Hai người ngồi vào chỗ của mình, anh bảo cô cài giây an toàn vào, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt anh mệt mỏi đầy râu ria, thế là cô không có phản kháng, yên lặng cài giây an toàn, thân xe như một mũi tên, lập tức lao vụt đi.
Nhưng vẫn chưa kịp nói với anh một câu, di động của cô vang lên, mắt cô nhìn tên người gọi, là anh họ.
"Ừ, em rất tốt." Đây là câu nói đầu tiên khi cô nhận điện thoại, vừa mới không hiểu ra sao bị lôi ra khỏi quán cà phê như vậy, cô vẫn chưa kịp giải thích gì với anh họ, nhất định anh họ cực kỳ lo lắng cho cô.
"Anh ta là người đàn ông bị em thử nghiệm kia?" Đầu bên kia điện thoại, trong tiếng nói người đàn ông mang theo nhẹ cười, giọng điệu hiểu rõ.
"Ừ." Thần Lạc nhỏ giọng trả lời, không chú ý hai mắt Hắc Diệu Luân bị lòng đố kị thiêu đốt, đang nhìn chằm chằm gò má hơi chút xanh xao của cô.
"Lấy hết dũng khí nói rõ với anh ta, đừng không nói một tiếng đã chạy đi."
"Vâng, trước kia em quá yếu đuối, mới - -" nói được một nửa, di động của cô bị người khác cướp đi, thậm chí còn bị anh ném ra ngoài cửa xe.
Há hốc mồm, nhìn cửa kính xe mở ra rồi đóng lại, nhìn hai tay mình trống trơn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
"Điện thoại của ai mà nói nhiều vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân âm trầm, liếc cô một cái, một lần nữa đặt lực chú ý nhìn tình hình giao thông ở phía trước, chuyên tâm lái xe.
Thần Lạc tức giận đến không muốn nói chuyện, không thể tin được anh từ trước đến nay trầm ổn cẩn thận, có thể làm ra hành động trẻ con như thế, xem ra không phải anh mệt đến thần trí mơ hồ, mà thật sự tức điên rồi.
Đợi rất lâu không thấy câu trả lời, anh lại vội vàng liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô trầm mặc không nói quay mặt đi, anh nóng lòng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy? Sao không trả lời anh?"
Thần Lạc lấy tinh thần lại, vẻ mặt trách cứ trừng mắt với anh."Anh vừa vứt bỏ điện thoại của em?" Phải dùng tiền để mua đó, anh dựa vào cái gì nói bỏ là bỏ đồ của cô? Thậm chí không để cho cô cơ hội nhặt về?
Khuôn mặt tuấn tú của anh xanh mét, đầu óc người phụ nữ này không vui chỉ vì chiếc điện thoại cũ kia, "Anh sẽ mua cho em cái khác." Mà so với cái cũ càng tốt, càng đẹp hơn.
"Em không cần." Thần Lạc quả thực muốn phát điên, chiếc điện thoại kia là do em gái đi làm thêm để dành tiền mua tặng cho cô, là chiếc duy nhất trên đời này.
Hắc Diệu Luân bị thái độ cự tuyệt cô làm cho tổn thương, anh nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình không đủ kiên định, nếu không cô sẽ không nói một tiếng đã rời đi.
"Em không cần cái gì? Không cần anh, hay không cần anh mua điện thoại cho em?" Anh lái xe nhanh hơn, chạy thẳng đến nhà của mình ở gần công ty.
Cô sao có thể không cần anh chứ? Thần Lạc cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường nhìn anh, nhưng không có nói những lời này ra.
Trên đường đi, hai người cũng không nói tiếp nữa, Hắc Diệu Luân dùng một nửa thời gian so với bình thường đã về đến nhà mình.
Anh đỗ xe lại, động tác xuống xe gọn gàng, mấy bước đã đến bên cạnh chỗ ngồi cô, đưa tay giúp cô mở cửa xe, cởi giây an toàn ra, kéo cô ra khỏi xe rồi nắm chặt tay cô, bước nhanh về phía thang máy.
Đến khi đi vào trong nhà của anh, anh mới thở dài nhẹ nhõm, để chìa khóa ở trên bàn, kéo cà- vạt ra, liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người đi vào trong phòng bếp tìm nước uống.
Thần Lạc đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá chỗ ở của anh, phong cách trang trí vô cùng đơn giản, lấy màu trắng đen làm chủ đạo, đồ dùng mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối khiến người ta phải líu lưỡi vì đồ cao cấp. Cả căn phòng rất nổi bật, đại khái có cả một tủ đầy rượu, cùng cả bộ thiết bị âm thanh ở xung quanh.
Người đàn ông này thật biết hưởng thụ!
Hắc Diệu Luân đổ đá vào một chiếc cốc, rồi động tác gọn gàng rót nước sôi vào cốc, đặt ở trên bàn trong phòng bếp kiểu mở, ý bảo cô đi qua uống
Thần Lạc nhìn chiếc cốc một cái, lắc đầu với anh.
"Tốt lắm." Mặt anh không chút thay đổi đi đến trên sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, mắt giương lên nhìn về phía cô, "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
Cô vốn đang sững sờ đứng ở cửa, nghe thấy giọng nói anh không mang theo tình cảm, bỗng dưng ớn lạnh một cái.
"Tới đây." Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén nhìn về phía vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô quá đây ngồi xuống.
Cô cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới mà do dự, hít sâu một cái, mới phòng bị chậm rãi đi về phía anh.
Khoảng cách ngắn ngủn vài bước, cô lại cảm thấy khó khăn đi tới, người vừa mới đi đến bên cạnh anh, lập tức cánh tay dài của anh duỗi ra, cô trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh.
Chưa kịp đứng lên, cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh chinh phục, trong nháy mắt mất phương hướng, đã quên mình đang khẩn trương, mặc cho anh hướng dẫn cô cùng hòa tan, ngồi ở trong lòng anh.
Cô không hề ngăn lại, làm cho tinh thần căng thẳng của anh lập tức buông lỏng, con người một khi được thả lỏng, dục vọng mãnh liệt đồng thời dâng lên.
Anh ôm lấy cô, giạng chân cô ra hiên ngang dựng thẳng nửa người dưới về phía trước mình, cảm giác thống khổ lại ngọt ngào mềm mại của cô đang đánh thức dục vọng nam tính của anh, hai tay có lực càng ôm chặt cái mông của cô, ngăn chặn ý đố muốn rút lui của cô lại.
Đôi môi hôn ở tên cần cổ tuyết trắng nhạy cảm của cô, ở trên thân hai người đốt lên ngọn lửa dục vọng, anh giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày, liều mạng ở trên người cô tìm kiếm an ủi cùng ấm áp, tham lam từ trên người cô ép ra từng tiếng kêu mê người êm tai, cũng không ngừng thở dồn dập.
Vô lực chống cự khát vọng mãnh liệt của anh, chỉ có thể mặc anh đưa mình lên đỉnh từng đợt không ngừng ...
Hoan ái đi qua, Hắc Diệu Luân ôm lấy toàn thân xụi lơ của cô, đi về phía phòng tắm, hai người cùng ngồi yên ổn ở trong bồn tắm, anh thỏa mãn nhắm hai mắt lại, cằm để trên đầu cô, miệng chậm rãi thở dài.
Anh định cùng cô nói chuyện cho rõ ràng, rồi mới ngủ bù một giấc, ai ngờ vừa nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai khiếp sợ của cô, anh không nhịn dục vọng tà ác trong thân thể mình được, cả đầu chỉ nghĩ muốn hung hăng giữ lấy cô.
Trong một khắc kia, anh chỉ biết ép chính mình phải xác nhận cô là của anh.
Bị anh ôm từ phía sau ở trong bồn tắm, Thần Lạc lo lắng, nhẹ giọng mở miệng, "Em không phải cố ý muốn biến mất - - "
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân nín thở, bắp thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
"Thực xin lỗi, em muốn thăm dò anh." Giọng cô nói chuyện tràn ngập áy náy.
"Thăm dò?" Ngẩn ra, hai tay anh quấn chặt ở eo nhỏ nhắn của cô.
"Ừ." Cô hít sâu một cái, lấy hết dũng khí tiếp tục nói: "Bởi vì em rất không yên tâm, cho nên... Cho nên... Nghĩ muốn thử nhìn xem, em ở trong lòng anh có đặc biệt không... Thực xin lỗi..."
"Tại sao không yên tâm?" Thật ra anh đã sớm biết nguyên nhân, lúc trước Hoàng Nghi đã báo cáo qua với anh, anh chỉ muốn nghe từ chính miệng cô nói ra.
Thần Lạc cúi đầu, bỗng nhiên không biết phải nói như thế nào.
"Không nói lời nào có ý gì, là muốn anh đoán sao?" Hắc Diệu Luân không để cho cô giải thích, lập tức nói tiếp: "Anh biết em nghe được một chút lời ra tiếng vào, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để dập nát những lời nói vô căn cứ cùng buồn cười này."
Mà căn cứ ông hơn nữa năm qua âm thầm quan sát, ở phòng thư ký tuy rằng Cổ Thần Lạc làm việc mặc dù không coi là khôn khéo, nhưng rất có ý thức trách nhiệm, cá tính lại đơn thuần không có tâm cơ, không tham lam lại mang một ít ngây thơ lãng mạn.
Hiếm thấy là cô học được cách luôn tiến về phía trước bất chấp những điều điên rồ cùng tổn thương của thực tại.
Theo cách nhìn của ông, cô gái như thế có lẽ không đủ hoàn mỹ. Nhưng tuyệt đối là có thể cùng con trai ông bầu bạn với nhau rất hòa hợp.
“…Ngài làm sao biết tên của cháu?” Thần Lạc lộ ra tính chuyên nghiệp nhẹ mỉm cười, muốn đứng lên tiếp đón ông.
Cô bé trước mắt là ông xem qua cả công ty chọn trúng duy nhất thí sinh làm con dâu, nhưng con trai ông quá thông minh, ông lo lắng mưu kế của mình lẽ bị hắn đoán được, cho nên lần này rõ ràng thuận theo tự nhiên , hoàn toàn không có hành động, chỉ đơn giản là đem nàng dâu thí sinh đưa đến bên cạnh hắn, nhưng cũng không cho nàng chỉ thị, tất cả cho bọn họ tự động phát triển.
Ông vốn định không cần mình ra tay, dựa theo cái loại tính tình ham muốn khống chế cực mạnh đó của con trai ông, sẽ hoài nghi mục đích nàng đến gần, nhất định không nhịn được mà đối với nàng làm ra chuyện gì đó, mà đại thiếu gia anh cao ngạo thâm trầm sau đó nhất định nhận ra cô là một tiểu bạch thỏ đơn thuần không chút tâm cơ nào, lúc đó anh không nghĩ độc chiếm làm của riêng mới lạ.
Chỉ là ông ngàn tính vạn tính chính là không có tính ra đứa con trai nhà mình có thể độc ác như thế, đem một cô gái tốt hành hạ thành bộ dáng như thế này.
" Ngài biết cháu? chẳng lẽ….Cũng bởi vì " sự kiện bao cao su " phải không ? "
Thần lạc thật muốn phát điên, hiện tại trong số những người tìm tới nàng bắt chuyện, mười thì có đến chín là đến chứng thực chuyện này.
" Anh ta đối với cháu như vậy, cháu không cảm thấy tức giận sao ? " Hắc Thành Mưu trong giọng nói có nồng đậm đau lòng.
Cũng trong lúc đó, hai người đang chuyên chú nói chuyện với nhau, hoàn toàn không có phát hiện phía sau truyền đến một tiếng mở cửa nho nhỏ.
" Ngài nói ông chủ cháu sao ? "
Thần Lạc ở dưới đáy lòng thở dài thật to, buồn buồn đáp lại,
" Thật ra thì…. Cháu cảm thấy được người phải tức giận là anh ấy mới đúng. "
" Tại sao chứ ? "
Hắc Thành Mưu kinh ngạc hỏi, ngay cả ở sau cửa nghe lén Hắc Diệu Luân cùng đồng thời ngẩn ra.
" Bởi vì cháu đem bí mật phong lưu của anh ấy không cẩn thận tiết lộ ra ngoài rồi. "
Nói những lời này nét mặt của cô thoạt nhìn giống như đang đưa đám.
" Chuyện anh ta phong lưu đã sớm không phải là bí mật rồi "
Hắc Thành Mưu vung tay lên, bày ra thái độ cô không cần để ý chuyện nhỏ này.
" Nhưng là…Ở trong phòng làm việc tìm phụ nữ tới " í é í é này nọ " sau đó còn gọi thư ký giúp anh ấy đi mua bao cao su, loại chuyện như vậy đúng ra phải là bí mật nha ! "
Cô lần nữa thở dài, vẻ mặt rất là khổ não.
Hắc Thành Mưu mặt cứng đờ, nhưng không có cách nào thẳng thắn cùng cô giải thích con trai ông thật ra thì có tính cuồng sạch sẽ, tuyệt đối không có khả năng đang làm việc ở chỗ này cùng nữ nhân làm loạn, cho nên cố tình lạc điệu sai nhịp trình diễn những tiết mục này, mục đích chỉ có một- ép cô đi !
" Trước tiên đừng nói tới chuyện này nữa.Ta hỏi cháu, cháu thật sự không có tức giận anh ta ? "
Hắc Thành Mưu bắt lấy cơ hội, vội vàng hỏi ra trọng điểm mình quan tâm.
Đằng sau cánh cửa Hắc Diệu Luân cằm thắt chặt, không hiểu lão đầu này trong hồ lô đang bán thuốc gì.
" Giận anh ấy cái gì ? " Thần Lạc chậm chạm hỏi. Đã lâu không được nghĩ ngơi tử tế, đầu óc cô có chút lẫn lộn.
" Chính là cố ý để cho cháu điên cuồng làm thêm giờ, có nhà mà không thể về. "
Nghĩ tới mình với con trai trong lúc chiến tranh đem cô vô tội dính líu vào, hại cô gặp nhiều khó khăn, người nhìn xa trông rộng như Hắc Thành Mưu hiếm khi bị một bụng áy náy.
" Cũng tốt á…, dù sao cháu cũng lấy thêm được vạn rưỡi, làm nhiều việc một chút cũng phải thôi. "
Nếu là cầm tiền mà lại không làm việc, ngược lại cô sẽ bị cắn rứt lương tâm.
" Thế nhưng tên Hắc tiểu tử còn đem những công việc thuộc nghành khác đem cho cháu làm, giải thích làm sao đây ? "
Hắc Thành Mưu nghiễm nhiên bộ dáng hết mực che chở, hoàn toàn đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ cho cô.
Hắc Diệu Luân vừa nghe mặt liền lạnh xuống. Trong lòng đã dứt khoát nhận định giao tình giữa cô và lão đầu tuyệt đối không đơn giản.
" Cháu cảm thấy vẫn tốt lắm… "
Thần Lạc sau khi hít sâu một cái, chậm rãi nói,
" Coi như là đang rèn luyện thôi mà. "
Nếu như ngày nào đó cuối cùng cũng không chịu nổi muốn đi ăn máng khác, thì cô cũng đã tiếp xúc qua nhiều tình huống công việc rồi.
Không sợ không tìm được công việc mới, vừa nghĩ như thế, làm ở phòng hành chính thật ra thì không có gì không tốt.
" Nhưng công việc này phải làm thêm giờ, hơn nữa còn hại cháu hầu như mỗi ngày đều phải ngủ lại công ty, việc này làm sao được chứ ? "
Hắc Dạ Luân nhướng cao chân mày, tuấn nhan lộ ra nụ cười hài lòng, xem ra lão đầu hình như rất bất bình thay nàng dâu đây.
" Vậy là do năng lực của cháu chưa đủ, nói tóm lại, dường như không thể trách tổng giám đốc." Cô giọng điệu buồn bã nói.
Hắc Diệu Luân sững sờ, dường như có chút kinh ngạc vì sao cô lại bỏ qua cơ hội ở trước mặt lão đầu kể tội hắn.
" Chuyện tình bao cao su này… Cuối cùng là anh ta cố ý gây khó khăn cho cháu sao ? "
Hắc Thành Mưu quả thật không thể tin được, trong thiên hạ lại còn có người giống như cô, lại đem toàn bộ sai lầm ôm hết lên thân mình, thật là cô bé ngốc.
" Là đàn ông đều có nhu cầu như anh ấy, mặc dù anh ấy bảo cháu mua giúp…ừm.., quả thật là hơi khoa trương, nhưng mà những nhân viên phục vụ kia nói như vậy cũng tốt, ít nhất anh ấy không có nghĩ giải quyết cháu. "
Hắc Thành Mưu nghe xong, thiếu chút nữa tức đến não muốn trúng gió.
Nếu như tên Hắc tiểu tử này có tuệ căn, hiểu được phải đem cô gái tốt đẹp như thế kéo vào phòng làm việc của mình " gạo nấu thành cơm ", có lẽ ông còn có thể vui mừng một chút. (chuyện này mà cũng cần "tuệ căn" sao? :think: )
" Nói tóm lại , cháu đối với phần công tác này hoàn toàn không có câu oán hận nào sao ? "
Hắc Thành Mưu phát giác, mình càng cùng cô chung đụng, trong lòng thương tiếc càng nhiều.
" Có a ! " Thần Lạc không tâm cơ cười một tiếng, thẳng thắn thừa nhận.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai người ngồi vào chỗ của mình, anh bảo cô cài giây an toàn vào, lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt anh mệt mỏi đầy râu ria, thế là cô không có phản kháng, yên lặng cài giây an toàn, thân xe như một mũi tên, lập tức lao vụt đi.
Nhưng vẫn chưa kịp nói với anh một câu, di động của cô vang lên, mắt cô nhìn tên người gọi, là anh họ.
"Ừ, em rất tốt." Đây là câu nói đầu tiên khi cô nhận điện thoại, vừa mới không hiểu ra sao bị lôi ra khỏi quán cà phê như vậy, cô vẫn chưa kịp giải thích gì với anh họ, nhất định anh họ cực kỳ lo lắng cho cô.
"Anh ta là người đàn ông bị em thử nghiệm kia?" Đầu bên kia điện thoại, trong tiếng nói người đàn ông mang theo nhẹ cười, giọng điệu hiểu rõ.
"Ừ." Thần Lạc nhỏ giọng trả lời, không chú ý hai mắt Hắc Diệu Luân bị lòng đố kị thiêu đốt, đang nhìn chằm chằm gò má hơi chút xanh xao của cô.
"Lấy hết dũng khí nói rõ với anh ta, đừng không nói một tiếng đã chạy đi."
"Vâng, trước kia em quá yếu đuối, mới - -" nói được một nửa, di động của cô bị người khác cướp đi, thậm chí còn bị anh ném ra ngoài cửa xe.
Há hốc mồm, nhìn cửa kính xe mở ra rồi đóng lại, nhìn hai tay mình trống trơn, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.
"Điện thoại của ai mà nói nhiều vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân âm trầm, liếc cô một cái, một lần nữa đặt lực chú ý nhìn tình hình giao thông ở phía trước, chuyên tâm lái xe.
Thần Lạc tức giận đến không muốn nói chuyện, không thể tin được anh từ trước đến nay trầm ổn cẩn thận, có thể làm ra hành động trẻ con như thế, xem ra không phải anh mệt đến thần trí mơ hồ, mà thật sự tức điên rồi.
Đợi rất lâu không thấy câu trả lời, anh lại vội vàng liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy cô trầm mặc không nói quay mặt đi, anh nóng lòng hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy? Sao không trả lời anh?"
Thần Lạc lấy tinh thần lại, vẻ mặt trách cứ trừng mắt với anh."Anh vừa vứt bỏ điện thoại của em?" Phải dùng tiền để mua đó, anh dựa vào cái gì nói bỏ là bỏ đồ của cô? Thậm chí không để cho cô cơ hội nhặt về?
Khuôn mặt tuấn tú của anh xanh mét, đầu óc người phụ nữ này không vui chỉ vì chiếc điện thoại cũ kia, "Anh sẽ mua cho em cái khác." Mà so với cái cũ càng tốt, càng đẹp hơn.
"Em không cần." Thần Lạc quả thực muốn phát điên, chiếc điện thoại kia là do em gái đi làm thêm để dành tiền mua tặng cho cô, là chiếc duy nhất trên đời này.
Hắc Diệu Luân bị thái độ cự tuyệt cô làm cho tổn thương, anh nghi ngờ tình cảm của cô dành cho mình không đủ kiên định, nếu không cô sẽ không nói một tiếng đã rời đi.
"Em không cần cái gì? Không cần anh, hay không cần anh mua điện thoại cho em?" Anh lái xe nhanh hơn, chạy thẳng đến nhà của mình ở gần công ty.
Cô sao có thể không cần anh chứ? Thần Lạc cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường nhìn anh, nhưng không có nói những lời này ra.
Trên đường đi, hai người cũng không nói tiếp nữa, Hắc Diệu Luân dùng một nửa thời gian so với bình thường đã về đến nhà mình.
Anh đỗ xe lại, động tác xuống xe gọn gàng, mấy bước đã đến bên cạnh chỗ ngồi cô, đưa tay giúp cô mở cửa xe, cởi giây an toàn ra, kéo cô ra khỏi xe rồi nắm chặt tay cô, bước nhanh về phía thang máy.
Đến khi đi vào trong nhà của anh, anh mới thở dài nhẹ nhõm, để chìa khóa ở trên bàn, kéo cà- vạt ra, liếc nhìn cô một cái, rồi xoay người đi vào trong phòng bếp tìm nước uống.
Thần Lạc đứng ở cửa, cẩn thận đánh giá chỗ ở của anh, phong cách trang trí vô cùng đơn giản, lấy màu trắng đen làm chủ đạo, đồ dùng mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối khiến người ta phải líu lưỡi vì đồ cao cấp. Cả căn phòng rất nổi bật, đại khái có cả một tủ đầy rượu, cùng cả bộ thiết bị âm thanh ở xung quanh.
Người đàn ông này thật biết hưởng thụ!
Hắc Diệu Luân đổ đá vào một chiếc cốc, rồi động tác gọn gàng rót nước sôi vào cốc, đặt ở trên bàn trong phòng bếp kiểu mở, ý bảo cô đi qua uống
Thần Lạc nhìn chiếc cốc một cái, lắc đầu với anh.
"Tốt lắm." Mặt anh không chút thay đổi đi đến trên sofa ngoài phòng khách ngồi xuống, mắt giương lên nhìn về phía cô, "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
Cô vốn đang sững sờ đứng ở cửa, nghe thấy giọng nói anh không mang theo tình cảm, bỗng dưng ớn lạnh một cái.
"Tới đây." Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén nhìn về phía vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô quá đây ngồi xuống.
Cô cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới mà do dự, hít sâu một cái, mới phòng bị chậm rãi đi về phía anh.
Khoảng cách ngắn ngủn vài bước, cô lại cảm thấy khó khăn đi tới, người vừa mới đi đến bên cạnh anh, lập tức cánh tay dài của anh duỗi ra, cô trực tiếp ngã vào trong lồng ngực của anh.
Chưa kịp đứng lên, cô đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh chinh phục, trong nháy mắt mất phương hướng, đã quên mình đang khẩn trương, mặc cho anh hướng dẫn cô cùng hòa tan, ngồi ở trong lòng anh.
Cô không hề ngăn lại, làm cho tinh thần căng thẳng của anh lập tức buông lỏng, con người một khi được thả lỏng, dục vọng mãnh liệt đồng thời dâng lên.
Anh ôm lấy cô, giạng chân cô ra hiên ngang dựng thẳng nửa người dưới về phía trước mình, cảm giác thống khổ lại ngọt ngào mềm mại của cô đang đánh thức dục vọng nam tính của anh, hai tay có lực càng ôm chặt cái mông của cô, ngăn chặn ý đố muốn rút lui của cô lại.
Đôi môi hôn ở tên cần cổ tuyết trắng nhạy cảm của cô, ở trên thân hai người đốt lên ngọn lửa dục vọng, anh giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày, liều mạng ở trên người cô tìm kiếm an ủi cùng ấm áp, tham lam từ trên người cô ép ra từng tiếng kêu mê người êm tai, cũng không ngừng thở dồn dập.
Vô lực chống cự khát vọng mãnh liệt của anh, chỉ có thể mặc anh đưa mình lên đỉnh từng đợt không ngừng ...
Hoan ái đi qua, Hắc Diệu Luân ôm lấy toàn thân xụi lơ của cô, đi về phía phòng tắm, hai người cùng ngồi yên ổn ở trong bồn tắm, anh thỏa mãn nhắm hai mắt lại, cằm để trên đầu cô, miệng chậm rãi thở dài.
Anh định cùng cô nói chuyện cho rõ ràng, rồi mới ngủ bù một giấc, ai ngờ vừa nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai khiếp sợ của cô, anh không nhịn dục vọng tà ác trong thân thể mình được, cả đầu chỉ nghĩ muốn hung hăng giữ lấy cô.
Trong một khắc kia, anh chỉ biết ép chính mình phải xác nhận cô là của anh.
Bị anh ôm từ phía sau ở trong bồn tắm, Thần Lạc lo lắng, nhẹ giọng mở miệng, "Em không phải cố ý muốn biến mất - - "
Nghe vậy, Hắc Diệu Luân nín thở, bắp thịt toàn thân trong nháy mắt căng thẳng, lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
"Thực xin lỗi, em muốn thăm dò anh." Giọng cô nói chuyện tràn ngập áy náy.
"Thăm dò?" Ngẩn ra, hai tay anh quấn chặt ở eo nhỏ nhắn của cô.
"Ừ." Cô hít sâu một cái, lấy hết dũng khí tiếp tục nói: "Bởi vì em rất không yên tâm, cho nên... Cho nên... Nghĩ muốn thử nhìn xem, em ở trong lòng anh có đặc biệt không... Thực xin lỗi..."
"Tại sao không yên tâm?" Thật ra anh đã sớm biết nguyên nhân, lúc trước Hoàng Nghi đã báo cáo qua với anh, anh chỉ muốn nghe từ chính miệng cô nói ra.
Thần Lạc cúi đầu, bỗng nhiên không biết phải nói như thế nào.
"Không nói lời nào có ý gì, là muốn anh đoán sao?" Hắc Diệu Luân không để cho cô giải thích, lập tức nói tiếp: "Anh biết em nghe được một chút lời ra tiếng vào, nhưng anh sẽ dùng hành động thực tế để dập nát những lời nói vô căn cứ cùng buồn cười này."