Thời điểm bước đến ngự thư phòng, đúng lúc Nguyên đế đang thảo luận chuyện quan trọng với đại thần, mọi người đành phải chờ ở bên ngoài. Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng đứng dưới cây hoa đào, nhìn cành cây đầy vẻ kiêu ngạo, làm cho người ta vô cùng xúc động.
Lúc Tiêu Khuynh Thành vẫn còn đang trầm mê trong biển hoa, thì bỗng nhiên một chiếc trâm cài đầu đánh úp lại, mắt nàng khẽ chuyển nhìn trâm cài đầu kia, không chút do dự, nàng ném Ngũ Tinh ám khí được chế tạo đặc biệt ra. Hai ám khí chạm vào nhau, bốn hạt châu trên trâm cài bắn ra khiến cho những tiểu thái giám xung quanh nhận hết đau đớn.
"Ơ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Lục tiểu thư vô dụng trước đây thật sự biến thành thiên tài rồi..." Giọng nói thanh thúy vang vọng ở trong viện, uyển chuyển, động lòng người giống như chim hoàng anh.
Hạ Hầu Lưu nhìn nữ hài nhi xinh đẹp trước mắt, giọng điệu cưng chiều, "Chỉ dựa vào vài tài mọn ngươi không nên ở chỗ này khoe khoang, Khuynh Thành là cao thủ, nếu làm ngươi bị thương, ca ca sẽ đau lòng."
Vị nữ hài nhi xinh đẹp này chính là hòn ngọc quý trên tay đương kim Thánh Thượng - Công chúa Đức Lâm. Đôi bàn tay trắng như phấn nộm của Đức Lâm đánh lên người Hạ Hầu Lưu, "Hừ, trong mắt huynh chỉ có Tiêu Khuynh Thành, làm sao còn chỗ cho muội muội này, huynh chỉ giả bộ bi thương thôi."
"Nào có." Hạ Hầu Lưu oan uổng cầu xin tha thứ với Tiêu Khuynh Thành.
Nhưng Tiêu Khuynh Thành chỉ bình tĩnh cười cười: "Công chúa điện hạ đã hiểu lầm Thái tử điện hạ rồi..."
Đức Lâm nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Khuynh Thành, sau đó cong môi đỏ mọng lên, "Hừ, ngươi đoạt Thái tử ca ca của ta. Thật không biết một kẻ vô dụng như ngươi có cái gì tốt, ca ca lại si mê như vậy."
Tiêu Khuynh Thành vẫn không tức giận, bởi vì nàng căn bản không cần phải so đo với một thiếu nữ mới mười bốn tuổi. Trong khoảnh khắc nàng đang suy nghĩ sâu xa, thì một lão thái giám đi tới, nói: "Tiêu Lục tiểu thư, người có thể tiến vào, Hoàng Thượng chờ người ở bên trong."
Đức Lâm vừa nghe Hoàng thượng muốn gặp Tiêu Khuynh Thành, cũng hấp tấp chạy qua, lão thái giám khó xử ngăn nàng ở bên ngoài, "Công chúa điện hạ, ngài không thể đi vào, Hoàng thượng chỉ đích danh chỉ cho phép Tiêu Lục tiểu thư tiến vào thôi, ngài đây là làm khó cho lão nô rồi."
Con ngươi Tiêu Khuynh Thành khẽ xoay, Nguyên đế cưng chiều Đức Lâm công chúa đã đến dạng tình trạng gì, mọi người đều biết. Vì sao không lợi dụng tốt quân cờ này, để có thể thuyết phục Hoàng đế, sẽ không quá khó khăn rồi.
Tay Đức Lâm đánh vào trên đầu lão thái giám, "Lớn mật, Bổn công chúa muốn đi vào, ngươi có thể ngăn cản sao? Ta nói muốn vào thì vào. Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ tự chịu trách nhiệm."
Nói xong, Đức Lâm lập tức túm tay Tiêu Khuynh Thành tiến vào ngự thư phòng. Tới đại sảnh, ánh mắt Nguyên đế nhìn đến Đức Lâm, lông mày nhíu lại: "Phụ hoàng có chuyện quan trọng cần nói với Tiêu Lục tiểu thư, Đức Lâm con đi ra ngoài."
"Con không... Có bí mật gì mà con không thể nghe sao? Phụ hoàng?" Đức Lâm khoanh hai tay trước ngực, đuôi lông mày gảy nhẹ, xấu xa nhếch miệng, rất giống một tiểu nữ du côn. Tính tình của nàng thật sự là bị Hoàng Thượng sủng đến coi trời bằng vung rồi!
Nguyên đế nhíu mày, nết mặt cực kỳ phức tạp, cuối cùng hắng giọng một cái, "Tùy con vậy, ngồi ở một bên, cái đó là điểm tâm Ngự thiện phòng đưa tới, nếm thử một chút đi."
"Được thôi."
Đức Lâm không khách khí ngồi vào ăn điểm tâm. Lúc này Nguyên đế mới chậm rãi mở miệng, "Nếu ngươi đã đích thân đến rồi, như vậy trẫm sẽ trao đổi rõ ràng với ngươi một số chuyện. Trẫm định..."
Nhưng... Ông còn chưa nói hết, Tiêu Khuynh Thành đã cắt ngang, "Mẫu thân Khuynh Thành từng nói, cả đời không làm thiếp!"
Sắc mặt Nguyên đế bỗng dưng biến hóa, mặt không chút thay đổi ánh mắt khóa chặt trên người Tiêu Khuynh Thành, giống như sự bình yên trước khi bão táp. Một bên Đức Lâm cả kinh đến mức bánh ngọt trong tay rơi xuống đất, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Nguyên đế, lập tức ngậm miệng lại.