Cũng không biết là đã qua bao lâu, Gia Đường vẫn cứ ôm Bạc Hà thật chặt, nàng tự hỏi có phải hay không là hăn tham lam quá,nàng nhẹ nhàng mở vòng tay của mình ra, nhìn ánh trăng, hình như là hắn hơi say, không thể nào, vì nàng mà hắn say sao ? Bạc Hà có chút mê mang …
“Được rồi, ngươi mau buông tay ra ! Thật là, sao ngươi lại ôm lâu như vậy ?” Bạc Hà vội vàng thu lại ý nghĩ ban nãy, không nên lưu luyến, nàng nhất định phải buông tay, nếu không thì chắc chắn 4 năm trôi qua của nàng sẽ như là đổ sông đổ biển, nàng bây giờ càng lúc càng thắc mắc, 4 năm trước nàng bỏ đi là vì cái gì ? Hận hắn ? Nhưng mà trước đến nay nàng chưa bao giờ là quên hắn cả … Bây giờ nàng chỉ còn biết dựa vào hai chữ “thành toàn” để cố gắng kềm trái tim mình lại, không bị rơi vào “vách đá” của hắn lần nữa
Nàng bậy giờ tự nói với chính mình, nếu không muốn bị thương tổn, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là không cho người khác có cơ hội thương tổn nàng … Tốt, bề ngoài cứ tỏ ra lạnh lùng với hắn, cố gắng ngăn tâm của mình lại, cho dù là lừa mình dối người, nàng nhất định cũng phải àm, làm người thứ ba á … Không bao giờ !
Bị nàng tránh thoát, Gia Đường có điểm hko6ng muốn, nhưng là không còn cách nào,được rồi, lúc nay cũng không phải là nên nóng lòng, hắn sử lại áo sơ mi một chút rồi nói,”Được rồi, vậy ta về, ngươi nhanh nhanh vào nghỉ ngơi sớm, ngươi đi trước đi”
“Ngươi đi trước đi”
“Ngươi trước …”
“Ngươi trước …”
“Ai nha, ngươi đúng là lề mề” Bạc Hà xoay người đi, nàng rất muốn quay đầu lại nhìn xem hắn còn ở đó không, nhưng là nàng không có dũng khí …. Rốt cuộc bây giờ thì nàng cũng hiểu cái gì gọi là sinh ly tử biệt rồi, nếu là trước đây, nàng sẽ rất nhanh chóng chạy vào nhà, không để ý đến hắn, nhưng là bây giờ ….
Tuy là con đường ngắn nhưng nàng đi thật lâu, không phải vì mải nhớ chuyện xưa, mà là vì nàng không có dũng khí đối đầu với cha mẹ, nàng đi bốn năm, mặc dù thỉnh thoảng có điện về bảo mình bình an, nhưng là không có câu nào là thật lòng cả, dù sao bọn họ nuôi nấng nàng khôn lớn, mong nàng có một tương lai tốt chứ không phải là chạy đi làm cái nông thôn giáo sư kia, nhưng nàng vẫn không hối hận,cho dù là từ bỏ ước mơ nhưng sống ở đó, con người nào cũng thành thật chất phác, nàng học được nhiều điều thú vị mà khi còn sống ở đây, nàng không hề biết. So với cái làm người chủ trì kia thì còn xứng đáng và đáng giá hơn nhiều
“Ngơi đã về rồi ? Mệt mỏi không ? Mau lại đây ăn cháo mà ngươi thích nhất nè ! Mấy năm rồi chưa làm, ta không biết tay nghề có còn được như lúc trước không, ngươi mau thử đi ” Mụ mụ kéo tay nàng lại ghế sa lông
“Mẹ, ta xin lỗi” Bạc Hà nước mắt lưng tròng nhìn mụ mụ, mình thật là không hiếu thuận
“Đứa ngốc này, sao lại cùng mẹ nói những thứ này, mẹ không trách ngươi, thật sự thì mẹ biết ngươi bỏ đi là vì chuyện gì, không nói tới nữa, không nói tới nữa, lần này trở về thì không được đi nữa, trốn tránh không phải là một cách giải quyết vấn đề tốt” Mụ mụ ôm nữ nhi của mình, từ ngày Bạc Hà bỏ đi, không ngày nào là Gia Đường không tới tìm nàng, làm sao mụ mụ nàng không biết chuyện nàng bỏ đi và hắn là có liên quan đến chứ
“Bạc Hà, mau tới ăn cháo, xem thử tay nghề của cha ngươi có tiến bộ không nào”
Ba ba mụ mụ nhìn Bạc Hà, nàng đã xa họ bốn năm rồi, có nấu như thế nào cũng không bù đắp nổi
“Cha, mẹ, các ngươi nhìn xem ta làm sao ăn ? Nữ nhi của các ngươi không có mặt dày như thế !ݠBạc Hà cười hì hì nhìn họ, nàng sợ khi nàng ăn chén cháo do ba ba làm, nàng sẽ khóc đến hết nước mắt mới thôi, làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy nàng khóc được ?
“Không có dày, nhưng là đen thêm nha. Ngươi mau nói mấy năm qua có gặp khổ cực gì không, muốn đi đâu, ba ba sẽ dẫn ngươi đi”
Mụ mụ đẩy ba ba nàng ra, “Ngươi lão đầu tử này, trước hết là phải để cho hài tử ăn cơm đã …” Nói xong hung hăng đánh hắn một cái, nàng sợ nữ nhi của mình sẽ lại biến mất, làm mẹ mà, dĩ nhiên nàng hiểu con mình muốn thứ gì ….
Ba ba nhanh lên đổi lời nói, “Đúng đúng đúng! Mau ăn! Ăn xong cho ba ba nói!”
“Ngươi … ” Mụ mụ cầm quyển báo trong tay ném về hướng ba ba nàng
Ba ba ngồi trên ghế cười ha ha, thật đúng là lâu rồi chưa cười như vậy nha, chỉ cần có nha đầu này bên cạnh, bất kể là xảy ra chuyện gì hắn cũng cười được …
Bạc Hà cầm lấy thìa đưa lên khoé miệng, “Oa, quả là ngon hơn so với trước đây nha”
Hai ngời kia đứng cười, từ khi Bạc Hà về nhà, miệng của bọn họ chưa bao giờ là khép lại. Mụ mụ đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng hai cái, làm như nàng là một tiểu hài tử, trong lòng Bạc Hà trong lòng cảm thấy thật ấm áp, thật ra là đau lòng nhiều … Nàng sẽ không … không bao giờ ích kỷ như vậy nữa
“Bạc Hà, ngươi uống xong thì mau nói đi “
Bạc Hà hít sâu một cái, “Nhưng là hai ngươi nghe xong đừng quá kích động”
“Chúng ta nhất định sẽ không kích động” Thật ra thì hắn vốn cũng đã rõ tính cách người nhà hắn không phải là bình thường mà
“Các ngươi cũng đừng trách ta nha “
“Đừng nói nhảm nữa” Ba ba nàng thật sự là muốn biết chính xác 4 năm qua nàng đã trốn ở góc xó xỉnh nào
“Nghe kỹ ! Nữ nhi của các ngươi – Bạc Hà, bốn năm qua là đi dạy học trong một ngôi trường nhỏ ở miền quê – Giáo sư nông thôn” Câu này của nàng vừa mới dứt, đã lập tức nhìn thấy ba ba mụ mụ nàng há hốc mồm, riêng mụ mụ nàng trợn to cả mắt, nàng vốn không nghĩ nữ nhi của nàng so với nàng thời trẻ còn cá tính hơn, sau đó giơ ngón tay lên, “Ngươi tuyệt lắm nữ nhi, ngươi đúng là con của ta, ta thật là thần tượng ngươi”
Ba ba cũng vỗ mạnh vai nàng, “Hảo hài tử, đúng là con của ta”
Bạc Hà không ngờ hai người bọn họ lại phản ứng như thế, phải nói là quá bất ngờ đi, nàng thừa biết là đến Tây Bộ làm việc cho dù có là bao nhiêu năm đi nữa, khi trở về vẫn là con số không mà thôi, thực phản ứng của cha mẹ nàng quả là làm cho nàng chuẩn bị không kịp
“Cha mẹ, chẳng lẽ các ngươi bị ta làm cho đến thần kinh đảo lộn sao ? Ta hứa là sẽ không làm cho các ngươi thất vọng như vậy nữa mà. Hai ngươi đừng làm cho ta sợ nha”
“Nói gì thế nha đầu ? Ngươi như vậy chúng ta mừng còn không kịp nữa mà, chỉ tiếc là chúng ta không có cơ hội nhìn ngươi như thế ha” Mụ mụ nàng lộ vẻ tiếc nuối
“Mụ mụ ngươi nói đúng đó, ngươi cống hiến cho quốc gia đất nước, chúng ta làm như thế nào giận ngươi được ? Nữ nhi của chúng ta làm được như vậy, chúng ta còn mừng nữa chứ “
Bạc Hà chạy đến ôm lấy ba ba mụ mụ, cảm giác ấm áp đến tột cùng, đã bốn năm nàng chưa có trải qua cảm giác này rồi, nếu biết sớm như thế thì nàng đã nhanh chóng nói cho ba mẹ nàng biết rồi.Lúc trước nàng từng nghĩ, nếu như thật sự là hiểu lầm, vậy bốn năm không phải là lãng phí sao ? Bây giờ thì nàng đã biết, không hề, không hề lãng phí tí nào cả, rất đáng giá !
Nàng lại nghĩ, trước giờ nàng không dám nghe giải thích của hắn, là vì sợ rằng bốn năm đó nàng đã để lãng phí trôi qua, nhưng bây giờ cho dù là gì đi nữa, cho dù là hiểu lầm, cho dù là sự thật, thì nàng sẽ không hối hận về bốn năm đó nữa
Gia Đường về tới nhà, ngồi tựa trên ghế sa lông, cười cười suy nghĩ, 4 năm, đã 4 năm, rốt cuộc nàng cũng trở về rồi, hơn nữa là trừ ra câu nói “vết thương” của mình, nàng vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua là nàng hiểu lầm hắn và Đái Tình thôi, chỉ đợi đến khi nàng biết được mọi chuyện, chắc chắn sẽ rất tốt
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Gia Đường vẫn cứ ôm Bạc Hà thật chặt, nàng tự hỏi có phải hay không là hăn tham lam quá,nàng nhẹ nhàng mở vòng tay của mình ra, nhìn ánh trăng, hình như là hắn hơi say, không thể nào, vì nàng mà hắn say sao ? Bạc Hà có chút mê mang …
“Được rồi, ngươi mau buông tay ra ! Thật là, sao ngươi lại ôm lâu như vậy ?” Bạc Hà vội vàng thu lại ý nghĩ ban nãy, không nên lưu luyến, nàng nhất định phải buông tay, nếu không thì chắc chắn năm trôi qua của nàng sẽ như là đổ sông đổ biển, nàng bây giờ càng lúc càng thắc mắc, năm trước nàng bỏ đi là vì cái gì ? Hận hắn ? Nhưng mà trước đến nay nàng chưa bao giờ là quên hắn cả … Bây giờ nàng chỉ còn biết dựa vào hai chữ “thành toàn” để cố gắng kềm trái tim mình lại, không bị rơi vào “vách đá” của hắn lần nữa
Nàng bậy giờ tự nói với chính mình, nếu không muốn bị thương tổn, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là không cho người khác có cơ hội thương tổn nàng … Tốt, bề ngoài cứ tỏ ra lạnh lùng với hắn, cố gắng ngăn tâm của mình lại, cho dù là lừa mình dối người, nàng nhất định cũng phải àm, làm người thứ ba á … Không bao giờ !
Bị nàng tránh thoát, Gia Đường có điểm hkong muốn, nhưng là không còn cách nào,được rồi, lúc nay cũng không phải là nên nóng lòng, hắn sử lại áo sơ mi một chút rồi nói,”Được rồi, vậy ta về, ngươi nhanh nhanh vào nghỉ ngơi sớm, ngươi đi trước đi”
“Ngươi đi trước đi”
“Ngươi trước …”
“Ngươi trước …”
“Ai nha, ngươi đúng là lề mề” Bạc Hà xoay người đi, nàng rất muốn quay đầu lại nhìn xem hắn còn ở đó không, nhưng là nàng không có dũng khí …. Rốt cuộc bây giờ thì nàng cũng hiểu cái gì gọi là sinh ly tử biệt rồi, nếu là trước đây, nàng sẽ rất nhanh chóng chạy vào nhà, không để ý đến hắn, nhưng là bây giờ ….
Tuy là con đường ngắn nhưng nàng đi thật lâu, không phải vì mải nhớ chuyện xưa, mà là vì nàng không có dũng khí đối đầu với cha mẹ, nàng đi bốn năm, mặc dù thỉnh thoảng có điện về bảo mình bình an, nhưng là không có câu nào là thật lòng cả, dù sao bọn họ nuôi nấng nàng khôn lớn, mong nàng có một tương lai tốt chứ không phải là chạy đi làm cái nông thôn giáo sư kia, nhưng nàng vẫn không hối hận,cho dù là từ bỏ ước mơ nhưng sống ở đó, con người nào cũng thành thật chất phác, nàng học được nhiều điều thú vị mà khi còn sống ở đây, nàng không hề biết. So với cái làm người chủ trì kia thì còn xứng đáng và đáng giá hơn nhiều
“Ngơi đã về rồi ? Mệt mỏi không ? Mau lại đây ăn cháo mà ngươi thích nhất nè ! Mấy năm rồi chưa làm, ta không biết tay nghề có còn được như lúc trước không, ngươi mau thử đi ” Mụ mụ kéo tay nàng lại ghế sa lông
“Mẹ, ta xin lỗi” Bạc Hà nước mắt lưng tròng nhìn mụ mụ, mình thật là không hiếu thuận
“Đứa ngốc này, sao lại cùng mẹ nói những thứ này, mẹ không trách ngươi, thật sự thì mẹ biết ngươi bỏ đi là vì chuyện gì, không nói tới nữa, không nói tới nữa, lần này trở về thì không được đi nữa, trốn tránh không phải là một cách giải quyết vấn đề tốt” Mụ mụ ôm nữ nhi của mình, từ ngày Bạc Hà bỏ đi, không ngày nào là Gia Đường không tới tìm nàng, làm sao mụ mụ nàng không biết chuyện nàng bỏ đi và hắn là có liên quan đến chứ
“Bạc Hà, mau tới ăn cháo, xem thử tay nghề của cha ngươi có tiến bộ không nào”
Ba ba mụ mụ nhìn Bạc Hà, nàng đã xa họ bốn năm rồi, có nấu như thế nào cũng không bù đắp nổi
“Cha, mẹ, các ngươi nhìn xem ta làm sao ăn ? Nữ nhi của các ngươi không có mặt dày như thế !ݠBạc Hà cười hì hì nhìn họ, nàng sợ khi nàng ăn chén cháo do ba ba làm, nàng sẽ khóc đến hết nước mắt mới thôi, làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy nàng khóc được ?
“Không có dày, nhưng là đen thêm nha. Ngươi mau nói mấy năm qua có gặp khổ cực gì không, muốn đi đâu, ba ba sẽ dẫn ngươi đi”
Mụ mụ đẩy ba ba nàng ra, “Ngươi lão đầu tử này, trước hết là phải để cho hài tử ăn cơm đã …” Nói xong hung hăng đánh hắn một cái, nàng sợ nữ nhi của mình sẽ lại biến mất, làm mẹ mà, dĩ nhiên nàng hiểu con mình muốn thứ gì ….
Ba ba nhanh lên đổi lời nói, “Đúng đúng đúng! Mau ăn! Ăn xong cho ba ba nói!”
“Ngươi … ” Mụ mụ cầm quyển báo trong tay ném về hướng ba ba nàng
Ba ba ngồi trên ghế cười ha ha, thật đúng là lâu rồi chưa cười như vậy nha, chỉ cần có nha đầu này bên cạnh, bất kể là xảy ra chuyện gì hắn cũng cười được …
Bạc Hà cầm lấy thìa đưa lên khoé miệng, “Oa, quả là ngon hơn so với trước đây nha”
Hai ngời kia đứng cười, từ khi Bạc Hà về nhà, miệng của bọn họ chưa bao giờ là khép lại. Mụ mụ đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng hai cái, làm như nàng là một tiểu hài tử, trong lòng Bạc Hà trong lòng cảm thấy thật ấm áp, thật ra là đau lòng nhiều … Nàng sẽ không … không bao giờ ích kỷ như vậy nữa
“Bạc Hà, ngươi uống xong thì mau nói đi “
Bạc Hà hít sâu một cái, “Nhưng là hai ngươi nghe xong đừng quá kích động”
“Chúng ta nhất định sẽ không kích động” Thật ra thì hắn vốn cũng đã rõ tính cách người nhà hắn không phải là bình thường mà
“Các ngươi cũng đừng trách ta nha “
“Đừng nói nhảm nữa” Ba ba nàng thật sự là muốn biết chính xác năm qua nàng đã trốn ở góc xó xỉnh nào
“Nghe kỹ ! Nữ nhi của các ngươi – Bạc Hà, bốn năm qua là đi dạy học trong một ngôi trường nhỏ ở miền quê – Giáo sư nông thôn” Câu này của nàng vừa mới dứt, đã lập tức nhìn thấy ba ba mụ mụ nàng há hốc mồm, riêng mụ mụ nàng trợn to cả mắt, nàng vốn không nghĩ nữ nhi của nàng so với nàng thời trẻ còn cá tính hơn, sau đó giơ ngón tay lên, “Ngươi tuyệt lắm nữ nhi, ngươi đúng là con của ta, ta thật là thần tượng ngươi”
Ba ba cũng vỗ mạnh vai nàng, “Hảo hài tử, đúng là con của ta”
Bạc Hà không ngờ hai người bọn họ lại phản ứng như thế, phải nói là quá bất ngờ đi, nàng thừa biết là đến Tây Bộ làm việc cho dù có là bao nhiêu năm đi nữa, khi trở về vẫn là con số không mà thôi, thực phản ứng của cha mẹ nàng quả là làm cho nàng chuẩn bị không kịp
“Cha mẹ, chẳng lẽ các ngươi bị ta làm cho đến thần kinh đảo lộn sao ? Ta hứa là sẽ không làm cho các ngươi thất vọng như vậy nữa mà. Hai ngươi đừng làm cho ta sợ nha”
“Nói gì thế nha đầu ? Ngươi như vậy chúng ta mừng còn không kịp nữa mà, chỉ tiếc là chúng ta không có cơ hội nhìn ngươi như thế ha” Mụ mụ nàng lộ vẻ tiếc nuối
“Mụ mụ ngươi nói đúng đó, ngươi cống hiến cho quốc gia đất nước, chúng ta làm như thế nào giận ngươi được ? Nữ nhi của chúng ta làm được như vậy, chúng ta còn mừng nữa chứ “
Bạc Hà chạy đến ôm lấy ba ba mụ mụ, cảm giác ấm áp đến tột cùng, đã bốn năm nàng chưa có trải qua cảm giác này rồi, nếu biết sớm như thế thì nàng đã nhanh chóng nói cho ba mẹ nàng biết rồi.Lúc trước nàng từng nghĩ, nếu như thật sự là hiểu lầm, vậy bốn năm không phải là lãng phí sao ? Bây giờ thì nàng đã biết, không hề, không hề lãng phí tí nào cả, rất đáng giá !
Nàng lại nghĩ, trước giờ nàng không dám nghe giải thích của hắn, là vì sợ rằng bốn năm đó nàng đã để lãng phí trôi qua, nhưng bây giờ cho dù là gì đi nữa, cho dù là hiểu lầm, cho dù là sự thật, thì nàng sẽ không hối hận về bốn năm đó nữa
Gia Đường về tới nhà, ngồi tựa trên ghế sa lông, cười cười suy nghĩ, năm, đã năm, rốt cuộc nàng cũng trở về rồi, hơn nữa là trừ ra câu nói “vết thương” của mình, nàng vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua là nàng hiểu lầm hắn và Đái Tình thôi, chỉ đợi đến khi nàng biết được mọi chuyện, chắc chắn sẽ rất tốt
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cũng không biết là đã qua bao lâu, Gia Đường vẫn cứ ôm Bạc Hà thật chặt, nàng tự hỏi có phải hay không là hăn tham lam quá,nàng nhẹ nhàng mở vòng tay của mình ra, nhìn ánh trăng, hình như là hắn hơi say, không thể nào, vì nàng mà hắn say sao ? Bạc Hà có chút mê mang …
“Được rồi, ngươi mau buông tay ra ! Thật là, sao ngươi lại ôm lâu như vậy ?” Bạc Hà vội vàng thu lại ý nghĩ ban nãy, không nên lưu luyến, nàng nhất định phải buông tay, nếu không thì chắc chắn 4 năm trôi qua của nàng sẽ như là đổ sông đổ biển, nàng bây giờ càng lúc càng thắc mắc, 4 năm trước nàng bỏ đi là vì cái gì ? Hận hắn ? Nhưng mà trước đến nay nàng chưa bao giờ là quên hắn cả … Bây giờ nàng chỉ còn biết dựa vào hai chữ “thành toàn” để cố gắng kềm trái tim mình lại, không bị rơi vào “vách đá” của hắn lần nữa
Nàng bậy giờ tự nói với chính mình, nếu không muốn bị thương tổn, vậy thì biện pháp tốt nhất chính là không cho người khác có cơ hội thương tổn nàng … Tốt, bề ngoài cứ tỏ ra lạnh lùng với hắn, cố gắng ngăn tâm của mình lại, cho dù là lừa mình dối người, nàng nhất định cũng phải àm, làm người thứ ba á … Không bao giờ !
Bị nàng tránh thoát, Gia Đường có điểm hko6ng muốn, nhưng là không còn cách nào,được rồi, lúc nay cũng không phải là nên nóng lòng, hắn sử lại áo sơ mi một chút rồi nói,”Được rồi, vậy ta về, ngươi nhanh nhanh vào nghỉ ngơi sớm, ngươi đi trước đi”
“Ngươi đi trước đi”
“Ngươi trước …”
“Ngươi trước …”
“Ai nha, ngươi đúng là lề mề” Bạc Hà xoay người đi, nàng rất muốn quay đầu lại nhìn xem hắn còn ở đó không, nhưng là nàng không có dũng khí …. Rốt cuộc bây giờ thì nàng cũng hiểu cái gì gọi là sinh ly tử biệt rồi, nếu là trước đây, nàng sẽ rất nhanh chóng chạy vào nhà, không để ý đến hắn, nhưng là bây giờ ….
Tuy là con đường ngắn nhưng nàng đi thật lâu, không phải vì mải nhớ chuyện xưa, mà là vì nàng không có dũng khí đối đầu với cha mẹ, nàng đi bốn năm, mặc dù thỉnh thoảng có điện về bảo mình bình an, nhưng là không có câu nào là thật lòng cả, dù sao bọn họ nuôi nấng nàng khôn lớn, mong nàng có một tương lai tốt chứ không phải là chạy đi làm cái nông thôn giáo sư kia, nhưng nàng vẫn không hối hận,cho dù là từ bỏ ước mơ nhưng sống ở đó, con người nào cũng thành thật chất phác, nàng học được nhiều điều thú vị mà khi còn sống ở đây, nàng không hề biết. So với cái làm người chủ trì kia thì còn xứng đáng và đáng giá hơn nhiều
“Ngơi đã về rồi ? Mệt mỏi không ? Mau lại đây ăn cháo mà ngươi thích nhất nè ! Mấy năm rồi chưa làm, ta không biết tay nghề có còn được như lúc trước không, ngươi mau thử đi ” Mụ mụ kéo tay nàng lại ghế sa lông
“Mẹ, ta xin lỗi” Bạc Hà nước mắt lưng tròng nhìn mụ mụ, mình thật là không hiếu thuận
“Đứa ngốc này, sao lại cùng mẹ nói những thứ này, mẹ không trách ngươi, thật sự thì mẹ biết ngươi bỏ đi là vì chuyện gì, không nói tới nữa, không nói tới nữa, lần này trở về thì không được đi nữa, trốn tránh không phải là một cách giải quyết vấn đề tốt” Mụ mụ ôm nữ nhi của mình, từ ngày Bạc Hà bỏ đi, không ngày nào là Gia Đường không tới tìm nàng, làm sao mụ mụ nàng không biết chuyện nàng bỏ đi và hắn là có liên quan đến chứ
“Bạc Hà, mau tới ăn cháo, xem thử tay nghề của cha ngươi có tiến bộ không nào”
Ba ba mụ mụ nhìn Bạc Hà, nàng đã xa họ bốn năm rồi, có nấu như thế nào cũng không bù đắp nổi
“Cha, mẹ, các ngươi nhìn xem ta làm sao ăn ? Nữ nhi của các ngươi không có mặt dày như thế !ݠBạc Hà cười hì hì nhìn họ, nàng sợ khi nàng ăn chén cháo do ba ba làm, nàng sẽ khóc đến hết nước mắt mới thôi, làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy nàng khóc được ?
“Không có dày, nhưng là đen thêm nha. Ngươi mau nói mấy năm qua có gặp khổ cực gì không, muốn đi đâu, ba ba sẽ dẫn ngươi đi”
Mụ mụ đẩy ba ba nàng ra, “Ngươi lão đầu tử này, trước hết là phải để cho hài tử ăn cơm đã …” Nói xong hung hăng đánh hắn một cái, nàng sợ nữ nhi của mình sẽ lại biến mất, làm mẹ mà, dĩ nhiên nàng hiểu con mình muốn thứ gì ….
Ba ba nhanh lên đổi lời nói, “Đúng đúng đúng! Mau ăn! Ăn xong cho ba ba nói!”
“Ngươi … ” Mụ mụ cầm quyển báo trong tay ném về hướng ba ba nàng
Ba ba ngồi trên ghế cười ha ha, thật đúng là lâu rồi chưa cười như vậy nha, chỉ cần có nha đầu này bên cạnh, bất kể là xảy ra chuyện gì hắn cũng cười được …
Bạc Hà cầm lấy thìa đưa lên khoé miệng, “Oa, quả là ngon hơn so với trước đây nha”
Hai ngời kia đứng cười, từ khi Bạc Hà về nhà, miệng của bọn họ chưa bao giờ là khép lại. Mụ mụ đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng hai cái, làm như nàng là một tiểu hài tử, trong lòng Bạc Hà trong lòng cảm thấy thật ấm áp, thật ra là đau lòng nhiều … Nàng sẽ không … không bao giờ ích kỷ như vậy nữa
“Bạc Hà, ngươi uống xong thì mau nói đi “
Bạc Hà hít sâu một cái, “Nhưng là hai ngươi nghe xong đừng quá kích động”
“Chúng ta nhất định sẽ không kích động” Thật ra thì hắn vốn cũng đã rõ tính cách người nhà hắn không phải là bình thường mà
“Các ngươi cũng đừng trách ta nha “
“Đừng nói nhảm nữa” Ba ba nàng thật sự là muốn biết chính xác 4 năm qua nàng đã trốn ở góc xó xỉnh nào
“Nghe kỹ ! Nữ nhi của các ngươi – Bạc Hà, bốn năm qua là đi dạy học trong một ngôi trường nhỏ ở miền quê – Giáo sư nông thôn” Câu này của nàng vừa mới dứt, đã lập tức nhìn thấy ba ba mụ mụ nàng há hốc mồm, riêng mụ mụ nàng trợn to cả mắt, nàng vốn không nghĩ nữ nhi của nàng so với nàng thời trẻ còn cá tính hơn, sau đó giơ ngón tay lên, “Ngươi tuyệt lắm nữ nhi, ngươi đúng là con của ta, ta thật là thần tượng ngươi”
Ba ba cũng vỗ mạnh vai nàng, “Hảo hài tử, đúng là con của ta”
Bạc Hà không ngờ hai người bọn họ lại phản ứng như thế, phải nói là quá bất ngờ đi, nàng thừa biết là đến Tây Bộ làm việc cho dù có là bao nhiêu năm đi nữa, khi trở về vẫn là con số không mà thôi, thực phản ứng của cha mẹ nàng quả là làm cho nàng chuẩn bị không kịp
“Cha mẹ, chẳng lẽ các ngươi bị ta làm cho đến thần kinh đảo lộn sao ? Ta hứa là sẽ không làm cho các ngươi thất vọng như vậy nữa mà. Hai ngươi đừng làm cho ta sợ nha”
“Nói gì thế nha đầu ? Ngươi như vậy chúng ta mừng còn không kịp nữa mà, chỉ tiếc là chúng ta không có cơ hội nhìn ngươi như thế ha” Mụ mụ nàng lộ vẻ tiếc nuối
“Mụ mụ ngươi nói đúng đó, ngươi cống hiến cho quốc gia đất nước, chúng ta làm như thế nào giận ngươi được ? Nữ nhi của chúng ta làm được như vậy, chúng ta còn mừng nữa chứ “
Bạc Hà chạy đến ôm lấy ba ba mụ mụ, cảm giác ấm áp đến tột cùng, đã bốn năm nàng chưa có trải qua cảm giác này rồi, nếu biết sớm như thế thì nàng đã nhanh chóng nói cho ba mẹ nàng biết rồi.Lúc trước nàng từng nghĩ, nếu như thật sự là hiểu lầm, vậy bốn năm không phải là lãng phí sao ? Bây giờ thì nàng đã biết, không hề, không hề lãng phí tí nào cả, rất đáng giá !
Nàng lại nghĩ, trước giờ nàng không dám nghe giải thích của hắn, là vì sợ rằng bốn năm đó nàng đã để lãng phí trôi qua, nhưng bây giờ cho dù là gì đi nữa, cho dù là hiểu lầm, cho dù là sự thật, thì nàng sẽ không hối hận về bốn năm đó nữa
Gia Đường về tới nhà, ngồi tựa trên ghế sa lông, cười cười suy nghĩ, 4 năm, đã 4 năm, rốt cuộc nàng cũng trở về rồi, hơn nữa là trừ ra câu nói “vết thương” của mình, nàng vẫn không có gì thay đổi, chẳng qua là nàng hiểu lầm hắn và Đái Tình thôi, chỉ đợi đến khi nàng biết được mọi chuyện, chắc chắn sẽ rất tốt