Từ ngày Vivi ra đi tính đến nay đã hơn 3 tháng!!! Hôm nay cũng giống như bao ngày chủ nhật bình thường, có điều…
- Hôm nay ở công viên Sky có hội chợ đấy!!! Ai đi không??? – Nam hí hửng rủ cả bọn. Không hiểu cái thông tin này anh thu thập được ở đâu nữa.
- Hội chợ? Là gì vậy? – Trưng khuôn mặt ngu ngu ra nó hỏi.
- Trời! Mấy cô không biết hội chợ là gì sao??? – Hắn.
- Không!!! Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nghe!!! Bên Anh làm gì có đâu! – Ngân ngây thơ đáp.
- OMG! Vậy hôm nay đi thử thì biết! Vui lắm! – Nam tí ta tí tởn nói.
- Anh làm gì mà mặt mày hăm hở vậy tên dở hơi kia! – Ngân thấy bộ dạng của Nam liền khó chịu hỏi.
- Không có gì! Lâu lâu không được đi chơi nên thế thôi. – Nam cười.
- Rõ dở hơi – Ngân phán rồi quay qua hỏi bọn nó – Đi không bọn mày?
- Đi chứ! Đi giải ngố! Về Việt Nam lâu rồi mà không biết đến 2 chữ “hội chợ” nữa – Giang đáp.
- Okee… Vậy lên phòng thay đồ 30’ sau có mặt. – Kiệt nói.
- Okiii – Cả bọn đồng thanh rồi mỗi đứa 1 phòng.
30’ sau, đúng hơn là 8h sáng…
Không biết từ bao giờ trong tủ quần áo của nó đã xuất hiện những bộ cánh tuyệt đẹp do chính tay nó thiết kế và đặt may (tất nhiên chỉ có 2 màu đen và trắng). Hôm nay nó mặc một chiếc váy ren ngang đầu gối màu trắng có họa tiết giản dị, đai đen bản to ôm lấy vòng 2 nhỏ nhắn của nó, mang đôi giày cao gót 5 phân màu đen có đính đá ở mũi, đôi khuyên tai hình tháp Eiffel gắn những viên đá nhỏ lung linh, mái tóc óng mượt xõa ngang lưng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người khác nhìn nó với ánh mắt khác, người ta không còn thấy nó lạnh lùng, khó gần nữa mà thay vào đó là hình ảnh cô thiếu nữ dịu dàng, nhỏ nhẹ đúng chất 1 tiểu thư quyền quý, cao sang. Còn Giang thì vận trên mình một chiếc áo croptop màu đỏ tươi có in vài họa tiết đơn giản và chiếc quần jean đen bó làm tôn lên vòng 3 nóng bỏng của cô cùng với đôi khuyên tai có hình trái tim màu đỏ, đôi giày cao gót đen 5 phân giống nó, mái tóc cũng xõa ngang lưng làm cô càng trở nên quyến rũ. Đối với Ngân, cô nàng chọn cho mình 1 chiếc áo phông màu tím nhạt bên trong còn bên ngoài là yếm sooc bò trông vô cùng nhí nhảnh, đôi khuyên tai và vòng cổ hình cái râu màu trắng hợp mốt kết hợp với đôi giày thể thao vans màu tím là thứ cô chọn, mái ngố cùng với tóc buộc đuôi ngựa trông thật trẻ trung và năng động. Trà thì mặc chiếc áo phông trơn màu đen huyền bí, chiếc quần sooc ngắn ngang đùi màu đen, mang đôi giày thể thao converse màu đen cùng tông với bộ quần áo, bộ trang sức hình thánh giá được cô mang trên người, mái tóc nhuộm màu cà phê được buộc cao trông cực kì cá tính. OMG!!! Sao hôm nay tính cách lại bị đảo lộn vậy trời??? Nó: từ lạnh lùng thành ấm áp, dịu dàng; Giang: từ nhí nhảnh thành gợi cảm, kiêu sa; Ngân: từ hiền dịu thành nhí nhảnh năng động còn Trà: từ nóng bỏng bỗng biến thành băng giá, khó gần.
Về phần các hoàng tử của chúng ta thì ăn mặc vô cùng đơn giản. Hắn thì áo phông trắng có họa tiết đôi cánh đen, Thiên thì áo sơ mi xám bung 2 cúc đầu để lộ một thân hình vạm vỡ, Nam thì áo phông tím đậm có hình đầu lâu ở giữa, còn Kiệt thì áo phông trơn màu đen đôi với Trà. 4 anh chàng đều mặc quần jean đen kết hợp với 1 chiếc khuyên tai hình chữ thập.
Khi thấy bọn nó bước xuống phòng khách, 4 anh chàng đều vô cùng ngạc nhiên trước hình ảnh của bọn nó bây giờ. Thật sự khác quá!!!
- Sao hôm nay mấy cô ăn mặc lạ vậy??? – Nam là người đầu tiên lên tiếng.
- Lâu lâu cũng phải đổi style chứ!!! – Trà nói.
- Vợ!!! Ai cho em ăn mặc nóng bỏng như vậy hả??? – Thiên nhăn mặt.
- Kệ em! Có sao đâu!!! – Giang vừa với tay lấy chiếc túi xách trên bàn vừa nói.
- Hừ… Có biết là sẽ có rất nhiều người để ý đến em không??? – Thiên gằn giọng.
- Kệ chứ!!! Em chỉ để ý mình ông xã của em là được!!! – Giang nói rồi hôn nhẹ lên má Thiên 1 cái.
- Ừ ừ - Thiên nghe vậy thì cười tít mắt quên luôn cả việc mình đang nói.
- Ôi trời! Có biết ở đây đang có người FA không hả??? – Ngân nhăn nhó.
- Biết nên mới làm thế để mày đi kiếm người yêu chứ!!! – Trà trêu Ngân.
- Con kia!!! Mày có người yêu rồi nên bỏ rơi con bạn này hử??? – Ngân nói.
- Nó đâu có bỏ rơi mày!!! Trước giờ mày vẫn rơi tự do mà!!! – Nó hùa theo.
- Lại được mày nữa. Muốn chết không hử??? – Ngân.
- Ngữ như cô thì ai thèm yêu?! Đồ hổ vồ! – Nam phán.
- ANH VỪA NÓI CÁI GÌ??? – Ngân gằn từng tiếng. Nói gì cô cũng được nhưng tên nào rủa cô ế suốt đời thì tên ấy toi mạng rồi.
- Dạ… dạ… không có gì… - Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Nam không dám hó hé gì.
- Thôi đi được chưa??? – Hắn chán nản nhìn Ngân và Nam cãi nhau bèn hỏi.
- Đi thôi!!! – Trà đáp rồi cả bọn ra gara lấy xe và phóng đi.Với đội hình như cũ, 4 chiếc xe Lamborghini Aventado đời mới lao nhanh trên đường tiến thẳng đến công viên Sky.
Đúng là hội chợ có khác, hôm nay công viên đông người hơn hẳn, và khi cả bọn bước vào…
- Ôi đẹp trai quá!!!
- Ôi xinh quá!!!
- Ôi phong cách quá!!!
- Ôi…
Vậy là điệp khúc “Ôi” được mọi người xung quanh tạo ra một cách ngẫu hứng. Cả bọn cũng mặc kệ mà tiến thẳng vào bên trong. 8 người chơi hết trò này đến trò khác, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác mà không biết mỏi mệt. Chả hiểu do trời định hay vì lý do nào khác mà Ngân lại đi cùng Nam, nó lại đi cùng hắn (2 cặp đôi kia tách nhóm kéo nhau đi chơi lâu rồi).
- Oa… Con cún kia dễ thương quá!!! – Ngân hướng đôi mắt long lanh nhìn vào chú cún bị nhốt trong lồng ở 1 gian hàng.
- Cô thích à??? – Nam hỏi.
- Ừ ừ - Ngân gật đầu lia lịa nói.
- Vậy tự ra mà giành lấy nó – Nam cười ranh mãnh.
- Hừ… Đúng là đồ vô lăng… - Ngân bị Nam làm cho mừng hụt thì tức giận quay lưng bỏ đi mặc kệ anh chàng đứng đó cười sặc sụa vì vẻ mặt ngây thơ của cô.
5’ sau tại 1 chiếc ghế đá trong công viên…
- Nè… Tặng cô!!! – Nam nói rồi giơ ra trước mặt Ngân chú cún ban nãy.
- Ơ… - Ngân đang ngồi ngắm cảnh thì thoáng đỏ mặt khi thấy hành động này của Nam.
- Không cầm lấy là tôi quẳng nó đi đấy!!! – Nam nhìn Ngân nói.
- Hơ… Cảm ơn anh!!! – Ngân nói rồi nhận lấy chú cún từ tay Nam. Chả là ban nãy Nam cố tình chọc tức Ngân để cô bỏ đi rồi mới quay ra quầy trò chơi phi tiêu để giành lấy chú cún này. Thực chất anh không hề thích gần loài chó nhưng vì thấy Ngân thích nên…
- Thôi chết!!! – Nam nhìn xuống tay mình rồi thốt lên.
- Anh sao vậy??? – Ngân lo lắng hỏi khi thấy tay Nam nổi những nốt đỏ ửng.
- Dị ứng lông chó!!! – Nam nói ngắn gọn.
- Trời!!! Đã biết mình bị dị ứng rồi mà còn gần loài chó làm gì không biết nữa!!! – Ngân mắng. - Ở kia có hiệu thuốc! Ra đó tôi mua thuốc cho anh!!!
- Chỉ là dị ứng nhẹ thôi mà!!! Vì em… anh có thể làm tất cả!!! – Anh vừa cười vừa lẩm bẩm 1 mình. Phải! Anh đã thích cô rồi! Không đúng! Anh đã yêu con người trước mặt mình rồi!!! Không biết từ bao giờ tình cảm đã nảy nở trong trái tim anh. Giờ đây đối với anh Vivi chỉ là 1 cô em gái thân yêu còn người con gái trước mặt anh đây mới chính là người làm trái tim anh rung động thật sự. Anh yêu cái tính nhí nhảnh, yêu cái giọng nói hàng ngày cãi nhau với anh… và hơn hết… anh yêu người con gái xinh đẹp này…
- Anh lầm bầm cái gì thế? – Ngân nói.
- Không có gì. – Nam cười.
- Thôi cái điệu cười nhăn nhở như khỉ đấy của anh đi!!! – Ngân.
- Gì mà nhăn nhở như khỉ? Nụ cười tỏa nắng này của tôi đốn không biết bao nhiêu trái tim của các cô gái rồi đấy!!! – Nam tự hào nói.
- Ừ ừ… bao nhiêu cô gái nhưng không bao gồm tôi nên anh đừng có cười nữa!!! – Ngân vừa tiến đến hiệu thuốc vừa nói.
- Ừm… - Nghe đến đây nụ cười của anh tắt ngủm… “không bao gồm tôi” nghĩa là cô không có tình cảm với anh sao??? Hừm… anh buồn…
- Nè… uống đi… - Ngân đưa cho Nam viên thuốc cùng với chai nước lavie.
- Ừm… cảm ơn… - Anh nhận lấy rồi uống viên thuốc. Khoảng 10’ sau thì mấy nốt mẩn đỏ trên tay anh cũng mờ dần. Còn về chú cún của Ngân thì cô đã tặng cho 1 cô bé khi thấy cô bé nhìn chú cún với vẻ thích thú. Rồi sau đó Ngân với Nam đi dạo vòng quanh công viên và nói chuyện vui vẻ. Nói là nói chuyện vui vẻ chứ thật ra toàn cãi nhau thôi!!!
Cùng thời điểm đó, tại bãi đất trồng hoa bồ công anh…
- Cô thích hoa bồ công anh à??? – Hắn hỏi khi thấy nó ngồi nghịch những bông hoa bồ công anh.
- Không!!! Tôi ghét chúng!!! – Nó đáp.
- Ghét? Tại sao? Tôi thấy chúng đẹp mà!!! – Hắn ngạc nhiên.
- Tôi cảm thấy hoa bồ công anh giống như lời hứa vậy!!! Nếu lời hứa được giữ và làm đúng như những gì đã hứa thì cũng giống như cánh hoa bồ công anh dù có bị gió thổi cũng vẫn cố gắng bám chặt lấy thân cây, còn nếu lời hứa mà không được thực hiện thì lại giống như những cánh hoa khi bị gió thổi thì bay đi cuốn theo gió luôn. – Nó mỉm cười nhẹ nhàng đáp, trong anh mắt có cái gì rưng rưng.
- Ừm… - Hắn trả lời rồi bỗng thấy đầu mình có chút gì đó choáng váng. Nhưng chỉ vài giây hắn lại trở về trạng thái bình thường. “Em thú vị thật!!!” hắn nghĩ.
- Ra gọi bọn kia về thôi!!! – Nó đứng dậy rồi bước đi. Hắn cũng đi theo nó luôn.
Đêm đó, trong giấc mơ hắn thấy 2 cô cậu bé chạy nhảy đuổi nhau trên một cánh đồng hoa bồ công anh…
- Em có thích hoa bồ công anh không??? – Cậu bé ngồi bên cạnh cô bé và hỏi.
- Không!!! Em ghét chúng!!! – Cô bé đáp.
- Ghét? Tại sao vậy??? Anh thấy chúng đẹp mà!!! – Cậu bé ngạc nhiên.
- Em cảm thấy hoa bồ công anh giống như lời hứa vậy!!! Nếu lời hứa được giữ và làm đúng như những gì đã hứa thì cũng giống như cánh hoa bồ công anh dù có bị gió thổi cũng vẫn cố gắng bám chặt lấy thân cây, còn nếu lời hứa mà không được thực hiện thì lại giống như những cánh hoa khi bị gió thổi thì bay đi cuốn theo gió luôn. – Cô bé phồng má đáp.
- Vậy sao??? – Cậu bé.
- Vâng!!! – Cô bé trả lời dõng dạc.
Hắn bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán… thì ra chỉ là mơ… nhưng sao 2 đứa bé trong mơ lại quen thuộc vậy nhỉ? Còn cả lời thoại trong giấc mơ nữa!!! Nhưng vì quá mệt nên hắn chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó nữa mà nhanh chóng trở lại giấc ngủ của mình…
[end chap 31]
Từ ngày Vivi ra đi tính đến nay đã hơn tháng!!! Hôm nay cũng giống như bao ngày chủ nhật bình thường, có điều…
- Hôm nay ở công viên Sky có hội chợ đấy!!! Ai đi không??? – Nam hí hửng rủ cả bọn. Không hiểu cái thông tin này anh thu thập được ở đâu nữa.
- Hội chợ? Là gì vậy? – Trưng khuôn mặt ngu ngu ra nó hỏi.
- Trời! Mấy cô không biết hội chợ là gì sao??? – Hắn.
- Không!!! Từ bé tới giờ đây là lần đầu tiên nghe!!! Bên Anh làm gì có đâu! – Ngân ngây thơ đáp.
- OMG! Vậy hôm nay đi thử thì biết! Vui lắm! – Nam tí ta tí tởn nói.
- Anh làm gì mà mặt mày hăm hở vậy tên dở hơi kia! – Ngân thấy bộ dạng của Nam liền khó chịu hỏi.
- Không có gì! Lâu lâu không được đi chơi nên thế thôi. – Nam cười.
- Rõ dở hơi – Ngân phán rồi quay qua hỏi bọn nó – Đi không bọn mày?
- Đi chứ! Đi giải ngố! Về Việt Nam lâu rồi mà không biết đến chữ “hội chợ” nữa – Giang đáp.
- Okee… Vậy lên phòng thay đồ ’ sau có mặt. – Kiệt nói.
- Okiii – Cả bọn đồng thanh rồi mỗi đứa phòng.
’ sau, đúng hơn là h sáng…
Không biết từ bao giờ trong tủ quần áo của nó đã xuất hiện những bộ cánh tuyệt đẹp do chính tay nó thiết kế và đặt may (tất nhiên chỉ có màu đen và trắng). Hôm nay nó mặc một chiếc váy ren ngang đầu gối màu trắng có họa tiết giản dị, đai đen bản to ôm lấy vòng nhỏ nhắn của nó, mang đôi giày cao gót phân màu đen có đính đá ở mũi, đôi khuyên tai hình tháp Eiffel gắn những viên đá nhỏ lung linh, mái tóc óng mượt xõa ngang lưng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến người khác nhìn nó với ánh mắt khác, người ta không còn thấy nó lạnh lùng, khó gần nữa mà thay vào đó là hình ảnh cô thiếu nữ dịu dàng, nhỏ nhẹ đúng chất tiểu thư quyền quý, cao sang. Còn Giang thì vận trên mình một chiếc áo croptop màu đỏ tươi có in vài họa tiết đơn giản và chiếc quần jean đen bó làm tôn lên vòng nóng bỏng của cô cùng với đôi khuyên tai có hình trái tim màu đỏ, đôi giày cao gót đen phân giống nó, mái tóc cũng xõa ngang lưng làm cô càng trở nên quyến rũ. Đối với Ngân, cô nàng chọn cho mình chiếc áo phông màu tím nhạt bên trong còn bên ngoài là yếm sooc bò trông vô cùng nhí nhảnh, đôi khuyên tai và vòng cổ hình cái râu màu trắng hợp mốt kết hợp với đôi giày thể thao vans màu tím là thứ cô chọn, mái ngố cùng với tóc buộc đuôi ngựa trông thật trẻ trung và năng động. Trà thì mặc chiếc áo phông trơn màu đen huyền bí, chiếc quần sooc ngắn ngang đùi màu đen, mang đôi giày thể thao converse màu đen cùng tông với bộ quần áo, bộ trang sức hình thánh giá được cô mang trên người, mái tóc nhuộm màu cà phê được buộc cao trông cực kì cá tính. OMG!!! Sao hôm nay tính cách lại bị đảo lộn vậy trời??? Nó: từ lạnh lùng thành ấm áp, dịu dàng; Giang: từ nhí nhảnh thành gợi cảm, kiêu sa; Ngân: từ hiền dịu thành nhí nhảnh năng động còn Trà: từ nóng bỏng bỗng biến thành băng giá, khó gần.
Về phần các hoàng tử của chúng ta thì ăn mặc vô cùng đơn giản. Hắn thì áo phông trắng có họa tiết đôi cánh đen, Thiên thì áo sơ mi xám bung cúc đầu để lộ một thân hình vạm vỡ, Nam thì áo phông tím đậm có hình đầu lâu ở giữa, còn Kiệt thì áo phông trơn màu đen đôi với Trà. anh chàng đều mặc quần jean đen kết hợp với chiếc khuyên tai hình chữ thập.
Khi thấy bọn nó bước xuống phòng khách, anh chàng đều vô cùng ngạc nhiên trước hình ảnh của bọn nó bây giờ. Thật sự khác quá!!!
- Sao hôm nay mấy cô ăn mặc lạ vậy??? – Nam là người đầu tiên lên tiếng.
- Lâu lâu cũng phải đổi style chứ!!! – Trà nói.
- Vợ!!! Ai cho em ăn mặc nóng bỏng như vậy hả??? – Thiên nhăn mặt.
- Kệ em! Có sao đâu!!! – Giang vừa với tay lấy chiếc túi xách trên bàn vừa nói.
- Hừ… Có biết là sẽ có rất nhiều người để ý đến em không??? – Thiên gằn giọng.
- Kệ chứ!!! Em chỉ để ý mình ông xã của em là được!!! – Giang nói rồi hôn nhẹ lên má Thiên cái.
- Ừ ừ - Thiên nghe vậy thì cười tít mắt quên luôn cả việc mình đang nói.
- Ôi trời! Có biết ở đây đang có người FA không hả??? – Ngân nhăn nhó.
- Biết nên mới làm thế để mày đi kiếm người yêu chứ!!! – Trà trêu Ngân.
- Con kia!!! Mày có người yêu rồi nên bỏ rơi con bạn này hử??? – Ngân nói.
- Nó đâu có bỏ rơi mày!!! Trước giờ mày vẫn rơi tự do mà!!! – Nó hùa theo.
- Lại được mày nữa. Muốn chết không hử??? – Ngân.
- Ngữ như cô thì ai thèm yêu?! Đồ hổ vồ! – Nam phán.
- ANH VỪA NÓI CÁI GÌ??? – Ngân gằn từng tiếng. Nói gì cô cũng được nhưng tên nào rủa cô ế suốt đời thì tên ấy toi mạng rồi.
- Dạ… dạ… không có gì… - Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Nam không dám hó hé gì.
- Thôi đi được chưa??? – Hắn chán nản nhìn Ngân và Nam cãi nhau bèn hỏi.
- Đi thôi!!! – Trà đáp rồi cả bọn ra gara lấy xe và phóng đi.Với đội hình như cũ, chiếc xe Lamborghini Aventado đời mới lao nhanh trên đường tiến thẳng đến công viên Sky.
Đúng là hội chợ có khác, hôm nay công viên đông người hơn hẳn, và khi cả bọn bước vào…
- Ôi đẹp trai quá!!!
- Ôi xinh quá!!!
- Ôi phong cách quá!!!
- Ôi…
Vậy là điệp khúc “Ôi” được mọi người xung quanh tạo ra một cách ngẫu hứng. Cả bọn cũng mặc kệ mà tiến thẳng vào bên trong. người chơi hết trò này đến trò khác, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác mà không biết mỏi mệt. Chả hiểu do trời định hay vì lý do nào khác mà Ngân lại đi cùng Nam, nó lại đi cùng hắn ( cặp đôi kia tách nhóm kéo nhau đi chơi lâu rồi).
- Oa… Con cún kia dễ thương quá!!! – Ngân hướng đôi mắt long lanh nhìn vào chú cún bị nhốt trong lồng ở gian hàng.bg-ssp-{height:px}
- Cô thích à??? – Nam hỏi.
- Ừ ừ - Ngân gật đầu lia lịa nói.
- Vậy tự ra mà giành lấy nó – Nam cười ranh mãnh.
- Hừ… Đúng là đồ vô lăng… - Ngân bị Nam làm cho mừng hụt thì tức giận quay lưng bỏ đi mặc kệ anh chàng đứng đó cười sặc sụa vì vẻ mặt ngây thơ của cô.
’ sau tại chiếc ghế đá trong công viên…
- Nè… Tặng cô!!! – Nam nói rồi giơ ra trước mặt Ngân chú cún ban nãy.
- Ơ… - Ngân đang ngồi ngắm cảnh thì thoáng đỏ mặt khi thấy hành động này của Nam.
- Không cầm lấy là tôi quẳng nó đi đấy!!! – Nam nhìn Ngân nói.
- Hơ… Cảm ơn anh!!! – Ngân nói rồi nhận lấy chú cún từ tay Nam. Chả là ban nãy Nam cố tình chọc tức Ngân để cô bỏ đi rồi mới quay ra quầy trò chơi phi tiêu để giành lấy chú cún này. Thực chất anh không hề thích gần loài chó nhưng vì thấy Ngân thích nên…
- Thôi chết!!! – Nam nhìn xuống tay mình rồi thốt lên.
- Anh sao vậy??? – Ngân lo lắng hỏi khi thấy tay Nam nổi những nốt đỏ ửng.
- Dị ứng lông chó!!! – Nam nói ngắn gọn.
- Trời!!! Đã biết mình bị dị ứng rồi mà còn gần loài chó làm gì không biết nữa!!! – Ngân mắng. - Ở kia có hiệu thuốc! Ra đó tôi mua thuốc cho anh!!!
- Chỉ là dị ứng nhẹ thôi mà!!! Vì em… anh có thể làm tất cả!!! – Anh vừa cười vừa lẩm bẩm mình. Phải! Anh đã thích cô rồi! Không đúng! Anh đã yêu con người trước mặt mình rồi!!! Không biết từ bao giờ tình cảm đã nảy nở trong trái tim anh. Giờ đây đối với anh Vivi chỉ là cô em gái thân yêu còn người con gái trước mặt anh đây mới chính là người làm trái tim anh rung động thật sự. Anh yêu cái tính nhí nhảnh, yêu cái giọng nói hàng ngày cãi nhau với anh… và hơn hết… anh yêu người con gái xinh đẹp này…
- Anh lầm bầm cái gì thế? – Ngân nói.
- Không có gì. – Nam cười.
- Thôi cái điệu cười nhăn nhở như khỉ đấy của anh đi!!! – Ngân.
- Gì mà nhăn nhở như khỉ? Nụ cười tỏa nắng này của tôi đốn không biết bao nhiêu trái tim của các cô gái rồi đấy!!! – Nam tự hào nói.
- Ừ ừ… bao nhiêu cô gái nhưng không bao gồm tôi nên anh đừng có cười nữa!!! – Ngân vừa tiến đến hiệu thuốc vừa nói.
- Ừm… - Nghe đến đây nụ cười của anh tắt ngủm… “không bao gồm tôi” nghĩa là cô không có tình cảm với anh sao??? Hừm… anh buồn…
- Nè… uống đi… - Ngân đưa cho Nam viên thuốc cùng với chai nước lavie.
- Ừm… cảm ơn… - Anh nhận lấy rồi uống viên thuốc. Khoảng ’ sau thì mấy nốt mẩn đỏ trên tay anh cũng mờ dần. Còn về chú cún của Ngân thì cô đã tặng cho cô bé khi thấy cô bé nhìn chú cún với vẻ thích thú. Rồi sau đó Ngân với Nam đi dạo vòng quanh công viên và nói chuyện vui vẻ. Nói là nói chuyện vui vẻ chứ thật ra toàn cãi nhau thôi!!!
Cùng thời điểm đó, tại bãi đất trồng hoa bồ công anh…
- Cô thích hoa bồ công anh à??? – Hắn hỏi khi thấy nó ngồi nghịch những bông hoa bồ công anh.
- Không!!! Tôi ghét chúng!!! – Nó đáp.
- Ghét? Tại sao? Tôi thấy chúng đẹp mà!!! – Hắn ngạc nhiên.
- Tôi cảm thấy hoa bồ công anh giống như lời hứa vậy!!! Nếu lời hứa được giữ và làm đúng như những gì đã hứa thì cũng giống như cánh hoa bồ công anh dù có bị gió thổi cũng vẫn cố gắng bám chặt lấy thân cây, còn nếu lời hứa mà không được thực hiện thì lại giống như những cánh hoa khi bị gió thổi thì bay đi cuốn theo gió luôn. – Nó mỉm cười nhẹ nhàng đáp, trong anh mắt có cái gì rưng rưng.
- Ừm… - Hắn trả lời rồi bỗng thấy đầu mình có chút gì đó choáng váng. Nhưng chỉ vài giây hắn lại trở về trạng thái bình thường. “Em thú vị thật!!!” hắn nghĩ.
- Ra gọi bọn kia về thôi!!! – Nó đứng dậy rồi bước đi. Hắn cũng đi theo nó luôn.
Đêm đó, trong giấc mơ hắn thấy cô cậu bé chạy nhảy đuổi nhau trên một cánh đồng hoa bồ công anh…
- Em có thích hoa bồ công anh không??? – Cậu bé ngồi bên cạnh cô bé và hỏi.
- Không!!! Em ghét chúng!!! – Cô bé đáp.
- Ghét? Tại sao vậy??? Anh thấy chúng đẹp mà!!! – Cậu bé ngạc nhiên.
- Em cảm thấy hoa bồ công anh giống như lời hứa vậy!!! Nếu lời hứa được giữ và làm đúng như những gì đã hứa thì cũng giống như cánh hoa bồ công anh dù có bị gió thổi cũng vẫn cố gắng bám chặt lấy thân cây, còn nếu lời hứa mà không được thực hiện thì lại giống như những cánh hoa khi bị gió thổi thì bay đi cuốn theo gió luôn. – Cô bé phồng má đáp.
- Vậy sao??? – Cậu bé.
- Vâng!!! – Cô bé trả lời dõng dạc.
Hắn bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán… thì ra chỉ là mơ… nhưng sao đứa bé trong mơ lại quen thuộc vậy nhỉ? Còn cả lời thoại trong giấc mơ nữa!!! Nhưng vì quá mệt nên hắn chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó nữa mà nhanh chóng trở lại giấc ngủ của mình…
[end chap ]