Sáng nay cũng như bao hôm khác, cả bọn lười nhác ở nhà đứa chơi game, đứa xem TV, đứa đọc truyện,…
Nhạc chuông điện thoại của nó vang lên…
Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ
Từng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào
Ngày bão tố còn về đây không?
Liệu chút nắng có mang em về
Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào
Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì anh yêu em)
Đã có lúc anh mong thấy đối mi tựa lên đôi vai anh hao gầy
Nơi con tim anh chỉ thuộc về người anh mong đã bấy lâu
Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!
Tin đi cho anh nghe một lần rằng em yêu anh rất nhiều
Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ
Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu em ơi!
(Yêu không nghỉ phép – Isaac 365, Only C)
- Alo... Sao ạ??? Vâng vâng bọn con sẽ sang bên đó nhanh nhất có thể!!! – Nó nói chuyện, giọng có vẻ gấp gáp rồi cúp máy.
- Có chuyện gì thế??? – Thiên hỏi.
- Tập đoàn có chuyện rồi!!! Bây giờ bọn mình phải sang Mĩ gấp. – Nó nhanh nhảu đáp.
- Xảy ra chuyện gì vậy??? Mà tất cả phải đi hả??? – Nam hỏi.
- Ừm… Pama bảo gọi tất cả đi. Pama không nói rõ là chuyện gì chỉ bảo qua bên đó gấp rồi sẽ nói. – Nó. – Giang gọi cho phi cơ riêng đến đây ngay đi…
- Ok… - Giang cầm điện thoại lên gọi cho ai đó… - Mọi người lên phòng chuẩn bị đi. 15’ có mặt tại đây rồi đi. – Giang nói.
- Oke vậy đi. – Cả bọn đồng thanh rồi mỗi đứa 1 phòng, thay quần áo rồi chuẩn bị bay qua Mĩ theo lời của pama nó. Pama của những người còn lại cũng đã có mặt bên Mĩ… 7 gia đình tuy có 7 tập đoàn lớn mạnh khác nhau nhưng luôn cùng nhau giải quyết tất cả mọi chuyện…
Sau vài tiếng ngồi trên máy bay cả bọn không kịp nghỉ ngơi mà bắt xe đi thẳng đến tập đoàn Nguyễn Hoàng của nhà nó. Lằng nhằng mãi tiếp tân mới cho bọn nó lên phòng chủ tịch…
- Pama! Bọn con đến rồi đây! Có chuyện gì vậy ạ???? – Thiên lên tiếng.
- Chào các con. Tất cả vào phòng họp bí mật đi rồi ta nói. – Papa nó lên tiếng.
- Vâng. – nói rồi cả bọn nối gót nhau đi.
Giới thiệu sơ qua về phòng họp bí mật. Căn phòng này được sử dụng khi có bất cứ việc gì khẩn cấp liên quan đến tập đoàn của 8 nhà bọn nó. Căn phòng không có gì là đặc biệt, trang trí đơn giản giống như phòng họp ở công ty bình thường. Tuy nhiên, trước mặt của mỗi người có một chiếc máy tính chìm đặt dưới mặt kính bàn. Sử dụng chiếc máy tính này giống như cách sử dụng của những chiếc smartphone bình thường nên không có gì đáng chú ý. Mọi thông tin của máy tính đều do máy chủ quản lí_máy của tất cả pama.
- Mọi người có mặt đầy đủ rồi nhỉ? Chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính thôi. – Papa nó nói.
- Gần đây tập đoàn chúng ta rất hay bị mất những mẫu vẽ thời trang mới nhất và những bản thiết kế đá quý đắt tiền nhất. – Papa hắn nói.
- Tại sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ??? – Ngân lên tiếng.
- Ý con là sao??? – Mama Ngân hỏi.
- Dạo gần đây công ty của bọn con cũng vậy!!! Liên tiếp bị đánh cắp những bản thiết kế cầu kì và sang trọng nhất!!! Hệ thống an ninh do chính con cài cực kì chắc chắn mà cũng bị bọn chúng phá được. – Trà.
- Sao tao không được thông báo về việc này??? – Nó ngạc nhiên nhìn 3 con bạn.
- Vì do thư kí tự báo cho bọn tao nên tưởng mày cũng biết… - Giang cũng ngạc nhiên không kém khi nghe nó nói.
- Ta đã cho người điều tra và tìm thấy được một số thông tin của những kẻ tình nghi này!!! Mọi người xem đi. – Papa Kiệt nói rồi gửi một số thứ gì đó vào máy tính của mọi người.
- ……… - Im lặng, tất cả chú ý đọc từng dòng chữ. Mỗi người một biểu hiện khác nhau. Nó tỏ ra khinh bỉ kẻ này! Nó đã nghi ngờ từ lâu và giờ thì không còn gì để nói nữa!!! Chắc chắc là kẻ đó rồi!!!
- Con có kế hoạch như này! – Nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Con nói đi! – Mama Nam.
- Là như này…. Xì xà xì xồ… - Nó phổ biến kế hoạch của mình cho mọi người.
- Không được! Ta phản đối!!! – Mama hắn nói.
- Tại sao ạ??? – Giang.
- Như vậy chẳng phải quá nguy hiểm cho bọn con hay sao??? Ta không thể đồng ý với ý kiến này được. – Papa hắn.
- Pama à! Chuyện này có gì là nguy hiểm đâu! Bọn con đi đánh nhau, thậm chí là giết người rồi! Bọn đủ thông minh để biết mình cần làm gì. Không có gì đáng lo ngại đến như vậy đâu ạ! – Hắn giờ mới lên tiếng bênh vực cho kế hoạch của nó.
- Ôi thật là… - Mama nó than vãn.
- Thôi được rồi! Ta đồng ý với kế hoạch này của con My ạ! Nhưng… - Papa nó.
- Nhưng sao ạ????? – Thiên.
- Nhưng với điều kiện Phong, Thiên, Nam và Kiệt đi theo trợ giúp và bảo vệ bọn con. – Papa Trà.
- Vậy cũng được ạ!!! Quyết định vậy đi!!! Ngay đêm nay bọn con sẽ tiến hành!!! Pama cứ ngồi nhà thong thả chờ kết quả đi!!! – Nam.
- Rồi! Giờ mấy đứa có thể về chuẩn bị!!! Nhớ cẩn thận và đừng để bị thương nghe chưa. – Pama cả bọn dặn dò.
- Vâng tụi con biết – Cả bọn đồng thanh.
Cả bọn trở về biệt thự để chuẩn bị cho đêm nay! Bên Mĩ cả bọn cũng có biệt thự riêng nha!!! Một đêm mệt mỏi đang chờ đợi tụi nó!!! Nhưng… vì sợ pama lo lắng nên nó không phổ biến hết toàn bộ kế hoạch mà chỉ phổ biến hai phần ba kế hoạch. Về đến biệt thự, nó lôi cả bọn vào một căn phòng kín phổ biến một kế hoạch vô cùng hoàn chỉnh và được mọi người ủng hộ ngay lập tức. Chỉ có điều, kế hoạch này mạo hiểm quá! Chỉ cần sơ xuất 1 chút xíu là có thể gây nên hậu quả khôn lường. Nó thật sự quá liều nhưng với cách tính toán và lập luận logic của nó thì tỉ lệ thất bại chỉ là 6%. Nó ngồi một mình trong phòng và dán mắt vào màn hình máy tính để thu thập thêm thật nhiều thông tin.
- Yuki, hôm nay là hạn nộp bản vẽ phác họa những bộ cánh mới nhất, cô đã kiểm tra và chuẩn bị cho tôi chưa??? – Nó gọi điện cho ai đó.
- Dạ rồi thưa chủ tịch! Ngày mai tôi sẽ mang nộp cho chủ tịch! – Cô gái ở đầu dây bên kia cất giọng.
- Không được! Ngay chiều nay phải nộp đầy đủ cho tôi! Tôi sẽ dùng phi cơ riêng bay sang bên đó ngay lập tức! – Nó.
- V… vâng thưa chủ tịch. – Cô gái cố trấn tĩnh bản thân và nói với nó.
Nhưng… không có gì có thể qua khỏi con mắt tinh tường của nó. Miệng hơi cong lên thành một đường hoàn mĩ, mắt nhìn về hướng vô định, nó biết con người nó vừa nói chuyện đang ấp ủ một âm mưu gì đó. Và âm mưu đó đã nằm hoàn toàn trong kế hoạch của nó. Nó gọi cuộc gọi vừa xong với mục đích chắc chắn không để lại sơ xuất gì.
- Ly, em sẽ sang đó ngay bây giờ, nhờ chị và anh Huy giúp em một số việc. – Nó gọi cho Ly.
- Okay!!! Có việc gì mà nghe giọng em gấp gáp vậy??? – Ly hỏi.
- Có gì sang đó em sẽ nói sau! Chị hãy cảnh giác với tất cả mọi người trong công ty! Điều tra giúp em về lão phó giám đốc của tập đoàn Nguyễn Hoàng! – Nó.
- Trịnh Tuấn Khải??? – Ly.
- Vâng. Có thể lão ta dính dáng đến vụ này! Điều tra ngay giúp em. Khi em có mặt ở đó thì thông tin phải đầy đủ. Và… – nó ngắt quãng.
- Và??? – Ly.
- Kiểm tra camera phòng em và thư kí Yuki, ghi lại toàn bộ những ngày em không có mặt ở công ty. – Nó.
- Được. – Ly nói rồi cúp máy. Ngay sau đó nó chuẩn bị quần áo rồi cùng với hắn, Giang và Thiên bay sang Anh bằng phi cơ riêng.
Tập đoàn Black Blue, nước Anh…
- Mấy người là ai??? Đến đây làm gì??? – Một tên bảo vệ đứng chặn trước mặt của 4 con người khi họ đang tiến vào bên trong Black Blue.
- Bọn tôi là… - Giang.
- Là ai anh không cần biết! Tránh ra cho bọn tôi vào. – Nó chặn họng Giang.
- Mấy người không được phép vào! Đây là nơi làm việc chứ không phải công viên mà muốn đến là đến, đi là đi. – Tên bảo vệ ngoan cố.
- Bọn tôi đến xin việc. – Nó.
- Xin việc? Vậy hồ sơ đâu? – Tên bảo vệ thách thức. – Tập đoàn chúng tôi trước giờ làm việc luôn có uy tín! Không cho phép người lạ vào!
- Tốt! Kiểm tra vậy đủ rồi! – Nó nói! Mặt không cảm xúc giơ ra trước mặt bảo vệ một tấm thẻ có hình viên ngọc trắng bên trong chiếc chìa khóa mạ vàng, cạnh đó ghi chữ “Chủ tịch Black Blue” – Tôi vào được chưa?
- Ơ… Dạ… Xin lỗi chủ tịch! Tại tôi chưa từng được nhìn thấy chủ tịch nên không biết! Mong chủ tịch thứ lỗi. – Tên bảo vệ.
- Không sao! Không biết không có tội! Tiếp tục phát huy! – Nó nói rồi cùng Giang, Thiên và hắn tiến thẳng vào trong. Thì ra nãy giờ nó chỉ thử xem cách làm việc của mọi người có đúng với quy định không thôi. Cả bọn không nói không rằng tiến thẳng đến thang máy rồi đi lên tầng cao nhất của tập đoàn_tầng 40.
- Em yêu… Sao anh thấy cái hình ảnh viên ngọc và chiếc chìa khóa bên trong quen vậy??? – Hắn thì thầm vào tai nó.
- Đó là hình ảnh tượng trưng của em và… - Nó.
- Và? – Hắn.
- Và mày đó thằng ngu!!! – Thiên chen ngang.
- Tao? – Hắn ngu ngơ chỉ vào mặt mình làm nó và Giang phì cười.
- Ừm… Trước anh đã nói biểu tượng của em là viên ngọc trắng chứa bên trong là chiếc chìa khóa mạ vàng còn của anh là viên ngọc đen chứa bên trong là chiếc ổ khóa mạ vàng đó… - Nó giải thích.
- Ồ… - Rồi không ai nói với ai câu nào nữa…
Giới thiệu 1 chút về 2 cái tên Yuki và Trịnh Tuấn Khải nhé!
- Yuki Phạm: thư kí của nó, xinh, cao 1m65, ngoại hình ổn. Là con lai Nhật - Việt. Mama đã mất giờ chỉ còn lại papa. Thay nó quản lý công việc của công ty khi nó vắng mặt cùng với Ly, Hằng và các thư kí khác của Giang, Ngân và Trà.
- Trịnh Tuấn Khải: trạc tuổi pama nó, đang giữ chức vụ phó giám đốc của tập đoàn Nguyễn Hoàng. Ông leo lên được chức vụ này cũng là nhờ đút lót lươn lẹo…
Ngoài ra còn có 1 nhân vật nữa là:
- Phạm Mạnh Hùng: cũng trạc tuổi pama nó, là chủ tịch tập đoàn Phạm Thị đứng thứ 17 trên Thế Giới. Là papa của thư kí Yuki. Có cơ sở chính ở Mĩ và đang làm việc tại Mĩ.
[end chap 48]
Sáng nay cũng như bao hôm khác, cả bọn lười nhác ở nhà đứa chơi game, đứa xem TV, đứa đọc truyện,…
Nhạc chuông điện thoại của nó vang lên…
Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ
Từng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào
Ngày bão tố còn về đây không?
Liệu chút nắng có mang em về
Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào
Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì anh yêu em)
Đã có lúc anh mong thấy đối mi tựa lên đôi vai anh hao gầy
Nơi con tim anh chỉ thuộc về người anh mong đã bấy lâu
Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!
Tin đi cho anh nghe một lần rằng em yêu anh rất nhiều
Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ
Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu em ơi!
(Yêu không nghỉ phép – Isaac , Only C)
- Alo... Sao ạ??? Vâng vâng bọn con sẽ sang bên đó nhanh nhất có thể!!! – Nó nói chuyện, giọng có vẻ gấp gáp rồi cúp máy.
- Có chuyện gì thế??? – Thiên hỏi.
- Tập đoàn có chuyện rồi!!! Bây giờ bọn mình phải sang Mĩ gấp. – Nó nhanh nhảu đáp.
- Xảy ra chuyện gì vậy??? Mà tất cả phải đi hả??? – Nam hỏi.
- Ừm… Pama bảo gọi tất cả đi. Pama không nói rõ là chuyện gì chỉ bảo qua bên đó gấp rồi sẽ nói. – Nó. – Giang gọi cho phi cơ riêng đến đây ngay đi…
- Ok… - Giang cầm điện thoại lên gọi cho ai đó… - Mọi người lên phòng chuẩn bị đi. ’ có mặt tại đây rồi đi. – Giang nói.
- Oke vậy đi. – Cả bọn đồng thanh rồi mỗi đứa phòng, thay quần áo rồi chuẩn bị bay qua Mĩ theo lời của pama nó. Pama của những người còn lại cũng đã có mặt bên Mĩ… gia đình tuy có tập đoàn lớn mạnh khác nhau nhưng luôn cùng nhau giải quyết tất cả mọi chuyện…
Sau vài tiếng ngồi trên máy bay cả bọn không kịp nghỉ ngơi mà bắt xe đi thẳng đến tập đoàn Nguyễn Hoàng của nhà nó. Lằng nhằng mãi tiếp tân mới cho bọn nó lên phòng chủ tịch…
- Pama! Bọn con đến rồi đây! Có chuyện gì vậy ạ???? – Thiên lên tiếng.
- Chào các con. Tất cả vào phòng họp bí mật đi rồi ta nói. – Papa nó lên tiếng.
- Vâng. – nói rồi cả bọn nối gót nhau đi.
Giới thiệu sơ qua về phòng họp bí mật. Căn phòng này được sử dụng khi có bất cứ việc gì khẩn cấp liên quan đến tập đoàn của nhà bọn nó. Căn phòng không có gì là đặc biệt, trang trí đơn giản giống như phòng họp ở công ty bình thường. Tuy nhiên, trước mặt của mỗi người có một chiếc máy tính chìm đặt dưới mặt kính bàn. Sử dụng chiếc máy tính này giống như cách sử dụng của những chiếc smartphone bình thường nên không có gì đáng chú ý. Mọi thông tin của máy tính đều do máy chủ quản lí_máy của tất cả pama.
- Mọi người có mặt đầy đủ rồi nhỉ? Chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính thôi. – Papa nó nói.
- Gần đây tập đoàn chúng ta rất hay bị mất những mẫu vẽ thời trang mới nhất và những bản thiết kế đá quý đắt tiền nhất. – Papa hắn nói.
- Tại sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ??? – Ngân lên tiếng.
- Ý con là sao??? – Mama Ngân hỏi.
- Dạo gần đây công ty của bọn con cũng vậy!!! Liên tiếp bị đánh cắp những bản thiết kế cầu kì và sang trọng nhất!!! Hệ thống an ninh do chính con cài cực kì chắc chắn mà cũng bị bọn chúng phá được. – Trà.
- Sao tao không được thông báo về việc này??? – Nó ngạc nhiên nhìn con bạn.
- Vì do thư kí tự báo cho bọn tao nên tưởng mày cũng biết… - Giang cũng ngạc nhiên không kém khi nghe nó nói.
- Ta đã cho người điều tra và tìm thấy được một số thông tin của những kẻ tình nghi này!!! Mọi người xem đi. – Papa Kiệt nói rồi gửi một số thứ gì đó vào máy tính của mọi người.
- ……… - Im lặng, tất cả chú ý đọc từng dòng chữ. Mỗi người một biểu hiện khác nhau. Nó tỏ ra khinh bỉ kẻ này! Nó đã nghi ngờ từ lâu và giờ thì không còn gì để nói nữa!!! Chắc chắc là kẻ đó rồi!!!
- Con có kế hoạch như này! – Nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Con nói đi! – Mama Nam.
- Là như này…. Xì xà xì xồ… - Nó phổ biến kế hoạch của mình cho mọi người.
- Không được! Ta phản đối!!! – Mama hắn nói.
- Tại sao ạ??? – Giang.
- Như vậy chẳng phải quá nguy hiểm cho bọn con hay sao??? Ta không thể đồng ý với ý kiến này được. – Papa hắn.
- Pama à! Chuyện này có gì là nguy hiểm đâu! Bọn con đi đánh nhau, thậm chí là giết người rồi! Bọn đủ thông minh để biết mình cần làm gì. Không có gì đáng lo ngại đến như vậy đâu ạ! – Hắn giờ mới lên tiếng bênh vực cho kế hoạch của nó.
- Ôi thật là… - Mama nó than vãn.bg-ssp-{height:px}
- Thôi được rồi! Ta đồng ý với kế hoạch này của con My ạ! Nhưng… - Papa nó.
- Nhưng sao ạ????? – Thiên.
- Nhưng với điều kiện Phong, Thiên, Nam và Kiệt đi theo trợ giúp và bảo vệ bọn con. – Papa Trà.
- Vậy cũng được ạ!!! Quyết định vậy đi!!! Ngay đêm nay bọn con sẽ tiến hành!!! Pama cứ ngồi nhà thong thả chờ kết quả đi!!! – Nam.
- Rồi! Giờ mấy đứa có thể về chuẩn bị!!! Nhớ cẩn thận và đừng để bị thương nghe chưa. – Pama cả bọn dặn dò.
- Vâng tụi con biết – Cả bọn đồng thanh.
Cả bọn trở về biệt thự để chuẩn bị cho đêm nay! Bên Mĩ cả bọn cũng có biệt thự riêng nha!!! Một đêm mệt mỏi đang chờ đợi tụi nó!!! Nhưng… vì sợ pama lo lắng nên nó không phổ biến hết toàn bộ kế hoạch mà chỉ phổ biến hai phần ba kế hoạch. Về đến biệt thự, nó lôi cả bọn vào một căn phòng kín phổ biến một kế hoạch vô cùng hoàn chỉnh và được mọi người ủng hộ ngay lập tức. Chỉ có điều, kế hoạch này mạo hiểm quá! Chỉ cần sơ xuất chút xíu là có thể gây nên hậu quả khôn lường. Nó thật sự quá liều nhưng với cách tính toán và lập luận logic của nó thì tỉ lệ thất bại chỉ là %. Nó ngồi một mình trong phòng và dán mắt vào màn hình máy tính để thu thập thêm thật nhiều thông tin.
- Yuki, hôm nay là hạn nộp bản vẽ phác họa những bộ cánh mới nhất, cô đã kiểm tra và chuẩn bị cho tôi chưa??? – Nó gọi điện cho ai đó.
- Dạ rồi thưa chủ tịch! Ngày mai tôi sẽ mang nộp cho chủ tịch! – Cô gái ở đầu dây bên kia cất giọng.
- Không được! Ngay chiều nay phải nộp đầy đủ cho tôi! Tôi sẽ dùng phi cơ riêng bay sang bên đó ngay lập tức! – Nó.
- V… vâng thưa chủ tịch. – Cô gái cố trấn tĩnh bản thân và nói với nó.
Nhưng… không có gì có thể qua khỏi con mắt tinh tường của nó. Miệng hơi cong lên thành một đường hoàn mĩ, mắt nhìn về hướng vô định, nó biết con người nó vừa nói chuyện đang ấp ủ một âm mưu gì đó. Và âm mưu đó đã nằm hoàn toàn trong kế hoạch của nó. Nó gọi cuộc gọi vừa xong với mục đích chắc chắn không để lại sơ xuất gì.
- Ly, em sẽ sang đó ngay bây giờ, nhờ chị và anh Huy giúp em một số việc. – Nó gọi cho Ly.
- Okay!!! Có việc gì mà nghe giọng em gấp gáp vậy??? – Ly hỏi.
- Có gì sang đó em sẽ nói sau! Chị hãy cảnh giác với tất cả mọi người trong công ty! Điều tra giúp em về lão phó giám đốc của tập đoàn Nguyễn Hoàng! – Nó.
- Trịnh Tuấn Khải??? – Ly.
- Vâng. Có thể lão ta dính dáng đến vụ này! Điều tra ngay giúp em. Khi em có mặt ở đó thì thông tin phải đầy đủ. Và… – nó ngắt quãng.
- Và??? – Ly.
- Kiểm tra camera phòng em và thư kí Yuki, ghi lại toàn bộ những ngày em không có mặt ở công ty. – Nó.
- Được. – Ly nói rồi cúp máy. Ngay sau đó nó chuẩn bị quần áo rồi cùng với hắn, Giang và Thiên bay sang Anh bằng phi cơ riêng.
Tập đoàn Black Blue, nước Anh…
- Mấy người là ai??? Đến đây làm gì??? – Một tên bảo vệ đứng chặn trước mặt của con người khi họ đang tiến vào bên trong Black Blue.
- Bọn tôi là… - Giang.
- Là ai anh không cần biết! Tránh ra cho bọn tôi vào. – Nó chặn họng Giang.
- Mấy người không được phép vào! Đây là nơi làm việc chứ không phải công viên mà muốn đến là đến, đi là đi. – Tên bảo vệ ngoan cố.
- Bọn tôi đến xin việc. – Nó.
- Xin việc? Vậy hồ sơ đâu? – Tên bảo vệ thách thức. – Tập đoàn chúng tôi trước giờ làm việc luôn có uy tín! Không cho phép người lạ vào!
- Tốt! Kiểm tra vậy đủ rồi! – Nó nói! Mặt không cảm xúc giơ ra trước mặt bảo vệ một tấm thẻ có hình viên ngọc trắng bên trong chiếc chìa khóa mạ vàng, cạnh đó ghi chữ “Chủ tịch Black Blue” – Tôi vào được chưa?
- Ơ… Dạ… Xin lỗi chủ tịch! Tại tôi chưa từng được nhìn thấy chủ tịch nên không biết! Mong chủ tịch thứ lỗi. – Tên bảo vệ.
- Không sao! Không biết không có tội! Tiếp tục phát huy! – Nó nói rồi cùng Giang, Thiên và hắn tiến thẳng vào trong. Thì ra nãy giờ nó chỉ thử xem cách làm việc của mọi người có đúng với quy định không thôi. Cả bọn không nói không rằng tiến thẳng đến thang máy rồi đi lên tầng cao nhất của tập đoàn_tầng .
- Em yêu… Sao anh thấy cái hình ảnh viên ngọc và chiếc chìa khóa bên trong quen vậy??? – Hắn thì thầm vào tai nó.
- Đó là hình ảnh tượng trưng của em và… - Nó.
- Và? – Hắn.
- Và mày đó thằng ngu!!! – Thiên chen ngang.
- Tao? – Hắn ngu ngơ chỉ vào mặt mình làm nó và Giang phì cười.
- Ừm… Trước anh đã nói biểu tượng của em là viên ngọc trắng chứa bên trong là chiếc chìa khóa mạ vàng còn của anh là viên ngọc đen chứa bên trong là chiếc ổ khóa mạ vàng đó… - Nó giải thích.
- Ồ… - Rồi không ai nói với ai câu nào nữa…
Giới thiệu chút về cái tên Yuki và Trịnh Tuấn Khải nhé!
- Yuki Phạm: thư kí của nó, xinh, cao m, ngoại hình ổn. Là con lai Nhật - Việt. Mama đã mất giờ chỉ còn lại papa. Thay nó quản lý công việc của công ty khi nó vắng mặt cùng với Ly, Hằng và các thư kí khác của Giang, Ngân và Trà.
- Trịnh Tuấn Khải: trạc tuổi pama nó, đang giữ chức vụ phó giám đốc của tập đoàn Nguyễn Hoàng. Ông leo lên được chức vụ này cũng là nhờ đút lót lươn lẹo…
Ngoài ra còn có nhân vật nữa là:
- Phạm Mạnh Hùng: cũng trạc tuổi pama nó, là chủ tịch tập đoàn Phạm Thị đứng thứ trên Thế Giới. Là papa của thư kí Yuki. Có cơ sở chính ở Mĩ và đang làm việc tại Mĩ.
[end chap ]