Buổi tối, hắn giận nó nên vào phòng khóa trái cửa, ko thèm xuống nấu cơm. Tâm trạng của nó tốt nên quyết định lao vào bếp. Chỉ 5 ph sau khi nó thực hiện nghĩa vụ cứu dạ dày thì "Xoảng....Bộp........Choang..." Âm thanh hỗn tạp vang lên. Hắn đoán ra đc tiếng gì nên lao ngay xuống bếp. Nó đang cằm cúi nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà thì "xẹt". Tay nó quệt vào mảnh vỡ và chảy máu. Hắn nhanh chóng lấy hộp y tế rồi lôi nó ra phòng khách để dán băng vào vết thương. Hắn ân cần hỏi:-Em xuống bếp làm j vậy?
-Nấu ăn chứ còn làm j?-Nó trả lời hết sức thản nhiên
-Em biết nấu đâu mà đòi.-Hắn cốc yêu nó. Nó bĩu môi, nói bóng gió:
-Tại ai đấy biết nấu mà ko nấu nên em đành phải ra tay thôi.
-Trời ơi, anh xin lỗi. Có đau ko nè!-Hắn thổi thổi tay cho nó
-Ko đau nhưng mà em đói.-Nó xoa bụng, mặt nhăn như khỉ.
-Đc rồi, đc rồi. Để anh đi nấu em ăn, Từ h cấm vào bếp phá nữa hen.-Hắn cười cười rồi đi nấu ăn cho nó.
Cả tuần sau đó, nó cho hắn ăn bơ làm hắn rất tức giận. Suốt ngày Anh Tuấn, Anh Tuấn và Anh Tuấn. Hết đi ăn lại đi chơi rồi mua sắm,... Cử chỉ thì thân mật, gần gũi, cười cười nói nói, lại còn nhiều lúc ôm nhau, hôn gió,... Máu hắn lúc nào cũng đạt 1000 độ. Tối chủ nhật, hắn ko chịu đc nữa bèn lôi nó ra bàn học xét hỏi, mặt nghiêm túc vô cùng:
-Em thấy thầy Anh Tuấn thế nào?
Nó cười cười rồi trả lời:
-Thầy ấy đẹp trai nè, dịu dàng nè, nói cũng hay mà hát cũng hay nữa chứ. Thầy còn cho em ăn rất nhiều đồ ăn ngon nha, dẫn em đi chơi nhiều nữa chứ. Thầy ấy quả là mẫu đàn ông lí tưởng của lí tưởng. Hjhj.
Hắn nghe nó nói mà đau lòng hỏi tiếp:
-Vậy anh ko như thế hả?
-Ak, anh cũng vậy nhưng ko bằng thầy ấy.-Nó cười gian nhưng hắn ko nhìn thấy
-Kể cả về độ đẹp trai sao?-Hắn nuốt nước bọt hỏi tiếp
-Vâng.-Nó gật đầu cái rụp làm tan nát trái tim hắn. Hắn ngập ngừng ko biết có nên hỏi nó tiếp ko. Nếu nó nói nó thích thầy thì hắn chết mất. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nhìn vào mắt nó hỏi:
-Em.....thích thầy ấy hả?-Nó hơi sững sờ khi hắn hỏi câu ấy nhưng sau đó cười cười, nháy mắt một cái rồi;
-Em....em.....em...-Nó tạo sự hồi hộp làm tim hắn muốn nhảy ra ngoài.
-Em.....em......em....-Nó vẫn chưa chịu thôi trò trêu người hắn. Hắn mất bình tĩnh hét:
-Em thế nào hả?
-Em ko biết.-Nó nói thật nhanh rồi chạy lên giường chùm chăn kín đầu cười lăn lóc:-Hahahahahaha.... nhìn cái mặt anh mắc cười quá.
Hắn tức muốn xì khói vì bị nó trêu. Nhưng thôi ko sao. ĐẰng nào thì nó chưa nói là nó thích thầy Anh Tuấn nên hắn vẫn còn cơ hội. Hắn quyết định mai sẽ gặp thầy Tuấn để ĐÁNH DẤU chủ quyền về nó và CẢNH CÁO thầy ko đc cướp nó CỦA HẮN.
Sáng hôm sau, sau khi tan học, hắn hẹn thầy giáo ra sân sau trường và bắt đầu:
-Em hỏi thầy một chuyện đc ko ạ?
Thầy giáo nở nụ cười tỏa nắng và nói:
-Em cứ hỏi đi thầy sẽ trả lời.
-Dạ....-Hắn ngập ngừng
-Em nói nhanh đi thầy còn đi họp.-Thầy Tuấn giúc hắn. Hắn nhìn thẳng vào mắt thầy và nói:
-Dạ thưa thầy. Em thích Khánh Linh ạ. Khánh Linh là của em. Vì vậy, xin thầy đừng quá gần gũi. thân thiết vs bn ấy như thế.
-Hahahahahahah...-Thầy Tuấn cười lớn. Hắn tức giận vì thái độ của ông thầy
-Thầy cười cái j ạ?-Hắn hét lên. Thầy ko cười nữa, ra mặt nghiêm túc đáp lại:
-Thầy cũng thích em ấy. Linh vừa xinh đẹp lại thông minh. Thầy ko thể nhường cho em đc.-Anh Tuấn lắc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối
-Thầy!!!-Hắn quát lên:
-Nếu thầy ko tránh xa cô ấy thì em sẽ....sẽ....-Vế đầu rất hùng hổ nhưng vế sau thì.....tạm thời chưa nghĩ ra.
-Sẽ làm j? Thầy thách em làm j đc thầy đấy.-Anh Tuấn ra vẻ thách thức
-Em sẽ....em sẽ....-Hắn vẫn tiếp tcj suy nghĩ rồi đưa ra quyết định hết sức cao cả: -EM sẽ......sẽ.........sẽ............sẽ tự tử.
Anh Tuấn Bật cười:
-Hahahahahah......hô hô hô hô hô........................hihihihiihiihiii...........Em ko định sẽ hãm hãi thầy bằng cách cho thầy mắc cười đến chết hả?? Hahahahaha......-Thầy ôm bụng lăn ra cười như chưa đc cười bao h. Hắn tức giận liếc xéo. Thầy run người, lấy lại vẻ nghiêm túc, thầy nói:
-Thôi ko trêu em nữa. Thầy xin tự giới thiệu, thầy là ............anh họ của Linh. Thầy là con trai của thầy hiệu trưởng. Từ trc đến h 2 anh em vẫn thân nhau như vậy. Tại Khánh Linh đe dọa thầy nên thầy mới phải nói dối em như vậy. hjhj...
Đầu hắn bốc khói nghi ngút, hắn chào thầy Anh Tuấn:
-Chào ANH VK, em có việc đi trc.
Câu chào của hắn lại làm Anh Tuấn bật cười lần nữa. Sau khi tạm biệt thầy, hắn hùng hổ về lớp_nơi mà nó đang "trú ngụ". Người hắn tỏa ra sát khí .
Rầm!!! Cảnh cửa đã tan tành. Hắn rít lên: KHÁNH LINH!!!!!!
Nó rợn người, cười trừ:
-Anh gọi em mà cứ như muốn nuốt chửng em vậy???
-Sao em lại trêu anh hử?
-Hjhj trêu j cơ?-Nó giả nai.
-Thầy Anh Tuấn là anh họ em phải ko?-Hắn liếc nó
-Anh biết rồi ak?-Giọng nó run run
-Khánh Linh! Em đc lắm. Đúng lại đó cho anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh....-Hắn hét lên rồi rượt nó khắp trường.
Buổi tối, hắn giận nó nên vào phòng khóa trái cửa, ko thèm xuống nấu cơm. Tâm trạng của nó tốt nên quyết định lao vào bếp. Chỉ 5 ph sau khi nó thực hiện nghĩa vụ cứu dạ dày thì "Xoảng....Bộp........Choang..." Âm thanh hỗn tạp vang lên. Hắn đoán ra đc tiếng gì nên lao ngay xuống bếp. Nó đang cằm cúi nhặt mảnh vỡ trên sàn nhà thì "xẹt". Tay nó quệt vào mảnh vỡ và chảy máu. Hắn nhanh chóng lấy hộp y tế rồi lôi nó ra phòng khách để dán băng vào vết thương. Hắn ân cần hỏi:-Em xuống bếp làm j vậy?
-Nấu ăn chứ còn làm j?-Nó trả lời hết sức thản nhiên
-Em biết nấu đâu mà đòi.-Hắn cốc yêu nó. Nó bĩu môi, nói bóng gió:
-Tại ai đấy biết nấu mà ko nấu nên em đành phải ra tay thôi.
-Trời ơi, anh xin lỗi. Có đau ko nè!-Hắn thổi thổi tay cho nó
-Ko đau nhưng mà em đói.-Nó xoa bụng, mặt nhăn như khỉ.
-Đc rồi, đc rồi. Để anh đi nấu em ăn, Từ h cấm vào bếp phá nữa hen.-Hắn cười cười rồi đi nấu ăn cho nó.
Cả tuần sau đó, nó cho hắn ăn bơ làm hắn rất tức giận. Suốt ngày Anh Tuấn, Anh Tuấn và Anh Tuấn. Hết đi ăn lại đi chơi rồi mua sắm,... Cử chỉ thì thân mật, gần gũi, cười cười nói nói, lại còn nhiều lúc ôm nhau, hôn gió,... Máu hắn lúc nào cũng đạt 1000 độ. Tối chủ nhật, hắn ko chịu đc nữa bèn lôi nó ra bàn học xét hỏi, mặt nghiêm túc vô cùng:
-Em thấy thầy Anh Tuấn thế nào?
Nó cười cười rồi trả lời:
-Thầy ấy đẹp trai nè, dịu dàng nè, nói cũng hay mà hát cũng hay nữa chứ. Thầy còn cho em ăn rất nhiều đồ ăn ngon nha, dẫn em đi chơi nhiều nữa chứ. Thầy ấy quả là mẫu đàn ông lí tưởng của lí tưởng. Hjhj.
Hắn nghe nó nói mà đau lòng hỏi tiếp:
-Vậy anh ko như thế hả?-Ak, anh cũng vậy nhưng ko bằng thầy ấy.-Nó cười gian nhưng hắn ko nhìn thấy
-Kể cả về độ đẹp trai sao?-Hắn nuốt nước bọt hỏi tiếp
-Vâng.-Nó gật đầu cái rụp làm tan nát trái tim hắn. Hắn ngập ngừng ko biết có nên hỏi nó tiếp ko. Nếu nó nói nó thích thầy thì hắn chết mất. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và nhìn vào mắt nó hỏi:
-Em.....thích thầy ấy hả?-Nó hơi sững sờ khi hắn hỏi câu ấy nhưng sau đó cười cười, nháy mắt một cái rồi;
-Em....em.....em...-Nó tạo sự hồi hộp làm tim hắn muốn nhảy ra ngoài.
-Em.....em......em....-Nó vẫn chưa chịu thôi trò trêu người hắn. Hắn mất bình tĩnh hét:
-Em thế nào hả?
-Em ko biết.-Nó nói thật nhanh rồi chạy lên giường chùm chăn kín đầu cười lăn lóc:-Hahahahahaha.... nhìn cái mặt anh mắc cười quá.
Hắn tức muốn xì khói vì bị nó trêu. Nhưng thôi ko sao. ĐẰng nào thì nó chưa nói là nó thích thầy Anh Tuấn nên hắn vẫn còn cơ hội. Hắn quyết định mai sẽ gặp thầy Tuấn để ĐÁNH DẤU chủ quyền về nó và CẢNH CÁO thầy ko đc cướp nó CỦA HẮN.
Sáng hôm sau, sau khi tan học, hắn hẹn thầy giáo ra sân sau trường và bắt đầu:
-Em hỏi thầy một chuyện đc ko ạ?
Thầy giáo nở nụ cười tỏa nắng và nói:
-Em cứ hỏi đi thầy sẽ trả lời.
-Dạ....-Hắn ngập ngừng
-Em nói nhanh đi thầy còn đi họp.-Thầy Tuấn giúc hắn. Hắn nhìn thẳng vào mắt thầy và nói:
-Dạ thưa thầy. Em thích Khánh Linh ạ. Khánh Linh là của em. Vì vậy, xin thầy đừng quá gần gũi. thân thiết vs bn ấy như thế.
-Hahahahahahah...-Thầy Tuấn cười lớn. Hắn tức giận vì thái độ của ông thầy
-Thầy cười cái j ạ?-Hắn hét lên. Thầy ko cười nữa, ra mặt nghiêm túc đáp lại:
-Thầy cũng thích em ấy. Linh vừa xinh đẹp lại thông minh. Thầy ko thể nhường cho em đc.-Anh Tuấn lắc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối
-Thầy!!!-Hắn quát lên:
-Nếu thầy ko tránh xa cô ấy thì em sẽ....sẽ....-Vế đầu rất hùng hổ nhưng vế sau thì.....tạm thời chưa nghĩ ra.
-Sẽ làm j? Thầy thách em làm j đc thầy đấy.-Anh Tuấn ra vẻ thách thức
-Em sẽ....em sẽ....-Hắn vẫn tiếp tcj suy nghĩ rồi đưa ra quyết định hết sức cao cả: -EM sẽ......sẽ.........sẽ............sẽ tự tử.
Anh Tuấn Bật cười:
-Hahahahahah......hô hô hô hô hô........................hihihihiihiihiii...........Em ko định sẽ hãm hãi thầy bằng cách cho thầy mắc cười đến chết hả?? Hahahahaha......-Thầy ôm bụng lăn ra cười như chưa đc cười bao h. Hắn tức giận liếc xéo. Thầy run người, lấy lại vẻ nghiêm túc, thầy nói:
-Thôi ko trêu em nữa. Thầy xin tự giới thiệu, thầy là ............anh họ của Linh. Thầy là con trai của thầy hiệu trưởng. Từ trc đến h 2 anh em vẫn thân nhau như vậy. Tại Khánh Linh đe dọa thầy nên thầy mới phải nói dối em như vậy. hjhj...
Đầu hắn bốc khói nghi ngút, hắn chào thầy Anh Tuấn:
-Chào ANH VK, em có việc đi trc.
Câu chào của hắn lại làm Anh Tuấn bật cười lần nữa. Sau khi tạm biệt thầy, hắn hùng hổ về lớp_nơi mà nó đang "trú ngụ". Người hắn tỏa ra sát khí .
Rầm!!! Cảnh cửa đã tan tành. Hắn rít lên: KHÁNH LINH!!!!!!
Nó rợn người, cười trừ:
-Anh gọi em mà cứ như muốn nuốt chửng em vậy???
-Sao em lại trêu anh hử?
-Hjhj trêu j cơ?-Nó giả nai.
-Thầy Anh Tuấn là anh họ em phải ko?-Hắn liếc nó
-Anh biết rồi ak?-Giọng nó run run
-Khánh Linh! Em đc lắm. Đúng lại đó cho anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh....-Hắn hét lên rồi rượt nó khắp trường.