"Mỗi một ngày đều có sự thay đổi, điều không thay đổi chính là tình cảm tôi dành cho em cùng với một lòng vĩnh viễn yêu em. Không quên sơ tâm mới có thể thủy chung không đổi "
Sở Vũ mặc một thân đồng phục xinh đẹp nhanh chóng chạy ra cổng trường. Cô nghi ngờ để chiếc cặp sách vào tay quản gia Lý, giương đôi mắt hổ phách xinh đẹp lên, đáng thương nói:
" Lý quản gia, vì sao hôm nay ba mẹ không tới đón con?"
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, ông bất đắc dĩ thở dài, đưa bàn tay lên lặng lẽ xoa chiếc đầu mềm mượt của cô.
" Tôi cũng không biết nữa, cô chủ, người tự mình về hỏi thì hơn "
Chậm rãi bước chân lê chiếc Ferrari đỏ rực, hàng ngàn ý nghĩ ngổn ngang xoay quanh đầu
*********
Nhìn khuôn mặt suy tư nghĩ ngợi của ba mẹ mình. Đôi mày đẹp của cô hơi nhíu lại, giọng nói thánh thót vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt
" Ba, mẹ, con đã về "
" Tiểu Vũ, con đã về rồi sao?"
Mẹ sở gượng gạo mỉm cười, bàn tay không quên vòng qua eo ba Sở bẹo một cái rõ đau
Nhìn sự ám chỉ vô tâm của vợ yêu: " Đây là việc anh gây ra, anh phải tự nói cho con bé " làm ông khóc ròng. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ không hiểu gì của con gái, ông đau lòng không thôi.
Thân hình cao lớn của ông chậm rãi di chuyển đến bên người Sở Vũ ( di chuyển cái gì chứ? Là con sên nó bò thì có). Vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ gầy của cô, ông vô lực mỉm cười, cả người run run ôm cô vào lòng.
" Con gái, là ba có lõi với con "
Nhìn vẻ mặt đau lòng của ông, khuôn mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lưng ông như trấn an. Cô nhẹ giọng hỏi:
" Ba, người hãy nói xem có chuyện gì xảy ra?"
" Là, ba đã vay người ta ba trăm triệu và giờ thì không có tiền trả. Chỉ có vậy thôi "
" Ba người không cần nói dối nữa đâu, con là con gái ba chẳng lẽ lại không hiểu ba sao? Có phải là chuyện này liên quan đến con không?"
" Là, trong khi công ty đang túng thiếu một khoản kinh phí cao, đột nhiên lại có người gửi thiệp đến, nói sẽ cho ba vay tiền và sẽ có một điều kiện. Vì ba tưởng điều kiện của họ là muốn công ty mình sau khí lớn mạnh thì báo đáp nên ba đã vui vẻ đồng ý ngay, nhưng... "
" Có phải thứ họ muốn là con không?"
Nói xong câu này, cô cảm thấy người mình như trĩu nặng, cả người vô lực đến kì lạ, đôi mắt nặng nề nhìn ông. Thấy sự đau đớn của con gái, tim ông như bị hàng vạn con dao đâm vào. Giọng nói run run
" Con gái, không cần, chúng ta hãy lấy tiền để cao chạy sa bay đi, chúng... "
Chưa kịp dứt câu, một bàn tay nhỏ bé đã chặn miệng ông, cô hơi mím môi. Giọng nói bất đắc dĩ:
" Ba, đừng nói nữa, công ty này là tâm huyết của ba không phải sao? Chúng ta không thể để mặc nó. Ba mẹ, đừng lo cho con, con đã không làm gì được cho công ty rồi, bây giờ con làm việc này chính là giúp ích cho công ty đúng không? Con làm "
Mẹ Sợ chạy nhanh đến nước mắt dàn dụa tren mi, giọng nói như nghẹn ứ lại ở cổ:
" Con gái, đừng..."
" Không có gì, hai người hãy đưa thông tin của người đó cho con đí, ít nhất con cũng phải biết người mà mình sẽ ở cùng là ai chứ? Không phải sao?"
" Chuyện này, chúng ta chỉ biết hắn là người đứng đầu của Tập đoàn thần bí Sở Thiên thôi, còn hắn thì.... "
*********
Mang thân hình vô lực kéo lê lên tầng, thả người ngã xuống giường. Ôm lấy chiếc gối mềm mại, cô lớn tiếng khóc
" Yêu quái gọi.... yêu quái gọi...."
" Tử Ngọc, huhuhu.... "
Người đầu dây bên kia hơi nhíu mày lại
" Sở Vũ, là mày sao? Sao vậy, làm gì mà khóc như con lợn bị chọc tiết vậy? Ai làm gì mày vậy? Nói cho tao biết, tao giúp mày xả giận "
" Tử Ngọc, không phải... hức... tao bị đem bán rồi "
Sở Vũ mặc một thân đồng phục xinh đẹp nhanh chóng chạy ra cổng trường. Cô nghi ngờ để chiếc cặp sách vào tay quản gia Lý, giương đôi mắt hổ phách xinh đẹp lên, đáng thương nói:
" Lý quản gia, vì sao hôm nay ba mẹ không tới đón con?"
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, ông bất đắc dĩ thở dài, đưa bàn tay lên lặng lẽ xoa chiếc đầu mềm mượt của cô.
" Tôi cũng không biết nữa, cô chủ, người tự mình về hỏi thì hơn "
Chậm rãi bước chân lê chiếc Ferrari đỏ rực, hàng ngàn ý nghĩ ngổn ngang xoay quanh đầu
*********
Nhìn khuôn mặt suy tư nghĩ ngợi của ba mẹ mình. Đôi mày đẹp của cô hơi nhíu lại, giọng nói thánh thót vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ngột ngạt
" Ba, mẹ, con đã về "
" Tiểu Vũ, con đã về rồi sao?"
Mẹ sở gượng gạo mỉm cười, bàn tay không quên vòng qua eo ba Sở bẹo một cái rõ đau
Nhìn sự ám chỉ vô tâm của vợ yêu: " Đây là việc anh gây ra, anh phải tự nói cho con bé " làm ông khóc ròng. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ không hiểu gì của con gái, ông đau lòng không thôi.
Thân hình cao lớn của ông chậm rãi di chuyển đến bên người Sở Vũ ( di chuyển cái gì chứ? Là con sên nó bò thì có). Vỗ nhẹ lên bờ vai nhỏ gầy của cô, ông vô lực mỉm cười, cả người run run ôm cô vào lòng.
" Con gái, là ba có lõi với con "
Nhìn vẻ mặt đau lòng của ông, khuôn mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn, bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lưng ông như trấn an. Cô nhẹ giọng hỏi:
" Ba, người hãy nói xem có chuyện gì xảy ra?"
" Là, ba đã vay người ta ba trăm triệu và giờ thì không có tiền trả. Chỉ có vậy thôi "
" Ba người không cần nói dối nữa đâu, con là con gái ba chẳng lẽ lại không hiểu ba sao? Có phải là chuyện này liên quan đến con không?"
" Là, trong khi công ty đang túng thiếu một khoản kinh phí cao, đột nhiên lại có người gửi thiệp đến, nói sẽ cho ba vay tiền và sẽ có một điều kiện. Vì ba tưởng điều kiện của họ là muốn công ty mình sau khí lớn mạnh thì báo đáp nên ba đã vui vẻ đồng ý ngay, nhưng... "
" Có phải thứ họ muốn là con không?"
Nói xong câu này, cô cảm thấy người mình như trĩu nặng, cả người vô lực đến kì lạ, đôi mắt nặng nề nhìn ông. Thấy sự đau đớn của con gái, tim ông như bị hàng vạn con dao đâm vào. Giọng nói run run
" Con gái, không cần, chúng ta hãy lấy tiền để cao chạy sa bay đi, chúng... "
Chưa kịp dứt câu, một bàn tay nhỏ bé đã chặn miệng ông, cô hơi mím môi. Giọng nói bất đắc dĩ:
" Ba, đừng nói nữa, công ty này là tâm huyết của ba không phải sao? Chúng ta không thể để mặc nó. Ba mẹ, đừng lo cho con, con đã không làm gì được cho công ty rồi, bây giờ con làm việc này chính là giúp ích cho công ty đúng không? Con làm "
Mẹ Sợ chạy nhanh đến nước mắt dàn dụa tren mi, giọng nói như nghẹn ứ lại ở cổ:
" Con gái, đừng..."
" Không có gì, hai người hãy đưa thông tin của người đó cho con đí, ít nhất con cũng phải biết người mà mình sẽ ở cùng là ai chứ? Không phải sao?"
" Chuyện này, chúng ta chỉ biết hắn là người đứng đầu của Tập đoàn thần bí Sở Thiên thôi, còn hắn thì.... "
*********
Mang thân hình vô lực kéo lê lên tầng, thả người ngã xuống giường. Ôm lấy chiếc gối mềm mại, cô lớn tiếng khóc
" Yêu quái gọi.... yêu quái gọi...."
" Tử Ngọc, huhuhu.... "
Người đầu dây bên kia hơi nhíu mày lại
" Sở Vũ, là mày sao? Sao vậy, làm gì mà khóc như con lợn bị chọc tiết vậy? Ai làm gì mày vậy? Nói cho tao biết, tao giúp mày xả giận "
" Tử Ngọc, không phải... hức... tao bị đem bán rồi "