Trong ngự thư phòng xuất hiện một loại hơi thở quái dị, Tiêu Khuynh Thành không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng Nguyên đế, không một chút sợ sệt. Thấy Nguyên đế không nói lời nào, nàng mở miệng lần thứ hai nói: "Mẫu thân từng sống như thế nào ở phủ Đại Công chúa, chắc hẳn Hoàng Thượng rất rõ. Cho nên mẫu thân không muốn con gái chịu khổ, khi còn sống luôn dặn dò, tuyệt đối không thể làm thiếp. Khuynh Thành không muốn làm trái lệnh của mẫu thân, xin Hoàng thượng thành toàn."
Tay Nguyên đế vừa nắm chặt vừa hơi buông lỏng, nét mặt muôn vàn phức tạp, cuối cùng vứt vạt áo ngồi xuống, cầm bút vẩy. Trong nháy mắt đó, yên tĩnh đến mức giống như chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm giữa giấy và bút trong tay ông.
Đức Lâm ngay cả điểm tâm cũng không ăn, ngơ ngác nhìn Nguyên đế. Phụ hoàng rõ ràng coi trọng nữ nhân của ca ca, mà toàn bộ kinh thành đều biết ca ca thích Tiêu Khuynh Thành, phụ hoàng đang làm gì vậy?
Mà Tiêu Khuynh Thành này cũng lạ, lá gan lại có thể lớn đến như vậy, dám trực tiếp cự tuyệt phụ hoàng. Trời ạ, vậy chẳng phải giây iếp theo nàng sẽ được chứng kiến thi thể của Tiêu Khuynh Thành sao! Chắc chắn Phụ hoàng đã hạ chỉ rồi!
Suy nghĩ đến bước này, bỗng dưng nàng đứng dậy ôm cánh tay Tiêu Khuynh Thành, đáng thương nhìn về phía Nguyên đế, "Phụ hoàng, con gái rất thích Khuynh Thành tỷ tỷ. Ngài có thể hạ thủ lưu tình hay không!?"
Nguyên đế buồn bực nhìn Đức Lâm, sau đó sang sảng cười to: "Trong mắt của con phụ hoàng là người tàn nhẫn như vậy sao?"
"Không phải... Cho nên phụ hoàng càng không thể đụng vào Khuynh Thành tỷ tỷ, bởi vì có rất nhiều người đã thấy nàng vào đây. Chuyện ngài muốn nạp nàng làm phi tử, rất nhiều người đều biết. Nếu nàng chết, dám chắc người trong thiên hạ sẽ biết nguyên nhân, như thế chẳng phải thiên uy của ngài đã bị tổn hại sao." Trong phúc chốc, Tiêu Khuynh Thành nàng thật sự đủ đáng thương.
Nguyên đế lắc đầu thở dài, tư tưởng đứa con gái này thật đúng là ba hoa chích chòe. Ông cầm thánh chỉ giơ lên, "Qua đây đọc thánh chỉ cho Khuynh Thành tỷ tỷ của con nghe đi. Trẫm còn có việc, đi đến chỗ mẫu hậu con."
Đức Lâm nhìn thánh chỉ, sợ hãi a một tiếng: "Phụ hoàng, ngài muốn mượn đao giết người sao?"
Tiêu Khuynh Thành đã thấy được ánh sáng bình minh, Công chúa này nhưng lại đáng yêu đến vậy, vô cùng ngây thơ, nàng rất hâm mộ cuộc sống vô ưu vô lo như thế.
Nguyên đế để thánh chỉ xuống, im lặng hỏi trời cao: "Phụ hoàng con không phải người như vậy, nhìn thánh chỉ, con sẽ hiểu rõ tất cả! Sau đó con cầm thánh chỉ này đến Tiêu phủ hạ lệnh!"
"À... Trước tiên để con nhìn kỹ rồi hãy nói." Tay chân Đức Lâm nhanh nhẹn như mèo đi đến trước ngự án, cầm thánh chỉ xem xét, lập tức mừng rỡ nhướn mày, "Phụ hoàng quả nhiên là người cha tốt nhất thiên hạ."
...
Ngồi xe ngựa trờ về Tiêu phủ, dọc đường đi Đức Lâm luôn miệng nói không ngớt, nàng kỳ quái chọc chọc Tiêu Khuynh Thành, "Này, ngươi không hiếu kỳ bên trong này ghi cái gì à?"
"Dù sao cũng không phải là chết!" Giọng nói Tiêu Khuynh Thành nhàn nhạt. Một bộ dáng định liệu trước.
Lập tức Đức Lâm không thể bình tĩnh nữa rồi! Kinh ngạc nhìn nàng, "Tiêu Khuynh Thành, làm sao ngươi biết? Nói cho ta nghe, thực ra ngươi đã nhìn lén rồi, đúng không? Hừ, ta mới không tin ngươi có năng lực suy đoán tốt như vậy!?"
Tiêu Khuynh Thành chỉ có thể cảm khái Đức Lâm quá đơn thuần, nàng nhẹ tiến đến bên tai của nàng ta, "Ta không có nhìn lén, tuyệt đối không có, về phần ta làm sao biết, Công chúa điện hãy từ từ đoán đi!"
"Ngươi..." Đức Lâm chán nản, "Ngươi có tin ta sẽ xé rách thánh chỉ này hay không, cho ngươi không được làm quận chúa! ?" Nói xong, nàng hận không thể khâu miệng mình lại, cuối cùng buồn bực ném vật kia, "Hừ, ta không đi! Thật mất mặt..."