ôi bước vào đại sảnh, quán cà phê nằm sâu bên trong, tôi đi vào, sợ nhỡ Diệp Tử trông thấy thì tôi không biết phải giải thích ra sao. Hay là nói: Tôi đến bắt kẻ thông dâm?
Bước vào quán cà phê rộng rãi, tôi nhận ra Diệp Tử ngồi ở góc xa, đối diện với cô ta quả nhiên là lão Hà, chúng nó cười cười nói nói, còn tôi đang nghiến răng nghiến lợi.
Giữa quán cà phê có một chiếc cột lớn màu vàng, tôi chọn vị trí chiếc sa-lông ở đại sảnh, kiếm một tờ báo che mặt.
May mà Diệp Tử ngồi quay lưng lại, nếu không với con mắt tinh anh kia, thể nào cô cũng phát hiện ra tôi.
Ôi, bỗng nhiên tôi biến mình thành tên trộm.
Bọn họ vẫn say sưa trò trò chuyện chuyện, Diệp Tử hớn hở cười, tim tôi chập chờn đau nhói.
Một lát sau tay Hà gọi thanh toán, nói nhỏ gì đó với Diệp Tử, Diệp Tử gật đầu, hai người đứng dậy rời khỏi quán, đi về phía thang máy.
Lão Hà vô ý sượt tay qua chiếc eo thon của Diệp Tử, nhìn thấy từ xa tôi chỉ muốn mua một con dao thái thịt chặt đứt tay hắn.
Đợi họ bước vào thang máy, tôi rón rén bám theo, con số trên thang máy không ngừng dịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở tầng .
“,,” Tôi vừa lẩm nhẩm vừa bước vào thang máy.
Lòng tôi run rật, đầu lấp loáng hình ảnh Diệp Tử và tay Hà quấn rịt, tôi nghiến tay thành nắm đấm.
Đến tầng , tôi nghĩ tất cả đã kết thúc, bắt quả tang vụ thông dâm này không hề dễ, cả tầng toàn phòng thượng hạng, nhưng có đến phòng, nếu đi từng phòng mà gõ cửa, sợ rằng Diệp Tử chưa thấy đâu tôi đã bị bảo vệ tóm.
Làm sao đây? Tôi tần ngần bên thang máy nhìn theo những dãy cửa.
Có rồi! Gọi điện cho Diệp Tử, cố nghe xem tiếng chuông phát ra từ phòng nào! Thông minh thật!
Tôi gọi ngay cho Diệp Tử, nghĩ bụng chỉ cần cô ta nhấc máy là tôi sẽ dập, tôi giả vờ thong dong đi qua từng phòng, hai tai căng đến sắp đứt ra.
Nói thật, ý tưởng này không phải tối ưu, khách sạn năm sao, cách âm rất tốt, giờ chỉ còn cách thành tâm cầu khẩn thôi.
Tôi dừng lại ở phòng , lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mỗi lúc một rõ hơn. Bên ngoài căn phòng bật đèn đỏ “Xin đừng làm phiền”, tôi muốn nổ mắt vì tức giận.
Tôi đập cửa, lấy ngón tay bịt cái mắt mèo trên cửa lại.
Một lát sau mới có tiếng người nói vọng ra: “Ai đấy?”
Tao là cha nội mày đây, tôi thầm nghĩ, nhưng không lên tiếng, tiếp tục đập cửa.
Chắc người trong phòng đi từ xa tới, nhìn vào cái mắt mèo, chẳng thấy gì lại hỏi: “Ai đấy?”
“Nhân viên phục vụ, đưa báo cuối ngày!” Tôi đáp.
“Anh nhét qua khe cửa là được rồi!”
“Nhét cái mẹ mày!” Tôi không chịu nổi, lấy chân đá vào cửa, “Diệp Linh Lung, mở cửa! Tôi biết cô đang ở bên trong!”
Cửa mở ra, Diệp Tử đứng trước mặt tôi, khuôn mặt giận dữ và khó hiểu, cô ta hỏi: “Sao anh đến được đây?”
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, áo khoác ngoài đã được cởi, bên trong là một chiếc váy ngắn rời, cánh tay trắng nuột như hai búp sen lộ ra ngoài, đứng đằng sau là tau Hà, tay này đã cởi bỏ chiếc áo com-lê, cà vạt long lỏng nơi cổ, hai mắt chớp lia lịa như sao nháy trên trời.
Tôi mường tượng lại cái đêm Diệp Tử từ Singapore trở về, vừa hôn vừa giật đứt chiếc cà vạt của tôi. Nhớ đến đây trong lòng bùng lên ngọn lửa căm hận.
“Hừ!” Tôi rên lên, túm lấy tay Diệp Tử, “Cuối cùng bị tôi bắt rồi? Cô còn nói gì nữa?”
Diệp Tử hất tay tôi ra, “Anh điên à? Anh nói gì thế? Em đến bàn với ông Hà về kịch bản!”
“Nói gì? Bàn kịch bản mà phải chui vào đây bàn à? Vừa nãy ở quán cà phê chưa bàn xong à?”
“Anh theo dõi em?” Diệp Tử tròn mắt.
“Đừng nhiều lời! Không theo cô sao biết được sự thật?”
Tay Hà lúc này mới xen vào: “Anh Lý phải không ạ? Linh Lung nhắc về anh rất nhiều, hình như anh đang hiểu nhầm? Đúng là tôi mời cô ấy lên đây, anh xem kịch bản chúng tôi vẫn để trên bàn kia.”
“Xem cái C.. ông, cứ đứng đấy! Tôi với ông sẽ thanh toán sau!” Tôi đẩy gã khọm ra, kéo Diệp Tử đi, “Cô về nhà giải thích rõ cho tôi!”
“Bỏ tay em ra, anh thần kinh à!” Diệp Tử vùng ra, “Anh dựa vào đâu mà nói nhảm?”
“Nói nhảm? Chuyện khác không nói, cô vào phòng thằng kia thì thà thì thụt làm cái gì?”
Diệp Tử nghiến răng, quay đầu vớt vát với tay Hà: “Xin lỗi, ông Hà, tôi có việc phải đi trước, tôi sẽ gọi cho ông sau.”
Nói rồi cô ta quay lại lấy chiếc áo khoác, đi theo tôi ra khỏi cửa.
Ông Hà đương định giải thích, bị tôi đẩy dúi dụi ra xa.
Cuối cùng chúng tôi đã đẩy cửa về nhà.
Diệp Tử bắt đầu gói ghém đồ đạc, tôi khoanh tay đứng đằng sau: “Thế nào, toại nguyện rồi chứ?”
“Sao anh lại có thể đa nghi như thế?” Diệp Tử hạ tay xuống quay về phía tôi.
“ Đa nghi? Ừ đấy! Gã Hà đó ngày nào chả nhắn tin bảo cô bỏ tôi Lý Hải Đào? Còn hôn cô vạn lần, ĐM cô! Tôi là thằng đàn ông, tôi đã không chấp chuyện quá khứ của cô, nhưng tôi không cho phép cô đến bây giờ vẫn lừa dối tôi.”
“Lý Hải Đào, Sao anh lại hẹp hòi như thế? Anh còn kiểm tra điện thoại của em?!”
“Cô lén lút người khác, còn tôi chỉ xem điện thoại của cô thôi!”
“Anh tự dưng dựng chuyện, nói vớ nói vẩn!”
“Ô! Ô! Ô! Tự dưng dựng chuyện? Nói vớ nói vẩn?” Tôi lôi di động của mình ra đọc: “Cưng, anh mong em muốn chết, nhớ đến đêm ấy, anh không thể tự kiềm chế. Em bỏ ngay cái thằng họ Lý kia đi, không phải em đã nói em không còn yêu cái thằng đó nữa? Trở về bên anh Diệp Tử bé bỏng ơi, để anh được yêu em, hôn em một vạn lần.”
Chưa đợi tôi đọc hết, Diệp Tử hất điện thoại khỏi tay tôi: “Em không biết ai gửi cho em!”
“Chả lẽ ma nó gửi? Hả?”
“Anh lố trớn lắm, Lý Hải Đào!”
“Tôi lố trớn? Đúng, tôi lố trớn, tôi lố trớn một lòng cuồng dại, hết lòng hết dạ vì cô kiếm tiền, hết lòng hết dạ mong cô sống những ngày tươi đẹp, tôi không hề chấp nhặt việc cô đã từng làm cái nghề không sạch sẽ gì ở Đá quý trần gian, cũng không chấp việc cô lấy thằng khác, tôi đã làm gì có lỗi với cô ? Cô nói đi! Thế mà để hơn người, cô lên giường với thằng khọm ấy! Cô có còn liêm sỉ không cô?”
“Em không như thế!” Diệp Tử ngước mắt lên tha thiết tiến lại phía tôi.
“Không có! Không có cô rúc vào phòng nó? Quần áo không chỉnh tề? Cô rủa tôi tới sớm? Hay là tôi phải đợi cho đến khi cô tụt váy xuống mới gõ cửa?”
“Anh!” Diệp Tử lao đến tát tôi, tôi trở tay không kịp, lãnh trọn một cái vả vào mặt.
Tôi bất thần giơ tay đánh trả, “Bốp!” Diệp Tử bị đánh loạng choạng người, lúc ngẩng mặt, bên má hằn lên vết năm ngón tay.
Cô ta uất ức nhìn tôi, tôi cũng trừng trừng nhìn cô ta, lòng tôi bắt đầu nhũn ra, tôi vội vã chạy lại xoa lên má, Diệp Tử nghiêng đầu tránh, nước mắt tràn ra hai bên khóe mắt.
Cô xô cửa bỏ đi, tôi đứng im không cựa, muốn dùng mọi loại lý do để thuyết phục bản thân hãy tha thứ cho cô ta, hãy giữ cô ta lại, nhưng tôi không thể. Cô ta có thể chửi tôi, đánh tôi, nhổ nước bọt vào mặt tôi, nhưng tôi không thể khoan nhượng cho người đàn bà tôi yêu bội phản.
Ngày hôm sau tôi từ công ty trở về nhà, phát hiện ra mọi đồ đạc của Diệp Tử đã biến mất, đến tuýp nước rửa mặt cũng không để lại. Con đàn bà này là thế, sẵn sàng tuyệt tình.
Tôi suy nghĩ đúng một đêm, vẫn không thể thuyết phục bản thân tha thứ cho cô ta. Tình trả lại cho tình, ý trả lại cho ý, đàn ông hễ gặp chuyện thế này là hoàn toàn bị đánh gục, muốn gượng dậy cũng không gượng dậy được. Tôi không biết liệu thời gian có làm mờ nhòa đi tất cả hay không, quan trọng nhất là, liệu tôi còn có thể thu nạp cô ta không?
Tôi đã trả giá tất cả vì cô ta, cái tôi nhận được là sự phản bội.
Tôi hận cô.