Thứ tư, Ôn Lê xin nghỉ một ngày.
Buổi sáng, Tần Tú Anh đi từ trong phòng ngủ ra, vành mắt bà ửng đỏ, bà bày biện trái cây và nhang đèn trước hai tấm di ảnh trong phòng khách.
Ôn Lê xách theo trái cây tươi, bánh mì và tiền vàng mã chuẩn bị xuống lầu, trước khi ra ngoài cô báo với bà nội một tiếng: “Bà nội ơi con đi nhé!”
Tần Tú Anh nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cháu gái mình, bi thương trong mắt chợt hóa thành đau lòng.
“Đi sớm về sớm, về bà nội sẽ nấu cơm ngon cho con.”
“Dạ.”
Ôn Lê xuống đến nơi thì phát hiện Trần Thụ Trạch đang đợi cô ở dưới lầu.
Trần Thụ Trạch là một thiếu niên có ngoại hình cao ráo đẹp trai, ngày trước khi gia đình cậu còn ở trong tiểu khu này thì cũng đã được không ít cô gái theo đuổi tỏ tình.
“Cậu không cần tới đâu mà.” Ôn Lê nói.
“Mình đã xin nghỉ học rồi, muốn cùng cậu đi thăm chú Ôn và dì Triệu.”
Trần Thụ Trạch muốn cầm giúp giỏ đồ trong tay Ôn Lê nhưng cô lại lắc đầu: “Không nặng lắm.”
Hai người bắt xe buýt đến nghĩa trang Nam Đàn. Hôm nay trời lạnh, một cơn gió thổi qua lạnh buốt người, Ôn Lê nắm chặt áo khoác ngược gió tiến về phía trước.
Ba cô là Ôn Thành và mẹ là Triệu Lâm Tình, trên bia mộ của cả hai người đều không có tên vì họ là cảnh sát đặc nhiệm phòng chống ma túy.
Ôn Lê lau sạch bia mộ của ba mẹ, bày trái cây và bánh mì lên trên rồi ngồi xổm xuống đất đốt giấy.
Khói từ giấy bị đốt khiến mũi cô đau nhức, Ôn Lê quỳ cả nửa tiếng mới chịu đứng lên. Trần Thụ Trạch đỡ cô nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”’
Trên đường về nhà, Ôn Lê im lặng không nói được lời nào.
Lúc cô xuống xe, Trần Thụ Trạch cũng cùng cô xuống xe: “Tuần sau cậu thi vòng bán kết rồi, lần trước không thể gặp nhau, lần này cậu nhất định phải đi ăn với mình đó nha.”
Tâm tình Ôn Lê đã bình tĩnh lại, cô gật đầu: “Được, lần này mình nhất định sẽ đãi cậu một bữa.”
Trần Thụ Trạch dịu dàng nhìn cô, đưa tay vén vài sợi tóc mái đang rơi trên trán cô: “Vậy mình về đây, về đến nhà nhớ nhắn QQ cho mình.”
Ôn Lê nhìn Trần Thụ Trạch lên xe rời đi.
Cách đó không xa, Mạnh Chân thu toàn bộ cảnh này vào mắt, ánh mắt cô ta giờ đây không giấu được vẻ hưng phấn, vội vàng chụp cảnh hai người bọn họ đứng cùng nhau, luôn cả khoảnh khắc Trần Thụ Trạch vén tóc Ôn Lê rồi gửi đi:
【Mạnh Chân: Nguyên Nguyên, nhìn xem bên cạnh Ôn Lê là ai? 】
–
Ôn Lê về đến nhà thì Tần Tú Anh đã làm xong món sườn mà Ôn Lê yêu thích, lại chiên thêm một đĩa trứng cà chua, hai bà cháu im lặng ăn cơm trưa cùng nhau.
Ăn xong, Ôn Lê thu dọn chén đũa sạch sẽ, cô vừa bước ra khỏi bếp thì thấy Tần Tú Anh ngã lên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, hai tay che ngực, thở dốc từng đợt khó khăn.
Tim Ôn Lê suýt chút nữa đã rớt ra ngoài, cô hoảng sợ chạy vào phòng ngủ lấy thuốc, rót nước đưa rồi đưa cho bà nội, tay cô cầm ly nước run rẩy: “Bà nội ơi, bà thấy trong người sao rồi ạ?”
Tần Tú Anh uống thuốc xong, trên trán đã đẫm mồ hôi lạnh, bà nắm lấy tay Ôn Lê nói: “Bà nội không sao, con yên tâm.”
Hai mắt Ôn Lê đỏ hoe đầy lo lắng, cô hít sâu một hơi để giữ cho bản thân mình tỉnh táo, cô nhẹ nhàng xoa trước ngực giúp bà nội: “Bà nội, chiều nay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thôi.”
“Không đi, đi bệnh viện sẽ tốn kém lắm. Tiền trong nhà phải để dành cho Lê Lê nhà chúng ta học đại học nữa.”
Nghe cô nói muốn đi bệnh viện, Tần Tú Anh lập tức từ chối, bà vừa nói vừa ôm ngực ho khan.
Chóp mũi Ôn Lê chua xót, cô cố gắng kiềm chế cho nước mắt không rơi xuống: “Bà nội…con chỉ còn có một mình bà nội mà thôi…”
Tần Tú Anh thở dài, hai mắt đỏ bừng: “Bà nội làm khổ con rồi.”
Buổi chiều Ôn Lê gọi taxi đưa Tần Tú Anh đến bệnh viện số 1 Nam Đàn.
Trương Thân là bác sĩ điều trị của Tần Tú Anh, ông vẫn cho làm các kiểm tra cơ bản như mọi khi, Ôn Lê đưa Tần Tú Anh đi kiểm tra, bao gồm lấy máu, chụp điện tâm đồ và chụp CT não.
Mùi dung dịch khử trùng trong bệnh viện nồng đậm, có người bị tai nạn ô tô bị đẩy vào phòng mổ, cả người đầy máu, người nhà đi theo phía sau khóc than trước cửa phòng mổ, khắp nơi đều là bầu không khí u ám, tang thương.
Ôn Lê ngồi một mình trước cửa phòng kiểm tra, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Chóp mũi cô cay xót, đôi mắt đã ửng đỏ, cô cúi đầu nắm chặt tay, nước cứ vậy lặng lẽ rơi xuống.
Loa phát thanh phía trên gọi tên Tần Tú Anh, Ôn Lê ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi đến phòng điện tâm đồ nhận kết quả sau đó mang đến phòng khám của bác sĩ.
Ôn Lập lo lắng cắn đôi môi khô khốc, cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Trương, bà nội của con có sao không ạ?”
Bác sĩ Trương cầm lấy kết quả, im lặng một lúc rồi nói: “Đây là lần thứ 3 bà nội con phát bệnh trong năm nay rồi phải không?”
Ôn Lê căng thẳng: “Dạ.”
“Số lần phát bệnh của bà nội con đã giảm rõ rệt trong 2 năm qua, đây có thể là dấu hiệu tốt cũng có thể là một dấu hiệu xấu. Bà nội con năm nay đã lớn tuổi rồi, sức chịu đựng không thể so sánh với người trẻ đươc. Mọi triệu chứng đều có thể là biến số, chưa kể bà con còn mắc phải chứng nhồi máu não khá nghiêm trọng.”
Bác sĩ Trương nhìn cô rồi khẽ thở dài: “Vậy đi, hôm nay chú sẽ kê thêm một ít thuốc cho bà của con, khi về nhà con vẫn phải thường xuyên nhắc nhở bà nội tập thể dục mỗi ngày, nhưng không được làm việc quá nặng. Phải đảm bảo nghỉ ngơi đầy đủ.”
Ôn Lê: “Dạ.”
Bác sĩ Trương viết đơn thuốc xong đưa cho Ôn Lê đi ra sảnh xếp hàng thanh toán lấy thuốc.
Ôn Lê lấy thuốc xong thì Tần Tú Anh cũng chụp CT não xong, tình hình cũng không khác trước bao nhiêu.
Đến lúc hai bà cháu xuất viện thì trời cũng đã tối, hai người bắt taxi về nhà, Ôn Lê vào bếp nấu một chút cháo và chà là, xào thêm một đĩa rau đơn giản, ăn tối xong thì cô cùng bà nội tản bộ một chút.
Nhìn thấy Ôn Lê cầm thuốc tới, Tần Tú Anh cười nói: “Bà nội sẽ không quên đâu mà.”
“Dù vậy thì con vẫn muốn theo dõi sát sao một chút…”
Tần Tú Anh uống thuốc xong nói: “Bà nội uống thuốc xong rồi, Lê Lê yên tâm đi. Cũng đã chín giờ rưỡi rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi, đừng học bài khuya quá nhé.”
Ôn Lê gật đầu: “Nếu bà nội cảm thấy khó chịu thì cứ kêu con nhé.”
“Bà nội biết rồi.”
Đợi Ôn Lê tắm rửa xong, ngồi vào bàn học bài thì cũng đã mười giờ rưỡi, Ôn Lê nhìn đề luyện tập một hồi lâu mà trong đầu vẫn không nghĩ được gì.
Hôm nay là ngày giỗ của Ôn Thành và Triệu Lâm Tình, bà nội thì lên cơn đau tim, bận rộn lo lắng suốt cả ngày, tới giờ phút này Ôn Lê thấy lòng mình trống rỗng vô cùng.
Học hành chăm chỉ có được gì không? Liệu cô có kiếm được tiền không? Ít nhất trong một năm rưỡi trước khi vào đại học, cô vẫn chưa thể kiếm được tiền. Sau này cho dù vào đại học rồi thì liệu cô có kiếm được nhiều tiền hơn để cho bà nội phẫu thuật tim không?
Ôn Lê cũng không biết.
Cô bắt đầu vùi đầu vào ôn bài nhưng đề luyện thi toán trước mặt cô lại biến thành một mớ chữ vô nghĩa, cô đờ đẫn nhìn đề thi một hồi lâu cũng không tài nào hiểu được.
Ôn Lê dụi mắt, cầm điện thoại lên, không có tin nhắn.
Cô bấm vào lịch sử trò chuyện với Hạ Si Lễ, tin nhắn cuối cùng dừng lại lúc 11h30 trưa.
Buổi sáng sau khi tạm biệt Trần Thụ Trạch, Ôn Lê đến nhà Hạ Si Lễ cho Tiểu Bạch Lê ăn, cô gửi cho anh một bức ảnh mèo như thường lệ.
Hạ Si Lễ đáp lời rất đơn giản, một từ: 【Ừ】Ôn Lê nhìn màn hình hồi lâu, chụp lại một đề thi toán mà cô đang không hiểu gửi đi:
【Hạ Si Lễ, câu này em không biết làm, anh giảng cho em được không?】
Ôn Lê căng thẳng nhìn vào màn hình, mấy giây trôi qua rồi mà Hạ Si Lễ vẫn chưa phản hồi nữa, Ôn Lê chán nản định tắt điện thoại thì ảnh đại diện của Hạ Si Lễ lại nhảy lên một cái, có tin nhắn mới được gửi đến.
【L: Ôn Lê, em định lừa ai vậy? 】
Ôn Lê sửng sốt một lát, không hiểu ý anh là gì.
Trước khi cô kịp phản ứng thì một cuộc gọi video hiện lên trên màn hình điện thoại của cô.
Tim Ôn Lê run lên, trái tim cô căng thẳng đập điên cuồng.
Hai giây sau, cuộc gọi bị ngắt.
Động tác lấy tai nghe của cô khựng lại, trong lòng chợt thấy ảo não nhưng chỉ vài giây sau thì một cuộc gọi video nữa lại xuất hiện.
Ôn Lê cắm tai nghe vào điện thoại, điện thoại vừa kết nối, gương mặt của Hạ Si Lễ đã xuất hiện.
Hình như anh đang ở bên ngoài, dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Si Lễ đang mặc áo bóng đá, cổ áo ướt đẫm mồ hôi, màn hình điện thoại rung lên theo từng chuyển động của anh, gương mặt khôi ngô tuấn tú thường ngày giờ đây còn thêm vào vài phần gợi cảm chết người.
Hơi thở của thiếu niên có chút gấp gáp, khàn khàn vì vừa luyện tập xong, hơi thở truyền qua tai nghe rót vào tai Ôn Lê làm cho tai cô tê dại, hai má nóng bừng.
Anh không nói gì nên Ôn Lê cũng im lặng nhìn anh, dường như chỉ cần nhìn thấy anh thôi đã có thể khiến cho lòng cô dịu lại rất nhiều.
Khung cảnh trên màn hình điện thoại chuyển từ ngoài trời vào bên trong một biệt thự, anh bước lên cầu thang, tự nhiên dùng chân đóng cửa lại.
Hạ Si Lễ đặt điện thoại di động lên giá đỡ, ngồi xuống ghế, dùng đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn cô, giây tiếp theo anh nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Em khóc à?”
Ôn Lê sửng sốt một lát, sau đó lại nhìn bản thân mình trên màn hình, vành mắt cô quả thật có ửng đỏ một chút nhưng nhìn vẫn rất mờ nhạt, trừ khi nhìn thật kỹ mới có thể phát hiện ra.
Cô vô thức lắc đầu: “Chắc do em học bài lâu quá, vô tình dụi mắt thôi.”
Hạ Si Lễ bắt chéo chân cười cười: “Vậy à, để tôi xem xem rốt cuộc là đề bài kiểu gì mà có thể làm khó em tới mức này.”
Mặt Ôn Lê nóng lên, cổ họng có chút khô khốc.
Hạ Si Lễ rũ mắt đọc đề, chỉ đọc nửa giây là xong. Anh vừa ngẩng đầu lên thì Ôn Lê lại vô tình chạm phải ánh mắt sâu không đáy kia.
Hạ Si Lễ nghiêng đầu nhướng mắt mỉm cười, nụ cười của anh đầy ẩn ý làm chon trái tim cô run rẩy lo lắng.
“Em đọc kỹ đề lại thử xem.” Anh thản nhiên ngả người ra sau.
Ôn Lê lo lắng “Ồ” một tiếng, cúi đầu đọc đề thi mình gửi cho Hạ Si Lễ, vừa đọc xong thì trong đầu cô đã bắt đầu có cách giải.
Đối với trình độ của Ôn Lê thì có thể viết được đáp án trong vòng 1 phút.
Ôn Lê lúng túng nhìn Hạ Si Lễ, anh im lặng nhìn cô nhưng trên mặt đang viết rõ: “Ông đây muốn xem xem em giải thích kiểu gì?”
Cô lắp bắp: “Vừa rồi em thật sự không hiểu.”
Khóe môi Hạ Si Lễ cong lên: “Còn bài nào chưa hiểu không?”
Ôn Lê lắc đầu: “Hết rồi.”
“Ừm.”
“Anh…” Ôn Lê lấy hết can đảm nhỏ giọng hỏi: “Khi nào anh mới quay lại?”
Hạ Si Lễ híp mắt nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên bật cười, giọng điệu anh vui vẻ: “Muốn tôi quay lại à?”
Ôn Lê bị câu nói mập mờ của anh trêu ghẹo đỏ bừng mặt, cô trợn to hai mắt: “Không hề nha!”
Một lúc lâu sau, cô mới lí nhí nói: “Hôm nay em đến nhà anh cho Tiểu Bạch Lê ăn. Nó cứ chui vào áo khoác anh để trên sofa ngủ, chắc nó nhớ anh rồi đó…”
“Ừm, biết rồi.”
Giọng nói của Hạ Si Lễ trầm thấp dễ nghe, mỗi lần nghe anh nói là trái tim của Ôn Lê lại khẽ run lên. Cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang híp lại của người kia, hai người cứ vậy im lặng nhìn nhau.
Anh chỉ nhìn cô mỉm cười: “Thứ Hai tôi sẽ quay lại Nam Đàn.”
Cho đến khi cuộc gọi kết thúc, bên tai Ôn Lê dường như vẫn còn phảng phất tiếng cười trầm thấp của anh, giọng cười ấm ấp lại có chút khàn khàn kia khiến cả người cô tê dại.
Kể từ khi Ôn Thành và Triệu Lâm Tình qua đời, hàng năm cứ đến ngày giỗ của bọn họ là Ôn Lê không thể nào ngủ được, thức trắng cả đêm.
Vậy mà tối nay Ôn Lê lại có thể ngủ một giấc yên ổn.
–
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lê sửa soạn cặp sách chuẩn bị đi học.
Vừa bước ra khỏi tiểu khu thì bước chân Ôn Lê chợt khựng lại bởi vì Trang Kiều Nguyên, Mạnh Chân và một đám nữ sinh đang tiến về phía cô.
Trang Kiều Nguyên mím chặt đôi môi đỏ mọng, trên khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia hiện lên sự độc ác: “Mấy ngày không gặp, coi bộ tâm tình mày cũng tốt quá nhỉ?”
Cô ta đẩy mạnh Ôn Lê một cái, đám nữ sinh liền lao lên giữ chặt cô lại, cả người cô bị đập vào tường.
“Mày dùng gương mặt ngây thơ này để dụ dỗ người khác phải không?”
Trang Kiều Nguyên túm tóc cô kéo mạnh, miệng lưỡi phun ra những lời độc ác: “Đã cướp của tao một lần rồi bây giờ lại muốn cướp thêm lần nữa sao? Mày có biết xấu hổ không vậy?”
Da đầu Ôn Lê bị kéo mạnh đau đớn, cô theo bản năng dùng móng tay bấm vào hai nữ sinh đang đè cổ tay cô, bọn họ đau đớn hét lên buông tay cô ra:
“Chị Nguyên, con nhỏ này dám nhéo bọn em!”
“Tôi không có tranh giành cướp bóc gì của ai hết.”
Ôn Lê không bị giữ tay nữa liền lùi lại, lạnh giọng nói: “Tránh ra, tôi muốn đi học.”
“Muốn chạy?” Mạnh Chân cười mỉa mai, “Hôm nay Hạ Si Lễ không có ở đây, mày nghĩ mày có thoát được không?”
“Mày không biết Nguyên Nguyên từng thích Trần Thụ Trạch à? Con nhỏ dụ dỗ Trần Thụ Trạch cuối cùng đã phải bỏ học về quê đó, mày biết không?” Mạnh Chân nhướn mày cười.
“Ôn Lê, mày nên bắt đầu suy nghĩ sau này phải làm gì từ bây giờ là vừa rồi đó.”
“Mày cướp Hạ Si Lễ rồi bây giờ mày lại muốn cướp luôn Trần Thụ Trạch của Nguyên Nguyên à? Tao không ngờ mày thiếu hơi trai tới vậy đó?
Sao nào? Được Trần Thụ Trạch sờ có sướng không? Còn hôn môi hay ngủ với Hạ Si Lễ thì có cảm giác gì hả con khốn ghê tởm!”
Ôn Lê lại bị đám nữ sinh đẩy mạnh vào tường, ánh mắt cô ngoan cố nhìn thẳng Trang Kiều Nguyên: “Trần Thụ Trạch là bạn từ nhỏ của tôi, tôi không thích cậu ta, cũng chưa từng hôn Hạ Si Lễ.”
Trang Kiều Nguyên chán ghét bộ dáng yếu đuối thanh cao này của Ôn Lê vô cùng.
Khi cô ta nhìn thấy những bức ảnh Mạnh Chân gửi qua thì tức phát điên lên. Cô ta theo đuổi Trần Thụ Trạch ròng rã suốt một năm trời, làm mọi cách vẫn không thể khiến cho Trần Thụ Trạch liếc mắt một cái chứ đừng nói là thích.
Có lẽ Trang Kiều Nguyên sẽ mãi không quên được khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của Trần Thụ Trạch khi nhìn cô ta: “Tôi có người mình thích rồi, thích từ rất lâu rồi là đằng khác.”
“Đừng theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ thích cậu đâu.”
Trang Kiều Nguyên vẫn nhớ những lời nói gay gắt của Trần Thụ Trạch khi đáp lại lời tỏ tình của cô ta.
Chỉ là cô ta không ngờ người mà Trần Thụ Trạch thích lại chính là Ôn Lê!
Trang Kiều Nguyên nhếch khóe môi mỏng, sau đó đột nhiên ấn mạnh đầu Ôn Lê đập vào tường.
“Bộp—!”
Âm thanh va chạm vang lên, Ôn Lê đau đớn rên rỉ, cô dùng sức giãy giụa phản kháng, trong lúc quơ quào cô đưa tay tát vào má trái của Trang Kiều Nguyên một cái.
Âm thanh của cái tát này vang lên rất đanh.
Xung quanh chợt rơi vào im lặng.
“Con mẹ nó…!” Trang Kiều Nguyên túm tóc cô uy hiếp: “Mẹ nó, mày dám đánh tao?”
Cô ta hé đôi môi đỏ mọng cười khẩy: “Ở nhà mày chỉ còn một bà nội già thôi phải không?” Giờ này chắc bà nội mày vẫn đang ở nhà chứ gì? Tao nhớ bà mày bị bệnh tim, chắc mày cũng không muốn bà mày xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?”
Ôn Lê không ngờ rằng Trang Kiều Nguyên lại đem bà nội ra uy hiếp cô.
Những lời đe dọa của Trang Kiều Nguyên cứ văng vẳng bên tai cô.
Đầu ngón tay cô run rẩy, nắm chặt tay lại.
“Mẹ kiếp, vẫn còn dám trừng mắt nhìn tao à?”
Trang Kiều Nguyên lại đập đầu Ôn Lê vào tường lần nữa, cô ta cũng đưa tay tát Ôn Lê: “Thử trừng mắt nhìn tao nữa đi, coi tao có móc mắt mày ra không?”
Bị tát mấy cái vào mặt, đầu cổ tóc tai rối bù nhưng Ôn Lê vẫn cắn chặt môi không rên một tiếng.
“Mấy đứa đang làm gì ở đây!” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên từ phía sau, “Mấy đứa học sinh này học trường nào?!”
“Đi thôi chị Nguyên, coi chừng ông ta gọi cảnh sát đấy.”
“Đúng vậy, chắc con khốn Ôn Lê không dám nói chuyện này ra đâu, trong nhà nó còn bà nội nó nữa mà.”
Trang Kiều Nguyên lắc lắc bàn tay đỏ bừng vì dùng nhiều sức của mình, nheo mắt nhìn Ôn Lê cười lạnh: “Đi thôi!”
Sau khi đám nữ sinh rời đi, chú Trương ở lầu 4 nhanh chóng đi tới: “Lê Lê, con không sao chứ? Tại sao tụi nó lại đánh con?”
Nhìn thấy hai má Ôn Lê bị đánh đỏ bừng, chú Trương cảm thấy đau lòng, tức giận nói: “Tụi nó là ai, tên gì? Để chú đi nói chuyện với với ba mẹ tụi nó! Dạy con cái kiểu gì để tụi nó ra ngoài lộng hành như vậy chứ?”
Ôn Lê chớp mắt vài cái để lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu: “Dạ không cần đâu chú.”
Báo cảnh sát thì có ích gì, bọn họ vẫn còn tuổi vị thành niên, chưa kể bà nội vẫn còn ở nhà. Nếu chỉ có một mình cô thì có lẽ Ôn Lê đã liều mạng với bọn họ rồi, nhưng cô vẫn còn phải lo cho bà nội nữa.
Ôn Lê nhặt dây buộc tóc rớt dưới đất lên, dùng tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của mình vài cái rồi tùy tiện buộc tóc lại.
“Chú ơi, chuyện này chú đừng nói với bà nội con nhé.” Cô nhìn chú Trương, giọng nói run rẩy: “Con xin chú.”
Ai ở tiểu khu này lâu năm thì đều biết Tần Tú Anh có bệnh tim, không chịu được đả kích lớn.
Chú Trương nhìn cô bé gầy gò trước mặt, không nhịn được thở dài: “Chú biết rồi, chú sẽ không để bà nội con biết, nhưng nếu tụi nó vẫn đến đây kiếm chuyện với con thì con phải nói cho chú biết, giúp được thì chú sẽ nhất định giúp con.”
Ôn Lê mím môi, ánh mắt chua chát: “Cảm ơn chú.”
–
Khi Ôn Lê đến lớp, đám học sinh trong lớp đang sôi nổi bàn tán.
Vừa đến cửa lớp cô đã nghe thấy tiếng hét của Sầm Khê: “Mạnh Chân, lại là cậu làm phải không?”
Ôn Lê vừa bước vào lớp đã có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đang tập trung vào cô. Cô phớt lờ những cặp mắt tò mò kia tiếp tục đi về chỗ ngồi của mình.
Đến chỗ ngồi thì thấy xung quanh chỗ ngồi của cô, từ trên bàn tới dưới đất đều rải đầy rác, bốc mùi hôi thối, nước bẩn chảy lênh láng.
Mặt bàn còn bị đổ sơn đỏ loang lổ, vết sơn còn chưa kịp khô đang chảy nhỏ giọt, trên bàn khắc 5 chữ: “Ôn Lê là con khốn”.
“Lê Lê…” Sầm Khê đi về phía Ôn Lê, lập tức nhận thấy sự khác biệt của cô, vội vàng nắm lấy tay cô lo lắng hỏi: “Mặt cậu sao vậy?”
Ôn Lê lắc đầu: “Mình bị dị ứng chưa khỏi thôi.”
Sầm Khê nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cô nàng chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Có người đăng ảnh của cậu và một nam sinh lên Tieba… trong ảnh nhìn 2 người rất thân mật. Mọi người đang hỏi loạn trên Tieba, ai ai cũng đang bình luận để bàn tán về cậu và nam sinh kia…đám người kia còn nói là—”
Những lời tiếp theo quá khó nghe khiến cho Sầm Khê không cách nào nói tiếp được.
Ôn Lê cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cô nhìn Mạnh Chân đang hất cằm vui vẻ nhìn cô, dáng vẻ cô ta giờ phút này đắc ý vô cùng.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Ôn Lê cụp mắt xuống, không ngờ Hạ Si Lễ lại gửi tin nhắn cho cô.
【Đến phòng chứa đồ ở lầu 4.】
Không phải thứ Hai anh ấy mới quay lại Nam Đàn sao?
Ôn Lê úp điện thoại xuống.
Với tình cảnh hiện tại thì cô không thể nào gặp anh được.
【Giả vờ không nhìn thấy?】
【Được thôi.】
【Em tự qua đây hay là để tôi tới lớp bế em qua, em chọn đi.】
Hạ Si Lễ gửi tin nhắn dồn dập khiến cho lòng Ôn Lê hoảng loạn.
Cô biết anh là người dám nói dám làm.
Ôn Lê mím môi, cô xõa mái tóc ra cố gắng che đi vết đỏ trên má, phớt lờ ánh mắt xung quanh, chầm chậm bước về phòng chứa đồ ở lầu 4.
Mở cửa phòng chứa đồ ra, không gian bên trong tối mịt.
Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ, trong quầng sáng cô thấy được những hạt bụi bay lơ lửng trong không khí.
Ôn Lê liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hạ Si Lễ đang đứng đó.
Mới một tuần trôi qua mà có vẻ anh đã gầy đi.
Hạ Si Lễ mặc một cái áo hoodie màu đen phối cùng quần jean đơn giản. Anh đang thong thả ngồi trên bàn, mái tóc ngắn của anh hình như đã dài ra một chút, đường nét gương mặt lạnh lùng sắc sảo.
Ánh mặt Hạ Si Lễ đen nhánh, anh chợt nheo mắt lại nhảy xuống khỏi bàn, sải bước về phía cô.
Tim Ôn Lê đập thình thịch, cô vội vàng quay người đi, trong nháy mắt cằm cô đã bị Hạ Si Lễ dùng lực giữ chặt, anh lạnh lùng hỏi: “Ai đánh?”
Cô bị buộc phải ngẩng đầu lên, dấu tay đỏ bừng hiện rõ mồn một trên gò má trắng trẻo của cô.
Hạ Si Lễ cao hơn cô rất nhiều, khi cúi đầu nhìn cô khí thế anh mạnh mẽ vô cùng, anh cao giọng hỏi: “Hỏi em đó, ai đánh?”
Ôn Lê quay mặt đi chỗ khác.
Sắc mặt Hạ Si Lễ sa sầm, anh cụp mắt xuống, cơn giận dâng trào nơi đáy mắt, anh gằn giọng: “Tôi hỏi em, là ai đánh em?”
Khi bị đánh, Ôn Lê không khóc.
Khi bị đổ sơn tung tóe trên bàn, trên bàn bị khắc chữ “Ôn Lê là con khốn”, bị người ta nói ra nói vào, Ôn Lê cũng không khóc.
Cô có thể mạnh mẽ đưa bà nội đến bệnh viện, có thể bình tĩnh lo tang lễ cho ba mẹ, cũng có thể kiên cường đối mặt với nhiều tin đồn ác nghiệt cũng đều không rơi một giọt nước mắt nào.
Vậy mà trong khoảnh khắc cô nhìn thấy Hạ Si Lễ, đôi mày thanh tú của cô chợt cau lại, trong lòng cảm thấy tủi thân muốn trào nước mắt.
Hạ Si Lễ đột nhiên cúi người xuống, trán anh áp vào trán cô, hơi thở quen thuộc ôm lấy Ôn Lê.
Cảm nhận được sự ấm áp trên trán, Ôn Lê sửng sốt một lát, cô đứng im không dám nhúc nhích.
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Là đám nữ sinh kia phải không?”
Ôn Lê nhận ra hình như anh đang run rẩy liền cẩn thận ôm lấy anh vỗ về: “Em không sao mà, không đau, em cũng đánh bọn họ rồi.”
Hạ Si Lễ đột nhiên đứng dậy, khoanh tay cởi chiếc áo hoodie màu đen trên người ra.
Tầm mắt Ôn Lê tối sầm lại, toàn thân bị mùi hương của anh quấn lấy. Hạ Si Lễ mặc áo cho cô xong, cô nhìn cái áo rộng thùng thình trên người mình, chưa kịp nói gì thì cổ tay đã bị Hạ Si Lễ kéo đi.
“Từ từ đã, anh đi chậm chút… Hạ Si Lễ anh đi đâu vậy?”
Ôn Lê bị anh lôi thẳng đến lớp của cô.
Hạ Si Lễ đá vào cửa “rầm” một cái, trên cửa lõm một lỗ rất lớn.
Đám học sinh hoảng sợ hét lên.
Hạ Si Lễ nhìn về phía bàn học của Ôn Lê bằng ánh mắt lạnh lùng, anh sải bước về phía Mạnh Chân.
Mạnh Chân nhìn Ôn Lê đang mặc áo của Hạ Si Lễ thì nhíu mày nghĩ: “Anh ta quay lại rồi sao?”
Nhìn thấy lửa giận trên mặt Hạ Si Lễ, cô ta hoảng sợ lùi lại, Hạ Si Lễ xách một cái ghế ném thẳng về phía Mạnh Chân, cô ta hét lên ôm đầu ngồi thụp xuống, cái ghế quẹt qua vai cô ta rồi bay trúng bảng đen ở đằng sau gãy nát.
Mạnh Chân chưa kịp đứng dậy thì Hạ Si Lễ lại đá tiếp vào cái bàn gần đó, chân bàn bằng kim loại ma sát trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, đập vào mạng sườn cô ta.
Dường như vẫn chưa hả giận, Hạ Si Lễ lại giơ chân đá vào cái bàn lần nữa, Mạnh Chân bị mép bàn đập vào đẩy ngã xuống đất, cô ta ôm một bên sườn của mình, thở hổn hển đau đớn.
Mạnh Chân sợ tới khóc la um sùm, hoảng loạn hét lên: “Tôi không có đánh Ôn Lê, Hạ Si Lễ, làm ơn tha cho tôi đi, là Trang Kiều Nguyên đánh Ôn Lê đó! Không phải tôi!”
Mạnh Chân còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Si Lễ đã dùng một tay kéo chiếc bàn phủ đầy sơn qua đẩy lại gần Mạnh Chân: “Dọn dẹp cho sạch sẽ.”
Nhìn thấy chữ khắc trên bàn thì sắc mặt Hạ Si Lễ càng khó coi: “Chữ khắc kia cũng xóa sạch cho tôi!”
Hình như Hạ Si Lễ lại muốn làm gì đó cho hả giận, Ôn Lê bừng tỉnh nhanh chóng ngăn lại: “Hạ Si Lễ, đủ rồi, giáo viên sắp tới rồi!”
Tay cô bị anh nắm chặt, vai cô đột nhiên chùng xuống, Ôn Lê bị Hạ Si Lễ ôm vào lòng.
Anh lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sắc mặt kiêu ngạo ngỗ nghịch:
“Sau này ai còn dám động vào cô ấy thì liệu hồn.”
“Không chơi chết mấy người thì ông đây không theo họ Hạ nữa!”
Trên người Ôn Lê cũng đang mặc áo của anh, như một lời thông báo với tất cả mọi người:
Ôn Lê là người được Hạ Si Lễ bảo vệ.
…….
Ôn Lê ngồi trên bồn hoa ở sân thể dục, tầm mắt nhìn về cách đó không xa.
Hạ Si Lễ mang theo hai túi đồ đi tới, anh lấy trà sữa pudding đậu đỏ đưa cho cô.
“Ngẩng đầu lên.”
Trà sữa ấm áp chạm vào Ôn Lê, đôi hàng mi như cánh bướm khẽ run, cô ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Hạ Si Lễ giữa không trung.
Anh nhẹ nâng cằm cô cau mày, dùng đầu ngón tay dày xoa nhẹ má cô, đau lòng khàn giọng hỏi: “Đau không?”
Ôn Lê nhỏ giọng nói: “Không đau…nhưng anh làm vậy có thể bị phạt đó.”
Hạ Si Lễ im lặng, lấy khăn ướt lau tay sạch sẽ rồi mới mở lọ thuốc mỡ vừa mới mua ra, bắt đầu bôi thuốc cho cô.
Thuốc mỡ lành lạnh làm cho Ôn Lê vô thức run lên, cô cảm giác được đầu ngón tay Hạ Si Lễ khựng lại liền lắc đầu: “Em không đau, chỉ hơi lạnh thôi.”
Hạ Si Lễ mím đôi môi mỏng, quai hàm căng chặt, đường nét càng ngày càng sắc bén, anh bôi thuốc cẩn thận hơn, cố gắng dùng lực nhẹ hết mức có thể.
Ôn Lê ôm ly trà sữa vào lòng, uống từng ngụm nhỏ, rất ngọt.
Khóe miệng cô cong lên: “Ngon quá, em thích trà sữa pudding đậu đỏ lắm.”
Yết hầu Hạ Si Lễ trượt lên trượt xuống, giọng anh trầm khàn: “Còn muốn ăn gì nữa không?”
Ôn Lê nhìn anh hồi lâu mới nói: “Em muốn ăn xúc xích nướng.”
Hạ Si Lễ nhíu mày: “Toàn thích ba cái đồ trẻ con.”
Trong lòng Ôn Lê không hiểu vì sao lại có cảm giác mất mát, cô cụp mắt nhỏ giọng kể:
“Trước kia, lúc em đang vô cùng chật vật thì có một anh trai kia đã giúp đỡ em, em còn nhớ lúc đó là mùa đông, có thể anh ấy thấy em lạnh cóng rồi nên mới chạy đi mua cho em trà sữa pudding đậu đỏ và xúc xích nướng.”
“Mấy thứ này trước đây em làm gì có dịp được ăn đâu.”
Ôn Lê ngẩng đầu, mắt hạnh tròn xoe nhìn Hạ Si Lễ, khóe miệng cong lên vui vẻ: “Thật sự rất ngon, ngon lắm luôn.”
Hạ Si Lễ nhìn cô hồi lâu rồi nhàn nhạt cười: “Em cũng biết cách chọc tức người khác quá nhỉ.”
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, lúc Ôn Lê vừa ngước mắt lên thì Hạ Si Lễ đã kéo mũ áo hoodie lên đội cho cô, che đi đôi mắt ươn ướt của cô.
Ôn Lê chống ngón tay lên ly trà sữa hỏi: “Hạ Si Lễ, sao mới hôm nay anh đã trở về rồi?”
Ánh mắt Hạ Si Lễ đen láy sâu thăm thẳm như màn đêm tĩnh mịch.
Xung quanh rất yên tĩnh, Ôn Lê bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức cả người nóng bừng, bầu không khí dần trở nên ám muội, trái tim Ôn Lê thấy căng thẳng tột độ.
Tóc cô bị vén lên, tim Ôn Lê như muốn rớt ra ngoài, hồi lâu sau cô mới nghe giọng anh khàn khàn: “Vì em khóc.”
Vì đêm đó cô khóc cho nên anh đã vội vã ngồi máy bay suốt cả đêm để trở về.