Trans/Edit: Koliz
Năm ba mươi tuổi Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn cùng nhau đi khắp thế giới.
Chu Nghiêu Uẩn từ chức công việc trong tay, lập kế hoạch lộ tuyến du lịch, rồi cùng Quý Trần Ai bước vào hành trình.
Đời trước Chu Nghiêu Uẩn chết khi hơn 70 tuổi, cậu vào cái năm hai mươi lăm tuổi mất đi Quý Trần Ai, vì vậy những ngày kế tiếp trong sinh mệnh đều trôi qua giống như giày vò tại địa ngục.
Làm người sợ nhất là không có mục tiêu và hi vọng, Chu Nghiêu Uẩn đã sớm vứt bỏ hi vọng của mình chỉ còn lại có một cái mục tiêu dường như không có khả năng đạt được.
Chu Nghiêu Uẩn đã không còn nhớ rõ hơn năm mươi năm kia cậu chịu đựng thế nào, thứ duy nhất cậu nhớ rõ ràng, đó làsuwj vui mừng điên cuồng khi cậu rời khỏi thế giới kia.
Khi đó Chu Nghiêu Uẩn quả thực rất vui vẻ, bởi vì cậu có thể lập tức nhìn thấy người yêu của cậu.
Bất quá những ký ức này, đã là việc của đời trước, Chu Nghiêu Uẩn rất nhanh ném ra sau đầu, đem toàn bộ tinh lực, đặt lên người trước mắt.
Ba mươi tuổi lập thân lập nghiệp, Quý Trần Ai hoàn toàn cởi bỏ vẻ người thiếu niên trúc trắc trên người, trở thành một người đàn ông chân chính.
Nụ cười của cậu dịu dàng, đối xử với mọi người hoà nhã, cũng không bởi vì thời gian mà lưu lại trên người dấu vết thế tục. Quý Trần Ai là một khối ngọc, thời gian càng dài, càng có thể hiện ra ánh sáng rực rỡ làm người khác chú ý.
Chu Nghiêu Uẩn cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể gặp được Quý Trần Ai, là chuyện hạnh phúc với cậu nhất đời này, không có hơn.
Đường đi rất thuận lợi, hai người đều rất vui vẻ.
Quý Trần Ai đã sớm nghĩ đến đi ra ngoài một chút, hiện tại rốt cuộc cũng được rảnh rỗi, có thể đi xem những phong cảnh anh chưa từng thấy qua kia.
Chu Nghiêu Uẩn trong việc này vẫn rất yêu chiều Quý Trần Ai, Quý Trần Ai muốn đi đâu, cậu bèn hoàn thành từng bước thu xếp bố trí.
Tình yêu giữa hai người bọn họ, sau khi công khai vẫn gặp phải một vài tiếng phản đổi, ví dụ như cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn, không thể hiểu tại sao cậu lại phải lựa chọn một người đàn ông.
Thái độ của Chu Nghiêu Uẩn đối với những lời phản đối này rất lạnh lùng. Có lẽ là bởi vì những việc trải qua đời trước, ngoại trừ Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn đối với người xung quanh dù sao vẫn như có một lớp màng mỏng.
Lớp màng mỏng này, dù là khi đối mặt với cha mẹ thân sinh, cũng rất khó biến mất.
itsukahikari.wordpress.com
Cô cả và cô hai của Chu Nghiêu Uẩn chết đi, được xem như chuyện ngoài ý muốn mà đè ép xuống dưới. Nhưng người Chu gia bọn họ, vẫn còn lấy ra được một vài manh mối từ đó.
Mẹ Chu Nghiêu Uẩn lén hỏi qua cậu, chuyện này có quan hệ với Bối gia hay không.
Chu Nghiêu Uẩn nghe xong câu hỏi của mẹ cậu, chỉ bảo bọn họ đừng động vào chuyện này, nếu không nhất định sẽ hối hận.
Ông nội Chu Nghiêu Uẩn không nghe đề nghị của Chu Nghiêu Uẩn, ngược lại đối với đứa cháu này có phần thất vọng, nhưng Chu Nghiêu Uẩn chưa từng giải thích gì cả, vẫn như theo thói cũ một mình làm lấy chuyện mình nghĩ.
Cuối cùng người Chu gia dường như thất vọng với Chu Nghiêu Uẩn rồi.
Chu Nghiêu Uẩn cũng không ngại thái độ của người nhà, cậu có bàn tay vàng nghịch thiên muốn có được cái gì, chẳng qua chỉ là một việc câu nói.
Song Chu Nghiêu Uẩn cũng không có * vô hạn, * của cậu, đặt vào việc cùng một chỗ với Quý Trần Ai.
Cái này đại khái chính là nguyên nhân vì sao hệ thống lại chọn Chu Nghiêu Uẩn làm kí chủ.
Thế nhưng thái độ của Chu gia, theo việc thực lực của Chu Nghiêu Uẩn dần dần trở nên lớn mạnh, cũng hòa hoãn xuống.
Chu Nghiêu Uẩn không có trắng trợn lợi dụng sức mạnh của hệ thống cậu có ký ức trước khi sống lại, đối với một số sự khống chế thời cuộc, cho dù không sử dụng ngoại lực, cũng thành thạo có thừa.
Năm Chu Nghiêu Uẩn hai mươi tám tuổi, Chu gia gặp một hồi đại nạn.
Đầu nguồn tai hoạ là đứa em trai thích gây tai hoạ kia của Chu Nghiêu Uẩn, chọc phải người không nên chọc, vì vậy thế là mang tới một hồi cuồng phong bão táp thiếu chút nữa nhổ tận gốc cái cây đại thụ Chu gia này.
Dường như chuyện nên xảy ra chung quy vẫn sẽ xảy ra. Chu gia kiếp trước, vào năm Chu Nghiêu Uẩn hai mươi tám gặp nạn. Chẳng qua người làm khó dễ biến thành Chu Nghiêu Uẩn.
Khi Chu Nghiêu Uẩn phát hiện việc Quý Trần Ai chết đi có quan hệ với gia tộc của mình, thịnh nộ trong cậu đã rất khó đè nén xuống. Không ai có thể ngăn cản một người điên bị lửa giận làm cho mê muội.
Mà cả đời này, Chu Nghiêu Uẩn không hêg xuất thủ, nhưng chuyện nên phát sinh, vẫn cứ xảy ra.
Trong thời gian này, cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn xin giúp đỡ, Chu Nghiêu Uẩn đáp ứng, nhưng chỉ làm những chuyện khả năng bản thân cho phép, không sử dụng sức mạnh của hệ thống.
Quý Trần Ai biết chuyện này, cũng không hỏi Chu Nghiêu Uẩn vì sao, anh mơ hồ cảm nhận được chuyện này dường như có quan hệ gì với cái chết của mình. Nhưng Chu Nghiêu Uẩn không đề cập tới, anh cũng không hỏi.
Tiểu Thất sau khi tới cấp mười, không có mục tiêu lên cấp, đến cùng biến thành một cái hệ thống chơi bời lêu lổng, hàng ngày giao du trên internet. Song nó cũng rõ ràng cái gì gọi là hăng quá hoá dở, cũng không có hướng tới kết cục muốn tinh lọc toàn thế giới ấy.
Mà Tiểu Thất Bối Giang Thành vốn có, thỉnh thoảng cũng sẽ tiến hành giao lưu với Tiểu Thất cấp mười của Chu Nghiêu Uẩn. Cả hai chúng nó đều rất ngạc nhiên với sự tồn tại của đối phương — bởi vì trong một thời điểm thực ra chỉ có một Tiểu Thất xuất hiện, cho nên chuyện này vốn là chuyện không thể nào xảy ra.
Nhưng kỳ tích sở dĩ là kỳ tích, bởi vì nó luôn luôn xảy ra bất thường.
Chuyến du lịch của Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai, duy trì liên tục một năm, trong một năm này, Bối Giang Thành kết hôn, cùng một người đàn ông, ở đất nước đồng tính hợp pháp.
Thực ra sau khi Bối Giang Thành tận sức với sự nghiệp từ thiện, cậu ta đã gần như trở trở thành người phát ngôn vận động từ thiện nước nhà. Cho nên khi cậu ta kết hôn cùng đàn ông ở nước ngoài, còn đưa tới chấn động không nhỏ trong nước.
Quý Trần Ai tới tham gia hôn lễ của Bối Giang Thành, cũng nhìn thấy bạn trai ngoại quốc của Bối Giang Thành.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, bộ tóc ngắn màu vàng, bộ dáng cười rộ lên rất dịu dàng, chỉ xét khí chất, đúng là có vài phần tương tự Quý Trần Ai.
Lúc Quý Trần Ai bọn họ trình diện, Bối Giang Thành đang nói chuyện cùng với hắn, ánh mắt kia thoạt nhìn rất lưu luyến thái độ của Chu Nghiêu Uẩn đối với Bối Giang Thành vẫn không nóng không lạnh, cậu mặc dù không động thủ diệt trừ Bối Giang Thành, thế nhưng thái độ của cậu cũng tuyệt đối không tính là tốt.
Bối Giang Thành chú ý tới Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn, vì vậy liền dừng cuộc trò chuyện lại, chuyển hướng sang bọn họ.
Bối Giang Thành nói: “Đã lâu không gặp.”
Bối Giang Thành lại giới thiệu bạn trai của mình cho Quý Trần Ai, nhưng lại giống như quên mất Chu Nghiêu Uẩn đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai.
Chu Nghiêu Uẩn thấy thế cũng không hề buồn bực chút nào, đợi đến khi bọn họ nói dứt lời, cúi đầu hôn khóe miệng Quý Trần Ai một chút, sau đó cố ý dùng tiếng nước A nói câu: “Bảo bối, em lấy vé máy bay đi ngày mốt rồi.”
Sắc mặt Bối Giang Thành nhìn có phần không tốt, nhưng ngại người chỗ này, nổi giận thì không tốt lắm.
Chu Nghiêu Uẩn còn nói: “Nhanh tới cấp bốn đi, nỗ lực lên nha.”
Sắc mặt Bối Giang Thành lại càng thêm khó coi, những năm gần đây cậu ta vẫn luôn hao tổn sức lực để lên cấp hệ thống, nhưng nỗ lực nhiều năm như vậy, khoảng cách tới cấp bốn vẫn còn rất xa, càng không cần phải nói tới cấp mười của Chu Nghiêu Uẩn.
Kỳ thực Bối Giang Thành làm sao cũng không nghĩ ra được, Chu Nghiêu Uẩn đưa hệ thống thăng đến cấp mười như thế nào, vừa nhìn thấy thanh kinh nghiệm thật dài kia, cậu ta đã cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Chu Nghiêu Uẩn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Bối Giang Thành, cậu cười cười, nói câu: “Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc*.”
(*: Sống thì gian nan cực khổ, chết mới được yên vui.)
Bối Giang Thành trầm mặc không nói.
Quả thực, hiện tại cậu ta được thoải mái, có người bầu bạn, có tương lai chói rọi, những vết thương quá khứ kia dường như cũng được xoa dịu, giá trị năng lượng cũng trở nên không còn quá quan trọng như vậy.
Chu Nghiêu Uẩn cũng đã nghĩ qua chuyện này, cuối cùng cậu rút ra kết luận, nếu như Quý Trần Ai một mực ở bên cạnh cậu, vậy đời này đại khái lên tới cấp năm là tối đa.
Cũng không biết kiếp trước, những ngày kia cậu đã sống ra sao.
Kỳ thật đáp án của vấn đề này, bản thân Chu Nghiêu Uẩn có đôi khi cũng không rõ, giống như một học sinh vượt qua bốn năm đại học, nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi, thí sinh hồi cấp ba sáu giờ đứng dậy, ba giờ mới ngủ rốt cuộc là ai, xa lạ đến mức ngay cả mình cũng không nhận ra.
itsukahikari.wordpress.com
Câu hỏi của Bối Giang Thành, đã định trước không chiếm được đáp án.
Tuy rằng bạn trai cậu ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh ngại ngùng cười, phụ trợ cho Bối Giang Thành, cũng tỏ ra hết sức xứng đôi.
Hôn lễ của bọn họ không mời bao nhiêu người, để tránh cho truyền thông tới làm phiền, suýt chút nữa xem là lén lút cử hành.
Mục sư bắt đầu nói, dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, Chu Nghiêu Uẩn lặng lẽ nắm tay Quý Trần Ai, sau đó càng thêm nhỏ giọng hỏi, anh muốn kết hôn ở đâu, ở trong nước hay là nước ngoài.
Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, nói đâu cũng được. Kỳ thực anh không quá để ý loại hình thức này, thế nhưng nếu Chu Nghiêu Uẩn muốn vậy anh cũng không ngại. Chu Nghiêu Uẩn nghe xong câu trả lời của Quý Trần Ai, im lặng nắm tay Quý Trần Ai thật chặt. Trên ngón tay bọn họ đều mang nhẫn có kiểu dáng giống nhau, kim cương nhỏ trên mặt nhẫn hơi phản xạ tia sáng rực rỡ.
Lễ cưới kết thúc, Bối Giang Thành Bối Giang Thành cùng bạn trai cậu ta ôm nhau mà hôn.
Quý Trần Ai nhìn tới lộ ra nụ cười, cũng theo mọi người cùng vỗ tay. Chu Nghiêu Uẩn nói: “Cậu ta nhất định rất ghen tị với em.”
Quý Trần Ai cười nói: “Có cái gì mà ghen tị.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em cướp được bảo bối cậu ta vẫn luôn muốn.”
Quý Trần Ai nói: “Thế nhưng hiện tại cậu ta lại có những bảo bối khác.”
Chu Nghiêu Uẩn tính trẻ con hừ một tiếng, không nói nữa, kỳ thực cậu vẫn luôn giám thị nhất cử nhất động của Bối Giang Thành, cũng từ dấu vết hoạt động của Bối Giang Thành, nhìn thấu tâm tư thật sự của cậu ta đối với Quý Trần Ai.
Việc này còn ổn, bởi vì Chu Nghiêu Uẩn biết, Quý Trần Ai không muốn nhìn thấy Bối Giang Thành bị cậu giết chết. Dẫu sao Bối Giang Thành, cũng chưa làm ra chuyện gì không thể tha thứ được.
Một người hỏng từ trong nội tâm, thì sẽ không thể nào được hệ thống lựa chọn. Người được chọn, dù sao cũng có chút ưu điểm, tuy rằng những ưu điểm này rất dễ bị * vùi lấp.
Cuối cùng trong hôn lễ, Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn ở dưới không khí giận dỗi vẫn ôm nhau mà hôn.
Vừa chấm dứt nụ hôn, Chu Nghiêu Uẩn vội vã đề nghị, bọn họ dứt khoát cử hành hôn lễ ngay thành phố A luôn, thời gian thì định tuần sau.
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn, chậm rì rì nở nụ cười, cười xong mới nói: “Đừng gấp như vậy chứ.”
Chu Nghiêu Uẩn nói cậu không thể thua Bối Giang Thành được.
Quý Trần Ai nói, gấp như vậy, mẹ sẽ không lấy được thị thực tới nước A.
Chu Nghiêu Uẩn nói không sao, cậu có bàn tay vàng.
Quý Trần Ai hắc một tiếng, anh nói: “Được rồi, tùy em.”
Không giết người không phóng hỏa, cưng chiều một chút, thì có sao.
Năm ba mươi tuổi Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn cùng nhau đi khắp thế giới.
Chu Nghiêu Uẩn từ chức công việc trong tay, lập kế hoạch lộ tuyến du lịch, rồi cùng Quý Trần Ai bước vào hành trình.
Đời trước Chu Nghiêu Uẩn chết khi hơn 70 tuổi, cậu vào cái năm hai mươi lăm tuổi mất đi Quý Trần Ai, vì vậy những ngày kế tiếp trong sinh mệnh đều trôi qua giống như giày vò tại địa ngục.
Làm người sợ nhất là không có mục tiêu và hi vọng, Chu Nghiêu Uẩn đã sớm vứt bỏ hi vọng của mình chỉ còn lại có một cái mục tiêu dường như không có khả năng đạt được.
Chu Nghiêu Uẩn đã không còn nhớ rõ hơn năm mươi năm kia cậu chịu đựng thế nào, thứ duy nhất cậu nhớ rõ ràng, đó làsuwj vui mừng điên cuồng khi cậu rời khỏi thế giới kia.
Khi đó Chu Nghiêu Uẩn quả thực rất vui vẻ, bởi vì cậu có thể lập tức nhìn thấy người yêu của cậu.
Bất quá những ký ức này, đã là việc của đời trước, Chu Nghiêu Uẩn rất nhanh ném ra sau đầu, đem toàn bộ tinh lực, đặt lên người trước mắt.
Ba mươi tuổi lập thân lập nghiệp, Quý Trần Ai hoàn toàn cởi bỏ vẻ người thiếu niên trúc trắc trên người, trở thành một người đàn ông chân chính.
Nụ cười của cậu dịu dàng, đối xử với mọi người hoà nhã, cũng không bởi vì thời gian mà lưu lại trên người dấu vết thế tục. Quý Trần Ai là một khối ngọc, thời gian càng dài, càng có thể hiện ra ánh sáng rực rỡ làm người khác chú ý.
Chu Nghiêu Uẩn cảm thấy bản thân rất may mắn, có thể gặp được Quý Trần Ai, là chuyện hạnh phúc với cậu nhất đời này, không có hơn.
Đường đi rất thuận lợi, hai người đều rất vui vẻ.
Quý Trần Ai đã sớm nghĩ đến đi ra ngoài một chút, hiện tại rốt cuộc cũng được rảnh rỗi, có thể đi xem những phong cảnh anh chưa từng thấy qua kia.
Chu Nghiêu Uẩn trong việc này vẫn rất yêu chiều Quý Trần Ai, Quý Trần Ai muốn đi đâu, cậu bèn hoàn thành từng bước thu xếp bố trí.
Tình yêu giữa hai người bọn họ, sau khi công khai vẫn gặp phải một vài tiếng phản đổi, ví dụ như cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn, không thể hiểu tại sao cậu lại phải lựa chọn một người đàn ông.
Thái độ của Chu Nghiêu Uẩn đối với những lời phản đối này rất lạnh lùng. Có lẽ là bởi vì những việc trải qua đời trước, ngoại trừ Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn đối với người xung quanh dù sao vẫn như có một lớp màng mỏng.
Lớp màng mỏng này, dù là khi đối mặt với cha mẹ thân sinh, cũng rất khó biến mất.
itsukahikari.wordpress.com
Cô cả và cô hai của Chu Nghiêu Uẩn chết đi, được xem như chuyện ngoài ý muốn mà đè ép xuống dưới. Nhưng người Chu gia bọn họ, vẫn còn lấy ra được một vài manh mối từ đó.
Mẹ Chu Nghiêu Uẩn lén hỏi qua cậu, chuyện này có quan hệ với Bối gia hay không.
Chu Nghiêu Uẩn nghe xong câu hỏi của mẹ cậu, chỉ bảo bọn họ đừng động vào chuyện này, nếu không nhất định sẽ hối hận.
Ông nội Chu Nghiêu Uẩn không nghe đề nghị của Chu Nghiêu Uẩn, ngược lại đối với đứa cháu này có phần thất vọng, nhưng Chu Nghiêu Uẩn chưa từng giải thích gì cả, vẫn như theo thói cũ một mình làm lấy chuyện mình nghĩ.
Cuối cùng người Chu gia dường như thất vọng với Chu Nghiêu Uẩn rồi.
Chu Nghiêu Uẩn cũng không ngại thái độ của người nhà, cậu có bàn tay vàng nghịch thiên muốn có được cái gì, chẳng qua chỉ là một việc câu nói.
Song Chu Nghiêu Uẩn cũng không có * vô hạn, * của cậu, đặt vào việc cùng một chỗ với Quý Trần Ai.
Cái này đại khái chính là nguyên nhân vì sao hệ thống lại chọn Chu Nghiêu Uẩn làm kí chủ.
Thế nhưng thái độ của Chu gia, theo việc thực lực của Chu Nghiêu Uẩn dần dần trở nên lớn mạnh, cũng hòa hoãn xuống.
Chu Nghiêu Uẩn không có trắng trợn lợi dụng sức mạnh của hệ thống cậu có ký ức trước khi sống lại, đối với một số sự khống chế thời cuộc, cho dù không sử dụng ngoại lực, cũng thành thạo có thừa.
Năm Chu Nghiêu Uẩn hai mươi tám tuổi, Chu gia gặp một hồi đại nạn.
Đầu nguồn tai hoạ là đứa em trai thích gây tai hoạ kia của Chu Nghiêu Uẩn, chọc phải người không nên chọc, vì vậy thế là mang tới một hồi cuồng phong bão táp thiếu chút nữa nhổ tận gốc cái cây đại thụ Chu gia này.
Dường như chuyện nên xảy ra chung quy vẫn sẽ xảy ra. Chu gia kiếp trước, vào năm Chu Nghiêu Uẩn hai mươi tám gặp nạn. Chẳng qua người làm khó dễ biến thành Chu Nghiêu Uẩn.
Khi Chu Nghiêu Uẩn phát hiện việc Quý Trần Ai chết đi có quan hệ với gia tộc của mình, thịnh nộ trong cậu đã rất khó đè nén xuống. Không ai có thể ngăn cản một người điên bị lửa giận làm cho mê muội.
Mà cả đời này, Chu Nghiêu Uẩn không hêg xuất thủ, nhưng chuyện nên phát sinh, vẫn cứ xảy ra.
Trong thời gian này, cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía Chu Nghiêu Uẩn xin giúp đỡ, Chu Nghiêu Uẩn đáp ứng, nhưng chỉ làm những chuyện khả năng bản thân cho phép, không sử dụng sức mạnh của hệ thống.
Quý Trần Ai biết chuyện này, cũng không hỏi Chu Nghiêu Uẩn vì sao, anh mơ hồ cảm nhận được chuyện này dường như có quan hệ gì với cái chết của mình. Nhưng Chu Nghiêu Uẩn không đề cập tới, anh cũng không hỏi.
Tiểu Thất sau khi tới cấp mười, không có mục tiêu lên cấp, đến cùng biến thành một cái hệ thống chơi bời lêu lổng, hàng ngày giao du trên internet. Song nó cũng rõ ràng cái gì gọi là hăng quá hoá dở, cũng không có hướng tới kết cục muốn tinh lọc toàn thế giới ấy.
Mà Tiểu Thất Bối Giang Thành vốn có, thỉnh thoảng cũng sẽ tiến hành giao lưu với Tiểu Thất cấp mười của Chu Nghiêu Uẩn. Cả hai chúng nó đều rất ngạc nhiên với sự tồn tại của đối phương — bởi vì trong một thời điểm thực ra chỉ có một Tiểu Thất xuất hiện, cho nên chuyện này vốn là chuyện không thể nào xảy ra.
Nhưng kỳ tích sở dĩ là kỳ tích, bởi vì nó luôn luôn xảy ra bất thường.
Chuyến du lịch của Chu Nghiêu Uẩn và Quý Trần Ai, duy trì liên tục một năm, trong một năm này, Bối Giang Thành kết hôn, cùng một người đàn ông, ở đất nước đồng tính hợp pháp.
Thực ra sau khi Bối Giang Thành tận sức với sự nghiệp từ thiện, cậu ta đã gần như trở trở thành người phát ngôn vận động từ thiện nước nhà. Cho nên khi cậu ta kết hôn cùng đàn ông ở nước ngoài, còn đưa tới chấn động không nhỏ trong nước.
Quý Trần Ai tới tham gia hôn lễ của Bối Giang Thành, cũng nhìn thấy bạn trai ngoại quốc của Bối Giang Thành.
Đó là một người đàn ông rất cao lớn, bộ tóc ngắn màu vàng, bộ dáng cười rộ lên rất dịu dàng, chỉ xét khí chất, đúng là có vài phần tương tự Quý Trần Ai.
Lúc Quý Trần Ai bọn họ trình diện, Bối Giang Thành đang nói chuyện cùng với hắn, ánh mắt kia thoạt nhìn rất lưu luyến thái độ của Chu Nghiêu Uẩn đối với Bối Giang Thành vẫn không nóng không lạnh, cậu mặc dù không động thủ diệt trừ Bối Giang Thành, thế nhưng thái độ của cậu cũng tuyệt đối không tính là tốt.
Bối Giang Thành chú ý tới Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn, vì vậy liền dừng cuộc trò chuyện lại, chuyển hướng sang bọn họ.
Bối Giang Thành nói: “Đã lâu không gặp.”
Bối Giang Thành lại giới thiệu bạn trai của mình cho Quý Trần Ai, nhưng lại giống như quên mất Chu Nghiêu Uẩn đứng ở bên cạnh Quý Trần Ai.
Chu Nghiêu Uẩn thấy thế cũng không hề buồn bực chút nào, đợi đến khi bọn họ nói dứt lời, cúi đầu hôn khóe miệng Quý Trần Ai một chút, sau đó cố ý dùng tiếng nước A nói câu: “Bảo bối, em lấy vé máy bay đi ngày mốt rồi.”
Sắc mặt Bối Giang Thành nhìn có phần không tốt, nhưng ngại người chỗ này, nổi giận thì không tốt lắm.
Chu Nghiêu Uẩn còn nói: “Nhanh tới cấp bốn đi, nỗ lực lên nha.”
Sắc mặt Bối Giang Thành lại càng thêm khó coi, những năm gần đây cậu ta vẫn luôn hao tổn sức lực để lên cấp hệ thống, nhưng nỗ lực nhiều năm như vậy, khoảng cách tới cấp bốn vẫn còn rất xa, càng không cần phải nói tới cấp mười của Chu Nghiêu Uẩn.
Kỳ thực Bối Giang Thành làm sao cũng không nghĩ ra được, Chu Nghiêu Uẩn đưa hệ thống thăng đến cấp mười như thế nào, vừa nhìn thấy thanh kinh nghiệm thật dài kia, cậu ta đã cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Chu Nghiêu Uẩn dường như nhìn thấu suy nghĩ của Bối Giang Thành, cậu cười cười, nói câu: “Sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc*.”
(*: Sống thì gian nan cực khổ, chết mới được yên vui.)
Bối Giang Thành trầm mặc không nói.
Quả thực, hiện tại cậu ta được thoải mái, có người bầu bạn, có tương lai chói rọi, những vết thương quá khứ kia dường như cũng được xoa dịu, giá trị năng lượng cũng trở nên không còn quá quan trọng như vậy.
Chu Nghiêu Uẩn cũng đã nghĩ qua chuyện này, cuối cùng cậu rút ra kết luận, nếu như Quý Trần Ai một mực ở bên cạnh cậu, vậy đời này đại khái lên tới cấp năm là tối đa.
Cũng không biết kiếp trước, những ngày kia cậu đã sống ra sao.
Kỳ thật đáp án của vấn đề này, bản thân Chu Nghiêu Uẩn có đôi khi cũng không rõ, giống như một học sinh vượt qua bốn năm đại học, nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi, thí sinh hồi cấp ba sáu giờ đứng dậy, ba giờ mới ngủ rốt cuộc là ai, xa lạ đến mức ngay cả mình cũng không nhận ra.
itsukahikari.wordpress.com
Câu hỏi của Bối Giang Thành, đã định trước không chiếm được đáp án.
Tuy rằng bạn trai cậu ta nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, nhưng vẫn đứng ở bên cạnh ngại ngùng cười, phụ trợ cho Bối Giang Thành, cũng tỏ ra hết sức xứng đôi.
Hôn lễ của bọn họ không mời bao nhiêu người, để tránh cho truyền thông tới làm phiền, suýt chút nữa xem là lén lút cử hành.
Mục sư bắt đầu nói, dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, Chu Nghiêu Uẩn lặng lẽ nắm tay Quý Trần Ai, sau đó càng thêm nhỏ giọng hỏi, anh muốn kết hôn ở đâu, ở trong nước hay là nước ngoài.
Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, nói đâu cũng được. Kỳ thực anh không quá để ý loại hình thức này, thế nhưng nếu Chu Nghiêu Uẩn muốn vậy anh cũng không ngại. Chu Nghiêu Uẩn nghe xong câu trả lời của Quý Trần Ai, im lặng nắm tay Quý Trần Ai thật chặt. Trên ngón tay bọn họ đều mang nhẫn có kiểu dáng giống nhau, kim cương nhỏ trên mặt nhẫn hơi phản xạ tia sáng rực rỡ.
Lễ cưới kết thúc, Bối Giang Thành Bối Giang Thành cùng bạn trai cậu ta ôm nhau mà hôn.
Quý Trần Ai nhìn tới lộ ra nụ cười, cũng theo mọi người cùng vỗ tay. Chu Nghiêu Uẩn nói: “Cậu ta nhất định rất ghen tị với em.”
Quý Trần Ai cười nói: “Có cái gì mà ghen tị.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em cướp được bảo bối cậu ta vẫn luôn muốn.”
Quý Trần Ai nói: “Thế nhưng hiện tại cậu ta lại có những bảo bối khác.”
Chu Nghiêu Uẩn tính trẻ con hừ một tiếng, không nói nữa, kỳ thực cậu vẫn luôn giám thị nhất cử nhất động của Bối Giang Thành, cũng từ dấu vết hoạt động của Bối Giang Thành, nhìn thấu tâm tư thật sự của cậu ta đối với Quý Trần Ai.
Việc này còn ổn, bởi vì Chu Nghiêu Uẩn biết, Quý Trần Ai không muốn nhìn thấy Bối Giang Thành bị cậu giết chết. Dẫu sao Bối Giang Thành, cũng chưa làm ra chuyện gì không thể tha thứ được.
Một người hỏng từ trong nội tâm, thì sẽ không thể nào được hệ thống lựa chọn. Người được chọn, dù sao cũng có chút ưu điểm, tuy rằng những ưu điểm này rất dễ bị * vùi lấp.
Cuối cùng trong hôn lễ, Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn ở dưới không khí giận dỗi vẫn ôm nhau mà hôn.
Vừa chấm dứt nụ hôn, Chu Nghiêu Uẩn vội vã đề nghị, bọn họ dứt khoát cử hành hôn lễ ngay thành phố A luôn, thời gian thì định tuần sau.
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn, chậm rì rì nở nụ cười, cười xong mới nói: “Đừng gấp như vậy chứ.”
Chu Nghiêu Uẩn nói cậu không thể thua Bối Giang Thành được.
Quý Trần Ai nói, gấp như vậy, mẹ sẽ không lấy được thị thực tới nước A.
Chu Nghiêu Uẩn nói không sao, cậu có bàn tay vàng.
Quý Trần Ai hắc một tiếng, anh nói: “Được rồi, tùy em.”
Không giết người không phóng hỏa, cưng chiều một chút, thì có sao.