Hai mắt Hạ Hầu Ý gần như đã trắng dã, tay vô lực chỉ trong góc bàn.
Tiêu Khuynh Thành nhìn theo, lập tức nhặt bình ngọc lên, mở nút ra, nhét thuốc vào trong miệng hắn, tiếp theo cầm lấy ly trà trên bàn thô bạo đổ nước trà vào "Khụ khụ..." Hạ Hầu Ý vỗ vỗ lồng ngực đau đớn, "Khuynh Thành, bổn vương không phát bệnh mà chết thì cũng bị sự thô lỗ của nàng giết chết!"
Tiêu Khuynh Thành bất đắc dĩ mở hai tay ra, nhún vai: "Vừa rồi ngươi không biết bộ dạng của mình có bao nhiêu dọa người đâu? Ta thừa nhận là ta có hơi thô lỗ một chút, chẳng qua ngươi cũng không có việc gì, không phải sao?"
Hạ Hầu Ý làm động tác nuốt xuống, uống thêm chút nước trà, lúc này mới bình tĩnh nuốt thuốc vào bụng, nhẹ nhàng xoa ngực, "Ừ, đúng là vô cùng may mắn...." Chưa từng nghĩ rằng, nàng ngoại trừ hoạt bát ra, lại còn cực kì dũng mãnh nữa chứ.
Tiêu Khuynh Thành nghĩ đến xấu hổ vừa rồi, nói "Sắc trời không còn sớm, Khuynh Thành xin cáo từ trước. Thân thể Vương gia không khỏe, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Ngày khác Khuynh Thành lại đến." nói xong, nàng không đợi hắn trả lời, liền nhẹ nhàng lướt đi.
Hạ Hầu Ý nhìn theo bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy thâm ý.
"Chậc chậc, thật sự nhìn không ra, ngươi là người như vậy." một bộ trường bào màu đỏ tía bay xuống, Dạ Vô Minh giống như một yêu tinh, nằm nửa người trên ghế dài bên trong nhà thủy tạ, lẳng lơ nhìn Hạ Hầu Ý.
hắn quét nhẹ qua người nằm trên ghế dài mỹ nhân nọ: "Ngươi đã xem diễn trò bao lâu rồi?"
"đã xem hết toàn bộ, nhưng mà không ngờ ngươi khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, nếu có lần sau ta cũng sẽ như vậy, xảo trá một chút mới có thể ôm được mỹ nhân về." Dạ Vô Minh nâng nửa người lên, lấy Phượng Vĩ Cầm ra để đùa nghịch.
Hạ Hầu Ý không khách khí đoạt lại Phượng Vĩ Cầm, "Đó là vật phẩm hiếm thấy, mà ngươi lại là một người không thể hiểu âm luật, thì đừng có đụng vào!"
"Tiêu Khuynh Thành cũng không hiểu âm luật, vì sao ngươi lại cho nàng chạm vào!? Chẳng lẽ ta ở trong mắt của ngươi, không quan trọng bằng nàng. Hừ hừ, uổng công cho ta còn đồng ý giúp ngươi làm chuyện xấu! Bây giờ ngực Bổn điện hạ rất đau đấy!" Dạ Vô Minh nhớ lại chuyện đó, liền có chút hối hận.
"Khéo diễn trò, sao bổn vương có thể không biết với trình độ cổ thuật của ngươi, độc trên mũi tên đó, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Còn có Bổn vương tuyên bố với ngươi một câu, nàng là của Bổn vương!" Hạ Hầu Ý từng bước tới gần Dạ Vô Minh, khí phách tuyên bố.
Bỗng nhiên Dạ Vô Minh đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn, "Biết biết, ta biết rõ nàng là của ngươi, vậy ngươi chính là của Bản điện hạ! Ngươi nhìn cái vẻ mặt tiều tụy vì bệnh này của mình xem có bao nhiêu khiến người ta thương tiếc!"
Cơ mặt Hạ Hầu Ý co giật liên tục, không khách khí đẩy Dạ Vô Minh văng ra bên ngoài nhà thủy tạ, bay thẳng xuống hồ, vang lên hai tiếng "đùng đùng": "Ngươi... Hạ Hầu Ý... Ta muốn đi tìm Tiêu Khuynh Thành, tố giác bí mật của ngươi!"
Nhưng mà người nọ chỉ im lặng thưởng thức bánh ngọt, hoàn toàn không để ý tới Dạ Vô Minh đang đau khổ giãy dụa trong hồ, mãi cho đến khi người nò đó tự mình thống khổ bò từ trong hồ lên, hấp hối nhìn hắn: "Ta chết cũng sẽ tìm ngươi báo thù, Hạ Hầu Ý!"
"Đợi ngươi chết rồi nói sau."
"Đồ vô lại.... Ngươi quả thực đã làm trái tim ta tổn thương thành từng mảnh..." Dạ Vô Minh đoạt bánh ngọt trong tay hắn, há mồm ăn từng miếng, bỗng nhiên nghiêm mặt lại nói: "Sao ngươi lại có thể thích tiểu nữ tử đó, đoán chừng trong lòng của nàng vẫn còn để ý đến Hạ Hầu Lưu."
Hạ Hầu Ý nhìn hắn một cái, "Đó là chuyện của nàng, ta muốn thế nào, không cần thiết bắt nàng phải như thế đấy? một ngày nào đó, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta, chỉ là hiện tại còn không phải lúc."
Hai mắt Hạ Hầu Ý gần như đã trắng dã, tay vô lực chỉ trong góc bàn.
Tiêu Khuynh Thành nhìn theo, lập tức nhặt bình ngọc lên, mở nút ra, nhét thuốc vào trong miệng hắn, tiếp theo cầm lấy ly trà trên bàn thô bạo đổ nước trà vào "Khụ khụ..." Hạ Hầu Ý vỗ vỗ lồng ngực đau đớn, "Khuynh Thành, bổn vương không phát bệnh mà chết thì cũng bị sự thô lỗ của nàng giết chết!"
Tiêu Khuynh Thành bất đắc dĩ mở hai tay ra, nhún vai: "Vừa rồi ngươi không biết bộ dạng của mình có bao nhiêu dọa người đâu? Ta thừa nhận là ta có hơi thô lỗ một chút, chẳng qua ngươi cũng không có việc gì, không phải sao?"
Hạ Hầu Ý làm động tác nuốt xuống, uống thêm chút nước trà, lúc này mới bình tĩnh nuốt thuốc vào bụng, nhẹ nhàng xoa ngực, "Ừ, đúng là vô cùng may mắn...." Chưa từng nghĩ rằng, nàng ngoại trừ hoạt bát ra, lại còn cực kì dũng mãnh nữa chứ.
Tiêu Khuynh Thành nghĩ đến xấu hổ vừa rồi, nói "Sắc trời không còn sớm, Khuynh Thành xin cáo từ trước. Thân thể Vương gia không khỏe, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Ngày khác Khuynh Thành lại đến." nói xong, nàng không đợi hắn trả lời, liền nhẹ nhàng lướt đi.
Hạ Hầu Ý nhìn theo bóng lưng Tiêu Khuynh Thành, khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy thâm ý.
"Chậc chậc, thật sự nhìn không ra, ngươi là người như vậy." một bộ trường bào màu đỏ tía bay xuống, Dạ Vô Minh giống như một yêu tinh, nằm nửa người trên ghế dài bên trong nhà thủy tạ, lẳng lơ nhìn Hạ Hầu Ý.
hắn quét nhẹ qua người nằm trên ghế dài mỹ nhân nọ: "Ngươi đã xem diễn trò bao lâu rồi?"
"đã xem hết toàn bộ, nhưng mà không ngờ ngươi khiến cho ta được mở rộng tầm mắt, nếu có lần sau ta cũng sẽ như vậy, xảo trá một chút mới có thể ôm được mỹ nhân về." Dạ Vô Minh nâng nửa người lên, lấy Phượng Vĩ Cầm ra để đùa nghịch.
Hạ Hầu Ý không khách khí đoạt lại Phượng Vĩ Cầm, "Đó là vật phẩm hiếm thấy, mà ngươi lại là một người không thể hiểu âm luật, thì đừng có đụng vào!"
"Tiêu Khuynh Thành cũng không hiểu âm luật, vì sao ngươi lại cho nàng chạm vào!? Chẳng lẽ ta ở trong mắt của ngươi, không quan trọng bằng nàng. Hừ hừ, uổng công cho ta còn đồng ý giúp ngươi làm chuyện xấu! Bây giờ ngực Bổn điện hạ rất đau đấy!" Dạ Vô Minh nhớ lại chuyện đó, liền có chút hối hận.
"Khéo diễn trò, sao bổn vương có thể không biết với trình độ cổ thuật của ngươi, độc trên mũi tên đó, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng. Còn có Bổn vương tuyên bố với ngươi một câu, nàng là của Bổn vương!" Hạ Hầu Ý từng bước tới gần Dạ Vô Minh, khí phách tuyên bố.
Bỗng nhiên Dạ Vô Minh đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn, "Biết biết, ta biết rõ nàng là của ngươi, vậy ngươi chính là của Bản điện hạ! Ngươi nhìn cái vẻ mặt tiều tụy vì bệnh này của mình xem có bao nhiêu khiến người ta thương tiếc!"
Cơ mặt Hạ Hầu Ý co giật liên tục, không khách khí đẩy Dạ Vô Minh văng ra bên ngoài nhà thủy tạ, bay thẳng xuống hồ, vang lên hai tiếng "đùng đùng": "Ngươi... Hạ Hầu Ý... Ta muốn đi tìm Tiêu Khuynh Thành, tố giác bí mật của ngươi!"
Nhưng mà người nọ chỉ im lặng thưởng thức bánh ngọt, hoàn toàn không để ý tới Dạ Vô Minh đang đau khổ giãy dụa trong hồ, mãi cho đến khi người nò đó tự mình thống khổ bò từ trong hồ lên, hấp hối nhìn hắn: "Ta chết cũng sẽ tìm ngươi báo thù, Hạ Hầu Ý!"
"Đợi ngươi chết rồi nói sau."
"Đồ vô lại.... Ngươi quả thực đã làm trái tim ta tổn thương thành từng mảnh..." Dạ Vô Minh đoạt bánh ngọt trong tay hắn, há mồm ăn từng miếng, bỗng nhiên nghiêm mặt lại nói: "Sao ngươi lại có thể thích tiểu nữ tử đó, đoán chừng trong lòng của nàng vẫn còn để ý đến Hạ Hầu Lưu."
Hạ Hầu Ý nhìn hắn một cái, "Đó là chuyện của nàng, ta muốn thế nào, không cần thiết bắt nàng phải như thế đấy? một ngày nào đó, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về ta, chỉ là hiện tại còn không phải lúc."