Trình Mông trở lại bàn, thấy bọn họ đã bắt đầu trò chơi, tức giận đập bàn, “Bạc Hà mẫn chi, ngươi nói là chờ ta đến rồi mới bắt đầu, ngươi thật là …”
Bạc Hà hỏi, “Ngươi gọi ta là cái gì ?”
“Bạc Hà mẫn chi, ngươi làm giáo sư nông thôn vĩ đại như vậy, ta không gọi như thế quả thật là có chút thiếu sót nha” Trình Mông nói xong cười ha ha, bọn người kia cũng ngửa tới ngửa lui, chẳng qua là bọn họ thường xem bộ phim “Một cũng không thể ít”, đối với nhân vật Nguỵ Mẫn Chi là có ấn tượng vô cùng (vứt bỏ hình tượng đi làm giáo sư nông thôn), thấy Bạc Hà của bọn họ cũng dám bỏ hình tượng làm như thế, quả thật là có sự tương thông không ít nha
Bạc Hà đến quầy bar, lấy khăn giấy ném vào người Trình Mông và cả đám người đang ngồi cười kia. Tuy nói là qua bốn năm, nhưng tình cả của bọn họ quả thật là không giảm bớt tí nào, nàng cảm thấy nàng thật là may mắn khi có những người bạn tốt như vậy.
Bốn năm nay nàng thậm chí không cho bọn họ một chút liên lạc nào, chỉ bởi vì bọn họ với Gia Đường là bạn tốt, nhất định sẽ giúp đỡ hắn, cho nên nàng mới làm như thế, nàng không nghĩ bọn họ không chút nào giận nàng
“Được rồi, không náo loạn nữa, nghe Bạc Hà nói” Nguyễn Nguyệt chuyển hướng, ném cho Trình Mông một cái ánh mắt mờ ám, haiz, bây giờ chính là lúc mà Gia Đường nên tìm nàng giải thích, lỡ như nàng lại bỏ đi nữa, thì biết làm như thế nào ?
Trình Mông len lén đưa tay lên làm dấu OK, vừa lúc bị Bạc Hà nhìn thấy, hắn liền thay đổi, bắt đầu vỗ tay, “Hoan nghênh ! Hoan nghênh ! Bắt dầu lại từ đầu” Chỉ mong là Bạc Hà đừng có đoán ra được cái gì nha, nếu không thì công sức của hắn như đổ sông đổ biển rồi, nhưng chẳng phải nói là bắt đầu lại từ đầu là hơi quá sao ? Nhưng hắn là vì Gia Đường nên mới hy sinh cơ hội nghe câu chuyện đặc sắc của nàng, nói thật, hắn chưa từng trải qua cuộc sống nông thôn nên dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú quá rồi.
Chúc Hạo ngồi đối diện Bạc Hà, hắn khôn biết làm sao mở miệng cho nên ngồi yên lặng nghe, cùng bọn họ cười, ngẩng đầu, nhìn thấy Gia Đường đằng sau Bạc Hà, mới vừa muốn mở miệng liền bị Gia Đường ngăn cản, ngón trỏ đặt ở khoé miệng “xuỵt” một cái. Trình Mông và Vu Hân cũng nhìn thấy, vả mặt có chút biến chất, sau đó sẽ là nảy sinh tình huống gì đây ? Hai người ôm nhau khóc ròng hay là …
Tống Gia Đường cúi đầu nhìn nữ nhân mà mình yêu nhất, nàng bây giờ cách hắn chỉ có mấy bước,hắn cũng không dám đi đến, hắn sợ đấy chỉ là một giấc mơ, đưa tay chạm vào, nàng sẽ như là ảo ảnh biến mất. Từ lúc hắn bắt đầu bước vào, mới nhìn thấy nàng trong lòng trở nên mừng rỡ, sau lại chuyển qua lo lắng, trong lòng thầm gọi tên của nàng, Bạc Hà, ngươi khiến ta tìm ngươi thật là khổ cực, bây giờ thật sự là ngươi sao ? Ngươi thật sự là đã quay trở về sao ? Kìm lòng không được,hắn cầm lấy ly bạc hà bên cạnh nàng uống, nhưng là không có thêm đường, chẳng lẽ nàng thật sự đã gạt hắn khỏi cuộc đời của nàng rồi sao ?
“Các ngươi không biết đâu, đám hài tửia vừa thuần phác, vừa khả ái, vừa … ” Bạc Hà muốn nói nhưng là nhìn mặt của ai cũng biến hoá, nàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau một thân thể cao ngất, hình thể cân xứng đang uống một ly bạc hà, khi hắn để ly nước xuống, lộ ra mặt mũi hắn, mắt của nàng dần tròn xoe lên, cái kia chính la người mà nàng đã tránh né suốt 4 năm sao ? Hắn vẫn là giống như trước, lại có phần đẹp hơn, giờ đây, hắn có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào động tâm, huống chi là Bạc Hà vẫn yêu hắn mãi …
Nàng đã quên mất mình đang làm gì, ngẩn ngơ nhìn hắn …
“Bạc hà không thêm đường, không có mùi vị gì cả … Waiter, thêm đường … ” Hắn đưa ly nước cho phục vụ, tiếp tục nhìn nàng.
“Đó là ly của ta … ” Thanh âm của Bạc Hà vang lên, nàng không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về sẽ gặp hắn. Trước đây cứ nghĩ là nàng đã quên được hắn, đến lúc gặp lại hắn nàng mới phát hiện, nàng chưa bao giờ quên hắn cả ….
“Tâm là của ta, ngươi từ lúc bỏ đi, chưa bao giờ liên lạc với ta cả … ” Vẻ mặt hắn tối sầm, đối mặt với người mà mình tìm kiếm 4 năm qua, quả thật hắn không biết nên nói gì nữa, hắn vốn chẳng định đề cập tới vấn đề này, nhưng là … thật không thể nào khống chế được …
“Bỏ đi ? Ngươi đừng không biết xấu hổ lại nói tới đi ? Ta cũng đã thành toàn cho hạnh phúc của ngươi, chẳng phải là nên quên ta đi sao ?” Thử nghĩ xem 4 năm trước, hắn và tỷ muội tốt của nàng đã làm gì trước mặt nàng ? Nghĩ tới đấy, tâm nàng như là bị kim đâm vậy
Tống Gia Đường đứng lên, tay nắm chặt hai vai của nàng, ” Ngươi gọi như thế là thành toàn cho hạnh phúc của ta sao ?” Hắn cười lạnh …
“Đủ rồi Tống Gia Đường, tính ta tuy hiền nhưng không có nghĩa là không biết giận, ngươi nói không gọi là thành toàn thì ta gọi như thế nào đây ? Ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào ?”
“Ngươi biết thế nào gọi là thành toàn sao ? ” Tống Gia Đường phát hoả, từ trước tới giờ cùng nàng ở nhiều năm như vậy, hắn cũng chẳng nói chuyện như vậy với nàng bao giờ, hắn là vì nàng mà làm người chủ trì, chỉ là muốn bất kể nàng đi tới chỗ nào, chỉ cần nhìn thấy hắn trên ti vi, sẽ không quên được những ngọt ngào năm xưa, hắn vẫn hy vọng khi mình hoàn thành chương trình, có thể nhìn thấy nàng đứng ở cửa đợi hắn.
Hắn cũng đem theo chương trình đi khắp đất nước, bất kể là xa như thế nào hắn cũng đã tới, ở bất cứ nơi nào, ngoại trừ thời gian làm việc, hắn đều dành thời gian đi dạo phố, hắn hy vọng trong lúc lơ đãng sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng ….
Nàng gọi thế là thành toàn hắn sao ? Không cho hắn tìm được nàng chính là thành toàn hắn sao ? Tống Gia Đường tức giận nhìn nàng.
“Tiên sinh, đã thêm đường … ” Người phục vụ có vẻ khiếp đảm, vội vàng đi xuống.
Nguyễn Nguyệt nhìn thấy tình huống không ổn, vội kéo Gia Đường lại, “Ngươi muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói”
Bọn người kia cũng bắt đầu khuyên can hai người, bọn họ là thật lòng mong muốn hai người họ sẽ có hạnh phúc mà.
Bạc Hà rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng … Đây là người mà mình không muốn nhìn thấy kia mà, nàng rut hai tay của hắn ra, vội vàng chạy đi, nàng không thể đối mặt với hắn nữa, làm hại nàng bỏ phí bốn năm qua, kết quả là nàng vẫn không thể quên hắn…
Tống Gia Đường phát điên, giống như hổ báo chạy ra ngoài, “Bạc Hà, ngươi đứng lại đó cho ta …” Thật không biết mấy năm nay nàng làm cái gì nữa, thể năng như thế nào tiến bộ vượt bậc như thế rồi ? Chạy hai con đường, hắn mới bắt được nàng.
“Ngươi còn muốn trốn bao lâu nữa ?” Hắn ôm Bạc Hà vào trong ngực, hưởng thụ mùi hương bạc hà từ tóc nàng, đã bốn năm, bốn năm rồi ha871n không được ngửi thấy loại mùi hương này.
Bạc Hà nhất thời mất thăng bằng ngã vào người hắn, nàng khôn nghĩ tới 4 năm sau, hắn vẫn có thể làm cho nàng rung động như vậy … Không được, nàng không cho phép mình làm như vậy, nàng vùng vẫy thoát khỏi hắn,”Buông ta ra”
“Lần này ta sẽ không buông ngươi ra nữa” Tống Gia Đường không có ý định buông nàng ra, vất vả lắm mới gặp lại nàng, nàng có biết hắn tìm nàng cực khổ như thế nào đâu, làm sao nói buông là buông được
Bạc Hà giống như bị kim châm vào tâm vậy, hắn đã có một lựa chọn tốt hơn nàng mà, tại sao lại mãi không buông tha cho nàng chứ ? “Tống Gia Đường, ta lặp lại lần nữa, ngươi buông ta ra mau, 4 năm trước chúng ta đã kết thúc rồi” Lại nghĩ tới việc làm của hắn 4 năm trước, nàng càng tức giận hơn, dùng sức thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tống Gia Đường vẫn gắt gao ôm nàng, “Ngươi phải nghe ta giải thích … chuyện đó ….”
“Đủ rồi, ta không cần nghe, ta không muốn nghe chuyện của các ngươi, ngươi có thể buông ta ra được không ?” Chuyện xảy ra mồn một trước mắt nàng, làm sao có thể khác được chứ, nàng không muố lại bị hắn đem vết sẹo ra chà xát một lần nữa.
“Tại sao ngươi không cho ta một cơ hội,nghe ta giải thích rõ ràng chứ ?”
“LÀ ngươi dạy ta chỉ có việc mình nhìn thấy mới là sự thật, nghe không nên tin, chỉ có mắt nhìn thấy mới tin được thôi … ” Nói xong nàng lập tức hối hận, chẳng phải như vậy nói rằng nàng vẫn chưa quên được hắn sao ?
“Làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”
“Hai người hai cuộc sống, không ai quấy rầy ai, không can thiệp vào chuyện của ta “
“Bạc Hà, ngươi nghe cho kỹ, ta bây giờ trịnh trọng nói với ngươi, ta không là được những chuyện đó”
“Ngươi …” Nàng ngưng giãy dụa, vậy tại sao hắn còn phản bội nàng chứ ? Bạc Hà cười nhạt một chút, “Ngươi sẽ làm được gì cho ta, dù sao ta cũng không còn coi trọng ngươi nữa “
“Ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta không buông tay, chỉ là giữa trận nghỉ ngơi, hiểu chưa ?” Huống chi là không có một giây nào là hắn không nhớ đến nàng
Trình Mông trở lại bàn, thấy bọn họ đã bắt đầu trò chơi, tức giận đập bàn, “Bạc Hà mẫn chi, ngươi nói là chờ ta đến rồi mới bắt đầu, ngươi thật là …”
Bạc Hà hỏi, “Ngươi gọi ta là cái gì ?”
“Bạc Hà mẫn chi, ngươi làm giáo sư nông thôn vĩ đại như vậy, ta không gọi như thế quả thật là có chút thiếu sót nha” Trình Mông nói xong cười ha ha, bọn người kia cũng ngửa tới ngửa lui, chẳng qua là bọn họ thường xem bộ phim “Một cũng không thể ít”, đối với nhân vật Nguỵ Mẫn Chi là có ấn tượng vô cùng (vứt bỏ hình tượng đi làm giáo sư nông thôn), thấy Bạc Hà của bọn họ cũng dám bỏ hình tượng làm như thế, quả thật là có sự tương thông không ít nha
Bạc Hà đến quầy bar, lấy khăn giấy ném vào người Trình Mông và cả đám người đang ngồi cười kia. Tuy nói là qua bốn năm, nhưng tình cả của bọn họ quả thật là không giảm bớt tí nào, nàng cảm thấy nàng thật là may mắn khi có những người bạn tốt như vậy.
Bốn năm nay nàng thậm chí không cho bọn họ một chút liên lạc nào, chỉ bởi vì bọn họ với Gia Đường là bạn tốt, nhất định sẽ giúp đỡ hắn, cho nên nàng mới làm như thế, nàng không nghĩ bọn họ không chút nào giận nàng
“Được rồi, không náo loạn nữa, nghe Bạc Hà nói” Nguyễn Nguyệt chuyển hướng, ném cho Trình Mông một cái ánh mắt mờ ám, haiz, bây giờ chính là lúc mà Gia Đường nên tìm nàng giải thích, lỡ như nàng lại bỏ đi nữa, thì biết làm như thế nào ?
Trình Mông len lén đưa tay lên làm dấu OK, vừa lúc bị Bạc Hà nhìn thấy, hắn liền thay đổi, bắt đầu vỗ tay, “Hoan nghênh ! Hoan nghênh ! Bắt dầu lại từ đầu” Chỉ mong là Bạc Hà đừng có đoán ra được cái gì nha, nếu không thì công sức của hắn như đổ sông đổ biển rồi, nhưng chẳng phải nói là bắt đầu lại từ đầu là hơi quá sao ? Nhưng hắn là vì Gia Đường nên mới hy sinh cơ hội nghe câu chuyện đặc sắc của nàng, nói thật, hắn chưa từng trải qua cuộc sống nông thôn nên dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú quá rồi.
Chúc Hạo ngồi đối diện Bạc Hà, hắn khôn biết làm sao mở miệng cho nên ngồi yên lặng nghe, cùng bọn họ cười, ngẩng đầu, nhìn thấy Gia Đường đằng sau Bạc Hà, mới vừa muốn mở miệng liền bị Gia Đường ngăn cản, ngón trỏ đặt ở khoé miệng “xuỵt” một cái. Trình Mông và Vu Hân cũng nhìn thấy, vả mặt có chút biến chất, sau đó sẽ là nảy sinh tình huống gì đây ? Hai người ôm nhau khóc ròng hay là …
Tống Gia Đường cúi đầu nhìn nữ nhân mà mình yêu nhất, nàng bây giờ cách hắn chỉ có mấy bước,hắn cũng không dám đi đến, hắn sợ đấy chỉ là một giấc mơ, đưa tay chạm vào, nàng sẽ như là ảo ảnh biến mất. Từ lúc hắn bắt đầu bước vào, mới nhìn thấy nàng trong lòng trở nên mừng rỡ, sau lại chuyển qua lo lắng, trong lòng thầm gọi tên của nàng, Bạc Hà, ngươi khiến ta tìm ngươi thật là khổ cực, bây giờ thật sự là ngươi sao ? Ngươi thật sự là đã quay trở về sao ? Kìm lòng không được,hắn cầm lấy ly bạc hà bên cạnh nàng uống, nhưng là không có thêm đường, chẳng lẽ nàng thật sự đã gạt hắn khỏi cuộc đời của nàng rồi sao ?
“Các ngươi không biết đâu, đám hài tửia vừa thuần phác, vừa khả ái, vừa … ” Bạc Hà muốn nói nhưng là nhìn mặt của ai cũng biến hoá, nàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau một thân thể cao ngất, hình thể cân xứng đang uống một ly bạc hà, khi hắn để ly nước xuống, lộ ra mặt mũi hắn, mắt của nàng dần tròn xoe lên, cái kia chính la người mà nàng đã tránh né suốt năm sao ? Hắn vẫn là giống như trước, lại có phần đẹp hơn, giờ đây, hắn có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào động tâm, huống chi là Bạc Hà vẫn yêu hắn mãi …
Nàng đã quên mất mình đang làm gì, ngẩn ngơ nhìn hắn …
“Bạc hà không thêm đường, không có mùi vị gì cả … Waiter, thêm đường … ” Hắn đưa ly nước cho phục vụ, tiếp tục nhìn nàng.
“Đó là ly của ta … ” Thanh âm của Bạc Hà vang lên, nàng không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về sẽ gặp hắn. Trước đây cứ nghĩ là nàng đã quên được hắn, đến lúc gặp lại hắn nàng mới phát hiện, nàng chưa bao giờ quên hắn cả ….
“Tâm là của ta, ngươi từ lúc bỏ đi, chưa bao giờ liên lạc với ta cả … ” Vẻ mặt hắn tối sầm, đối mặt với người mà mình tìm kiếm năm qua, quả thật hắn không biết nên nói gì nữa, hắn vốn chẳng định đề cập tới vấn đề này, nhưng là … thật không thể nào khống chế được …
“Bỏ đi ? Ngươi đừng không biết xấu hổ lại nói tới đi ? Ta cũng đã thành toàn cho hạnh phúc của ngươi, chẳng phải là nên quên ta đi sao ?” Thử nghĩ xem năm trước, hắn và tỷ muội tốt của nàng đã làm gì trước mặt nàng ? Nghĩ tới đấy, tâm nàng như là bị kim đâm vậy
Tống Gia Đường đứng lên, tay nắm chặt hai vai của nàng, ” Ngươi gọi như thế là thành toàn cho hạnh phúc của ta sao ?” Hắn cười lạnh …
“Đủ rồi Tống Gia Đường, tính ta tuy hiền nhưng không có nghĩa là không biết giận, ngươi nói không gọi là thành toàn thì ta gọi như thế nào đây ? Ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào ?”
“Ngươi biết thế nào gọi là thành toàn sao ? ” Tống Gia Đường phát hoả, từ trước tới giờ cùng nàng ở nhiều năm như vậy, hắn cũng chẳng nói chuyện như vậy với nàng bao giờ, hắn là vì nàng mà làm người chủ trì, chỉ là muốn bất kể nàng đi tới chỗ nào, chỉ cần nhìn thấy hắn trên ti vi, sẽ không quên được những ngọt ngào năm xưa, hắn vẫn hy vọng khi mình hoàn thành chương trình, có thể nhìn thấy nàng đứng ở cửa đợi hắn.
Hắn cũng đem theo chương trình đi khắp đất nước, bất kể là xa như thế nào hắn cũng đã tới, ở bất cứ nơi nào, ngoại trừ thời gian làm việc, hắn đều dành thời gian đi dạo phố, hắn hy vọng trong lúc lơ đãng sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng ….
Nàng gọi thế là thành toàn hắn sao ? Không cho hắn tìm được nàng chính là thành toàn hắn sao ? Tống Gia Đường tức giận nhìn nàng.
“Tiên sinh, đã thêm đường … ” Người phục vụ có vẻ khiếp đảm, vội vàng đi xuống.
Nguyễn Nguyệt nhìn thấy tình huống không ổn, vội kéo Gia Đường lại, “Ngươi muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói”
Bọn người kia cũng bắt đầu khuyên can hai người, bọn họ là thật lòng mong muốn hai người họ sẽ có hạnh phúc mà.
Bạc Hà rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng … Đây là người mà mình không muốn nhìn thấy kia mà, nàng rut hai tay của hắn ra, vội vàng chạy đi, nàng không thể đối mặt với hắn nữa, làm hại nàng bỏ phí bốn năm qua, kết quả là nàng vẫn không thể quên hắn…
Tống Gia Đường phát điên, giống như hổ báo chạy ra ngoài, “Bạc Hà, ngươi đứng lại đó cho ta …” Thật không biết mấy năm nay nàng làm cái gì nữa, thể năng như thế nào tiến bộ vượt bậc như thế rồi ? Chạy hai con đường, hắn mới bắt được nàng.
“Ngươi còn muốn trốn bao lâu nữa ?” Hắn ôm Bạc Hà vào trong ngực, hưởng thụ mùi hương bạc hà từ tóc nàng, đã bốn năm, bốn năm rồi han không được ngửi thấy loại mùi hương này.
Bạc Hà nhất thời mất thăng bằng ngã vào người hắn, nàng khôn nghĩ tới năm sau, hắn vẫn có thể làm cho nàng rung động như vậy … Không được, nàng không cho phép mình làm như vậy, nàng vùng vẫy thoát khỏi hắn,”Buông ta ra”
“Lần này ta sẽ không buông ngươi ra nữa” Tống Gia Đường không có ý định buông nàng ra, vất vả lắm mới gặp lại nàng, nàng có biết hắn tìm nàng cực khổ như thế nào đâu, làm sao nói buông là buông được
Bạc Hà giống như bị kim châm vào tâm vậy, hắn đã có một lựa chọn tốt hơn nàng mà, tại sao lại mãi không buông tha cho nàng chứ ? “Tống Gia Đường, ta lặp lại lần nữa, ngươi buông ta ra mau, năm trước chúng ta đã kết thúc rồi” Lại nghĩ tới việc làm của hắn năm trước, nàng càng tức giận hơn, dùng sức thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tống Gia Đường vẫn gắt gao ôm nàng, “Ngươi phải nghe ta giải thích … chuyện đó ….”
“Đủ rồi, ta không cần nghe, ta không muốn nghe chuyện của các ngươi, ngươi có thể buông ta ra được không ?” Chuyện xảy ra mồn một trước mắt nàng, làm sao có thể khác được chứ, nàng không muố lại bị hắn đem vết sẹo ra chà xát một lần nữa.
“Tại sao ngươi không cho ta một cơ hội,nghe ta giải thích rõ ràng chứ ?”
“LÀ ngươi dạy ta chỉ có việc mình nhìn thấy mới là sự thật, nghe không nên tin, chỉ có mắt nhìn thấy mới tin được thôi … ” Nói xong nàng lập tức hối hận, chẳng phải như vậy nói rằng nàng vẫn chưa quên được hắn sao ?
“Làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”
“Hai người hai cuộc sống, không ai quấy rầy ai, không can thiệp vào chuyện của ta “
“Bạc Hà, ngươi nghe cho kỹ, ta bây giờ trịnh trọng nói với ngươi, ta không là được những chuyện đó”
“Ngươi …” Nàng ngưng giãy dụa, vậy tại sao hắn còn phản bội nàng chứ ? Bạc Hà cười nhạt một chút, “Ngươi sẽ làm được gì cho ta, dù sao ta cũng không còn coi trọng ngươi nữa “
“Ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta không buông tay, chỉ là giữa trận nghỉ ngơi, hiểu chưa ?” Huống chi là không có một giây nào là hắn không nhớ đến nàng
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trình Mông trở lại bàn, thấy bọn họ đã bắt đầu trò chơi, tức giận đập bàn, “Bạc Hà mẫn chi, ngươi nói là chờ ta đến rồi mới bắt đầu, ngươi thật là …”
Bạc Hà hỏi, “Ngươi gọi ta là cái gì ?”
“Bạc Hà mẫn chi, ngươi làm giáo sư nông thôn vĩ đại như vậy, ta không gọi như thế quả thật là có chút thiếu sót nha” Trình Mông nói xong cười ha ha, bọn người kia cũng ngửa tới ngửa lui, chẳng qua là bọn họ thường xem bộ phim “Một cũng không thể ít”, đối với nhân vật Nguỵ Mẫn Chi là có ấn tượng vô cùng (vứt bỏ hình tượng đi làm giáo sư nông thôn), thấy Bạc Hà của bọn họ cũng dám bỏ hình tượng làm như thế, quả thật là có sự tương thông không ít nha
Bạc Hà đến quầy bar, lấy khăn giấy ném vào người Trình Mông và cả đám người đang ngồi cười kia. Tuy nói là qua bốn năm, nhưng tình cả của bọn họ quả thật là không giảm bớt tí nào, nàng cảm thấy nàng thật là may mắn khi có những người bạn tốt như vậy.
Bốn năm nay nàng thậm chí không cho bọn họ một chút liên lạc nào, chỉ bởi vì bọn họ với Gia Đường là bạn tốt, nhất định sẽ giúp đỡ hắn, cho nên nàng mới làm như thế, nàng không nghĩ bọn họ không chút nào giận nàng
“Được rồi, không náo loạn nữa, nghe Bạc Hà nói” Nguyễn Nguyệt chuyển hướng, ném cho Trình Mông một cái ánh mắt mờ ám, haiz, bây giờ chính là lúc mà Gia Đường nên tìm nàng giải thích, lỡ như nàng lại bỏ đi nữa, thì biết làm như thế nào ?
Trình Mông len lén đưa tay lên làm dấu OK, vừa lúc bị Bạc Hà nhìn thấy, hắn liền thay đổi, bắt đầu vỗ tay, “Hoan nghênh ! Hoan nghênh ! Bắt dầu lại từ đầu” Chỉ mong là Bạc Hà đừng có đoán ra được cái gì nha, nếu không thì công sức của hắn như đổ sông đổ biển rồi, nhưng chẳng phải nói là bắt đầu lại từ đầu là hơi quá sao ? Nhưng hắn là vì Gia Đường nên mới hy sinh cơ hội nghe câu chuyện đặc sắc của nàng, nói thật, hắn chưa từng trải qua cuộc sống nông thôn nên dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú quá rồi.
Chúc Hạo ngồi đối diện Bạc Hà, hắn khôn biết làm sao mở miệng cho nên ngồi yên lặng nghe, cùng bọn họ cười, ngẩng đầu, nhìn thấy Gia Đường đằng sau Bạc Hà, mới vừa muốn mở miệng liền bị Gia Đường ngăn cản, ngón trỏ đặt ở khoé miệng “xuỵt” một cái. Trình Mông và Vu Hân cũng nhìn thấy, vả mặt có chút biến chất, sau đó sẽ là nảy sinh tình huống gì đây ? Hai người ôm nhau khóc ròng hay là …
Tống Gia Đường cúi đầu nhìn nữ nhân mà mình yêu nhất, nàng bây giờ cách hắn chỉ có mấy bước,hắn cũng không dám đi đến, hắn sợ đấy chỉ là một giấc mơ, đưa tay chạm vào, nàng sẽ như là ảo ảnh biến mất. Từ lúc hắn bắt đầu bước vào, mới nhìn thấy nàng trong lòng trở nên mừng rỡ, sau lại chuyển qua lo lắng, trong lòng thầm gọi tên của nàng, Bạc Hà, ngươi khiến ta tìm ngươi thật là khổ cực, bây giờ thật sự là ngươi sao ? Ngươi thật sự là đã quay trở về sao ? Kìm lòng không được,hắn cầm lấy ly bạc hà bên cạnh nàng uống, nhưng là không có thêm đường, chẳng lẽ nàng thật sự đã gạt hắn khỏi cuộc đời của nàng rồi sao ?
“Các ngươi không biết đâu, đám hài tửia vừa thuần phác, vừa khả ái, vừa … ” Bạc Hà muốn nói nhưng là nhìn mặt của ai cũng biến hoá, nàng quay đầu lại, nhìn thấy phía sau một thân thể cao ngất, hình thể cân xứng đang uống một ly bạc hà, khi hắn để ly nước xuống, lộ ra mặt mũi hắn, mắt của nàng dần tròn xoe lên, cái kia chính la người mà nàng đã tránh né suốt 4 năm sao ? Hắn vẫn là giống như trước, lại có phần đẹp hơn, giờ đây, hắn có thể làm cho bất cứ nữ nhân nào động tâm, huống chi là Bạc Hà vẫn yêu hắn mãi …
Nàng đã quên mất mình đang làm gì, ngẩn ngơ nhìn hắn …
“Bạc hà không thêm đường, không có mùi vị gì cả … Waiter, thêm đường … ” Hắn đưa ly nước cho phục vụ, tiếp tục nhìn nàng.
“Đó là ly của ta … ” Thanh âm của Bạc Hà vang lên, nàng không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về sẽ gặp hắn. Trước đây cứ nghĩ là nàng đã quên được hắn, đến lúc gặp lại hắn nàng mới phát hiện, nàng chưa bao giờ quên hắn cả ….
“Tâm là của ta, ngươi từ lúc bỏ đi, chưa bao giờ liên lạc với ta cả … ” Vẻ mặt hắn tối sầm, đối mặt với người mà mình tìm kiếm 4 năm qua, quả thật hắn không biết nên nói gì nữa, hắn vốn chẳng định đề cập tới vấn đề này, nhưng là … thật không thể nào khống chế được …
“Bỏ đi ? Ngươi đừng không biết xấu hổ lại nói tới đi ? Ta cũng đã thành toàn cho hạnh phúc của ngươi, chẳng phải là nên quên ta đi sao ?” Thử nghĩ xem 4 năm trước, hắn và tỷ muội tốt của nàng đã làm gì trước mặt nàng ? Nghĩ tới đấy, tâm nàng như là bị kim đâm vậy
Tống Gia Đường đứng lên, tay nắm chặt hai vai của nàng, ” Ngươi gọi như thế là thành toàn cho hạnh phúc của ta sao ?” Hắn cười lạnh …
“Đủ rồi Tống Gia Đường, tính ta tuy hiền nhưng không có nghĩa là không biết giận, ngươi nói không gọi là thành toàn thì ta gọi như thế nào đây ? Ngươi rốt cuộc còn muốn như thế nào ?”
“Ngươi biết thế nào gọi là thành toàn sao ? ” Tống Gia Đường phát hoả, từ trước tới giờ cùng nàng ở nhiều năm như vậy, hắn cũng chẳng nói chuyện như vậy với nàng bao giờ, hắn là vì nàng mà làm người chủ trì, chỉ là muốn bất kể nàng đi tới chỗ nào, chỉ cần nhìn thấy hắn trên ti vi, sẽ không quên được những ngọt ngào năm xưa, hắn vẫn hy vọng khi mình hoàn thành chương trình, có thể nhìn thấy nàng đứng ở cửa đợi hắn.
Hắn cũng đem theo chương trình đi khắp đất nước, bất kể là xa như thế nào hắn cũng đã tới, ở bất cứ nơi nào, ngoại trừ thời gian làm việc, hắn đều dành thời gian đi dạo phố, hắn hy vọng trong lúc lơ đãng sẽ nhìn thấy gương mặt quen thuộc của nàng ….
Nàng gọi thế là thành toàn hắn sao ? Không cho hắn tìm được nàng chính là thành toàn hắn sao ? Tống Gia Đường tức giận nhìn nàng.
“Tiên sinh, đã thêm đường … ” Người phục vụ có vẻ khiếp đảm, vội vàng đi xuống.
Nguyễn Nguyệt nhìn thấy tình huống không ổn, vội kéo Gia Đường lại, “Ngươi muốn nói gì thì ngồi xuống mà nói”
Bọn người kia cũng bắt đầu khuyên can hai người, bọn họ là thật lòng mong muốn hai người họ sẽ có hạnh phúc mà.
Bạc Hà rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đúng … Đây là người mà mình không muốn nhìn thấy kia mà, nàng rut hai tay của hắn ra, vội vàng chạy đi, nàng không thể đối mặt với hắn nữa, làm hại nàng bỏ phí bốn năm qua, kết quả là nàng vẫn không thể quên hắn…
Tống Gia Đường phát điên, giống như hổ báo chạy ra ngoài, “Bạc Hà, ngươi đứng lại đó cho ta …” Thật không biết mấy năm nay nàng làm cái gì nữa, thể năng như thế nào tiến bộ vượt bậc như thế rồi ? Chạy hai con đường, hắn mới bắt được nàng.
“Ngươi còn muốn trốn bao lâu nữa ?” Hắn ôm Bạc Hà vào trong ngực, hưởng thụ mùi hương bạc hà từ tóc nàng, đã bốn năm, bốn năm rồi ha871n không được ngửi thấy loại mùi hương này.
Bạc Hà nhất thời mất thăng bằng ngã vào người hắn, nàng khôn nghĩ tới 4 năm sau, hắn vẫn có thể làm cho nàng rung động như vậy … Không được, nàng không cho phép mình làm như vậy, nàng vùng vẫy thoát khỏi hắn,”Buông ta ra”
“Lần này ta sẽ không buông ngươi ra nữa” Tống Gia Đường không có ý định buông nàng ra, vất vả lắm mới gặp lại nàng, nàng có biết hắn tìm nàng cực khổ như thế nào đâu, làm sao nói buông là buông được
Bạc Hà giống như bị kim châm vào tâm vậy, hắn đã có một lựa chọn tốt hơn nàng mà, tại sao lại mãi không buông tha cho nàng chứ ? “Tống Gia Đường, ta lặp lại lần nữa, ngươi buông ta ra mau, 4 năm trước chúng ta đã kết thúc rồi” Lại nghĩ tới việc làm của hắn 4 năm trước, nàng càng tức giận hơn, dùng sức thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tống Gia Đường vẫn gắt gao ôm nàng, “Ngươi phải nghe ta giải thích … chuyện đó ….”
“Đủ rồi, ta không cần nghe, ta không muốn nghe chuyện của các ngươi, ngươi có thể buông ta ra được không ?” Chuyện xảy ra mồn một trước mắt nàng, làm sao có thể khác được chứ, nàng không muố lại bị hắn đem vết sẹo ra chà xát một lần nữa.
“Tại sao ngươi không cho ta một cơ hội,nghe ta giải thích rõ ràng chứ ?”
“LÀ ngươi dạy ta chỉ có việc mình nhìn thấy mới là sự thật, nghe không nên tin, chỉ có mắt nhìn thấy mới tin được thôi … ” Nói xong nàng lập tức hối hận, chẳng phải như vậy nói rằng nàng vẫn chưa quên được hắn sao ?
“Làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta?”
“Hai người hai cuộc sống, không ai quấy rầy ai, không can thiệp vào chuyện của ta “
“Bạc Hà, ngươi nghe cho kỹ, ta bây giờ trịnh trọng nói với ngươi, ta không là được những chuyện đó”
“Ngươi …” Nàng ngưng giãy dụa, vậy tại sao hắn còn phản bội nàng chứ ? Bạc Hà cười nhạt một chút, “Ngươi sẽ làm được gì cho ta, dù sao ta cũng không còn coi trọng ngươi nữa “
“Ngươi nhớ kỹ, chỉ cần ta không buông tay, chỉ là giữa trận nghỉ ngơi, hiểu chưa ?” Huống chi là không có một giây nào là hắn không nhớ đến nàng