<<Đây là cô bé có chiều sâu và rất tốt bụng, biết quan tâm đến mọi người nhưng lại không biết cách bộc lộ>>
Chiều đến, vầng dương đang rơi dần sau dãy núi, chiếu những tia nắng yếu ớt còn sót lại trên khe cửa sổ. Hành lang bệnh viện vắng lặng như tờ, lấp ló chỉ có vài bóng áo trắng bước đi thật hiên ngang, tiếng dày nện dưới đất phát ra những âm thanh “cộc cộc” nghe thật não lòng, mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi càng làm không khí trở nên ảm đạm, u buồn.
Tại phòng bệnh 105, một cô bé đang chăm chỉ gọt trái táo đỏ tươi ngon. Khuôn mặt không còn nét vui tươi như ngày thường mà trong đôi mắt thơ ngây thấp thoáng những tia buồn rầu lo sợ.
- Trúc Anh!
Tiếng gọi yếu ớt của người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ khiến cô bé giật mình, đôi mắt mông lung đã trở về thực tại, nhìn người mẹ tội nghiệp đang đưa cánh tay nặng trĩu cố trạm vào người cô.
- Mẹ! mẹ ngủ thêm chút nữa đi. – đưa đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay gầy xanh xao, Trúc Anh cảm thấy lòng đã yên tâm hơn phần nào.
- Mẹ ngủ đủ rồi, nói mẹ nghe, con lấy tiền ở đâu mà chữa bệnh cho mẹ vậy? Mẹ biết số tiền đó không hề nhỏ, con lấy ở đâu ra thế.?
Người phụ nữ cố gắng cất từng lời nói thật yếu ớt, lòng không ngớt lo lắng về số tiền mà đứa con gái đã đưa cho bác sĩ để thực hiện ca phẫu thuật cho bà. Bệnh tình của mình, bà biết rất rõ, nếu bác sĩ đã phẫu thuật thành công thì số tiền để đánh đổi mạng sống là không hề nhỏ, ngược lại nó sẽ rất to lớn nhưng với một bà mẹ đơn thân bán hàng si ngoài chợ và một đứa con gái đang học lớp 12 với những số tiền đi làm thêm ít ỏi thì lấy đâu ra một khoản khổng lồ như thế chứ??
- Mẹ, cái đó,…. mẹ không cần phải lo đâu, con …
- Ái cha cha! Thì ra là cô em ở đây, lâu rồi không gặp.
Trúc Anh chưa kịp nói hết câu thì tiếng nói nham nhở đã khiến cô hoảng sợ giật mình. Bọn người áo đen đầu tóc loè loẹt đã ngang nhiên đứng ở cửa phòng tự lúc nào lúc càng tiến lại gần chiếc giường và cô bé với dáng điệu ngạo nghễ. Người phụ nữ thấy con mình sợ hãi thì lại thêm lo lắng hoảng loạn.
- Trúc Anh, ai vậy con?
- Là chủ nợ của mấy người. À không, là ân nhân cứu mạng bà mới đúng.
Tên cầm đầu trợn mắt lên nhìn người phụ nữ gằn từng chữ, trông đôi mắt hắn ta thật đáng sợ, chỉ toàn là lòng trắng với lòng trắng. Nhưng rất nhanh lại trở về cái giọng điệu nham nhở đểu cáng, lấy tay bóp chặt chiếc cằm của cô bé đang run lên cầm cập.
- Sao em? Có nợ mà không trả sao? Tính quỵt à?
- Cho… cho … cho tôi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ trả cho mấy người mà.
- Thực ra thì cứ từ từ trả cũng không sao…. – hắn nhếch mép cười, một nụ cười kinh tởm…- chỉ cần em đi với anh một đêm thì anh sẽ gia hạn ngày lại, chịu không cưng?
- Tha…tha cho con tôi đi, là… làm ơn!
Người mẹ nằm trên giường tuy không còn sức lực là mấy nhưng vẫn cố tha thiết van lơn. Cuối cùng thì bà cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và ngọn ngành cuả số tiền đó. Nhưng hắn vẫn không mảy may đoái hoài gì đến những lời van xin thống thiết của người mẹ tội nghiệp, bàn tay ngày càng bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh không ngừng run lên vì sợ hãi.
BỘP
Một trái táo đỏ tươi chẳng biết từ ngõ ngách nào mà đã bay ra nhắm thẳng vào đầu hắn, rớt xuống rồi lăn lộn vài vòng trên nền nhà. Quay phắt người lại, hắn trừng mắt nhìn tên dám làm điều “láo toét” đó. Nhưng khi mắt chạm mắt, hắn không khỏi giật mình lùi người lại phía sau.
- Ra ngoài!
Sau cái khoanh tay lạnh lùng đầy kiêu ngạo, cô gái bỏ đi mặc kệ hắn và mấy tên đàn em hoảng sợ, lấp la lấp lé nhìn cô. Bọn chúng vẫn chưa quên những cú đánh trời giáng khi dại dột nghe lời đại ca đi xử “kẻ thích lo chuyện bao đồng” phá đám công việc đòi nợ của bọn chúng.
- Số tiền nợ là bao nhiêu?
- 60 triệu, cộng thêm lãi 11,5% một năm. – Kẻ cầm đầu vẫn cố gắng đứng ra xa Thiên Thy nhất có thể.
- Được rồi, từ nay đừng làm phiền họ nữa, tôi sẽ trả theo từng đợt cho các người. Biết chưa?
- Sao? Ơ d… dạ dạ biết rồi.
- Còn nữa, thử đụng vô họ thêm một lần nữa thì đừng có trách. Nhớ?
- Dạ nhớ!
- Phắn!
Chẳng cần đợi đến hết một giây, bọn áo đen đã chạy một mạch ra đến cổng của bệnh viện. Chúng đã quá tởm nhưng trận đòn mà cô nhóc kia tặng nên chẳng muốn nấn ná lại lâu, mà có phải ở gần thì đúng là điều bắt buộc bất hạnh và xui xẻo nhất đời chúng.
Thiên Thy nhìn theo những dáng người to xác mà chạy lật đa lật đật như lũ vịt con trông thật vui mắt. Cô nhẹ nhàng bước vào trở lại căn phòng lúc nãy được bọn chúng viếng thăm mà không hay biết nãy giờ mình bị cô bạn thân theo dõi và đã nhanh chân trở về trước. Nhìn người phụ nữ đang nằm yếu ớt trên giường bệnh trắng xoá, lòng cô không khỏi xót xa.
- Thiên Thy! Cám ơn cháu. Bác đã nghe Trúc Anh kể hết rồi.
Người phụ nữ thều thào những lời nhỏ nhẻ nhưng thật khó nhọc, đôi mắt mệt mỏi yếu ớt chú mục vào cô bé đang đứng gần đó, cố vươn tay ra để chạm vào bàn tay đang thả lỏng trước mắt. Thực ra từ trước đến nay, bà Xuân – mẹ của Trúc Anh luôn xem Thiên Thy là đứa con gái thứ hai của mình. Trước khi bà nhập viện và ngã bệnh nặng vì lao lực, cô bé này ngày nào cũng ra phụ hai mẹ con bán hàng ngoài chợ. Tuy bà không hiểu vì lí do gì mà một đứa con nhà khá giả như Thiên Thy lại hay đi theo hai mẹ con bà để chịu khổ trong dòng đời phiêu bạt này. Nhưng bà cảm nhận được đây là cô bé có chiều sâu và rất tốt bụng, biết quan tâm đến mọi người nhưng lại không biết cách bộc lộ ra bên ngoài mà lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng làm những điều mình thích. Lần này lại còn muốn giúp hai mẹ con một số tiền lớn như thế thử hỏi làm sao bà dám nhận, huống chi Thiên Thy lại là ân nhân của Trúc Anh khi cứu cô khỏi bàn tay nhơ nhác của bọn du côn ngoài cổng trường vào năm lớp chín. Nếu không có Thiên Thy, chắc gì con gái bà vẫn bình an vô sự ngồi đây như thế này. Suy cho cùng, bà vẫn không muốn mình là gánh nặng cho bất cứ ai hơn hết lại là người đã giúp đỡ hai mẹ con bà rất nhiều.
Bà Xuân sau một hồi chìm vào dòng quá khứ khổ cực đã nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt to tròn màu đen tuyền đầy vẻ yêu thương, giọng thều thào từng câu chữ thật khó nhọc.
- Nhưng lòng tốt của cháu, bác thực sự không thể nhận.
Chiều đến, vầng dương đang rơi dần sau dãy núi, chiếu những tia nắng yếu ớt còn sót lại trên khe cửa sổ. Hành lang bệnh viện vắng lặng như tờ, lấp ló chỉ có vài bóng áo trắng bước đi thật hiên ngang, tiếng dày nện dưới đất phát ra những âm thanh “cộc cộc” nghe thật não lòng, mùi thuốc sát trùng ở khắp mọi nơi càng làm không khí trở nên ảm đạm, u buồn.
Tại phòng bệnh 105, một cô bé đang chăm chỉ gọt trái táo đỏ tươi ngon. Khuôn mặt không còn nét vui tươi như ngày thường mà trong đôi mắt thơ ngây thấp thoáng những tia buồn rầu lo sợ.
- Trúc Anh!
Tiếng gọi yếu ớt của người phụ nữ có khuôn mặt khắc khổ khiến cô bé giật mình, đôi mắt mông lung đã trở về thực tại, nhìn người mẹ tội nghiệp đang đưa cánh tay nặng trĩu cố trạm vào người cô.
- Mẹ! mẹ ngủ thêm chút nữa đi. – đưa đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay gầy xanh xao, Trúc Anh cảm thấy lòng đã yên tâm hơn phần nào.
- Mẹ ngủ đủ rồi, nói mẹ nghe, con lấy tiền ở đâu mà chữa bệnh cho mẹ vậy? Mẹ biết số tiền đó không hề nhỏ, con lấy ở đâu ra thế.?
Người phụ nữ cố gắng cất từng lời nói thật yếu ớt, lòng không ngớt lo lắng về số tiền mà đứa con gái đã đưa cho bác sĩ để thực hiện ca phẫu thuật cho bà. Bệnh tình của mình, bà biết rất rõ, nếu bác sĩ đã phẫu thuật thành công thì số tiền để đánh đổi mạng sống là không hề nhỏ, ngược lại nó sẽ rất to lớn nhưng với một bà mẹ đơn thân bán hàng si ngoài chợ và một đứa con gái đang học lớp 12 với những số tiền đi làm thêm ít ỏi thì lấy đâu ra một khoản khổng lồ như thế chứ??
- Mẹ, cái đó,…. mẹ không cần phải lo đâu, con …
- Ái cha cha! Thì ra là cô em ở đây, lâu rồi không gặp.
Trúc Anh chưa kịp nói hết câu thì tiếng nói nham nhở đã khiến cô hoảng sợ giật mình. Bọn người áo đen đầu tóc loè loẹt đã ngang nhiên đứng ở cửa phòng tự lúc nào lúc càng tiến lại gần chiếc giường và cô bé với dáng điệu ngạo nghễ. Người phụ nữ thấy con mình sợ hãi thì lại thêm lo lắng hoảng loạn.
- Trúc Anh, ai vậy con?
- Là chủ nợ của mấy người. À không, là ân nhân cứu mạng bà mới đúng.
Tên cầm đầu trợn mắt lên nhìn người phụ nữ gằn từng chữ, trông đôi mắt hắn ta thật đáng sợ, chỉ toàn là lòng trắng với lòng trắng. Nhưng rất nhanh lại trở về cái giọng điệu nham nhở đểu cáng, lấy tay bóp chặt chiếc cằm của cô bé đang run lên cầm cập.
- Sao em? Có nợ mà không trả sao? Tính quỵt à?
- Cho… cho … cho tôi thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ trả cho mấy người mà.
- Thực ra thì cứ từ từ trả cũng không sao…. – hắn nhếch mép cười, một nụ cười kinh tởm…- chỉ cần em đi với anh một đêm thì anh sẽ gia hạn ngày lại, chịu không cưng?
- Tha…tha cho con tôi đi, là… làm ơn!
Người mẹ nằm trên giường tuy không còn sức lực là mấy nhưng vẫn cố tha thiết van lơn. Cuối cùng thì bà cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và ngọn ngành cuả số tiền đó. Nhưng hắn vẫn không mảy may đoái hoài gì đến những lời van xin thống thiết của người mẹ tội nghiệp, bàn tay ngày càng bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh không ngừng run lên vì sợ hãi.
BỘP
Một trái táo đỏ tươi chẳng biết từ ngõ ngách nào mà đã bay ra nhắm thẳng vào đầu hắn, rớt xuống rồi lăn lộn vài vòng trên nền nhà. Quay phắt người lại, hắn trừng mắt nhìn tên dám làm điều “láo toét” đó. Nhưng khi mắt chạm mắt, hắn không khỏi giật mình lùi người lại phía sau.
- Ra ngoài!
Sau cái khoanh tay lạnh lùng đầy kiêu ngạo, cô gái bỏ đi mặc kệ hắn và mấy tên đàn em hoảng sợ, lấp la lấp lé nhìn cô. Bọn chúng vẫn chưa quên những cú đánh trời giáng khi dại dột nghe lời đại ca đi xử “kẻ thích lo chuyện bao đồng” phá đám công việc đòi nợ của bọn chúng.
- Số tiền nợ là bao nhiêu?
- 60 triệu, cộng thêm lãi 11,5% một năm. – Kẻ cầm đầu vẫn cố gắng đứng ra xa Thiên Thy nhất có thể.
- Được rồi, từ nay đừng làm phiền họ nữa, tôi sẽ trả theo từng đợt cho các người. Biết chưa?
- Sao? Ơ d… dạ dạ biết rồi.
- Còn nữa, thử đụng vô họ thêm một lần nữa thì đừng có trách. Nhớ?
- Dạ nhớ!
- Phắn!
Chẳng cần đợi đến hết một giây, bọn áo đen đã chạy một mạch ra đến cổng của bệnh viện. Chúng đã quá tởm nhưng trận đòn mà cô nhóc kia tặng nên chẳng muốn nấn ná lại lâu, mà có phải ở gần thì đúng là điều bắt buộc bất hạnh và xui xẻo nhất đời chúng.
Thiên Thy nhìn theo những dáng người to xác mà chạy lật đa lật đật như lũ vịt con trông thật vui mắt. Cô nhẹ nhàng bước vào trở lại căn phòng lúc nãy được bọn chúng viếng thăm mà không hay biết nãy giờ mình bị cô bạn thân theo dõi và đã nhanh chân trở về trước. Nhìn người phụ nữ đang nằm yếu ớt trên giường bệnh trắng xoá, lòng cô không khỏi xót xa.
- Thiên Thy! Cám ơn cháu. Bác đã nghe Trúc Anh kể hết rồi.
Người phụ nữ thều thào những lời nhỏ nhẻ nhưng thật khó nhọc, đôi mắt mệt mỏi yếu ớt chú mục vào cô bé đang đứng gần đó, cố vươn tay ra để chạm vào bàn tay đang thả lỏng trước mắt. Thực ra từ trước đến nay, bà Xuân – mẹ của Trúc Anh luôn xem Thiên Thy là đứa con gái thứ hai của mình. Trước khi bà nhập viện và ngã bệnh nặng vì lao lực, cô bé này ngày nào cũng ra phụ hai mẹ con bán hàng ngoài chợ. Tuy bà không hiểu vì lí do gì mà một đứa con nhà khá giả như Thiên Thy lại hay đi theo hai mẹ con bà để chịu khổ trong dòng đời phiêu bạt này. Nhưng bà cảm nhận được đây là cô bé có chiều sâu và rất tốt bụng, biết quan tâm đến mọi người nhưng lại không biết cách bộc lộ ra bên ngoài mà lúc nào cũng chẳng nói chẳng rằng chỉ lẳng lặng làm những điều mình thích. Lần này lại còn muốn giúp hai mẹ con một số tiền lớn như thế thử hỏi làm sao bà dám nhận, huống chi Thiên Thy lại là ân nhân của Trúc Anh khi cứu cô khỏi bàn tay nhơ nhác của bọn du côn ngoài cổng trường vào năm lớp chín. Nếu không có Thiên Thy, chắc gì con gái bà vẫn bình an vô sự ngồi đây như thế này. Suy cho cùng, bà vẫn không muốn mình là gánh nặng cho bất cứ ai hơn hết lại là người đã giúp đỡ hai mẹ con bà rất nhiều.
Bà Xuân sau một hồi chìm vào dòng quá khứ khổ cực đã nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt to tròn màu đen tuyền đầy vẻ yêu thương, giọng thều thào từng câu chữ thật khó nhọc.
- Nhưng lòng tốt của cháu, bác thực sự không thể nhận.