Chưa ngồi được mươi phút, Tiểu Ngọc đã dấm dẳng kêu đói bụng, muốn ăn, lào xào như rán chảo, trừ Diệp Tử, cô nào cô nấy đều đồng loạt thấy bụng đói meo, tình huống gần như là em Tiểu giơ tay ra hiệu lệnh, các miỹ nhân nghe theo một cách vô điều kiện.
“Thôi đi, thôi đi, mẹ chúng mày chứ qua thăm tao hay là qua phá tao đấy? Đi hết cả đi, ai kia nữa,” Diệp Tử hất đầu về phía tôi, “Anh mời mấy chị em đi ăn đi!”
“Nhất trí…Còn em ăn gì?”
“Ở đây cũng có cháo. Mà em cũng không muốn ăn.”
“Em có muốn anh mua gì về không?”
"Ối, đợi anh về á…” Diệp Tử cười , “Cũng được, mang cho em hộp dưa muối, em chẳng muốn ăn”
Không khác gì đội trưởng, tôi dẫn đoàn em ra quán cơm gần bệnh viện.
Nói thật thì, tôi vẫn muốn ở lại bên Diệp Tử, sợ gì chuyện bị đói rạc hay không?
Đám “ruồi” nữ bắt đầu “vo ve” lầm rầm nói chuyện, những câu chuyện của họ xoay quanh thế giới đàn ông, cụ thể là bộ phận đàn ông thích chơi hoa ghẹo nguyệt.
Đàn ông - Tình dục - Tiền bạc mãi mãi là chủ đề của họ.
Chỉ làm nghề này, mới có thể lùa ba thứ cọc cạch đó lại với nhau.
Họ trẻ, đẹp, nhưng chỉ như những hạt bụi lượn bay vật vờ, không có nguồn cội. Họ có một đám đàn ông vây quanh, nhưng theo một chừng mực nào đó bên họ không có lấy một người, thế nên, không có cuộc sống tình yêu thật tốt, không có chuyện để nhọc lòng.
Không tình không đau đớn, tiền lại đầy ứ trong tay, thảo nào càng ngày càng có nhiều các cô rảo bước trên cung đàn vật chất.
Tôi không có quyền phát ngôn về luận đề này, chỉ là tôi có hay biết đôi phần.
Cơm canh sắp hết, tôi hỏi: “Mấy em muốn đi đâu? Cần anh tiễn về không?”
“Được ạ được ạ….” Gần như mồm một giọng.
Dở hơi tôi rồi! Lại còn nhớt thêm nữa! Giờ thì chỉ muốn vả vào miệng mình.
bà mợ này mỗi bà đều muốn về nhà thay đồ mông má để lên ca, lại không cùng ở với nhau, dù đường không tắc, đưa được từng cô về xong, hỡi ôi, cũng đã gần giờ tối!
Quầy bán hàng không có loại dưa muối nào ngoài cải bẹ muối. Cô bé Diệp Tử này cũng lạ, không thích gì lại chỉ muốn dưa muối.
Tôi nói với bà bán hàng: “Cho gói”
Cô y tá trong bệnh viện thậm chí không ngước lên nhìn tôi, chỉ nói một câu làm tôi rụng rời: “Đã quá giờ thăm nom, mai anh đến sau nhé!”
Tôi vẫn đứng lì ra muốn xin xỏ thêm, thế mà thiên sứ mặc áo trắng yêu dấu của chúng ta tay cầm cái bút gõ gõ lên bảng quy định gắn trên tường, “Giờ giấc chẳng đã trưng cả ra đây rồi hay sao?”
Tôi gọi vào máy Diệp Tử, di động tắt máy.
Bỗng nhớ lại nụ cười lưỡng nghĩa em dành cho tôi trước lúc bước ra cửa, ngay từ đầu em đã tiên liệu được rằng tối nay tôi sẽ không kịp về với em.
Tôi cầm lấy gói rau vất ra ngoài cửa xe.
Chuông điện thoại reo.
“Kìa, mày đang ở đâu đấy? Bọn tao đang tụ ở Đá trần gian, V, mày đến đi!” là ông bạn Trương Bác.
“Sáng mai tao còn phải đi làm, mệt không cựa được rồi!”
“Con lạy bố, hôm nào bố chả phải đi làm! Đêm nào bố chả chơi đến khuya? Nhanh lên đi, lên chào ông chủ của công tuy Quang Hóa, cho có thêm không khí, tìm vài em chơi”
“Tao tìm đâu được? Tao đâu phải chó săn!”
“Nhưng mày là đệ tử của chó săn à! Chẳng phải mày quen với một đứa khá nổi tên Diệp Tử ư? Mày gọi nó đến phục vụ luôn đi, tao vừa ra ngoài tìm một túm mà chưa thấy”
“Thế à? Thế mày tìm túm khác đi!”
“Con nhỏ đấy ngon lắm, là đại ca muốn nó…”
“Khỏi cần tìm, họ không có ở đó đâu”
“Ồ…sao mày chắc thế? Thằng ôn con…Thôi không nói nhiều, nhanh, nhanh, nhanh, đến đây nói tiếp!”
Tôi đưa Tiểu Vân tới V, cái tay họ Châu, chủ tập đoàn Quang Hóa đang ngả nghiêng.
Tôi vẫn nghĩ về gói cải bẹ, tâm trạng hẳn không tốt. Tôi đã không thể bỏ gói cải bẹ ra khỏi đầu. Thằng Trương Bác cứ nghĩ hôm nay tôi vớ được vàng, vì bình thường một giọt rượu tôi cũng không biết uống, bình thường chỉ uống chút thôi, là lảo đảo dọc nghiêng rồi.
Nôn xong đầu tôi hơi nhức, vừa ra khỏi nhà vệ sinh tôi đâm sầm vào một người, một mùi nước hoa sộc thẳng lên mũi, tôi ngạt thở đến mức càng quay cuồng hơn.