Bọn nó về biệt thự thì cũng đã 12h trưa nên cả bọn quyết định ngủ 1 giấc rồi chiều cùng đi shopping mua đồ dùng cần thiết. 3h30’ chiều:
- Ê! Bọn mày dậy ngay! Có định đi không thì bảo? – Nó đi từng phòng để kêu 3 con bạn ngủ như heo dậy.
- Mày cứ bình tĩnh! Bọn tao dậy ngay đây! – Giang.
- Nhanh! Cho bọn mày 30’ chuẩn bị.
Nó nói xong thì xuống phòng khách chờ còn Giang, Ngân, Trà thì đi lựa quần áo để thay. Đúng 30’ sau tất cả có mặt tại phòng khách để lên đường. Trước khi đi bọn nó còn dặn bác Minh:
- Hôm nay bọn cháu sẽ ăn ở ngoài. Bác bảo mấy chị không phải nấu đồ ăn đâu!
- Vâng. Mấy tiểu thư đi chơi vui vẻ ạ! – bác Minh.
- Vâng. Mà từ giờ bác đừng gọi bọn cháu là tiểu thư nữa, cứ gọi tên là được rồi. – Ngân nói.
- Vâng.
Dặn dò xong xuôi bọn nó tiến thẳng đến gara lấy xe. Hôm nay nó mặc áo phông đen có hình đôi cánh trắng đằng trước cùng với quần bò đen mài rách vài chỗ. Mang đôi giày đen 10 phân kết hợp với khuyên tai và vòng hình thập giá khiến nó càng trở nên cá tính và cuốn hút. Giang mặc một chiếc váy 2 dây trắng dài ngang đùi làm lộ ra làn da trắng hồng, đai màu xanh đậm ngang bụng càng làm chiếc váy thêm nổi bật. Giang mang đôi giày trắng 8 phân cùng với đôi khuyên tai và vòng cổ hình bông tuyết trắng xen chút xanh nhạt. Ngân thì mặc một chiếc áo buộc bụng trắng kết hợp với chân váy tím cùng bộ trang sức hình ngôi sao pha 2 màu trắng – tím. Còn Trà thì áo lửng đỏ ngang bụng và quần đùi trắng làm tôn lên 3 vòng chuẩn không cần chỉnh của cô nàng. Trà mang đôi giày đỏ cao 10 phân và bộ trang sức hình chữ “Love” càng làm cô nàng trở nên nóng bỏng khiến bao chàng xịt máu mũi.
4 chiếc mui trần với 4 màu khác nhau lao nhanh trên đường tiến thẳng tới trung tâm thương mại thành phố. Bọn nó bước xuống xe với bao ánh nhìn ngưỡng mộ có, ghen tị có, trái tim cũng có luôn nhưng vì quen với cảnh này nên bọn nó chẳng thèm bận tâm, cứ tiếp tục tiến thẳng vào trung tâm.
- Ê! Giờ đi đâu trước? – Trà hỏi.
- Bây giờ đã là 4h rồi, hay mọi người cứ tự đi chọn đồ đến khoảng 6h sẽ tập trung tại đây rồi đi ăn. Ok? – Ngân đưa ra ý kiến.
- Ok! – Nó, Giang, Trà trả lời rồi mỗi đứa tản ra 1 nơi.
Bọn nó rất có mắt thẩm mỹ nên những bộ quần áo của bọn nó chỉ có thể là đẹp và trên cả đẹp chứ không bao giờ xấu. Mỗi đứa 1 cửa hàng, nó thì vào shop có bán những kiểu tomboy vì nó hợp với những kiểu như vậy. Giang, Ngân và Trà thì vào những shop có có bán đồ nữ tính nhưng toát lên được vẻ kiêu sa và cá tính của 3 đứa. Nhưng có điều đặc biệt là Giang còn ghé vào một shop bán áo phông của nam để mua một món đồ gì đó. Có điều gì bí ẩn chăng?
Sau 2 tiếng đồng hồ la cà khắp các shop quần áo, những nơi bán phụ kiện và đồ trang sức thì bọn nó tập trung tại cửa trung tâm thương mại để đi ăn.
- Hey! Mày chọn đồ nhanh vậy? – Ngân và Trà đồng thanh nói với nó.
- Thì tao cũng chỉ đi quanh đây thôi! Đi nhiều mỏi chân lắm! – Nó đáp.
- Mỏi á? Này Ngân ơi tao có nghe nhầm không vậy? Đường đường là bang chủ bang Tứ Đại Ác Ma mà đi shopping cũng kêu mỏi chân thì hơi lạ đấy! – Trà trêu nó.
- Ờ đúng đấy! – Ngân cũng hùa theo.
- Kệ tao! Người chứ có phải máy đâu mà không biết mệt! – Nó.
- Ê! Sao bọn mày ra sớm vậy? – Giang từ đâu đi tới.
- Sớm gì mà sớm! Mày ra muộn thì có. – Nó, Ngân và Trà đồng thanh.
- Gì mà ném đá tao ghê vậy? Chả mấy khi có thời gian đi thì phải đi lâu chứ! Thôi đi ăn đê. – Giang lảng sang chuyện khác.
- Ừ đi. – Nói xong cả bọn đi thang máy lên tầng 6 của trung tâm – đây là nơi chp khách hàng nghỉ chân ăn uống.
4 bọn nó bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người vì quá xinh đẹp. Chọn một bàn ở góc khuất có thể nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bọn nó bắt đầu chọn đồ ăn. Thức ăn trên bàn toàn sơn hào hải vị cũng đủ khiến mọi người xung quanh biết bọn nó giàu có như thế nào. Ăn uống xong xuôi bọn nó ra quần thanh toán rồi ra về. Nhưng… vừa quanh ra thì Giang va phải một người và cả cốc cà phê mà người đó đang cầm đổ vào chiếc áo của nam mà Giang đã mua.
- Ối xin lỗi cô, cô không sao chứ? – Người đó rối rít.
- Trời ơi! Chiếc áo tôi định tặng anh ấy! – Giang nói như khóc.
- À thì ra là người quen! Con hồ ly như cô bị như vậy cũng đúng thôi. Ai kêu đi quyến rũ mấy hoàng tử của tụi này. – Didi lên tiếng.
Vâng, người mà bọn nó đụng phải không ai khác chính là Black Rose.
- Oh! Thì ra là tiểu thư của Phạm Gia. Cô nghĩ ai cũng như cô sao? Bọn tôi chẳng có lí do gì để quyến rũ mấy người dở hơi ý cả. Thích thì tôi bảo mấy người đó để ý đến mấy cô là được chứ gì? Giờ thì tránh ra cho bọn tôi đi. – Ngân mọi ngày hiền lành là thế mà giờ thì trở nên lạnh giá nhưng không bằng được nó.
- Mày… - Anna chỉ tay vào bọn nó.
- Này, có biết như vậy vô duyên lắm không? Là một tiểu thư mà lại chỉ vào người khác mà xưng hô kiểu đấy à? Tôi thấy thật xấu hổ cho pama của mấy cô. – Trà cũng chẳng kém.
- Bọn mày được lắm! Cứ chờ đấy! Bọn mày nhất định phải trả giá nếu không tránh xa 4 hoàng tử. – Pun lên giọng nhưng chợt thấy ánh mắt sắt đá của nó đang nhìn mình thì nói nhỏ dần.
Bọn nó đi luôn trả thèm bận tâm đến Black Rose làm mấy nhỏ tức muốn xì khói. Trước khi đi nó còn để lại một câu nói khiến mấy nhỏ lạnh sống lưng: “Cứ cẩn thận miệng lưỡi của mấy cô không thì gia đình cô sẽ bị ra đường ăn xin đấy!”. Bọn nó bước đi, vừa đi vừa nói chuyện.
- Này Giang… - Trà gọi.
- …. – Im lặng. (tại chị ý đang tiếc cái áo)
- NÀY… - Trà hét vào tai Giang khiến cô giật mình.
- Hả? Hở? Làm gì mà hét to vậy? – Giang nhăn nhó day day tai.
- Ai biểu gọi mãi không trả lời. Mà cái áo mày bảo tặng cho anh ấy, vậy anh ấy là ai? – Trà tò mò.
- Mày không cần biết. Tò mò nhiều. – Giang bỗng dưng bực tức rồi đi thẳng không thèm ngoái lại.
- Ơ… Còn này tự nhiên bị sao vậy. – Ngân và Trà ngẩn người.
Trong khi đó có một người nãy giờ vẫn im lặng không phải do không để ý mà do mải suy nghĩ về Giang rồi bỗng nở 1 nụ cười bí hiểm cùng với suy nghĩ “Giang à, mày đang đi đúng hướng rồi đấy! Đỡ tốn công tao phải lên kế hoạch.” Rồi cả bọn cùng lấy xe và ra về.
Bọn nó về biệt thự thì cũng đã h trưa nên cả bọn quyết định ngủ giấc rồi chiều cùng đi shopping mua đồ dùng cần thiết. h’ chiều:
- Ê! Bọn mày dậy ngay! Có định đi không thì bảo? – Nó đi từng phòng để kêu con bạn ngủ như heo dậy.
- Mày cứ bình tĩnh! Bọn tao dậy ngay đây! – Giang.
- Nhanh! Cho bọn mày ’ chuẩn bị.
Nó nói xong thì xuống phòng khách chờ còn Giang, Ngân, Trà thì đi lựa quần áo để thay. Đúng ’ sau tất cả có mặt tại phòng khách để lên đường. Trước khi đi bọn nó còn dặn bác Minh:
- Hôm nay bọn cháu sẽ ăn ở ngoài. Bác bảo mấy chị không phải nấu đồ ăn đâu!
- Vâng. Mấy tiểu thư đi chơi vui vẻ ạ! – bác Minh.
- Vâng. Mà từ giờ bác đừng gọi bọn cháu là tiểu thư nữa, cứ gọi tên là được rồi. – Ngân nói.
- Vâng.
Dặn dò xong xuôi bọn nó tiến thẳng đến gara lấy xe. Hôm nay nó mặc áo phông đen có hình đôi cánh trắng đằng trước cùng với quần bò đen mài rách vài chỗ. Mang đôi giày đen phân kết hợp với khuyên tai và vòng hình thập giá khiến nó càng trở nên cá tính và cuốn hút. Giang mặc một chiếc váy dây trắng dài ngang đùi làm lộ ra làn da trắng hồng, đai màu xanh đậm ngang bụng càng làm chiếc váy thêm nổi bật. Giang mang đôi giày trắng phân cùng với đôi khuyên tai và vòng cổ hình bông tuyết trắng xen chút xanh nhạt. Ngân thì mặc một chiếc áo buộc bụng trắng kết hợp với chân váy tím cùng bộ trang sức hình ngôi sao pha màu trắng – tím. Còn Trà thì áo lửng đỏ ngang bụng và quần đùi trắng làm tôn lên vòng chuẩn không cần chỉnh của cô nàng. Trà mang đôi giày đỏ cao phân và bộ trang sức hình chữ “Love” càng làm cô nàng trở nên nóng bỏng khiến bao chàng xịt máu mũi.
chiếc mui trần với màu khác nhau lao nhanh trên đường tiến thẳng tới trung tâm thương mại thành phố. Bọn nó bước xuống xe với bao ánh nhìn ngưỡng mộ có, ghen tị có, trái tim cũng có luôn nhưng vì quen với cảnh này nên bọn nó chẳng thèm bận tâm, cứ tiếp tục tiến thẳng vào trung tâm.
- Ê! Giờ đi đâu trước? – Trà hỏi.
- Bây giờ đã là h rồi, hay mọi người cứ tự đi chọn đồ đến khoảng h sẽ tập trung tại đây rồi đi ăn. Ok? – Ngân đưa ra ý kiến.
- Ok! – Nó, Giang, Trà trả lời rồi mỗi đứa tản ra nơi.
Bọn nó rất có mắt thẩm mỹ nên những bộ quần áo của bọn nó chỉ có thể là đẹp và trên cả đẹp chứ không bao giờ xấu. Mỗi đứa cửa hàng, nó thì vào shop có bán những kiểu tomboy vì nó hợp với những kiểu như vậy. Giang, Ngân và Trà thì vào những shop có có bán đồ nữ tính nhưng toát lên được vẻ kiêu sa và cá tính của đứa. Nhưng có điều đặc biệt là Giang còn ghé vào một shop bán áo phông của nam để mua một món đồ gì đó. Có điều gì bí ẩn chăng?
Sau tiếng đồng hồ la cà khắp các shop quần áo, những nơi bán phụ kiện và đồ trang sức thì bọn nó tập trung tại cửa trung tâm thương mại để đi ăn.
- Hey! Mày chọn đồ nhanh vậy? – Ngân và Trà đồng thanh nói với nó.
- Thì tao cũng chỉ đi quanh đây thôi! Đi nhiều mỏi chân lắm! – Nó đáp.
- Mỏi á? Này Ngân ơi tao có nghe nhầm không vậy? Đường đường là bang chủ bang Tứ Đại Ác Ma mà đi shopping cũng kêu mỏi chân thì hơi lạ đấy! – Trà trêu nó.
- Ờ đúng đấy! – Ngân cũng hùa theo.
- Kệ tao! Người chứ có phải máy đâu mà không biết mệt! – Nó.
- Ê! Sao bọn mày ra sớm vậy? – Giang từ đâu đi tới.bg-ssp-{height:px}
- Sớm gì mà sớm! Mày ra muộn thì có. – Nó, Ngân và Trà đồng thanh.
- Gì mà ném đá tao ghê vậy? Chả mấy khi có thời gian đi thì phải đi lâu chứ! Thôi đi ăn đê. – Giang lảng sang chuyện khác.
- Ừ đi. – Nói xong cả bọn đi thang máy lên tầng của trung tâm – đây là nơi chp khách hàng nghỉ chân ăn uống.
bọn nó bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người vì quá xinh đẹp. Chọn một bàn ở góc khuất có thể nhìn ra ngoài qua cửa sổ, bọn nó bắt đầu chọn đồ ăn. Thức ăn trên bàn toàn sơn hào hải vị cũng đủ khiến mọi người xung quanh biết bọn nó giàu có như thế nào. Ăn uống xong xuôi bọn nó ra quần thanh toán rồi ra về. Nhưng… vừa quanh ra thì Giang va phải một người và cả cốc cà phê mà người đó đang cầm đổ vào chiếc áo của nam mà Giang đã mua.
- Ối xin lỗi cô, cô không sao chứ? – Người đó rối rít.
- Trời ơi! Chiếc áo tôi định tặng anh ấy! – Giang nói như khóc.
- À thì ra là người quen! Con hồ ly như cô bị như vậy cũng đúng thôi. Ai kêu đi quyến rũ mấy hoàng tử của tụi này. – Didi lên tiếng.
Vâng, người mà bọn nó đụng phải không ai khác chính là Black Rose.
- Oh! Thì ra là tiểu thư của Phạm Gia. Cô nghĩ ai cũng như cô sao? Bọn tôi chẳng có lí do gì để quyến rũ mấy người dở hơi ý cả. Thích thì tôi bảo mấy người đó để ý đến mấy cô là được chứ gì? Giờ thì tránh ra cho bọn tôi đi. – Ngân mọi ngày hiền lành là thế mà giờ thì trở nên lạnh giá nhưng không bằng được nó.
- Mày… - Anna chỉ tay vào bọn nó.
- Này, có biết như vậy vô duyên lắm không? Là một tiểu thư mà lại chỉ vào người khác mà xưng hô kiểu đấy à? Tôi thấy thật xấu hổ cho pama của mấy cô. – Trà cũng chẳng kém.
- Bọn mày được lắm! Cứ chờ đấy! Bọn mày nhất định phải trả giá nếu không tránh xa hoàng tử. – Pun lên giọng nhưng chợt thấy ánh mắt sắt đá của nó đang nhìn mình thì nói nhỏ dần.
Bọn nó đi luôn trả thèm bận tâm đến Black Rose làm mấy nhỏ tức muốn xì khói. Trước khi đi nó còn để lại một câu nói khiến mấy nhỏ lạnh sống lưng: “Cứ cẩn thận miệng lưỡi của mấy cô không thì gia đình cô sẽ bị ra đường ăn xin đấy!”. Bọn nó bước đi, vừa đi vừa nói chuyện.
- Này Giang… - Trà gọi.
- …. – Im lặng. (tại chị ý đang tiếc cái áo)
- NÀY… - Trà hét vào tai Giang khiến cô giật mình.
- Hả? Hở? Làm gì mà hét to vậy? – Giang nhăn nhó day day tai.
- Ai biểu gọi mãi không trả lời. Mà cái áo mày bảo tặng cho anh ấy, vậy anh ấy là ai? – Trà tò mò.
- Mày không cần biết. Tò mò nhiều. – Giang bỗng dưng bực tức rồi đi thẳng không thèm ngoái lại.
- Ơ… Còn này tự nhiên bị sao vậy. – Ngân và Trà ngẩn người.
Trong khi đó có một người nãy giờ vẫn im lặng không phải do không để ý mà do mải suy nghĩ về Giang rồi bỗng nở nụ cười bí hiểm cùng với suy nghĩ “Giang à, mày đang đi đúng hướng rồi đấy! Đỡ tốn công tao phải lên kế hoạch.” Rồi cả bọn cùng lấy xe và ra về.