Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã chú ý đến cô gái ấy.
Cô có mái tóc rất đẹp, dày mà mềm mại, xõa xuống đến eo như rong biển. Thi thoảng bị gió thổi, hương thơm mát lạnh tràn vào khoang mũi, phản chiếu trong trong đôi mắt nhàn nhạn lãnh đạm.
Cô nói, cô tên Thẩm Thanh Gia.
Có lẽ, tôi bị cô ấy mê hoặc mất rồi.
2.
Thẩm Thanh Gia rất hay đến bệnh viện, cô nói cô tới thăm bạn. Khi tôi hỏi người bạn ấy là nam hay nữ, cô nghịch tóc, lạnh nhạt nói thẳng việc ấy không liên quan gì đến tôi, tôi cũng chỉ có thể ấp úng rồi im lặng.
Cô không hề chủ động tới tìm tôi, nhưng tôi lúc nào cũng vô thức nhớ tới bóng hình cô. Mỗi khi tôi nhớ tới cô, tôi thường đi đến đứng dưới cây hoa quế trước bệnh viện. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, lúc nào cô ấy cũng ở đó. Thẩm Thanh Gia khi thì đọc sách vô cùng chăm chú, có khi lại nghiêm túc vẽ tranh, dáng vẻ lúc nào cũng trầm ổn xinh đẹp, khiến người ta không nỡ quấy rầy.
Có lần, tôi không nhịn được mà hỏi cô: “Cậu thích hoa quế à?”
Cô chỉ nhàn nhạt đáp: “Từng có người nói tôi rất hợp với loài hoa này.”
Hoa quế tượng trưng cho sự xinh đẹp và cao quý.
Tôi cười, “Quả thật là rất hợp với cậu.”
Tôi còn nhớ lần đầu tôi gặp vô. Cô đứng dưới cây hoa quế, dưới tiếng hoa rơi xào xạc, chân váy khẽ lay động trong gió, còn vương hương hoa quế. Thẩm Thanh Gia đứng đó, khuôn mặt bình tĩnh như búp bê sứ, dường như chẳng thứ gì có thể khiến cảm xúc của cô dao động.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và rồi nhận ra: Người này, chắc chắn là cô gái mà tôi muốn ở bên cả đời.
3.
Không phải lúc nào Thẩm Thanh Gia cũng ở đó.
Hôm nay, thời tiết trong trẻo, tôi nhìn xuống qua khung cửa sổ, dưới gốc cây hoa quế chẳng có ai, cô đơn lẻ bóng. Tôi thu lại tầm mắt, hỏi cô y tá bên cạnh.
“Chị y tá, chị biết cô gái ấy đến thăm ai không?”
Y tá nghĩ ngợi, “Cậu đang nói đến cô bé xinh như búp bê hả? Chị cũng không biết cô bé đến thăm ai.” Chị còn trêu chọc tôi, “Cái thằng nhóc này, cậu thích cô bé đó hả? Nghe nói em ấy là nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng, tiêu chuẩn chắc cũng cao lắm đấy, cậu nhất định phải cố lên.”
Tôi sửng sốt, “Cậu ấy là nghệ sĩ vĩ cầm ạ?”
“Ừ, nghe đâu là thiếu nữ thiên tài đấy. Trước đây từng dự thi giải quốc tế, còn phát hành đĩa nhạc gì đó nữa.”
Chị y tá nói xong, nhanh chóng bắt tay vào công việc. Tôi đứng một mình tại chỗ, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, đám mây mềm như bông bay trên không trung, làn gió ẩm thổi vào, làm dịu tâm trạng tôi.
Hôm sau, bố mẹ tới thăm tôi, tôi nhờ họ mang cho tôi một album âm nhạc cổ điển của Thẩm Thanh Gia. Bố tôi chẳng cần suy nghĩ, nhanh chóng từ chối: “Bố biết con có hảo cảm với cô gái ấy, nhưng khoảng cách của hai đứa là quá lớn.”
Mẹ tôi thở dài, “Lãng, mẹ khuyên con không nên quá thân thiết với Thẩm Thanh Gia, sớm muộn gì con cũng phải hối hận.”
Tôi cười khổ.
Tôi biết, rồi tôi sẽ phải hối hận, nhưng bây giờ tôi đã lún sâu vào vũng lầy rồi. Cô cứ như một bóng ma vậy, lúc nào cũng dụ dỗ tôi, mang theo mùi hương quyến rũ.
4.
Tôi không biết mình đã thích Thẩm Thanh Gia bằng cách nào.
Có người nói, lần đầu tiên gặp nhau, hai người đối diện trên tám giây sẽ là nhất kiến chung tình, nếu nói như vậy, tôi với Thẩm Thanh Gia hẳn là rễ tình đâm sâu. Nhưng ngoài việc này ra, tôi thật sự không tìm được lý do nào để tôi thích cô. Tôi gặp cô cũng được gần một tháng, nhưng tất thảy như thuận theo tự nhiên, tình cảm trong lòng cứ yên lặng mà nảy mầm. Dường như có một giọng nói thì thầm với tôi: Cậu không trốn được đâu, cậu đã được định sẵn sẽ thích cô ấy.
Tôi chẳng bao giờ thích dây dưa lằng nhằng. Ngay sau khi nhận ra được tình cảm của mình, tôi trực tiếp thổ lộ với Thẩm Thanh Gia.
“Tôi thích cậu.”
Cô như chú nai con lộ ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt tràn đầy vẻ không tin, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt của cô có nhiều biểu cảm đến vậy. Nhưng giây sau, thu lại khuôn mặt ửng hồng, Thẩm Thanh Gia mở miệng, không chút do dự.
“Cậu không thể thích tôi.”
Tôi thất thần, “Cậu thấy tôi không xứng với cậu? Cũng đúng, tương lai của cậu là nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng, còn tôi thì ngày ngày quanh quẩn ở bệnh viện, thậm chí còn có khả năng để lại di chứng…”
“Không phải!” Cô vội vàng phủ nhận, nhưng lại ấp úng nửa ngày không nói nên lời,
Chỉ… Chỉ là…”
“Quên đi, tôi cũng không muốn nghe câu trả lời của cậu, cũng đã tính đến chuyện bị từ chối rồi.” Tôi cười khổ, trịnh trọng nhìn cô, nhẹ hỏi, “Vậy cậu… Thích ai rồi à?”
Cô trầm mặc một hồi, đến khi tôi tưởng rằng cô không trả lời câu hỏi ấy thì Thẩm Thanh Gia mới mở miệng, “Ừm.”
Giọng nói cực kì kiên định.
“Tôi có người để thích rồi, thích cậu ấy suốt mười năm.”
Tôi tự thấy da mặt mình cũng dày thật, vì dù cho bị người ta từ chối thẳng thừng rồi, tôi vẫn cứ bám lấy cô suốt ngày.
Có một hôm, tôi nhìn vào bức tranh cô phác họa, là tranh chân dung. Bức tranh chưa hoàn chỉnh, chỉ có những đường nét xám nhạt phác thành hình, nhưng chỉ duy nhất đôi mắt kia là được vẽ cẩn thận, tựa như chứa đựng sao trời lấp lánh rực rỡ. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi cứ có cảm giác người này thật quen thuộc.
Tôi nhẹ giọng hỏi, “Là người cậu thích à?”
Vì tôi đột ngột lên tiếng, Thẩm Thanh Gia hơi hoảng hốt, sau mới bình tĩnh đáp: “Ừm, cậu ấy là người tôi thích.”
Khi nói câu ấy, trên mặt cô mang theo nụ cười nhạt. Lòng hiếu kỳ dâng lên, tôi hỏi tiếp: “Cậu với người đó là thanh mai trúc mã à? Cậu nói đã thích người đó mười năm liền.”
“Ừm.” Cô gật đầu nghiêm túc, như chìm vào hồi ức, “Bọn tôi quen nhau từ tiểu học. Cậu ấy là một người rất tốt bụng, khi đó gia đình tôi khốn khó, cậu ấy lúc nào cũng giúp đỡ tôi. Có lần cả lớp biểu diễn tập thể, mọi người đều đề nghị mặc quần áo mới, tôi không thể chi trả nổi, cậu ấy đã giới thiệu tôi đến mát xa đấm lưng cho mẹ cậu, rồi trả tiền công mỗi lần xoa bóp. Chẳng những giúp tôi thấy bớt xấu hổ, còn giúp cải thiện hoàn cảnh gia đình. Cậu ấy ôn nhu vậy đấy, luôn thầm bảo vệ tâm hồn non nớt thời thơ ấu của tôi.
“Phác họa như này cũng là cậu ấy dạy tôi. Không chỉ vậy, cậu ấy chơi đàn vĩ cầm rất hay, hay hơn tôi nhiều. Do hoàn cảnh gia đình, tôi không đủ khả năng để theo học nhạc cụ, nhưng cậu ấy lại xin thầy của cậu cho tôi cùng học vĩ cầm. Thầy cũng là người tốt, vì thương nên nhận tôi, không thu chút phí nào cả. Hai người ấy đều là những người lương thiện, tôi thực sự rất quý mến họ.
Cô gái hơi nghiêng đầu, khẽ cười vẻ ôn nhu, tựa như tranh vẽ.
Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói.
5.
Mấy hôm nay thời tiết khá âm u. Bầu trời khoác trên mình một màu xám lạnh lẽo hiu quạnh, khiến tâm trạng người ta cũng u ám theo.
Vết thương trên tay tôi lại tái phát, mấy ngày nay, lúc ăn cơm tay phải cứ run run không vững, gắp đồ ăn là lại làm rơi.
Bố mẹ nhìn tôi, đôi mắt càng ánh lên sự lo âu. Tôi biết bố mẹ đang lo, rằng tôi có thể hồi phục không. Bác sĩ đưa tôi đi khám lại, tình trạng vết thương không được khả quan lắm. Tôi nặng nề bước xuống cầu thang, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Lăng Uyển, đừng có gây sự vô cớ.”
Giọng nói lãnh đạm mà dễ nghe… Là Thẩm Thanh Gia. Như thể ma xui quỷ khiến, tôi dừng lại, trốn ở góc chết cầu thang để nghe lén cuộc trò chuyện.
“A, Thẩm Thanh Gia, cô có gan làm nhưng không có gan nghe người ta nói?”
Một giọng nữ xa lạ hét lên, “Tại cô, cô đã hại anh Tiêu!”
“Nếu không phải khi ấy cô cố tình đẩy anh Tiêu lao vào ô tô, anh ấy có thể bị tai nạn à? Tôi đây đã sớm nhìn thấu cô rồi, bên ngoài lạnh lùng tâm địa rắn rết, trong lòng cô chỉ có mình cô thôi, căn bản không nghĩ đến người khác!”
Cô gái kia hét lên, cảm thấy âm thanh này hơi chói, tôi đưa tay lên bịt tai lại.
Sau đó là tiếng của Thẩm Thanh Gia, trái ngược với giọng điệu kích động của người kia, giọng cô vẫn trước sau như một, bình tĩnh lãnh đạm.
“Lăng Uyển, nếu cô còn nói vậy, tôi có thể tố cáo cô tội xúc phạm.”
“Ha, tôi xúc phạm cô?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, “Không phải cô cố ý hại anh Tiêu à? Là vì cô sợ anh ấy đoạt mất giải Paganini*! Hai tháng trước, lúc cô thua anh ấy tôi đây đã nhìn thấu rồi, cô là loại con gái không chịu thua cuộc, anh Tiêu đã đặt niềm tin sai người! Giờ thì tốt rồi! Anh ấy giờ không thể kéo vĩ cầm được nữa rồi!”
*Cuộc thi Paganini, đại loại là cuộc thi vĩ cầm quốc tế được đặt theo tên của nghệ sĩ điêu luyện, đồng thời cũng là người sáng lập ra kỹ thuật vĩ cầm đương thời, Niccolò Paganini.
“Tôi nói cô câm miệng!”
Thẩm Thanh Gia cao giọng, “Lăng Uyển, nếu cô còn tiếp tục to mồm gây sự ở bệnh viện, tôi sẽ gọi bảo an.”
“Hừ.”
Tiếng nói chuyện của hai người dần ổn định, ngay khi nghe thấy tiếng cô gái tức giận rời đi, tôi xuống xem. Thẩm Thanh Gia vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ. Cô cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống mặt, che đi biểu cảm của Thẩm Thanh Gia khi này, chỉ thấy gương mặt trắng ngà của cô nhạt như bóng ma.
Tôi nhất thời ngơ ra, không cẩn thận đụng vào lan can.
“Ai!” Cô lập tức nhận ra, ngay khi thấy tôi, khuôn mặt tức khắc để lộ vẻ hoảng loạn, cuống cuồng. Thẩm Thanh Gia giữ chặt chân váy, nhìn tôi chằm chằm, chất vấn, “Chuyện vừa này, cậu nghe hết rồi?”
Tôi không trả lời. Thẩm Thanh Gia dường như hiểu ý tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy. Cô không nói gì, chỉ lặng im lên lầu, đi lướt qua tôi.
Tôi muốn giữ lấy tay cô, nhưng cuối cùng vẫn rụt tay lại.
6.
Tôi vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Gia không muốn gặp lại tôi nữa, nhưng lần ấy, là lần đầu tiên cô chủ động tới tìm tôi.
Cô đi vào phòng tôi, trên lưng mang theo chiếc hộp dài màu đen. Thẩm Thanh Gia nghiêm túc nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: “Tôi chơi một khúc vĩ cầm trong phòng cậu được không?”
Nhìn vẻ chân thành cầu xin trong ánh mắt cô, tôi không có cách nào từ chối.
Cô đặt hộp đàn xuống, nghiêm túc kéo khóa ra, gỡ mảnh vải bọc cây đàn với cây vĩ ra, bôi ít tùng hương lên, rồi cẩn thận đặt đàn lên vai. Cô làm cực kì tập trung, vẻ mặt trang nghiêm như đang thờ phụng. Tôi thấy rõ, đôi mắt cô tràn đầy tình yêu dành cho âm nhạc.
Thẩm Thanh Gia hít một hơi thật sâu, đặt đàn lên vai, rồi bắt đầu kéo.
Đầu tiên là kéo liền hai vòng cung xinh đẹp, cây vĩ liên tiếp nhảy múa trên thân đàn tạo nên những âm sắc mượt mà tuyệt diệu. Ban đầu, tiết tấu của bài nhạc rất chậm, sau đó dần nhanh hơn, bàn tay cô nhanh chóng bay múa như cuồng phong tia chớp, bốn ngón tay ngọc ngà nhanh tới mức để lại tàn ảnh khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt. Theo sau một tiếng kéo vĩ cầm vừa dài vừa sắc nhọn là tiết tấu đột nhiên ngừng lại.
Cô cứ giữ vững tư thế kéo cầm, đứng yên không nhúc nhích một hồi lâu. Trong buổi chiều hôm nay, cô đã hoàn toàn phô bày tài nghệ của mình, mang tới một màn biểu diễn hết sức xuất sắc. Tôi không hề ngẩn người một giây một phút nào, suốt quãng thời gian đều nghiêm túc nghe tiếng đàn của cô.
Mãi đến khi chiều hôm buông xuống, cô mới buông cây vĩ cầm. Thẩm Thanh Gia trầm mặc đi đến, đưa tôi một hộp sữa bò.
Tôi khó hiểu: “Sao vậy?”
“Uống.” Lời ít ý nhiều, tôi nghe theo cô mà uống hết, chất lỏng màu trắng sữa đi lên trong ống hút, tràn vào miệng tôi, ngọt thật. Thẩm Thanh Gia nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, cô thấp giọng nói: “Trước đây cậu ấy cũng hay mang cho tôi, nhà tôi không có tiền, thế nên mỗi buổi sáng cậu ấy đều đưa tôi một hộp sữa bò ấm nóng, dường như có thể khiến người ta ấm lòng…”
Tôi không nói gì, vì tôi biết khi này, thứ cô cần là một người có thể yên lặng lắng nghe.
Cái gọi là tiếng cầm sinh ra từ tâm can.
Chiều hôm nay, tôi cảm thấy mình gần trái tim trong sáng tựa pha lê của cô thêm một chút.
7.
Đột nhiên cô hỏi tôi: “Trước đây cậu có nghe Lăng Uyển nói, vậy sao không hỏi lại tôi? Tôi biết cậu chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi.”
“Ban đầu quả thật tôi có nghi ngờ cậu.” Tôi thản nhiên nói, “Nhưng sau khi nghe cậu kéo vĩ cầm, tôi đã hoàn toàn bỏ cái suy nghĩ ấy. Từ âm nhạc của cậu, tôi có thể nghe ra cậu không phải dạng người như vậy.”
Thẩm Thanh Gia chăm chú nhìn tôi một hồi, đột nhiên bật cười, một nụ cười kiều diễm. Cô nói: “Cậu nói giống cậu ấy như đúc.”
“Nhưng cậu ta đã chết.”
Tay cô run lên, “Là do tôi đã hại chết cậu ấy. Khi đó, nếu không phải vì cứu tôi, thì với thân thủ của cậu ấy, tuyệt đối sẽ không bị xe đụng. Là tôi đã hại cậu ấy.”
Hốc mắt Thẩm Thanh Gia đỏ hoe, “Cậu ấy ưu tú, hoàn hảo như vậy, lẽ ra cậu ấy nên đứng dưới ánh đèn huỳnh quang trên sân khấu dâng tiếng đàn cho vạn người. Nhưng giờ, cậu ấy bị tôi hại thảm, không bao giờ có thể kéo đàn vĩ cầm mà cậu ấy luôn yêu thích nữa… Tôi đã g!ết chết nhiệt huyết đối với đàn vĩ cầm của cậu ấy rồi.”
Cô cúi đầu, đột nhiên òa khóc nức nở, “Là tại tôi đã quá tùy hứng… Hai tháng trước, tôi thất bại dưới tay cậu ấy. Tôi lúc nào cũng ngạo mạn, kết cục là không thể chấp nhận nổi sự thật ấy, vậy nên mới chiến tranh lạnh với cậu ấy. Hơn một tháng trước, cậu ấy muốn làm hòa với tôi, tôi lại chẳng thèm để ý, không nhìn phía trước mà cứ chạy, kết quả là khi băng qua đường, vì cứu tôi… Cậu…Cậu ấy đã…”
Thẩm Thanh Gia không nói tiếp được nữa, cuối cùng chỉ khóc không thành tiếng.
Tôi đột nhiên thấy đau lòng. Xét cho cùng, đáng buồn nhất trong sự việc đó lại chính là người con gái mảnh mai gầy gò này. Tôi có thể tưởng tượng đến cảnh nhiều người gây áp lực cho cô, nghi ngờ cô, giễu cợt cô, tất cả đều đổ dồn lên người con gái này, nhưng cô vẫn cứ ngoan cường đứng thẳng.
Tôi bước đến ôm lấy cô, cái ôm không có ý phi lễ gì, chỉ tràn đầy đau lòng cùng thương tiếc.
“… Thanh Gia, đừng quá đau lòng… Khóc một hồi cho đã đi, nói hết sự đau khổ của cậu đi…”
Cô ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn tôi, đôi mắt đỏ bừng nhưng vẫn trong sáng thanh tịnh. Thẩm Thanh Gia cắn môi, ôm chặt lấy tôi, cuối cùng không nhịn được mà gào khóc.
8.
Một lúc sau, tôi với Thẩm Thanh Gia đều im lặng, chẳng ai đề cập đến việc cô khóc ầm lên vừa nãy, vì tôi nghĩ một cô gái có lòng kiêu ngạo như cô hẳn không muốn người khác nhắc đến dáng vẻ mềm yếu của mình. Những tháng ngày bình thường cứ vậy mà trôi qua, bác sĩ nói tay tôi khó mà hồi phục được, tôi cũng chỉ gật đầu, dù sao cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi Thẩm Thanh Gia biết chuyện, qua tìm tôi. Cô vọt đến trước mặt tôi, hốc mắt hơi hồng lên, giọng nói khàn khàn.
“Cậu… Có đồng ý ở bên tôi không?”
Tôi sững sờ. Thẩm Thanh Gia kích động đến gần hơn, nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, hùng hổ nói: “Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức từ bỏ hết thảy để ở bên cậu. Nhanh đi, nói rằng cậu đồng ý đi…”
Hành động này thật sự quá mãnh liệt, nữ thần trong lòng tôi đột nhiên thổ lộ với tôi, còn nói ra những câu có tác động mạnh mẽ đến vậy, người bình thường hẳn là sẽ đồng ý luôn nhỉ?
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ đành từ chối: “Thật sự xin lỗi.”
“Không phải cậu thích tôi sao!” Thẩm Thanh Gia tròn mắt không tin, sau đó thì gục xuống khóc khiến tim tôi đau nhói. Cô xoay người, lao ra khỏi phòng bệnh, không quay đầu lại mà vội vàng chạy đi.
Từ lần đó, tôi không gặp lại cô ấy nữa.
9.
Lại là một ngày mới, có một cô gái lạ mặt tới tìm tôi. Cô ấy đẩy cửa phòng ra, nhìn tôi rồi cười thẹn, nhỏ giọng nói: “Lâu rồi không gặp.”
Giọng nói này… Tôi ngẩn người, giọng nói này giống hệt giọng nói lần trước tôi nghe được, chỉ là không sắc bén như lần đó, mà ngược lại có thêm chút nhu thuận. Tôi nhớ tên cô ấy là…
“Lăng Uyển?”
Tôi mở miệng, thăm dò. Cô gái kia lộ ra biểu cảm vui sướng, kinh ngạc nói: “Anh Tiêu, anh còn nhớ em ạ? Không phải anh quên luôn cả Thẩm Thanh Gia rồi à?”
Lăng Uyển ngượng ngùng gãi đầu, “Xin lỗi anh Tiêu, tuy là biết anh mất trí nhớ, nhưng vẫn không tới thăm anh. Chủ yếu là do bác trai bác gái không cho bọn em tới thăm bệnh, sợ bọn em lại k!ch thích anh…”
Tôi ngắt lời cô ấy, “Chờ chút, cô nói tôi mất trí nhớ?”
“Ừm.” Lăng Uyển khó hiểu, “Chẳng lẽ chính anh lại không biết?”
Tôi quả thật chẳng biết gì hết. Não trống rỗng, căn bản tôi cũng không định tìm hiểu quá khứ của mình, bố mẹ cũng gạt đi không cho tôi biết. Thế giới quan luôn kiên định dường như sụp đổ trong phút chốc, tôi cảm giác như thiếu oxy, hô hấp cũng khó khăn, cảm giác choáng váng cùng ghê tởm ập tới.
Tôi run run tay, khó khăn mấp máy môi: “Thanh… Thanh Gia đâu… Cậu ấy đâu rồi?”
“Thẩm Thanh Gia à, cô ta đến học viện âm nhạc ở Paris rồi. Sau khi nhận giải Paganini, một nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng đã kêu cô ấy đi du học ở đó. Trước đây rõ ràng còn do dự, kết quả là mấy hôm trước đột nhiên hạ quyết tâm,” Lăng Uyển nở nụ cười giễu cợt, “thật là, cô ta cuối cùng cũng không buồn giả vờ nữa rồi, loại con gái đạo đức giả.”
“Đúng rồi.” Lăng Uyển dường như nhớ đến thứ gì đó, do dự lấy một phong bì dài từ trong túi ra đưa cho tôi, không tình nguyện nói, “Thẩm Thanh Gia kêu em đưa cái này cho anh, em vốn không định giúp cô ta đâu, nhưng lại cảm thấy anh chắc chắn cần xem nó…”
Tôi chậm rãi nhận lấy phong thư. Mở ra, tôi cảm nhận được tay chân mình dần lạnh đi, tiếng giấy rách vang lên. Từ trong phong thư, hai tờ giấy rơi ra, tôi nhìn chăm chú vào một tờ trong đó.
Này là tờ giấy phác thảo của Thẩm Thanh Gia mà tôi từng thấy, nhưng bây giờ là bản hoàn chỉnh. Cuối cùng tôi cũng nhận ra, vì sao tôi lại cảm thấy đôi mắt kia quen thuộc đến vậy, vì người trong tranh đó, là tôi mà… Dù là nét mặt, hình dáng, hay nụ cười nhàn nhạt trên môi, đều giống tôi như đúc. Bên cạnh còn viết thêm hai chữ: Tiêu Lãng.
Tôi cẩn thận nhặt tờ giấy còn lại lên, là một bức thư. Bức thư được viết trang trọng, chữ nhỏ, nét chữ rõ ràng, trang nhã. Trong thư viết:
Gửi Tiêu Lãng:
Tiêu Lãng, từ nhỏ đến lớn tớ đều được cậu giúp đỡ. Nhưng đồng thời, từ nhỏ đến lớn, tớ luôn khiến cậu phải chịu nhiều phiền phức.
Là do tớ quá tùy hứng, khiến cậu bị tai nạn xe cộ. Không những hủy hoại tay cậu, còn khiến cậu mất trí nhớ. Là tớ đã giết “cậu” trong quá khứ.
Tớ biết bác trai, bác gái đều ghét tôi, hai người họ không cho kẻ đầu sỏ gây tội như tớ đi vào phòng bệnh của cậu một bước. Vậy nên, tớ chỉ có thể lang thang dưới gốc cây hoa quế trước cửa phòng cậu, hy vọng cậu để ý đến.
Tớ thích cậu, Tiêu Lãng.
Lúc ấy, tớ thật sự nghĩ tới, rằng nếu cậu đồng ý với tớ, tớ nhất định sẽ không đi du học, nhất định sẽ ở bên cậu, trải qua những tháng ngày bình yên.
Nhưng cậu lại từ chối.
Tớ đi Paris, có thể còn lâu mới quay về, cũng có thể là vĩnh viễn không về nữa.
Đến nay tớ còn nhớ rất rõ. Thiếu niên năm đó đứng dưới gốc cây hoa quế, vươn tay về phía tớ, cười ôn nhu, rồi nói với tớ: “Cậu thật sự rất hợp với hoa quế.” Khuôn mặt cậu thiếu niên ấy đều là những đường cong mềm mại, khiến trái tim tớ cảm thấy ấm áp, ngọt như nếm phải đường mật.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong tim tớ.
Tiêu Lãng, tớ phải đi rồi.
Hẹn gặp lại.
Đừng quên tớ.
Tớ yêu cậu.
Thẩm Thanh Gia thích Tiêu Lãng, thích Tiêu Lãng mười năm, từ khoảnh khắc cậu vươn tay về phía cô, cô đã yêu cậu mất rồi. Cô thích Tiêu Lãng, còn nhiều hơn Tiêu Lãng thích cô.
Tớ tin chắc việc này, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Thư từ Thẩm Thanh Gia.
Nhìn bức thư, tôi đột nhiên rơi lệ.
Hết thảy những ký ức cứ xoay quanh đầu tôi, như một cuốn phim đen trắng bị đóng băng, chân thật đến khó tin. Tất cả ghép lại với nhau thành một tấm ảnh hoàn chỉnh. Trong trí nhớ, cô gái kia liếm chút sữa bò dính trên môi, mệt mỏi ngủ gật dưới ánh mặt trời, liều mạng làm bài tập về nhà, luyện đàn vĩ cầm một cách nghiêm túc mà tinh tế…
Sau đó là màn cảnh cuối cùng.
Cậu ta nhìn cô gái băng qua đường, chiếc ô tô như con ngựa đứt dây cương, lao nhanh về phía cô. Cậu không nghĩ ngợi, cứ vậy mà lao đến, đưa tay đẩy cô gái ra, sau đó chỉ còn lại khung cảnh đen trắng, chỉ thấy đôi mắt to tròn đầy hoảng sợ của cô gái, rồi tất cả dần tối lại.
Tôi nhớ tất cả.
Chỉ là…
Mất tay phải, không bao giờ có thể kéo đàn vĩ cầm nữa, tôi với cậu quá xa nhau. Cậu có tương lai tươi sáng trước mắt, cậu nên tỏa sáng rực rỡ trên trường quốc tế, cậu hẳn phải trở thành nghệ sĩ vĩ cầm hàng đầu.
Chứ không phải ở đây chăm sóc tôi, ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp vô vị.
Chúng ta đã là người sống trong hai thế giới khác nhau.
Điều cuối cùng tôi có thể làm, là buông tay cậu, gỡ bỏ sự trói buộc ấy, cho cậu tương lai mà cậu muốn, khiến cậu có thể tự do bay lượn trong bầu trời của riêng cậu.
“Thanh Gia, cậu nên chọn con đường dài của riêng mình, còn tớ sẽ bắt đầu một cuộc đời không có cậu.”
Tớ yêu cậu, Thẩm Thanh Gia.
Tiêu Lãng thích Thẩm Thanh Gia, thích mười một năm.
Khi mà cậu còn chưa để ý đến tôi, tôi đã thích cậu rồi.
– HẾT –