Nếu yêu thì hãy yêu; nếu không yêu, vậy xin hãy buông tay.
Một không khí khác thường, một tâm trạng khác thường.
Dưới ánh trăng, trên con đường không bóng người, hai cái bóng đổ dài một trước một sau, tay nắm tay, bước chầm chậm về phía trước.
Họ không có mục tiêu, không có phương hướng, chỉ vì muốn giải tỏa nỗi đau trong lòng mình.
- Nam Trạch Lễ! Rốt cuộc thì cậu định đưa tôi đi đâu? – Bộ Tinh Bảo bỗng dưng hất tay Nam Trạch Lễ ra, hét lớn, nước mắt cô rơi như mưa. Quả là xui xẻo, từ khi sinh ra tới giờ, cô chưa gặp phải chuyện gì xui xẻo như việc quen biết Nam Trạch Lễ.
- Đưa cô về nhà! – Nam Trạch Lễ ngạc nhiên nhìn cô, cứ như nhìn một quái vật từ Sao Hỏa tới.
- Cái gì? – Bộ Tinh Bảo mở lớn mắt, không nói được cái gì.
- Muộn thế này rồi, chẳng nhẽ cô còn chưa muốn về nhà sao?
Câu nói của Nam Trạch Lễ khiến lửa giận trong lòng Bộ Tinh Bảo bỗng chốc tiêu tan:
- Nhưng, nhưng…
- Được rồi, đừng có nhưng nữa. Đưa cô về nhà là việc nên làm mà, dù sao thì “chị” Bộ Tinh Bảo cũng vì “em” Nam Trạch Lễ nên mới tới quán rượu cả một đêm, vả lại suýt nữa còn bị một “con lợn béo” giở trò, tâm trạng không tốt đương nhiên là có thể hiểu được, nhưng nhà thì vẫn phải về.
Lúc ở quán rượu đi ra, tâm trạng của Nam Trạch Lễ rất tệ hại, nhưng khi bàn tay cậu nắm lấy bàn tay Bộ Tinh Bảo đi trên con đường này, bỗng dưng cậu thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
- Nam Trạch Lễ, sau này có thể đừng tới chỗ đó nữa được không? Còn nữa, không được hút thuốc. – Bộ Tinh Bảo tìm hết những chỗ có thể cất thuốc lá trên người Nam Trạch Lễ, vứt mọi thứ ra ngoài, cuối cùng ngay cả một chuỗi cái gì đó kêu leng keng cũng bị vứt xuống.
- Thế này được rồi chứ, chị hai? – Nam Trạch Lễ đút hai tay vào túi áo, nhìn chuỗi “cái gì đó” kêu leng keng biến mắt khỏi tầm mắt. – Chị hai, giờ thì chị vứt cả chìa khóa nhà của tôi đi rồi, chị định làm gì hả?
Nam Trạch Lễ cúi đầu tìm kiếm. Nhưng chỗ đó tối om, làm sao mà tìm thấy được?
- Xin lỗi, tôi hơi kích động quá. – Bộ Tinh Bảo lí nhí xin lỗi. Cô lấy chiếc ba lô trên lưng xuống, lôi ra một chiếc đèn pin. – Chết rồi, sao lại hết pin rồi? Lại đúng vào lúc này… - Cô vỗ mạnh vào chiếc đèn pin, nhưng vẫn không có tia sáng nào chiếu ra.
- Chết tiệt, vứt đi. – Nam Trạch Lễ còn chưa chờ cô nói hết đã ném cái đèn pin ra xa, lại cắm cúi tìm chìa khóa.
- Này, cậu thật là quá đáng! – Bộ Tinh Bảo giận dữ nhìn cậu.
- Vậy sao? Cô không cảm thấy có người còn quá đáng hơn sao? Đi khắp nơi khoe khoang là bạn gái của Thần. – Nam Trạch Lễ mỉa mai.
Bộ Tinh Bảo hít một hơi thật sâu, sau đó cúi đầu ngửi xung quanh người cậu, sau đó còn còn không ngừng đưa tay lên quẹt mũi. Cô khụt khịt mũi:
- Sao tôi cảm thấy hình như có cái gì bị đổ ra, mùi vị khó chịu thật, giống như mùi dưa thối. Không đúng, phải là mùi dấm mới đúng, đúng rồi, đúng là mùi dấm bị ngâm lâu ngày!
- Bộ Tinh Bảo. – Nam Trạch Lễ hét lên.
- Chuyện gì thế? Nếu chua quá thì tôi có thể mua thêm cho cậu ít đường.
Ánh mặt trăng chiếu lên mặt Bộ Tinh Bảo, cô gái yếu đuối ấy lúc nào cũng có thể bị người ta bắt nạt. Chuyện ngày hôm nay, cậu không muốn xảy ra thêm một lần nữa.
- Không sao, muộn rồi, về nhà đi, tôi đưa cô về. – Bỗng dưng cậu nói nhỏ, hai tay đút túi áo, đi sánh vai với cô.
- Còn chìa khóa của cậu thì sao? Không tìm nữa hả?
- Ở đây này! – Cậu lấy ra một chùm chìa khóa trong túi áo, lắc lắc trước mặt Bộ Tinh Bảo.
- Cậu dám lừa tôi! – Bộ Tinh Bảo mặc dù chu môi lên nói, nhưng trong lòng bỗng có cảm giác rất ngọt ngào.
- Đâu có, đúng là bị cô ném mất rồi, nhưng tôi vừa tìm thấy bên vệ đường, chỉ là chưa nói cho cô biết thôi. – Haiz, việc gì mà mình phải giải thích lắm thế. Nam Trạch Lễ ngậm miệng lại, đi thẳng về phía trước.
- Có thể nói cho tôi biết tại sao cậu lại trở nên như thế không? – Bộ Tinh Bảo huých tay vào người Nam Trạch Lễ, bỗng dưng cô cảm thấy mình không những thích lo chuyện bao đồng mà còn thích hóng hớt chuyện của người khác.
- Tại sao? Chẳng tại sao cả. Làm con ngoan lâu quá rồi, chán. – Cậu nhìn lên trời, hai mắt bỗng thấy cay cay. Cậu đã làm một đứa con ngoan từ lâu quá rồi, lâu tới mức cậu sắp quên mất cảm giác được người ta khen ngợi.
- Nam Trạch Lễ. – Cô kéo kéo vạt áo cậu.
- Cái gì, tới nhà cô rồi hả?
- Không phải, tôi muốn nói là lát nữa về nhà tôi bảo mẹ là tôi dọn tới nhà cậu giúp cậu ôn bài, có được không? – Bộ Tinh Bảo rụt rè nói. Nam Trạch Lễ kinh ngạc tới mức suýt nữa thì cắn phải lưỡi.
- Trời ơi, cô nói lại lần nữa xem? Cô ở cùng với tôi? Cô, cô to gan thật! Còn to gan hơn cả Quang Tử! – Nam Trạch Lễ kinh ngạc véo mạnh tai mình, cậu không nghe nhầm chứ?
“Cộp”, Bộ Tinh Bảo cốc lên đầu cậu một cái, cười mắng:
- Ai thèm ở với cậu chứ, tôi muốn nói là giúp cậu ôn bài. Như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa còn có thể ngăn cản cậu giao lưu với đám hư hỏng. Có phải tôi rất thông minh hay không? – Cô mỉm cười, làm gia vẻ ngoan ngoãn, nhưng lại bị Nam Trạch Lễ lạnh lùng vỗ mấy cái lên mặt.
- Định coi tôi là phạm nhân hả, cô đừng có mơ! Đi mau, không sợ về nhà bị dì đánh hả? – Nói rồi cậu kéo Bộ Tinh Bảo đi nhanh về phía nhà cô.
Họ như vậy có được coi là làm lành rồi không?
Sáng sớm, Bộ Tinh Bảo ngái ngủ bước chân ra khỏi nhà.
- Nhớ về sớm đấy, còn nữa, đừng có nghĩ tới chuyện tới nhà người khác ở.
- Dạ, con biết rồi! – Cô phụng phịu xoa cục u mẹ vừa cốc lúc nãy trên trán, buồn rầu đi tới trường.
Những gốc cây cổ thụ um tùm, mùi hoa thơm thoang thoảng, từng tốp học sinh vui vẻ đi lại trên đường. Ở một góc không xa cổng trường, có ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Bộ Tinh Bảo.
- Đại ca, có phải cô ta không?
- Ngu quá, nói nhỏ thôi, đừng để cô ta nghe thấy. – Người được gọi là đại ca vỗ mạnh lên đầu gã đàn em của mình, ra hiệu bảo hắn nói nhỏ lại.
- Ban ngày trông cô ta còn xinh hơn cả buổi tối! – Gã đàn ông mặt chuột nuốt nước bọt nhìn Bộ Tinh Bảo đang chầm chậm đi trên đường.
- Đồ ngu, mau chặn cô ta lại. – Gã đại ca vừa ra lệnh, tiện tay ném một đồng tiền xu ra đường. Đồng tiền xu chầm chậm lăn ra giữa được, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Bộ Tinh Bảo chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn lầm lũi bước đi, lướt qua cả đồng xu mà không có phản ứng gì.
- Trời ơi, cô ta không động lòng khi thấy tiền sao! – Gã đại ca trợn trừng mắt, tiếp tục ném đồng xu thứ hai và thứ ba trong tay ra. Bộ Tinh Bảo vẫn cúi thấp đầu, bước từng bước về phía cổng trường.
- Làm thế nào bây giờ? Hết mất tiền xu rồi.
“Két” một tiếng, Nam Trạch Lễ dừng xe đạp ngay cạnh Bộ Tinh Bảo, nghiêng đầu lườm mấy cái bóng đang lén lén lút lút thập thò ở góc tường.
- Bộ Tinh Bảo!
- Á… - cô hét lên thất thanh cứ như thể nhìn thấy UFO, - Cậu, cậu tới lúc nào vậy, sao cậu lại đứng trước mặt tôi?
- Cô đang nghĩ cái gì vậy? Sao trông ủ rũ thế? Cúi đầu khi đi đường là dễ bị đâm vào gốc cây lắm đấy. Lên đây, tôi đèo vào trường. – Nam Trạch Lễ kéo mạnh cô lên yên sau xe, sau đó đèo cô đạp về phía trước.
- Haiz…. – Góc tường vang lên ba tiếng thở dài.
- Đại ca, chúng ta đành phải chờ cô ta tan học thôi.
- Ừ, thằng nhóc đó là ai? Có phải thằng nhóc tối hôm qua tự xưng là Nam Trạch Lễ không? – Gã đại ca như suy nghĩ vấn đề gì đó, bỗng dưng cất tiếng hỏi, vừa nói vừa đưa bàn tay béo múp míp lên xoa cằm. Cuối cùng hắn ra sức gật đầu, vỗ mạnh lên đầu tên đàn em bên cạnh, nói lớn.
– Thằng nhãi ranh, hôm nay ông mày cho mày biết tay, dám làm tay ông bị thương. Ai da, đau quá! – Cánh tay bị quấn băng dày cộp không ngừng huơ đi huơ lại.
- Bộ Tinh Bảo! – Trước cổng trường huyên náo, Nam Trạch Lễ vẫy tay ra hiệu cho Bộ Tinh Bảo, ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên mặt cậu, khiến cậu trông đẹp như một bức tượng thần.
Bộ Tinh Bảo hơi mỉm cười, bỗng dưng nhớ tới hoàng tử Yul trong truyện “Hoàng Cung”.
- Bộ Tinh Bảo, ở đây, sao mà ngốc thế! – Nam Trạch Lễ lại ngoác miệng ra gọi, Bộ Tinh Bảo vẫn mỉm cười nhìn cậu, bất động.
- Tiểu Bộ, cậu làm gì mà ngơ ngẩn thế? – Vũ Đô Thần vỗ vai Bộ Tinh Bảo. Lúc này cô mới như tỉnh lại, vội vàng chạy về phía Nam Trạch Lễ.
- Thần, tớ còn có việc, đi trước đây.
- Tiểu Bộ… Sao Tiểu Bộ lại thế nhỉ? Bỏ mặc mình thế này? – Vũ Đô Thần vừa đẩy xe đạp vừa lẩm bẩm. – Mấy ngày nay cô nhóc này chẳng để ý đến ai, rốt cuộc là vì sao nhỉ?
- Nam Trạch Lễ, thực ra trông cậu cũng đẹp trai lắm! – Bộ Tinh Bảo nhìn chằm chằm vào Nam Trạch Lễ, quên cả chớp mắt, thật thà nói.
Hai gò má của Nam Trạch Lễ ửng đỏ, cậu xấu hổ lắc đầu:
- Đi thôi, tôi mời cô đi ăn cái gì đó.
- Được thôi, chỉ cần không tới những nơi như quán bar là được. - Bộ Tinh Bảo nhẹ nhàng ngồi lên yên sau.
Ánh mặt trời tỏa lan trên mặt biển, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến mặt biển lăn tăn những con sóng nhỏ màu vàng kim. Hai người đứng trên chiếc lan can dài không thấy đầu, bóng họ đổ dài trên mặt đất, sau lưng họ là mặt trời buổi hoàng hôn, khung cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
- Nam Trạch Lễ, tôi quên mất là phải đền xe cho cậu. – Bộ Tinh Bảo mỉm cười nói, ngón tay thon dài của cô vẽ một đường thật đẹp lên xe. Mái tóc dài của cô bị gió thổi bay, nhẹ nhàng khiêu vũ trong không trung.
- Chẳng phải nói là đền trong một tuần sao? Còn cả tiền viện phí của cô nữa, rồi tiền tôi chăm sóc cho cô, tính gộp lại luôn, về nhà tôi tính toán lại rồi mai bảo thư ký đưa tới cho cô. – Nam Trạch Lễ làm ra vẻ nghiêm túc, sau đó nghiêng đầu nhìn Bộ Tinh Bảo, không nhịn được bật cười.
- Được rồi, hóa đơn cứ đưa cho thư ký của tôi. – Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt cô thấp thoáng nụ cười, vầng trán trắng trẻo bị mặt trời bôi đỏ. Nhìn cô lúc này như một con búp bê thủy tinh, Nam Trạch Lễ thấy trái tim thoáng xao động.
- Bộ Tinh Bảo! – Bỗng dưng Nam Trạch Lễ tóm chặt vai cô, ghé sát mặt lại gần, hơi thở đều đặn của cậu phả lên mặt cô.
- Làm gì thế? Cậu kỳ lạ thật. – Cô lùi về sau hai bước, Nam Trạch Lễ lại tiến lên hai bước, cuối cùng cô lùi sát tới tận lan can, không còn đường lùi nữa. Sao thế này? Nam Trạch Lễ định làm gì?
Bộ Tinh Bảo căng thẳng nắm chặt tay, rồi hoảng sợ nhắm tịt mắt lại.
- Xì, đùa với cô thôi, việc gì mà phải sợ thế? – Nam Trạch Lễ đột ngột buông tay ra, quay người ra dựa vào lan can.
- Tôi… thế… thế thì tốt, tôi không muốn first kiss của mình bị một học sinh cá biệt cướp đi mất đâu. – Bộ Tinh Bảo cố ý nhấn mạnh mấy chữ “học sinh cá biệt” để thoát khỏi tình huống ngượng ngùng này. Rồi cô ngẩng đầu lên nhìn Nam Trạch Lễ. Lúc này, sắc mặt Nam Trạch Lễ vô cùng khó hiểu, khóe miệng khẽ giần giật mấy cái rồi bỗng dưng lạnh lùng bỏ đi.
- Đi về thôi! – Nam Trạch Lễ lên tiếng, không buồn quay đầu lại.
- Nhưng cậu bảo mời tôi đi ăn rồi mà… - Bộ Tinh Bảo chu miệng nói, không đoán nổi rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì. Vì sao mỗi lần cô nhắc tới học sinh cá biệt và những người bạn hư hỏng của cậu, cậu đều như biến thành một người khác vậy?
- Hôm khác đi, bỗng dưng tôi thấy tâm trạng không vui. – Nam Trạch Lễ bước nhanh, nhìn từ đằng sau, trông cậu thật cô độc.
- Không được, phải đi hôm nay, cậu đồng ý đưa tôi đi ăn rồi mà. – Bộ Tinh Bảo chặn trước đầu xe, sắc mặt cô vô cùng cương quyết, cô khẽ chu đôi môi như bông hoa hồng đang chúm chím nở.
Bỗng dưng Nam Trạch Lễ nghiêng người về đằng trước, đôi môi như hoa hồng của cô bị đóng dấu bởi một nụ hôn ngang ngược. Nhìn khuôn mặt sửng sốt của Bộ Tinh Bảo, cậu nở nụ cười đểu cáng:
- Thì ra cô không chịu về nhà là vì muốn hôn tôi hả? So với Quang Tử, cô cũng chẳng thua kém là bao.
Lời nói của cậu như một lưỡi dao sắc ben cứa vào tim cô, hình ảnh cậu hôn Quang Tử hôm ở quán bar lại ùa về, chiếm trọn đầu óc cô, Bộ Tinh Bảo đưa tay lên môi chùi mạnh.
- Sao hả, lại định đánh tôi sao? – Nam Trạch Lễ nắm chặt cánh tay cô, mỉm cười châm chọc, sau đó đẩy mạnh, Bộ Tinh Bảo mất đà lùi về sau mấy bước. – Hôm nay tôi có thể hôn cô, ngày mai cũng có thể hôn người con gái khác. Hôm nay có thể đèo cô bằng xe đạp, ngày mai có thể mời người khác lên xe. Cô đừng có lẽo đẽo theo tôi cả ngày rồi lên mặt dạy đời tôi.
Nam Trạch Lễ nói xong bèn đạp xe đi thẳng, trên con đường rộng thênh thang chỉ còn lại cái bóng cô đơn của Bộ Tinh Bảo.
Thời tiết gần đây rất đẹp, nhưng tâm trạng của Bộ Tinh Bảo lại không thể nào vui lên nổi. Cô đưa tay lên day day hai mí mắt đang giần giật, chia tay cô bạn học Trương Doãn Tú ở chỗ ngã tư.
- Đứng lại!
Bộ Tinh Bảo vừa đi tới ngã rẽ thì bỗng nhiên có mấy người từ sau gốc cây lao ra.
- Có chuyện gì không? – Cô chán nản hỏi.
- Không… không có chuyện… gọi cô… làm gì? – Một nam sinh gầy gầy lắp bắp nói, trong lúc nói chuyện, mắt hắn ta chớp liên tục mười mấy lần.
- Ồ, vậy thì nói nhanh đi, tôi phải về nhà rồi. – Cô lơ đãng nhìn xung quanh, không buồn để ý tới mấy người đứng trước mặt.
- Còn… còn…
- Tránh sang một bên! – Một gã khác dáng người thấp bé đẩy gã nói lắp sang, chỉ tay về một người quấn băng kín tay đứng cách đó không xa. – Cô còn nhớ đại ca của bọn tôi không?
Sợi băng trắng trên tay người đó lúc này đã biến thành màu đen. Bộ Tinh Bảo ngẩng đầu lên nhìn, lắc lắc đầu tỏ ý không quen biết. Cô quay người định lách đi, nhưng lại bị một gã trọc đầu giữ lại.
- Định đi sao? Bạn trai cô đánh đại ca của bọn tôi, cô bảo món nợ này nên tính thế nào?
- Tôi không có bạn trai. – Cô đẩy tay gã ra, tiếp tục đi về phía trước.
- Đứng lại! – Ba lô của cô bị người ta kéo ngược về phía sau, ngay sau đó có một người đứng án ngữ trước mặt cô. – Cô thực sự không nhớ sao?
Bộ Tinh Bảo cau mày nhìn người trước mặt một lúc, bỗng dưng nhớ ra hình như người này chính là “con lợn béo” bị Nam Trạch Lễ bẻ quặt tay trong quán bar hôm nào. Cô khinh bỉ nhìn hắn, trong lòng bất giác so sánh hắn với Nam Trạch Lễ, mặc dù Nam Trạch Lễ rất ngang ngược, bướng bỉnh, nhưng cũng không đến nỗi vô lại và thô bỉ như gã này.
- Vậy anh muốn gì? Cậu ta làm thương cánh tay anh chứ có phải tôi đâu. – Bộ Tinh Bảo vẫn cau mày, không thèm nhìn “con lợn béo” thêm một cái nào nữa.
- Cô nói đi, tôi bắt cô đền tiền hay là cô… - Bàn tay bẩn thỉu của “con lợn béo” vuốt lên má Bộ Tinh Bảo. Cô nghiêng người tránh sang, đồng thời đạp mạnh vào chân hắn, “con lợn béo” bèn có màn “tiếp xúc thân mật” với mặt đất.
- Đại ca, anh không sao chứ? – bọn người đứng xung quanh vội vã dìu “con lợn béo” đứng lên.
Mặt “con lợn béo” dính đầy đất, hắn thẹn quá hóa giận, nhổ mạnh một bãi nước bọt rồi giơ tay về phía Bộ Tinh Bảo:
- Con nhãi ranh, dám đá ông mày hả!
- Trường tôi ở ngay phía trước, rốt cuộc các anh muốn gì? – Bộ Tinh Bảo cúi đầu tránh bàn tay bẩn thỉu của hắn, thận trọng nhìn xung quanh. Đám người này mặt mũi dữ tợn như hung thần, cứ như thể sắp ăn tươi nuốt sống cô tới nơi.
- Muốn… muốn gì ư? – Gã nói lắp tiến lên một bước, mắt càng chớp nhiều hơn.
- Con nhãi ranh, mày dám bất kính với đại ca của bọn tao! – Người đằng sau nghiến răng nói. Ngay sau đó, Bộ Tinh Bảo bị một người đẩy mạnh từ phía sau, đồng thời lại có người túm chặt tóc kéo giật lại.
- Buông tôi ra! – Cô ra sức hét, da đầu cô đau đớn như bị bóc ra thành từng mảng.
- Đại ca, anh định xử lý như thế nào? – Gã nắm tóc Bộ Tinh Bảo đẩy cô tới trước mặt “con lợn béo”.
- Trông cũng xinh đẹp lắm, hay là… - Bàn tay “con lợn béo” lại thò ra, Bộ Tinh Bảo không thèm nhìn, cắn chặt một cái, chỉ nghe thấy tiếng kêu the thé như lợn bị chọc tiết của hắn vang lên.
- Á! Con nhãi, dám cắn ông! – Trên ngón tay của “con lợn béo” in dấu mấy cái răng của cô. Hắn bèn tát mạnh lên mặt Bộ Tinh Bảo, trong thoáng chốc, khuôn mặt trắng trẻo của cô nổi lên dấu của năm ngón tay.
- Con nhãi ranh, có biết hậu quả của việc cắn đại ca tao không hả? – Bộ Tinh Bảo lại bị người ta lôi ngược tóc về phía sau, mặt cô ngửa hắn lên trời. Đúng lúc đó, khóe mắt cô lướt qua một bóng người quen thuộc đang ung dung đạp xe từ đằng xa.
- Nam Trạch Lễ, cứu tôi! – Cô hét lên, ngay sau đó bị bọn chúng đá mạnh. – Nam Trạch Lễ… -
Khuôn mặt đau đớn của cô co rúm lại, khóe miệng trào ra một dòng máu tanh tanh.
Nam Trạch Lễ lúc đó đang chán nản vừa đạp xe vừa nhìn ra xung quanh. Đúng lúc đó, cậu bỗng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng sau vọng lại, bất giác người run rẩy. Câu quay phắt người lại, phát hiện ra trên một con đường râm mát vắng người, một đám người đang vây quanh một thân hình nhỏ bé.
Mái tóc dài của Bộ Tinh Bảo bị bọn chúng túm chặt, bàn tay bẩn thỉu của bọn chúng đang hướng về phía khuôn mặt của cô, tiếng hét đau đớn vọng vào tai cậu. Nam Trạch Lễ vội vàng nhấn mạnh chân, đạp xe về phía đó với tốc độ nhanh nhất. Càng gần đám người đó, cậu càng đạp nhanh hơn, sau đó lao thẳng vào bọn chúng.
- Rầm!
Đám người bị tách ra. Vì tốc độ quá nhanh nên Nam Trạch Lễ bị bắn ra xa một đoạn. Mấy người trong bọn chúng ngã lăn dưới đất. Cái gã đang túm tóc Bộ Tinh Bảo cũng ngã lăn ra, kéo theo cả cô.
- Buông cô ấy ra! – Nam Trạch Lễ ngồi dậy nhanh như chớp, một chân giẫm mạnh lên tay gã đang túm tóc Bộ Tinh Bảo.
- Á… - Gã đó đau đớn lăn lộn dưới đất, Nam Trạch Lễ vội dìu Bộ Tinh Bảo đứng dậy.
- Cô không sao chứ? – Nhìn thấy vết thương trên mặt cô, bỗng dưng cậu thấy tim mình nhói đau, lửa giận sôi lên. Cậu thêm lực vào đôi chân, chỉ nghe thấy một tiếng “crăk” vang lên, kẻ nằm dưới đất hét lên rồi ngất đi, nằm bất động trên mặt đất bụi bặm.
- Nam Trạch Lễ, cẩn thận đấy! – Bộ Tinh Bảo bỗng dưng hét lên rồi lao tới đẩy cậu.
Nhưng sức của cô quá yếu nên mặc dù nhìn thấy có một gã đang cầm cây gậy sắt lao về phía sau lưng Nam Trạch Lễ, cô vẫn không thể cứu được cậu.
“Bình” một tiếng, cây gậy sắt thô ráp to bằng cổ tay nện mạnh xuống vái trái của Nam Trạch Lễ, cậu thấy đầu mình như hoa đi, nhưng kịp thời nghiêng người đá về sau một cái, gã đó lập tức bị bắn ra xa cùng cây gậy.
- Nam Trạch Lễ, cậu có sao không? – Bộ Tinh Bảo lo lắng hỏi. Cây gậy sắt lạnh lẽo rơi xuống đất, vang lên âm thanh khô khốc.
- Lại là mày hả, thằng nhóc! – “Con lợn béo” lồm cồm bò dậy, những thớ thịt của hắn run rẩy.
- Thì ra bọn mày nhận ra bổn thái tử hả, thế mà còn dám động tới bạn gái tao sao? – Cậu bước lên trước mấy bước, bàn tay nằm dưới chân cậu lại giật lên đau đớn.
- Đương… đương… nhiên. – Gã nói lắp lại lắp bắp. Khi hắn nhìn thấy người nằm dưới mặt đất, những giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra khắp trán.
Trán Nam Trạch Lễ nổi gân xanh, cậu nhanh nhẹn đưa ra một cú đấm, đấm thẳng vào mũi của gã nói lắp. Máu tươi ộc ra, gã nói lắp ôm mũi đau đớn.
- Bạn gái mày? Ai là bạn gái mà? Vừa nãy ông mày hỏi cô ta, cô ta bảo không có bạn trai mà. – Gã đầu trọc run rẩy lùi về sau, khi Nam Trạch Lễ quay đầu lại nhìn Bộ Tinh Bảo, hắn bèn co giò chạy. Nhưng Nam Trạch Lễ vừa đưa tay ra đã tóm chặt vạt áo hắn, kéo hắn trở lại.
- Đại ca, đại ca tha cho em, thực sự em chẳng biết gì cả. Là nó, nó nói là có một em xinh lắm, bảo bọn em đến chơi cô ta… Đại ca, đại ca tha cho em!
Nam Trạch Lễ khinh miệt mỉm cười, ném hắn ra xa như ném một con gà. “Phịch”, gã đầu trọc ngã ngồi xuống đất, bụi bặm quanh đó bốc lên.
- Bọn mày còn đần ra đó làm gì? Mau lên cho tao! – “Con lợn béo” hét lớn, nhưng một lúc lâu sau không thấy có động tĩnh gì, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra mười mấy người mình dẫn theo ban nãy đã chạy mất tăm mất tích, chỉ còn mỗi thằng nhóc đang nằm bất tỉnh dưới đất.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, “con lợn béo” quỳ phịch xuống đất, khóc lóc giơ mấy đồng tiền trong tay lên cao quá đầu:
- Đại ca Nam Trạch Lễ, xin hãy tha cho em, lần sau em không dám nữa, tuyệt đối là không dám nữa!
- Là không dám nữa hay là sau này lại quay lại báo thù? – Nam Trạch Lễ nhặt cành cây dưới đất lên, chọc vào cằm hắn, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo. Sắc mặt cậu lúc này trông vô cùng thản nhiên nhưng cũng rất đáng sợ, lửa giận trong ánh mắt đang bốc lên phừng phừng.
- Nam Trạch Lễ, thôi đi, dù sao tôi cũng không sao. – Bộ Tinh Bảo kéo cánh tay cậu. Vừa mở miệng ra nói, cơn đau nơi khóe miệng khiến cô cau mày lại.
Nam Trạch Lễ đá mạnh vào “con lợn béo” một cái, nghiến răng mắng:
- Cút, đừng để bổn thái tử nhìn thấy mày lần nữa! Nếu mày còn không phục thì cứ tới tìm tao, tao chơi tới cùng. Nhưng nếu còn động tới cô ấy một lần nữa, bổn thái tử không dám đảm bảo là sẽ nhẹ tay như hôm nay nữa đâu. – Nam Trạch Lễ ném mạnh cành cây xuống đất, quay sang nhìn khuôn mặt Bộ Tinh Bảo.
- Còn nói không sao nữa, có đau không? – Nam Trạch Lễ lo lắng hỏi, ánh mắt cậu vô cùng dịu dàng, những ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt lên vết thương của cô. – Sau này tan học thì chờ tôi. Còn nữa, buổi sáng chờ tôi tới đón.
- Ừm! – Bộ Tinh Bảo ra sức gật đầu, khóe mắt bắt đầu ươn ướt, lúc ngẩng đầu lên, nước mắt cô lăn dài.
- Á! Đau quá, nhẹ tay chút! – Bộ Tinh Bảo kêu. Đúng thật là, Nam Trạch Lễ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, cô đau tới mức nước mắt đã vòng quanh rồi mà vẫn còn…
- Đừng động đậy, đừng có động đậy, ai bảo cô không chịu đi đường lớn. – Nam Trạch Lễ cẩn thận chấm que bông có thấm ô xy già lên rửa vết thương cho cô, nhưng Bộ Tinh Bảo vẫn cau mày vì đau.
- Đâu có, đều tại cậu hết ý.
- Được rồi, đừng có động đậy, xong rồi đây. Đúng thật là, lúc gặp người xấu cô cũng dữ dằn như lúc đánh tôi thì đã không bị thương như thế này rồi.
- Này, Nam Trạch Lễ, cậu đừng có được thể lấn tới. – Bộ Tinh Bảo giận dữ đáp, đưa tay ra nhéo mạnh vào tai cậu.
- Trời ơi, cô làm gì thế? – Nam Trạch Lễ đau đớn hét lên, vội đưa tay lên xoa xoa cái tai đỏ bừng. Bộ Tinh Bảo kiêu ngạo nhìn cậu, nhưng mặt cô bị mấy vết tím bầm nên trông rất buồn cười.
- Nam Trạch Lễ, cảm ơn cậu! Tôi còn tưởng cậu vẫn giận nên không thèm để ý tới tôi nữa. Lúc đó nhìn thấy cậu đạp xe không quay đầu lại, tôi còn tưởng rằng cậu không thèm quan tâm tới tôi nữa, tôi hết hy vọng rồi. Nhưng sau đó thấy cậu dũng cảm quay lại cứu tôi, cứ như chàng hoàng tử cưỡi bạch mã cầm kiếm xông vào đám người xấu, tôi thực sự rất cảm động! – Bộ Tinh Bảo nói mãi, mắt lại đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má.
Nam Trạch Lễ đưa những ngón tay thon dài của mình lên dịu dàng lau nước mắt trên má cô, sau đó mỉm cười, vụng về vuốt mấy sợi tóc rối của cô.
- Cười cái gì, tôi nói thật đấy, nhìn thấy cậu không quay đầu lại, tôi giận lắm, muốn đánh cậu một trận thật đau! – Bộ Tinh Bảo rất nghiêm túc, ánh mắt của cô khiến Nam Trạch Lễ thấy trái tim mình như vỡ tan ra.
- Cô cùng chẳng buồn hỏi xem tôi có bị thương không, chỉ biết trách móc… - Nam Trạch Lễ chép miệng nói. Vừa nói tới đấy, cậu bỗng cảm thấy cả người mình đau ê ẩm, nhất là chỗ xương trên vai trái.
- Ai da! Bộ Tinh Bảo, cô xem hộ tôi có phải chỗ này bị thương không? – Nam Trạch Lễ xoa xoa vai mình, lớp áo sơ mi bên ngoài cứng đơ như được làm bằng xi măng.
- Ừ, đừng có cử động, để đấy tôi! – Bộ Tinh Bảo đứng lên nhìn về phía vai cậu, chỉ thấy trên đấy có vết máu loang rộng, còn có không ít bùn đất dính vào, lúc này bùn với máu đã dính chặt lại với nhau. – Đau lắm hả? Ai bảo cậu đạp xe nhanh như thế, tới trước mặt cũng không biết đường mà phanh lại. – Cô than vãn, định đưa tay ra cởi áo cho cậu, nhưng phát hiện ra vải áo đã dính chặt vào vết thương.
- Như thế gọi là khí thế, cô có hiểu không? – Cậu kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nhưng lại bị Bộ Tinh Bảo ấn đầu xuống.
- Đừng có cử động. – Cô khụt khịt mũi.
- Sao thế, khóc cái gì? – Nam Trạch Lễ cảm thấy nước mắt cô nóng hổi rơi trên vai cậu.
- Không có gì cả, tôi phải dùng sức để kéo áo ra, cậu chịu đau một chút nhé! – Cô vội vàng lau nước mắt trên mặt, xé mạnh chiếc áo. Nam Trạch Lễ cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt của cậu nặng nề đập xuống bàn trà, những giọt mồ hôi trên trán túa ra như tắm.
- Bộ Tinh Bảo, cô ra tay ác thật! – Giây phút Bộ Tinh Bảo xé rách áo mình ra, Nam Trạch Lễ thấy lưng minh lành lạnh, nhưng chỗ vai thì đau như bị lửa đốt, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh máu bắn vọt ra từ chỗ vết thương khi rút kiếm trong các bộ phim kiếm hiệp.
- Xin lỗi, để lấy thuốc đắp lên. – Cô cẩn thận xử lý vết thương của cậu, nước mắt lã chã lăn xuống, cảm giác còn khó chịu hơn cả lúc rửa vết thương trên mặt mình.
- Này, cô đừng có khóc nữa! Nghe nói trong nước mắt có độc đấy, nếu để dính vào vết thương sẽ rất khó lành, hơn nữa còn để lại vết sẹo vĩnh viễn. Tôi không muốn cái lưng sexy của tôi bị một vết sẹo đâu. – Cậu nói đùa, nhưng trong lòng thấy vô cùng ấm áp – Bộ Tinh Bảo cũng bị thương mà không khóc, bây giờ lại khóc vì vết thương của cậu.
- Có thật thế không? – Cô mở lớn mắt ngây thơ hỏi lại. – Nhưng chẳng nhẽ cậu không biết sao? Nước mắt của công chúa Bạch Tuyết làm bà hoàng hậu độc ác sống lại, nước mắt của người đẹp có thể giải trừ được lời nguyền trên người hoàng tử, bởi vậy nói không chừng nước mặt của tôi lại giúp cho vết thương của ngài Nam Trạch Lễ mau lành đấy!
- Ồ! – Sắc mặt Nam Trạch Lễ bắt đầu đen sạm lại. Cậu quay đầu về đằng sau, chỉ trong có một giây, rồi lập tức hét lớn. – Đau! Đau! – Ngay sau đó, một bóng người cao lớn nhảy chồm chồm trên mặt đất.
- Đáng đời, ai bảo nói dối. – Bộ Tinh Bảo cười tít mắt, khóe miệng khẽ cử động, mặt cô lại nhói đau, cô đành phải ngậm miệng lại. Nam Trạch Lễ nhìn dáng vẻ khó coi của cô, không nhịn được bật cười lăn lộn trên ghế.
Những vì sao bao phủ kín cả bầu trời, Bộ Tinh Bảo đứng ở ngoài cửa, trù trừ mãi không dám bước vào.
- Đi vào đi, muộn thế này rồi, dì sẽ lo cho cô đấy. – Nam Trạch Lễ đẩy cô, cô lại lùi về sau.
- Mẹ tôi mà nhìn thấy tôi như thế này, chắc chắn sẽ… - Cô ủ rũ, trong đầu hiện lên hình ảnh mẹ cầm chổi đuổi cô chạy trên đường.
- Không sao đâu, tôi vào giải thích với dì. – Nam Trạch Lễ tiến lên trước đang định gõ cửa thì lại bị Bộ Tinh Bảo kéo ngược về sau.
- Thôi bỏ đi, để tự tôi vào. – Cô khó nhọc liếc mắt vào cánh cửa đóng im ỉm, cuối cùng thu hết can đảm, đẩy cửa bước vào. – Nam Trạch Lễ, tôi về đây, mai gặp.
- Vậy cô cẩn thận nhé, về mau đi. – Nam Trạch Lễ thấy hơi đau lòng. Nếu như mẹ cậu vẫn còn sống và đối xử với cậu như mẹ Bộ Tinh Bảo đối xử với cô, chắc chắn cậu sẽ thấy rất hạnh phúc, nhưng đó mãi mãi là một việc không thể nào thành hiện thực.
- Đúng là phải gõ cửa rồi. – Cô thì thầm với Nam Trạch Lễ, cậu gật gật đầu.
- Được! – Sau một hồi giằng co trong lòng, cuối cùng Bộ Tinh Bảo cũng dũng cảm gõ cửa nhà mình.
Nửa đêm, trong một căn nhà có vẻ rất bình thường vang lên tiếng hét thất thanh, Bộ Tinh Bảo đang bị mẹ cầm chổi đuổi chạy quanh phòng.
Nam Trạch Lễ đứng ở cổng ngõ, thu hút ánh nhìn của không ít người. Trong tay cậu cầm một bông hoa hồng, thi thoảng còn đưa lên mũi ngửi, sau đó mỉm cười dịu dàng. Ánh mặt trời buổi sáng phủ lên người cậu một lớp ánh sáng vàng, khiến cậu giống như vị hoàng tử cao quý đang cưỡi trên ngựa bạch mã.
- Ranh con, hôm nay phải về nhà trước 6 giờ cho mẹ đấy. – Tiếng dặn dò của mẹ Bộ Tinh Bảo vang lên.
- Dạ, con biết rồi, con đi đây! – Cô lúng búng trong miệng, ai bảo cô hôm qua bị mẹ đánh cho một trận.
- Chị, nhìn dáng vẻ của chị kỳ lạ quá. – Tiểu Mặc, em trai Tinh Bảo làm mặt xấu với cô, sau đó vội vàng chạy lại nép sau lưng mẹ, nói lớn. – Chị xấu quá đi mất, anh đẹp trai sợ chạy mất rồi.
- Chị chẳng thèm. – Cô cũng lè lưỡi làm mặt xấu rồi chạy nhanh ra cổng ngõ.
Nam Trạch Lễ đứng ngay ở cổng, đẹp như một pho tượng thần Apolo.
- Nam… Nam… Nam Trạch Lễ… - Bộ Tinh Bảo vừa mới bước ra khỏi cửa, kinh ngạc nhìn Nam Trạch Lễ. Khi cậu ung dung bước qua, đặt một bông hoa hồng còn ướt sương vào tay cô, cô vẫn không dám tin vào mắt mình. – Nam Trạch Lễ, là cậu thật không? Tôi không nhìn nhầm chứ?
Bộ Tinh Bảo giơ tay lên véo mạnh vào gò má trắng trẻo của Nam Trạch Lễ, hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của cậu:
- Ồ, thì ra là thật.
- Đương nhiên là thật rồi! Chỉ có nàng công chúa hôm nay là trông hơi thê thảm thôi! – Nam Trạch Lễ xoa xoa cằm, nghiêng người nhìn Bộ Tinh Bảo. Chỉ thấy trên đầu cô nổi một cục u to đùng, cánh tay bị nhiều vết bầm, trông còn nhiều hơn lúc cậu đưa cô về nhà, bộ quần áo nhàu nhĩ của cô lại càng không phải nói nữa.
- Thế thì làm sao? – Cô giận dữ nói, mặt nhăn lại như bánh bao nhúng nước
.
- Trời ơi, nhìn xem, vừa nãy tôi còn định nói cô là Cô bé Lọ Lem, bây giờ thì hay rồi, cùng lắm cô chỉ là…
- Là cái gì?
- Là chị của cô bé Lọ Lem, hình như như thế còn đề cao cô quá. – Nam Trạch Lễ nói xong tiếp tục quan sát Bộ Tinh Bảo, để mặc cho nắm đấm của cô rơi trên người mình. – Cô có thể dùng sức mạnh thêm một chút, cứ coi như là gãi ngứa cho tôi vậy.
- Nam Trạch Lễ… - Tiếng hét của cô như tiếng sư tử gầm, Nam Trạch Lễ lập tức đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực và giơ tay chào như lính nhà binh. – Đưa tôi tới trường!
- Tuân lệnh! – Cậu quay sang trái 90 độ, đi về phía chiếc xe đạp dựng bên cạnh.
Con đường râm mát thoang thoảng mùi táo thơm quyến rũ, ánh mặt trời rực rỡ lọt qua các kẽ lá, tạo thành từng lớp ánh sáng trên mặt đất.
- Nam Trạch Lễ, đây hình như không phải đường tới trường mà! – Bộ Tinh Bảo nghi hoặc nhìn ra xung quanh. Cô lớn lên ở đây từ khi còn nhỏ, con đường nào đi được tới trường, cô biết rất rõ.
- Thông minh lắm, thưởng cho cô một cái kẹo. – Nam Trạch Lễ một tay điều khiển xe, tay kia vòng ra sau lưng, đưa cho Nam Trạch Lễ một cái kẹo sô cô la hình trái tim.
- Không phải là đi học sao? Tôi không muốn trốn học đâu. – Vị ngọt đậm của sô cô la nhanh chóng tan trên đầu lưỡi cô, cả người cô bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hơn. Thực ra có một vị hoàng tử đẹp trai như Nam Trạch Lễ ở cạnh, thi thoảng trốn một vài tiết học chắc cũng không sao, ha ha.
- Tôi tuyệt đối không biến cô thành một học sinh hư đâu, vì hôm nay là thứ bảy! – Nam Trạch Lễ mỉm cười khó hiểu.
- Cái gì? Thứ bảy, vậy sao cậu còn gọi điện tới giục tôi dậy, còn bảo là đưa tôi tới trường? – Bộ Tinh Bảo hơi nổi giận. Bình thường thứ bảy cô đều ở nhà giúp mẹ làm việc nhà, vậy mà hôm nay lại bị cậu nhóc này lừa ra đây. Nắm đấm nhỏ của cô ra sức đấm lên lưng Nam Trạch Lễ mấy cái.
- Muốn hẹn hò với tôi thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo Tam quốc như thế.
- Tôi đâu có định hẹn hò cô, chỉ hứa là sẽ mời cô ăn cơm thôi mà, bổn thái tử từ trước tới nay luôn nói lời giữ lời. – Cậu quay đầu lại nhìn cô, sau đó nhấn mạnh bàn đạp, chiếc xe đạp nhích về phía trước. Nếu cứ đi như vậy suốt thì tốt! Cậu mỉm cười đạp xe, con đường nhỏ quanh co này chính là đường tới ngôi biệt thự trên núi của nhà cậu. Ngoài Hâm Hoạch, không ai biết rằng kiến trúc hùng vĩ như một tòa lâu đài trên đỉnh núi đó là của cậu.
Cậu thong thả đạp xe, đúng 11 giờ thì tới tòa biệt thự.
- Wa! Wa… - Bộ Tinh Bảo trầm trồ kinh ngạc. Cô hưng phấn quá, ngày trước chỉ nhìn thấy những tòa biệt thự như vậy trong tivi, không ngờ hôm nay cô được nhìn thấy nó thật ngoài đời.
- Nam Trạch Lễ, tòa biệt thự này là của cậu sao? Chúng ta có thể ở lại đây một đêm rồi mới về không? – Cô chạy từ ngoài vào trong, rồi lại chạy từ trong ra ngoài, chạy từ tầng một lên tầng hai rồi lên sân thượng, sau đó lại đi vòng quanh phòng khách mấy vòng, cuối cùng mới xác định được rằng mình đang không nằm mơ.
- Đương nhiên là có thể, có điều… - Nam Trạch Lễ đưa tay lên xoa cằm, mỉm cười nhìn cô.
- Có điều cái gì? Trừ phi chủ nhân của tòa biệt thự này không phải là cậu nên cậu mới không dám cho tôi ở lại đây. – Đôi mắt lớn của Bộ Tinh Bảo đảo quả đảo lại, cuối cùng ánh mắt cô bị thu hút bởi một bức tranh sơn dầu to như người thật, khiến cô há hốc mồm ra nhìn. Nhìn từ đằng xa trông như Nam Trạch Lễ đang đứng ở góc đường.
- Tôi nghĩ chẳng có ai treo tranh của người khác ở trong nhà thì phải? – Nam Trạch Lễ bỏ ý định trêu đùa Bộ Tinh Bảo, đút hay tay vào túi quần, lười biếng dựa vào cái lò sưởi ở giữa nhà, ánh mắt sâu thăm thẳm kiêu ngạo nhìn cô.
Bộ Tinh Bảo kinh ngạc quay đầu lại, sau đó gật đầu nói:
- Tin, tin, vậy xin hỏi hoàng tử điện hạ của tòa lâu đài này có thể cho tôi ngủ lại một đêm được không? Xin hãy giúp tôi thực hiện ước mơ hồi còn nhỏ là được làm nàng công chúa nằm trên hạt đậu!
Nam Trạch Lễ khe khẽ gật đầu, Bộ Tinh Bảo hét lên sung sướng, nhảy lên cả ghế salon.
- Bộ Tinh Bảo, cô có đói không? – Nhìn Bộ Tinh Bảo mồ hôi nhễ nhại đang ngồi thở mệt nhọc, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trái tim Nam Trạch Lễ, cô bé Lọ Lem này thật đáng yêu.
- Ừ, từ sáng sớm tới giờ chưa ăn cái gì, hơn nữa vừa nãy vận động một lúc lâu như thế, giờ thấy đói meo cả rồi. – Cô thật thà nói, đôi mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm cái gì đó.
- Muốn uống nước hả?
- Đúng thế, cậu thông minh thật!
- Để tôi đi lấy cho!
Thực ra có những lúc con người Nam Trạch Lễ cũng rất tốt, khuôn mặt đẹp trai, nhiều lúc cũng rất hiền lành, điều quan trọng nhất là cậu không để bụng chuyện gì, đương nhiên, trừ khi phạm vào điều đại kỵ của cậu.
- Bộ Tinh Bảo, một mình cô lẩm bẩm cái gì đó? – Nam Trạch Lễ từ tầng trên đi xuống thấy Bộ Tinh Bảo đang ngồi lẩm bẩm điều gì đó trên salon, cái đầu ngốc nghếch lắc qua lắc lại.
- Hả? Làm tôi giật cả mình! Đúng thật là, sao xuống mà không nói năng gì? – Bộ Tinh Bảo vỗ tay lên ngực, sau đó nhận ly nước từ tay Nam Trạch Lễ, ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch.
- Tôi có gọi cô, chỉ tại cô không nghe thấy thôi, hình như đang nói tới đại kỵ gì đó. Đại kỵ gì hử? Có phải hôm qua dì lại đánh cô không? – Nam Trạch Lễ liếc ngang, một mùi hương nhàn nhạt từ người cậu thoảng ra.
- Ồ, không đâu, không có gì. Cậu muốn ăn gì, tôi biết làm hết đấy! – Cho dù những lời vừa nãy cô nói, cậu nghe được bao nhiêu thì cô cũng phải nói lảng sang chuyện khác đã.
- Vậy thì cứ ăn món nào mà cô giỏi nhất ý! – Nam Trạch Lễ ngửa người ra ghế salon, hai chân đặt lên bàn uống nước, nhắm mắt lại.
- Cậu cũng phải giúp đỡ chứ, tôi đâu có biết nhà bếp ở đâu.
- Ở trên lầu ý, cô không biết tôi đèo cô mệt thế nào đâu, cô nặng như một con heo vậy. Ngày trước tôi đèo Hâm Hoạch lên núi, rõ ràng là nhẹ lắm mà.
Lời nói của cậu vừa dứt, nụ cười trên khuôn mặt Bộ Tinh Bảo lập tức biến mất. Cô sa sầm mặt, lạnh nhạt nói:
- Đúng thế, tôi thì như con heo, Hâm Hoạch thì tốt rồi, gầy như một con khỉ, gió thổi phát là bay. – Đáng ghét, sao cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó khó chịu, lại còn thấy chua chua.
- Đúng thế, bình thường cô ấy không chú ý ăn cơm, hơn nữa thường xuyên đau dạ dày. Bởi vậy Bộ Tinh Bảo phải ăn uống đúng khoa học vào, tôi không muốn sau này phải đi mua thuốc đau dạ dày cho cô đâu! – Nam Trạch Lễ nghiêm túc nói.
- Cần gì cậu lo, cho dù tôi có chết vì đói hay chết vì đau dạ dày cũng không cần cậu lo! – Cô ném mạnh chiếc gối trên ghế vào mặt Nam Trạch Lễ, quay người bỏ lên lầu.
- Này! Làm gì mà giận thế? – Nam Trạch Lễ chớp chớp mắt, cầm chiếc gối xuống, cảm thấy thật kỳ lạ. – Vừa nãy vẫn vui vẻ, một giây sau đã nổi giận, đã thế lại còn giận dữ vô cớ, con gái đúng là khó hiểu!