Yến Thù Thanh có thể nói Cận Hằng không có đối tượng, nhất định là không thể, nếu như vậy giao dịch giữa bọn họ sẽ bị phá vỡ, nhưng anh cũng không thể nói đối tượng của Cận Hằng là anh, chuyện này tuyệt đối không thể a!
"Chuyện này.. Ngài công tước, kỳ thực chuyện này tương đối phức tạp..."
"Nếu như con không có đối tượng, bây giờ có thể đem cậu ấy mang đến cho cha gặp sao?"
Cận Hằng vẫn luôn trầm mặc vào lúc này đột nhiên mở miệng, một câu nói trực tiếp ngăn chặn miệng Yến Thù Thanh, giây phút này anh thật sự muốn chết quách ngay cho rồi!
"... Cái gì?" Cận Vinh nhíu mày, sợ mình lý giải sai lầm.
"Cha không phải đã nghe thấy sao, cậu ấy, Yến Thù Thanh chính là đối tượng của con, ngày hôm nay con dẫn cậu ấy trở về chính là muốn ra mắt." Bộ dạng của Cận Hằng rất tự nhiên, nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, tiện tay thân mật ôm bờ vai đối phương.
Yến Thù Thanh: "..."
Cận Vinh: "..."
Cận Vinh tựa hồ dùng thời gian rất lâu mới tiêu hóa xong tin tức này, sau đó từ trên xuống dưới quan sát Yến Thù Thanh nhiều lần, "Cậu ấy... Đối tượng? Hai đứa là... Người yêu?!"
Cận Vinh triệt để kinh sợ, trên mặt lộ ra biểu tình trợn mắt há mồm.
Nói thật một công tước uy chấn tứ phương thanh danh hiển hách, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như thế, kỳ thực là một chuyện rất buồn cười, thế nhưng vào lúc này Yến Thù Thanh lại hoàn toàn không cười nổi, lúng túng hận không thể lập tức đập đầu chết, vội vã giải thích, "Công tước ngài nghe cháu nói, quan hệ giữa cháu cùng Cận Hằng kỳ thực... không giống như tưởng tượng..."
"Đúng, hai đứa chúng con chính là quan hệ cha đang nghĩ đến, những năm này vẫn luôn giao du."
Cận Hằng không đợi Yến Thù Thanh nói xong, lời nói giống như đinh chém sắt trực tiếp xác định quan hệ của bọn họ, còn không quen nghiêng đầu nhìn Cận Vinh nói, "Không phải cha vẫn luôn thúc giục con kết hôn à, lo lắng con không tìm được đối tượng sao, hiện tại đem người mang về cho cha gặp, tại sao cha lại kinh ngạc như vậy."
Lúc nói lời này gương mặt hắn rất kiêu ngạo, thật giống như thông báo cho cha mình bản thân hắn tìm được đối tượng là một chuyện quang vinh cỡ nào, kích thích đến mức khiến Yến Thù Thanh không nỡ nhìn thẳng.
Biểu tình Cận Vinh càng thêm chấn kinh, sững sờ tại chỗ vài giây, trong đôi mắt thâm thuý tràn đầy hoài nghi, quả thực ông thật sự lo lắng Cận Hằng với cái tính xấu của nó sẽ không tìm được đối tượng, thế nhưng cũng ủng hộ con trai hiện tại lên lấy sự nghiệp làm trọng, xưa nay chưa từng ép nó kết hôn a.
"Cha còn không đến mức già rồi hồ đồ đâu, cha thúc giục con kết hôn lúc nào..."
"Cha, người con cũng đã mang về, hiện tại cha lại nói với Thù Thanh lời này, có phải cha đối với cậu ấy có gì bất mãn không?"
Cận Hằng mặt không đỏ tim không đập nói ra lời này, trên mặt lộ ra biểu tình thắc mắc nhìn Cận Vinh, nếu như không phải biết đến hắn đang nói hưu nói vượn, quả thực muốn tin là thật.
Cận Vinh bị ngắt lời đến nửa ngày không nói ra một câu, ông tự nhiên không phải đối với Yến Thù Thanh có thành kiến gì, ngược lại vừa gặp mặt đã đối với anh bạn nhỏ kiên cường tuấn tú cử chỉ lễ độ này rất có hảo cảm, thế nhưng đây cũng là dựa trên tiền đề Yến Thù Thanh là bạn bè của Cận Hằng, thế nhưng bây giờ nói chuyện hơn nửa ngày, Cận Hằng mới nói cho ông biết Tiểu Yến căn bản không phải bạn bè đơn thuần của nó mà chính là con dâu tương lai của ông, dù lai ai đi chăng nữa nhất thời cũng không có cách nào tiếp thu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của ông cổ quái liếc mắt nhìn về phía bụng bằng phẳng của Yến Thù Thanh, sau đó lập tức đem Cận Hằng kéo đến bên cạnh thấp giọng nói, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Thằng nhóc thúi này con thành thật khai báo cho cha!"
Mặt Cận Hằng không thay đổi thoáng nhướn mi, "Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, chính là giống như ngài thấy."
Thái dương của Cận Vinh thình thịch nhảy lên mấy lần, đối diện biểu cảm mặt than của đứa con trai thực sự là hận không thể bổ đầu nó ra xem bên trong có cái gì, "Thằng nhóc thúi... con có phải điên rồi hay không?"
"Cậu ấy là đồng nghiệp của con, lại còn là thiếu tá quân bộ, hai đứa đều là cầm kiếm giả, bây giờ con lại nói với cha hai đứa là người yêu? Có phải là tại thời kỳ con trưởng thành cha vì quá bận bịu nên không thể quan tâm con, hay là con thiếu hụt tình thương của cha, con làm sao có thể.. Làm sao lại đi tìm đối tượng là đồng loại... pháp luật đế quốc tuyệt đối sẽ không thừa nhận.."
Trước đây Cận Hằng phiền nhất nghe đến điều này, bởi vì đều là cầm kiếm giả, tình cảm của hắn đối với Yến Thù Thanh mãi mãi cũng không thấy được ánh sáng, cho nên hắn vẫn luôn ẩn nhẫn giả bộ, đem tâm tư không thể nói ấy giấu vào trong lòng, ai cũng không thể nhìn ra, thế nhưng đấy là trước đây, hiện tại hắn đã có lý do có thể cùng Yến Thù Thanh quang minh chính đại ở cùng nhau.
Nghĩ tới đây, gương mặt băng sơn vạn năm của hắn lộ ra một vệt nụ cười đắc ý không che giấu được, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cha mình một cái, khá là kiêu ngạo nói, "Cái gì gọi là chúng con đều là cầm kiếm giả, sau này con còn hi vọng Thù Thanh sinh con cho con nữa, lời này cha không thể nói lung tung được,"
Biểu tình của Cận Hằng chỉ hận không thể thông báo toàn thế giới, Cận Vinh nhìn thấy con trai như vậy không khỏi cảm thấy chói mắt, ông theo bản năng nghiêng đầu nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, giật mình nói, "Con là nói... Cậu ấy là phục tùng giả?"
Cao như vậy, thân hình rắn chắc cùng thân thủ linh hoạt nhanh nhẹn, vừa nãy trong lúc nắm lấy mũi tên trong nháy mắt cơ bắp tựa hồ bộc phát, làm sao có khả năng là phục tùng giả?
Cận Hằng không nói gì chỉ nhếch miệng lên, nụ cười đó đã chứng tỏ ngầm thừa nhận.
Cận Vinh không khỏi thở ra một hơi, ông không nghĩ tới bản thân tòng quân nhiều năm, gặp qua rất nhiều thiên tài có thiên phú đánh lộn, bây giờ lại bị một phục tùng giả làm cho kinh ngạc, nghĩ lại thì ra cũng có lúc ông nhìn nhầm."
"Nếu cậu ấy là phục tùng giả làm thế nào có thể tiến vào đội hành động của quân đội, còn làm tới chức thiếu tá, quân bộ làm sao có khả năng để cho một phục tùng giả đi tiền tuyến?"
Ông hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, Cận Hằng căn bản không có ý định trả lời, chỉ là thoáng nhướn mi nói, "Làm sao cha lại thắc mắc nhiều như vậy, có phải là đối với đứa con dâu này không hài lòng hay không?"
"Không hài lòng cũng không sao cả, dù sao con cũng muốn cùng cậu ấy kết hôn, ngày hôm nay chỉ là đến thông báo cho cha một tiếng."
Không phải thăm dò cũng không phải trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp thông báo, ý tứ chính là bất kể cha có đồng ý hay không, Yến Thù Thanh chính là người con nhận định đi cùng cả đời này
Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi, còn không quên quay đầu lại nói một câu, "Cha à cha cũng đừng hòng cắt đứt nhân duyên của con."
Cận Vinh nghe con trai mình uy hiếp như vậy không khỏi tức giận vỗ bàn một cái, "Á à, thằng nhóc này..."
Hai người trốn đến rất xa, Yến Thù Thanh cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nhìn thấy hai cha con tụ lại cùng nhau thì thầm không biết đang nói cái gì, mà không cần đoán cũng biết nhất định có liên quan đến mình.
Vừa nghĩ tới bản thân đáp ứng việc kết hôn hoang đường này, hiện tại lại giống như miếng thịt heo bị người nhà họ Cận xoi mói bình phẩm, Yến Thù Thanh giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lúng túng đến mức không biết nên làm gì.
Nhìn dáng dấp Cận Vinh công tước hẳn là không vừa mắt anh đúng không, vậy có phải mang ý nghĩa anh cùng Cận Hằng không cần phải kết hôn rồi? Nếu như là như vậy chẳng phải rất nhanh có thể từ nơi này bỏ của chạy lấy người.
Nghĩ tới đây trong lòng Yến Thù Thanh vui vẻ, vừa vặn lúc này Cận Hằng đi tới, anh giật mình lập tức tiến lên nghênh đón, cầm cánh tay của hắn hạ thấp giọng hỏi, "Này, hiện tại đến cùng tình huống thế nào, tôi không quản anh với cha anh nói cái gì, dù sao tôi chỉ có thể giúp anh đến nước này, nếu như cha anh không đồng ý, anh cũng không thể ép buộc tôi kết hôn."
Vừa nghe lời này, Cận Hằng nhíu lại lông mày, vòng tay ôm chặt eo Yến Thù Thanh, ghé vào lỗ tai anh cắn răng nói, "Hiện tại cả nhà của tôi đều biết quan hệ của chúng ta, cậu dĩ nhiên còn băn khoăn chuyện từ hôn? Có phải là cậu không muốn phụ trách hay không?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp nóng rực của Cận Hằng phun ở bên tai, giống như dòng điện thuận theo lỗ chân lông chui vào trong người Yến Thù Thanh, khiến gương mặt anh không khỏi đỏ bừng, theo bản năng rụt cổ một cái, thấp giọng vội la lên, "Anh nói hưu nói vượn cái gì đấy, nếu như tôi không muốn phụ trách chẳng lẽ anh còn muốn ép buộc tôi?"
Hai người sợ bị người bên ngoài phát hiện chuyện hợp tác, lúc nói chuyện tựa hồ dính sát vào nhau, tư thế "ân ái" như vậy người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy chói mắt.
Cận Vinh chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy ông sắp bị hai đứa này chọc cho mù mắt, nói thầm một tiếng "Làm bậy", vội vàng nhìn trần nhà ho khan vài tiếng.
Yến Thù Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình dĩ nhiên trước mặt bao nhiêu người trong nhà họ Cận lại cùng Cận Hằng "ôm nhau", lúc này mặt trở nên đỏ bừng, thừa dịp Cận Hằng còn chưa nói cái gì, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, câu ra một vệt nụ cười nói, "Công tước, vốn là đến thăm nhà ngài cần phải chuẩn bị một ít lễ vật, lần này là cháu đường đột, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cháu cũng không tiện ở nơi này quấy rầy, lần sau cháu nhất định mang theo lễ vật tự mình đến đây tạ lỗi với ngài."
Anh không đoán được thái độ của Cận Vinh đối với anh rốt cuộc là thái độ gì, nhưng nghĩ đến vừa nãy ông ấy dùng ánh mắt quái lạ nhìn anh nhiều lần, cũng đại khái đoán được e sợ ông ấy không hoan nghênh anh, cho nên mới thừa dịp trước khi người ta lên tiếng đuổi khách, tự mình biết mình rời đi trước, cũng đỡ khiến người ta chướng mắt.
Thế nhưng Cận Vinh nghe lời này, nhìn một chút bóng đêm ngoài cửa sổ, càng lộ ra một vệt ý cười thoải mái, "Còn nói lần sau làm gì, sau này đều là người một nhà còn khách sáo như thế làm gì, bây giờ sắc trời đã quá muộn, nếu không cháu ở lại đây đi."
Yến Thù Thanh phút chốc mở to hai mắt, suýt chút nữa nghĩ bản thân nghe lầm.
Đây là tình huống gì, không phải bên trong mấy bộ phim hào môn thế gia mấy bậc phụ huynh không ưa con dâu đều thẳng thắn cầm tấm chi phiếu đập vào mặt rồi nói "mau cầm số tiền này rời khỏi con trai tôi ngay" hay sao, vậy chi phiếu đâu rồi?
"Ngài công tước, chuyện này không quá thích hợp đi, cháu..."
"Ai nha, có gì mà thích hợp không thích hợp, bên ngoài trời tối như vậy, chờ Cận Hằng đưa cháu trở về thì trời cũng đã sáng rồi."
"Đừng để cho tôi đưa cậu về, tôi sợ bóng tối." Trong lúc này Cận Hằng nhẹ nhàng đâm thêm một dao, hai cha con một người xướng một người hoạ phối hợp vô cùng ăn ý.
Yến Thù Thanh không nhịn được nguýt hắn một cái: Tên mặt cá chết nói dối cũng không biết suy nghĩ một chút sao! Lúc trước ở giữa ngân hà thi hành nhiệm vụ cũng không thấy hắn nói sợ bóng tối."
Anh hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ phát triển nhanh chóng như thế, há miệng còn muốn từ chối, Cận Vinh lại trực tiếp vung tay lên nói với người hầu phía sau, "Các người đi dọn dẹp phòng thiếu gia một chút, nhớ để thêm một cái gối lên giường."
Nói xong ông quay đầu lại cười híp mắt đối với Yến Thù Thanh nói, "Tiểu Yến a, trong nhà tạm thời không có phòng khách, đêm nay cháu tạm thời ngủ chung giường với thằng nhóc này một đêm đi, quản gia Thiên sẽ giúp hai đứa đổi một cái giường lớn, bảo đảm dù cho có lăn cỡ nào cũng sẽ không ngã xuống."
Công tước đại nhân lão gia ngài trọng điểm đến cùng đặt ở nơi nào vậy! Hiện tại căn bản không phải vấn đề giường lớn giường nhỏ a!
Yến Thù Thanh khóc không ra nước mắt, sâu sắc cảm thấy ngày hôm nay tuyệt đối bị hai cha con này hãm hại, vị công tước uy chấn bốn phương thống trị nửa quân bộ trong truyền thuyết, tuyệt đối đều là gạt người.
Lời đã nói đến nước này, anh căn bản không có cách nào lại mở miệng từ chối, chỉ có thể tàn nhẫn mà lườm Cận Hằng một cái, không thể không cùng người hầu đi lên lầu..
Thời điểm đi lên cầu thang, anh phát thệ nhìn thấy hình ảnh hai cha con Cận gia nhìn nhau nở nụ cười, nhất thời phía sau lưng mát lạnh, cảm thấy được đêm nay bản thân sợ là lành ít dữ nhiều...
Hết chương 19.
"Chuyện này.. Ngài công tước, kỳ thực chuyện này tương đối phức tạp..."
"Nếu như con không có đối tượng, bây giờ có thể đem cậu ấy mang đến cho cha gặp sao?"
Cận Hằng vẫn luôn trầm mặc vào lúc này đột nhiên mở miệng, một câu nói trực tiếp ngăn chặn miệng Yến Thù Thanh, giây phút này anh thật sự muốn chết quách ngay cho rồi!
"... Cái gì?" Cận Vinh nhíu mày, sợ mình lý giải sai lầm.
"Cha không phải đã nghe thấy sao, cậu ấy, Yến Thù Thanh chính là đối tượng của con, ngày hôm nay con dẫn cậu ấy trở về chính là muốn ra mắt." Bộ dạng của Cận Hằng rất tự nhiên, nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, tiện tay thân mật ôm bờ vai đối phương.
Yến Thù Thanh: "..."
Cận Vinh: "..."
Cận Vinh tựa hồ dùng thời gian rất lâu mới tiêu hóa xong tin tức này, sau đó từ trên xuống dưới quan sát Yến Thù Thanh nhiều lần, "Cậu ấy... Đối tượng? Hai đứa là... Người yêu?!"
Cận Vinh triệt để kinh sợ, trên mặt lộ ra biểu tình trợn mắt há mồm.
Nói thật một công tước uy chấn tứ phương thanh danh hiển hách, đột nhiên lộ ra vẻ mặt như thế, kỳ thực là một chuyện rất buồn cười, thế nhưng vào lúc này Yến Thù Thanh lại hoàn toàn không cười nổi, lúng túng hận không thể lập tức đập đầu chết, vội vã giải thích, "Công tước ngài nghe cháu nói, quan hệ giữa cháu cùng Cận Hằng kỳ thực... không giống như tưởng tượng..."
"Đúng, hai đứa chúng con chính là quan hệ cha đang nghĩ đến, những năm này vẫn luôn giao du."
Cận Hằng không đợi Yến Thù Thanh nói xong, lời nói giống như đinh chém sắt trực tiếp xác định quan hệ của bọn họ, còn không quen nghiêng đầu nhìn Cận Vinh nói, "Không phải cha vẫn luôn thúc giục con kết hôn à, lo lắng con không tìm được đối tượng sao, hiện tại đem người mang về cho cha gặp, tại sao cha lại kinh ngạc như vậy."
Lúc nói lời này gương mặt hắn rất kiêu ngạo, thật giống như thông báo cho cha mình bản thân hắn tìm được đối tượng là một chuyện quang vinh cỡ nào, kích thích đến mức khiến Yến Thù Thanh không nỡ nhìn thẳng.
Biểu tình Cận Vinh càng thêm chấn kinh, sững sờ tại chỗ vài giây, trong đôi mắt thâm thuý tràn đầy hoài nghi, quả thực ông thật sự lo lắng Cận Hằng với cái tính xấu của nó sẽ không tìm được đối tượng, thế nhưng cũng ủng hộ con trai hiện tại lên lấy sự nghiệp làm trọng, xưa nay chưa từng ép nó kết hôn a.
"Cha còn không đến mức già rồi hồ đồ đâu, cha thúc giục con kết hôn lúc nào..."
"Cha, người con cũng đã mang về, hiện tại cha lại nói với Thù Thanh lời này, có phải cha đối với cậu ấy có gì bất mãn không?"
Cận Hằng mặt không đỏ tim không đập nói ra lời này, trên mặt lộ ra biểu tình thắc mắc nhìn Cận Vinh, nếu như không phải biết đến hắn đang nói hưu nói vượn, quả thực muốn tin là thật.
Cận Vinh bị ngắt lời đến nửa ngày không nói ra một câu, ông tự nhiên không phải đối với Yến Thù Thanh có thành kiến gì, ngược lại vừa gặp mặt đã đối với anh bạn nhỏ kiên cường tuấn tú cử chỉ lễ độ này rất có hảo cảm, thế nhưng đây cũng là dựa trên tiền đề Yến Thù Thanh là bạn bè của Cận Hằng, thế nhưng bây giờ nói chuyện hơn nửa ngày, Cận Hằng mới nói cho ông biết Tiểu Yến căn bản không phải bạn bè đơn thuần của nó mà chính là con dâu tương lai của ông, dù lai ai đi chăng nữa nhất thời cũng không có cách nào tiếp thu.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của ông cổ quái liếc mắt nhìn về phía bụng bằng phẳng của Yến Thù Thanh, sau đó lập tức đem Cận Hằng kéo đến bên cạnh thấp giọng nói, "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Thằng nhóc thúi này con thành thật khai báo cho cha!"
Mặt Cận Hằng không thay đổi thoáng nhướn mi, "Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, chính là giống như ngài thấy."
Thái dương của Cận Vinh thình thịch nhảy lên mấy lần, đối diện biểu cảm mặt than của đứa con trai thực sự là hận không thể bổ đầu nó ra xem bên trong có cái gì, "Thằng nhóc thúi... con có phải điên rồi hay không?"
"Cậu ấy là đồng nghiệp của con, lại còn là thiếu tá quân bộ, hai đứa đều là cầm kiếm giả, bây giờ con lại nói với cha hai đứa là người yêu? Có phải là tại thời kỳ con trưởng thành cha vì quá bận bịu nên không thể quan tâm con, hay là con thiếu hụt tình thương của cha, con làm sao có thể.. Làm sao lại đi tìm đối tượng là đồng loại... pháp luật đế quốc tuyệt đối sẽ không thừa nhận.."
Trước đây Cận Hằng phiền nhất nghe đến điều này, bởi vì đều là cầm kiếm giả, tình cảm của hắn đối với Yến Thù Thanh mãi mãi cũng không thấy được ánh sáng, cho nên hắn vẫn luôn ẩn nhẫn giả bộ, đem tâm tư không thể nói ấy giấu vào trong lòng, ai cũng không thể nhìn ra, thế nhưng đấy là trước đây, hiện tại hắn đã có lý do có thể cùng Yến Thù Thanh quang minh chính đại ở cùng nhau.
Nghĩ tới đây, gương mặt băng sơn vạn năm của hắn lộ ra một vệt nụ cười đắc ý không che giấu được, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cha mình một cái, khá là kiêu ngạo nói, "Cái gì gọi là chúng con đều là cầm kiếm giả, sau này con còn hi vọng Thù Thanh sinh con cho con nữa, lời này cha không thể nói lung tung được,"
Biểu tình của Cận Hằng chỉ hận không thể thông báo toàn thế giới, Cận Vinh nhìn thấy con trai như vậy không khỏi cảm thấy chói mắt, ông theo bản năng nghiêng đầu nhìn Yến Thù Thanh liếc mắt một cái, giật mình nói, "Con là nói... Cậu ấy là phục tùng giả?"
Cao như vậy, thân hình rắn chắc cùng thân thủ linh hoạt nhanh nhẹn, vừa nãy trong lúc nắm lấy mũi tên trong nháy mắt cơ bắp tựa hồ bộc phát, làm sao có khả năng là phục tùng giả?
Cận Hằng không nói gì chỉ nhếch miệng lên, nụ cười đó đã chứng tỏ ngầm thừa nhận.
Cận Vinh không khỏi thở ra một hơi, ông không nghĩ tới bản thân tòng quân nhiều năm, gặp qua rất nhiều thiên tài có thiên phú đánh lộn, bây giờ lại bị một phục tùng giả làm cho kinh ngạc, nghĩ lại thì ra cũng có lúc ông nhìn nhầm."
"Nếu cậu ấy là phục tùng giả làm thế nào có thể tiến vào đội hành động của quân đội, còn làm tới chức thiếu tá, quân bộ làm sao có khả năng để cho một phục tùng giả đi tiền tuyến?"
Ông hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, Cận Hằng căn bản không có ý định trả lời, chỉ là thoáng nhướn mi nói, "Làm sao cha lại thắc mắc nhiều như vậy, có phải là đối với đứa con dâu này không hài lòng hay không?"
"Không hài lòng cũng không sao cả, dù sao con cũng muốn cùng cậu ấy kết hôn, ngày hôm nay chỉ là đến thông báo cho cha một tiếng."
Không phải thăm dò cũng không phải trưng cầu ý kiến, mà là trực tiếp thông báo, ý tứ chính là bất kể cha có đồng ý hay không, Yến Thù Thanh chính là người con nhận định đi cùng cả đời này
Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi, còn không quên quay đầu lại nói một câu, "Cha à cha cũng đừng hòng cắt đứt nhân duyên của con."
Cận Vinh nghe con trai mình uy hiếp như vậy không khỏi tức giận vỗ bàn một cái, "Á à, thằng nhóc này..."
Hai người trốn đến rất xa, Yến Thù Thanh cái gì cũng không nghe thấy, chỉ nhìn thấy hai cha con tụ lại cùng nhau thì thầm không biết đang nói cái gì, mà không cần đoán cũng biết nhất định có liên quan đến mình.
Vừa nghĩ tới bản thân đáp ứng việc kết hôn hoang đường này, hiện tại lại giống như miếng thịt heo bị người nhà họ Cận xoi mói bình phẩm, Yến Thù Thanh giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lúng túng đến mức không biết nên làm gì.
Nhìn dáng dấp Cận Vinh công tước hẳn là không vừa mắt anh đúng không, vậy có phải mang ý nghĩa anh cùng Cận Hằng không cần phải kết hôn rồi? Nếu như là như vậy chẳng phải rất nhanh có thể từ nơi này bỏ của chạy lấy người.
Nghĩ tới đây trong lòng Yến Thù Thanh vui vẻ, vừa vặn lúc này Cận Hằng đi tới, anh giật mình lập tức tiến lên nghênh đón, cầm cánh tay của hắn hạ thấp giọng hỏi, "Này, hiện tại đến cùng tình huống thế nào, tôi không quản anh với cha anh nói cái gì, dù sao tôi chỉ có thể giúp anh đến nước này, nếu như cha anh không đồng ý, anh cũng không thể ép buộc tôi kết hôn."
Vừa nghe lời này, Cận Hằng nhíu lại lông mày, vòng tay ôm chặt eo Yến Thù Thanh, ghé vào lỗ tai anh cắn răng nói, "Hiện tại cả nhà của tôi đều biết quan hệ của chúng ta, cậu dĩ nhiên còn băn khoăn chuyện từ hôn? Có phải là cậu không muốn phụ trách hay không?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hô hấp nóng rực của Cận Hằng phun ở bên tai, giống như dòng điện thuận theo lỗ chân lông chui vào trong người Yến Thù Thanh, khiến gương mặt anh không khỏi đỏ bừng, theo bản năng rụt cổ một cái, thấp giọng vội la lên, "Anh nói hưu nói vượn cái gì đấy, nếu như tôi không muốn phụ trách chẳng lẽ anh còn muốn ép buộc tôi?"
Hai người sợ bị người bên ngoài phát hiện chuyện hợp tác, lúc nói chuyện tựa hồ dính sát vào nhau, tư thế "ân ái" như vậy người bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy chói mắt.
Cận Vinh chỉ liếc mắt nhìn liền cảm thấy ông sắp bị hai đứa này chọc cho mù mắt, nói thầm một tiếng "Làm bậy", vội vàng nhìn trần nhà ho khan vài tiếng.
Yến Thù Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình dĩ nhiên trước mặt bao nhiêu người trong nhà họ Cận lại cùng Cận Hằng "ôm nhau", lúc này mặt trở nên đỏ bừng, thừa dịp Cận Hằng còn chưa nói cái gì, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, câu ra một vệt nụ cười nói, "Công tước, vốn là đến thăm nhà ngài cần phải chuẩn bị một ít lễ vật, lần này là cháu đường đột, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, cháu cũng không tiện ở nơi này quấy rầy, lần sau cháu nhất định mang theo lễ vật tự mình đến đây tạ lỗi với ngài."
Anh không đoán được thái độ của Cận Vinh đối với anh rốt cuộc là thái độ gì, nhưng nghĩ đến vừa nãy ông ấy dùng ánh mắt quái lạ nhìn anh nhiều lần, cũng đại khái đoán được e sợ ông ấy không hoan nghênh anh, cho nên mới thừa dịp trước khi người ta lên tiếng đuổi khách, tự mình biết mình rời đi trước, cũng đỡ khiến người ta chướng mắt.
Thế nhưng Cận Vinh nghe lời này, nhìn một chút bóng đêm ngoài cửa sổ, càng lộ ra một vệt ý cười thoải mái, "Còn nói lần sau làm gì, sau này đều là người một nhà còn khách sáo như thế làm gì, bây giờ sắc trời đã quá muộn, nếu không cháu ở lại đây đi."
Yến Thù Thanh phút chốc mở to hai mắt, suýt chút nữa nghĩ bản thân nghe lầm.
Đây là tình huống gì, không phải bên trong mấy bộ phim hào môn thế gia mấy bậc phụ huynh không ưa con dâu đều thẳng thắn cầm tấm chi phiếu đập vào mặt rồi nói "mau cầm số tiền này rời khỏi con trai tôi ngay" hay sao, vậy chi phiếu đâu rồi?
"Ngài công tước, chuyện này không quá thích hợp đi, cháu..."
"Ai nha, có gì mà thích hợp không thích hợp, bên ngoài trời tối như vậy, chờ Cận Hằng đưa cháu trở về thì trời cũng đã sáng rồi."
"Đừng để cho tôi đưa cậu về, tôi sợ bóng tối." Trong lúc này Cận Hằng nhẹ nhàng đâm thêm một dao, hai cha con một người xướng một người hoạ phối hợp vô cùng ăn ý.
Yến Thù Thanh không nhịn được nguýt hắn một cái: Tên mặt cá chết nói dối cũng không biết suy nghĩ một chút sao! Lúc trước ở giữa ngân hà thi hành nhiệm vụ cũng không thấy hắn nói sợ bóng tối."
Anh hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ phát triển nhanh chóng như thế, há miệng còn muốn từ chối, Cận Vinh lại trực tiếp vung tay lên nói với người hầu phía sau, "Các người đi dọn dẹp phòng thiếu gia một chút, nhớ để thêm một cái gối lên giường."
Nói xong ông quay đầu lại cười híp mắt đối với Yến Thù Thanh nói, "Tiểu Yến a, trong nhà tạm thời không có phòng khách, đêm nay cháu tạm thời ngủ chung giường với thằng nhóc này một đêm đi, quản gia Thiên sẽ giúp hai đứa đổi một cái giường lớn, bảo đảm dù cho có lăn cỡ nào cũng sẽ không ngã xuống."
Công tước đại nhân lão gia ngài trọng điểm đến cùng đặt ở nơi nào vậy! Hiện tại căn bản không phải vấn đề giường lớn giường nhỏ a!
Yến Thù Thanh khóc không ra nước mắt, sâu sắc cảm thấy ngày hôm nay tuyệt đối bị hai cha con này hãm hại, vị công tước uy chấn bốn phương thống trị nửa quân bộ trong truyền thuyết, tuyệt đối đều là gạt người.
Lời đã nói đến nước này, anh căn bản không có cách nào lại mở miệng từ chối, chỉ có thể tàn nhẫn mà lườm Cận Hằng một cái, không thể không cùng người hầu đi lên lầu..
Thời điểm đi lên cầu thang, anh phát thệ nhìn thấy hình ảnh hai cha con Cận gia nhìn nhau nở nụ cười, nhất thời phía sau lưng mát lạnh, cảm thấy được đêm nay bản thân sợ là lành ít dữ nhiều...
Hết chương 19.