Hôm nay bạn tốt Á Văn làm lễ kết hôn lớn, mắt thấy thời gian tiệc cưới diễn ra tới gần, nàng cầm thiệp mời ba chân bốn cẳng đi vào phòng tiệc của khách sạn nổi danh, chỉ thấy bên trong tân khách đã tụ tập , mọi người đều từ từ đi về phía trước bục, lúc này hành khúc lễ kết hôn phát ra, các tân khách vui mừng vỗ tay chúc phúc cũng vang lên theo.
Thật tốt vừa kịp lúc !
Nàng vẫn thở hổn hển, mở to mắt nhìn chăm chú bạn tốt đang cười đến rực rỡ tiếp nhận chú rể vì cô dâu đeo nhẫn, tất cả sao mà tốt đẹp, cho đến khi phát hiện hai đạo ánh mắt sắc bén nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vừa lúc chống lại đối phương, lập tước ngã vào một đôi tròng mắt đen thâm thúy khó dò.
Là tổng giám đốc ! Sao hắn cũng tới đây vậy ?
Giờ phút này, ánh mắt hắn tản ra cái nhìn phức tạp, có phòng bị, có xa cách, nghi ngờ, lạnh nhạt cùng với làm nàng thật sâu cảm thấy khốn hoặc….có tha thiết ?
Nàng hơi tò mò cùng hắn nhìn thẳng vào mắt, đọc không ra suy nghĩ của hắn, lại phát giác nhịp tim mình từ từ tăng nhanh, gương mặt nhiệt độ cũng từ từ tăng lên.
Nhưng rất nhanh, ngay sau đó nàng phát hiện bên cạnh hắn kèm theo một vị bạn gái hết sức xinh đẹp động lòng người, nàng vội vàng mở to mắt không dám nhìn nhiều nữa về phía hắn.
Hắc Diệu Luân bởi vì nàng phản ứng thân thể cứng lại, đang muốn đi về phía nàng một giây trước, liền bị một nhóm người quen trước mặt ngăn lại nói chuyện .
Thật ra thì, từ lần trước tự tiện làm thêm giờ bị tổng giám đốc bắt được, gần đây lúc đang đi làm, Thần Lạc thường mơ hồ cảm thấy tổng giám đốc thường xuyên vô tình hay cố ý nhìn nàng chằm chằm, ngay cả khi nàng đưa phần báo cáo vào phòng làm việc hắn, cũng có cảm giác bị hắn nhìn thẳng chằm chằm, cho đến khi nàng đóng lại cửa chính mới thôi cảm thấy.
Nàng từ trước đến giờ chính là loại người thần kinh tương đối thô, còn từng bị em gái mình nói nàng đối với chuyện yêu đương không có thiên phú, chẳng qua hiện nay nàng lại có thể nhạy cảm bắt được cảm giác hắn phóng đến chính mình ánh mắt nóng rực, sau đó len lén tim đập thình thịch…
" Thần Lạc, tự ngươi một mình tới à ? "
Chẳng biết lúc nào, trên bục nghi lễ chứng hôn long trọng đã kết thúc, còn dư lại thời gian không phải cùng tân khách tự động dùng thức ăn ngon tiếp đãi, bạn tốt Á Văn nắm váy cô dâu đi tới bên người nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng tán gẫu.
" Ừ. " Thần Lạc mở to đôi mắt , hâm mộ lại thật thà chân thành khen ngợi bạn tốt " Ngươi hôm nay thật sự rất xinh đẹp "
" Cám ơn " Á Văn rộng rãi cười lên. " Ăn cái gì chưa ? Nơi này mỗi món ăn đều có vị rất ngon, ngươi nhất định phải ăn đủ vốn trở về, biết chưa ? "
" Không thành vấn đề ! " Thần Lạc môi thơm đỏ thắm cũng lộ ra ý cười ấm áp " Chồng ngươi đâu ? "
" Bên kia, đang cùng bạn hắn nói chuyện "
Theo tầm mắt Á Văn nhìn lại, Thần Lạc nhìn thấy chú rễ đang cùng tổng giám đốc đại nhân của mình nói chuyện, rồi sau đó là ánh mắt nóng cháy người nào đó còn bất chợt phiêu hướng bọn họ đứng.
Á Văn nhìn qua lại Hắc Diệu Luân cùng bạn tốt ánh mắt nhìn thắng, ý cười thấu hiểu dưới đáy mắt nhộn nhạo lên, nàng hướng chồng mới cưới nháy mắt.
Không ngờ chú ý hiểu sai ý, cho là cô dâu mới đang cùng mình tán tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng thoáng chốc ửng đỏ, dùng khẩu hình môi đối với vợ yêu nói một câu " Ta yêu ngươi ".
Trong nháy mắt, cô dâu mới khuôn mặt lập tức bạo hồng, nàng nhẹ liếc mắt ý hiểu được tình yêu chồng biểu đạt, lần nữa sử dụng ánh mắt ý bảo hắn nhìn rõ không khí ái muội của đôi nam nữ trước mắt.
Chú rễ lúc này mới chợt hiểu ra, hướng vợ yêu không để lại dấu vết làm cái thủ thế OK.
" Nghe nói ngươi ác chỉnh Thần Lạc ? " Chú rễ sau khi ra dấu tay, lập tức thi hành nhiệm vụ kiều thê nhắn nhủ, mình đêm tân hôn có thể hay không có thưởng, liền quyết định nhất đinh đem chuyện này làm đẹp.
" Ngươi biết nàng ? " Hắc Diệu Luân nhíu lại chân mày, không thích có nam nhân khác vì nàng ra mặt.
" Nàng là bằng hữu tốt của Á Văn " chú rễ thông minh nhanh chóng phủi sach quan hệ, đồng thời đối với hắn đột nhiên biểu hiện ghen tức thấy giật mình.
" Thì sao ? cho nên ngươi đặc biết chạy đến tìm ta nói chuyện, là vì thay nàng bất bình ? "
Hắc Diệu Luân giễu cợt hừ lạnh, lơ đãng quay đầu liếc nhìn về đại mỹ nhân bên cạnh, đại mỹ nhân thấy hắn cuối cùng cũng chú ý đến mình, lập tức dâng lên một nụ hôn gió.
Chú rễ thấy thế, càng thêm xác định Hắc Diệu Luân sợ rằng đã sớm rơi vào xoáy nước tình yêu mà còn chưa biết, hắn nhẹ nhõm hướng ái thê ném đi một ánh mắt " rất có thu hoạch ", người sau đó lập tức vui vẻ bật cười, mà ở bên cạnh nàng Thần Lạc, là nhìn chằm chằm cô dâu không để ý hình tượng cười to, bộ dáng lộ vẻ đầu óc mơ hồ đáng yêu vẻ mặt.
Chú rễ thật vui mừng vì vợ yêu cười đến vui vẻ như thế, nhưng công lực " giả trang mặt lạnh " thâm hậu nên vẻ mặt hắn không cảm xúc mở miệng, " Không phải, ta chỉ là tới nói cho ngươi biết một chuyện "
" Có chuyện gì ? " Hắc diệu Luân khóe mắt dư quang nhìn thấy tân nương bị một đám người vừa lôi kéo nói cười, sau đó trong giới xã giao nổi tiếng có quan hệ nam nữ hỗn loạn tên Andy quấn lấy Thần Lạc.
Không biết sao lại như vậy, nhìn thấy tình cảnh này, cả người hắn đột nhiên trước nay chưa từng có bốc lên lửa giận.
" Nàng rất đơn giản tinh khiết " chú rễ con ngươi nhìn hắn đè nén lữa giận thần thái, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười yếu ớt khó thấy, đáy lòng âm thầm bội phục ánh mắt nàng dâu của hắn đúng là sáng như tuyết khác thường.
" Ngươi làm sao biết ? " Hắc Diệu Luân nở một nụ cười giả dối, " Bọn họ nói với ngươi ? "
Hắn ám chỉ là lão đầu cha hắn và nàng.
" Không thể nào, Thần Lạc tám phần là đem cha ngươi thành cái lão nhân viên nhiều chuyện nào đó, ta dám đánh cuộc, nàng tuyệt đối không biết người cùng nàng nói chuyện là đổng sự trưởng công ty Hắc Thị, nàng là cái loại người đơn thuần không cách nào giấu bị mật hoặc giấu giếm tâm sự đó, cha ngươi rất rõ ràng điểm này. "
Chú rễ dùng lại một lát, sau đó nói tiếp :
" Cha ngươi có ý tưởng gì ta không biết được, nhưng ta dám cam đoan, Thần Lạc nàng cái gì cũng không biết, mà người cái gì cùng không biết lại đột nhiên bị người khác ác chỉnh, thành thật mà nói ta rất đồng tình, Thần Lạc đối với công việc từ trước đến giờ luôn toàn lực ứng phó. "
Điều này còng cần ngươi nói sao ?
Hắc Diệu Luân ở trong lòng hừ lạnh, một mặt nghĩ biết nhiều hơn một chút về nàng, mặt khác lại cực kì khó chịu tại sao chú rễ không chuyên tâm ôm lão bà của hắn là tốt rồi, còn ở đây đối với Thần Lạc quan sát kĩ càng như thế làm gì ?
Chú rễ nhìn hắn tròng mắt đen ão não phức tạp tâm tình, nhịn cười, tiếp tục cung cấp tin tức liên quan đến Thần Lạc,
" Nàng có một em gái ở một thời gian trước vừa ra nước ngoài học, nàng rất thích bảo hộ đứa em này, cũng tuyệt đối sẽ bỏ tiền cho em nàng đi học, vì vậy muốn có phần tiền lương này, nàng đại khái sẽ không chú ý tình trạng thân thể mình mà điên cuồng làm việc…Ta không hy vọng nàng ở chổ của ngươi gặp chuyện không may, nếu không Á Văn có thể là người thứ nhất tìm ngươi tình sổ đâu. "
" Vậy sao ? nữ nhân quan hệ thật tốt, vậy còn ngươi ? Anh em tốt của ta ? "
Hắc Diệu Luân kéo kéo mội cười xuống, nét mặt thâm sâu khó lường làm người khác không nhìn ra tâm tình của hắn.
" Ta sẽ chạy theo đứng bên phe lão bà của ta rồi, ngươi bảo trọng. " Chú rễ ánh mắt tươi cười tỏ rõ lập trường.
" Trọng sắc khinh bạn, hả ? " Hắn bĩu môi châm chọc nói.
Chú rễ lựa chọn khinh thường, thông minh lựa chọn chỉ cười không nói.
Hắc Diệu Luân nhìn vẻ mặt nhu hòa của bạn tốt một cái. Người này trước kia cũng không phải thế này, luôn là người đứng đắn muốn chết, ai ngờ hiện tại cưới lão bà, giống như nhân tiện cũng đem hạnh phúc cưới luôn vào cửa, luôn cười đến khiến người khác cảm thấy " rất là chói mắt ".
Hắn cười lạnh vỗ vỗ bả vai bạn tốt, ý bảo bên cạnh bạn gái bên cạnh tự mình đi tìm thú vui, hắn định tìm mấy lão đại công ty khác hàn huyên một chút, đem mấy phần hợp đồng làm ăn thu vào tay.
Hắn tuyệt đối không phải là cố ý, nhưng hai chân lại như là tự nhiên có ý thức vòng qua một đường, lại đi về chổ có Thần Lạc đứng, sau đó bởi vì " trùng hợp " bị cuốn vào chuyện của nàng, kết quả là…
Cả đời nữa cũng trốn không thoát.
Cổ Thần Lạc mang hai cốc cà phê mới pha vào phòng làm việc tổng giám đốc, vừa mở cửa, liền thấy vị khách yêu kiều đang đứng bên cạnh tổng giám đốc, đồ thời thượng sơn móng tay mười ngón đỏ tươi đang chia nhau để ở trước ngực cùng trên vai anh, mà bản thân tổng giám đốc lại là một bộ dáng như không có người nào vẫn phê duyệt hồ sơ.
Cô hít sâu hai cái, cố lấy dũng khí mới đi vào, trong lòng âm thầm thấy may mắn là lần này hình ảnh tương đối bảo thủ, không như lần trước khích tình ướt át làm cho trái tim cô thiếu chút nữa không chịu nổi để dạ dày ngừng ói.
Như thường lệ, đem cà phê nóng để trên bàn tiếp khách, lễ phép hỏi có phân công công việc nào khác không, cô có thể vui vẻ lui về chỗ ngồi của mình, tiếp tục rơi vào giữa đống tài liệu chồng chất như núi.
Chỉ có điều, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, mỹ nhân tổng giám đốc đang ôm, không nghĩ tới chẳng những không có một cước đem cô đá ra phòng làm việc, ngược lại bảo cô ở lại làm cô có mong muốn chạy ra bên ngoài.
"Cổ thư ký. . . . . ." Tiếng nói khàn khàn mê người mang theo lười biếng chậm rãi phun ra từ cái miệng khêu gợi của anh, làm cho mỹ nhân bên cạnh anh nháy mắt nhiệt độ cơ thể lên cao.
Hắc Diệu Luân toàn thân mãnh liệt tản ra hơi thở nam tính, đang xử lý rất nhanh công văn trong tay kẹp hồ sơ" Công văn khẩn cấp", bộ dạng này của anh là thật sự chuyên chú làm việc, làm cho vô số phụ nữ Sunny nổi tiếng lập tức hai chân mềm nhũn, liền mềm mại mềm mại không xương dựa vào thân hình cứng rắn nam tính của anh.
"Vâng" Cổ Thần Lạc nhận mệnh âm thanh bất đắc dĩ lại vang lên.
Một bên lửa dục đang nhanh chóng sung huyết, bên này cô thấy hết sức thống khổ, rơi vào trong vực sâu của địa ngục để làm việc, rất khó để thoát khỏi.
" Biểu bảng báo cáo (để báo cáo cho xếp) buổi sáng giao cho cô xử lý thế nào?" Hắc Diệu Luân hai ba lần phê hết một phần hợp đồng sáu tỷ Đô-la, tay đẩy tới bên phải đã phê duyệt bên trong hồ sơ.
Cổ Thần Lạc lông mày nhíu lại, hoang mang nhìn ánh mắt dạo qua một vòng trên người mình, biểu tình càng để lộ ra khó hiểu
Đúng vậy nha, người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này dáng người siêu nóng đến mức bốc lửa, lão đại nhà cô sao còn có thể trăng hoa khắp nơi? Đối mặt với mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, đàn ông hàng thật giá thật như anh chẳng lẽ không động lòng sao? Ngay cả cô đều thiếu chút nữa sẽ thay anh phun ra máu mũi đối với người đẹp vóc dáng tuyệt vời này nha!
Trước đây mỗi lần cô tiến vào đưa cà phê cho anh, vừa mới đưa xong liền hung hăng đá cô ra ngoài, đóng cửa lại ở trong phòng làm việc đủ kiểu dâm loạn, chênh lệch rất lớn so với bây giờ.
Anh hôm nay cùng cô giống nhau. . . . . ."Cái đó" đến nha?
Cổ Thần Lạc làm việc đến sắp phát điên, đau khổ đối với mình thoáng nở nụ cười, thỉnh thoảng ở bên trong trái tim chỉ trích cấp trên nghiêm khắc, quả thực giúp tâm tình bản thân hồi phục.
"Cổ, thư, ký." Không đợi được trả lời, Hắc Diệu Luân nhíu mày thật sâu,một chữ không kiên nhẫn, một chữ rống lên.
"Dạ, đã xử lý xong hết, bây giờ muốn tôi đưa tới sao?" Vừa nhìn thấy anh nhíu mày, Cổ Thần Lạc chỉ biết hiện tại bản thân tốt nhất đừng miên man suy nghĩ nữa.
Tổng giám đốc thật ra rất ít khi tức giận, anh có vẻ am hiểu là bày ra vẻ mặt thối, khi anh mày nhăn lại thì cũng không hoàn toàn đại biểu anh đang tức giận, chẳng qua anh thường biểu hiện kiểu cảm thấy tâm tình thực phiền.
Nhưng mà bình thường ít người hiểu được hàm ý của tổng giám đốc, bởi vậy mỗi lần chỉ cần anh chau mày, bọn họ liền bối rối bắt đầu nói chuyện cà lăm hoặc đầu óc ngừng hoạt động, thường thường cứ như vậy thành công làm cho anh không kiên nhẫn trực tiếp biến thành ngọn lửa hừng hực.
" phút sau đưa vào." Hắc Diệu Luân khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phân phó.
Cổ Thần Lạc then bản năng trộm ngắm liếc nhìn tiểu thư bảo bối Sunny gợi cảm nóng bỏng, hoàn nghi tổng giám đốc có phải nhầm đem phút nói thành phút hay không.
Thấy cô đứng nguyên tại chỗ bất động, Hắc Diệu Luân dương cao lông mày, "Có vấn đề?"
"Không có." Cổ Thần Lạc nhanh chóng cúi đầu, đồng thời cảm nhận được khuôn mặt xinh đẹp của Sunny tiểu thư bựa bội méo đi đang mạnh mẽ phát ra oán khí không vừa lòng.
Cô cau chặt mày, tổng giám đốc đại nhân lại có thể dùng phút liền làm đau lòng vưu vật (chỉ người phụ nữ đẹp) xinh đẹp như thế, anh không biết lãng phí, cô lại nhịn không được thay anh cảm thấy đáng tiếc.
Sao khi trở lại chỗ ngồi, cô lấy ra biểu bảng báo cáo (để báo cáo cho sếp), in ấn, tiều hoa hồng không đến vài giây đồng hồ liền làm xong, còn bốn tiếng đồng hồ, cô xem công việc trong tay một chút, đang tự hỏi nên xử lý phần tài liệu nào trước thì di động ở trên mặt bàn đột nhiên rung lên.
Cô cầm lấy di động, ngay cả một tiếng "Alo" còn chưa kịp nói ra, đã bị em gái già cá tính khéo léo đánh đòn phủ đầu.
"Chị. . . . ."
"Xảo Thừa? Lúc này không phải em phải ở trên lớp sao?" Mắt cô nhìn Computer trên màn hình biểu thị thời gian, hơi hơi nhíu mày.
"Bây giờ em không có tiết không phải lên lớp." Nói đến đi học, Cổ Xảo Thừa vốn là tràn ngập sức sống âm thanh lập tức down xuống.
"À."
"Chị, giáo sư vừa mới tìm em, nói nước ngoài có trường học sao đi xem qua sản phẩm thiết kế của em, muốn mời em đến trường học của họ nghiên cứu." Cổ Xảo Thừa tính cách có chuyện nói thẳng, lập tức nói vào trọng điểm của đề tài.
Cổ Thần Lạc sững sờ, trong lúc nhất thời còn không có cách nào đem tin tức đại tốt từ miệng của em gái già uể oải tiếp thu.
"Chị. . . . ."Cổ Xảo Thừa thiếu sức sống toát ra giọng điệu ngập ngừng, chuyện này liên quan đến chị gái và. . . . tiền bạc.
Cha của hai chị em lúc các cô học đại học xảy ra tai nạn xe cộ mà quan đời, mẹ cách không bao lâu cũng bỏ chị em hai người mà đi mất, từ đó chị em các cô liền khích lệ giúp đỡ lẫn nhau, sống bằng sức mình cho tới hôm nay.
"Em nhất định phải đi." Cổ Thần Lạc bình tĩnh nói, tình cảm của cô cùng em gái tốt lắm, sao lại không rõ băn khoăn trong lòng em gái.
"Nhưng mà học phí. . . . ." Không đủ tiền.
Cổ Xảo Thừa nói không nên lời ba chữ kia, nhưng thực ra trong lòng chị em hai người đều biết rõ, mà tâm trạng nản lòng của cô cũng đã lộ ra hết ở giọng nói chán nản.
"Chuyện học phí em không cần phiền não, đừng quên chị bây giờ là thư ký tổng giám đốc của một công ty lớn, tiền lương tăng lên gấp bội, tuyệt đối có thể lo được tốt đánh nặng này. Cơ hội như thế không phải lúc nào cũng có, cho nên em nhất định phải đi, hơn nữa không thể không đi, biết không?" Cổ Thần Lạc biết đi nước ngoài học thiết kế là giấc mơ của em gái già từ trước đến nay, bản thân cô không sao cả, nhưng tuyệt không cho phép cuộc sống của em gái có thiếu sót.
Cổ Xảo Thừa ở đầu điện thoại bên kia im lặng hai giây, trong lòng đã hạ quyết định, "Được, em sẽ đi, nhưng số tiền này chờ sau khi em kiếm được tiền, nhất định phải trả lại cho chị."
"Đương nhiên phải trả chị, hơn nữa còn phải trả gấp đôi." Cổ Thần Lạc đầu điện thoại bên này lộ ra nụ cười nhàn nhạt, gống như người muốn thực hiện đi nước ngoài này chính là cô.
"Có thể nha, dù sao hiện tại tiền tồn tại ngân hàng cũng không còn bao nhiêu lãi, rõ ràng cho chị hơn nữa em cũng không đau lòng." Cổ Xảo Thừa ở đầu điện thoại bên kia nở nụ cười.
Đột nhiên, cửa chính của phòng làm việc tổng giám đốc bị người kéo ra, Cổ Thần Lạc thấy thế vội vàng chấm dứt trò chuyện, cô thuận thế nhìn thời gian lúc này, cách thời gian phút tổng giám đốc đại nhân phân phó chỉ còn phút.
Sunny xinh đẹp động lòng người bước ra khỏi phòng làm việc, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, lập tức đạp giày cao gót ba tấc (nghĩa là phân đó @@) cốc cốc cốc bước nhanh rời đi.
Ơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha?
Cổ Thần Lạc nơm nớp lo sợ từ vị trí đứng lên, nhìn theo cơn tức hừng hực của người đẹp Sunny đi vào trong thang máy.
Bây giờ là cái tình trạng gì? Nếu bây giờ cô đi vào, có thể bị bất mãn của tổng giám đốc mà bị đuổi ra ngoài không?
"Nhìn cái gì?" Hắc Diệu Luân vừa đi ra phòng làm việc, liền nhìn thấy thư ký của mình cung kính đứng lên, ánh mắt kinh sợ lại ngập ngừng nhìn phía trước cửa thang máy không có một bóng người, làm anh chậm rãi nhíu mày.
Chú thích: Cái từ Sunny trong này mình nghĩ là chỉ phụ nữ đẹp, thân hình bốc lửa hay đại loại thế, cũng không rõ lắm, bạn nào biết thì chỉ mình