Lông mày Tiêu Thiên Kính nhíu chặt lại, không nghĩ đến nữ nhi vô dụng trước kia, đột nhiên thay đổi như vậy! Hơn nữa toàn thân còn tản ra một cỗ hơi thở khiến cho người ta không rét mà run, hoàn toàn không giống với trước đây!
"Bản thân đã làm sai, còn kiêu ngạo như thế, từ nay về sau ta sẽ để cho ngươi ở trong cái viện rách nát này từ từ mà ngẫm lại lỗi lầm của mình." Lời Tiêu Thiên Kính còn chưa dứt, đột nhiên bước lên phía trước một bước, xuất chiêu với Tiêu Khuynh Thành.
Tiêu Khuynh Thành đối mặt với công kích xuất hiện đột ngột kia, không cần nghĩ ngợi liền lập tức ứng phó. Trong nháy mắt cảm giác được một cỗ hơi thở cường đại xuyến vào trong thân thể của nàng, cỗ lực lượng kia quá mạnh mẽ, dựa vào nội lực ít ỏi của nàng căn bản không cách nào ngăn cản. Nàng cũng không dại gì mà đối mặt trực tiếp, cố gắng tránh né, thế nhưng vẫn như cũ không tránh thoát được...
Một người ngu ngốc không biết gì, hiện tại lại có năng lực tiếp hắn một chiêu, thật sự là kỳ lạ. Bỗng dưng thu hồi bàn tay, thân thể Tiêu Khuynh Thành lùi lại phía sau mấy bước, chán ghét nhìn người trước mặt phải gọi là phụ thân này. Nàng nhất định sẽ trở thành cường giả chân chính, để có thể đánh hạ cường giả đang ở trước mắt của mình.
Tiêu Thiên Kính sửa sang lại tay áo, liếc nhẹ Tiêu Khuynh Thành, "Nên suy nghĩ cho tốt, với nội lực này hoàn toàn không có tư cách để cuồng vọng! Đi ra ngoài, chỉ có thể phơi thây đầu đường."
Tiêu Khuynh Thành lạnh lùng cười, không lên tiếng, không chịu thua kém đứng thẳng người lên, "Ha ha, ta có không có tư cách cuồng vọng, nhưng hành động của ta sẽ chứng minh hết thảy!"
Tiêu Thiên Kính chỉ cười khinh miệt, bỗng nhiên quay người rời đi.
Sau khi A Doanh thấy Tiêu Thiên kính rời khỏi, lập tức chạy tới đỡ lấy thân thể Tiêu Khuynh Thành, "Tiểu thư, người có không sao không? Sao lão gia có thể ra tay ác độc với người như vậy? Tiểu thư... Chỗ bị thương trước kia vẫn chưa được hồi phục đâu."
Tiêu Khuynh Thành chống đỡ thân thể ngồi trên ghế, khóe miệng quyến rũ cười cười: "Ngươi cảm thấy ta dễ dàng bị đánh ngã như vậy sao? Ha ha, ta sẽ sống thật tốt, đem tất cả mọi người Tiêu phủ dẫm nát dưới chân!"
"A Doanh sẽ vĩnh viễn đi theo phía sau của tiểu thư."
"Dìu ta đi vào thôi."
"Dạ, tiểu thư."
Tiêu Khuynh Thành ngồi trên giường, lật xem vài cuốn sách, rõ ràng phát hiện bên trong có khẩu quyết vận dụng nội lực để có thể làm lành vết thương. Lúc nàng đang muốn khởi động động tác, thì có một lời nói xa xôi truyền tới, "Ngươi cho là như vậy, thì có thể làm cho miệng vết thương của ngươi phục hồi lại như cũ?"
"Cứ như vậy xông vào nhà của người khác, chẳng phải là không có lễ phép rồi." Tiêu Khuynh Thành không ngước mắt lên, bởi vì nàng cảm giác được trên xà nhà có một người không bình thường, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Diệt trừ người của Tiêu gia, không có nghĩa là những người khác cũng sẽ trở thành kẻ địch của nàng. Chỉ có càng nhiều bằng hữu, mới có thể làm cho thực lực của mình cường đại hơn. Nhưng người tới là địch? Hay là bạn, mọi thứ đều không biết.
Người trên xà nhà thả người nhảy xuống đất, xoay người nhảy lên giường. Ngưng khí điều tức ấn tay vào sau lưng Tiêu Khuynh Thành, bất ngờ một cỗ lực lượng xâm nhập vào trong thân thể của nàng, cái này và nội lực của Tiêu Thiên kính khác nhau rất lớn.
Việc đó thật sự làm cho người ta sợ hãi, bước kế tiếp, nhưng lại khiến cho nội lực của nàng càng thêm hùng hậu, toàn thân giống như đều tràn đầy sức mạnh.
"Ai nha, vật nhỏ không biết là người nào đã hạ Thiên sát với ngươi, lấp đầy toàn bộ kinh mạch của ngươi, mà ngươi mấy ngày nay còn có thể tu luyện nội lực, thật sự là thần kỳ." Hồng y nam tử nhẹ mân mê mấy lọn tóc của mình, đè nặng đầu vai của nàng, thầm thì nói.
Cái loại cảm giác này rất là mập mờ.
Hơi thở hắn ấm áp phả vào cổ nàng, khiến nàng lập tức đề cao cảnh giác. Bỗng dưng nhảy xuống từ trên giường, híp mắt, "Ngươi nhất định có biện pháp giúp ta đả thông. Đúng không?" Rõ ràng hắn vừa mới giúp nàng chữa thương...