Về phần của Minh và Mi còn rắc rối hơn nhiều.
Một hôm, tại căn biệt thự màu vàng hoa lệ, Mi ngồi đối diện vs pama mình trong căn phòng khách hoành tráng.
-Pama có chuyện j muốn nói vs con sao?-Mi thắc mắc.
-Hai chúng ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói vs con.
-Dạ 2 người cứ nói đi, con nghe đây.
-Ưm, chuyện là gia đình ta có hôn ước sẽ gả con cho thiếu gia của một tập đoàn về ô tô có thứ hạng trên thế giới. Ta đã gặp qua con trai nhà họ rồi. Nó rất đẹp trai và ngoan ngoãn.-Pa Mi ôn tồn bảo
-Dạ?-Mi ngờ nghệch. Đầu ong ong. Trâm trí hỗ loạn. “Gì chứ? Hôn ước sao? Còn Minh? Mình và Minh vừa mới chính thức quen nhau chưa đc bao lâu mà. Nếu biết mình có hôn ước, Minh sẽ nghĩ mk lừa dối cậu ấy. Rồi Minh sẽ ra sao? Mình biết là Minh rất yêu mk. Vậy Minh sẽ sụp đổ mất, cậu ấy sẽ ko chịu đc cú shock này, Phải làm sao đây? Làm sao bây h? Ko đc! Ko đc!”
-Mi, con thấy sao?-Mama Mi chạy qua chỗ cô và lay lay tay cô. Mi đập bàn đứng bật dậy hét:
-Ko đc!
-Tại sao lại ko đc? Gia đình họ rất tốt mà.-Papa Mi tức giận
-Nhưng con đã có bạn trai. Con đã có người mà con yêu rồi.-Mi hét lên
-Ta ko quan tâm con có bạn trai hay bạn gái gì. Ý ta đã quyết con đừng có hòng mà chống lại.-Papa Mi quát cô. Tay Mi nắm chặt, cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà và ko quên vọng lại:
-Con sẽ ko lấy cậu ta đâu! Ko lấy! Ko bao h!
2 ông bà ở trong nhà ko làm đc j, chỉ muốn phát điên vì đứa con gái của mình. Nước mắt Mi ko ngừng rơi ra. Mi chạy thật nhanh ra cây cầu gần nhà. Hai bàn tay cố vịn lấy thành cầu để ko thụp xuống. “Trời ơi, sao lại đúng lúc này? Tại sao lại đúng lúc con phải lòng Minh thì ông mới cho con biết cái hôn ước chết tiệt đó? Tại sao lại đúng lúc Valentine sắp đến? Tại sao lại bất công vs con và Minh như z? Tại sao lại muốn con đâu khổ? Tại sao? Tại sao?”-Mi gào thét trong vô vọng. Nước mắt giàn giụa trong đau đớn tuột cùng của tình yêu. Mãi đến lúc mắt sưng hụp, lệ ko còn để rơi, Mi mới lê xác về nhà. Tự giam mình trong phòng và khóc. Tự nghĩ đến, tự tủi thân và tự khóc thầm. Nghỉ học mấy ngày liền, Mi làm bọn nó lo lắng, nhất là Minh. Nhiều lần gọi điện như Mi khóa máy. Đến nhà nhưng quản gia nói đi vắng. Khoảng một tần sau khi biết đc sự thật phũ phàng đó, Mi mới đi học. Ko còn là Mi tinh nghịch, hay cười, hay bày trò vui nữa mà là 1 con người hoàn toàn khác_băng lãnh và lạnh lùng, đắc biệt luôn tránh mặt Minh. Nhận ra sự khác lạ của Mi nhiều lần Minh bắt chuyện nhưng Mi làm ngơ làm Minh hụt hẫng. Cả 2 cùng đau khổ. Chịu hết nổi sự lạnh nhạt của Mi, Minh quyết định lôi Mi ra sau trường nói chuyện
-Cậu lôi tôi ra đây làm j?-Mi lạnh lùng nói
-Vk ak, sao chuyến này vk hay tránh mặt ck z?-Minh ngọt ngào hỏi lại. Trái tim Mi đang run lên. Liệu cô có đủ can đảm để đối xử tiếp vs Minh như vậy?
-Vk?!-Minh lay lay vai Mi
-Chúng ta…….chia tay đi.-Mi nuốt nước mắt vào trong nói ra 1 câu làm trái tim Minh tan nát
-Vk ơi, đừng đùa như z, ko vui chút nào.-Minh buông thõng tay, lắc đầu cười khổ
-Cậu nghĩ tôi đùa sao? Sự thật là vậy đấy. Sự thật là tôi muốn chia tay. Tôi ko hề yêu cậu, chỉ là thấy thương hại cậu vì pít cậu sẽ đau khổ nên tôi mới đồng ý. Chúng ta đã đi quá xa rồi. Tôi xin lỗi.-Nói xong, Mi vội quay đi để che những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi. Trái tim vỡ vụn. Sao lại đâu như vậy? Minh ngồi thụp xuống đất. đấm mạnh đến nỗi bật máu.-Gì chứ? Chia tay sao? Ko yêu sao? Thương hại sao? Tất cả, tất cả đều giả dối.-Minh hét lên trong đau đớn. 2 con người, 2 trái tim bé nhỏ mà tại sao lại phải chịu cái nghịch cảnh của cuộc đời. Ông trời ko thương họ sao?
-Tin đc ko?
-Ko!!!!
-Nhìn thấy nước mắt nó chứ?
-Thấy!!!!
-Có uẩn khúc!
-Đúng!!!!
Đó là cuộc đối thoại trên cây của nó và hắn, Duy, Trâm, Khánh, Phong. Bỗng nhiên “Xoạt……..Xoạt………Xoạt………Bốp” Cành cây gãy, chúng nó đã đáp đất một cách ngoạn mục. Cho trừa cái tội theo rõi người khác.
Về phần của Minh và Mi còn rắc rối hơn nhiều.
Một hôm, tại căn biệt thự màu vàng hoa lệ, Mi ngồi đối diện vs pama mình trong căn phòng khách hoành tráng.
-Pama có chuyện j muốn nói vs con sao?-Mi thắc mắc.
-Hai chúng ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói vs con.
-Dạ 2 người cứ nói đi, con nghe đây.
-Ưm, chuyện là gia đình ta có hôn ước sẽ gả con cho thiếu gia của một tập đoàn về ô tô có thứ hạng trên thế giới. Ta đã gặp qua con trai nhà họ rồi. Nó rất đẹp trai và ngoan ngoãn.-Pa Mi ôn tồn bảo
-Dạ?-Mi ngờ nghệch. Đầu ong ong. Trâm trí hỗ loạn. “Gì chứ? Hôn ước sao? Còn Minh? Mình và Minh vừa mới chính thức quen nhau chưa đc bao lâu mà. Nếu biết mình có hôn ước, Minh sẽ nghĩ mk lừa dối cậu ấy. Rồi Minh sẽ ra sao? Mình biết là Minh rất yêu mk. Vậy Minh sẽ sụp đổ mất, cậu ấy sẽ ko chịu đc cú shock này, Phải làm sao đây? Làm sao bây h? Ko đc! Ko đc!”-Mi, con thấy sao?-Mama Mi chạy qua chỗ cô và lay lay tay cô. Mi đập bàn đứng bật dậy hét:
-Ko đc!
-Tại sao lại ko đc? Gia đình họ rất tốt mà.-Papa Mi tức giận
-Nhưng con đã có bạn trai. Con đã có người mà con yêu rồi.-Mi hét lên
-Ta ko quan tâm con có bạn trai hay bạn gái gì. Ý ta đã quyết con đừng có hòng mà chống lại.-Papa Mi quát cô. Tay Mi nắm chặt, cô chạy thật nhanh ra khỏi nhà và ko quên vọng lại:
-Con sẽ ko lấy cậu ta đâu! Ko lấy! Ko bao h!
2 ông bà ở trong nhà ko làm đc j, chỉ muốn phát điên vì đứa con gái của mình. Nước mắt Mi ko ngừng rơi ra. Mi chạy thật nhanh ra cây cầu gần nhà. Hai bàn tay cố vịn lấy thành cầu để ko thụp xuống. “Trời ơi, sao lại đúng lúc này? Tại sao lại đúng lúc con phải lòng Minh thì ông mới cho con biết cái hôn ước chết tiệt đó? Tại sao lại đúng lúc Valentine sắp đến? Tại sao lại bất công vs con và Minh như z? Tại sao lại muốn con đâu khổ? Tại sao? Tại sao?”-Mi gào thét trong vô vọng. Nước mắt giàn giụa trong đau đớn tuột cùng của tình yêu. Mãi đến lúc mắt sưng hụp, lệ ko còn để rơi, Mi mới lê xác về nhà. Tự giam mình trong phòng và khóc. Tự nghĩ đến, tự tủi thân và tự khóc thầm. Nghỉ học mấy ngày liền, Mi làm bọn nó lo lắng, nhất là Minh. Nhiều lần gọi điện như Mi khóa máy. Đến nhà nhưng quản gia nói đi vắng. Khoảng một tần sau khi biết đc sự thật phũ phàng đó, Mi mới đi học. Ko còn là Mi tinh nghịch, hay cười, hay bày trò vui nữa mà là 1 con người hoàn toàn khác_băng lãnh và lạnh lùng, đắc biệt luôn tránh mặt Minh. Nhận ra sự khác lạ của Mi nhiều lần Minh bắt chuyện nhưng Mi làm ngơ làm Minh hụt hẫng. Cả 2 cùng đau khổ. Chịu hết nổi sự lạnh nhạt của Mi, Minh quyết định lôi Mi ra sau trường nói chuyện
-Cậu lôi tôi ra đây làm j?-Mi lạnh lùng nói
-Vk ak, sao chuyến này vk hay tránh mặt ck z?-Minh ngọt ngào hỏi lại. Trái tim Mi đang run lên. Liệu cô có đủ can đảm để đối xử tiếp vs Minh như vậy?
-Vk?!-Minh lay lay vai Mi
-Chúng ta…….chia tay đi.-Mi nuốt nước mắt vào trong nói ra 1 câu làm trái tim Minh tan nát
-Vk ơi, đừng đùa như z, ko vui chút nào.-Minh buông thõng tay, lắc đầu cười khổ
-Cậu nghĩ tôi đùa sao? Sự thật là vậy đấy. Sự thật là tôi muốn chia tay. Tôi ko hề yêu cậu, chỉ là thấy thương hại cậu vì pít cậu sẽ đau khổ nên tôi mới đồng ý. Chúng ta đã đi quá xa rồi. Tôi xin lỗi.-Nói xong, Mi vội quay đi để che những giọt nước mắt mặn chát tuôn rơi. Trái tim vỡ vụn. Sao lại đâu như vậy? Minh ngồi thụp xuống đất. đấm mạnh đến nỗi bật máu.-Gì chứ? Chia tay sao? Ko yêu sao? Thương hại sao? Tất cả, tất cả đều giả dối.-Minh hét lên trong đau đớn. 2 con người, 2 trái tim bé nhỏ mà tại sao lại phải chịu cái nghịch cảnh của cuộc đời. Ông trời ko thương họ sao?
-Tin đc ko?
-Ko!!!!
-Nhìn thấy nước mắt nó chứ?
-Thấy!!!!
-Có uẩn khúc!
-Đúng!!!!
Đó là cuộc đối thoại trên cây của nó và hắn, Duy, Trâm, Khánh, Phong. Bỗng nhiên “Xoạt……..Xoạt………Xoạt………Bốp” Cành cây gãy, chúng nó đã đáp đất một cách ngoạn mục. Cho trừa cái tội theo rõi người khác.