Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thiên Chân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đó trước mắt mình. Quen thuộc bởi vì đã biết nhau trong một thời gian không ngắn, xa lạ bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế này. Những đường nét rõ ràng góc cạnh đã trở nên mềm mại hơn vì giấc ngủ.
Dường như cảm giác thấy, anh từ từ mở mắt. Khi đó Thiên Chân mới biết thời khắc một người đàn ông thức dậy cũng làm lay động lòng người đến vậy. “Chào”, cô nói.
“Chào”, anh ngồi dậy, sau đó xuống giường. “Trời sáng rồi”, Tần Thiển kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời chảy tràn vào cả trong phòng, trải trên da tạo nên cảm giác hơi ấm nóng. Thiên Chân chợt cảm thấy đau lòng, cái cảm giác đó cứ lan dần vào trái tim. Cô trùm tấm chăn mỏng lên đầu, muốn chạy trốn về cái lãnh địa an toàn của mình.
Tuy nhiên góc chăn đã bị Tần Thiển kéo lại. Anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô: “Tôi vẫn nhớ trong showroom ngày hôm đó cô nói rằng cô ghét ánh nắng sớm mai.” “Anh biết không, thực ra tôi là ma cà rồng”, Thiên Chân cười, sắc mặt hơi nhợt nhạt, “Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, tôi sẽ bị thiêu đốt thành tro.” “Thật không?”, anh nói rồi ngồi xuống cạnh cô, “Cô biết đấy, có một số loài ma cà rồng không sợ ánh mắt mặt trời, bởi vì bọn chúng sử dụng một số phụ kiện khiến cho chúng có sức mạnh đặc biệt.”
“Nhưng mà tôi không có”, Thiên Chân đáp, khóe miệng bắt đầu thấp thoáng một nụ cười. “Tôi có”, anh mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, tìm một chiếc hộp, mở nắp. Bên trong là một sợi lắc tay, trông hình thức giản đơn, không có gì đặc biệt. “Đá obsidian[4] đấy, nó có thể hút đi tất cả những vận khí xấu trên cơ thể cô, cũng có thể khiến cho cô không sợ ánh nắng mặt trời buổi sớm nữa”, Tần Thiển nói rồi đeo lên tay cho cô.
[4] Obsidian, đá được cấu thành bởi dung nham nguội, còn được gọi là “tinh thể thủy tinh”, hay “tinh thể núi lửa.” “Nó ở đâu ra thế?”, Thiên Chân vuốt những viên đá tròn tròn mát lạnh trên bề mặt chiếc vòng. “Vợ tôi làm thiết kế đồ trang sức….”
Thiên Chân định cởi ra, song anh đã ngăn lại: “Tôi chưa nói hết, Thiên Chân, chiếc lắc tay này là tôi học làm theo cô ấy trong lúc hứng thú nhất thời. Quả thực tôi không có tài về phương diện đó, thế nên tay nghề vụng về, trông hình thức quá bình thường.” Thiên Chân thở phào, khóe miệng hơi cong lên: “Ha, sản phẩm thất bại không thể giơ ra ngoài được mới tặng cho tôi, anh cũng tuyệt vời thật đấy.” Tần Thiển vẫn bình thản trước câu trách cứ của cô: “Cô biết đấy, ngoài Sean ra, đã rất lâu rồi tôi không tặng quà cho ai.”
“Bởi vì trong mắt anh, tôi với thằng bé cùng là đứa trẻ đáng thương bị thiếu hụt tình yêu của mẹ”, Thiên Chân nói. Tần Thiển lặng lẽ cười như thừa nhận. “Ông Tần, có một người đàn ông Trung Quốc đến tìm cô Jean”, nhân viên lễ tân kết nối điện thoại của Tần Thiển, “Tôi đã nói với anh ta là cô Jean xin nghỉ không đi làm, nhưng anh ta lại nói muốn tìm ông.”
“Mời anh ta lên đây”, Tần Thiển bình thản nói. Hai phút sau, Trần Úc đi vào văn phòng của anh. “Xin hỏi ông Trần đến đây có việc gì?”, Tần Thiển nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhưng khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào trước mắt mình.
“Tôi muốn tìm Thiên Chân”, Trần Úc vừa đi vào đã nói ngay. “Quả thực là cô ấy đang xin nghỉ ốm, mấy ngày hôm nay đều không đến làm”, Tần Thiển đáp lại bằng giọng bình tĩnh. Trần Úc chau mày lại: “Tôi nghĩ chắc quý công ty phải có hồ sơ nhân viên, tôi có thể biết địa chỉ nhà cô ấy được không?”
“Coi như là anh biết địa chỉ, thì cũng không thể tìm thấy cô ấy”, Tần Thiển khẽ mỉm cười. “Ông có ý gì?”, giọng Trần Úc trở nên lạnh lẽo. “Vì cô ấy ở ngay tầng trên, nơi tôi ở”, Tần Thiển nhìn Trần Úc rồi chậm rãi nói, vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên.
Trần Úc hơi sững lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình. Người đàn ông đó lớn hơn anh gần chục tuổi, từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ điềm nhiên thong thả, song những lời nói lại sắc lẹm như kiểu giết người không thấy máu. Trần Úc là người từ trước tới nay không dễ dàng lùi bước. Thế nên Trần Úc khẽ cười: “Ông Tần quả nhiên là một ông chủ tốt, biết thấu hiểu và quan tâm chăm sóc đến nhân viên. Thiên Chân từ trước đến nay vẫn mong manh và không biết đánh giá con người, nay lại hân hạnh được ông chăm lo đến, ông quả là hào phóng.”
“Đừng khách sáo”, Tần Thiển từ tốn đáp. “Vậy tôi có thể gặp cô ấy một lát được không?”, Trần Úc hỏi. “Đó là quyền tự do của hai người”, Tần Thiển đáp, “Cô ấy đồng ý là được.”
Nói xong, Tần Thiển mở hộp chức năng và bấm điện thoại. “A lô?”, một giọng nói mềm mại vang lên. “Thiên Chân, Trần Úc vừa đến đây, đang muốn gặp cô”, Tần Thiển chậm rãi nói vào trong điện thoại.
Phía bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó giọng nói ấp úng mới vang lên trong do dự: “Tôi không muốn gặp anh ta, anh kiếm cớ gì đó giùm tôi có được không?” Tần Thiển đưa mắt nhìn Trần Úc, thấy sắc mặt anh ta đột nhiên u ám. “Tôi không thích nói dối, Thiên Chân”, anh nói tiếp, “Bất kể là cô sợ phải trông thấy anh ta, hay không muốn gặp anh ta, cô đều phải nói ra một cách thẳng thắn.”
Thiên Chân lại ngập ngừng hồi lâu. “Tôi không biết”, cô nói yếu ớt, “Khi thấy anh ta tôi sẽ không vui, tôi cũng không biết phải nói với anh ta những gì… Tóm lại là tôi chưa sẵn sàng để có thể gặp mặt anh ta.” “Được rồi, tôi sẽ nói với anh ta”, Tần Thiển chào Thiên Chân rồi dập máy.
“Anh đều đã nghe thấy rồi đấy”, Tần Thiển nói, nhìn Trần Úc khi đó sắc mặt đã trở nên hơi nhợt nhạt. “Tôi sẽ đợi cô ấy ‘sẵn sàng’”, Trần Úc nói lạnh lùng, đôi mắt đen sắc lẹm nhìn Tần Thiển, “Ông Tần, nếu như ông thực lòng làm người hùng của cô ấy, thì xin ông hãy toàn tâm toàn ý. Thiên Chân hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như ông không có ý gì, thì đừng có để cho cô ấy quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho mình.” “Anh Trần quá lo nghĩ rồi”, Tần Thiển mỉm cười, “Có thể nói ra những điều này, chắc chắn anh cũng đã phải nghĩ ngợi rất nhiều về quá khứ và ngộ ra được một cách sâu sắc.”
Trần Úc sầm mặt lại: “Thiên Chân gặp được một nhân vật khôn ngoan và lợi hại như ông Tần đây, cũng không biết là phúc hay họa nữa.” Khóe môi Tần Thiển hơi nhếch lên, song anh không nói gì. Nhìn theo bóng Trần Úc bước đi, anh ngồi lặng lẽ hồi lâu như ngẫm ngợi. Sau khi nhận được điện thoại của Tần Thiển, Thiên Chân luôn trong trạng thái ngơ ngẩn thất thần, trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô vẫn luôn biểu hiện không ổn lắm trên phương diện tình cảm, giấc mơ vừa rồi đã quay đi trở lại đến cả trăm vạn lần mà vẫn khó lòng giải tỏa được. Cứ một lòng một dạ muốn biết câu trả lời, đến nay thì đã biết sự thật, cô trái lại không biết phải kết thúc thế nào, chỉ đành trốn chạy trong vội vã. Nực cười biết bao, đã từng thề non hẹn biển, chỉ có anh là người duy nhất, vậy mà giờ đây lại thảm hại thế này. Hồi đó cô từng đọc lời tựa mà Andrea Mayor[5] viết trong “Remembrance of things past[6]”, rằng bọn họ từng cố gắng theo đuổi tình yêu với một người, một người bạn, một vài đức tin. Dĩ vãng cứ chầm chậm dâng trào từ một nơi nào đó không sao đoán định được rồi chôn lấp những ký ức tươi đẹp nhất, quý giá nhất của họ. Cuối cùng luôn có một ngày sẽ không làm sao giữ lại nổi cái người mà ta từng yêu thương, từng đau khổ, từng cùng tham gia cuộc cách mạng đó… Thiên Chân không tin, làm sao tình yêu lại có thể bay đi như cánh nhạn không để lại dấu vết gì kia chứ? Huống hồ chim nhạn sẽ quay về phương Bắc[7]. Đến hôm nay mới biết, nếu như thời gian đã khiến cho tất cả sự ngọt ngào trở nên không sao chịu nổi, thì con người chẳng bằng hãy cố quên đi. Thực ra không phải “lúc gặp được nhau đã khó, khi chia tay lại càng khó khăn hơn”[8], mà nhiều khi gặp nhau thì dễ nhưng khi chia cách lại khó biết bao.
[5] Nhà văn người Pháp. [6] Tiếc thương thời đã qua, một tiểu thuyết của Marcel Proust, nhà văn người Pháp. [7] Chim nhạn bay về phương bắc báo hiệu mùa xuân.
[8] Một câu thơ của Lý Thương Ẩn, “tương kiến thời nan biệt diệc nan.” Chỉ là phải làm thế nào để khi gặp một người trong tâm ý của mình, có thể kiểm soát được tình cảm bằng lý trí, để có thể dồn hết tất thảy, thậm chí cả tương lai cho nó một cách rõ ràng. Rốt cuộc chúng ta vẫn là người phàm trần.
Bởi vì còn trẻ, mới yêu một cách giản đơn và mong manh như vậy, nên không thể nào chịu nổi những sự u ám và hiểm ác đó. Ngồi cuộn tròn trên ghế salon, cô nghĩ đến điều Tần Thiển từng nói: “Không ai là không phạm sai lầm, không ai có thể thực sự xứng đáng với con người của chính mình trước đây. Cô cần phải tha thứ cho Thiên Chân ngày đó.” Vì sao lúc nào anh cũng có thể nói trúng, nhìn trúng vào cõi lòng cô, khiến cho cô thấy sốc như vậy? Lẽ nào, thực sự là vì cô còn quá trẻ, những điều trông thấy, những thứ trải qua vẫn không nhiều bằng anh?
Chuông điện thoại lại vang lên. “A lô”, Thiên Chân nhấc máy. “Đoạn Thiên Chân? Sao lại là chị được?”, đầu dây bên kia lặng im một lúc, sau đó là một giọng nam non nớt chứa đầy sự kinh ngạc vang lên.
“Sean à?”, Thiên Chân lập tức phản ứng kịp thời, “Tiến bộ nhanh đấy, đến Trung Quốc nên bắt đầu nói tiếng Trung được rồi.” “Sao chị lại ở trong nhà tôi?”, thằng quỷ nhỏ vẫn tiếp tục truy vấn không tha. “À”, Thiên Chân cảm thấy không nên nói thật, thế nên bịa ra một lý do, “Chị đến giúp bố em sắp xếp lại một số đồ đạc, em tìm bố à?”
“Ừm, tôi tưởng giờ này bố tôi đã ở nhà rồi”, Sean đáp, sau đó lập tức hỏi, “Tuy nhiên có chị ở đây cũng được. Câu trước câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là gì?” “’Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích[9]’ chứ còn gì, câu hỏi đó quá dễ”, Thiên Chân trả lời, dùng ngay chính câu Sean đã nói với mình khi trước, “Lẽ nào em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet à? Lại còn cả thứ gọi là google nữa có biết không? Em chỉ cần ra ngồi trước máy tính, gõ vào câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là xong thôi mà.” [9] Hai câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch, có nghĩa là: “Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước, Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta.”
“Tôi đang ở ngoài làm gì có máy tính”, Sean cãi lại với vẻ bất mãn, “Điện thoại di động thì có thể dùng lên mạng, nhưng máy của tôi toàn tiếng Anh, không có phông chữ tiếng Trung, không thể nào gõ được.” “Đáng đời!”, Thiên Chân cố tình trêu thằng bé một cách hả hê, “Chỉ là một câu thơ thôi mà phải kích động đến thế hay sao, lại còn gọi cả điện thoại đường dài để hỏi nữa.” “Nhưng mà tôi vừa mới trả lời người ta, câu trước đó là “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng[10]” rồi”, Sean tỏ ra thất vọng, “Chả trách Lương Bội Bội cáu lên chạy mất.”
[10] Câu thơ trong bài “Đêm xuân” của Tô Thức, thường dùng để chỉ đêm động phòng của vợ chồng mới cưới. “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta?”, Thiên Chân cười ngất tới mức gần như không thở nổi, “Nhóc à, nhóc brokeback[11] phải không?” [11] Từ mới có nguồn gốc từ bộ phim “Brokeback mountain”, ám chỉ người đồng tính nam.
“Cười cái quỷ sứ nhà chị ấy, chị mới là đồ Lesbian”, Sean nổi giận đùng đùng, “Chị đừng có mà dìm hàng, tôi thích phụ nữ mà.” “Thôi đi, em còn chưa đủ mười tuổi đấy”, Thiên Chân vẫn không thể dừng cười được. “Người đàn ông thông thường thích phụ nữ khi còn trẻ, đến lúc già mới thích con gái”, Sean nói đầy vẻ nghiêm túc.
“Vậy thì Lương Bội Bội đó là như thế nào?”, Thiên Chân tiếp tục khiêu khích. “Không đến lượt chị biết”, Sean xì một tiếng, “Tôi thấy cô đơn, kiếm một người làm bạn không được hay sao?” “Haiz, nhóc à, chị khuyên nhóc một câu này thôi nhé”, Thiên Chân cười phỉnh, “Con gái Trung Quốc không dễ theo đuổi đâu, em đừng có mà dùng cái cách dụ dỗ con gái phương Tây, tưởng rằng chỉ cần đẹp trai là được. Mau tìm cách dắt lưng ba trăm bài thơ Đường đi.”
“Ai thèm quan tâm đến chị, bye!”, thằng quỷ nhỏ tỏ vẻ cực kỳ không vui, dập máy. Thiên Chân gác máy xong, nhớ tới cái câu nói kinh người của nó, vẫn không khỏi buồn cười. “Cứ tưởng rằng cô sẽ hơi buồn bực, không ngờ lại vui vẻ thế này”, một giọng nói chậm rãi vang lên ở phía sau.
Thiên Chân quay đầu lại, thấy Tần Thiển đã về. “Sean quả đúng là một thằng hề”, cô cười. “Cô xưng chị với nó, vậy lẽ ra phải gọi tôi bằng chú”, Tần Thiển nói, một nụ cười phảng phất trên khóe môi.
Thiên Chân cũng cười hơi xấu hổ: “Quả thực tôi thấy thích nó rồi.” Nói xong, cô kể lại chuyện ngốc nghếch của Sean, khiến Tần Thiển cũng không thể nhịn được cười. “Đúng là về Trung Quốc mà mất mặt quá đi thôi”, anh cười với vẻ bất lực.
“Chỉ cần đừng có dẫn bạn gái về là được”, Thiên Chân rên rỉ. “Ừm”, Tần Thiển đáp, quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Không vấn đề gì chứ?” Thiên Chân hơi ngẩn ra, sau đó mới biết anh hỏi tình trạng của cô, “Không vấn đề gì.”
“Nhưng anh ta có nói gì với anh không?”, Thiên Chân hỏi. “Không”, Tần Thiển trả lời, giọng nhẹ tênh. Mười ngày sau Thiên Chân lại tiếp tục đi làm, may mà vết thương cũng không sâu lắm, đã liền sẹo, tuy nhiên tạm thời vẫn phải đi giày vải. Cô lót thêm một lớp mút vào bên dưới đế giày, cộng thêm cách ăn mặc trông cũng phù hợp, chỉ có điều không đi giày cao gót, khiến cô có cảm giác thấp hơn mọi người hẳn một cái đầu.
Hồi còn đi học cô thấy người khác đi giày cao gót trông luôn có vẻ rất trưởng thành, bây giờ mới nhận ra sức quyến rũ của nó, ngực đầy mông nở tất cả đều đẹp hơn nhờ vài centimet đó, hễ đã đi giày cao gót rồi thì không thể bỏ ra được nữa, dường như không thể nào còn lấy lại được những khoảnh khắc trong trẻo đã trôi qua trong quá khứ. Mọi người trông thấy cô đều nhiệt thành hỏi thăm, nghe giọng không có gì khác thường, xem ra công tác bảo mật của Tần Thiển đã làm rất tốt, chỉ trừ Thomas nhìn cô cười đầy ý nhị. Thiên Chân ngầm rên lên ở trong lòng, ông có cười cũng vô ích, Tần Thiển đâu có phải là người bừa bãi, tôi làm gì có đủ năng lực để thâu tóm dễ dàng như vậy chứ?
Song nghĩ lại sự quan tâm của Tần Thiển với mình trong suốt thời gian qua, trong ngực cô vẫn trào dâng lên một niềm ấm áp. Cô chợt thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt màu hạt dẻ, có lẽ là người bản địa, đứng lên ngay bên bàn sát chỗ ngồi của mình. “Chào cô, tôi là Rita, trợ lý mới ở đây”, cô gái tự giới thiệu rồi đưa tay ra.
Thiên Chân cười bắt tay cô gái, ánh mắt hơi chững lại. “Thiên Chân, cô tới đây một chút”, có tiếng Tần Thiển gọi cô. Thiên Chân đi vào văn phòng của Tần Thiển, đóng cửa rồi ngồi xuống ghế.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám nhạt, nó khiến cho khuôn mặt vốn có những đường nét rõ ràng càng trở nên thanh nhã hơn. “Tôi đã tìm được một người trợ lý mới”, anh vừa nhìn thấy cô đã nói ngay, “Rita sẽ tiếp nhận công việc cũ của cô.” Thiên Chân gật đầu, lắng nghe bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô không lo lắng về tương lai của mình à?”, Tần Thiển nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cô, khóe miệng hơi nhếch lên. “Lẽ nào anh có thể bán tôi đi hay sao?”, Thiên Chân cười ranh mãnh, “Huống hồ mấy ngày vừa qua anh hết lòng hết sức chăm sóc tôi, nếu như không thể thu lại được chút lợi nhuận từ bản thân tôi chẳng phải thiệt thòi quá ư?” “Đúng rồi, đã bỏ ra một khoản vốn, thì giờ dù có nguy hiểm hơn nữa cũng vẫn phải nghiến răng mà đầu tư tiếp, nếu không thì làm sao mà cam tâm được”, Tần Thiển tiếp diễn câu nói đùa của cô một cách nghiêm túc, giọng nhẹ nhàng, “Chuyển cô sang bên Thomas có được không?”
Thomas là giám đốc thiết kế, song ông ta cũng phụ trách luôn cả mảng tiếp thị thương hiệu. Thiên Chân không có một chút khái niệm nào về thiết kế, nên chắc ý Tần Thiển là sắp xếp cô vào bộ phận sau. “Suy nghĩ một chút đi, sau báo kết quả lại cho tôi cũng được”, Tần Thiển nhìn cô. “Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý”, Thiên Chân cười, “Dù gì thì anh cũng đã tìm được người thay thế tôi rồi mà.”
“Cả hai công việc đó đều vất vả, song vị trí trợ lý thì không thể phát huy hết mọi năng lực của cô”, cho rằng Thiên Chân nghĩ mình đã cắt đường về, Tần Thiển bèn giải thích. “Tôi hiểu, là tôi nói đùa vậy thôi”, Thiên Chân nở nụ cười rạng rỡ, “Hôm sinh nhật tôi anh cũng đã nói rồi, sẽ đòi tôi báo đáp, thế nên tôi đã sẵn sàng từ lâu.” Những công việc đó có thể sẽ rất vất vả, hôm đó anh nói vậy.
Câu trả lời của cô là: Không vấn đề gì, nhận ân huệ của người khác thì phải báo đáp, dù thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Từ trước đến nay Thiên Chân vốn không phải là một người tự thỏa mãn với hoàn cảnh thực tại, khả năng thích nghi của cô rất tốt, nhưng sở dĩ cô nhận lời một cách dễ dàng như vậy, là vì cô tin rằng anh đã thay cô lựa chọn rất đúng. Sự tin tưởng đó xuất phát một cách tự nhiên từ nơi sâu thẳm của trái tim, nó cũng bản năng như việc hít thở bình thường vậy.
Nhưng vì sao trong khoảnh khắc mới rồi, cô lại hơi do dự chứ? Nếu như đi theo Thomas, thì từ nay trở đi cô sẽ không có cách nào để được ở bên anh, không thể nào có nhiều cơ hội để được thấy anh hào hứng nói cười hay dáng vẻ bình thản, lặng lẽ tập trung vào công việc của anh nữa. Đột nhiên ý thức ra điều đó, Thiên Chân nhìn Tần Thiển, ánh mắt hơi mụ mẫm.
“Sao thế?”, anh hỏi. Cô vội vàng lắc đầu. “Nếu như không có chuyện gì thì tôi xin đi trước để chuyển giao công việc cho Rita”, cô nói rồi đứng dậy, không nhìn vào mắt anh nữa.
“Chờ chút”, anh ngăn bước chân hơi có phần gấp gáp của cô lại, “Về phương diện Marketing cô vẫn còn là người hoàn toàn mới, cũng chưa có nhiều quan hệ, ở bên cạnh Thomas thì chịu khó quan sát học hỏi một chút, đối với bên ngoài thì cô vẫn mang danh nghĩa là trợ lý của tôi, như vậy người khác sẽ xem trọng hơn, đợi tới lúc cô làm được tương đối rồi thì mới chính thức điều chuyển.” “Vâng”, Thiên Chân gật đầu. Sau hôm đó Thiên Chân chuyển xuống phòng kế hoạch tiếp thị ở tầng ba, lại bắt đầu một công việc mới. Cô cũng dần dần phát hiện ra rằng Tần Thiển nói quả không sai, so với lúc làm trợ lý đầy những việc vụn vặt, dù rằng làm tiếp thị cũng cần bao quát được hết tất cả những việc vi mô, song đối với cô mà nói thì nó thú vị hơn rất nhiều, dù là tiếp xúc với người nào, hay tham gia một Chương trình gì đó, đều khiến cô thu được nhiều điều, mở rộng tầm nhìn.
Thomas dù ngày thường thì hòa nhã đáng yêu, nhưng khi chính thức bắt tay vào công việc thì thực sự điên cuồng, dù rằng ông cũng có ý quan tâm đến, song cô vẫn cảm thấy bận khủng khiếp, mới hay sự cảnh báo của Tần Thiển cực kỳ chính xác. Dần dần những lần gặp Tần Thiển cũng ít đi rất nhiều. Trước đây Thiên Chân đi theo anh, biết anh thường xuyên ra nước ngoài, mà thời tiết giờ đã chuyển lạnh, thiết kế vụ xuân hè đã bước vào giai đoạn sôi động. Thỉnh thoảng đi lên phòng thiết kế, nhìn thấy các đồng nghiệp đều lao đầu vào làm việc, cô lại nhìn vào văn phòng quen thuộc đó một cách vừa cố tình, vừa vô thức, nhưng thường xuyên thấy cánh cửa đóng kín, phía sau bức tường kính là một gian phòng vắng bóng người. Những khi nghỉ giữa giờ, cô thường một mình cầm ly nước đi lên hành lang đứng trước cửa sổ sát từ sàn lên trần nhìn phong cảnh bên ngoài. Việc đó trở thành một thói quen của cô trong những ngày này.
Những đám mây lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh trong vời vợi. Cô còn nhớ lần đầu tiên bước từ trên máy bay xuống, đặt chân lên mảnh đất này, ấn tượng đầu tiên là bầu trời xanh không bờ bến. Bầu trời trong vắt ấy dường như đã làm cho trái tim cô bỗng nhiên yên ổn lại. Những con người xa lạ đi xuyên qua nhau, mỗi người có một lối đi riêng.
Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt được phản chiếu lại qua làn kính đó, đôi mắt của cô chứa đựng bên trong cả một dải hoang vu. Nỗi đau khổ lớn nhất của đời người là gì? Là khi nên cười thì lại không vui vẻ gì, khi đáng khóc thì lại không có nước mắt, khi phải tin thì lại không có một lời hứa nào.
“Anh có đến buổi tiệc tối nay không?” “Có. Tôi đi nghỉ trước một lát đã” Giọng nói quen thuộc từ xa tiến đến gần, Thiên Chân quay người lại, Tần Thiển đang đi về phía cô cùng Thomas. Trên cánh tay anh vắt một chiếc áo khoác, trông khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi nhưng thần thái vẫn bình thản như mọi khi.
“Anh về rồi à?”, Thiên Chân mỉm cười, những ngón tay cầm ly nước bất giác hơi siết lại, “Nghe nói bên Scotland đang có tuyết lớn.” “Ừm”, Tần Thiển gật đầu, cười nhẹ nhàng, “Vậy nên máy bay mới muộn giờ.” Thomas liếc nhìn bọn họ, cười mà như không cười.
Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. “Gần đây công việc thế nào, tất cả thuận lợi chứ?”, Tần Thiển lại hỏi, “Nếu cảm thấy vất vả quá thì cứ nói với Thomas.” “Tất cả đều tốt, anh yên tâm”, Thiên Chân vội nói ngay để đối phó lại cái nhìn đầy ám muội của Thomas.
“Tôi có gì mà không yên tâm”, Tần Thiển nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, song giọng nói lại thấp trầm và mềm mại, “Gặp ở bữa tiệc buổi tối.” ù Bữa tiệc hôm đó là do một tờ tạp chí thời trang nổi tiếng tổ chức nhằm chúc mừng hai mươi năm ngày xuất bản, chỗ nào cũng thấy những nhân vật có tiếng tăm cỡ lớn được mời có mặt, tụ thành từng tốp trước ánh đèn flash. Thiên Chân đi theo Thomas lên cầu thang, băng qua hành lang, thỉnh thoảng phải dừng lại để chào hỏi người này người nọ.
Mỉm cười, bắt tay, trò chuyện, trao đổi danh thiếp…, những việc như thế không còn nhớ nổi đã lặp lại bao nhiêu lần nữa. “Đến rồi à?”, giọng nói quen thuộc và bình thản vang lên. Thiên Chân ngẩng đầu. Dưới ánh đèn pha lê, người đàn ông đó đứng ngay chỗ ấy, dáng người dong dỏng cao, các luồng ánh sáng giao thoa trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Thời khắc đó, dường như vạn ngàn năm đã hối hả trôi qua.
Cô thấy buồn bực trong lòng – Đoạn Thiên Chân, mày bị trúng tà rồi hay sao? Tần Thiển nhìn Thiên Chân khi đó đã cao hơn tương đối, bèn nhìn xuống phía dưới chân cô, lông mày đột nhiên lay động: “Không sợ vết thương đau à.” Thiên Chân cười: “Thomas đã chọn giúp tôi một đôi Jimmy Choo, rất đẹp phải không, tôi tự coi mình là nàng tiên cá, mỗi bước đi đều đau thấu tới trái tim nhưng cũng đáng.”
“Tiếc là cô ấy không chịu mặc bộ váy dạ hội mà anh mới thiết kế, bộ hình chữ Y có xếp nếp ấy, phụ nữ có dáng đồng hồ cát sẽ hấp dẫn không gì sánh được”, Thomas tiếc nuối phàn nàn. “Tôi vốn định để cô ấy làm người mẫu miễn phí trong bữa tiệc tối nay.” “Bộ đó không hợp với Thiên Chân”, Tần Thiển nhìn lướt qua Thiên Chân khi đó đang hơi xấu hổ rồi chậm rãi lên tiếng. “Ha, không phù hợp chỗ nào?”, Thomas cười lớn, “Là màu sắc không hợp, hay là kiểu dáng thiết kế hở toàn bộ lưng không hợp?”
Tần Thiển không nói gì, còn Thiên Chân thấy mặt mũi nóng bừng. Tòa nhà nơi tổ chức bữa tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc Gotic với lịch sử vài trăm năm. Những kiến trúc kiểu tương tự ở Anh quả thực không hề ít, trong đó nhiều căn nhà diện tích lớn thường xuyên được thuê làm địa điểm tổ chức các hoạt động kiểu này. Tranh thủ lúc bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều tản ra xung quanh, Thiên Chân trốn vào một góc, đứng nhìn bức bích họa để mặc cho tâm trạng ngao du, tạm thời nghỉ ngơi trong ít phút.
“Hơi ngạc nhiên có đúng không?”, một người đứng bên cạnh cô chậm rãi lên tiếng, “Quảng cáo nước hoa Dior Poison hóa ra lại lấy cảm hứng từ những mẫu thiết kế Gotic hồi thế kỷ mười chín.” “Vậy à?”, Thiên Chân nhìn người đàn ông trước mắt mình, mỉm cười, “Tôi không thích mùi hương của Poison.” Anh ta là một người đàn ông có sức hấp dẫn với mái tóc màu nâu vàng nhạt, đôi mắt màu xám lục, nghe giọng hơi mang khẩu ngữ Ireland.
“À”, anh ta cười, “Tôi thích mùi nước hoa của cô.” “Thực tế là tôi không dùng bất cứ loại nước hoa nào”, Thiên Chân nói khi thấy lời khen của anh ta quá là lộ liễu. “Thật ư?”, người đàn ông đó ngạc nhiên nhướng mày lên, nụ cười trông đầy mê hoặc, “Nghe nói những người phụ nữ không dùng nước hoa thì không có tương lai.”
“Vậy thì liệu có phải nếu dùng các loại nước hoa khác nhau thì sẽ có tương lai khác nhau không?”, Thiên Chân chớp mắt. “Cô thật là thú vị”, người đàn ông cười sảng khoái, chìa tay ra, “John Powell, một biên tập viên nhỏ xíu.” Một biên tập viên có thể xuất hiện ở đây chắc chắn không phải “nhỏ xíu” rồi.
“Tuen Jean, một trợ lý nhỏ xíu”, cô đáp lời và bắt tay anh ta. “Liệu có thể mời cô…”, câu nói của John chợt ngừng lại khi trông thấy người đàn ông đang đi tới trước mặt bọn họ. “Chào anh, John”, Tần Thiển lên tiếng chào hỏi, sau đó nắm lấy cổ tay Thiên Chân với vẻ hết sức tự nhiên, “Đông người quá, cuối cùng thì tôi cũng tìm lại được bạn nhảy của mình rồi.”
Thiên Chân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào điệu nhảy. ù “Nếu không biết nhảy thì cứ chầm chậm bước theo tôi”, giọng nói thấp trầm vang lên trên đầu Thiên Chân, còn vòng tay Tần Thiển đã đặt lên eo lưng cô.
Thiên Chân hơi choáng váng… là tình huống gì đây? “Anh quen anh ta à?”, cô thận trọng bước theo từng bước nhảy của anh. “Ừm, xã giao ấy mà”, Tần Thiển đáp, có vẻ như cũng không muốn nói nhiều về việc đó.
Mùi hương rất thơm từ trên cơ thể anh lại bắt đầu mê hoặc cô, Thiên Chân muốn hỏi xem vì sao anh lại đột nhiên mời cô cùng nhảy – ôi, thực ra là bắt ép cô nhảy cùng. “Chú ý một chút, người khác đang nhìn đấy”, Tần Thiển nói thản nhiên, “Nhảy một điệu này thì sẽ càng có nhiều người biết tới cô, đỡ phải giới thiệu từng chỗ một.” Câu nói của anh đã hóa giải được điều thắc mắc trong lòng Thiên Chân.
“Vâng”, cô khẽ khàng đáp, hơi thất vọng. Điệu nhạc kết thúc, Tần Thiển nhìn Thiên Chân mỉm cười: “Nhảy được lắm.” Thiên Chân không nói gì, song chợt nhận ra hai người vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm nhau.
“Kết thúc rồi”, cô nói nhỏ. Tần Thiển dường như hơi chững lại, lập tức buông tay, lùi lại phía sau không để lại dấu vết nào.
Mọi người nhảy xong cũng tản đi, Thiên Chân bước tới bên quầy bar lấy một ly soda, mới nhận ra bàn tay cầm ly của mình vẫn đang run lên khe khẽ. Đang ngơ ngẩn, cô bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Cô nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, hơi ngập ngừng một chút rồi vẫn tiếp máy.
“A lô”, giọng Thiên Chân bình thản. “Thiên Chân”, Trần Úc ở máy bên kia gọi tên cô, “Mới rồi đưa Lyla đến dự tiệc, anh ngồi trong xe thấy đúng lúc em đang đi vào… Dạo này em khỏe không?” “À, rất khỏe”, Thiên Chân nhạt nhẽo đáp lời, “Tôi mới chuyển sang phòng kế hoạch tiếp thị.”
“Thế à?”, Trần Úc có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười đầy ý vị, “Xem ra Tần Thiển đã nhớ lời anh rồi.” “Anh nói gì với anh ấy?”, Thiên Chân lập tức truy hỏi ngay sau khi Trần Úc vừa dứt lời. “Anh ta không nói với em à? Cũng phải, với tính cách của anh ta”, Trần Úc nói, “Anh nói với anh ta là nếu như anh ta thực sự là người hùng của em thì xin hãy toàn tâm toàn ý, em hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như anh ta không có ý gì, thì đừng có để cho em quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho bản thân.”
“Trần Úc, anh quả thực dỗi hơi quá đấy!”, Thiên Chân nghiến răng, tức giận nói. “Sao mà phải kích động thế?”, giọng nói bên kia bỗng trở nên lạnh lẽo, “Thiên Chân, anh thực sự quá dỗi hơi ư?” Thiên Chân dập máy, trong lòng ứ đầy chán nản.
“Sao thế, tâm tình không ổn à?”, lại vẫn là John xuất hiện trước mặt, đưa cho cô một ly vang đỏ, “Uống thử xem, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.” Thiên Chân lặng im nhận lấy, những tâm tư trong lòng chợt xáo trộn nên vô tình uống hết già nửa ly. Hóa ra việc Tần Thiển chuyển cô sang bộ phận tiếp thị là có nguyên do khác. Nếu không phải như cô phỏng đoán, thì ngày hôm đó khi cô hỏi rằng Trần Úc có nói gì không, thì sao anh lại phủ nhận?
Rốt cuộc là anh coi cô thế nào đây? Chắc chắn là anh cho rằng nếu cứ giữ cô lại bên cạnh mình thì sẽ khiến anh cảm thấy nhiều phiền toái? Cô nhớ lại nụ hôn không hề tính toán đó, nhớ lại ánh mắt đầy kinh ngạc của anh, trong lòng cảm thấy vừa hối hận, vừa nhói đau – làm sao cô có thể nghĩ rằng để đến gần anh chỉ vì những sự dịu dàng nho nhỏ mà anh mang lại, cho rằng giữa hai người có một sự thân thiết mà chỉ bản thân hai người mới hiểu? Cô vẫn nhớ rõ mình lại uống thêm nửa ly nữa, sau đó thì cảm thấy đầu nóng bừng lên, ngay cả lời nói nghe nồng nhiệt của John cũng khiến cô khó chịu vô cùng.
“Thiên Chân”, giọng nói quen thuộc vang lên, cô liền trông thấy người mà lúc đó cô không muốn gặp nhất. Anh lại một lần nữa mang cô đi, song đưa cô ra vườn hoa vắng bóng người. “Anh làm gì vậy?”, Thiên Chân hỏi không đầu không cuối.
“John nổi tiếng trong giới là một người lăng nhăng đấy”, Tần Thiển nói, vẻ mặt hơi trách móc, “Cô uống rượu cùng với anh ta… Đàn bà con gái dễ tự hủy hoại thanh danh của mình lắm.” “Tôi muốn thế nào là việc của tôi”, Thiên Chân nói lạnh lùng. “Cô làm sao thế?”, Tần Thiển chau mày, cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Sao anh lại nói dối tôi?”, Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, “Sao anh lại nói dối tôi là anh và Trần Úc không nói gì với nhau hết? Là do câu nói của anh ta nên anh mới chuyển tôi đi chỗ khác đúng không?” Đôi mắt sẫm đen nhìn thẳng vào hàng mi đã dâng đầy nước của cô, Tần Thiển mím môi không nói gì. “Anh không nhất thiết phải làm như vậy”, Thiên Chân cúi đầu xuống, cố ngăn dòng nước nóng hổi trào ra khỏi mắt, “Tôi biết mình không thể sánh với sự bình thản thành thục của anh, lúc nào cũng thảnh thơi, lý trí trong mọi việc… Nhưng tôi muốn việc gì cũng phải được làm sáng tỏ.”
“Thiên Chân”, anh gọi tên cô, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. “Tôi biết từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói lại được anh”, Thiên Chân nói vội, “Nhưng anh đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói.” “Được, cô nói đi”, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của cô, khẽ khàng.
“Anh từng nói rằng, thế giới của anh không đủ tươi sáng… Cảm giác đó tôi hiểu được, thế nhưng liệu anh có thể dắt tay tôi, đưa tôi đi một đoạn được không?”, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên trong bóng tối. Ngọn đèn ở phía xa xa có vẻ như đột nhiên mờ hẳn. “Cứ cho là con đường phía trước vẫn tối tăm, nhưng tôi vốn đã quen với bóng tối, còn anh thì lại khiến cho tôi hiểu được rằng những gì tồi tệ nhất đều đã qua đi… Tôi không cần anh phải hứa, chỉ xin anh hãy để cho tôi tin rằng trên thế gian này vẫn còn người đáng để cho tôi yêu.” Thiên Chân chậm rãi đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét rõ ràng của anh.
Còn anh như bị chấn động, ánh mắt trở nên sâu hút. “Những thứ nên nói tôi đều nói cả rồi”, Thiên Chân mỉm cười, những giọt nước long lanh trong đôi mắt, “Xin lỗi anh!” Cô quay người đi.
Một bước, hai bước… Cô nghe rõ tiếng bước chân của mình, bởi nó cứ giẫm từng nhịp, từng nhịp lên trái tim cô. Có tiếng bước chân của một ai đó nhanh hơn, đuổi kịp theo cô. Bàn tay trái bỗng nhiên ấm lại vì bị giữ chặt lấy. Bàn tay ấm áp đó giữ chặt tới mức khiến cho cô thấy hơi đau các ngón tay.
“Đi thôi”, Tần Thiển nói, giọng mềm mại khác thường. Anh dắt tay cô, đi sát bên nhau. Những dòng lệ không thể nào ngăn nổi khi ấy dâng lên đầy trong mắt. Cô nghe thấy anh nói khẽ: “Đưa em đi cùng cũng được, chỉ có điều đừng có dễ khóc như vậy, chẳng vinh quang chút nào cả.”.
“Trùng hợp thật đấy”, điều mà ngày hôm nay Thiên Chân không ngờ tới không phải là việc con người có thể gặp nhau bất cứ chỗ nào, mà là vị giám đốc luôn nghiêm nghị của cô lại có thể đứng một mình ở đây trong buổi tối thế này để ngắm cảnh sông. Điều này quả thực không giống với những việc mà ở độ tuổi cũng như tính cách của anh ta có thể làm. “Hát nghe hay lắm”, Tần Thiển không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía đằng xa. Ánh đèn rọi lại sáng mờ mờ trên khuôn mặt anh. “Hát chơi thôi”, Thiên Chân cười gượng, hơi xấu hổ.
“Này”, cô gọi, sau đó lấy từ trong túi ra một đồng tiền xu rồi tung đến cho Tần Thiển khi anh quay người lại. Tần Thiển đưa tay bắt lấy. “Một Euro để mua tâm sự của anh”, Thiên Chân cười, diễn lại một cảnh trong phim Casablanca. “Cánh phóng viên khi muốn biết tâm sự của tôi, phải bỏ một khoản tiền lớn cũng chưa chắc đã được như mong muốn đâu.”
“Nhưng mà phóng viên không may mắn được gặp anh đang đứng ngẩn ra một mình trên đường phố Paris như lúc này.” Tần Thiển nhìn cô, không nói gì. Có lẽ vì cô còn quá trẻ, hoặc những nỗi buồn đau đã là dĩ vãng, nên dù mới hát xong một ca khúc sầu thương đến vậy, lại có thể cười nói vui vẻ ngay được.
“I suspect that under that cynical shell you are at heart a sentimentalist.” (Tôi đồ rằng đằng sau lớp vỏ hoài nghi, anh là một người có trái tim đa cảm). Cô đọc lời thoại trong khi nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước. “A lot of water under the bridge”, anh cũng dùng lời thoại trong phim đáp lại. Thiên Chân lặng lẽ nhìn anh. Tần Thiển châm một điếu thuốc, sau đó chậm rãi hút.
Câu trả lời của anh là những chuyện đã qua cũng như nước chảy dưới chân cầu. Câu nói ấy dùng trong lúc này sao mà hợp, sao mà tinh tế đến vậy. Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi tò mò về anh ta: “Hóa ra anh cũng thích bộ phim đó à?”
“Việc thích bộ phim đó, với việc biết ai là tổng thống Mỹ cũng giống nhau thôi, chẳng có gì là đặc biệt!”, Tần Thiển đưa mắt nhìn cô, nói bằng giọng điệu thờ ơ: “Trong đó Ilsa Bergman kết hợp phục trang cực kỳ xuất sắc”. Thiên Chân cứng họng, quả là một người đắm đuối với nghề. Cô gật đầu: “Tôi thích nhất bộ đầm màu trắng đó, bên trong là áo sơmi kẻ ngang, một chiếc đai lưng nhỏ màu trắng, được cắt quá đẹp”. “Cô còn biết thế nào là cắt nữa ư?” Tần Thiển khẽ cười, trong lời nói không phải không có chút mỉa mai.
“Giám đốc, anh nhất định phải học cách tin tưởng ở tôi.” Thiên Chân không chịu, “Nếu không thì sẽ không có lợi cho sự hài hòa trong công việc”. Hai người cứ thế vô tình đi sát vai nhau, giống như được giải thoát khỏi tất cả mọi nỗi buồn phiền. Tháp Eiffel hiện lên ngay trước tầm mắt, sáng rực lên trong màn đêm như được đúc từ những mảnh pha lê vàng.
Thiên Chân ngẩng đầu lên nhìn, bỗng có cảm giác như trong mộng. Những thứ quá đẹp đẽ luôn đem lại cho người ta cảm giác bất an, ví như hạnh phúc, ví như tình yêu, sau này mới biết những tháng ngày nhẹ nhàng trôi qua đó đáng quý biết chừng nào, phải biết trân trọng nó, bởi nó sẽ ngày càng mờ nhạt và thậm chí là tàn khốc. Nghĩ ra thì quãng thời gian vui vẻ thực sự trong đời người, nếu cộng lại có lẽ cũng chỉ chừng hai đến ba năm, ngày tháng còn lại nếu không phải là trôi qua một cách nhạt nhòa, thì cũng là cố làm ra vẻ vui. Nếu như không có đủ can đảm để coi tất cả đều là hư vô[] và dám từ bỏ cõi đời, thì chỉ còn cách tiếp tục sống, nhìn hình ảnh của chính mình trong con mắt người đời giữa trần ai gió bụi, dần dần nhan sắc phôi pha, tuyết sương phủ đầy trên tóc.
[] Nguyên văn “Tứ đại giai không”. Theo giáo lý Đạo Phật, tứ đại là đất, nước, lửa, gió, bốn đại này hợp thành nên vạn vật. Nhưng chính bốn đại này thực sự là hư vô. Vậy thân người cấu tạo từ hư vô. “Tôi đã từng hứa với một người là sẽ cùng cô ấy lên tháp Eiffel!” Một giọng nói thanh lạnh bay lên giữa màn đêm trống vắng. Thiên Chân không nói gì, tự hiểu rằng lúc này đây tốt nhất là đừng làm ra vẻ thông minh để hỏi người đó có phải là vợ anh không.
“Vậy mà sau này không thể nào thực hiện được!” “Vì sao vậy?”, Thiên Chân không thể không lên tiếng hỏi vì sự nuối tiếc đầy ứ trong giọng nói của anh. “Vì anh bận quá à?” “Không phải”, Tần Thiển chậm rãi trả lời rồi ngẩng đầu lên nhìn ngọn tháp cao chót vót, “Tôi sợ độ cao”.
Thiên Chân sững người. “Là anh sợ cô ấy biết vậy sẽ cười mình à?”, Thiên Chân nhún vai, nửa đùa nửa thật. “Những lần tôi tỏ ra thảm hại trước mặt cô ấy đã quá nhiều rồi!”, anh lặng im, mãi sau mới trả lời.
Thiên Chân hơi khó hiểu, song lại không dám hỏi anh nói như vậy nghĩa là gì. Dù rằng kinh nghiệm làm việc vẫn còn hơi ít, song cô cũng biết rằng việc hỏi quá nhiều về đời tư của sếp không đem lại điều gì hay ho cả, nói không chừng đến sáng mai anh ta sẽ hối hận vì đã nói ra với cô những điều đó. Người khôn ngoan phải biết giữ thân, trước khi bị sự hiếu kỳ giết chết, Thiên Chân quyết định giết chết sự tò mò đó của chính mình.
ù Anh từng nói rằng anh sẽ mãi mãi bên em. Nhưng một ngày chợt nhận ra rằng anh không còn ở bên mình nữa, em có thể làm gì đây? Cuối cùng vẫn phải cắn răng mà sống tiếp. Những người xếp hàng lên tháp Eiffel đông nghịt, những du khách đến tham quan nói bằng đủ thứ ngôn ngữ khác nhau, khiến cho Thiên Chân vừa ngạc nhiên, vừa hơi thất vọng. Cô vẫn nghĩ rằng việc lên tháp Eiffel ngắm cảnh đêm phải là một việc cực kỳ yên tĩnh và lãng mạn, nào ngờ đâu giữa giấc mơ và thực tại luôn cách cả quãng xa. Một người thì cô đơn, hai người thì lãng mạn, một đám người thì lại thành thông tục, chỉ có điều, sự thông tục đó vẫn lay động lòng người.
Cô đứng giữa đám người từ từ di chuyển đó, nhìn về phía Tần Thiển đang đứng tít đằng xa. Nghĩ ngợi một lát, cô bấm số điện thoại của anh. Một khúc hát hơi buồn thương khe khẽ vang lên, đó là một giọng nữ dễ thương đang hát bằng thứ tiếng nước ngoài mà cô không hiểu.
“Có chuyện gì?”, Tần Thiển nhận điện thoại, nhìn về phía cô đang đứng. “Anh chắc chắn là không muốn lên à?”, cô hỏi bằng giọng động viên, gần như có thể hình dung ra anh đang cau mày lại. “Không muốn”, giọng nói của anh nhạt nhòa.
“Bây giờ cô ấy không thấy được nỗi sợ của anh, cũng không có ai chú ý đến đâu”, cô khẽ cười, “Nếu như quả thực anh tỏ ra không ổn, tôi cũng sẽ vờ như không trông thấy”. Tần Thiển không đáp lời, mấy giây sau tín hiệu đứt đoạn, anh đã ngắt máy. Thiên Chân không biết làm thế nào, nhún nhún vai, nhưng khi quay đầu lại, đã trông thấy anh đang từ từ đi tới.
Cô ngạc nhiên, làm cử chỉ ra hiệu đi lên trên, anh gật đầu dù khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào. Một cảm giác thành công vì thế mà nhen lên trong lòng Thiên Chân. Chỉ có điều hàng người phía sau cô đã xếp thành một dãy dài, anh ở cách quá xa. “Xin lỗi, tôi mới vừa cãi nhau với bạn trai, nhưng anh ấy cũng không nỡ để tôi lên đó một mình, đã quay lại rồi, tôi có thể để anh ấy xếp hàng ở đây với mình không?”, Thiên Chân đề nghị đôi vợ chồng già đứng ngay sau mình một cách lịch sự.
“Đương nhiên là được rồi”, bọn họ mỉm cười rộng lượng. Thiên Chân bèn vẫy tay về phía Tần Thiển. Anh ngập ngừng đứng chen vào giữa hàng trong ánh mắt nhìn chăm chăm của vài người. “Vứt bỏ một cô bạn gái đáng yêu như vậy ở đây không phải là việc mà một quý ông nên làm đâu”, người đàn ông tốt bụng đứng sau nhiệt tình nhắc nhở.
Tần Thiển hơi nhếch khóe miệng lên nở một nụ cười miễn cưỡng. Anh nhìn lướt qua người con gái đang cười vụng trước mắt mình rồi không nói không rằng đi thẳng lên mua vé. Thiên Chân cũng không khách sáo với anh, vui vẻ đi sát phía sau. Vào bên trong rồi vẫn còn rất nhiều người đang chờ thang máy, nối gót sát vai. Thiên Chân đứng trong đám người da trắng cao lớn trông nhỏ bé hệt như một đứa trẻ bị nhồi trong đám đông dịch chuyển.
Cửa thang máy vừa mở ra, tất cả cùng ùa vào khiến Thiên Chân suýt nữa ngã bổ nhào. May mà Tần Thiển đã giữ lấy tay cô rồi kéo vào cạnh bên mình. Thiên Chân hơi ngẩn người, đã bao nhiêu năm rồi cô không cầm tay ai. Cô cúi đầu nhìn, Tần Thiển đi một đôi găng tay da màu đen, bàn tay nhỏ nhắn trắng nhợt của cô nằm lọt thỏm bên trong đó, dù không cảm giác thấy hơi ấm từ tay anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được độ siết của những ngón tay.
Cho tới khi vào bên trong thang máy, Tần Thiển mới bỏ tay ra. Thiên Chân đột nhiên cảm thấy tay mình hơi nóng, liền cúi đầu xuống, song đã nhìn thấy một đôi găng tay được đưa tới. Tần Thiển lẳng lặng nói: “Đeo vào đi, trời đang lạnh”.
Thiên Chân cầm lấy, từ từ xỏ tay vào đôi găng vẫn còn nguyên hơi ấm của tay anh. Không vừa một chút nào, cô gập đoạn đầu ngón tay còn thừa ra rồi ngẩng đầu nhìn anh cười: “Tay anh to thật đấy”. Tần Thiển nhìn cô, trong đôi mắt sẫm đen vụt lóe lên một xúc cảm gì đó, song không nói gì. Hôm nay anh không đeo kính, có lẽ là vì không muốn xuất hiện ở nơi công cộng với hình ảnh đã quá quen thuộc. Thang máy chầm chậm trôi lên, ánh sáng lóe chớp trên khuôn mặt anh khiến Thiên Chân ngấm ngầm than trong lòng, đôi mắt anh cũng giống như con người anh vậy, sâu hút không sao dò được.
Thang máy tham quan không đi thẳng lên tới phần đỉnh tháp, đầu tiên dừng lại ở ban công tầng hai. Vẫn là đám đông dài dặc với gió đêm thổi lạnh. Thiên Chân kéo khóa chiếc áo khoác da, chỉ để lộ nửa mặt ra ngoài khăn quàng cổ. Nhìn thấy một đôi tình nhân trẻ đang đứng hôn nhau như ở chỗ không người, cô quay đầu lại rên: “Chắc tôi đã già rồi, không hề có một chút hứng thú lãng mạn nào cả, lúc này đây thật muốn được trốn trong phòng có máy sưởi xem tivi”.
Tần Thiển cười mà như không, chỉ đi sát vào hơn một chút. Thiên Chân cảm thấy sau lưng ấm hơn, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể anh. Là nước hoa Cologne , đáng lẽ cái lạnh phải tạo cảm giác tỉnh táo, song cô ngửi rồi lại thấy hơi buồn ngủ. Chờ đợi mãi rồi cuối cùng cũng lên tới đỉnh tháp, Thiên Chân chạy tới bên lan can, song thấy Tần Thiển vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hình như hơi do dự. Thiên Chân mỉm cười đợi phản ứng của anh, đột nhiên cảm thấy bộ dạng này quả thực cực kỳ đáng yêu.
“Hittler chiếm được bao nhiêu nước, duy chỉ có tháp Eiffel là không thể nào chiếm nổi. Vì sao ông ta chỉ đi qua mà không dám lên trên này, lẽ nào ông ta cũng sợ độ cao?”, Thiên Chân bỗng dưng lên tiếng. Dù câu nói đùa đó hơi miễn cưỡng, Tần Thiển cũng biết rằng cô đang cố tình động viên anh, thế nên từ từ đi đến cạnh cô. Một trận gió từ trên cao ập tới, Paris trong màn đêm biến ảo thành vô vàn vì sao nhỏ.
Sắc mặt anh hơi nhợt, song vẫn vững vàng đứng nguyên tại đó, nhất quyết không lùi bước. Cuối cùng thì Tần Thiển đứng trên đỉnh tháp, nhìn xuống toàn cảnh nhân gian, chỉ có điều người hẹn cùng anh ngắm cảnh ở đây đã không còn nữa. “Anh nhìn xem, hóa ra thế gian này có biết bao nhiêu dải ngân hà, có lẽ là đã ngăn trở không biết bao nhiêu người”, Thiên Chân nói khẽ.
Lời nói của cô khiến cho trái tim Tần Thiển hơi xao động, song anh vốn vẫn là người ít nói nên cứ đứng lặng im. “Nếu như người anh yêu bỗng nhiên lại không yêu anh nữa thì anh sẽ thế nào?”, cô lại hỏi. “Người tôi yêu luôn luôn yêu thương tôi”, anh đáp.
Hơn nữa, còn yêu mãi mãi. Thiên Chân ngẩn người, lập tức tỏ ra buồn bực: “Những lời nói của anh quả thực khó nghe”. “Tôi không cần thiết phải dùng lời nói để được người ta yêu thích”, Tần Thiển đưa mắt nhìn cô, “Tôi muốn đi xuống”.
Khi đứng trong thang máy đi xuống, Thiên Chân không thể không nghĩ có lẽ bọn họ là những du khách dừng chân lại đây ngắn nhất trong lịch sử tháp Eiffel. Ngẫm ra thì những khoảnh khắc đẹp đẽ trong đời đều trôi qua trong chớp mắt.
Khi bạn nhìn thấy những cảnh vật khiến cho mình rung động, bạn đều hy vọng ai đó sẽ cùng mình thưởng thức, thì ai đó ấy chính là người bạn yêu. Chỉ có điều người ấy đã biến mất cùng với quãng thời gian đã mất đi đó của cô. “Những thứ mà ta để lỡ chẳng qua cũng chỉ là một lần thất bại, trái lại cũng có thể nhận được một bài học để rồi bước vào cuộc chiến mới.” Khi bước ra khỏi thang máy, Tần Thiển đột nhiên lên tiếng.
Thiên Chân ngạc nhiên: “Anh không phải là tôi, sao lại kết luận như vậy được”. “Tiểu thư ạ, cô thử chọn bất kỳ người nào đang nói cười ở đây mà hỏi họ xem, có thể sẽ đều nghe được những câu chuyện đầy máu và nước mắt gây xúc động lòng người trong trái tim họ đấy.” Trong đời người có thất tình lục dục[], ai mà chưa từng có những nỗi đau kia chứ.
[] Thất tình: Bảy thứ tình cảm mà mỗi con người đều có như: Hỉ (vui mừng), nộ (giận dữ), ái (yêu thương), ố (ghét), cụ (sợ hãi), ai (buồn bã), lạc (vui vẻ). Lục dục là sáu ham muốn: Ham muốn sắc đẹp; Ưa thích diện mạo đẹp đẽ; Mong có dáng chững chạc, dịu dàng; Muốn đụng chạm vào thân xác giữa nam nữ; Say đắm lời ngọt ngào êm dịu và thích người cao lớn đẫy đà, phương phi. Thiên Chân cắn chặt môi, mãi lâu sau mới nhìn Tần Thiển: “Nếu như làm người có thể thực sự phóng khoáng như vậy, thì sao anh còn cứ tự trói buộc mình mãi?” Khuôn mặt cô ngập chìm trong ánh sáng, hơi đỏ hồng lên vì tức giận.
Tần Thiển nhìn cô im lặng, bởi cô nói quá đúng, khiến anh không thể nào phản bác. Con người luôn luôn dễ dàng tìm ra sai sót của người khác hơn là nhận ra thất bại của mình, anh cũng không ngoại lệ. Cho và nhận đều là cơ duyên, đều là số phận, không phải bất kỳ ai cũng có thể gặp được, chỉ có điều trên đường đời, việc mỗi người xuất hiện trong vai diễn của mình vào thời điểm nào đều đã được ngấm ngầm định đoạt sẵn, cho đến khi phải rời sân khấu, dù dùng dằng tiếc nuối thì cũng vẫn cứ phải đi.
Những điều mà anh hiểu rõ hơn cô cũng không phải chỉ có thế. Nếu như có thể quay về quá khứ một cách dễ dàng thì làm sao có thể biết được rằng quãng thời gian đã qua đáng quý biết bao nhiêu, làm sao có thể biết rằng người đó quan trọng với mình đến nhường nào. “Xin lỗi!”, anh nhìn xoáy vào mắt cô, chầm chậm nói.
Tháng Một năm , hiệp định thương mại dệt may thay đổi, thỏa thuận về hạn ngạch không còn tồn tại, hàng dệt may giá rẻ của Trung Quốc đột phá trong xuất khẩu, khiến cho giá cả hàng dệt may châu Âu liên tục giảm. Đối với các chuỗi thương hiệu thời trang mà nói thì khi đó bọn họ đã bị đe dọa mạnh mẽ từ các siêu thị thời trang giá rẻ, không chỉ gặp áp lực về lợi nhuận, mà sự cạnh tranh cũng ngày càng trở nên gay gắt. Ngành thời trang bước vào thời kỳ chuyển đổi đầy nóng bỏng. Hội chợ triển lãm hàng dệt may Premiere Vision của Pháp được tổ chức lần đầu tiên năm , hàng năm đều thu hút một lượng đông đảo các hãng dệt may lớn trên toàn thế giới về tụ hội. Đây là nơi để họ lên kế hoạch về xu hướng phát triển chủ đạo cho mùa tiếp theo, đồng thời cũng là một cơ sở quan trọng cho các doanh nghiệp dệt may toàn cầu tìm kiếm nguyên liệu, tháng Ba có hàng xuân hè, tháng Chín có hàng thu đông. Mốt thời trang là một thứ vô cùng tinh tế, song ở một mức độ nhất định nào đó, nó được bắt nguồn từ nhà sản xuất nguyên liệu vải. Các nhà sản xuất khi đưa ra một mẫu vải mới hoặc là mẫu chế riêng theo đơn đặt hàng của nhà thiết kế nào đó, sẽ cố tình để lọt ra ngoài thông tin về sản phẩm để kích thích sự tò mò của những người đến tham quan. Cũng vì thế mà Premiere Vision trở thành “đài quan sát khí tượng” cho những xu thế lưu hành và mẫu vải mới nhất, quyền lực nhất ở châu Âu, giữ vai trò công bố hướng đi mới nhất của thị trường thời trang và hàng dệt may thế giới.
Thiên Chân đi theo mấy nhà thiết kế và đại lý của Kevin Chun xuyên qua đám đông náo nhiệt. Nào là bông hữu cơ, vải thun viscose, tơ tằm Ấn Độ, vải kiến… Thiên Chân thấy hoa mày chóng mặt, không khỏi hoảng hồn. Từ trước đến nay trong ấn tượng của cô, về khái niệm vải vóc thì chỉ có cotton, lụa, len, cashmere hay vải nilon thôi.
Đến giờ này cô mới hiểu rõ nguyên nhân Tần Thiển muốn cô đi cùng, là muốn cô thấy nhiều hơn, nhận biết được nhiều hơn. “Thực ra mẫu thiết kế và chất vải là một sự tán tỉnh lẫn nhau, nếu như nhà thiết kế lại không thích đối tượng mình tán tỉnh, thì làm sao có cảm giác và niềm đam mê được”, một nhà thiết kế cân nhắc tấm vải trong tay mình rồi cười nói với Thiên Chân. Mảnh lụa chiffon mềm mại màu trắng chảy trượt trên những ngón tay, anh ta lại chuyển sang tấm len nhung có màu oải hương úa. Thiên Chân không thể không thốt lên khe khẽ: “Sự so sánh đó quả là rất tuyệt”.
“Là nguyên văn câu của Kevin đấy”, anh ta mỉm cười. Thiên Chân hơi ngạc nhiên, cô vốn luôn nghĩ rằng Tần Thiển không thể nói ra những lời uyển chuyển như vậy được.
“Cô thích loại vải nào?”, Tần Thiển lật giở cuốn vải mẫu mà nhà sản xuất đưa cho anh, đột nhiên hỏi Thiên Chân. “Lụa tơ tằm và cashmere”, cô đặt tách cà phê mới pha trong tay lên trên bàn, nghĩ một lát rồi trả lời. Được đấy, một loại lạnh lẽo, một loại ấm áp, hệt như cuộc sống.
“Boring and expensive[]”, Tần Thiển hắng giọng, đầu vẫn không ngẩng lên. [] Nhàm chán và đắt đỏ. “Thực ra tôi thích nhất là lông thú, cái loại đẹp nhất, đắt nhất mà những kẻ mới phất lên hay dùng ấy”, Thiên Chân độp lại không khách sáo, quyết đấu đến cùng.
“Hay đấy, cô có thể mặc chiếc áo đó ra đứng một giờ đồng hồ trên đường Oxford, sẽ có những nhà bảo vệ động vật chào hỏi bằng một thùng sơn đấy”, Tần Thiển đáp lại ngay. Thiên Chân tắc tịt, lại thêm một lần yếu thế, đành ngồi yên trước mặt anh ta xem chọn vải. Màu be dập nổi vỏ trai, xạ hương vàng Ấn Độ, màu hồng hoa anh đào trơn tuột của PVC[], màu đồng và xám bạc phục cổ, màu tím chết mô phỏng sắc hoàng hôn, đen sẫm… Thiên Chân lặng lẽ nhìn những màu sắc của các loại vải trôi lướt qua trong tay Tần Thiển.
[] Vải sợi tráng nhựa. Cô không thể không nghĩ, khi anh ta chọn lựa, so sánh những thứ đó, liệu có phải trong thâm tâm anh ta cũng xuất hiện những sắc màu đó không? Từ nhạt tới đậm, từ rực rỡ đến thâm trầm. Đó là sự mâu thuẫn đan xen, cũng là hài hòa duy mỹ.
Có một mảnh vải thu hút sự chú ý của cô - nó được làm theo phong cách thiết kế khảm Mosaic[], với những hạt nhỏ li ti được đính lại ngoài biên trắng, các màu sắc khác như xám, đen, trắng… được bố trí linh hoạt bên trong, tạo nên hiệu ứng mềm mại cực kỳ hoàn hảo. [] Triết lý thiết kế dựa trên các yếu tố chất liệu, hiệu dụng, bắt mắt và trải nghiệm. Cô muốn cầm lên xem kỹ, vừa đưa tay ra đã chạm phải tay Tần Thiển, hóa ra anh ta cũng đang xem cùng thứ đó.
Cô rút tay về, đột nhiên cảm thấy ngón tay hơi ấm nóng. Anh nhìn cô: “Cô thích nó à?” Thiên Chân gật đầu. “Đây là hàng chúng tôi đặt làm”, Tần Thiển nói, cầm mảnh vải lên tay ngẫm nghĩ một cách kỹ lưỡng, song đầu lông mày nhíu lại, dường như có chỗ nào đó chưa thực sự hài lòng.
“Anh không vừa ý sao?”, Thiên Chân hỏi một cách thận trọng. “Cô thấy thế nào?”, Tần Thiển ngẩng đầu lên, trông thái độ cực kỳ thành thật. “Có vẻ hơi trầm”, Thiên Chân nghĩ một lát rồi chậm rãi trả lời. “Liệu anh có thể thử màu sắc sáng hơn một chút được không, ví dụ như đổi thành màu vàng, đỏ, xanh lá cây ấy.”
Tần Thiển nghe xong liền chìm vào trong suy nghĩ. “Không tồi”, mãi lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô, một nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng. “Sẽ phải chi thêm một chút, song nếu như khi thiết kế dùng phương thức kết nối cục bộ thì chắc sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.” Có vẻ như Tần Thiển hết sức vui vẻ, đôi mắt sẫm đen phía sau cặp kính cũng long lanh ánh cười. Thiên Chân ngẩn người khi phát hiện ra rằng anh cười trông rất đẹp trai, chợt nghe ấm áp trong lòng.
Đường phố đã lên đèn không biết tự lúc nào. Phía bên ngoài cửa sổ là Paris rực rỡ ánh đèn, còn trong phòng thì vô cùng yên tĩnh, không gian phảng phất mùi hương cà phê dìu dịu. Thiên Chân ngồi ghi chép lại một cách nghiêm túc, sắp xếp và phân loại những miếng vải mẫu, thỉnh thoảng khi ngẩng đầu lên cô lại trông thấy Tần Thiển ngồi xoay nghiêng trong im lặng, những đường nét vốn lạnh lùng của khuôn mặt bỗng trở nên mềm mại hơn rất nhiều dưới ánh sáng đèn.
Từ nhỏ tới lớn Thiên Chân là một người hơi tùy tiện. Nhìn thấy sự lao tâm khổ tứ của mẹ hay sự bôn ba tất bật của Mi Lan, cô coi điều kiện sống lý tưởng chỉ cần một căn nhà nho nhỏ đủ để yên tâm nghỉ ngơi, có một công việc với mức lương bình thường nhưng thích hợp và thoải mái, ăn uống nói cười một cách tự tại, thỉnh thoảng đi du lịch một chuyến xa… Vậy mà lúc này đây, dù công việc không thể coi là nhàn nhã, thậm chí còn quá bận rộn, ví dụ như đã đến giờ ăn tối, còn cái bụng cô thì cũng thấy hơi đói, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy đủ đầy. Dù cô khó có thể hình dung một cách xác thực rằng cảm giác đó là gì, nhưng cô biết sự đủ đầy đó xuất phát từ cõi lòng mình. Điện thoại di động đổ chuông, vẫn là giọng ca nữ thấp thoáng vẻ buồn thương đó. Lần này Thiên Chân nghe loáng thoáng ra tiếng Ý.
Tần Thiển nhận cuộc gọi, nghe người ở máy bên kia nói xong, sau đó nói một tiếng cảm ơn. “Hôm nay làm đến đây thôi”, anh tắt máy rồi nhìn về phía Thiên Chân. “Dọn dẹp một chút rồi chúng ta đi ăn cơm, chỗ ăn đã đặt sẵn rồi.” “Đi đâu ăn thế ạ?”, Thiên Chân vừa sắp xếp lại các thứ vừa hỏi.
“Quán Crepe ở bên kia đường”, Tần Thiển trả lời thản nhiên. “Ha, bánh kếp[] là tình yêu lớn của tôi đấy”, Thiên Chân cố ý làm ra vẻ hoan nghênh, sau đó lập tức thở than. “Rốt cuộc vẫn là Paris, đến quán ăn ở bên đường cũng phải đặt chỗ trước.” Cô mà tin anh mới lạ.
[] Bánh kếp (tiếng Anh gọi là bánh Crepe), món bánh truyền thống và phổ biến ở Pháp. ù “Alain Ducasse au Plaza Athénée[]”, Thiên Chân dùng tiếng Pháp bắt chước theo giọng người phục vụ đọc tên nhà hàng khi ra đón khách, nhìn Tần Thiển bằng ánh mắt bất lực, “Tôi không biết là trên thế giới này lại có quán ven đường được gắn ba sao Michelin[] đấy”.
[] Nhà hàng Alain Ducasse ở khách sạn Plaza Athénée. [] Michelin, công ty nổi tiếng về những sách chỉ dẫn du lịch màu đỏ và màu xanh, các sao Michelin mà Red Guide (hướng dẫn màu đỏ) tặng cho các nhà hàng nấu ăn ngon. Là một người yêu thích những món ăn ngon, làm sao Thiên Chân lại không biết một trong ba nhà hàng ba sao Michelin Alain Ducasse nằm trong khách sạn Plaza Athenée của Paris kia chứ? Khi còn học ở Anh, cô đã nếm thử món ăn ở nhà hàng Gordon Ramsay[], nhưng cơ hội ăn ở Alain Ducasse thì chưa từng có.
“Tôi còn nhớ từng đọc trên báo câu này, trong đời nên ăn ở Alain Ducasse một lần”, Thiên Chân thở dài. “Anh xem, anh đã giải quyết được một mong muốn lớn trong đời tôi rồi đấy.” Tần Thiển nhấp một ngụm rượu rồi nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Cô còn có bao nhiêu mong muốn nữa đây?” “Có lúc cảm thấy có rất nhiều, song có lúc lại cảm thấy nó cực kỳ ít ỏi”, Thiên Chân nghĩ ngợi một lát rồi đáp lại.
Tần Thiển lặng im, sau đó khẽ gật đầu. Thiên Chân thoáng ngẩn người, ý của anh ta là… Anh ta đã hiểu ư? Rõ ràng ngay chính bản thân cô cũng cảm thấy câu trả lời đó chẳng giống câu trả lời một chút nào.
Trừ hồi nhỏ được bố hỏi khi đến ngày sinh nhật, đã lâu lắm rồi không có ai hỏi cô mong muốn điều gì, còn bao nhiêu mong muốn nữa. Mới chỉ hơn hai mươi năm vậy mà lại có cảm giác như đã trải qua biết bao thăng trầm dâu bể, những người khác chỉ biết rằng cô là một người tùy tiện bẩm sinh, còn cô lại khâm phục chính sự mạnh mẽ của bản thân mình, dù gì thì cũng vẫn có thể cười rạng rỡ như hoa, thoải mái phiêu dạt nơi chân trời góc bể. Độc hành trên từng đất nước xa lạ, dù là ở những nơi có cảnh quan đẹp nhất cũng không muốn lưu lại hình bóng của mình, chỉ sợ sẽ nhìn thấy sự lẻ loi cô tịch trên mảng tối của những sắc màu rực rỡ. Khi đã đi quá xa trên con đường tự đày đọa bản thân mình, con tim đã kiệt cùng tới mức không còn khát khao hay những thứ có liên quan đến khát khao gì nữa.
“Vậy mong muốn của anh là gì?”, cô hỏi lại. “Mong muốn của con người ở những thời điểm khác nhau cũng khác nhau”, Tần Thiển đáp. “Vậy thì mong muốn của anh trong lúc này đây là gì?”, cô vẫn truy hỏi tới cùng.
“Làm tốt phần thiết kế vụ thu đông”, anh nhướng mắt lên. “Còn cô?” “Giúp đỡ giám đốc làm tốt phần thiết kế vụ thu đông”, cô nháy mắt một cách gian xảo. “Cô xem đấy, cô học rất nhanh”, khóe miệng anh hơi nhếch lên, “Khi không muốn trả lời một câu hỏi thì phải học được cách lảng tránh.”
Thiên Chân gật đầu, cảm thấy ngấm sâu lời dạy bảo. Gan ngỗng vỗ béo ăn với bánh mỳ briche[], kết hợp với nấm truffle[], lá hẹ và rượu vang đỏ tạo nên hương vị đậm đà. [] Foie gras shortcake, món ăn được coi là niềm tự hào của người Pháp.
[] Còn gọi là nấm cục, nguyên liệu được coi là “kim cương của nhà bếp”. Thiên Chân nhìn ánh sáng rực rỡ từ ngọn đèn pha lê bao trùm xuống chiếc khăn trải bàn trắng tinh trải phẳng lỳ, đột nhiên nhớ lại nhiều năm về trước khi cùng Trần Úc tìm đến một quán mỳ thịt bò được lưu truyền là ngon tuyệt ở trong ngõ nhỏ. Quán không có điều hòa, mùa đông dù ngồi trong phòng vẫn rất lạnh, hai người bọn họ cùng bưng bát mỳ thịt bò nóng hổi cuồn cuộn khói ăn ngon lành, cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Trong ký ức dường như vẫn còn mùi thơm của hành hoa và tương ớt, hồi ấy làm sao có thể thích thú đến như vậy nhỉ.
Lúc đi du lịch, ngồi trên tàu hỏa ở Thụy Sỹ, những cảnh đẹp như tranh vẽ cứ lần lượt trôi lại phía sau, cô đã nói với nhà nhiếp ảnh râu ria xồm xoàm ngồi đối diện với mình rằng đời người cũng giống như ngồi trên một chuyến tàu, cảnh tượng trong quá khứ đẹp vô cùng khiến cho bạn tiếc nuối mãi không thôi, song bạn vẫn cứ phải tiến về phía trước, phải rời bỏ nó, để rồi sau đó lại tự nói với mình là không sao hết, rồi mình sẽ còn quay lại xem. Nhưng trên thực tế, bạn vĩnh viễn không thể nào quay lại được. Thời gian trôi qua, cảnh tượng đã lùi lại đằng sau, những người mình gặp trong đời cuối cùng cũng đã đi xa mãi. “Cô muốn ăn món tráng miệng gì?”, Tần Thiển cầm thực đơn tráng miệng mà người phục vụ đưa lại, hỏi Thiên Chân.
“Tiếc là không có souffle[]”, Thiên Chân giở cuốn thực đơn của mình, “Bánh kem Rum baba vậy”. [] Bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng gà, thường dùng làm món tráng miệng ngọt. “Tôi từng ăn trong nhà hàng Louis XV ở Monte Carlo rồi, có lẽ cách chế biến cũng giống nhau, ăn được đấy”, Tần Thiển nói: “Nếu có cơ hội cô thử đến đó ăn xem”.
Thiên Chân thở dài: “Thưa ngài, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ xíu, chưa có nổi món tiền đó để đến nghỉ ở Monaco”. Tần Thiển nhìn cô một cách thản nhiên: “Cô không thể cứ mãi là một trợ lý nho nhỏ được, điều quan trọng trong đời người không phải là vị trí mà lúc này anh đang đứng, mà là hướng đi về phía trước của anh”. Thiên Chân nghe vậy chợt thấy trong lòng sôi sục vì nhận được sự động viên. Những lời Tần Thiển nói không nhiều, song từng chữ đều giá trị.
Khi nhấm nháp món tráng miệng, cô không thể không nghĩ, liệu như thế này có phải là một kiểu cặp bồ hoàn hảo hay không. Ăn những món ngon, có thể được giám đốc dạy bảo tận nơi, mà không cần phải lên giường với anh ta? Trên khóe môi Thiên Chân bất giác nở một nụ cười. Tần Thiển nhìn cô nói: “Sean nói mua giúp quà cho thầy giáo nó, một món quà cũng tương đối nhưng không được đắt quá, nếu không thì sẽ bị nghi là cố tình hối lộ”.
Thiên Chân ngẩn người, không thể không thốt lên: “Lệnh công tử còn nhỏ như vậy mà đã khôn lõi ra rồi. Ngày mai tôi sẽ đi lo chuyện đó”. “Chính xác là có thể dùng vật chất để giành lấy tình cảm, lợi ích vật chất là nhất thời, song tình cảm là mãi mãi”, nhắc đến con trai, Tần Thiển có vẻ dịu dàng hơn một chút. “Sean vốn trưởng thành sớm như vậy.” Thiên Chân thầm nghĩ, thằng nhóc đó đâu chỉ phát triển sớm, mà là quá thành thục, vừa có tiền đồ, cộng thêm ngoại hình và khuôn mặt đẹp trai, không biết rồi sẽ gây họa cho nhân gian thế nào nữa.
Bỏ dao dĩa xuống trong trạng thái hài lòng, Thiên Chân cười nói: “Alain Ducasse quả nhiên không làm tôi thất vọng. Hồi còn ở đại học, có lần tôi cùng đứa bạn vào một nhà hàng hải sản ở bờ biển St Andrew, tốn không ít tiền nhưng rồi phải cố gắng lắm mới ăn hết được một nửa. Nhân viên phục vụ nhìn những thứ thức ăn chúng tôi để thừa lại, tỏ ra bị sỉ nhục sâu sắc, mặt đỏ bừng bừng hỏi xem rốt cuộc chúng tôi có điểm nào không vừa ý với đồ ăn ở đó. Quả thực khiến người ta cảm thấy như ngồi trên thảm đinh, đành phải nói tránh rằng dạ dày của người phương Đông hơi nhỏ”. “Quả thực rất khó để làm vừa lòng tất cả mọi người, bản thân Alain Ducasse cũng từng nói rằng một bữa ăn có thành công hay không, hai phần ba được quyết định bởi nguyên liệu, phần còn lại mới là tài nghệ của ông ta. Khẩu vị của mỗi người không giống nhau, nguyên liệu cũng khác nhau, không thể vì không thích ăn cá mà cứ khăng khăng rằng món cá không ngon được.” Tần Thiển mỉm cười, nói tiếp: “Trong thiết kế cũng vậy, người thích lông thú thật thì sẽ không bao giờ chọn những phục trang được làm bằng lông thú giả dù thiết kế của nó có xuất sắc tới đâu. Còn đối với sự yêu ghét của con người, cũng không thể vì ai đó không yêu cô hoặc cô không yêu ai đó mà nhận định rằng họ không tốt được.” Bàn tay cầm ly rượu của Thiên Chân khẽ run lên, thứ chất lỏng bên trong ly sánh lên thành một đường cong lấp loáng.
Chập tối ngày hôm sau, trước khi quay về London bằng tàu liên vận Euro Star, Thiên Chân mua ở ga Bắc Paris hai chai rượu vang cho Mi Lan cùng với một ít chocolate đồng tiền vàng có in hình tháp Eiffel, so với những cái kẹo mẹ mua về cho cô hồi nhỏ thì lớn hơn rất nhiều. Cô bẻ một mảnh nhỏ rồi đưa vào miệng, cảm nhận vị ngọt đắng đan xen. Thế nên trong những món quà kinh điển của các cặp tình nhân, ngoài hoa hồng có gai ra thì còn có cả chocolate.
“Anh muốn ăn không?”, cô đưa ra mời Tần Thiển cho phải phép, thừa biết là thế nào anh cũng không ăn. Quả nhiên Tần Thiển lắc đầu, tiếp tục đọc báo. Thiên Chân liếc nhìn qua tấm vé trong tay mình, không thể không bật cười: “Sự hài hước sâu cay của người Anh quả là tuyệt kỹ, điểm cuối lấy ngay tên là Waterloo[], không biết những người Pháp thường đi qua đi lại giữa hai nước cảm thấy thế nào”.
[] Trận Waterloo diễn ra vào ngày -- tại một địa điểm gần Waterloo, thuộc Bỉ ngày nay. Quân đội Đế chế Pháp dưới sự chỉ huy của Napoléon Bonaparte đã bị đánh bại bởi liên quân của Liên minh thứ bảy, bao gồm quân Anh và đồng minh. “Tháng mười một năm nay ga đến ở Anh đã đổi sang St Pancras rồi”, Tần Thiển nói, “Thực ra người Pháp từ xưa tới nay vẫn luôn tự cao tự đại cũng không quan tâm đến điều đó, chẳng phải Victor Hugo từng nói Waterloo là một trận chiến hạng nhất, song người chiến thắng lại là tướng quân hạng hai hay sao”. Hễ nhắc tới Waterloo người ta thường hay nhớ ngay tới Napoléon Bonaparte, chứ không phải là công tước xứ Wellington[].
[] Arthur Wellesey (-), một vị tướng Anh vĩ đại. Ông đã chỉ huy đội quân đánh thắng Napoleon trong trận Waterloo. “Có điều công tước xứ Wellington cũng đã cống hiến rất nhiều cho ngành thời trang. Ông ta từng nói, nếu như vệ binh Hoàng gia mặc quân phục đi trên đường phố St James ở London mà cầm theo chiếc ô trông sẽ rất tuyệt. Sau này ô đã trở thành một vật dụng không thể thiếu của các quý ông người Anh. Ngoài ra ông ấy còn rất chú ý tới cách đi giày cao cổ của quân lính, năm từng có những bức tranh biếm họa vẽ hình ông ấy với đôi bốt ngay bên dưới cổ, còn những đôi bốt cao su cổ cao cũng được gọi là Wellingtons.” “Cô cũng biết nhiều đấy nhỉ”, Tần Thiển nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên.
“Ha ha”, Thiên Chân cười, “Tôi là một kẻ phát cuồng với lịch sử các cuộc chiến tranh, mà lại chuyên tìm kiếm những câu chuyện vụn vặt bên lề, cũng từng học về điện ảnh nữa, thế nên hay chú ý đến sự hóa trang hình tượng nhân vật ở các thời kỳ khác nhau, những chuyện tương tự như vậy còn biết rất nhiều”. Tần Thiển ngẫm ngợi một lát: “Thực ra những hiểu biết đó rất hay, lại có những lợi ích nhất định đối với công việc kiểu như lập kế hoạch PR, lấy thời trang kết hợp với lịch sử văn hóa làm tiêu điểm tiếp thị, sẽ có thể tăng điểm cộng không ít. Lấy một ví dụ không phù hợp lắm, năm , buổi trình diễn thời trang bộ sưu tập thu đông dành cho nam giới của Rei Kawakubo tổ chức cùng ngày với lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày giải phóng trại tập trung Auschwitz[], những trang phục mà bà thiết kế trông cũng dữ dội như quân phục của phát xít Đức. Dù từ đầu tới cuối bà vẫn im lặng để đối phó lại với những mối hoài nghi, song quả thực đã tạo thành dư luận rộng rãi và tỷ lệ người biết đến cực cao”. Thiên Chân chăm chú lắng nghe, cố ghi nhớ ở trong lòng, còn Tần Thiển thì nhìn cô như đang nghĩ ngợi điều gì.
[]Trại lớn nhất trong các trại tập trung của Đức Quốc xã, nằm ở Ba Lan...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thiên Chân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đó trước mắt mình. Quen thuộc bởi vì đã biết nhau trong một thời gian không ngắn, xa lạ bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế này. Những đường nét rõ ràng góc cạnh đã trở nên mềm mại hơn vì giấc ngủ.
Dường như cảm giác thấy, anh từ từ mở mắt. Khi đó Thiên Chân mới biết thời khắc một người đàn ông thức dậy cũng làm lay động lòng người đến vậy. “Chào”, cô nói.
“Chào”, anh ngồi dậy, sau đó xuống giường. “Trời sáng rồi”, Tần Thiển kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời chảy tràn vào cả trong phòng, trải trên da tạo nên cảm giác hơi ấm nóng. Thiên Chân chợt cảm thấy đau lòng, cái cảm giác đó cứ lan dần vào trái tim. Cô trùm tấm chăn mỏng lên đầu, muốn chạy trốn về cái lãnh địa an toàn của mình.
Tuy nhiên góc chăn đã bị Tần Thiển kéo lại. Anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô: “Tôi vẫn nhớ trong showroom ngày hôm đó cô nói rằng cô ghét ánh nắng sớm mai.” “Anh biết không, thực ra tôi là ma cà rồng”, Thiên Chân cười, sắc mặt hơi nhợt nhạt, “Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, tôi sẽ bị thiêu đốt thành tro.” “Thật không?”, anh nói rồi ngồi xuống cạnh cô, “Cô biết đấy, có một số loài ma cà rồng không sợ ánh mắt mặt trời, bởi vì bọn chúng sử dụng một số phụ kiện khiến cho chúng có sức mạnh đặc biệt.”
“Nhưng mà tôi không có”, Thiên Chân đáp, khóe miệng bắt đầu thấp thoáng một nụ cười. “Tôi có”, anh mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, tìm một chiếc hộp, mở nắp. Bên trong là một sợi lắc tay, trông hình thức giản đơn, không có gì đặc biệt. “Đá obsidian[4] đấy, nó có thể hút đi tất cả những vận khí xấu trên cơ thể cô, cũng có thể khiến cho cô không sợ ánh nắng mặt trời buổi sớm nữa”, Tần Thiển nói rồi đeo lên tay cho cô.
[4] Obsidian, đá được cấu thành bởi dung nham nguội, còn được gọi là “tinh thể thủy tinh”, hay “tinh thể núi lửa.” “Nó ở đâu ra thế?”, Thiên Chân vuốt những viên đá tròn tròn mát lạnh trên bề mặt chiếc vòng. “Vợ tôi làm thiết kế đồ trang sức….”
Thiên Chân định cởi ra, song anh đã ngăn lại: “Tôi chưa nói hết, Thiên Chân, chiếc lắc tay này là tôi học làm theo cô ấy trong lúc hứng thú nhất thời. Quả thực tôi không có tài về phương diện đó, thế nên tay nghề vụng về, trông hình thức quá bình thường.” Thiên Chân thở phào, khóe miệng hơi cong lên: “Ha, sản phẩm thất bại không thể giơ ra ngoài được mới tặng cho tôi, anh cũng tuyệt vời thật đấy.” Tần Thiển vẫn bình thản trước câu trách cứ của cô: “Cô biết đấy, ngoài Sean ra, đã rất lâu rồi tôi không tặng quà cho ai.”
“Bởi vì trong mắt anh, tôi với thằng bé cùng là đứa trẻ đáng thương bị thiếu hụt tình yêu của mẹ”, Thiên Chân nói. Tần Thiển lặng lẽ cười như thừa nhận. “Ông Tần, có một người đàn ông Trung Quốc đến tìm cô Jean”, nhân viên lễ tân kết nối điện thoại của Tần Thiển, “Tôi đã nói với anh ta là cô Jean xin nghỉ không đi làm, nhưng anh ta lại nói muốn tìm ông.”
“Mời anh ta lên đây”, Tần Thiển bình thản nói. Hai phút sau, Trần Úc đi vào văn phòng của anh. “Xin hỏi ông Trần đến đây có việc gì?”, Tần Thiển nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhưng khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào trước mắt mình.
“Tôi muốn tìm Thiên Chân”, Trần Úc vừa đi vào đã nói ngay. “Quả thực là cô ấy đang xin nghỉ ốm, mấy ngày hôm nay đều không đến làm”, Tần Thiển đáp lại bằng giọng bình tĩnh. Trần Úc chau mày lại: “Tôi nghĩ chắc quý công ty phải có hồ sơ nhân viên, tôi có thể biết địa chỉ nhà cô ấy được không?”
“Coi như là anh biết địa chỉ, thì cũng không thể tìm thấy cô ấy”, Tần Thiển khẽ mỉm cười. “Ông có ý gì?”, giọng Trần Úc trở nên lạnh lẽo. “Vì cô ấy ở ngay tầng trên, nơi tôi ở”, Tần Thiển nhìn Trần Úc rồi chậm rãi nói, vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên.
Trần Úc hơi sững lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình. Người đàn ông đó lớn hơn anh gần chục tuổi, từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ điềm nhiên thong thả, song những lời nói lại sắc lẹm như kiểu giết người không thấy máu. Trần Úc là người từ trước tới nay không dễ dàng lùi bước. Thế nên Trần Úc khẽ cười: “Ông Tần quả nhiên là một ông chủ tốt, biết thấu hiểu và quan tâm chăm sóc đến nhân viên. Thiên Chân từ trước đến nay vẫn mong manh và không biết đánh giá con người, nay lại hân hạnh được ông chăm lo đến, ông quả là hào phóng.”
“Đừng khách sáo”, Tần Thiển từ tốn đáp. “Vậy tôi có thể gặp cô ấy một lát được không?”, Trần Úc hỏi. “Đó là quyền tự do của hai người”, Tần Thiển đáp, “Cô ấy đồng ý là được.”
Nói xong, Tần Thiển mở hộp chức năng và bấm điện thoại. “A lô?”, một giọng nói mềm mại vang lên. “Thiên Chân, Trần Úc vừa đến đây, đang muốn gặp cô”, Tần Thiển chậm rãi nói vào trong điện thoại.
Phía bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó giọng nói ấp úng mới vang lên trong do dự: “Tôi không muốn gặp anh ta, anh kiếm cớ gì đó giùm tôi có được không?” Tần Thiển đưa mắt nhìn Trần Úc, thấy sắc mặt anh ta đột nhiên u ám. “Tôi không thích nói dối, Thiên Chân”, anh nói tiếp, “Bất kể là cô sợ phải trông thấy anh ta, hay không muốn gặp anh ta, cô đều phải nói ra một cách thẳng thắn.”
Thiên Chân lại ngập ngừng hồi lâu. “Tôi không biết”, cô nói yếu ớt, “Khi thấy anh ta tôi sẽ không vui, tôi cũng không biết phải nói với anh ta những gì… Tóm lại là tôi chưa sẵn sàng để có thể gặp mặt anh ta.” “Được rồi, tôi sẽ nói với anh ta”, Tần Thiển chào Thiên Chân rồi dập máy.
“Anh đều đã nghe thấy rồi đấy”, Tần Thiển nói, nhìn Trần Úc khi đó sắc mặt đã trở nên hơi nhợt nhạt. “Tôi sẽ đợi cô ấy ‘sẵn sàng’”, Trần Úc nói lạnh lùng, đôi mắt đen sắc lẹm nhìn Tần Thiển, “Ông Tần, nếu như ông thực lòng làm người hùng của cô ấy, thì xin ông hãy toàn tâm toàn ý. Thiên Chân hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như ông không có ý gì, thì đừng có để cho cô ấy quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho mình.” “Anh Trần quá lo nghĩ rồi”, Tần Thiển mỉm cười, “Có thể nói ra những điều này, chắc chắn anh cũng đã phải nghĩ ngợi rất nhiều về quá khứ và ngộ ra được một cách sâu sắc.”
Trần Úc sầm mặt lại: “Thiên Chân gặp được một nhân vật khôn ngoan và lợi hại như ông Tần đây, cũng không biết là phúc hay họa nữa.” Khóe môi Tần Thiển hơi nhếch lên, song anh không nói gì. Nhìn theo bóng Trần Úc bước đi, anh ngồi lặng lẽ hồi lâu như ngẫm ngợi. Sau khi nhận được điện thoại của Tần Thiển, Thiên Chân luôn trong trạng thái ngơ ngẩn thất thần, trong lòng khó chịu vô cùng.
Cô vẫn luôn biểu hiện không ổn lắm trên phương diện tình cảm, giấc mơ vừa rồi đã quay đi trở lại đến cả trăm vạn lần mà vẫn khó lòng giải tỏa được. Cứ một lòng một dạ muốn biết câu trả lời, đến nay thì đã biết sự thật, cô trái lại không biết phải kết thúc thế nào, chỉ đành trốn chạy trong vội vã. Nực cười biết bao, đã từng thề non hẹn biển, chỉ có anh là người duy nhất, vậy mà giờ đây lại thảm hại thế này. Hồi đó cô từng đọc lời tựa mà Andrea Mayor[5] viết trong “Remembrance of things past[6]”, rằng bọn họ từng cố gắng theo đuổi tình yêu với một người, một người bạn, một vài đức tin. Dĩ vãng cứ chầm chậm dâng trào từ một nơi nào đó không sao đoán định được rồi chôn lấp những ký ức tươi đẹp nhất, quý giá nhất của họ. Cuối cùng luôn có một ngày sẽ không làm sao giữ lại nổi cái người mà ta từng yêu thương, từng đau khổ, từng cùng tham gia cuộc cách mạng đó… Thiên Chân không tin, làm sao tình yêu lại có thể bay đi như cánh nhạn không để lại dấu vết gì kia chứ? Huống hồ chim nhạn sẽ quay về phương Bắc[7]. Đến hôm nay mới biết, nếu như thời gian đã khiến cho tất cả sự ngọt ngào trở nên không sao chịu nổi, thì con người chẳng bằng hãy cố quên đi. Thực ra không phải “lúc gặp được nhau đã khó, khi chia tay lại càng khó khăn hơn”[8], mà nhiều khi gặp nhau thì dễ nhưng khi chia cách lại khó biết bao.
[5] Nhà văn người Pháp. [6] Tiếc thương thời đã qua, một tiểu thuyết của Marcel Proust, nhà văn người Pháp. [7] Chim nhạn bay về phương bắc báo hiệu mùa xuân.
[8] Một câu thơ của Lý Thương Ẩn, “tương kiến thời nan biệt diệc nan.” Chỉ là phải làm thế nào để khi gặp một người trong tâm ý của mình, có thể kiểm soát được tình cảm bằng lý trí, để có thể dồn hết tất thảy, thậm chí cả tương lai cho nó một cách rõ ràng. Rốt cuộc chúng ta vẫn là người phàm trần.
Bởi vì còn trẻ, mới yêu một cách giản đơn và mong manh như vậy, nên không thể nào chịu nổi những sự u ám và hiểm ác đó. Ngồi cuộn tròn trên ghế salon, cô nghĩ đến điều Tần Thiển từng nói: “Không ai là không phạm sai lầm, không ai có thể thực sự xứng đáng với con người của chính mình trước đây. Cô cần phải tha thứ cho Thiên Chân ngày đó.” Vì sao lúc nào anh cũng có thể nói trúng, nhìn trúng vào cõi lòng cô, khiến cho cô thấy sốc như vậy? Lẽ nào, thực sự là vì cô còn quá trẻ, những điều trông thấy, những thứ trải qua vẫn không nhiều bằng anh?
Chuông điện thoại lại vang lên. “A lô”, Thiên Chân nhấc máy. “Đoạn Thiên Chân? Sao lại là chị được?”, đầu dây bên kia lặng im một lúc, sau đó là một giọng nam non nớt chứa đầy sự kinh ngạc vang lên.
“Sean à?”, Thiên Chân lập tức phản ứng kịp thời, “Tiến bộ nhanh đấy, đến Trung Quốc nên bắt đầu nói tiếng Trung được rồi.” “Sao chị lại ở trong nhà tôi?”, thằng quỷ nhỏ vẫn tiếp tục truy vấn không tha. “À”, Thiên Chân cảm thấy không nên nói thật, thế nên bịa ra một lý do, “Chị đến giúp bố em sắp xếp lại một số đồ đạc, em tìm bố à?”
“Ừm, tôi tưởng giờ này bố tôi đã ở nhà rồi”, Sean đáp, sau đó lập tức hỏi, “Tuy nhiên có chị ở đây cũng được. Câu trước câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là gì?” “’Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích[9]’ chứ còn gì, câu hỏi đó quá dễ”, Thiên Chân trả lời, dùng ngay chính câu Sean đã nói với mình khi trước, “Lẽ nào em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet à? Lại còn cả thứ gọi là google nữa có biết không? Em chỉ cần ra ngồi trước máy tính, gõ vào câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là xong thôi mà.” [9] Hai câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch, có nghĩa là: “Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước, Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta.”
“Tôi đang ở ngoài làm gì có máy tính”, Sean cãi lại với vẻ bất mãn, “Điện thoại di động thì có thể dùng lên mạng, nhưng máy của tôi toàn tiếng Anh, không có phông chữ tiếng Trung, không thể nào gõ được.” “Đáng đời!”, Thiên Chân cố tình trêu thằng bé một cách hả hê, “Chỉ là một câu thơ thôi mà phải kích động đến thế hay sao, lại còn gọi cả điện thoại đường dài để hỏi nữa.” “Nhưng mà tôi vừa mới trả lời người ta, câu trước đó là “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng[10]” rồi”, Sean tỏ ra thất vọng, “Chả trách Lương Bội Bội cáu lên chạy mất.”
[10] Câu thơ trong bài “Đêm xuân” của Tô Thức, thường dùng để chỉ đêm động phòng của vợ chồng mới cưới. “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta?”, Thiên Chân cười ngất tới mức gần như không thở nổi, “Nhóc à, nhóc brokeback[11] phải không?” [11] Từ mới có nguồn gốc từ bộ phim “Brokeback mountain”, ám chỉ người đồng tính nam.
“Cười cái quỷ sứ nhà chị ấy, chị mới là đồ Lesbian”, Sean nổi giận đùng đùng, “Chị đừng có mà dìm hàng, tôi thích phụ nữ mà.” “Thôi đi, em còn chưa đủ mười tuổi đấy”, Thiên Chân vẫn không thể dừng cười được. “Người đàn ông thông thường thích phụ nữ khi còn trẻ, đến lúc già mới thích con gái”, Sean nói đầy vẻ nghiêm túc.
“Vậy thì Lương Bội Bội đó là như thế nào?”, Thiên Chân tiếp tục khiêu khích. “Không đến lượt chị biết”, Sean xì một tiếng, “Tôi thấy cô đơn, kiếm một người làm bạn không được hay sao?” “Haiz, nhóc à, chị khuyên nhóc một câu này thôi nhé”, Thiên Chân cười phỉnh, “Con gái Trung Quốc không dễ theo đuổi đâu, em đừng có mà dùng cái cách dụ dỗ con gái phương Tây, tưởng rằng chỉ cần đẹp trai là được. Mau tìm cách dắt lưng ba trăm bài thơ Đường đi.”
“Ai thèm quan tâm đến chị, bye!”, thằng quỷ nhỏ tỏ vẻ cực kỳ không vui, dập máy. Thiên Chân gác máy xong, nhớ tới cái câu nói kinh người của nó, vẫn không khỏi buồn cười. “Cứ tưởng rằng cô sẽ hơi buồn bực, không ngờ lại vui vẻ thế này”, một giọng nói chậm rãi vang lên ở phía sau.
Thiên Chân quay đầu lại, thấy Tần Thiển đã về. “Sean quả đúng là một thằng hề”, cô cười. “Cô xưng chị với nó, vậy lẽ ra phải gọi tôi bằng chú”, Tần Thiển nói, một nụ cười phảng phất trên khóe môi.
Thiên Chân cũng cười hơi xấu hổ: “Quả thực tôi thấy thích nó rồi.” Nói xong, cô kể lại chuyện ngốc nghếch của Sean, khiến Tần Thiển cũng không thể nhịn được cười. “Đúng là về Trung Quốc mà mất mặt quá đi thôi”, anh cười với vẻ bất lực.
“Chỉ cần đừng có dẫn bạn gái về là được”, Thiên Chân rên rỉ. “Ừm”, Tần Thiển đáp, quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Không vấn đề gì chứ?” Thiên Chân hơi ngẩn ra, sau đó mới biết anh hỏi tình trạng của cô, “Không vấn đề gì.”
“Nhưng anh ta có nói gì với anh không?”, Thiên Chân hỏi. “Không”, Tần Thiển trả lời, giọng nhẹ tênh. Mười ngày sau Thiên Chân lại tiếp tục đi làm, may mà vết thương cũng không sâu lắm, đã liền sẹo, tuy nhiên tạm thời vẫn phải đi giày vải. Cô lót thêm một lớp mút vào bên dưới đế giày, cộng thêm cách ăn mặc trông cũng phù hợp, chỉ có điều không đi giày cao gót, khiến cô có cảm giác thấp hơn mọi người hẳn một cái đầu.
Hồi còn đi học cô thấy người khác đi giày cao gót trông luôn có vẻ rất trưởng thành, bây giờ mới nhận ra sức quyến rũ của nó, ngực đầy mông nở tất cả đều đẹp hơn nhờ vài centimet đó, hễ đã đi giày cao gót rồi thì không thể bỏ ra được nữa, dường như không thể nào còn lấy lại được những khoảnh khắc trong trẻo đã trôi qua trong quá khứ. Mọi người trông thấy cô đều nhiệt thành hỏi thăm, nghe giọng không có gì khác thường, xem ra công tác bảo mật của Tần Thiển đã làm rất tốt, chỉ trừ Thomas nhìn cô cười đầy ý nhị. Thiên Chân ngầm rên lên ở trong lòng, ông có cười cũng vô ích, Tần Thiển đâu có phải là người bừa bãi, tôi làm gì có đủ năng lực để thâu tóm dễ dàng như vậy chứ?
Song nghĩ lại sự quan tâm của Tần Thiển với mình trong suốt thời gian qua, trong ngực cô vẫn trào dâng lên một niềm ấm áp. Cô chợt thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt màu hạt dẻ, có lẽ là người bản địa, đứng lên ngay bên bàn sát chỗ ngồi của mình. “Chào cô, tôi là Rita, trợ lý mới ở đây”, cô gái tự giới thiệu rồi đưa tay ra.
Thiên Chân cười bắt tay cô gái, ánh mắt hơi chững lại. “Thiên Chân, cô tới đây một chút”, có tiếng Tần Thiển gọi cô. Thiên Chân đi vào văn phòng của Tần Thiển, đóng cửa rồi ngồi xuống ghế.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám nhạt, nó khiến cho khuôn mặt vốn có những đường nét rõ ràng càng trở nên thanh nhã hơn. “Tôi đã tìm được một người trợ lý mới”, anh vừa nhìn thấy cô đã nói ngay, “Rita sẽ tiếp nhận công việc cũ của cô.” Thiên Chân gật đầu, lắng nghe bằng vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô không lo lắng về tương lai của mình à?”, Tần Thiển nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cô, khóe miệng hơi nhếch lên. “Lẽ nào anh có thể bán tôi đi hay sao?”, Thiên Chân cười ranh mãnh, “Huống hồ mấy ngày vừa qua anh hết lòng hết sức chăm sóc tôi, nếu như không thể thu lại được chút lợi nhuận từ bản thân tôi chẳng phải thiệt thòi quá ư?” “Đúng rồi, đã bỏ ra một khoản vốn, thì giờ dù có nguy hiểm hơn nữa cũng vẫn phải nghiến răng mà đầu tư tiếp, nếu không thì làm sao mà cam tâm được”, Tần Thiển tiếp diễn câu nói đùa của cô một cách nghiêm túc, giọng nhẹ nhàng, “Chuyển cô sang bên Thomas có được không?”
Thomas là giám đốc thiết kế, song ông ta cũng phụ trách luôn cả mảng tiếp thị thương hiệu. Thiên Chân không có một chút khái niệm nào về thiết kế, nên chắc ý Tần Thiển là sắp xếp cô vào bộ phận sau. “Suy nghĩ một chút đi, sau báo kết quả lại cho tôi cũng được”, Tần Thiển nhìn cô. “Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý”, Thiên Chân cười, “Dù gì thì anh cũng đã tìm được người thay thế tôi rồi mà.”
“Cả hai công việc đó đều vất vả, song vị trí trợ lý thì không thể phát huy hết mọi năng lực của cô”, cho rằng Thiên Chân nghĩ mình đã cắt đường về, Tần Thiển bèn giải thích. “Tôi hiểu, là tôi nói đùa vậy thôi”, Thiên Chân nở nụ cười rạng rỡ, “Hôm sinh nhật tôi anh cũng đã nói rồi, sẽ đòi tôi báo đáp, thế nên tôi đã sẵn sàng từ lâu.” Những công việc đó có thể sẽ rất vất vả, hôm đó anh nói vậy.
Câu trả lời của cô là: Không vấn đề gì, nhận ân huệ của người khác thì phải báo đáp, dù thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Từ trước đến nay Thiên Chân vốn không phải là một người tự thỏa mãn với hoàn cảnh thực tại, khả năng thích nghi của cô rất tốt, nhưng sở dĩ cô nhận lời một cách dễ dàng như vậy, là vì cô tin rằng anh đã thay cô lựa chọn rất đúng. Sự tin tưởng đó xuất phát một cách tự nhiên từ nơi sâu thẳm của trái tim, nó cũng bản năng như việc hít thở bình thường vậy.
Nhưng vì sao trong khoảnh khắc mới rồi, cô lại hơi do dự chứ? Nếu như đi theo Thomas, thì từ nay trở đi cô sẽ không có cách nào để được ở bên anh, không thể nào có nhiều cơ hội để được thấy anh hào hứng nói cười hay dáng vẻ bình thản, lặng lẽ tập trung vào công việc của anh nữa. Đột nhiên ý thức ra điều đó, Thiên Chân nhìn Tần Thiển, ánh mắt hơi mụ mẫm.
“Sao thế?”, anh hỏi. Cô vội vàng lắc đầu. “Nếu như không có chuyện gì thì tôi xin đi trước để chuyển giao công việc cho Rita”, cô nói rồi đứng dậy, không nhìn vào mắt anh nữa.
“Chờ chút”, anh ngăn bước chân hơi có phần gấp gáp của cô lại, “Về phương diện Marketing cô vẫn còn là người hoàn toàn mới, cũng chưa có nhiều quan hệ, ở bên cạnh Thomas thì chịu khó quan sát học hỏi một chút, đối với bên ngoài thì cô vẫn mang danh nghĩa là trợ lý của tôi, như vậy người khác sẽ xem trọng hơn, đợi tới lúc cô làm được tương đối rồi thì mới chính thức điều chuyển.” “Vâng”, Thiên Chân gật đầu. Sau hôm đó Thiên Chân chuyển xuống phòng kế hoạch tiếp thị ở tầng ba, lại bắt đầu một công việc mới. Cô cũng dần dần phát hiện ra rằng Tần Thiển nói quả không sai, so với lúc làm trợ lý đầy những việc vụn vặt, dù rằng làm tiếp thị cũng cần bao quát được hết tất cả những việc vi mô, song đối với cô mà nói thì nó thú vị hơn rất nhiều, dù là tiếp xúc với người nào, hay tham gia một Chương trình gì đó, đều khiến cô thu được nhiều điều, mở rộng tầm nhìn.
Thomas dù ngày thường thì hòa nhã đáng yêu, nhưng khi chính thức bắt tay vào công việc thì thực sự điên cuồng, dù rằng ông cũng có ý quan tâm đến, song cô vẫn cảm thấy bận khủng khiếp, mới hay sự cảnh báo của Tần Thiển cực kỳ chính xác. Dần dần những lần gặp Tần Thiển cũng ít đi rất nhiều. Trước đây Thiên Chân đi theo anh, biết anh thường xuyên ra nước ngoài, mà thời tiết giờ đã chuyển lạnh, thiết kế vụ xuân hè đã bước vào giai đoạn sôi động. Thỉnh thoảng đi lên phòng thiết kế, nhìn thấy các đồng nghiệp đều lao đầu vào làm việc, cô lại nhìn vào văn phòng quen thuộc đó một cách vừa cố tình, vừa vô thức, nhưng thường xuyên thấy cánh cửa đóng kín, phía sau bức tường kính là một gian phòng vắng bóng người. Những khi nghỉ giữa giờ, cô thường một mình cầm ly nước đi lên hành lang đứng trước cửa sổ sát từ sàn lên trần nhìn phong cảnh bên ngoài. Việc đó trở thành một thói quen của cô trong những ngày này.
Những đám mây lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh trong vời vợi. Cô còn nhớ lần đầu tiên bước từ trên máy bay xuống, đặt chân lên mảnh đất này, ấn tượng đầu tiên là bầu trời xanh không bờ bến. Bầu trời trong vắt ấy dường như đã làm cho trái tim cô bỗng nhiên yên ổn lại. Những con người xa lạ đi xuyên qua nhau, mỗi người có một lối đi riêng.
Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt được phản chiếu lại qua làn kính đó, đôi mắt của cô chứa đựng bên trong cả một dải hoang vu. Nỗi đau khổ lớn nhất của đời người là gì? Là khi nên cười thì lại không vui vẻ gì, khi đáng khóc thì lại không có nước mắt, khi phải tin thì lại không có một lời hứa nào.
“Anh có đến buổi tiệc tối nay không?” “Có. Tôi đi nghỉ trước một lát đã” Giọng nói quen thuộc từ xa tiến đến gần, Thiên Chân quay người lại, Tần Thiển đang đi về phía cô cùng Thomas. Trên cánh tay anh vắt một chiếc áo khoác, trông khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi nhưng thần thái vẫn bình thản như mọi khi.
“Anh về rồi à?”, Thiên Chân mỉm cười, những ngón tay cầm ly nước bất giác hơi siết lại, “Nghe nói bên Scotland đang có tuyết lớn.” “Ừm”, Tần Thiển gật đầu, cười nhẹ nhàng, “Vậy nên máy bay mới muộn giờ.” Thomas liếc nhìn bọn họ, cười mà như không cười.
Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. “Gần đây công việc thế nào, tất cả thuận lợi chứ?”, Tần Thiển lại hỏi, “Nếu cảm thấy vất vả quá thì cứ nói với Thomas.” “Tất cả đều tốt, anh yên tâm”, Thiên Chân vội nói ngay để đối phó lại cái nhìn đầy ám muội của Thomas.
“Tôi có gì mà không yên tâm”, Tần Thiển nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, song giọng nói lại thấp trầm và mềm mại, “Gặp ở bữa tiệc buổi tối.” ù Bữa tiệc hôm đó là do một tờ tạp chí thời trang nổi tiếng tổ chức nhằm chúc mừng hai mươi năm ngày xuất bản, chỗ nào cũng thấy những nhân vật có tiếng tăm cỡ lớn được mời có mặt, tụ thành từng tốp trước ánh đèn flash. Thiên Chân đi theo Thomas lên cầu thang, băng qua hành lang, thỉnh thoảng phải dừng lại để chào hỏi người này người nọ.
Mỉm cười, bắt tay, trò chuyện, trao đổi danh thiếp…, những việc như thế không còn nhớ nổi đã lặp lại bao nhiêu lần nữa. “Đến rồi à?”, giọng nói quen thuộc và bình thản vang lên. Thiên Chân ngẩng đầu. Dưới ánh đèn pha lê, người đàn ông đó đứng ngay chỗ ấy, dáng người dong dỏng cao, các luồng ánh sáng giao thoa trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Thời khắc đó, dường như vạn ngàn năm đã hối hả trôi qua.
Cô thấy buồn bực trong lòng – Đoạn Thiên Chân, mày bị trúng tà rồi hay sao? Tần Thiển nhìn Thiên Chân khi đó đã cao hơn tương đối, bèn nhìn xuống phía dưới chân cô, lông mày đột nhiên lay động: “Không sợ vết thương đau à.” Thiên Chân cười: “Thomas đã chọn giúp tôi một đôi Jimmy Choo, rất đẹp phải không, tôi tự coi mình là nàng tiên cá, mỗi bước đi đều đau thấu tới trái tim nhưng cũng đáng.”
“Tiếc là cô ấy không chịu mặc bộ váy dạ hội mà anh mới thiết kế, bộ hình chữ Y có xếp nếp ấy, phụ nữ có dáng đồng hồ cát sẽ hấp dẫn không gì sánh được”, Thomas tiếc nuối phàn nàn. “Tôi vốn định để cô ấy làm người mẫu miễn phí trong bữa tiệc tối nay.” “Bộ đó không hợp với Thiên Chân”, Tần Thiển nhìn lướt qua Thiên Chân khi đó đang hơi xấu hổ rồi chậm rãi lên tiếng. “Ha, không phù hợp chỗ nào?”, Thomas cười lớn, “Là màu sắc không hợp, hay là kiểu dáng thiết kế hở toàn bộ lưng không hợp?”
Tần Thiển không nói gì, còn Thiên Chân thấy mặt mũi nóng bừng. Tòa nhà nơi tổ chức bữa tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc Gotic với lịch sử vài trăm năm. Những kiến trúc kiểu tương tự ở Anh quả thực không hề ít, trong đó nhiều căn nhà diện tích lớn thường xuyên được thuê làm địa điểm tổ chức các hoạt động kiểu này. Tranh thủ lúc bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều tản ra xung quanh, Thiên Chân trốn vào một góc, đứng nhìn bức bích họa để mặc cho tâm trạng ngao du, tạm thời nghỉ ngơi trong ít phút.
“Hơi ngạc nhiên có đúng không?”, một người đứng bên cạnh cô chậm rãi lên tiếng, “Quảng cáo nước hoa Dior Poison hóa ra lại lấy cảm hứng từ những mẫu thiết kế Gotic hồi thế kỷ mười chín.” “Vậy à?”, Thiên Chân nhìn người đàn ông trước mắt mình, mỉm cười, “Tôi không thích mùi hương của Poison.” Anh ta là một người đàn ông có sức hấp dẫn với mái tóc màu nâu vàng nhạt, đôi mắt màu xám lục, nghe giọng hơi mang khẩu ngữ Ireland.
“À”, anh ta cười, “Tôi thích mùi nước hoa của cô.” “Thực tế là tôi không dùng bất cứ loại nước hoa nào”, Thiên Chân nói khi thấy lời khen của anh ta quá là lộ liễu. “Thật ư?”, người đàn ông đó ngạc nhiên nhướng mày lên, nụ cười trông đầy mê hoặc, “Nghe nói những người phụ nữ không dùng nước hoa thì không có tương lai.”
“Vậy thì liệu có phải nếu dùng các loại nước hoa khác nhau thì sẽ có tương lai khác nhau không?”, Thiên Chân chớp mắt. “Cô thật là thú vị”, người đàn ông cười sảng khoái, chìa tay ra, “John Powell, một biên tập viên nhỏ xíu.” Một biên tập viên có thể xuất hiện ở đây chắc chắn không phải “nhỏ xíu” rồi.
“Tuen Jean, một trợ lý nhỏ xíu”, cô đáp lời và bắt tay anh ta. “Liệu có thể mời cô…”, câu nói của John chợt ngừng lại khi trông thấy người đàn ông đang đi tới trước mặt bọn họ. “Chào anh, John”, Tần Thiển lên tiếng chào hỏi, sau đó nắm lấy cổ tay Thiên Chân với vẻ hết sức tự nhiên, “Đông người quá, cuối cùng thì tôi cũng tìm lại được bạn nhảy của mình rồi.”
Thiên Chân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào điệu nhảy. ù “Nếu không biết nhảy thì cứ chầm chậm bước theo tôi”, giọng nói thấp trầm vang lên trên đầu Thiên Chân, còn vòng tay Tần Thiển đã đặt lên eo lưng cô.
Thiên Chân hơi choáng váng… là tình huống gì đây? “Anh quen anh ta à?”, cô thận trọng bước theo từng bước nhảy của anh. “Ừm, xã giao ấy mà”, Tần Thiển đáp, có vẻ như cũng không muốn nói nhiều về việc đó.
Mùi hương rất thơm từ trên cơ thể anh lại bắt đầu mê hoặc cô, Thiên Chân muốn hỏi xem vì sao anh lại đột nhiên mời cô cùng nhảy – ôi, thực ra là bắt ép cô nhảy cùng. “Chú ý một chút, người khác đang nhìn đấy”, Tần Thiển nói thản nhiên, “Nhảy một điệu này thì sẽ càng có nhiều người biết tới cô, đỡ phải giới thiệu từng chỗ một.” Câu nói của anh đã hóa giải được điều thắc mắc trong lòng Thiên Chân.
“Vâng”, cô khẽ khàng đáp, hơi thất vọng. Điệu nhạc kết thúc, Tần Thiển nhìn Thiên Chân mỉm cười: “Nhảy được lắm.” Thiên Chân không nói gì, song chợt nhận ra hai người vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm nhau.
“Kết thúc rồi”, cô nói nhỏ. Tần Thiển dường như hơi chững lại, lập tức buông tay, lùi lại phía sau không để lại dấu vết nào.
Mọi người nhảy xong cũng tản đi, Thiên Chân bước tới bên quầy bar lấy một ly soda, mới nhận ra bàn tay cầm ly của mình vẫn đang run lên khe khẽ. Đang ngơ ngẩn, cô bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Cô nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, hơi ngập ngừng một chút rồi vẫn tiếp máy.
“A lô”, giọng Thiên Chân bình thản. “Thiên Chân”, Trần Úc ở máy bên kia gọi tên cô, “Mới rồi đưa Lyla đến dự tiệc, anh ngồi trong xe thấy đúng lúc em đang đi vào… Dạo này em khỏe không?” “À, rất khỏe”, Thiên Chân nhạt nhẽo đáp lời, “Tôi mới chuyển sang phòng kế hoạch tiếp thị.”
“Thế à?”, Trần Úc có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười đầy ý vị, “Xem ra Tần Thiển đã nhớ lời anh rồi.” “Anh nói gì với anh ấy?”, Thiên Chân lập tức truy hỏi ngay sau khi Trần Úc vừa dứt lời. “Anh ta không nói với em à? Cũng phải, với tính cách của anh ta”, Trần Úc nói, “Anh nói với anh ta là nếu như anh ta thực sự là người hùng của em thì xin hãy toàn tâm toàn ý, em hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như anh ta không có ý gì, thì đừng có để cho em quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho bản thân.”
“Trần Úc, anh quả thực dỗi hơi quá đấy!”, Thiên Chân nghiến răng, tức giận nói. “Sao mà phải kích động thế?”, giọng nói bên kia bỗng trở nên lạnh lẽo, “Thiên Chân, anh thực sự quá dỗi hơi ư?” Thiên Chân dập máy, trong lòng ứ đầy chán nản.
“Sao thế, tâm tình không ổn à?”, lại vẫn là John xuất hiện trước mặt, đưa cho cô một ly vang đỏ, “Uống thử xem, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.” Thiên Chân lặng im nhận lấy, những tâm tư trong lòng chợt xáo trộn nên vô tình uống hết già nửa ly. Hóa ra việc Tần Thiển chuyển cô sang bộ phận tiếp thị là có nguyên do khác. Nếu không phải như cô phỏng đoán, thì ngày hôm đó khi cô hỏi rằng Trần Úc có nói gì không, thì sao anh lại phủ nhận?
Rốt cuộc là anh coi cô thế nào đây? Chắc chắn là anh cho rằng nếu cứ giữ cô lại bên cạnh mình thì sẽ khiến anh cảm thấy nhiều phiền toái? Cô nhớ lại nụ hôn không hề tính toán đó, nhớ lại ánh mắt đầy kinh ngạc của anh, trong lòng cảm thấy vừa hối hận, vừa nhói đau – làm sao cô có thể nghĩ rằng để đến gần anh chỉ vì những sự dịu dàng nho nhỏ mà anh mang lại, cho rằng giữa hai người có một sự thân thiết mà chỉ bản thân hai người mới hiểu? Cô vẫn nhớ rõ mình lại uống thêm nửa ly nữa, sau đó thì cảm thấy đầu nóng bừng lên, ngay cả lời nói nghe nồng nhiệt của John cũng khiến cô khó chịu vô cùng.
“Thiên Chân”, giọng nói quen thuộc vang lên, cô liền trông thấy người mà lúc đó cô không muốn gặp nhất. Anh lại một lần nữa mang cô đi, song đưa cô ra vườn hoa vắng bóng người. “Anh làm gì vậy?”, Thiên Chân hỏi không đầu không cuối.
“John nổi tiếng trong giới là một người lăng nhăng đấy”, Tần Thiển nói, vẻ mặt hơi trách móc, “Cô uống rượu cùng với anh ta… Đàn bà con gái dễ tự hủy hoại thanh danh của mình lắm.” “Tôi muốn thế nào là việc của tôi”, Thiên Chân nói lạnh lùng. “Cô làm sao thế?”, Tần Thiển chau mày, cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Sao anh lại nói dối tôi?”, Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, “Sao anh lại nói dối tôi là anh và Trần Úc không nói gì với nhau hết? Là do câu nói của anh ta nên anh mới chuyển tôi đi chỗ khác đúng không?” Đôi mắt sẫm đen nhìn thẳng vào hàng mi đã dâng đầy nước của cô, Tần Thiển mím môi không nói gì. “Anh không nhất thiết phải làm như vậy”, Thiên Chân cúi đầu xuống, cố ngăn dòng nước nóng hổi trào ra khỏi mắt, “Tôi biết mình không thể sánh với sự bình thản thành thục của anh, lúc nào cũng thảnh thơi, lý trí trong mọi việc… Nhưng tôi muốn việc gì cũng phải được làm sáng tỏ.”
“Thiên Chân”, anh gọi tên cô, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. “Tôi biết từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói lại được anh”, Thiên Chân nói vội, “Nhưng anh đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói.” “Được, cô nói đi”, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của cô, khẽ khàng.
“Anh từng nói rằng, thế giới của anh không đủ tươi sáng… Cảm giác đó tôi hiểu được, thế nhưng liệu anh có thể dắt tay tôi, đưa tôi đi một đoạn được không?”, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên trong bóng tối. Ngọn đèn ở phía xa xa có vẻ như đột nhiên mờ hẳn. “Cứ cho là con đường phía trước vẫn tối tăm, nhưng tôi vốn đã quen với bóng tối, còn anh thì lại khiến cho tôi hiểu được rằng những gì tồi tệ nhất đều đã qua đi… Tôi không cần anh phải hứa, chỉ xin anh hãy để cho tôi tin rằng trên thế gian này vẫn còn người đáng để cho tôi yêu.” Thiên Chân chậm rãi đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét rõ ràng của anh.
Còn anh như bị chấn động, ánh mắt trở nên sâu hút. “Những thứ nên nói tôi đều nói cả rồi”, Thiên Chân mỉm cười, những giọt nước long lanh trong đôi mắt, “Xin lỗi anh!” Cô quay người đi.
Một bước, hai bước… Cô nghe rõ tiếng bước chân của mình, bởi nó cứ giẫm từng nhịp, từng nhịp lên trái tim cô. Có tiếng bước chân của một ai đó nhanh hơn, đuổi kịp theo cô. Bàn tay trái bỗng nhiên ấm lại vì bị giữ chặt lấy. Bàn tay ấm áp đó giữ chặt tới mức khiến cho cô thấy hơi đau các ngón tay.
“Đi thôi”, Tần Thiển nói, giọng mềm mại khác thường. Anh dắt tay cô, đi sát bên nhau. Những dòng lệ không thể nào ngăn nổi khi ấy dâng lên đầy trong mắt. Cô nghe thấy anh nói khẽ: “Đưa em đi cùng cũng được, chỉ có điều đừng có dễ khóc như vậy, chẳng vinh quang chút nào cả.”.