Sự tình bởi vì Đức Lâm xuất hiện, thuận lợi hóa giải, Tiêu Khuynh Thành từ trong Từ đường đi ra ngoài, vân vê chiếc khăn lụa. Nữ nhân đáng ghét cứ liên tiếp đối nàng hạ thủ, xem ra nàng không nên bị động ngồi một chổ chờ chết.
Bởi vì Hạ Hầu Vân nói lời mê sảng oan uổng Tiêu Khuynh Thành, đưa tới Tiêu Thiên Kính chán ghét, để cho bà ở Tĩnh Tâm uyển nghỉ ngơi, mấy ngày tới chuyện lớn nhỏ trong phủ sẽ giao cho Tiêu Khuynh Thành xử lý.
Chuyện đầu tiên mà nàng muốn làm chính là xử lý Đại quản gia. Lẳng lặng ngồi trên ghế ở chánh đường, đem chén trà trên tay tạt lên mặt hắn: "Nói đi, rốt cuộc người nào cho ngươi bạc, sai ngươi ra ngoài phỉ báng ta?"
Triệu Đồ vạn vạn không nghĩ tới Tiêu phủ sẽ có một ngày sẽ đổi chủ, cắn chặc răng cúi đầu xuống nói: "Tất cả đều là một mình Triệu Đồ gây nên, chỉ vì Triệu Đồ không nhìn được Quận chúa cuồng vọng không xem ai ra gì."
Tiêu Khuynh Thành híp lại cặp mắt, vuốt nhẹ khăn lụa trong tay. Thoạt nhìn Hạ Hầu Vân bên kia đã ra tay, Triệu Đồ không thể đem đầu sóng ngọn gió chỉ hướng Hạ Hầu Vân. Nhìn nàng xãy ra chuyện, bà ta cũng thỏa mãn.
Tiêu Quân Nhi đã điên rồi, nữ nhân đáng ghét đó. . . có thể không bao giờ xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Vậy sao, vậy ngươi chỉ có thể tiếp nhận kết cục là cái chết." Nàng từng bước đi tới trước mặt Triệu Đồ, một tay nắm lấy cổ họng của hắn, khẽ dùng lực.
Triệu Đồ bởi vì thống khổ, ngũ quan vặn vẹo dử tợn. Thân thể của hắn không ngừng run rẩy, Tiêu Khuynh Thành cười quyến rũ: "Ta biết ngươi sợ chết, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một chuyện, nếu đồng ý ngươi sẽ chịu ít thông khổ hơn."
"Không . . . . .khả năng." Triệu Đồ cắn răng kiên trì. Chuyện của hắn hết thảy đều liên quan đến người nhà hắn, nếu hắn phản bội Công chúa, người trong nhà của hắn sẽ không một ai sống sót.
Tiêu Khuynh Thành không còn hứng thú, cuối cùng dùng một chút lực, đem cổ Triệu Đồ vặn đứt. Nàng thật không muốn đối hắn hạ thủ, đáng tiếc, hắn lại ôm hết mọi tội trạng, cho dù nàng không ra tay, Hạ Hầu Lưu cũng sẽ hạ thủ.
Từ bên trong ra đến viện ngoài, trong không khí như cũng lây dính mùi tử thi. Nàng thản nhiên nói: "Triệu Đồ tung lời đồn phỉ báng Quận chúa, bị Quân chúa phát hiện, hắn thống khổ tự sát mà chết. Kéo ra bãi tha ma đi. . . . "
"Vâng, Quận chúa điện hạ."
Tiêu Khuynh Thành bỏ đi, Cẩm nương từ núi giả bước đến, nhìn thấy người mang thi thể Triệu Đồ, bà thống khổ nhào tới, thấp giọng khóc không ra tiếng: "Đệ đệ, đều là tỷ tỷ không tốt, đem ngươi cùng túm xuống nước, để cho ngươi chết oan chết uổng."
Một bên gia đinh khó xử nhìn Cẩm Nương: "Cẩm cô cô, ngươi mau để cho ta đem đi. Quận chúa phân phó, muốn lập tức xử lý thi thể quản gia, không thể chậm trể, khí trời càng lúc càng nóng, sẽ có mùi."
Cẩm Nương hận Tiêu Khuynh Thành thấu xương, nắm chặt hai tay thành quyền, từ bên hông lấy ra túi tiền thảy vào tay gia đinh: "Đưa hắn cho ta. Ngươi nói đã phục mệnh là được rồi."
"Này. . . . "Gia đinh ước lượng trọng lượng, thấy nơi đó thật không ít, nhìn huynh đệ bên cạnh một cái, sau đó mạo hiểm gật đầu: "Được, Cẩm cô cô, nhìn ngươi bình thường hay chiếu cố chúng ta, ta đáp ứng ngươi. Ngươi mau chút đem hắn đi đi."
"Được."
Cẩm Nương lập tức sai người đem thi thể Triệu Đồ mang đi, tìm một nơi phong thủy tốt rồi địa táng. Thời điểm trở về Tĩnh Tâm uyển, Hạ Hầu Vân đáng cắt tỉa hoa bên cửa sổ, trên mặt lộ vẽ bình tĩnh.
"Chuyện đã xử lý tốt rồi, lần này ủy khuất tỷ đệ các ngươi." Thanh âm của bà rất nhạt, nhìn không ra tâm tình của bà lúc này. Đây chính là thứ bà am hiểu nhất: che giấu.