Edit: Koliz
Beta: Koliz [20170831]
Trong lời nói của Lô Viên Viên rõ ràng hàm chứa sự tự giận bản thân nghiêm trọng. Cô hiểu rõ những chuyện mình làm lúc trước thực chất không có tác dụng gì, chẳng qua là ngu xuẩn tự an ủi mình thôi.
Trên mạng nhiều người mắng cô như vậy, cô có mắng lại thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi cách nghĩ của họ.
Quý Trần Ai nhìn Lô Viên Viên hai mắt vô thần, nhẹ giọng nói: “Chị, chị đừng lo lắng, mấy người mắng chị đã dừng rồi.”
Lô Viên Viên nghe vậy nở nụ cười tự giễu, cô nghe lời này của Quý Trần Ai, tự nhiên cho là Quý Trần Ai đang tùy tiện tìm lý do an ủi cô, cô đáp: “Tiểu Cần, chị biết ý của em… Cám ơn em.”
Quý Trần Ai thấy Lô Viên Viên không tin, bèn nói: “Chị tới xem bài viết này đi?”
Lô Viên Viên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quý Trần Ai, chốc lát sau, mới từ từ ngồi dậy, đi tới trước máy tính, nhìn về phía bài viết vốn văng tục chửi bới kia. Khi cô xem nội dung bài viết, trong ánh mắt Lô Viên Viên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lô Viên Viên cả kinh nói: “Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?”
Quý Trần Ai đương nhiên không thể nói là do anh làm, anh cũng tỏ vẻ nghi ngờ: “Em cũng không biết, nãy em khuyên bọn họ đừng nói vậy mãi, bọn họ còn mắng lại em, không ngờ đột nhiên lại thay đổi thái độ.”
Lô Viên Viên bèn bấm về trang chủ, phát hiện rất nhiều người tự xưng là được thuê đăng bài mới lên, gần như sắp muốn làm mới trang, trong đó người tạo mấy bài hot kia thậm chí còn đăng rất nhiều đoạn phim với chi tiết giao dịch nhỏ có thể coi là chứng cớ, Lô Viên Viên trợn mắt ngoác mồm nhìn.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai giả vờ nghi hoặc: “Chị họ, mấy người này đến cùng nghĩ gì vậy…”
Lúc trước Lô Viên Viên vẫn luôn kìm nén khẩu khí, lúc này nhìn thấy những người mới vừa rồi còn cãi nhau với cô thay đổi thái độ, cô trả lời: “Các người không phải vừa nói mình là đúng sao? Sao giờ chạy tới quỳ liếm?”
Người tạo bài viết rất nhanh trả lời Lô Viên Viên, hắn nói: “Xin lỗi nha, vừa nãy đầu tôi bị lừa đá mới nói ra điều đó, hi vọng bạn không để ý.”
Nhìn thấy những câu này, thần sắc Lô Viên Viên buông lỏng, yếu ớt thở dài: “Chị sao biết… tại sao lại vậy chứ.”
Quý Trần Ai khổ não nói: “Chị họ này, mình còn tranh cãi với bọn họ nữa không?”
Lô Viên Viên liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, đột nhiên rất muốn đưa tay ra xoa đầu cậu em họ, cô nói: “Ầm ĩ gì nữa… Mọi người đều nhận sai, chị cũng không có gì cần nói.”
Quý Trần Ai và Lô Viên Viên bên này xem như đã giải quyết vấn đề, nhưng họ vui vẻ, thì có người khó chịu.
Thời điểm Hoàng Quân Thúc tiếp điện thoại ông chủ bọn họ, là đang thu dọn văn kiện, gã ngó điện thoại di động của mình, phát hiện là điện thoại của ông chủ liền vội vàng lo sợ tái mặt nghe.
Ông chủ rất coi trọng gã, bình thường có chuyện gì quan trọng đều giao vào tay gã, cho nên Hoàng Quân Thúc đương nhiên vô cùng coi trọng cuộc gọi của ông chủ.
Nhưng Hoàng Quân Thúc vạn vạn lần không nghĩ tới, gã vừa nhận điện thoại lập tức nghe đượ tiếng mắng chửi té tát, ngữ khí mãnh liệt, dùng từ ngữ phẫn nộ, điều mà Hoàng Quân Thúc chưa từng gặp phải.
Hoàng Quân Thúc cũng không biết xảy ra chuyện gì, chờ ông chủ mắng xong, gã mới rón ra rón rén hỏi một câu.
Ông chủ thấy gã còn không biết chuyện gì xảy ra, lại mắng gã một trận, sau đó mới nói gã biết chuyện xảy ra. Hoàng Quân Thúc nghe ông chủ miêu tả đại khái, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, hóa ra ông chủ gọi do đám người gã tìm để quấy rối mạng xảy ra vấn đề, không chỉ bán đứng bọn họ, còn đăng lên mạng rất nhiều chuyện nội bộ không nên biết.
Hoàng Quân Thúc vừa nghe, nghĩ việc này tất phải làm được, lập tức bảo đảm với ông chủ sẽ tra hỏi tình huống bên đám kia là thế nào.
Cúp điện thoại xong, Hoàng Quân Thúc liên lạc tới điện thoại người cung cấp đám, nhưng gọi đã lâu, điện thoại vẫn không người tiếp, gã đánh liền mấy cuộc, vẫn hiển thị không có người nghe.
Hoàng Quân Thúc biết không liên lạc được với người, gã vội vàng mở máy tính ra, tùy tiện vào mấy website cùng diễn đàn lớn, phát hiện phía trên đã sôi sùng sục.
Có người bộc bạch toàn bộ chuyện con trai ông chủ cưỡng gian trên internet, này còn chưa phải bết bát nhất, bết bát nhất là, cái người kia còn bắt đầu mang những việc ông chủ làm không muốn để cho người khác biết ra ngoài ánh sáng.
Lúc Hoàng Quân Thúc vào xem bài viết kia, mồ hôi lạnh chảy lã chã, sự tình bên trong bài viết kia, rất nhiều vụ đã qua tay tổ chức của gã, gã tự nhiên cũng nhìn ra người này thật sự biết việc nội bộ, bằng không chắc chắn sẽ không viết như vậy tỉ mỉ.
Hoàng Quân Thúc không biết ông chủ nhà gã có phải thấy được bài viết này không, nhưng gã chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất, gọi điện thoại cho người quản lý website, muốn xóa bỏ mấy bài viết này.
Nhưng gã nghìn vạn lần không nghĩ tới, điện thoại kết nối xong, người bên kia lại đưa đẩy, nói là trên mạng có tự do ngôn luận, bài viết này không phạm pháp, không thể xóa.
Hoàng Quân Thúc sao có thể tin tưởng câu này, gã lập tức phản ứng lại, kẻ địch của ông chủ gã khẳng định biết chuyện này — không, nói không chừng chuyện này chính là những kẻ kia làm ra.
Xong, xong rồi, lần này xong rồi, cầm điều khiển điều hòa đứng trong phòng, Hoàng Quân Thúc mồ hồi phủ đầy mặt, gã trong tuyệt vọng, muốn gọi cho con trai ông chủ, lại phát hiện đầu kia điện thoại vẫn như cũ không người nghe.
Lúc này, điện thoại của ông chủ cũng tới, Hoàng Quân Thúc chăm chú nhìn di động trong tay, sau một hồi do dự, vẫn là nhận máy.
Sau khi thóa mạ một trận giống trong tưởng tượng xong, ông chủ bắt đầu nghi ngờ chuyện này là Hoàng Quân Thúc làm, dù sao người biết cặn kẽ tình huống những chuyện này rất ít, hiện tại xem ra, cũng chỉ có Hoàng Quân Thúc có hiềm nghi nhất.
Đối với hoài nghi của ông chủ, Hoàng Quân Thúc quả thực trăm miệng cũng không thể bào chữa, gã biết nếu mình nói chuyện này không liên quan tới gã, ông chủ cũng không tin. Vì vậy đến cuối cùng, Hoàng Quân Thúc chỉ có thể dại mắt ra, nghe thấy ông chủ trực tiếp quăng điện thoại.
Hoàng Quân Thúc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính phát ra ánh sáng nhạt, không biết thế nào lại nhớ tới một câu nói: Ác giả ác báo.
Đương nhiên, bất kể là ông chủ, hay là Hoàng Quân Thúc, đều sẽ không nghĩ tới, những bài viết về nội tình kia, tất cả đều do con trai ông chủ — cái tên cưỡng gian kia tự mình ghi lại.
Nhắc tới cũng trùng hợp, con trai ông chủ vừa vặn không có chuyện gì làm, lên mạng đi dạo diễn đàn, thấy được Lô Viên Viên phát những lời thóa mạ tên cưỡng gian, trong lòng tự nhiên không thoải mái. Không thoải mái, liền muốn mắng lại, con trai ông chủ liên tiếp thô tục mắng chửi, nhìn thấy Lô Viên Viên nửa ngày mới hồi lại một câu, còn hữu khí vô lực, tâm tình tự nhiên tốt vô cùng.
itsukahikari.wordpress.com
Vốn nếu như không có Quý Trần Ai, vậy hắn ta có mắng người khác thế nào, giội nước bẩn thế nào cũng không quan hệ, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, ngay lúc hắn ta mắng tận hứng, Quý Trần Ai sử dụng cứu rỗi người phỉ báng.
Chuyện kế tiếp, tất cả mọi người đều biết.
Lô Viên Viên nhận được xin lỗi của con trai ông chủ — không chỉ dừng ở đó, con trai ông chủ đột nhiên “phát hiện lương tâm”, ở trên mạng tạo bài viết, đem mấy chuyện hư hỏng cha cùng chính hắn ta làm, toàn bộ đều đưa ra.
Này vẫn chưa xong, hắn ta còn lo người trên mạng không tin, vô cùng “chính trực” phơi bày ghi chép quá trình thu hối lộ của cha hắn ta cùng tiền gửi □□ của mình.
Ngay lúc ông chủ và Hoàng Quân Thúc tức giận sắp thổ huyết, con trai ông chủ lại cảm nhận được một loại sung sướng lan truyền toàn thân, hắn ta cảm thấy… Đây là việc hắn ta phải làm… (Vẫn biết là ác giả ác báo, cơ mà sao t thấy rờn rợn…)
Loại cảm giác khoái trá này, kéo dài đến một giây kỹ năng kết thúc.
Thời điểm con trai ông chủ khôi phục trạng thái bình thường, thấy mình rốt cuộc đã làm những gì, liền trực tiếp muốn chối bỏ quá khứ. Sau khi tỉnh lại, hắn ta giống như Hoàng Quân Thúc muốn gọi cho website xóa bài, nhưng nước đã đổ ra nào có thể thu hồi dễ như vậy, ngắn ngủi một ngày, những bài viết hắn ta đăng lên, đã truyền khắp trên mạng, khiến các ban ngành liên quan cực kỳ coi trọng.
Ai cũng không nghĩ tới sự việc sẽ tiếp tục phát triển như vậy, ngay cả Quý Trần Ai cũng không nghĩ tới.
Dựa theo lời giải thích của Tiểu Thất là: ” Vũ nhục người khác, tất tự nhục.” Cũng không biết có phải nó vừa bắt đầu đã biết sự tình rồi sẽ thay đổi thành kết quả như thế không.
Lô Viên Viên ban đầu còn cảm thấy người cãi nhau với cô, chỉ là đột nhiên ra lương tâm, nhưng cô cũng không ngốc, khi từ từ phát hiện sự việc càng lúc càng náo động lớn, liền cảm thấy không đúng lắm.
Thời điểm mấy ngày sau tạm biệt Quý Trần Ai, cô nói bâng quơ: “Tiểu Cần, em nói chuyện mấy ngày trước, có phải là một hồi âm mưu không?”
Quý Trần Ai vừa lúc gặm đùi gà, nghe vậy sững sờ, anh nói: “Chị, tại sao nói như thế?”
Lô Viên Viên lắc lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy thật trùng hợp… Thôi, quá khứ rồi bỏ qua đi.”
Quý Trần Ai nhìn thấy ánh mắt Lô Viên Viên mờ mịt mơ hồ, đã biết trải qua chuyện này, trong lòng của chị họ anh cuối cùng buông xuôi.
Chuyện của con ông chủ kia, Quý Trần Ai qua Tiểu Thất cũng biết rõ, chỉ là cô gái hắn làm hại so với Lô Viên Viên còn thảm hơn, dưới áp lực dư luận đã thôi học chuyển nhà.
Ác giả ác báo, không phải chờ đợi lâu sau, Quý Trần Ai ngồi nhà nhìn trên tin tức phát sóng án kiện kinh tế quan trọng của người nào đó bị khai trừ khỏi bộ máy nhà nước, tước bỏ quyền lực chính trị cho đến cuối đời thậm chí còn đợi pháp luật xử phạt… tâm tình một cách tự nhiên tốt lên.
Bởi vì chuyện này, Quý Trần Ai tàn nhẫn kiếm lời một đống năng lượng tích cực, tuy anh cảm thấy đại khái còn phải bỏ ra mấy năm nữa để đạt giá trị năng lượng cấp hai, nhưng trước mắt xem ra, hết thảy đều phát triển hướng tốt đẹp.
Giá trị năng lượng tích cực cấp một cấp cho “Chữa trị sơ cấp”, Quý Trần Ai đêm đó về nhà dùng trên người mình, theo lời giải thích của Tiểu Thất, Chữa trị sơ cấp chỉ có thể chữa được một phần vết thương cũ, không thể giúp Quý Trần Ai khỏi hẳn, bất quá dù vậy, Quý Trần Ai vốn không còn hy vọng đứng lên, đã có thể thoát khỏi xe lăn dùng gậy đi lại.
Những chuyện này, Quý Trần Ai không nói cho bất cứ người nào, một khắc khi anh bám vách tường, từ xe lăn đứng lên, nước mắt Quý Trần Ai suýt chút nữa chảy ra, anh chưa bao giờ muốn cảm tạ trời cao đã cho anh một cái hệ thống tên là Tiểu Thất mãnh liệt như vậy.
Năng lượng tích cực cấp một còn đưa thêm hai kỹ năng khác, Quý Trần Ai dự định tìm thời gian thí nghiệm một chút, dù sao từ kinh nghiệm trước đây xem ra, kỹ năng mà giá trị chính năng lượng đưa cho có thể chủ động dùng trên người mình.
Thu đi đông tới, Quý Trần Ai ở nhà mấy tháng, rốt cuộc nghênh đón cái tết đầu tiên từ khi anh đến thế giới này.
Beta: Koliz [20170831]
Trong lời nói của Lô Viên Viên rõ ràng hàm chứa sự tự giận bản thân nghiêm trọng. Cô hiểu rõ những chuyện mình làm lúc trước thực chất không có tác dụng gì, chẳng qua là ngu xuẩn tự an ủi mình thôi.
Trên mạng nhiều người mắng cô như vậy, cô có mắng lại thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi cách nghĩ của họ.
Quý Trần Ai nhìn Lô Viên Viên hai mắt vô thần, nhẹ giọng nói: “Chị, chị đừng lo lắng, mấy người mắng chị đã dừng rồi.”
Lô Viên Viên nghe vậy nở nụ cười tự giễu, cô nghe lời này của Quý Trần Ai, tự nhiên cho là Quý Trần Ai đang tùy tiện tìm lý do an ủi cô, cô đáp: “Tiểu Cần, chị biết ý của em… Cám ơn em.”
Quý Trần Ai thấy Lô Viên Viên không tin, bèn nói: “Chị tới xem bài viết này đi?”
Lô Viên Viên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quý Trần Ai, chốc lát sau, mới từ từ ngồi dậy, đi tới trước máy tính, nhìn về phía bài viết vốn văng tục chửi bới kia. Khi cô xem nội dung bài viết, trong ánh mắt Lô Viên Viên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lô Viên Viên cả kinh nói: “Đây là… chuyện gì xảy ra vậy?”
Quý Trần Ai đương nhiên không thể nói là do anh làm, anh cũng tỏ vẻ nghi ngờ: “Em cũng không biết, nãy em khuyên bọn họ đừng nói vậy mãi, bọn họ còn mắng lại em, không ngờ đột nhiên lại thay đổi thái độ.”
Lô Viên Viên bèn bấm về trang chủ, phát hiện rất nhiều người tự xưng là được thuê đăng bài mới lên, gần như sắp muốn làm mới trang, trong đó người tạo mấy bài hot kia thậm chí còn đăng rất nhiều đoạn phim với chi tiết giao dịch nhỏ có thể coi là chứng cớ, Lô Viên Viên trợn mắt ngoác mồm nhìn.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai giả vờ nghi hoặc: “Chị họ, mấy người này đến cùng nghĩ gì vậy…”
Lúc trước Lô Viên Viên vẫn luôn kìm nén khẩu khí, lúc này nhìn thấy những người mới vừa rồi còn cãi nhau với cô thay đổi thái độ, cô trả lời: “Các người không phải vừa nói mình là đúng sao? Sao giờ chạy tới quỳ liếm?”
Người tạo bài viết rất nhanh trả lời Lô Viên Viên, hắn nói: “Xin lỗi nha, vừa nãy đầu tôi bị lừa đá mới nói ra điều đó, hi vọng bạn không để ý.”
Nhìn thấy những câu này, thần sắc Lô Viên Viên buông lỏng, yếu ớt thở dài: “Chị sao biết… tại sao lại vậy chứ.”
Quý Trần Ai khổ não nói: “Chị họ này, mình còn tranh cãi với bọn họ nữa không?”
Lô Viên Viên liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, đột nhiên rất muốn đưa tay ra xoa đầu cậu em họ, cô nói: “Ầm ĩ gì nữa… Mọi người đều nhận sai, chị cũng không có gì cần nói.”
Quý Trần Ai và Lô Viên Viên bên này xem như đã giải quyết vấn đề, nhưng họ vui vẻ, thì có người khó chịu.
Thời điểm Hoàng Quân Thúc tiếp điện thoại ông chủ bọn họ, là đang thu dọn văn kiện, gã ngó điện thoại di động của mình, phát hiện là điện thoại của ông chủ liền vội vàng lo sợ tái mặt nghe.
Ông chủ rất coi trọng gã, bình thường có chuyện gì quan trọng đều giao vào tay gã, cho nên Hoàng Quân Thúc đương nhiên vô cùng coi trọng cuộc gọi của ông chủ.
Nhưng Hoàng Quân Thúc vạn vạn lần không nghĩ tới, gã vừa nhận điện thoại lập tức nghe đượ tiếng mắng chửi té tát, ngữ khí mãnh liệt, dùng từ ngữ phẫn nộ, điều mà Hoàng Quân Thúc chưa từng gặp phải.
Hoàng Quân Thúc cũng không biết xảy ra chuyện gì, chờ ông chủ mắng xong, gã mới rón ra rón rén hỏi một câu.
Ông chủ thấy gã còn không biết chuyện gì xảy ra, lại mắng gã một trận, sau đó mới nói gã biết chuyện xảy ra. Hoàng Quân Thúc nghe ông chủ miêu tả đại khái, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống, hóa ra ông chủ gọi do đám người gã tìm để quấy rối mạng xảy ra vấn đề, không chỉ bán đứng bọn họ, còn đăng lên mạng rất nhiều chuyện nội bộ không nên biết.
Hoàng Quân Thúc vừa nghe, nghĩ việc này tất phải làm được, lập tức bảo đảm với ông chủ sẽ tra hỏi tình huống bên đám kia là thế nào.
Cúp điện thoại xong, Hoàng Quân Thúc liên lạc tới điện thoại người cung cấp đám, nhưng gọi đã lâu, điện thoại vẫn không người tiếp, gã đánh liền mấy cuộc, vẫn hiển thị không có người nghe.
Hoàng Quân Thúc biết không liên lạc được với người, gã vội vàng mở máy tính ra, tùy tiện vào mấy website cùng diễn đàn lớn, phát hiện phía trên đã sôi sùng sục.
Có người bộc bạch toàn bộ chuyện con trai ông chủ cưỡng gian trên internet, này còn chưa phải bết bát nhất, bết bát nhất là, cái người kia còn bắt đầu mang những việc ông chủ làm không muốn để cho người khác biết ra ngoài ánh sáng.
Lúc Hoàng Quân Thúc vào xem bài viết kia, mồ hôi lạnh chảy lã chã, sự tình bên trong bài viết kia, rất nhiều vụ đã qua tay tổ chức của gã, gã tự nhiên cũng nhìn ra người này thật sự biết việc nội bộ, bằng không chắc chắn sẽ không viết như vậy tỉ mỉ.
Hoàng Quân Thúc không biết ông chủ nhà gã có phải thấy được bài viết này không, nhưng gã chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất, gọi điện thoại cho người quản lý website, muốn xóa bỏ mấy bài viết này.
Nhưng gã nghìn vạn lần không nghĩ tới, điện thoại kết nối xong, người bên kia lại đưa đẩy, nói là trên mạng có tự do ngôn luận, bài viết này không phạm pháp, không thể xóa.
Hoàng Quân Thúc sao có thể tin tưởng câu này, gã lập tức phản ứng lại, kẻ địch của ông chủ gã khẳng định biết chuyện này — không, nói không chừng chuyện này chính là những kẻ kia làm ra.
Xong, xong rồi, lần này xong rồi, cầm điều khiển điều hòa đứng trong phòng, Hoàng Quân Thúc mồ hồi phủ đầy mặt, gã trong tuyệt vọng, muốn gọi cho con trai ông chủ, lại phát hiện đầu kia điện thoại vẫn như cũ không người nghe.
Lúc này, điện thoại của ông chủ cũng tới, Hoàng Quân Thúc chăm chú nhìn di động trong tay, sau một hồi do dự, vẫn là nhận máy.
Sau khi thóa mạ một trận giống trong tưởng tượng xong, ông chủ bắt đầu nghi ngờ chuyện này là Hoàng Quân Thúc làm, dù sao người biết cặn kẽ tình huống những chuyện này rất ít, hiện tại xem ra, cũng chỉ có Hoàng Quân Thúc có hiềm nghi nhất.
Đối với hoài nghi của ông chủ, Hoàng Quân Thúc quả thực trăm miệng cũng không thể bào chữa, gã biết nếu mình nói chuyện này không liên quan tới gã, ông chủ cũng không tin. Vì vậy đến cuối cùng, Hoàng Quân Thúc chỉ có thể dại mắt ra, nghe thấy ông chủ trực tiếp quăng điện thoại.
Hoàng Quân Thúc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính phát ra ánh sáng nhạt, không biết thế nào lại nhớ tới một câu nói: Ác giả ác báo.
Đương nhiên, bất kể là ông chủ, hay là Hoàng Quân Thúc, đều sẽ không nghĩ tới, những bài viết về nội tình kia, tất cả đều do con trai ông chủ — cái tên cưỡng gian kia tự mình ghi lại.
Nhắc tới cũng trùng hợp, con trai ông chủ vừa vặn không có chuyện gì làm, lên mạng đi dạo diễn đàn, thấy được Lô Viên Viên phát những lời thóa mạ tên cưỡng gian, trong lòng tự nhiên không thoải mái. Không thoải mái, liền muốn mắng lại, con trai ông chủ liên tiếp thô tục mắng chửi, nhìn thấy Lô Viên Viên nửa ngày mới hồi lại một câu, còn hữu khí vô lực, tâm tình tự nhiên tốt vô cùng.
itsukahikari.wordpress.com
Vốn nếu như không có Quý Trần Ai, vậy hắn ta có mắng người khác thế nào, giội nước bẩn thế nào cũng không quan hệ, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, ngay lúc hắn ta mắng tận hứng, Quý Trần Ai sử dụng cứu rỗi người phỉ báng.
Chuyện kế tiếp, tất cả mọi người đều biết.
Lô Viên Viên nhận được xin lỗi của con trai ông chủ — không chỉ dừng ở đó, con trai ông chủ đột nhiên “phát hiện lương tâm”, ở trên mạng tạo bài viết, đem mấy chuyện hư hỏng cha cùng chính hắn ta làm, toàn bộ đều đưa ra.
Này vẫn chưa xong, hắn ta còn lo người trên mạng không tin, vô cùng “chính trực” phơi bày ghi chép quá trình thu hối lộ của cha hắn ta cùng tiền gửi □□ của mình.
Ngay lúc ông chủ và Hoàng Quân Thúc tức giận sắp thổ huyết, con trai ông chủ lại cảm nhận được một loại sung sướng lan truyền toàn thân, hắn ta cảm thấy… Đây là việc hắn ta phải làm… (Vẫn biết là ác giả ác báo, cơ mà sao t thấy rờn rợn…)
Loại cảm giác khoái trá này, kéo dài đến một giây kỹ năng kết thúc.
Thời điểm con trai ông chủ khôi phục trạng thái bình thường, thấy mình rốt cuộc đã làm những gì, liền trực tiếp muốn chối bỏ quá khứ. Sau khi tỉnh lại, hắn ta giống như Hoàng Quân Thúc muốn gọi cho website xóa bài, nhưng nước đã đổ ra nào có thể thu hồi dễ như vậy, ngắn ngủi một ngày, những bài viết hắn ta đăng lên, đã truyền khắp trên mạng, khiến các ban ngành liên quan cực kỳ coi trọng.
Ai cũng không nghĩ tới sự việc sẽ tiếp tục phát triển như vậy, ngay cả Quý Trần Ai cũng không nghĩ tới.
Dựa theo lời giải thích của Tiểu Thất là: ” Vũ nhục người khác, tất tự nhục.” Cũng không biết có phải nó vừa bắt đầu đã biết sự tình rồi sẽ thay đổi thành kết quả như thế không.
Lô Viên Viên ban đầu còn cảm thấy người cãi nhau với cô, chỉ là đột nhiên ra lương tâm, nhưng cô cũng không ngốc, khi từ từ phát hiện sự việc càng lúc càng náo động lớn, liền cảm thấy không đúng lắm.
Thời điểm mấy ngày sau tạm biệt Quý Trần Ai, cô nói bâng quơ: “Tiểu Cần, em nói chuyện mấy ngày trước, có phải là một hồi âm mưu không?”
Quý Trần Ai vừa lúc gặm đùi gà, nghe vậy sững sờ, anh nói: “Chị, tại sao nói như thế?”
Lô Viên Viên lắc lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy thật trùng hợp… Thôi, quá khứ rồi bỏ qua đi.”
Quý Trần Ai nhìn thấy ánh mắt Lô Viên Viên mờ mịt mơ hồ, đã biết trải qua chuyện này, trong lòng của chị họ anh cuối cùng buông xuôi.
Chuyện của con ông chủ kia, Quý Trần Ai qua Tiểu Thất cũng biết rõ, chỉ là cô gái hắn làm hại so với Lô Viên Viên còn thảm hơn, dưới áp lực dư luận đã thôi học chuyển nhà.
Ác giả ác báo, không phải chờ đợi lâu sau, Quý Trần Ai ngồi nhà nhìn trên tin tức phát sóng án kiện kinh tế quan trọng của người nào đó bị khai trừ khỏi bộ máy nhà nước, tước bỏ quyền lực chính trị cho đến cuối đời thậm chí còn đợi pháp luật xử phạt… tâm tình một cách tự nhiên tốt lên.
Bởi vì chuyện này, Quý Trần Ai tàn nhẫn kiếm lời một đống năng lượng tích cực, tuy anh cảm thấy đại khái còn phải bỏ ra mấy năm nữa để đạt giá trị năng lượng cấp hai, nhưng trước mắt xem ra, hết thảy đều phát triển hướng tốt đẹp.
Giá trị năng lượng tích cực cấp một cấp cho “Chữa trị sơ cấp”, Quý Trần Ai đêm đó về nhà dùng trên người mình, theo lời giải thích của Tiểu Thất, Chữa trị sơ cấp chỉ có thể chữa được một phần vết thương cũ, không thể giúp Quý Trần Ai khỏi hẳn, bất quá dù vậy, Quý Trần Ai vốn không còn hy vọng đứng lên, đã có thể thoát khỏi xe lăn dùng gậy đi lại.
Những chuyện này, Quý Trần Ai không nói cho bất cứ người nào, một khắc khi anh bám vách tường, từ xe lăn đứng lên, nước mắt Quý Trần Ai suýt chút nữa chảy ra, anh chưa bao giờ muốn cảm tạ trời cao đã cho anh một cái hệ thống tên là Tiểu Thất mãnh liệt như vậy.
Năng lượng tích cực cấp một còn đưa thêm hai kỹ năng khác, Quý Trần Ai dự định tìm thời gian thí nghiệm một chút, dù sao từ kinh nghiệm trước đây xem ra, kỹ năng mà giá trị chính năng lượng đưa cho có thể chủ động dùng trên người mình.
Thu đi đông tới, Quý Trần Ai ở nhà mấy tháng, rốt cuộc nghênh đón cái tết đầu tiên từ khi anh đến thế giới này.