Vừa rồi Á Văn gọi cho anh.Vội vàng nói một câu "Thần Lạc hiện tại muốn đi Mĩ" sau đódập máy luôn, quả thực làm cho anh sợ hãi không thôi.
Suy nghĩ cô muốn tự một mình hành động, thì trong lònganh vừa vội vừa giận.
Tiếng xe thể thao nổi tiếng vào khu sân bay, thân xe còn chưa dừng hẳn, thì bóng dáng cao lớn anh tuấn đã xuống xe đi thẳng vào sân bay.
Hắc Diệu Luân không ngừng đi đến trước các quầy kiểm tra lên máy bay tìm người, vô cùng lo lắng tầm mắt xuyên qua đám người liều mạng tìm kiếm tung tích người nào đó.
"Tiểu thư, tôi muốn mua một vé máy bay đến Newyork."
Tại nơi nào đó của sân bay, Thần Lạc đang xuất thẻ tín dụng đưa cho nhân viên quầy công ty hàng không.
"Có hành lý không?"Nhân viên quầy nhanh chóng liếc nhìn cô một cái hỏi.
"Không có."Đầu óc cô cả chỉ muốn nhanh bay đến Newyork, không có mang theo hành lý. Có tiền sợ gì không mua được quần áo để thay, nhưng trên thế giới này có rất nhiều thứ mà tiền bạc cũng mua không được, cái đó mới đúng là thứ cô quý trọng.
"Không có?"Động tác quẹt thẻ của nhân viên quầy ngừng lại, nghi ngờ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Newyork không phải là Thượng Hải, bay ngàn dặm xa xôi thậm chí ngay cả hành lý cũng không mang theo tình huống này ít khi thấy, nghĩ tới đây, hai mắt nhân viênquầy không nhịn được lại nhìn cô.
"Tôi không phải đi chơi." Thần Lạc thấy đối phương bất động, bất an giải thích.
"Nhìn ra được."
Nhân viên quầy nhún nhún vai, lúc muốn tiếp tục động tác trên tay, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở người phía sau cô, ngẩn ngơ nhìn một lúc, gương mặt mới hơi ửng đỏ, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thần Lạc nhíu mày, ho khan hai tiếng thúc giục, "Ngại quá, tôi không có nhiều thời gian, có thể làm nhanh một chút được không?"
Đang đợi nhân viên quầy xử lý vé máy bay, cô tò mò quay đầu lại nhìn một chút, muốn biết vừa rồi đối phương đang nhìn cái gì, không ngờ nhìn lên, cả người cô sửng sờ ở tại chỗ.
"Anh..." Cô trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức nói không ra một câu hoàn chỉnh.
"Anh thế nào?"Hơi thở của Hắc Diệu Luân chưa ổn đinh, một đôi tròng mắt đen hung dữ nhìn cô chằm chằm.
Thần Lạc khép miệng lại, khó khăn nuốt nước miếng, muốn mở miệng giải thích, lại không biết mình có thể nói cái gì.
Bây giờ cô, thật sự rất giống bị hóc xương cá, dù sao sự thật thắng hùng biện, dù sao cô không đúng trước.
"Sao vậy?Đầu lưỡi bị mèo cắn rồi hải?"Anh nhếch môi mỏng, gương mặt anh tuấn phủ thêm một tầng sương lạnh.
"Không... Không có..." Cô nhỏ giọng đáp lại.
"Nếu anh nhớ không lầm, một giờ trước, người nào đó đã đáp ứng anh đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, em còn nhớ rõ không?"Toàn thân người đàn ông bao phủ trong lửa giận, vẻ mặt làm cho người ta sợ hãi.
"Em... Em có thể giải... Giải thích..." Thần Lạc lắp bắp nói, thậm chí sợ hãi lui về sau một bước nhỏ.
Hắc Diệu Luân nhìn, trong nháy mắt tức giận dâng lên càng mãnh liệt.
"Được, anh thích nhất nghe giải thích."Gương mặt anh tuấn của anh bình tĩnh, cắn răng hừ lạnh.
Không biết sao lại như vậy, nghe anh nói, cô đột nhiên cảm thấy càng sợ hơn.
"Em làm như thế là có nguyên nhân..." Đến nguyên nhân ... Cô còn đang suy nghĩ.
Nếu trực tiếp nói với anh, cô bị kích động muốn dựa vào dũng khí cùng vội vã để làm một cái gì, mới đột nhiên quyết định muốn tự mình đi, không biết anh có thể càng nổi giận không?
"Em cũng muốn."Cô cười nhạt một cái.
Ánh mắt côrũ xuống, yếu ớt bắt đầu báo cáo.
"Lúc anh đi, em lại gọi điện thoại đến chỗ nhà trọ của Xảo Thừa, nghe điện thoại vẫn là bạn cùng phòng của em ấy ... Cô ấy nói, cô ấy đã giúp em hỏi qua bạn cùng phòng khác, không có hẹn với Xảo Thừa, cũng không có nói cho bọn họ muốn đi đâu, điện thoại vẫn ở trên bàn học của em ấy... Cho nên, mặc kệ chúng ta gọi thế nào, em ấy vĩnh viễn không có khả năng nhận được điện thoại..."
Kết luận là - - Xảo Thừa mất tích rồi!
Quy định ở Mĩ qua giờ mới được báo án, cô thậm chí không dám nghĩ đến khả năng Xảo Thừa đã gặp phải chuyện gì, chỉ sợ chính mình suy nghĩ nhiều mà tâm tình sụp đổ, đến lúc đó không ai thay cô xử lý chuyện kế tiếp.
Cho nên, tự mình đến nước Mĩ để xác nhận tung tích của Xảo Thừa, nên cô vô cùngvội vàng.
"Được, anh đã biết." Hắc Diệu Luân càng nghe sắc mặt càng xấu, nhưng cuối cùng tức giận đã tiêu hơn phân nửa, anh bước lên phía trước, cánh tay dài duỗi ra ôm cả người cô vào trong lòng, mang cô đến một góc ít người, không để cho người khác thấy dáng vẻ cô khóc."Đừng nói nữa."
"... Vừa rồi nhóm bạn cùng phòng đã giúp em báo cảnh sát, nhưngvô ích, không có biện pháp ra ngoài tìm em ấy... Chưa chắc em ấy ở gần trường, có khi ở mấy cái ngã tư đường phố ngoài đường... Bọn người xấu, bọn họ đã thấy em ấy... Em không biết... Em hiểu được chính mình phải bình tĩnh, nhưng..." Cô chôn ở trước ngực anh nghẹn ngào khóc nói, thấy có chỗ dựa vững chắc đến đây mới phát hiện chính mình đã rất sợ em gái gặp chuyện không may bao nhiêu, trước đó không lâu còn giả vờ mạnh mẽ kiên cường cuối cùng không chống đỡ được.
"Xuỵt, trước không cần nói gì."Một bàn tay anh nhẹ nhàng chế trụ đầu cô, để cho cô rúc vào trong lồng ngực mình sảng khoái mà khóc, cánh tay kia vỗ về lưng cô.
"Thật xin lỗi..." Cô khóc đến hít thở không thông.
"Em không cần giải thích."Anh một lòng vì cô lo lắng, đau lòng khi cô xảy ra chuyện này, ngay cả để thương lượng với người lớn cũng không có.
"Em không cần giải thích sao?"Cô hoảng hốt nhìn anh.
Anh buông ray ra, đặt trên vai cô, cúi người nhìn thẳng vào ánh mắt sưng đỏ của cô vì khóc, "Em vốn giải quyết rất tốt, nhưng bây giờ đã có anh ở bên cạnh em rồi."
"Cho nên?"
"Cho nên hãy bình tĩnh giao mọi việc cho anh, về chuyện này, em vĩnh viễn sẽ không giỏi hơn anh."Anh mỉm cười tràn ngập tự tin với cô, muốn cô yên tâm ỷ lại vào anh.
"Đây là vấn đề của em."Cô hít sâu mấy hơi, ánh mắt sáng rực còn nước mắt nhìn lại anh, "Anh bình tĩnh hiệu quả làm việc luôn luôn tốt phải không."
"Thật vui mừng em cũng cho rằng như thế." Anh kéo môi cười.
Cô lại hít sâu một hơi, kiên định mở miệng, "Mặc kệ anh nói sao, em vẫn muốn đi Newyork một chuyến."