Đêm đó Ôn Lê được Hạ Si Lễ đưa về nhà, đây là lần đầu anh đích thân đưa cô lên lầu 6.
Đèn trong tòa nhà khu Ôn Lê đã cũ, chớp tắt lúc có lúc không, hoàn toàn khác với khu chung cư cao cấp nơi Hạ Si Lễ ở.
Ở đây ngay cả cầu thang cũng gồ ghề lồi lõm, một số cửa sổ thạch cao cũ kỹ đã sắp bung ra, xung quanh đâu đâu cũng toàn là mạng nhện giăng kín.
Qua khóe mắt Ôn Lê nhìn thấy đôi giày đắt đỏ của Hạ Si Lễ đang bị bám đầy bụi, lòng cô chợt trầm xuống có chút khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, Ôn Lê chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì hoàn cảnh gia đình mình, cũng chưa bao giờ oán trách ông trời bất công, thậm chí ngay cả lúc Ôn Thành và Triệu Lâm Tình qua đời, cô vừa phải làm thêm ở bên ngoài, vừa cùng bà nội nhặt bìa cứng, vỏ lon để kiếm tiền, bị đám bạn học nhạo báng chê cười sau lưng cô cũng chẳng thấy sao cả vì Ôn Lê nghĩ rằng tiền cô kiếm được đều từ sức lao động chân chính nên không có gì đáng xấu hổ cả.
Vậy mà vào giờ phút này đây, Hạ Si Lễ – người sinh ra đã ngậm chiếc thìa vàng, ngay cả đồ ăn, đồ uống, quần áo của anh cũng đều là những thứ tốt nhất, chỉ vì gặp phải cô mà anh phải làm những việc không nên làm, phải bước đi trên con đường vốn dĩ không dành cho anh.
Ôn Lê không hiểu tại sao Hạ Si Lễ lại chọn từ bỏ cuộc sống xa hoa phù phiếm được bao người trọng vọng ở đất Kinh Bắc kia để đến một xó xỉn nghèo nàn như trấn Nam Đàn, nhưng cô biết hào quang sáng chói rực rỡ của anh không nên bị chôn vùi ở thị trấn Nam Đàn nhỏ bé này.
Lên tới lầu 6, một mảng màu trắng xẹt qua tầm mắt Ôn Lê, cô chưa kịp định thần thì trước mắt cô chợt tối sầm, Ôn Lê bị Hạ Si Lễ xoay người lại, cả người cô đập vào lồng ngực nóng bỏng của thiếu niên.
Sắc mặt Ôn Lê tái nhợt, mặc dù Hạ Si Lễ đã nhanh tay che mắt cô lại nhưng cô vẫn nhìn thấy.
Một vòng hoa tang được đặt trước cửa nhà Ôn Lê.
Sắc mặt Hạ Si Lễ tối sầm, anh giấu vòng hoa ra sau lưng, bàn tay to ấm xoa đầu Ôn Lê, anh nhỏ giọng nói: “Anh mang đi vứt, không sao đâu, đừng sợ.”
Ôn Lê khẽ “ừ” một tiếng, Hạ Si Lễ một tay đút túi, cúi đầu nhìn cô: “Vậy anh đi đây, có chuyện cần nhớ gọi cho anh.”
Khi Hạ Si Lễ lướt qua người Ôn Lê, chợt có một bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo của Hạ Si Lễ làm cho bước chân anh khựng lại, anh quay người lại nhìn Ôn Lê, gò má trắng nõn của Ôn Lê như đang thắp sáng bừng một góc cầu thang tăm tối, cô nhỏ giọng nói: “Hạ Si Lễ, cảm ơn anh.”
Hạ Si Lễ nheo mắt cười khẽ: “Ôn Lê, anh làm như vậy là có mục đích hết đó.”
Tim Ôn Lê đập thình thịch, cô chợt thấy bầu không khí xung quanh được phủ thêm một tầng ái muội mơ hồ, một lúc sau Ôn Lê hỏi: “Mục đích là gì?”
Hạ Si Lễ đút một tay vào túi, nhướng mày đáp: “Em đoán xem.”
Ôn Lê bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm khiến tâm tư cô hoảng loạn nắm chặt tay, mắt hạnh ươn ướt trong suốt nhìn anh: “Không đoán được, là…là gì vậy?”
Ôn Lê vừa mới khóc xong nên đôi mắt còn hơi ửng đỏ, gương mặt cô nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt hạnh to tròn hơi nhướng lên nhìn ngây thơ như chú nai con đi lạc, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi son đỏ thắm như đôi môi anh đào chúm chím của cô.
Dáng vẻ thiếu nữ trước mắt khiến toàn thân Hạ Si Lễ nóng bừng, anh khó khăn dời tầm mắt khỏi đôi môi như nụ anh đào kia, cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh nhưng giọng nói thì đã khàn khàn: “Nói với em thì sợ sẽ dọa em chạy mất.”
Anh nhướng mày cười, dáng vẻ như đang chịu đựng một loại đau khổ dày vò nào đó: “So với những gì em từng tưởng tượng thì còn ghê gớm hơn nhiều.”
Trái tim Ôn Lê vì lời nói của anh mà lại lần nữa dậy sóng.
Nói xong thì Hạ Si Lễ cầm vòng hoa bước xuống lầu rời đi, tiếng bước chân của anh quanh quẩn bên tai Ôn Lê khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Ôn Lê về đến nhà thì thấy Tần Tú Anh đang xem TV, tim cô chợt thắt lại, vội vội vàng vàng chạy đến tắt TV.
“Bà nội, mắt của bà nội không tốt, xem TV rất có hại cho mắt.” Ôn Lê sợ đoạn video cô bị đám phóng viên vây quanh sẽ bị phát tán trên TV.
“Bà nội ơi, tối nay bà nội đã uống thuốc chưa ạ?”
“Uống rồi, uống rồi, ngày nào con cũng hỏi, tai bà nội sắp mọc kén luôn rồi đây.”
Nhìn thấy nụ cười của Tần Tú Anh thì Ôn Lê mới thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao lần này TV lại không phát tán thông tin về gia đình bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Lê mặc áo khoác dày, quấn thêm khăn quàng cổ rồi ra ngoài bắt đầu công việc giao sữa bò buổi sáng của mình.
Cuối tháng 12, thời tiết ở Nam Đàn lạnh đến mức người ta không dám để lộ một kẽ hở nào. Ôn Lê vừa bước ra ngoài thì gió lạnh ngoài hàng hiên đã lần theo khe hở trên khăn quàng cổ lùa vào khiến Ôn Lê lạnh buốt.
Cô phải quay về nhà đội thêm một cái mũ lên nữa rồi mới yên tâm xuống lầu. Theo tiếng bước chân Ôn Lê, ánh đèn cảm phía trên đầu cô từng hàng từng hàng sáng bừng lên.
Chỉ trong một đêm, toàn bộ đèn ở hành lang đều đã được thay mới.
Một ông lão ở tầng 4 đang ra ngoài tập thể dục thì tình cờ thấy Ôn Lê đang ngơ ngẩn nhìn dãy đèn mới được thay: “Tối qua có một cậu bé cao ráo đẹp trai đã vác theo thang tới và thay toàn bộ đèn trong dãy hành lang của tiểu khu chúng ta đó. Ông chưa bao giờ thấy thằng nhóc đó ở đây, hỏi thì cậu ta bảo không sống ở khu này, cũng không hiểu sao tự nhiên lại tới thay đèn cho chúng ta nữa.”
Ôn Lê nghe ông lão miêu tả thì trong đầu cô lập tức hiện lên một gương mặt điển trai quen thuộc.
“Anh ấy đã nói gì vậy ạ?” Ôn Lê hỏi.
Ông lão vỗ đầu nói: “Cậu ta nói cái gì mà rảnh rỗi quá không có gì làm nên muốn chạy tới đây sửa đèn đó, thiệt không hiểu mấy đứa trẻ ngày nay đang nghĩ cái gì nữa.”
Ôn Lê cười lớn, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hạ Si Lễ: 【Anh thay đèn hành lang khu nhà em à? 】
【Em gặp một ông lão ở tầng 4, ông ấy khen anh đẹp trai rồi còn giỏi giang nữa đó. 】
–Ôn Lê bất chấp giá lạnh để giao sữa trên chiếc xe ba bánh mới mượn được.
Lúc quay lại trường, toàn thân Ôn Lê đã lạnh cóng, các ngón tay cô tê cứng bầm tím, cô không thể duỗi tay ra mà chỉ có thể cuộn tay trong túi áo khoác ngoài để giữ ấm.
Phải nửa tiếng sau thì cả người Ôn Lê mới từ từ ấm lên, xúc giác trên các đầu ngón tay mới dần quay trở lại.
Lúc Ôn Lê mở điện thoại lên thì tin nhắn của Hạ Si Lễ đã hiện trên màn hình.
【L: Mắt nhìn người tốt đó.】
Ôn Lê cong khóe môi, cô vừa định cất điện thoại vào cặp thì trên màn hình hiện lên mấy tin nhắn từ số lạ.
【Không ngờ cô lại chọc giận khá nhiều người nhỉ, có một người họ Trang bên Chức Cao muốn gây sự với cô nên muốn hợp tác với tôi kìa.】
【Cô nghĩ là tôi có đồng ý không? 】
【Ôn Lê, cô cần phải ngoan ngoãn nghe lời hơn thì mới được.】
Ôn Lê vô cảm nhìn những dòng tin nhắn kia.
【Đàm Thanh, anh nghĩ trên đời này liệu có ai sẽ ở bên con trai của kẻ sát nhân đã giết ba mẹ mình không? Anh không thấy nó ghê tởm à?】
Ôn Lê giữ lại bằng chứng cho thấy cậu ta đã quấy rối cô, rồi chặn số điện thoại di động của Đàm Thanh.
Những ngày tiếp theo, Ôn Lê vẫn trở thành chủ đề được bàn tán trong trường.
Hầu như ngày nào sau giờ học cũng đều có phóng viên theo đứng trước trường khiến cho sự việc càng ngày càng nghiêm trọng. Kinh Đại và Thanh Đại đều gọi điện tới hỏi thăm sự tình, bọn họ còn nói rằng sẽ chờ kết quả điều tra cuối cùng để xem xét có huỷ bỏ tư cách được tuyển thẳng vào đại học của Ôn Lê hay không.
Người đăng bài viết trên diễn đàn trường đã được tìm thấy, đó là Trang Kiều Nguyên.
Thầy chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng đã cùng nhau đến gặp hiệu trưởng bên phía Chức Cao: “Lần trước Trang Kiều Nguyên đã công khai đánh học sinh của Nhất Trung chúng tôi, lần này em ấy lại bắt đầu tung tin đồn bịa đặt. Chuyện lần này nếu không xử lý nghiêm thì e rằng Nhất Trung chúng tôi phải mời cảnh sát vào cuộc thôi.”
Hiệu trưởng bên Chức Cao cũng sợ vấn đề “bạo lực học đường” và “tin đồn bia đặt” sẽ ngày một nghiêm trọng nên cũng đã ra quyết định đình chỉ học tập và gọi điện báo cho phụ huynh của Trang Kiều Nguyên.
Ba mẹ của Trang Kiều Nguyên khi biết tin thì liền hoảng sợ chạy đến trường: “Hiệu trưởng, có hiểu lầm gì đó rồi phải không? Nguyên Nguyên nhà chúng tôi sao có thể làm ra chuyện như vậy được?”
Ba mẹ của Trang Kiều Nguyên vì mưu sinh nên mới bất đắc dĩ đến làm việc ở một thành phố khác, đợt này vô tình nhân dịp sắp năm mới nên họ mới được nghỉ phép về thăm gia đình.
Trước khi nhận được thông báo thì ba mẹ Trang vẫn còn đang nghĩ đến việc cuối tuần đưa Trang Kiều Nguyên đến Nguyệt Thành mua quần áo mới, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện một cuộc gọi báo con gái bọn họ đã bị đình chỉ học.
“Có bằng chứng.”
Hiệu trưởng nói với phụ huynh của Trang Kiều Nguyên về những gì mà cô ta đã làm với Ôn Lê cũng như việc cô ta thường hay bắt nạt các bạn nữ khác trong trường đến mức ép họ phải nghỉ học.
Ba Trang nhìn Trang Kiều Nguyên đang đứng một bên cà lơ phất phơ, trên mặt phủ một lớp trang điểm dày, càng nhìn càng tức giận, ông thẹn quá hóa giận tát vào mặt cô ta: “Tao và mẹ mày mỗi ngày đều làm việc cực khổ, tiết kiệm từng đồng cho mày ăn học, đây là cách mày báo hiếu ba mẹ đó sao? Sao tâm địa mày độc ác như vậy, ai dạy mày đánh bạn học hả?”
Ba Trang trước giờ làm việc nặng nhọc, bàn tay thô ráp lại ra lực quá mạnh khiến Trang Kiều Nguyên loạng choạng ngã xuống đất, trong phút chốc dấu tay ửng đỏ xuất hiện ở trên má phải của cô ta. Trang Kiều Nguyên ôm mặt, tai ù đi.
Mẹ Trang kéo Trang Kiều Nguyên dậy: “Sao ông lại đánh con mình?”
Ba Trang nhìn tay mình, không ngờ có một ngày ông lại phải ra tay đánh con gái mình: “Tôi…”
Lời nói của ông bị Trang Kiều Nguyên cắt ngang, cô ta hét lên với bọn họ: “Tôi còn học được từ ai nữa? Tôi học từ ông đó! Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy? Nếu có người dạy dỗ tôi đàng hoàng thì hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở đây!”
“Bị đình chỉ học? Được thôi, dù sao thì tôi cũng chẳng muốn học hành gì nữa rồi.”
Trang Kiều Nguyên chỉ vào mọi người, đầu tóc cô ta rối bù, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái: “Các người bênh con khốn đó phải không? Được lắm!”
Nói xong Trang Kiều Nguyên giật lấy chiếc cặp từ tay mẹ Trang rồi chạy ra khỏi cổng trường.
Cho dù ba mẹ Trang có gọi Trang Kiều Nguyên bao nhiêu lần thì cô ta cũng không ngoảnh lại.
–
Hạ Lĩnh đã gửi thông tin về nhân viên giám sát mà ông ta tìm thấy đến điện thoại di động của Hạ Si Lễ vào đêm ngày 23.
Nhân viên giám sát tên là Trương Xuyên đã bị nhà họ đàm Đàm mua chuộc với một cái giá lớn, Trương Xuyên và vợ được sắp xếp chuyển đến thôn Lâm xa xôi hẻo lánh.
Ngay sau khi nhận được tin, Hạ Si Lễ bất chấp cái lạnh buốt giá để bắt xe đến thôn Lâm vào ngay đêm hôm đó. Sau vài tiếng đi đường, lúc anh đến thôn Lâm thì cũng đã gần sáu giờ sáng.
Hạ Si Lễ tìm đến chỗ ở của Trương Xuyên, anh gõ cửa thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con xen lẫn tiếng lầm bầm của một người đàn ông: “Mới sáng sớm mà ai đã đến quấy phá vậy?
Khi Trương Xuyên vừa mở cửa, Hạ Si Lễ nắm lấy anh ta, hai tay ấn anh ta vào cửa, anh cúi người lạnh lùng nói: “Đoạn video giao dịch năm đó của Đàm Yến Thạch đâu?”
Trương Xuyên không bao giờ nghĩ tới sẽ có người tìm tới mình vì chuyện đã xảy ra hai năm trước nên liền hốt hoảng, cả người toát mồ hôi lạnh: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả, tôi không có video nào hết.”
Hạ Si Lễ lại dùng sức ấn anh ta vào cửa: “Tôi hỏi anh lần nữa, đoạn video đó đâu?”
Một người phụ nữ ôm đứa bé chỉ tầm một tuổi bước ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô sợ hãi hét lên: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng khắp nhà, vợ Trương Xuyên lo lắng vừa dỗ con vừa nhìn chừng hai người đàn ông.
Hạ Si Lễ nhìn đứa bé đang khóc, cuối cùng cũng buông Trương Xuyên ra: “Anh Trương, anh biết rõ chuyện gì đã xảy ra hai năm trước mà. Anh định để sự thật bị chôn vùi mãi sao? Bộ anh không cảm thấy có chút tội lỗi nào với hai vị cảnh sát đó à?”
Sắc mặt Trương Xuyên hơi biến sắc, ngay cả mắt vợ anh ta cũng đã đỏ hoe.
“Con gái bọn họ hồi đó cũng đã lớn, cô ấy còn phải vừa học vừa chăm sóc bà nội già yếu bệnh nặng. Anh có biết vì anh không công khai đoạn video kia nên bà cháu họ đã phải chịu khổ bấy lâu nay không?”
Hạ Si Lễ dừng một chút, sau đó anh cúi người xuống, đây lần đầu tiên trong đời anh cúi đầu trước người khác, nhìn anh giống như một cây cung kiêu hãnh đang bị uốn cong đến cực hạn, giọng nói anh có chút khàn khàn: “Xin anh đó, anh có thể giúp tôi được không?”
Hạ Si Lễ giữ tư thế cúi đầu: “Cô ấy là người duy nhất tôi muốn ở bên, cũng là người tôi muốn bảo vệ nhất đời này. Tôi không muốn cô ấy phải chịu bất kì sự bất công nào”.
“Anh có từng nghĩ nếu như những người anh yêu thương hoặc con của anh phải chịu đựng những điều kinh khủng như vậy thì sẽ ra sao không?”
–
Trên đường trở về, Trương Xuyên nhìn khí chất và phong cách ăn mặc nổi bật của Hạ Si Lễ thì không nhịn được hỏi: “Cậu nhất định là một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có, ngoài kia có biết bao cô gái cho cậu lựa chọn, hà tất chỉ vì một cô gái mà phải hạ mình như vậy? Cậu không cảm thấy bản thân mình thua thiệt sao?”
Hạ Si Lễ nhướng mày thản nhiên nói: “Làm tất cả vì người mình thích thì có gì mất mặt đâu?”
–
Đêm Giáng Sinh, Hạ Si Lễ không xuất hiện ở trường. Ôn Lê chờ không được nữa đành phải nhắn tin cho anh:
【Hôm nay anh không đến trường hả?】
Hạ Si Lễ chỉ trả lời ngắn gọn:【Ra ngoài giải quyết chút việc.】
Ngoài ra anh không nói thêm gì khác.
Buổi tối, Ôn Lê mang theo đơn xin nghỉ học buổi tối để đến chỗ làm thêm. Mùa đông vào buổi tối thường bán buôn ế ẩm, đồng hồ mới chỉ 7 giờ 15 phút mà trời bên ngoài đã tối đen như mực, không gian xung quanh vắng lặng không một bóng người.
Điện thoại của Ôn Lê bỗng sáng lên.
Ôn Lê thấy tin nhắn từ Hạ Si Lễ gửi đến nên nhanh chóng mở ra xem:
【7 giờ rưỡi, nhớ mở TV kênh truyền hình Nam Đàn.】
Ôn Lê hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo lời anh, đúng giờ cô bắt đầu mở TV ở cửa hàng và chuyển đến kênh truyền hình Nam Đàn.
Vừa mở lên thì cảnh tượng trên TV khiến cho Ôn Lê sững sờ một hồi lâu.
Đó chính là nhân viên từng làm việc trong phòng giám sát camera tại nhà máy hóa chất của Đàm Yến Thạch hai năm trước.
Trương Xuyên ngồi ngay ngắn bên cạnh vị MC dẫn chương trình tin tức, phía sau họ là màn hình điện tử lớn đang chạy dòng chữ:
《PHƠI BÀY SỰ THẬT VỀ VỤ NỔ NHÀ MÁY HÓA CHẤT TẠI NAM ĐÀN HAI NĂM TRƯỚC!!!》
Hóa ra Đàm Yến Thạch thật sự nghiện ngập, nhà máy hóa chất của ông ta thường xuyên được sử dụng làm địa điểm giao dịch.
Ôn Thành và Triệu Lâm Tình đã ẩn nấp theo dõi và tìm kiếm chứng cứ buôn bán chất cấm của Đàm Yến Thạch suốt cả tháng trời giữa trời đông giá lạnh.
Khi Đàm Yến Thạch châm lửa vào các vật liệu dễ cháy khiến chúng phát nổ, Ôn Thành và Triệu Lâm Tình đã không chút chần chừ lao vào cứu hắn khiến cho cả hai đều bị nổ tan xác thê thảm.
Đoạn video giám sát phơi bày sự thật khiến mọi người không cầm được nước mắt.
Trương Xuyên nghẹn ngào nói: “Tôi đã nhận tiền từ nhà họ Đàm, vì sợ bị họ trả thù nên đã chọn cách trốn tránh che giấu sự thật.”
“Cho đến tận hôm nay khi có một chàng trai trẻ tìm đến tôi, lời nói của cậu ấy đã làm tôi thức tình và hiểu ra rằng bóng tối vĩnh viễn không thể thắng được ánh sáng chân lý.”
“Tại đây, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến gia đình nhà họ Ôn. Tôi cũng sẽ tự thú, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những lỗi lầm mà mình đã gây ra.”
Nữ MC dẫn chương trình tin tức cũng để lộ đôi mắt đỏ hoe, cô cho biết bản thân thật sự hối hận và cảm thấy tội lỗi: “Hai năm trước, tôi chỉ là một phóng viên nhỏ mới vào nghề, chỉ vì muốn săn cho được những tin tức nóng hổi nên tôi đã chọn phớt lờ sự thật khiến cho cảnh sát Ôn và cảnh sát Triệu dù đã bỏ mạng nhưng vẫn phải kêu oan trong suốt hai năm qua. Tôi thật lòng xin lỗi.”
“Vợ chồng cảnh sát Ôn Thành và Triệu Lâm Tình và đứa con gái tội nghiệp của họ đã phải hứng chịu đủ loại bạo lực mạng, bị bịa đặt vu khống trong suốt hai năm qua. Tôi xin lỗi.”
“Chúng ta đều nợ họ một lời xin lỗi.”
“Tin tức này sẽ được phát đi trong vòng một tuần. Mong rằng mỗi phóng viên sẽ luôn theo đuổi sự thật, đó mới là thật sự là lý tưởng của nghề phóng viên.”
“Hãy cùng dành một phút mặc niệm cho Ôn Thành và Triệu Lâm Tình.”
Tiếng nhạc tưởng niệm bi ai vang lên khiến cho Ôn Lê không thể kiềm được nước mắt nữa. Cuối cùng thì ba mẹ cô cũng đã được minh oan.
Ôn Lê bây giờ mới hiểu tại sao Hạ Si Lễ không đến trường mấy hôm nay – vì anh ấy đã đi tìm Trương Xuyên.
Nhưng Ôn Lê nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được anh đã làm cách nào để tìm được Trương Xuyên kia, anh đã nói gì để có thể thuyết phục Trương Xuyên xuất đầu lộ diện?
Hạ Si Lễ đã giúp ba mẹ Ôn lê lấy lại danh dự, mọi ác mộng cô trải qua đều được chính tay anh xóa đi. Anh xuất hiện trong đời Ôn Lê như một tia sáng rực rỡ kéo cô ra khỏi màn đêm u tối.
Đôi mắt Ôn Lê đỏ hoe, nước mắt cô rơi lã chã xuống màn hình điện thoại, cô nhắn tin cho Hạ Si Lễ: 【Anh đang ở đâu?】
Ngay sau đó Sầm Khê gọi điện cho Ôn Lê, cô kiềm chế cảm xúc rồi bắt máy, Sầm Khê hưng phấn nói: “Lê Lê, cậu mau lên xem Tieba đi, Hạ Si Lễ đã đăng một bài viết đó, mình không biết diễn tả sao nữa, chỉ biết giờ đây trong mắt mình nhìn anh ấy ngầu đét.”
“Người mà Trương Xuyên nói đã tìm đến anh ta là Hạ Si Lễ phải không?”
Sầm Khê nói với giọng ngưỡng mộ: “Hạ Si Lễ thực sự rất thích cậu đó.”
“Chúc mừng Lê Lê của chúng ta không còn phải trải qua những rắc rối này nữa.”
Vừa cúp máy thì Ôn Lê liền mở Tieba lên xem. Bài viết do Hạ Si Lễ đăng tải trên trang chủ có tựa đề:
《Chúng ta nợ hai vị anh hùng Ôn Thành, Triệu Lâm Tình một lời xin lỗi, cũng nợ Ôn Lê một lời xin lỗi.》
Dưới bài viết là những bình luận xin lỗi từ những người từng bôi nhọ, bắt nạt cô, thậm chí cả những người đã bắt nạt cô từ hồi cấp hai cũng để lại lời xin lỗi.
Số lượng bình luận tăng lên theo từng giây, chỉ mới vài phút thôi mà số lượng bình luận xin lỗi đã lên tới hàng trăm. Ôn Lê đọc qua những lời xin lỗi đó, cô chấp nhận lời xin lỗi của họ nhưng không thể tha thứ cho những ai đã làm tổn thương gia đình mình.
Điện thoại cô rung lên, tin nhắn từ Hạ Si Lễ hiện lên màn hình: 【Đang ở phía trước cửa hàng.】
Trái tim Ôn Lê không cách nào bình tĩnh lại khi đọc tin nhắn của anh, cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt trong lòng cô.
Cô chạy ra mở cửa, ngoài trời gió lạnh cắt da cắt thịt nhưng giờ phút này Ôn Lê không cảm thấy lạnh chút nào.
Ánh đèn đường chiếu sáng bóng dáng cao lớn của thiếu niên đang đứng đó.
Hạ Si Lễ đứng dưới ánh đèn đường, tay đút túi quần, đầu tóc gọn gàng, đôi mắt đen láy sáng ngời, dù anh đang chỉ đang mặc một cái áo phao màu đen đơn giản nhưng cả người vẫn toát ra một loại sức hút khó cưỡng.
Hạ Si Lễ cảm nhận được ánh nhìn của Ôn Lê nên từ từ ngước mắt nhìn về phía cô, anh khẽ mỉm cười rồi sải bước về phía Ôn Lê.
Trái tim Ôn Lê đập mạnh hơn, cô cũng bước về phía Hạ Si Lễ dưới ánh mắt cháy bỏng của anh. Ôn Lê quên hết những gì mình muốn nói, cô dường như bị ánh mắt sâu thẳm của anh cuốn lấy, không cách nào thoát ra.
Hạ Si Lễ cúi xuống nhìn cô, anh lấy từ trong túi ra một quả táo được gói cẩn thận bằng giấy gói quà xinh đẹp đưa cho cô.
“Đêm Giáng Sinh chưa kết thúc, anh không đến muộn chứ?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thấy Ôn Lê ngơ ngác thì Hạ Si Lễ nhướng mày cười: “Anh chọn kỹ lắm đó, một quả táo to tròn, đỏ và đảm bảo ngọt.”
Ôn Lê chớp mắt, cô cầm quả táo nặng trĩu trên tay mà lòng không khỏi dậy sóng. Nếu sự bình an có thể đo bằng trọng lượng của một quả táo, thì Hạ Si Lễ đã tặng cho cô cả một cuộc đời bình an.
“Nhưng em không có quà gì cho anh cả…” – cô nói với vẻ áy náy.
Trước đây, Ôn Lê chưa bao giờ thực sự kỷ niệm bất kỳ ngày lễ nào. Ngay cả sinh nhật của mình thì Ôn Lê cũng chỉ ăn mừng đơn giản bằng tô mì trường thọ thêm hai quả trứng gà do bà nội nấu.
Hạ Si Lễ cười nhẹ: “Cửa hàng vẫn còn mở mà.”
Ôn Lê đỏ mặt gật đầu: “Lát nữa em cũng sẽ chọn cho anh một quả táo to tròn, đỏ và đảm bảo ngọt.”
Hạ Si Lễ nhướng mày, nụ cười của anh mang theo ẩn ý sâu xa kèm một chút tinh nghịch. Ôn Lê không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng đó nên muốn quay mặt đi nhưng bất chợt bàn tay to lớn ấm áp của anh đặt lên đầu cô.
Hạ Si Lễ cúi xuống, ánh mắt Ôn Lê bất ngờ chạm vào đôi mắt tự do phóng khoáng của anh: “Ôn Lê, Giáng sinh vui vẻ.”
Ôn Lê nhìn anh, cô cảm nhận trái tim mình đang đập kịch liệt trong lồng ngực.
Hạ Si Lễ nuốt nước bọt, tiếng cười khàn khàn vang lên từ cổ họng, khóe môi anh hơi cong lên thành một nụ cười dịu dàng, ánh mắt sáng ngời của anh nhìn thẳng về phía Ôn Lê:
“Từ nay, Lê Lê của chúng ta chỉ cần tiến về ánh sáng phía trước là được.”
“Sẽ có một hiệp sĩ mãi mãi vì em mà vượt qua núi băng biển lửa.”