“Đái tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao ?” Người trông giùm (tạm goi là thế) cảm thấy rất nghi ngờ, bộ dạng bây giờ của Đái Tình thật giống như bị trúng độc sao ? Vốn là nghĩ chỉ có cuộc sống của diễn viên nổi tiếng mới phức tạp, thì ra làm người chủ trì cũng không hơn a … Xem ra đằng sau hào quang ánh sáng, bọn họ có không biết bao nhiêu bí mật động trời nữa
“Ngươi trở về đi, ta không cần trông chừng, tiền ta sẽ đưa cho” Nàng hạ lệnh trục khách, không cho phép người này xuất hiện trước mặt . Bây giờ tâm trạng của nàng rất kém, hơn nữa lại còn phải gọi một cuộc gọi bí mật, không có tâm tư nói nhảm, bất kể hình tượng trước công chúng …
“Nhưng Tống Tiên sinh muốn ta chiếu cố ngài …” Làm người trông chừng thật là khó khăn, không biết nên nghe lời của ai. Dù sao cũng là bệnh nhân của bệnh viện, mặc dù nhìn Đái Tình bây giờ cũng không có phải là bệnh nặng …
Đái Tình giận tái mặt, “Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, còn nói gì ?”
Người trông chừng chịu ủy khuất rời đi, ra cửa còn lầm bầm làu bàu mấy câu, “ Là người nổi tiếng thì có gì đặc biệt chứ …” Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Gia Đường
Đái Tình liếc thấy công văn màu đen Gia Đường để quên trên ghế, ánh mắt chợt lóe, lộ ra nụ cười, nếu như nàng đoán không sai thì đây chắc chắn là hộ khẩu. Nghĩ đến hắn sẽ nhanh chóng tới lấy, nàng rút ra một tờ giấy nhét vào phía dưới gối, nhanh chóng nằm xuống …
“Sao ngươi lại đi ra ? Có phải Đái Tình có chuyện gì?” Hắn đi ra mới phát hiện mình để quên đồ, cho nên để Bạc Hà chờ ở dưới một chút
Người trông chừng vừa thấy Gia Đường liền giải thích một chút, “Đái tiểu thư không có chuyện gì, ngươi vừa mới đi thì nàng ngồi dậy, nói không cho ta được ở trong phòng bệnh. Tống tiên sinh, ta cũng không còn cách nào”
“Thật xin lỗi, tính tình nàng vốn như thế, tiền tí nữa ta sẽ đưa cho ngài, cám ơn nhiều” Gia Đường nói xong thì vội vàng đi tới phòng bệnh
Hắn bước vào nhìn thoáng Đái Tình, nàng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không có dấu hiện đã thức dậy, chẳng lẽ là người trông chừng nói láo sao ? Không biết có phải là do hắn sơ ý hay vẫn cho rằng Đái Tình sẽ không lừa gạt hắn, hắn không hề phát hiện thấy chiếc điện thoại đã từ trong ví chuyển sang kế bên nàng, chiếc điện thoại rung lên ba chữ “Hình Tử Ngọc”
Gia Đường tiếp tục quan sát nàng, nếu đã tỉnh, đối với tiếng chuông điện thoại lớn như vậy chắc chắn đã có phản ứng, xem ra người trông chừng quả thật là có vấn đề … Hắn nhíu mày
Hắn cầm điện thoại kế bên nàng lên, chỉ nghe thấy được một thanh âm nữ, “ Đái Tình a, sao ngươi lâu như vậy cũng không nghe điện thoại ? Nói cho ngươi biết, buổi sáng bọn họ đã tới, ta đã tận lực trì hoãn thời gian, còn về buổi chiều thì ta không biết …” Gia Đường nghe xong tiếp tục nhíu mày, cho dù ai cũng biết, nàng đang làm chuyện không quang minh chính đại. Hắn không biết người đang nói là nói về chính hắn cho nên nói với người bên kia điện thoại một chút về tình trạng của Đái Tình. Người bên kia nghe được thanh âm của hắn như là nghe thấy quỷ, ngay cả câu sau cũng chưa nói lập tức cắt đứt …
Hắn sinh lòng nghi ngờ, nhớ lại lời người trông chừng vừa nói, vừa nhìn Đái Tình vừa bấm điện thoại cho Bạc Hà, “ Người trông chừng cho Đái Tình vừa đi, ta muốn tìm người khác có trách nhiệm hơn tới chiếu cố nàng một chút”
“Vậy để ta đi tới, chúng ta cùng chiếu cố nàng” Trong lòng Bạc Hà có chút mất hứng nhưng cũng không phải là ích kỷ …
Gia Đường cười, “Không cần, ta nhất định sẽ không làm lãng phí thời gian”
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất tìm lại người trông chừng vừa nãy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ khó tin đó là sự thật …
“Mới vừa rồi tại sao ngươi lại đi ?” Gia Đường vừa nhìn thấy nàng liền đi vào chủ đề chính
“Tống tiên sinh, ta đã nói rồi, là do Đái tiểu thư đuổi ta ra…”
“Tại sao khi ta đi vào thì nhìn thấy nàng vẫn như cũ ? Một chút phản ứng cũng không có ?”
“Làm sao có thể ? Ta thật sự là không có nghe lầm …”
“Bất kể như thế nào thì bây giờ cũng hy vọng ngươi quay lại tiếp tục trông chừng nàng” Hắn dừng một chút, “ Ta sẽ trả thù lao gấp đôi nhưng nhất định phải ở bên cạnh nàng …”
Người trông chừng giật mình, nhưng lại nhớ tới những lời vừa nãy Đái Tình nói, “Tiền nhiều hay ít không phải là vấn đề, vạn nhất nàng đuổi ta ra nữa thì sao ?”
“Ta không biết, đi thôi”
Người trông chừng cũng không biết làm gì, chỉ có thể đi phía sau Gia Đường. Nàng quả thật không thích Đái Tình, nàng ghét nhất là những người có tiền tài có quyền lại mà lại đi khi dễ người khác …
Đi vào nàng mới phát hiện, quả nhiên là giống hệt như lúc mình vừa đi vào, không có dấu hiệu động đậy. Nhưng dù sao cũng thấy những chuyện này nhiều lần, trong lòng người trông chừng cũng biết đây chỉ là màn kịch …
“Vậy làm phiền ngài” Gia Đường vừa nói xong liền cầm lấy hồ sơ rồi đi
Nghe được tiếng đóng cửa, Đái Tình lại mở mắt ngồi dậy. Người trông chừng cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi một câu chế giễu, “ Đái Tiểu thư, lần này ngài tỉnh thật hay là mộng du ?”
Đái Tình giận đến trừng to mắt, ngay cả một người trông chừng nho nhỏ cũng dám khinh thường nàng, cho nên so với lúc nãy càng phát hỏa hơn. “ Đi ra ngoài”
“Thật ra thì ta cũng không muốn tới. Vì là Tống tiên sinh nhờ nên … ta … không thể ra …”
“Ngươi …” Đái Tình giận đến nói không ra lời, không thèm để ý đến nàng nữa, muốn nhấc điện thoại lên gọi cho Hình Tử Ngọc
Điện thoại mới vừa bấm, Gia Đường đã đẩy cửa vào, làm cho nàng sợ đến quăng chiếc điện thoại xuống đất
Hắn cúi người nhặt điện thoại lên, “Ngươi tỉnh tại sao không cho ta biết ? Ta và Bạc Hà đều rất lo lắng cho ngươi, ngươi còn làm khó người trông chừng làm gì ?” Gia Đường nghĩ đến lời nói của người trông chừng có gì không ổn, vì nàng không có lý do gì để nói láo với hắn . Cho nên hắn mới trốn ở ngoài cửa, vẫn không nghĩ tới là Đái Tình sẽ lừa gạt hắn …
Đái Tình không biết làm sao giả vờ khóc, “ Thật xin lỗi, ta là muốn các ngươi an tâm đi đăng ký, không cần lo cho ta , ta nhất định không làm hỏng chuyện tốt của các ngươi …”
Gia Đường cũng không biết nói gì cho phải, “ Ngươi cũng không nên làm khó người trông chừng, ngươi nghỉ ngơi, chúng ta hoàn thành xong công việc sẽ tới thăm. Đúng rồi, tấm hình trong ví của ngươi …”
“Ta cũng biết, thật ra thì ta nên lấy ra nhưng lại quên mất. Làm cho Bạc Hà hiểu lầm , thật xin lỗi …”
Nàng gật đầu, lúc hắn muốn đi ra cửa, Đái Tình gọi hắn lại, “ Gia Đường …” Nàng dùng ánh mắt chân thành (giả dối) nhìn hắn, “ Nên tha thứ cho Bạc Hà, đừng bao giờ đối xử tệ với nàng …”
Hắn xoay người đi ra cửa, không nghĩ tới bản lĩnh lúc giả vờ bất tỉnh của nàng rất giỏi, còn nghĩ rằng nàng rất hảo tâm .
Vì đang là giờ cao điểm nên trong thang máy đặc biệt đông, cũng may là hắn ở nơi không cao. Nhìn thấy thân ảnh của Bạc Hà, hắn kêu một tiếng mệt mỏi, “Lão bà, đi thôi”
“Đái Tình không xảy ra chuyện gì chứ ?”
Gia Đường lắc đầu, “Không có chuyện gì, nàng đã tỉnh.”Taykhoác lên vai nàng hướng chiếc xe đi tới
Bạc Hà không mở miệng nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện của Đái Tình. Hắn yêu vợ như vậy, nàng còn sợ gì ? Chủ yếu nhất chính là nàng nhất định phải vượt qua nỗi sợ này trong lòng …
Bạc Hà tự nhiên ngả đầu tựa vào vai hắn, hành động thân mật này đâm thẳng vào mắt Đái Tình , nàng cười lạnh, “ Để ta xem các ngươi làm sao kết hôn ?” Sau đó thoải mái nằm lên giường, y tá muốn giúp nàng tiêm mũi thứ ba, nàng rất kiên quyết cự tuyệt, không biết là bệnh viện này rốt cuộc là có cái gì mà suốt ngày tiêm với tiêm, kiếm tiền cũng không cần tới phương pháp này chứ …
***
“Nhiều người như vậy, làm sao bây giờ ?” Bạc Hà oán trách nói, không biết khi nào thì mới tới bọn họ
“Ngươi muốn nhanh chóng gả cho ta đến như vây sao ?” Gia Đường nhỏ giọng nói, trên mặt lộ nụ cười sủng nịch
“Đương nhiên ! Không nhanh chóng trói ngươi lại, vạn nhất ngươi bị người khác bắt đi thì làm sao bây giờ ?”
Hai người vừa nói vừa cười , cùng nhau ngồi xuống ghế chờ đợi
Bất quá trời cũng không phụ lòng người, tốc độ làm việc này so với buổi sáng đúng là một trời một vực. Chẳng lẽ người làm buổiáng chưa ăn cơm ? Buổi trưa đã bổ sung năng lượng rồi ? Bất quá làm nhanh cũng không sao, bọn họ yên lặng ngồi chờ
“Đái tiểu thư, ngài tỉnh rồi sao ?” Người trông giùm (tạm goi là thế) cảm thấy rất nghi ngờ, bộ dạng bây giờ của Đái Tình thật giống như bị trúng độc sao ? Vốn là nghĩ chỉ có cuộc sống của diễn viên nổi tiếng mới phức tạp, thì ra làm người chủ trì cũng không hơn a … Xem ra đằng sau hào quang ánh sáng, bọn họ có không biết bao nhiêu bí mật động trời nữa
“Ngươi trở về đi, ta không cần trông chừng, tiền ta sẽ đưa cho” Nàng hạ lệnh trục khách, không cho phép người này xuất hiện trước mặt . Bây giờ tâm trạng của nàng rất kém, hơn nữa lại còn phải gọi một cuộc gọi bí mật, không có tâm tư nói nhảm, bất kể hình tượng trước công chúng …
“Nhưng Tống Tiên sinh muốn ta chiếu cố ngài …” Làm người trông chừng thật là khó khăn, không biết nên nghe lời của ai. Dù sao cũng là bệnh nhân của bệnh viện, mặc dù nhìn Đái Tình bây giờ cũng không có phải là bệnh nặng …
Đái Tình giận tái mặt, “Kêu ngươi đi thì ngươi đi đi, còn nói gì ?”
Người trông chừng chịu ủy khuất rời đi, ra cửa còn lầm bầm làu bàu mấy câu, “ Là người nổi tiếng thì có gì đặc biệt chứ …” Nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Gia Đường
Đái Tình liếc thấy công văn màu đen Gia Đường để quên trên ghế, ánh mắt chợt lóe, lộ ra nụ cười, nếu như nàng đoán không sai thì đây chắc chắn là hộ khẩu. Nghĩ đến hắn sẽ nhanh chóng tới lấy, nàng rút ra một tờ giấy nhét vào phía dưới gối, nhanh chóng nằm xuống …
“Sao ngươi lại đi ra ? Có phải Đái Tình có chuyện gì?” Hắn đi ra mới phát hiện mình để quên đồ, cho nên để Bạc Hà chờ ở dưới một chút
Người trông chừng vừa thấy Gia Đường liền giải thích một chút, “Đái tiểu thư không có chuyện gì, ngươi vừa mới đi thì nàng ngồi dậy, nói không cho ta được ở trong phòng bệnh. Tống tiên sinh, ta cũng không còn cách nào”
“Thật xin lỗi, tính tình nàng vốn như thế, tiền tí nữa ta sẽ đưa cho ngài, cám ơn nhiều” Gia Đường nói xong thì vội vàng đi tới phòng bệnh
Hắn bước vào nhìn thoáng Đái Tình, nàng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng không có dấu hiện đã thức dậy, chẳng lẽ là người trông chừng nói láo sao ? Không biết có phải là do hắn sơ ý hay vẫn cho rằng Đái Tình sẽ không lừa gạt hắn, hắn không hề phát hiện thấy chiếc điện thoại đã từ trong ví chuyển sang kế bên nàng, chiếc điện thoại rung lên ba chữ “Hình Tử Ngọc”
Gia Đường tiếp tục quan sát nàng, nếu đã tỉnh, đối với tiếng chuông điện thoại lớn như vậy chắc chắn đã có phản ứng, xem ra người trông chừng quả thật là có vấn đề … Hắn nhíu mày
Hắn cầm điện thoại kế bên nàng lên, chỉ nghe thấy được một thanh âm nữ, “ Đái Tình a, sao ngươi lâu như vậy cũng không nghe điện thoại ? Nói cho ngươi biết, buổi sáng bọn họ đã tới, ta đã tận lực trì hoãn thời gian, còn về buổi chiều thì ta không biết …” Gia Đường nghe xong tiếp tục nhíu mày, cho dù ai cũng biết, nàng đang làm chuyện không quang minh chính đại. Hắn không biết người đang nói là nói về chính hắn cho nên nói với người bên kia điện thoại một chút về tình trạng của Đái Tình. Người bên kia nghe được thanh âm của hắn như là nghe thấy quỷ, ngay cả câu sau cũng chưa nói lập tức cắt đứt …
Hắn sinh lòng nghi ngờ, nhớ lại lời người trông chừng vừa nói, vừa nhìn Đái Tình vừa bấm điện thoại cho Bạc Hà, “ Người trông chừng cho Đái Tình vừa đi, ta muốn tìm người khác có trách nhiệm hơn tới chiếu cố nàng một chút”
“Vậy để ta đi tới, chúng ta cùng chiếu cố nàng” Trong lòng Bạc Hà có chút mất hứng nhưng cũng không phải là ích kỷ …
Gia Đường cười, “Không cần, ta nhất định sẽ không làm lãng phí thời gian”
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất tìm lại người trông chừng vừa nãy. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ khó tin đó là sự thật …
“Mới vừa rồi tại sao ngươi lại đi ?” Gia Đường vừa nhìn thấy nàng liền đi vào chủ đề chính
“Tống tiên sinh, ta đã nói rồi, là do Đái tiểu thư đuổi ta ra…”
“Tại sao khi ta đi vào thì nhìn thấy nàng vẫn như cũ ? Một chút phản ứng cũng không có ?”
“Làm sao có thể ? Ta thật sự là không có nghe lầm …”
“Bất kể như thế nào thì bây giờ cũng hy vọng ngươi quay lại tiếp tục trông chừng nàng” Hắn dừng một chút, “ Ta sẽ trả thù lao gấp đôi nhưng nhất định phải ở bên cạnh nàng …”
Người trông chừng giật mình, nhưng lại nhớ tới những lời vừa nãy Đái Tình nói, “Tiền nhiều hay ít không phải là vấn đề, vạn nhất nàng đuổi ta ra nữa thì sao ?”
“Ta không biết, đi thôi”
Người trông chừng cũng không biết làm gì, chỉ có thể đi phía sau Gia Đường. Nàng quả thật không thích Đái Tình, nàng ghét nhất là những người có tiền tài có quyền lại mà lại đi khi dễ người khác …
Đi vào nàng mới phát hiện, quả nhiên là giống hệt như lúc mình vừa đi vào, không có dấu hiệu động đậy. Nhưng dù sao cũng thấy những chuyện này nhiều lần, trong lòng người trông chừng cũng biết đây chỉ là màn kịch …
“Vậy làm phiền ngài” Gia Đường vừa nói xong liền cầm lấy hồ sơ rồi đi
Nghe được tiếng đóng cửa, Đái Tình lại mở mắt ngồi dậy. Người trông chừng cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ hỏi một câu chế giễu, “ Đái Tiểu thư, lần này ngài tỉnh thật hay là mộng du ?”
Đái Tình giận đến trừng to mắt, ngay cả một người trông chừng nho nhỏ cũng dám khinh thường nàng, cho nên so với lúc nãy càng phát hỏa hơn. “ Đi ra ngoài”
“Thật ra thì ta cũng không muốn tới. Vì là Tống tiên sinh nhờ nên … ta … không thể ra …”
“Ngươi …” Đái Tình giận đến nói không ra lời, không thèm để ý đến nàng nữa, muốn nhấc điện thoại lên gọi cho Hình Tử Ngọc
Điện thoại mới vừa bấm, Gia Đường đã đẩy cửa vào, làm cho nàng sợ đến quăng chiếc điện thoại xuống đất
Hắn cúi người nhặt điện thoại lên, “Ngươi tỉnh tại sao không cho ta biết ? Ta và Bạc Hà đều rất lo lắng cho ngươi, ngươi còn làm khó người trông chừng làm gì ?” Gia Đường nghĩ đến lời nói của người trông chừng có gì không ổn, vì nàng không có lý do gì để nói láo với hắn . Cho nên hắn mới trốn ở ngoài cửa, vẫn không nghĩ tới là Đái Tình sẽ lừa gạt hắn …
Đái Tình không biết làm sao giả vờ khóc, “ Thật xin lỗi, ta là muốn các ngươi an tâm đi đăng ký, không cần lo cho ta , ta nhất định không làm hỏng chuyện tốt của các ngươi …”
Gia Đường cũng không biết nói gì cho phải, “ Ngươi cũng không nên làm khó người trông chừng, ngươi nghỉ ngơi, chúng ta hoàn thành xong công việc sẽ tới thăm. Đúng rồi, tấm hình trong ví của ngươi …”
“Ta cũng biết, thật ra thì ta nên lấy ra nhưng lại quên mất. Làm cho Bạc Hà hiểu lầm , thật xin lỗi …”
Nàng gật đầu, lúc hắn muốn đi ra cửa, Đái Tình gọi hắn lại, “ Gia Đường …” Nàng dùng ánh mắt chân thành (giả dối) nhìn hắn, “ Nên tha thứ cho Bạc Hà, đừng bao giờ đối xử tệ với nàng …”
Hắn xoay người đi ra cửa, không nghĩ tới bản lĩnh lúc giả vờ bất tỉnh của nàng rất giỏi, còn nghĩ rằng nàng rất hảo tâm .
Vì đang là giờ cao điểm nên trong thang máy đặc biệt đông, cũng may là hắn ở nơi không cao. Nhìn thấy thân ảnh của Bạc Hà, hắn kêu một tiếng mệt mỏi, “Lão bà, đi thôi”
“Đái Tình không xảy ra chuyện gì chứ ?”
Gia Đường lắc đầu, “Không có chuyện gì, nàng đã tỉnh.”Taykhoác lên vai nàng hướng chiếc xe đi tới
Bạc Hà không mở miệng nữa, không có chuyện gì là tốt rồi, nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện của Đái Tình. Hắn yêu vợ như vậy, nàng còn sợ gì ? Chủ yếu nhất chính là nàng nhất định phải vượt qua nỗi sợ này trong lòng …
Bạc Hà tự nhiên ngả đầu tựa vào vai hắn, hành động thân mật này đâm thẳng vào mắt Đái Tình , nàng cười lạnh, “ Để ta xem các ngươi làm sao kết hôn ?” Sau đó thoải mái nằm lên giường, y tá muốn giúp nàng tiêm mũi thứ ba, nàng rất kiên quyết cự tuyệt, không biết là bệnh viện này rốt cuộc là có cái gì mà suốt ngày tiêm với tiêm, kiếm tiền cũng không cần tới phương pháp này chứ …
“Nhiều người như vậy, làm sao bây giờ ?” Bạc Hà oán trách nói, không biết khi nào thì mới tới bọn họ
“Ngươi muốn nhanh chóng gả cho ta đến như vây sao ?” Gia Đường nhỏ giọng nói, trên mặt lộ nụ cười sủng nịch
“Đương nhiên ! Không nhanh chóng trói ngươi lại, vạn nhất ngươi bị người khác bắt đi thì làm sao bây giờ ?”
Hai người vừa nói vừa cười , cùng nhau ngồi xuống ghế chờ đợi
Bất quá trời cũng không phụ lòng người, tốc độ làm việc này so với buổi sáng đúng là một trời một vực. Chẳng lẽ người làm buổiáng chưa ăn cơm ? Buổi trưa đã bổ sung năng lượng rồi ? Bất quá làm nhanh cũng không sao, bọn họ yên lặng ngồi chờ