Tại 1 căn biệt thự to lớn, đồ sộ, nguy nga (ko pít tả bằng tính từ nào đc nữa), nhìn cũng ko kém j sao vs nhà nó cả, hắn từ trên lầu bước xuống gian bếp ấm cúng ôm chầm lấy 1 ng phụ nữa trung niên (mẹ hắn-bà Cao Thanh Hiền, chủ tịch tập đoàn V&A). Bà quay lại ngườm yêu đứa con trai rùi mắng:
-Con 2 tuổi hay sao mà vẫn nhõng nhẽo như z hả?
Hắn lắc đầu nói nhỏ:
-Con iu mẹ mà! Con 2 tuổi càng tốt, càng đc ôm mẹ lâu! Hjhj!
Mẹ hắn nghe xong bật cười kí đầu hắn 1 cái:
-Chỉ đc cái lẻo mép ak! Lại có chuyện j đây ông tướng.
-Mẹ chỉ có hỉu con ak!-Hắn nhe nhẻn
-Tui ko hỉu ông thì sao làm mẹ ông.-Mẹ hắn trêu
-Hum nay 2 thằng bn con ở bên Mĩ về, mẹ cho con đi chơi chút xíu nha!
-Ukm đi đi. Bảo 2 thằng là nếu rảnh thj về nhà mk chơi nha con!-Mẹ hắn dặn
-Dạ con pít òi. Bye mẹ ạ! Con yêu mẹ lắm lắm lun!-Hắn vẫy tay chào tạm biệt bà. Mẹ hắn mỉm cười rùi típ tục nấu cơm ( vì hum nay ng làm xin nghỉ phép )
3 bọn hắn lâu ngày mới gặp nên đi chơi rất zui zẻ, quậy tưng bừng cả cái quán bar Night lên. (Đó là bar mà mẹ hắn dựng lên cho hắn có chỗ zui chơi *đúng là nhà thừa tiền mà* )
Tại nhà nó:
-Sao hum nay thấy con mệt thế?Có pị sao ko để mama gọi bác sĩ cho!- Mama nó lo lắng hỏi.
-Dạ con hông có sao đâu ạ, mama cứ yên tâm đi!-Nó nói vs giọng mệt mỏi, nó ôm mama nó 1 cái rùi “đuổi” bà ra khỏi phòng (dùng từ có quá đáng quá ko nhỉ?). Nó lấy điện thoại gọi cho 2 con bn thân nhưng ko phải giọng mệt mỏi lúc nãy mà là cái giọng hách dịch:
-Tao cho chúng bây 5ph để đến nhà tao!-Chưa kịp nghe câu trả lời nó đã vụt tắt.
2 con bn bực mk lém nhưng cũng phải tức tốc chạy đến nhà nó. Chỉ kịp chào mama nó 1 câu, 2 con chạy thằng vào phong nó thở dốc:
-Có cần gấp z ko hả?
-4ph38s26, chúng mày cũng nhanh nhỉ!
-Mày còn nói nữa hả?-Tuy vẫn mệt nhưng Mi vẫn hét đc vs volum mạnh nhất. Nó bịt tai nhăn mặt:
-Thủng mạc nhĩ tao đến nơi. Ở nhà chán quá nên gọi tụi bay đến chơi thui mà làm j dữ z!
Trâm chỉ pít cười xua xua tay ngăn 2 con bn:
-T mới là người thủng mạc nhĩ đó. 2 chúng mày vặn nhỏ loa lại giùm!
-Mà sao hum nay m nghỉ học ko rủ bọn tao!-Mi tò mò hỏi
-T bị bọn Tố Uyên định đánh!-Nó thản nhiên trả lời
-Mày có pị sao ko?-2 con đồng thanh rùi sờ khắp chân tay nó
-T ko có sao, chúng m nghĩ t là ai mà lại bị đánh đc cơ chớ-Nó vênh mặt (eo ơi xạo quá đc hắn giúp còn j)-Mà ở lớp có chuyện j zui ko z-Nó hí hửng. Mi thì thầm vào tai nó ko cho Trâm nghe rùi 2 đứa cười tùm lum làm Trâm đơ ra ko hỉu chuyện j. Nó hét to:’
-Duy và Trâm 2 môi cười 2 mắt nhìn nhau rùi quay 2 phía, 2 mặt đỏ ửng là sao đây ta? – Mặt nó nhìn gian kinh khủng
-Chúng m…-Trâm đỏ mặt ko pít làm j lấy gối đập 2 con bn tứ tung. Tiếng cười vang lên khắp phong. 2 con bn thân làm nó khỏe hẳn ra.
10h30’:
-Bye cưng nha, bọn t về. Hum nay m hành hạ bọn này hơi bị ác đó.-Mi và Trâm cười típ cả mắt rùi vẫy tay phóng về nhà. Nó cười cười rùi lên phòng ngủ.
Tại 1 căn biệt thự to lớn, đồ sộ, nguy nga (ko pít tả bằng tính từ nào đc nữa), nhìn cũng ko kém j sao vs nhà nó cả, hắn từ trên lầu bước xuống gian bếp ấm cúng ôm chầm lấy 1 ng phụ nữa trung niên (mẹ hắn-bà Cao Thanh Hiền, chủ tịch tập đoàn V&A). Bà quay lại ngườm yêu đứa con trai rùi mắng:
-Con 2 tuổi hay sao mà vẫn nhõng nhẽo như z hả?
Hắn lắc đầu nói nhỏ:
-Con iu mẹ mà! Con 2 tuổi càng tốt, càng đc ôm mẹ lâu! Hjhj!
Mẹ hắn nghe xong bật cười kí đầu hắn 1 cái:
-Chỉ đc cái lẻo mép ak! Lại có chuyện j đây ông tướng.
-Mẹ chỉ có hỉu con ak!-Hắn nhe nhẻn
-Tui ko hỉu ông thì sao làm mẹ ông.-Mẹ hắn trêu-Hum nay 2 thằng bn con ở bên Mĩ về, mẹ cho con đi chơi chút xíu nha!
-Ukm đi đi. Bảo 2 thằng là nếu rảnh thj về nhà mk chơi nha con!-Mẹ hắn dặn
-Dạ con pít òi. Bye mẹ ạ! Con yêu mẹ lắm lắm lun!-Hắn vẫy tay chào tạm biệt bà. Mẹ hắn mỉm cười rùi típ tục nấu cơm ( vì hum nay ng làm xin nghỉ phép )
3 bọn hắn lâu ngày mới gặp nên đi chơi rất zui zẻ, quậy tưng bừng cả cái quán bar Night lên. (Đó là bar mà mẹ hắn dựng lên cho hắn có chỗ zui chơi *đúng là nhà thừa tiền mà* )
Tại nhà nó:
-Sao hum nay thấy con mệt thế?Có pị sao ko để mama gọi bác sĩ cho!- Mama nó lo lắng hỏi.
-Dạ con hông có sao đâu ạ, mama cứ yên tâm đi!-Nó nói vs giọng mệt mỏi, nó ôm mama nó 1 cái rùi “đuổi” bà ra khỏi phòng (dùng từ có quá đáng quá ko nhỉ?). Nó lấy điện thoại gọi cho 2 con bn thân nhưng ko phải giọng mệt mỏi lúc nãy mà là cái giọng hách dịch:
-Tao cho chúng bây 5ph để đến nhà tao!-Chưa kịp nghe câu trả lời nó đã vụt tắt.
2 con bn bực mk lém nhưng cũng phải tức tốc chạy đến nhà nó. Chỉ kịp chào mama nó 1 câu, 2 con chạy thằng vào phong nó thở dốc:
-Có cần gấp z ko hả?
-4ph38s26, chúng mày cũng nhanh nhỉ!
-Mày còn nói nữa hả?-Tuy vẫn mệt nhưng Mi vẫn hét đc vs volum mạnh nhất. Nó bịt tai nhăn mặt:
-Thủng mạc nhĩ tao đến nơi. Ở nhà chán quá nên gọi tụi bay đến chơi thui mà làm j dữ z!
Trâm chỉ pít cười xua xua tay ngăn 2 con bn:
-T mới là người thủng mạc nhĩ đó. 2 chúng mày vặn nhỏ loa lại giùm!
-Mà sao hum nay m nghỉ học ko rủ bọn tao!-Mi tò mò hỏi
-T bị bọn Tố Uyên định đánh!-Nó thản nhiên trả lời
-Mày có pị sao ko?-2 con đồng thanh rùi sờ khắp chân tay nó
-T ko có sao, chúng m nghĩ t là ai mà lại bị đánh đc cơ chớ-Nó vênh mặt (eo ơi xạo quá đc hắn giúp còn j)-Mà ở lớp có chuyện j zui ko z-Nó hí hửng. Mi thì thầm vào tai nó ko cho Trâm nghe rùi 2 đứa cười tùm lum làm Trâm đơ ra ko hỉu chuyện j. Nó hét to:’
-Duy và Trâm 2 môi cười 2 mắt nhìn nhau rùi quay 2 phía, 2 mặt đỏ ửng là sao đây ta? – Mặt nó nhìn gian kinh khủng
-Chúng m…-Trâm đỏ mặt ko pít làm j lấy gối đập 2 con bn tứ tung. Tiếng cười vang lên khắp phong. 2 con bn thân làm nó khỏe hẳn ra.
10h30’:
-Bye cưng nha, bọn t về. Hum nay m hành hạ bọn này hơi bị ác đó.-Mi và Trâm cười típ cả mắt rùi vẫy tay phóng về nhà. Nó cười cười rùi lên phòng ngủ.