ến buổi chiều hôm thứ hai Diệp Tử thấy được ánh mặt trời - ánh nắng tự nhiên và ánh sáng của sự sống.
Diệp Tử nhủ cười: May mắn còn sống.
Tiểu Ngọc nằm cạnh Diệp Tử, Tiểu Tịnh Tử người Đài Loan nằm ngủ quên đi ở giường bên.
Khi Diệp Tử mở mắt ra, Tiểu Ngọc mệt mỏi nhếch môi, cô ta vuốt nhẹ lên tóc Diệp Tử vỗ về: “Chúa ơi, bảo bối ơi mày tỉnh rồi à…”
Tiểu Tịnh Tử nghe thấy tiếng cũng ra khỏi giường, hỏi dồn: “Có thấy khá hơn tí nào không? Khá hơn không? Làm bọn tôi sợ phát khiếp. Đợi hẵng đợi hẵng để tớ đi nấu gì cho cậu ăn….”
Hình như anh ta ra phòng khác báo với mọi người, Tuyết Nhi, Thanh Thanh và Ức Đình đồng loạt đến cạnh giường với Diệp Tử.
Tất cả dồn sự chú ý vào tiếng nói thều thào của Diệp Tử: “Tôi muốn đi vệ sinh…”
Thế là cả bọn ba chân bốn cẳng đỡ em xuống giường. Diệp Tử vừa chạm chân xuống đất đã khuỵu gối đổ ập người xuống.
Chẳng biết bao lâu sau đó Diệp Tử mới mở mắt ra, trông thấy những gương mặt căng thẳng tột độ. Nửa người trên của Diệp Tử nằm trong lòng Tiểu Tịnh Tử, còn nửa dưới nằm trọn trên thảm trải sàn.
Tiểu Tịnh Tử hơ hơ ngón tay qua phía nhân trung của Diệp Tử, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Xảy ra chuyện gì vậy…” Câu nói này buột ra khỏi miệng khi đầu óc hoàn toàn không còn chút ý thức, từ hôm qua đến hôm nay Diệp Tử mới cảm thấy mạng sống vốn dĩ mong manh vô cùng.
“Diệp Tử, chị qua tình trạng chết lâm sàng rồi, trời ạ, sợ muốn chết vì chị…” Tuyết Nhi đáp lại lời Diệp Tử.
“Bị sốc thuốc…”
“Ừ, đã ai ăn uống gì đâu, tá hỏa hết cả lên…”
”Thôi đi, đừng nói nhiều nữa! Bế Diệp Tử vào phòng tắm, nó muốn đi vệ sinh…” Tiểu Ngọc giục.
Bế Diệp Tử quay lại giường ngủ xong, Thanh Thanh bê đến một bát cháo trắng: “Đã nêm thêm ít đường rồi, chị yêu ơi chị ăn chút nhé.”
Miếng cháo vừa đút vào mồm, Diệp Tử lại nôn ra như mọi lần, không giữ lại được chút gì.
Mọi người đờ đẫn nhìn nhau, chân tay lóng ngóng…Diệp Tử lại lịm đi…
Mãi đến khi màn đêm buông xuống lần nữa, Diệp Tử mới ăn được tí chút, quan trọng nhất là: ăn vào không còn bị nôn ran.
Hội Andy đã rời đi từ sáng, nghe nói có gọi điện đến hỏi thăm tình hình của Diệp Tử.
Tiểu Ngọc bảo Thanh Thanh và mấy đứa cứ về trước, nói rằng bây giờ không còn vấn đề gì to tát nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, mọi người cứ xúm lại cũng không ích gì, cô ta và Tiểu Tịnh Tử sẽ ở đây chăm sóc Diệp Tử.
Trước khi ra về cô gái đều hôn tạm biệt lên má Diệp Tử.
Tiểu Ngọc ở bên Diệp Tử thêm một đêm nữa, quần áo không thay, cũng không hề chợp mắt.
Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Tử tỉnh lại, không còn thấy ai ngoài Tiểu Ngọc.
Tiểu Tịnh Tử người Đài Loan học ở một trường đại học nào đó, hôm nay là thứ hai, thấy Diệp Tử đã bắt đầu hồi phục, từ sớm đã lên trường.
Diệp Tử chỉ chỉ vào cái di động, bấm số máy của tôi.
…
Phía trên là toàn bộ ngọn nguồn sự việc
…
Diệp Tử vừa dứt lời, tôi không đừng được giận dữ và chua xót: “M…kiếp! Chỉ vì sợ bị liên lụy đã không đưa em đi bệnh viện! Nếu chẳng may mất đi tính mạng thì làm sao? Đ..m..chúng nó!”
“Đừng nóng thế Hải Đào, chẳng phải giờ em đã khỏe mạnh trước anh sao? Chẳng phải đã không chết? Xong rồi là xong, sự việc đã qua, nếu em là họ, lúc ấy chắc em cũng làm vậy.”
“Nếu em là họ? Thế sao chúng nó không đặt mình vào vị trí của em?” Tôi đau thắt lồng ngực.
“Thôi mà thôi mà anh yêu, ông trời phù hộ cho em đại nạn không chết, sau này ắt sẽ có lộc. Không nghĩ nhiều nữa…”
“Vậy em nói cho anh xem cốc nước cam ấy cuối cùng do ai đưa?”
"Không thể biết, lúc ấy em không ngẩng đầu lên, nhưng em nghĩ…Trong cốc nước cam đó ít nhất có viên thuốc, có khi còn cho thêm thứ gì vào nữa…”
“Ai có thể làm cái việc bất nhẫn như thế? Quá khốn…khốn kiếp…” Tôi nghiến răng tức giận.
"Việc cũng đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng chẳng ích gì, nếu có người đã rắp tâm hại em, em nghĩ có muốn tìm cũng không tìm ra. Điểm mấu chốt là em đã vượt qua cửa ải này. Thôi nhé, không nói nữa đâu, Hải Đào ơi hãy đáp ứng em một việc…”
“Em nói đi…”
“Từ giờ em không muốn phải nghe bất kỳ ai nhắc đến chuyện này nữa, một chữ cũng không muốn nghe, bởi vì…đau đớn lắm anh biết không? Em không muốn phải nhớ lại.”
“Diệp Tử ơi…”