nam bắc, có gì tâm đắc?"
"Tháng trước ta từ Bắc Đông quốc đến đây, ở đó không ngừng nội chiến, mọi người đều hâm mộ Đông Xuân quốc giàu có. Một đường đi đến đây, phát hiện nơi này tuy có nhiều người có tiền, nhưng người nghèo cũng nhiều. Hơn nữa ăn mày cường hãn, thông đồng với du côn lưu manh, không có chuyện gì không làm."
"Ngươi mới tới đây một tháng, đã có thể nói rõ ràng tình hình ở đây như vậy, quả thật là có chút bản lĩnh." Nam tử khàn giọng khen ngợi.
Kim Ánh Nhi cười toe toét, bất giác thấy lâng lâng, "Bản lĩnh của ta đâu chỉ có từng đây, ta đoán tháng 7 tháng 8 năm nay có phong đài, đến lúc đó nên chuẩn bị trước thóc gạo."
"Làm sao ngươi biết?" Giọng nói của nam tử tràn ngập tò mò.
"Trước kia có một lão nông dạy ra. Mười mấy ngày cuối tháng mười hai ở Đông Xuân quốc, nếu như gió là nam thổi, thì đến tháng 7 tháng 8 sẽ có phong đài. Ta đã quan sát một, hai năm, quả thật không sai."
"Nếu như ngươi biết vận dụng điều này để kiếm tiền, sớm đã là phú bà."
"Kiếm được tiền, còn không phải là bị phụ thân ta đánh bạc hết sao. Ta thậm chí đã tính đến việc mua mảnh đất, dẫn ông ấy đến phía tây khai hoang,,nhưng ông ấy tay không thể xách, lưng không thể khiêng, thân thể lại hỏng bét..." Kim Ánh Nhi trợn tròn mắt, nghĩ đến liền thấy mệt chết, "Không nói cái này, nói một chút chuyện của ngươi đi."
"Không thể trả lời."
"Vậy thì nói về người xấu bắt ngươi tống tiền đi, vì sao ngươi còn ở đây? Là do người nhà ngươi không trả tiền sao?" Nàng thích nhất là buôn chuyện với người khác, nhất là ở chỗ tối đen này.
"Ta không có người nhà." Nam tử trả lời.
"Vậy bên người cũng phải có một người có thể thay ngươi quyết định chứ?"
"Ta là người ra quyết định."
Kim Ánh Nhi kỳ quái nhăn mày, dù sao kiểu người tiện tay liền thưởng đồ trang sức bằng trân châu, ra tay là mười hai vàng nhất định là người giàu có, bên người phải không thiếu bằng hữu mới đúng. Người này tám phần là thần giữ của khiến người khác chán ghét!
Nhưng hắn mới vừa suy nghĩ thay giải quyết vấn đề thay nàng, nên cũng không phải là người ác.
"Nếu ngươi không gặp được ta, không ai đưa ngân lượng tới chuộc ngươi, chẳng phải ngươi sẽ chết già trong hầm ngầm sao?" Nghĩ đến một đống xương trắng, đột nhiên nàng rùng mình một cái.
"Qua mấy ngày nữ, quản gia ở cửa hàng của ta sẽ đưa ra ngân lượng, chẳng qua là kẻ bắt cóc yêu cầu mười vạn lượng."
"Mười vạn lượng! Ngươi là hoàng thân quốc thích sao?" Kim Ánh Nhi kêu lên, nháy mắt vài cái. "Chẳng qua là, có tiền thì sao, không phải là ngươi vẫn bị nhốt ở trong hầm này sao? Còn người lúc còn sống, bên người luôn phải có người để tin tưởng, nếu không là sống uổng cả cuộc đời, phòng đông phòng tây không có đến một tri kỷ, tương lai nhiều tuổi rồi, cũng không phải là kết thúc..." Nàng nói nhỏ.
"Vậy ngươi tin tưởng cha mình sao?" Nam tử ngắt lời nàng.
"Ta tin tưởng ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ta." Nàng không chút do dự nói.
"Ngươi sẽ tin tưởng người khác ngoài cha ngươi sao?"
"Đương nhiên! Tìm một người tốt đối với ta, thậm chí ta có thể chết vì hắn..." Nàng dùng lực vỗ xuống, lại quên khống chế lực đạo, đau đến mức nhăn nhó.
"Cô nương như vậy là không thực tế."
"Ha, ta đây dám cược ngươi chưa từng thấy qua người thực tế như ta, nữ nhân thức thời! Ta giỏi nhất là nhìn ánh mắt, ánh mắt không đúng, lập tức đi ngay.."
"Vậy ngươi sao còn chưa phát hiện thật ra ta không muốn nói chuyện..."
"Ta là tâm địa tốt, sợ ngươi buồn chán. Hơn nữa, tính cách ngươi quái gở, mới có thể rơi vào cảnh không có ai cứu. Chẳng lẽ đời này ngươi chưa từng được người khác giúp đỡ sao? Cũng là ngươi có tiền, liền tự kiêu ngạo, cảm thấy không nên để ý tới người ngoài?"
"Ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu như tư thái không uy nghi dọa người, làm sao có thể trấn áo được người khác."
"Hù dọa người khác là một chuyện, bên người cũng cần phải có mấy người thân cận..."
Hai người cứ mỗi người một câu như vậy cho đến khi trời bắt đầu sáng.
Kim Ánh Nhi một đêm không ngủ liền ngáp dài một cái, duỗi người, vừa vỗ vừa nhéo chân để khơi thông huyệt đạo cho hai chân.
"Cùng quân nói chuyện một buổi, hơn mười năm đọc...không...là trăm năm đọc sách! Ta lập tức tìm người đến cứu ngươi." Kim Ánh Nhi nhìn mặt trời, lớn tiếng nói.
Tuy rằng vô cùng muốn nhìn xem bộ dạng của đối phương ra sao, nhưng nàng không dám ở lại lâu.
Sắc trời sắp sáng, nàng không thể mạo hiểm để cho nam nhân nhìn thấy mặt nàng, nếu không những kỹ xảo của nàng bị người khác nhìn thấy, sau này sao có thể hành tẩu giang hồ? Kẻ lừa đảo kiêng kỵ nhất là bị ngươi khác vạch trần kỹ xảo.
Tuy rằng nàng tính toán không lâu nữa sẽ rửa tay gác kiếm, nhưng phụ thân nàng rốt cuộc kiên định với cờ bạc đến mức nào, dù sao chỉ có trời biết được.
"Ài nha, ta thấy cái khóa này hình như sắp bung ra rồi. Ngươi dùng sức một chút, thì có thể thoát ra ngoài được rồi."
Kim Ánh Nhi dùng que sắt cậy mở khóa cửa, lại tháo khóa treo ở cửa, nàng nghĩ rằng chỉ cần một chén trà nhỏ thì hắn sẽ có thể thoát ra ngoài.
"Xin dừng bước, để ta nói lời cảm ơn ân cứu mạng." Nam tử khàn giọng, trong giọng nói có vài phần vội vàng.
"Ngươi đã cho ta tạ lễ rồi, còn cảm ơn nữa thì ta sẽ tổn thọ mất. Ta đi trước một bước đây!" Kim Ánh Nhi vỗ vỗ tro bụi trên người, nhếch miệng cười. "Không phải ngươi nói mấy ngày nữa thì ngươi sẽ thành hôn sao? Nương tử do chính ngươi chọn, dù sao thì cũng có thể tin chứ. Nhớ rõ ta có một câu giang hồ thế này, con người lúc còn sống, không kết nhiều thiện duyên thì đâu sống thoải mái được?"
Kim Ánh Nhi nhẹ bước đi ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt màu mật ong đang mỉm cười của nàng.
Có mười hai vàng này, cuộc đời sau này của Kim Ánh Nhi sắp thay đổi rồi!
Làm chuyện tốt, quả nhiên có hồi báo.
********
Một lúc sau, Kim Ánh Nhi dịch dung đơn giản, ở trên mặt vẽ thêm vài vết sẹo, theo lời nam tử đi đến "Thiên Vũ Lương hành", tò mò nhìn những đấu gạo khắp nơi, nàng nói tin tức cho quản sự ở đây, sau khi lĩnh thưởng, nhanh chóng rời đi.
Vạn nhất đối phương muốn thu hồi mười hai vàng này, lúc trước nàng đã dịch dung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng tìm được.
Hiện giờ chờ tìm thấy phụ thân nàng, cùng hưởng phúc chung thôi.
Khi đó ở khách điếm bị chưởng quầy đuổi người phụ thân đã chạy trước, ông ấy không có chỗ để đi, sẽ đến chỗ bọn họ đến lần đầu tiên khi đặt chân đến Thẩm Hương thành, là nghĩa trang nơi tụ tập của đám ăn mày.
Thật ra Kim Ánh Nhi không thích nơi đó, nàng cảm thấy ánh mắt của tên Thái Lợi cầm đầu những ăn mày ở đó nhìn nàng khiến nàng không thoải mái, nhưng nàng không đi không được.
Nàng đeo túi quần áo nương may khi còn sống, lẩm nhẩm một tiểu khúc không tên, một đường vừa đi vừa nhảy đi đến nghĩa trang. Phụ thân nàng đang ngồi ở cửa, không biết đang ngẩn người làm gì.
"Phụ thân!"
Kim Hữu Ninh vừa nhìn thấy con gái đi đến, lập tức quỳ rạp xuống đất hô lớn, "Đều là do phụ thân không tốt! Đều là do phụ thân mê cờ bạc."
Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy phụ thân nói những lời này, da đầu run lên, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, mỗi khi đối phương bắt đầu kêu gào, thì đại biểu muốn người còn lại nhanh chóng chạy trốn.
Chỉ là, Kim Ánh Nhi chạy được hai bước đã bị mấy ăn mày vẻ mặt hung dữ chặn đường. Nàng rút cây sáo trong túi, nhân cơ hội đối phương không phòng bị liền đánh mạnh vào bọn họ.
"Có ám khí!" Kim Ánh Nhi hô.
Nhóm ăn mày lui về sau một bước.
Kim Ánh Nhi vội vàng chạy lên trước, chạy đến chỗ đầu gió.
"Có ám khí!" Nàng nói tiếp.
Nhóm ăn mày đưa mắt nhìn nhau, vẫn không dám bước lên.
"Có ám khí!" Kim Ánh Nhi tiếp tục hô, liều mình quơ ống sáo trong tay. Nguy rồi, đã quên không đặt mê dược ở trong ống sáo rồi.
"Đồ đàn bà thối tha, ở đâu ra ám khí!." Nhóm ăn mày đồng loạt xông về phía nàng.
Kim Ánh Nhi lấy ở miệng túi bột tiêu, tung ra một nắm to. Bột phấn bay vào mắt nhóm người ăn mày, tất cả đều liên tục kêu thảm, nàng vội vàng xông ra ngoài.
"Kim Ánh Nhi, ngươi dám chạy thêm một bước, cánh tay của ngươi liền chặt đi một cái, ngươi chạy hai bước liền chặt đi cả hai!"
Kim Ánh Nhi vừa quay đầu, chỉ thấy tên cầm đầu Thái Lợi đang cầm đao đặt trên người cha nàng. Trên cổ phụ thân nàng có một vết đao, mặt không chút máu nhìn nàng, ngay cả tóc cũng phát run.
Nàng bỗng dưng dừng lại, có vài tên ăn mày đi lên, bao vây xung quanh nàng.
"Chạy cái gì! Ngươi đã rơi vào trong tay bản đại gia, sau này sẽ được hưởng cẩm y ngọc thực rồi!" Thái Lợi cười lớn, cười đến mức hai cằm cùng rung.
Kim Ánh Nhi nhìn vẻ mặt tính kế cười quỷ dị của Thái Lợi, chỉ có thể cười khổ.
Xem ra, mười hai vàng trong túi nàng, còn chưa kịp ấm đã bị cướp mất rồi. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể đi lướt qua cửa thần tài, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.
Sớm biết vậy thì mười hai vàng nàng cũng không lấy, ít nhất còn có thể để cho nam tử bị nhốt dưới hầm biết rằng thế gian này vẫn có người tốt không cần hồi báo.
Chỉ là, chỉ là....
Hai tay Kim Ánh Nhi bị trói ở sau lưng, bị tên ăn mày giữ chặt cánh tay, thô bạo giải nàng đến chỗ cha nàng.
Chỉ là, người tốt không nhất định sẽ được báo đáp tốt
"Nghe câu này ngược lại ngươi thông minh, chẳng lẽ có diệu kế gì muốn chỉ cho ta?" Nàng hỏi.
"Ta nghe nói ăn mày trên phố có lưu truyền một loại biến thuật, có thể làm bỏng hoặc bị đứt chân, khiến người khác đồng tình. Ngươi biết những cái này sao?"
"Đương nhiên. Chẳng qua là dùng mỡ heo, máu gà, thêm chút giấy, bã đậu, nặn thành bộ dạng lở loét thôi!" Không phải nàng khoe khoang, về những tiểu tạp kỹ này, nàng biết không phải là ít.
"Sao ngươi không hóa trang thành bộ mặt thương tàn, nói với cha ngươi, bởi vì ông ta có nợ không trả, khiến cho người đòi nợ hủy dung của ngươi. Nếu như ông ta có áy náy, thì sẽ không tái phạm. Nếu như ông ta vẫn không hối hận, thì ngươi nên sớm tự lo cho bản thân mình."
Kim Ánh Nhi nắm chặt túi đồ, răng cắn chặt vào môi.
"Lấy cách lừa gạt người khác đi lừa gạt phụ thân của mình, ngược lại ta không nghĩ tới." Những ngày phải trốn nợ, thật sự là nàng quá ngán rồi.
"Như vậy cũng tốt hơn so với sau này các ngươi già yếu, phải làm ăn mày lưu lạc đầu đường nhiều."
"Đúng....Ăn mày bây giờ trong đầu đều là thủ đoạn độc ác, ăn mày ở huyện Thu Nhật giờ đã kết thành đàn kết thành đảng, vô cùng hư hỏng. Nếu như ta không còn ngân lượng, bị ném vào đám ăn mày, khó bảo đảm rằng sẽ không bị chém mất một chân, ném tới ven đường ăn xin. Được rồi, trở về ta sẽ làm như vậy!" Kim Ánh Nhi càng nghĩ càng thấy phương pháp này khả thi, vỗ tay hét lớn một tiếng. "Chủ ý này tốt đến mức ngay cả lỗ tai của bản cô nương cũng đỏ lên rồi."
"Lỗ tai ngươi đỏ cùng với chiêu này có được hay không thì có quan hệ gì?"
"Nghe cho kỹ đây, bản cô nương đi khắp đại giang nam bắc, lỗ tai này cũng không tùy tiện đỏ. Ta nháy mắt có thể làm ra bộ dạng khuê tú lúng ta lúng túng, nói đỏ mặt là đỏ mặt, chỉ riêng lỗ tai này cần phải gặp đại sự thì mới đỏ." Nàng lớn tiếng hỏi, tâm tình tốt xoay cây sáo ở trong tay.
"Ngươi đi khắp đại giang nam bắc, có gì tâm đắc?"
"Tháng trước ta từ Bắc Đông quốc đến đây, ở đó không ngừng nội chiến, mọi người đều hâm mộ Đông Xuân quốc giàu có. Một đường đi đến đây, phát hiện nơi này tuy có nhiều người có tiền, nhưng người nghèo cũng nhiều. Hơn nữa ăn mày cường hãn, thông đồng với du côn lưu manh, không có chuyện gì không làm."
"Ngươi mới tới đây một tháng, đã có thể nói rõ ràng tình hình ở đây như vậy, quả thật là có chút bản lĩnh." Nam tử khàn giọng khen ngợi.
Kim Ánh Nhi cười toe toét, bất giác thấy lâng lâng, "Bản lĩnh của ta đâu chỉ có từng đây, ta đoán tháng 7 tháng 8 năm nay có phong đài, đến lúc đó nên chuẩn bị trước thóc gạo."
"Làm sao ngươi biết?" Giọng nói của nam tử tràn ngập tò mò.
"Trước kia có một lão nông dạy ra. Mười mấy ngày cuối tháng mười hai ở Đông Xuân quốc, nếu như gió là nam thổi, thì đến tháng 7 tháng 8 sẽ có phong đài. Ta đã quan sát một, hai năm, quả thật không sai."
"Nếu như ngươi biết vận dụng điều này để kiếm tiền, sớm đã là phú bà."
"Kiếm được tiền, còn không phải là bị phụ thân ta đánh bạc hết sao. Ta thậm chí đã tính đến việc mua mảnh đất, dẫn ông ấy đến phía tây khai hoang,,nhưng ông ấy tay không thể xách, lưng không thể khiêng, thân thể lại hỏng bét..." Kim Ánh Nhi trợn tròn mắt, nghĩ đến liền thấy mệt chết, "Không nói cái này, nói một chút chuyện của ngươi đi."
"Không thể trả lời."
"Vậy thì nói về người xấu bắt ngươi tống tiền đi, vì sao ngươi còn ở đây? Là do người nhà ngươi không trả tiền sao?" Nàng thích nhất là buôn chuyện với người khác, nhất là ở chỗ tối đen này.
"Ta không có người nhà." Nam tử trả lời.
"Vậy bên người cũng phải có một người có thể thay ngươi quyết định chứ?"
"Ta là người ra quyết định."
Kim Ánh Nhi kỳ quái nhăn mày, dù sao kiểu người tiện tay liền thưởng đồ trang sức bằng trân châu, ra tay là mười hai vàng nhất định là người giàu có, bên người phải không thiếu bằng hữu mới đúng. Người này tám phần là thần giữ của khiến người khác chán ghét!
Nhưng hắn mới vừa suy nghĩ thay giải quyết vấn đề thay nàng, nên cũng không phải là người ác.
"Nếu ngươi không gặp được ta, không ai đưa ngân lượng tới chuộc ngươi, chẳng phải ngươi sẽ chết già trong hầm ngầm sao?" Nghĩ đến một đống xương trắng, đột nhiên nàng rùng mình một cái.
"Qua mấy ngày nữ, quản gia ở cửa hàng của ta sẽ đưa ra ngân lượng, chẳng qua là kẻ bắt cóc yêu cầu mười vạn lượng."
"Mười vạn lượng! Ngươi là hoàng thân quốc thích sao?" Kim Ánh Nhi kêu lên, nháy mắt vài cái. "Chẳng qua là, có tiền thì sao, không phải là ngươi vẫn bị nhốt ở trong hầm này sao? Còn người lúc còn sống, bên người luôn phải có người để tin tưởng, nếu không là sống uổng cả cuộc đời, phòng đông phòng tây không có đến một tri kỷ, tương lai nhiều tuổi rồi, cũng không phải là kết thúc..." Nàng nói nhỏ.
"Vậy ngươi tin tưởng cha mình sao?" Nam tử ngắt lời nàng.
"Ta tin tưởng ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ta." Nàng không chút do dự nói.
"Ngươi sẽ tin tưởng người khác ngoài cha ngươi sao?"
"Đương nhiên! Tìm một người tốt đối với ta, thậm chí ta có thể chết vì hắn..." Nàng dùng lực vỗ xuống, lại quên khống chế lực đạo, đau đến mức nhăn nhó.
"Cô nương như vậy là không thực tế."
"Ha, ta đây dám cược ngươi chưa từng thấy qua người thực tế như ta, nữ nhân thức thời! Ta giỏi nhất là nhìn ánh mắt, ánh mắt không đúng, lập tức đi ngay.."
"Vậy ngươi sao còn chưa phát hiện thật ra ta không muốn nói chuyện..."
"Ta là tâm địa tốt, sợ ngươi buồn chán. Hơn nữa, tính cách ngươi quái gở, mới có thể rơi vào cảnh không có ai cứu. Chẳng lẽ đời này ngươi chưa từng được người khác giúp đỡ sao? Cũng là ngươi có tiền, liền tự kiêu ngạo, cảm thấy không nên để ý tới người ngoài?"
"Ta dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, nếu như tư thái không uy nghi dọa người, làm sao có thể trấn áo được người khác."
"Hù dọa người khác là một chuyện, bên người cũng cần phải có mấy người thân cận..."
Hai người cứ mỗi người một câu như vậy cho đến khi trời bắt đầu sáng.
Kim Ánh Nhi một đêm không ngủ liền ngáp dài một cái, duỗi người, vừa vỗ vừa nhéo chân để khơi thông huyệt đạo cho hai chân.
"Cùng quân nói chuyện một buổi, hơn mười năm đọc...không...là trăm năm đọc sách! Ta lập tức tìm người đến cứu ngươi." Kim Ánh Nhi nhìn mặt trời, lớn tiếng nói.
Tuy rằng vô cùng muốn nhìn xem bộ dạng của đối phương ra sao, nhưng nàng không dám ở lại lâu.
Sắc trời sắp sáng, nàng không thể mạo hiểm để cho nam nhân nhìn thấy mặt nàng, nếu không những kỹ xảo của nàng bị người khác nhìn thấy, sau này sao có thể hành tẩu giang hồ? Kẻ lừa đảo kiêng kỵ nhất là bị ngươi khác vạch trần kỹ xảo.
Tuy rằng nàng tính toán không lâu nữa sẽ rửa tay gác kiếm, nhưng phụ thân nàng rốt cuộc kiên định với cờ bạc đến mức nào, dù sao chỉ có trời biết được.
"Ài nha, ta thấy cái khóa này hình như sắp bung ra rồi. Ngươi dùng sức một chút, thì có thể thoát ra ngoài được rồi."
Kim Ánh Nhi dùng que sắt cậy mở khóa cửa, lại tháo khóa treo ở cửa, nàng nghĩ rằng chỉ cần một chén trà nhỏ thì hắn sẽ có thể thoát ra ngoài.
"Xin dừng bước, để ta nói lời cảm ơn ân cứu mạng." Nam tử khàn giọng, trong giọng nói có vài phần vội vàng.
"Ngươi đã cho ta tạ lễ rồi, còn cảm ơn nữa thì ta sẽ tổn thọ mất. Ta đi trước một bước đây!" Kim Ánh Nhi vỗ vỗ tro bụi trên người, nhếch miệng cười. "Không phải ngươi nói mấy ngày nữa thì ngươi sẽ thành hôn sao? Nương tử do chính ngươi chọn, dù sao thì cũng có thể tin chứ. Nhớ rõ ta có một câu giang hồ thế này, con người lúc còn sống, không kết nhiều thiện duyên thì đâu sống thoải mái được?"
Kim Ánh Nhi nhẹ bước đi ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt màu mật ong đang mỉm cười của nàng.
Có mười hai vàng này, cuộc đời sau này của Kim Ánh Nhi sắp thay đổi rồi!
Làm chuyện tốt, quả nhiên có hồi báo.
********
Một lúc sau, Kim Ánh Nhi dịch dung đơn giản, ở trên mặt vẽ thêm vài vết sẹo, theo lời nam tử đi đến "Thiên Vũ Lương hành", tò mò nhìn những đấu gạo khắp nơi, nàng nói tin tức cho quản sự ở đây, sau khi lĩnh thưởng, nhanh chóng rời đi.
Vạn nhất đối phương muốn thu hồi mười hai vàng này, lúc trước nàng đã dịch dung, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng tìm được.
Hiện giờ chờ tìm thấy phụ thân nàng, cùng hưởng phúc chung thôi.
Khi đó ở khách điếm bị chưởng quầy đuổi người phụ thân đã chạy trước, ông ấy không có chỗ để đi, sẽ đến chỗ bọn họ đến lần đầu tiên khi đặt chân đến Thẩm Hương thành, là nghĩa trang nơi tụ tập của đám ăn mày.
Thật ra Kim Ánh Nhi không thích nơi đó, nàng cảm thấy ánh mắt của tên Thái Lợi cầm đầu những ăn mày ở đó nhìn nàng khiến nàng không thoải mái, nhưng nàng không đi không được.
Nàng đeo túi quần áo nương may khi còn sống, lẩm nhẩm một tiểu khúc không tên, một đường vừa đi vừa nhảy đi đến nghĩa trang. Phụ thân nàng đang ngồi ở cửa, không biết đang ngẩn người làm gì.
"Phụ thân!"
Kim Hữu Ninh vừa nhìn thấy con gái đi đến, lập tức quỳ rạp xuống đất hô lớn, "Đều là do phụ thân không tốt! Đều là do phụ thân mê cờ bạc."
Kim Ánh Nhi vừa nghe thấy phụ thân nói những lời này, da đầu run lên, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, mỗi khi đối phương bắt đầu kêu gào, thì đại biểu muốn người còn lại nhanh chóng chạy trốn.
Chỉ là, Kim Ánh Nhi chạy được hai bước đã bị mấy ăn mày vẻ mặt hung dữ chặn đường. Nàng rút cây sáo trong túi, nhân cơ hội đối phương không phòng bị liền đánh mạnh vào bọn họ.
"Có ám khí!" Kim Ánh Nhi hô.
Nhóm ăn mày lui về sau một bước.
Kim Ánh Nhi vội vàng chạy lên trước, chạy đến chỗ đầu gió.
"Có ám khí!" Nàng nói tiếp.
Nhóm ăn mày đưa mắt nhìn nhau, vẫn không dám bước lên.
"Có ám khí!" Kim Ánh Nhi tiếp tục hô, liều mình quơ ống sáo trong tay. Nguy rồi, đã quên không đặt mê dược ở trong ống sáo rồi.
"Đồ đàn bà thối tha, ở đâu ra ám khí!." Nhóm ăn mày đồng loạt xông về phía nàng.
Kim Ánh Nhi lấy ở miệng túi bột tiêu, tung ra một nắm to. Bột phấn bay vào mắt nhóm người ăn mày, tất cả đều liên tục kêu thảm, nàng vội vàng xông ra ngoài.
"Kim Ánh Nhi, ngươi dám chạy thêm một bước, cánh tay của ngươi liền chặt đi một cái, ngươi chạy hai bước liền chặt đi cả hai!"
Kim Ánh Nhi vừa quay đầu, chỉ thấy tên cầm đầu Thái Lợi đang cầm đao đặt trên người cha nàng. Trên cổ phụ thân nàng có một vết đao, mặt không chút máu nhìn nàng, ngay cả tóc cũng phát run.
Nàng bỗng dưng dừng lại, có vài tên ăn mày đi lên, bao vây xung quanh nàng.
"Chạy cái gì! Ngươi đã rơi vào trong tay bản đại gia, sau này sẽ được hưởng cẩm y ngọc thực rồi!" Thái Lợi cười lớn, cười đến mức hai cằm cùng rung.
Kim Ánh Nhi nhìn vẻ mặt tính kế cười quỷ dị của Thái Lợi, chỉ có thể cười khổ.
Xem ra, mười hai vàng trong túi nàng, còn chưa kịp ấm đã bị cướp mất rồi. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể đi lướt qua cửa thần tài, ngay cả cơ hội xoay người cũng không có.
Sớm biết vậy thì mười hai vàng nàng cũng không lấy, ít nhất còn có thể để cho nam tử bị nhốt dưới hầm biết rằng thế gian này vẫn có người tốt không cần hồi báo.
Chỉ là, chỉ là....
Hai tay Kim Ánh Nhi bị trói ở sau lưng, bị tên ăn mày giữ chặt cánh tay, thô bạo giải nàng đến chỗ cha nàng.
Chỉ là, người tốt không nhất định sẽ được báo đáp tốt