Chập 3:
Nhìn thấy gia đình Lyly hoà hợp Tinh Quân vui mừng vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái gánh nặng đè nén trong tim hơn mười năm qua để có được hạnh phúc trọn vẹn: có Ba Mẹ, có anh trai và chị dâu, có bạn bè và có cả anh.
Tinh Quân đang mỉm cười thì bắt gặp ánh mắt của Ba Lyly làm anh giật cả mình, ông vẫn ôm cô con gái bé nhỏ chưa muốn buông nhìn Tinh Quân, ông nói:
- Tôi có đọc báo sáng hôm qua, người đó là cậu đúng không?
Lyly trong lòng ông ngoi đầu lên nhìn Tinh Quân, anh mỉm cười đáp lại cô rồi nhìn ông trả lời:
- Dạ! thưa bác, đúng là cháu.
- Cậu yêu con gái tôi.
- Vâng, cháu yêu cô ấy.
- Cậu sẽ kết hôn với nó, chăm sóc nó và yêu thương nó cả đời sao?
- Vâng! thưa bác, Cháu sẽ làm tất vì Lyly ạ.
- Ba! Không được dễ dàng giao em gái con cho cậu ta như thế "anh trai Lyly".
- Cậu biết tôi đã từng làm tổn thương nó rất sâu, tôi có thể tin cậu sẽ thay tôi bù đắp lại cho nó; không làm cho nó phải tổn thương một lần nào nữa hay không?
- Cháu hứa với bác, cháu nhất định cho Lyly hạnh phúc, không để Lyly phải rơi một giọt nước mắt nào nữa đâu ạ.
- Vậy là tôi yên tâm rồi, con gái! Con phải hạnh phúc nha.
- Ba! con sẽ hạnh phúc.
- Em gái! em bỏ anh sao?
- Anh hai! Anh vẫn là anh của em mà, chẳng phải anh đã từng nói: vợ thì có thể thay đổi còn em gái thì suốt đời không thay đổi được sao?
- A... Lyly! Anh hai em đã nói như vậy sao? "chị dâu".
- Vâng ạ, anh hai đã nói vậy mà.
- Anh Hùng! anh chết với em.
- Bà xã yêu quý.
- Anh đứng lại, ý anh nói vợ có thể thay thế chứ gì.
- Bà xã! anh không có ý đó, vợ anh là nhất là number one nha.
Nhìn cảnh hai vợ chồng họ đuổi bắt nhau tình tứ, mọi người ai cũng cười vui vẻ; chỉ cần một hành động, một cử chỉ dù đơn giãn hay phức tạp người nhận có thể là nụ cười cũng có thể là nước mắt.
Mọi người quyết định trả phòng đến nhà Lyly ở vì Ba Mẹ Lyly đã mời với lại nhà Lyly rất rộng, rất thoải mái.
Trên ban công tầng một, hai người đàn không biết là đang nói chuyện hay là đang tâm sự:
- Cậu sẽ cho Lyly hạnh phúc chứ!
- Anh không tin tưởng tôi sao?
- Thật ra, từ lúc đọc tin: cậu cầu hôn Lyly thì tôi tin cậu sẽ làm được.
- Anh rất thương Lyly.
- Nó là em gái tôi.
- Nhưng nhiều người không bầy tỏ giống anh.
- Cái gì cũng có nguyên nhân cả... từ 14 năm về trước, tôi hay thấy nó khóc thầm trong phòng nhưng tôi không vào an ủi nó vì tôi sợ tôi không kiềm được mà khóc theo; như vậy sẽ càng làm nó buồn hơn. Những tổn thương mà nó đã chịu tôi hiểu, tôi nghĩ chỉ có cách dùng hạnh phúc mới xoá mờ nỗi đau nên tôi quyết dùng tình yêu thương mãnh liệt của một người anh trai: nâng niu, cưng chìu mới cho em gái mình hạnh phúc. Cậu thấy đó cuối cùng tôi đã làm được và tôi tin cậu cũng sẽ làm được.
- Cảm ơn anh, tôi cũng tin vào chính mình.
Hai người không nhìn nhau nhưng có vẻ họ rất hiểu nhau qua lời nói, mắt vẫn nhìn về phía trước xa xăm, vô định nhưng trong tâm họ bây giờ đều là hạnh phúc.
- Anh hai, Tinh Quân! hai người ở đây nói chuyện gì đó "Lyly bước đến gần".
- Lyly! "hai người đồng thanh".
- Anh hai! Chị hai đang tìm anh, nhờ anh việc gì ở dưới ấy.
- Ừm, để anh xuống, thôi hai người nói chuyện đi "anh hai Lyly vỗ vai Tinh Quân một cái rồi bước đi".
Lyly đến cạnh Tinh Quân đứng chống hai tay vào lan can hóng gió nhưng Tinh Quân kéo cô vào lòng ôm lại:
- Lyly! Chúng ta xin Ba Mẹ đính hôn trước nha, đợi sau khi em tốt nghiệp sẽ tính đến chuyện kết hôn có được không?
- Nhưng Ba Mẹ anh thì sao? Em còn chưa có gặp họ.
- Họ đang ở Mỹ nhưng có lẽ họ đọc báo nên biết chuyện của chúng ta rồi.
- Ba Mẹ anh sẽ chấp nhận em chứ!
- Ngốc qúa, chỉ cần anh chấp nhận em là được rồi.
- Nhưng em không muốn vì em mà anh bất hoà với Ba Mẹ.
- Em cứ yên tâm bởi anh hiểu họ, họ rất trân trọng tình yêu; lúc trước ông bà ngoại sợ Mẹ anh khổ nên không đồng ý gả đến nước Mỹ xa xôi, họ rất khó khăn để đến được hạnh phúc như bây giờ.
- Em thật ngưỡng mộ anh có Ba Mẹ nỗ lực vì tình yêu như thế.
- Vì vậy chúng ta phải sống thật hạnh phúc, để sau này; con chúng ta cũng ngưỡng mộ khi nhắc về chúng ta, em nhé!
- Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ rất hạnh phúc. Tinh Quân! Cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc.
- Đừng cảm ơn bởi vì anh yêu em, Lyly!
- Tinh Quân, em cũng yêu anh.
Trong vòng tay Tinh Quân, cô nhận được tình yêu và hơi ấm như vậy cô đã cảm thấy qúa đủ cho hơn 14 năm sống trong lạnh gía. Tinh Quân cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức hương thơm cùng chất vị ngọt ngào của cô và truyền thêm hơi ấm cho cô.
Hạnh phúc của họ sẽ không dừng lại mà càng hạnh phúc về sau, khi họ kết hôn và sinh con; con cái họ sẽ là sợi dây gắn kết và bổ sung thêm tình yêu cho con đường họ đi luôn được bồi đắp vững chắc.
Cuộc sống của họ trong tương lai dù có gặp phải khó khăn gì thì niềm tin bằng nghị lực tình yêu của hai người, sẽ giúp họ vượt qua tất cả để sống bên nhau trọn đời.
The end.
Nhìn thấy gia đình Lyly hoà hợp Tinh Quân vui mừng vì cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái gánh nặng đè nén trong tim hơn mười năm qua để có được hạnh phúc trọn vẹn: có Ba Mẹ, có anh trai và chị dâu, có bạn bè và có cả anh.
Tinh Quân đang mỉm cười thì bắt gặp ánh mắt của Ba Lyly làm anh giật cả mình, ông vẫn ôm cô con gái bé nhỏ chưa muốn buông nhìn Tinh Quân, ông nói:
- Tôi có đọc báo sáng hôm qua, người đó là cậu đúng không?
Lyly trong lòng ông ngoi đầu lên nhìn Tinh Quân, anh mỉm cười đáp lại cô rồi nhìn ông trả lời:
- Dạ! thưa bác, đúng là cháu.
- Cậu yêu con gái tôi.
- Vâng, cháu yêu cô ấy.
- Cậu sẽ kết hôn với nó, chăm sóc nó và yêu thương nó cả đời sao?
- Vâng! thưa bác, Cháu sẽ làm tất vì Lyly ạ.
- Ba! Không được dễ dàng giao em gái con cho cậu ta như thế "anh trai Lyly".
- Cậu biết tôi đã từng làm tổn thương nó rất sâu, tôi có thể tin cậu sẽ thay tôi bù đắp lại cho nó; không làm cho nó phải tổn thương một lần nào nữa hay không?
- Cháu hứa với bác, cháu nhất định cho Lyly hạnh phúc, không để Lyly phải rơi một giọt nước mắt nào nữa đâu ạ.
- Vậy là tôi yên tâm rồi, con gái! Con phải hạnh phúc nha.
- Ba! con sẽ hạnh phúc.
- Em gái! em bỏ anh sao?
- Anh hai! Anh vẫn là anh của em mà, chẳng phải anh đã từng nói: vợ thì có thể thay đổi còn em gái thì suốt đời không thay đổi được sao?
- A... Lyly! Anh hai em đã nói như vậy sao? "chị dâu".
- Vâng ạ, anh hai đã nói vậy mà.
- Anh Hùng! anh chết với em.
- Bà xã yêu quý.
- Anh đứng lại, ý anh nói vợ có thể thay thế chứ gì.
- Bà xã! anh không có ý đó, vợ anh là nhất là number one nha.
Nhìn cảnh hai vợ chồng họ đuổi bắt nhau tình tứ, mọi người ai cũng cười vui vẻ; chỉ cần một hành động, một cử chỉ dù đơn giãn hay phức tạp người nhận có thể là nụ cười cũng có thể là nước mắt.
Mọi người quyết định trả phòng đến nhà Lyly ở vì Ba Mẹ Lyly đã mời với lại nhà Lyly rất rộng, rất thoải mái.
Trên ban công tầng một, hai người đàn không biết là đang nói chuyện hay là đang tâm sự:
- Cậu sẽ cho Lyly hạnh phúc chứ!
- Anh không tin tưởng tôi sao?
- Thật ra, từ lúc đọc tin: cậu cầu hôn Lyly thì tôi tin cậu sẽ làm được.
- Anh rất thương Lyly.
- Nó là em gái tôi.
- Nhưng nhiều người không bầy tỏ giống anh.
- Cái gì cũng có nguyên nhân cả... từ 14 năm về trước, tôi hay thấy nó khóc thầm trong phòng nhưng tôi không vào an ủi nó vì tôi sợ tôi không kiềm được mà khóc theo; như vậy sẽ càng làm nó buồn hơn. Những tổn thương mà nó đã chịu tôi hiểu, tôi nghĩ chỉ có cách dùng hạnh phúc mới xoá mờ nỗi đau nên tôi quyết dùng tình yêu thương mãnh liệt của một người anh trai: nâng niu, cưng chìu mới cho em gái mình hạnh phúc. Cậu thấy đó cuối cùng tôi đã làm được và tôi tin cậu cũng sẽ làm được.
- Cảm ơn anh, tôi cũng tin vào chính mình.
Hai người không nhìn nhau nhưng có vẻ họ rất hiểu nhau qua lời nói, mắt vẫn nhìn về phía trước xa xăm, vô định nhưng trong tâm họ bây giờ đều là hạnh phúc.
- Anh hai, Tinh Quân! hai người ở đây nói chuyện gì đó "Lyly bước đến gần".
- Lyly! "hai người đồng thanh".
- Anh hai! Chị hai đang tìm anh, nhờ anh việc gì ở dưới ấy.
- Ừm, để anh xuống, thôi hai người nói chuyện đi "anh hai Lyly vỗ vai Tinh Quân một cái rồi bước đi".
Lyly đến cạnh Tinh Quân đứng chống hai tay vào lan can hóng gió nhưng Tinh Quân kéo cô vào lòng ôm lại:
- Lyly! Chúng ta xin Ba Mẹ đính hôn trước nha, đợi sau khi em tốt nghiệp sẽ tính đến chuyện kết hôn có được không?
- Nhưng Ba Mẹ anh thì sao? Em còn chưa có gặp họ.
- Họ đang ở Mỹ nhưng có lẽ họ đọc báo nên biết chuyện của chúng ta rồi.
- Ba Mẹ anh sẽ chấp nhận em chứ!
- Ngốc qúa, chỉ cần anh chấp nhận em là được rồi.
- Nhưng em không muốn vì em mà anh bất hoà với Ba Mẹ.
- Em cứ yên tâm bởi anh hiểu họ, họ rất trân trọng tình yêu; lúc trước ông bà ngoại sợ Mẹ anh khổ nên không đồng ý gả đến nước Mỹ xa xôi, họ rất khó khăn để đến được hạnh phúc như bây giờ.
- Em thật ngưỡng mộ anh có Ba Mẹ nỗ lực vì tình yêu như thế.
- Vì vậy chúng ta phải sống thật hạnh phúc, để sau này; con chúng ta cũng ngưỡng mộ khi nhắc về chúng ta, em nhé!
- Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ rất hạnh phúc. Tinh Quân! Cảm ơn anh đã cho em hạnh phúc.
- Đừng cảm ơn bởi vì anh yêu em, Lyly!
- Tinh Quân, em cũng yêu anh.
Trong vòng tay Tinh Quân, cô nhận được tình yêu và hơi ấm như vậy cô đã cảm thấy qúa đủ cho hơn 14 năm sống trong lạnh gía. Tinh Quân cúi xuống hôn vào đôi môi mềm mại của cô, thưởng thức hương thơm cùng chất vị ngọt ngào của cô và truyền thêm hơi ấm cho cô.
Hạnh phúc của họ sẽ không dừng lại mà càng hạnh phúc về sau, khi họ kết hôn và sinh con; con cái họ sẽ là sợi dây gắn kết và bổ sung thêm tình yêu cho con đường họ đi luôn được bồi đắp vững chắc.
Cuộc sống của họ trong tương lai dù có gặp phải khó khăn gì thì niềm tin bằng nghị lực tình yêu của hai người, sẽ giúp họ vượt qua tất cả để sống bên nhau trọn đời.
The end.