Từ đầu đến cuối cô không cho là anh sẽ nhàm chán như vậy, sẽ không hôn bạn gái gợi cảm nóng bỏng, cố ý chạy tới hôn cô, người phụ nữ ăn mặc bình thường bề ngoài cũng không có lực hấp dẫn gì.
Vừa nghĩ như thế, chuyện lần này rất dễ hiểu, anh tuyệt đối là "Không cẩn thận đụng phải".
"Tôi bảo đảm sẽ giữ bí mật tuyệt đối."
Giọng cô càng nhấn mạnh, không biết đáy lòng anh ngày càng buồn bực.
Anh kiềm chế nhắm mắt lại, hít sâu một cái, nghĩ thầm mình sớm muộn sẽ bị cô ấy làm cho tức chết.
"Tổng giám đốc?" Thần Lạc nhìn sắc mặt anh cương ngưng, giống như đang cố đè nén cái gì, hơi nhíu mày lại, lo lắng khẽ gọi một tiếng.
"Không được gọi anh là tổng giám đốc nữa!" Hắc Diệu Luân cảm thấy thất bại, hơn nữa khi nghe thấy cô dùng giọng nói hờ hững để vạch rõ quan hệ giữa hai người, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra.
Thần Lạc sợ hết hồn, thân thể lui về phía sau, kinh ngạc giương mắt nhìn anh chằm chằm, không hiểu rốt cuộc anh làm sao vậy?
Hắc Diệu Luân nhắm mắt thật sâu lại, không tới một giây, anh đã khống chế được tâm tình của mình, mở mắt ra, kéo môi cười trấn an cô một tiếng, "Ý của anh là..."
"Ý của anh là..." Cô sững sờ nói lại lời anh.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngược lại bình tĩnh nhìn cô, "Hiện tại đã đến giờ tan làm, không sai chứ?"
Anh không quên mình từ phòng làm việc đi ra, mục đích không chỉ muốn khích lệ cô, mà muốn gạt cô đi ăn cơm cùng anh.
Nghe vậy, cô còn tưởng là ngoan ngoãn nhìn xuống thời gian hiện trên góc trái màn hình máy tính, "Vâng, bây giờ là tám giờ tối, đã tan làm."
Cô gái nhỏ đơn thuần lại chậm lụt, hiển nhiên không có ngửi thấy mùi bẫy rập.
"Đi thôi." Lười phải chờ cô hiểu ý, nói chuyện đồng thời, tay anh cầm lấy túi xách đặt ở bên cạnh lên.
"Vâng." Cô phản xạ rất tự nhiên đáp lời, chờ lấy lại tinh thần, mới giựt mình cảm giác anh giống như vừa nói... Đi thôi?
Đi đâu? Tối hôm nay anh hoàn toàn không sắp xếp bất kỳ buổi xa giao nào, xế chiều hôm nay anh tự mình đặc biệt dặn dò, anh quên rồi sao?
Một tay Hắc Diệu Luân cầm túi xách của cô, một tay thừa dịp cô còn đang cắm đầu xuống đất thuận thế ôm eo cô, vây cô vững vàng ở trong ngực anh.
Lòng của cô, nếu như cũng giống như con người cô có thể nắm trong tay thì thật tốt, vậy trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ không giống như ăn thuốc nổ, không cho các chủ quản cấp cao của công ty sắc mặt tốt.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô đã hoàn toàn ảnh hưởng đến tâm tình của anh, rất sâu, ngay cả chính anh cũng giật mình.
"Tổng giám đốc?" Thần Lạc bị anh giống như gió xoáy ôm người vào trong thang máy chuyên dụng, cả người nhẹ dựa vào thân thể cường tráng của anh, nhiệt độ nhất thời lên cao đến mức muốn thiêu cháy.
"Sau này lúc tan làm thì gọi tên của tôi." Anh lộng quyền quyết định, tròng mắt đen hung ác liếc nhìn cô một cái.
"Nhưng là..." Trực giác của cô cho là như vậy không ổn.
"Không có nhưng là." Giọng điệu anh mạnh mẽ, giống như bá vương mười phần.
A? Nào có chuyện như vậy?
Thần Lạc ngơ ngác nhìn bước nhanh ra khỏi thang máy, trong tay người đàn ông cao lớn cầm túi xách xinh xắn của cô, cảm giác một dòng chua ngọt nửa nọ nửa kia đột nhiên ở đáy lòng cô hiện lên.
Hắc Diệu Luân đi vài bước, phát hiện cô không đi theo, dừng bước hơi nghiêng người lại, tròng mắt đen thâm thúy khó hiểu khóa thật chặc cô lại, hừ lạnh một câu, "Còn không mau đuổi theo?"
Vai cô co rụt lại, lập tức rất không có chí khí chạy chậm đến bên cạnh anh. "Chúng ta phải đi đâu?"
"Ăn cơm." Anh đáp lại như chuyện đương nhiên, đi tới bên cạnh xe, một tay mở cửa xe, một tay kia tràn đầy chiếm giữ nhẹ đặt vào lưng cô, săn sóc giúp cô lên xe.
Trong nháy mắt, động tác anh dịu dàng làm hại cô lầm tưởng cho rằng mình đang cùng anh yêu thương, thật may là, một giây trước khi bị anh nhét vào chiếc xe Ferrari thể thao kia, cô lập tức tỉnh táo lại.
Đây là xe cả đời này cô vĩnh viễn cũng mua không nổi, mà chủ nhân chiếc xe, cô cũng không nhận nổi.
Bộ nghiên cứu phát triển của công ty gần đây tìm ra phương thức mới, tạo thành hợp đồng ác liệt trên thương trường, công ty của mình có thể nghiên cứu phát triển ra thứ tốt dĩ nhiên đáng ăn mừng, nhưng không tội gì một lòng mưu đồ hợp tác cùng công ty bọn họ, bây giờ trước mắt anh phải xử lý hạng mục công việc thích đáng.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt nhạy cảm, lại còn có phụ nữ cố tình chạy tới quấn anh, khiến cho anh thiếu chút nữa không kịp trở mình, trực tiếp bảo cô đi tìm người khác
Nhưng cuối cùng anh có thể tạm chịu đựng, là vì Sunny xinh đẹp động lòng người cùng rất nhiều ông chủ công ty lớn có "Tương đương quan hệ mật thiết" (ý là cũng quyến rũ nhìu người khác), khi tất yếu, anh có thể quăng cô vào làm quân cờ dẹp loạn.
Vừa nghe thấy giọng nói bình ổn lạnh lẽo của anh, Cổ Thần Lạc thân mình thoáng chốc cứng đờ, theo bản năng vừa rùng mình vừa bày ra tư thế thích hợp đi ra, hồ sơ nóng hầm hập che ở trước ngực, làm như bùa hộ mệnh.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ quay đầu, nhìn phía hai tay vòng qua ngực, tổng giám đốc đại nhân hơi dựa khung cửa, "Tổng giám đốc, đây là hồ sơ ngài muốn, tôi đã kiểm tra xong."
Hắc Diệu Luân không nói một câu, ý vị thâm trường nhìn cô hai giây, hai chân thon dài bước tới chỗ cô.
Anh cảm thấy có chút hoang mang, giả thiết nữ nhân này là lão già đặc biệt mang tới, vây sao cô không có lộ ra chút biểu hiện ghen tị? Đây là đang muốn làm cái quái gì thế?
Vốn là anh nghĩ rằng bản thân thể hiện hành vi phóng đãng một chút, làm cho cô biết khó mà lui, không nghĩ tới cô căn bản hoàn toàn không để tâm trong lòng, giống như anh đối với cô mà nói chính là quan hệ đơn thuần cấp trên cùng cấp dưới.
Con ngươi đen tuấn mỹ hung hăng nheo lại, cô tốt nhất đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh, nếu không anh tuyệt đối sẽ làm cho cô nếm thử cái gì gọi là "Biết vậy chả làm".
Anh đi đến trước mặt cô, không nhìn cô đưa tài liệu tới, một đôi con ngươi giống như có thể hiểu rõ lòng người sắc bén ở trên mặt cô đảo quanh, mãi đến khi thấy cô lúng túng đỏ mặt cúi đầu, anh mới chậm rãi mở miệng —
"Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, thư ký Cổ."
Nghe thấy câu hỏi hàm ý dày đặc của anh, Cổ Thần Lạc trái tim nháy mắt nguội một nửa, hiện tại chuyện cô không muốn làm nhất chính là làm cấp trên của cô tức giận, cô cần phần tiền lương này.
"Thư tổng giám đốc, ta chỉ là cảm thấy. . . . .tiểu thư Sunny hình như không phải rất vui vẻ. . . . ."
Bởi vì đại mỹ nhân sau khi thở hổn hển đi vào trong thang máy, còn dùng hết sức đóng rất nhiều cúc áo.
"Tôi trả tiền cho cô là bảo cô đến làm việc, không phải quan tâm một số người không quan trọng." Anh mắt lạnh liếc nhìn cô làm ra vẻ lo lắng, giông nói mang mỉa mai mà làm khó dễ cô.
" Tiểu thư Sunny là thuộc. . . .người không quan trọng sao?" Cô có chút kinh ngạc, không cần nghĩ ngợi nói ra miệng.
Cũng đã một mình ở trong phòng cùng anh nhiều lần, hơn nữa theo hành động mới vừa rồi phán đoán người ta đối anh vô cùng thân thiết, bọn họ trong lúc đó hẳn là quan hệ không ít, nếu ngay cả như vậy cũng còn là người anh gọi là không quan trọng, vậy muốn như thế nào mới có thể được anh nói là "Người quan trọng"?
"Thế nào? Đối với sinh hoạt cá nhân của tôi bắt đầu cảm thấy hứng thú?" Anh thu hồi sắc mặt lạnh như băng, khóe miệng hơi hơi tà tứ cong lên, bàn tay to xâm lược mở ra, để cô lăng bừa lên bàn, cúi người tới gần cô, hơi thở đặc hữu nam tính càng mê hoặc hướng cô chậm rãi phun tới.
Cổ Thần Lạc đơn thuần làm sao gặp qua loại trận chiến này, chỉ cảm thấy trên mặt đột nhiên một trận ngứa tê dại, hai gò má càng phát ra đỏ bừng.
"Không dám, tôi hoàn toàn không có cái ý tứ kia." Cô nhanh chóng rũ ánh mắt xuống, né tránh tầm mắt nóng bỏng của anh.
"Cô có." Hắc Diệu Luân tràn ngập sức quyến rũ tươi cười lộ vẻ châm chọc nồng đậm. Có lão già ở phía sau làm chỗ dựa cho cô, cô có cái gì không dám?
Nhưng mà, cái người cha kia chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm, chỉ biết liên tiếp huấn luyện tàn bạo mọi phương pháp hủy hoại thời thơ ấu của anh, lại mơ tưởng có ý đồ lợi dụng nữ nhân tới khống chế cuộc đời của anh, nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Tôi. . . . ." Cổ Thần Lạc không hiểu ra sao giương mắt nhìn về hướng anh, không hiểu tổng giám đốc tại sao thường cách một đoạn thời gian đột nhiên phát tác, làm ra một ít vấn đề kỳ quái không thể lý giải.
Đáy lòng cô mặc dù có nghi hoặc rất sâu, nhưng từ đầu đến cuối không dám công khai hỏi, bởi vì cô không nghĩ mạo hiểm nếu không sẽ có khả năng mất đi phần công tác này.
Một chút cũng không nghĩ!
"Cô vẫn không chịu nói rõ sao?" Gương mặt tuấn mỹ của anh lại dần dần đóng băng, lạnh lùng trừng mắt cô còn đang giả bộ vô tội.
Bây giờ còn diễn kịch, tại sao không đi làm diễn viên? Bị cha xếp vào nhân vật thư ký ủy khuất đến bên cạnh anh, sẽ không mai một kỹ xảo biểu diễn của cô sao?
"Nói cái gì?" Cô hoang mang nhíu mi lại, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại muốn làm khó dễ cô.
"Cô cứ nói đi?" Anh ngoài cười nhưng trong không cười, giông nói đùa cợt lại chính là gia tăng dấu chấm hỏi trong lòng cô.
Cô khó hiểu hỏi lại. "Tôi không biết phải nói cái gì."
Ánh mắt nghiêm khắc của anh ở trên mặt cô cẩn thận xem kỹ, nhưng trong con ngươi của cô trong suốt không hề tâm cơ, không tránh không né mặc cho anh điều tra đánh giá. Quả thật không thấy một tia sơ hở.
Sau hồi lâu, anh cắn răng hừ lạnh, "Nếu hiện tại cô ngụy trang là vô tội, vậy cô cũng thật đủ can đảm."
Anh bỏ tay chống đỡ cô trên mặt bàn, đổi thành khoanh ngực, tầm mắt thâm ảo khó dò như trước gắt gao nhìn thẳng cô.
"Tôi còn không hiểu ngài đang nói cái gì." Vẻ mặt cô mờ mịt, nhưng lúc anh giữ khoảng cách sau khi hai người gần nhau trong gang tấc, cuối cùng dưới đáy lòng cô thở ra thật to.
Mỗi lần chỉ cần chỗ ngồi này máy phóng điện siêu cường tới gần cô, tim của cô sẽ đập loạn lên thật phiền lòng, hơn nữa người đàn ông này thực đáng giận, biết mình đủ đẹp trai, liền thường xuyên lấy điểm này làm như vũ khí, thích xem phụ nữ vì anh tim đập quá tốc độ, mặt đỏ lúng túng.
"Cô không hiểu, vốn không có người nào hiểu hơn cô." Khóe miệng anh giơ lên cười lạnh một chút, giọng nói mang thăm dò.
" Tổng giám đốc, tôi thật sự không biết ngài đang nói cái gì." Cô cũng bị câu hỏi kỳ quái của anh khiến cho mau điên rồi.
Vị tổng giám đốc đại nhân mới nhận chức đầu óc khôn khéo linh hoạt, làm việc tàn nhẫn, nên khi hạ quyết định thái độ quả quyết tự tin, khuyết điểm duy nhất có lưu hành một thời gần đây nhất, sẽ giống như bây giờ, luôn bức cô trả lời mà không hiểu câu hỏi.
Đầu óc của anh có phải có tật xấu gì hay không nhỉ?