Lúc tỉnh dậy, không rõ đã mấy giờ, biết được thì đâu còn là khách sạn năm sao? Tấm rèm cửa phủ kín, không cho một ánh sáng lọt vào.
Đưa tay ra rò rẫm, không có Diệp Tử bên cạnh.
Tôi gọi to: “Diệp Tử ơi!”
Không một tiếng đáp lại.
Tôi lại gọi: “Diệp Tử!!”
Vẫn không một tiếng đáp lại.
Tôi vặn chiếc đèn đầu giường, vặn từng chiếc đèn cho căn phòng sáng choang.
Một chiếc hộp đựng đồ trang sức nhỏ lọt vào tầm mắt, nhớ láng máng về sinh nhật năm ngoái của Diệp Tử. Tôi mở ra xem, nhấc từ trong ra một chiếc khuyên tai, viên kim cương hình giọt nước lóng lánh rực rỡ dưới ánh sáng đèn, hệt như nước mắt của Diệp Tử.
Chính là món quà sinh nhật tôi tặng Diệp Tử năm ngoái, nhưng vì sao lại chỉ có một chiếc?
Ở đáy hộp có nhét hai mẩu giấy, một là giấy đặt cọc trả phòng, một là giấy viết thư:
“Hải Đào:
Khi anh đọc được bức thư này, em đã đi rồi, hãy tha thứ cho em một lần nữa vì không một lời từ biệt.
Cảm ơn anh đã cho em thời gian đẹp nhất em có thể có trong đời này, cảm ơn anh đã cho em một khung trời, để em được tự do đến, đi.
Nếu em thật sự đã đâm thấu đến anh, xin tha thứ, bởi vì đồng thời, em cũng đã tự làm đau em. Nếu anh hận em, hãy hận, như thế hẳn sẽ dễ chịu hơn là yêu em?
Em tin số phận, có thể, ông trời đã sắp sẵn hết thảy rồi.
Bây giờ, anh có hạnh phúc của anh, em có cuộc sống của em, tối qua đã hết, trần duyên anh em đã hết, từ giờ phút này, anh và em, chỉ như hai đường kẻ song song, không bao giờ có giao điểm.
Chúc mừng Tiêu Lâm, so với tất cả những người phụ nữ mà em đã gặp cô ấy là người hạnh phúc nhất.
---------Diệp Tử.”
Tôi cay đắng cười, những ân tình dịu dàng đêm qua vẫn còn căng trong đầu, mà Diệp Tử lại một lần nữa tan biến ngay trước mặt tôi, không chút dấu tích
Đó là số mệnh ư? Sợi dây hồng của ông tơ bà nguyệt đã se nhầm ư?
Thế gian này càng ngày càng ít nam nữ thật lòng yêu nhau, nhưng đã yêu mà không được ở bên, liệu có phải là bi kịch lớn nhất một đời người?
Tôi kéo tung rèm, Bắc Kinh tháng năm rực rỡ nắng vàng, chiếu rọi gương mặt tôi, trong ánh nắng tôi nhìn về phía xa xôi cuối trời, lòng tha thiết muốn giơ tay cào tan mặt trời.
Tôi là thằng ngu, tôi tự biết. Tôi không sợ lửa thiêu cháy đôi tay, nung rữa con tim.
năm rồi, giờ tôi mới có mong muốn học được một điều - chính là - Làm sao để quên.
giờ trưa hôm sau tôi bước ra khỏi khách sạn.
Toàn thân nhức mỏi, tôi mỉa mai chính cái thằng mình đêm qua, có khác nào trình độ tốc hành của anh dân công đào hầm tích trữ.
Tôi ghé qua một cửa hàng điện thoại gần đó mua một chiếc điện thoại, vừa lắp thẻ vào máy, Tiêu Lâm đã ầm ầm gọi đến, chỉ nói độc một câu: “Em đang ở nhà.”
Tôi gọi điện cho công ty, nói dối là chiều này cần qua bên Hải Điện xem tình hình, vội vã trở về nhà. Trên đường, tôi nghĩ ngợi làm sao để giải thích cho Tiêu Lâm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa biết phải thuyết phục thế nào.
Dù núi sụp, biển lồi, trời nghiêng, đất ngả, dù Tiêu Lâm lấy dao đâm tôi, tôi cũng chấp nhận.
Tiêu Lâm ngồi đợi ở sa-lông, hai mắt đỏ hoe, chừng như đã khóc rất nhiều.
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, vừa cởi cà vạt vừa hỏi: “Em không đi làm à?”
“Anh giải thích thế nào đây?” Tiêu Lâm không hề nổi giận, chỉ lạnh nhạt hỏi vặn lại.
“Xin lỗi em, anh…đêm qua anh…” tôi ngồi xuống cạnh Tiêu Lâm, Tiêu Lâm liền ngước lên nhìn thẳng vào tôi, mắt không chớp.
Có tật ắt sẽ giật mình, toàn thân tôi như có kim châm, bất giác hai vai run lên.
Chúng tôi lặng thinh, lặng thinh nghe tiếng đồng hồ trôi đi - tích tắc, tích tắc…Tiêu Lâm buông ra tiếng thở dài: “Hải Đào, nếu anh không muốn nói, em biết không thể làm anh mở miệng…Phận trăm năm ngồi cùng thuyền, một nghìn năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể em đang tạo cho anh một áp lực nào đó. Nhưng em muốn hỏi anh một câu thôi, việc cưới xin, vẫn cưới chứ?”
“Cưới!” Tôi gật gật đầu, “Tiêu Lâm, tất cả những gì em đã làm cho anh, anh đều ghi lòng tạc dạ, không còn ai trên đời này yêu anh hơn em. Những giây phút đầu tiên của thiên niên kỷ, anh đã chọn em, anh chịu mọi trách nhiệm cho những việc anh đã làm. Đợi hai tháng nữa em về Thạch Gia Trang làm thủ tục đăng ký nhé.”
“Hải Đào, hãy nhìn vào mắt em…”
Tôi buộc phải nhìn vào mắt Tiêu Lâm.
“Anh có yêu em không?”
“Yêu…” câu nói ngập ngừng không rõ, tim tôi nặng trĩu từng hồi.
Xin lỗi, Tiêu Lâm, có đôi khi yêu như một cuộc chiến tranh, buộc phải có người hy sinh.
Từ đó Tiêu Lâm không bao giờ hỏi về chuyện ngày hôm ấy, thỉnh thoảng tôi nghĩ cô đúng là một người phụ nữ bao dung phi thường, lòng càng hổ thẹn, tôi càng đối đãi, yêu thương Tiêu Lâm gấp bội lần.
Hợp hơi chồng Tiêu Lâm đẫy đà hẳn lên, người trong công ty đều biết tin chúng tôi sắp kết hôn, nên trước đó tôi đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
Nào là tài tử giai nhân, nam tài nữ sắc, những thành ngữ cũ kỹ nhưng vang sảng cứ cất lên làm Tiêu Lâm cười như được mùa, má lúm chúm chím làm say đắm nhiều người.
Chúng tôi bắt đầu bận bịu chuẩn bị việc thành gia, mua sắm đồ gia dụng, đồ dùng vặt vãnh, lại còn đi chụp một cuốn album ảnh cưới.
Mọi thứ rất suôn sẻ, trừ trong những cơn mơ gương mặt đẹp như tiên giáng trần kia vẫn thường xuất hiện.